Khả Di vừa tắm xong. Những tia nước ấm từ chiếc vòi hoa sen có tác dụng rất lớn trong việc gạt bỏ những mệt mỏi trên gương mặt cô ấy. Di Di lau khô phần gáy bằng chiếc khăn tắm màu trắng bằng bông to đùng, quà tặng mà cô ấy ấy nhận được trong một lần chúng tôi đi dự một buổi lễ khai trương siêu thị. Khẽ nhún nhẩy vài vòng trước gương, Di Di nhẹ nhàng xoa lớp kem dưỡng da lên người. Mọi lần, công việc này là công việc ưa thích của tôi. Ôm Di Di trong tay, cảm giác như ôm một chú thỏ bông thơm nức. Và khi chiếc khăn tắm được gỡ bỏ, đôi bàn tay tôi vuốt ve nhè nhẹ trên lưng cô ấy, chú thỏ bông bỗng chốc biến thành một que kem mát lành mà mọi gã đàn ông đều thèm thuồng được cắn phập một miếng thật ngọt lên làn da căng mịn và thơm tho đó.
Tôi nhìn Khả Di, cảm giác như đôi mắt mình thiêu cháy bầu ngực căng mọng của cô ấy. Ngắm một người phụ nữ khỏa thân quả thật dễ khiến con người ta nhanh chóng hướng suy nghĩ sang những thứ bậy bạ. Nhưng khi ngắm Khả Di của tôi, ngon lành và mát mẻ như một que kem ngay trước mắt, suy nghĩ của tôi không có một chút vẩn đục nào. Cô ấy đẹp quá. Tâm hồn tôi như một dòng suối mát với trăm ngàn cánh hoa rải lên trên. Làn nước cũng như luồng suy nghĩ, thơm tho và tinh khiết một cách trọn vẹn.
Di Di bôi kem dưỡng da xong, nhẹ nhàng cất hộp lem vào tủ. Cô ấy nằm lăn ra giường, đôi mắt nhắm hờ thư thái. Tôi biết là cô ấy chưa hề ngủ. Năm phút sau, cô ấy đột ngột mở mắt và ngồi bậy dậy. Và Khả Di cứ ngồi yên như vậy. Bất chợt cô ấy khẽ rung mình. Và trên gương mặt thanh tú với sống mũi cao chợt nhạt nhòa nước mắt. Tôi nhìn chăm chăm vào gương mặt đó, đôi tay tôi bất giác đã đưa lên từ lúc nào. Đưa lên rồi buông thõng một cách hụt hẫng. Ngón tay tôi đâm xuyên qua những giọt nước mắt của Khả Di. Tôi không thể lau khô được chúng, tôi không thể dỗ dành cô ấy như trước kia mỗi khi cô ấy hờn giận.
Khả Di vẫn khóc nấc lên. Rồi đột ngột cô ấy nhào ra phía bàn, mở tung ngăn kéo và ôm gọn bức ảnh tôi và cô ấy chụp chung trong tay. Nước mắt lã chã rơi trên tấm kính mờ. Đôi tay cô ấy vuốt ve khe khẽ trên tấm kính, cảm tưởng như đang cào cào lên má tôi. Gương mặt tôi bóng rát bởi những giọt nước mắt nóng hổi.
- Vũ! – Di Di nấc lên nghẹn ngào- Vũ ơi….Em đã hi vọng người đó là anh… Đã hi vọng là anh….
Đến lúc này thì tôi hoàn toàn hiểu chuyện gì xảy ra với cô ấy. Nước mắt tôi cũng rơi từ lúc nào. Tôi ôm cô ấy thật chặt, dù lúc này, ngay cả cái ôm cũng trở lên trong suốt. Thứ duy nhất tôi có thể dành cho cô ấy lúc này là những lời xé ruột từ sâu tận tâm can:
- Là anh! Di Di à…Là anh…Là Tuấn Vũ của em đây… Em không sai… Anh đã ở đó…Anh chưa bao giờ rời bỏ em đâu… Di à….
Nhưng Di Di không nghe thấy những lời quặn thắt ruột gan đó của tôi. Nước mắt cô ấy vẫn rơi ướt mờ khung kính.Gương mặt tôi trong tấm hình bỗng trở lên dúm dó và méo xệch. Nó cũng đau nỗi đau như tôi. Nỗi đau của một linh hồn…
Khoảng nửa tiếng sau, hơi thở Di Di đã trở lên đều đều, bầu ngực căng tròn phập phồng từng nhịp. Cô ấy ngủ luôn rồi. Trên đôi tay cô ấy vẫn còn ôm khư khư tấm hình tôi. Bức hình đặt ngay gần kề trái tim Khả Di- nơi tôi có thể lắng nghe trái tim cô ấy đập những nhịp yêu thương và mong nhớ mãnh liệt đến nhường nào. Tôi nằm kế bên Di Di, lặng lẽ nhìn vào gương mặt thánh thiện như thiên thần của cô ấy. Ở khóe mắt và bờ môi kia, những giọt mặn đắng vẫn chưa được hong khô hết.
Ai sẽ là người lau khô chúng sau này?
*****
*****
Hiệu bánh ngọt Mon Mon mở cửa từ lúc năm giờ sáng.
Phía ngoài gian hàng chen chúc những người đến nhận bánh đã đặt và mua bánh cho bữa điểm tâm sáng. Di Di bé nhỏ giữa đám người đó. Cô ấy muốn lựa một chiếc bánh và mang vào bệnh viện trước khi tới công sở.
Mặt trời chưa lên hết. Những đám mây hồng ửng lên như đôi má đỏ bừng vì ngượng của một cô nàng lần đầu tiên hò hẹn. Lớp kem bằng dâu tây trên chiếc bánh Khả Di mua cũng có màu tựa như vậy.
- Lần sau cô không cần mua bánh cho tôi, dù sao, tôi cũng không có thói quen dậy sớm lắm.
Khả Di nhíu mày trong khi anh chàng Trần Lâm Hải kia vẫn thao thao nói. Anh ta nheo nheo mắt ngắm nghía những tia sáng đầu tiên của buổi sớm lọt qua khe cửa sổ rồi quay lại phía Khả Di. Tôi đứng bên cạnh cô ấy, cái nhìn vẫn không rời gương mặt anh ta. Lâm Hải cười với tôi, anh ta đưa bàn tay lên trán, làm dấu chào theo kiểu nhà binh thay cho lời chào.
Cuối cùng thì Khả Di cũng bỏ được chiếc hộp ra và đặt chiếc bánh xinh xắn lên chiếc đĩa thủy tinh có con bò cười ngộ nghĩnh. Cô ấy tóm lấy chiếc dĩa, đoạn quay lưng lại và chìa chiếc bánh về phía Lâm Hải.
- Mặc dù anh ghét phải dậy sớm, nhưng có lẽ anh sẽ thích chiếc bánh này! – Khả Di đưa chiếc bánh lên gần mũi rồi làm bộ hít hà hương thơm của nó- Tin tôi đi! Mùi vị rất tuyệt!
- Ồ….
Anh chàng Lâm Hải khẽ gạt tấm chăn đắp hờ ngang người ra rồi hơi nhỏm người dậy. Không vội đón chiếc bánh ngay, anh ta có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, nhưng ánh mắt thì lộ rõ vẻ tinh nghịch:
- Cô có thể cắt nó ra làm hai nửa được không?
Khả Di khựng lại, chiếc bánh đưa ra lại rụt về phía cô ấy. Sau cái nhún vai miễn cưỡng, chiếc bánh đã được xẻ đôi rất gọn gang.
- Nào! Bây giờ đã đúng với yêu cầu của anh chưa?
- Rồi… Nhưng chưa đủ!- Lâm Hải tiếp tục đùa cợt- Cô có thể xúc cho tôi ăn được không?
- Anh…- Di Di thốt lên, rõ ràng là gương mặt của cô ấy chuyển sắc, nhưng cô ấy mau chóng lấy lại sự điểm tĩnh– Vết thương của anh chỉ từ dưới hông trở xuống, bác sĩ nói, những hành động như cầm nắm anh hoàn toàn có thể tự làm.
- Thôi mà! Tôi đã cứu cô!- Lâm Hải vênh mặt lên nói- Ít ra cô cũng nên cảm ơn tôi bằng cách đó chứ nhỉ? Chỉ là xúc cho tôi ăn thôi mà…
Phải thú thật Lâm Hải là một tay cà chớn và ngang ngược. Bỏ qua cái nhìn sắc lẻm và gương mặt đã hiện rõ hai chữ bực bội của tôi, hắn vẫn điềm nhiên trêu chọc Khả Di. Nhưng Di Di của tôi vốn bản lĩnh hơn người nên những chiêu chọc ghẹo cũ rich đó không làm cô ấy lúng túng và dao động. Di Di quay ngược trở lại phía bàn, nhẹ nhàng đặt chiếc đĩa lên đó và ung dung nói:
- Anh có hai sự lựa chọn : Một là lại đây ăn, phần bánh tôi sẽ đặt trên mặt bàn này, hai là Đợi đến chiều tối, tôi sẽ quay lại và có thể lúc đó tôi sẽ đồng ý đút cho anh ăn.
- Cái khỉ gì thế? Cô biết là tôi không thể lại đó – Lâm Hải cau mày- Đợi đến chiều để tôi chết đói với cái bụng rỗng à?
- Tôi nói là anh có quyền chọn lựa cơ mà!- Khả Di vẫn điềm nhiên nói, nhưng lần này cô ấy khẽ nhếch môi cười.
- Thôi được rồi! – Lâm Hải vắt tay lên trán thở dài như một ông cụ và nói với giọng quạu cọ- Đưa chiếc bánh cho tôi, tôi sẽ tự ăn nó!
Khả Di cười phá lên vui vẻ, đoạn nhấc chiếc đĩa và đặt nó ngay ngắn trước mặt anh chàng kia. Cô ấy cũng lấy túi xách và chính lại tóc một lượt trước khi tiến ra cửa.
- Tôi phải đến công ty bây giờ. Chúc anh ăn ngon miệng! Hôm nay tôi có hẹn với đối tác nên sẽ đến trễ một chút. Anh muốn ăn gì để tôi ghé tiệm mua?
Lâm Hải dùng dĩa sắn một miếng bánh, đút tỏm vào mồm rồi uể oải nói:
- Thịt người!
- Hả? – Khả Di há hốc mồm, giật mình. Tôi cũng giật mình.
- Ý tôi là …Thịt cô đấy! Đồ đàn bà ghê gớm! – Lâm Hải quát tướng lên.
Chừng như hiểu ý Lâm Hải vẫn hẫm hực về vụ chiếc bánh nên Di Di không để bụng về hai từ “ghê gớm” anh ta dùng. Cô ấy bụm miệng cười vui vẻ. Cánh cửa đóng lại phía sau lưng tôi. Và tiếng giày cao gót lộc cộc nơi hành lang đầy vội vã.
*****
Giờ thì chỉ còn lại tôi và Lâm Hải trong bệnh viện. Tôi đứng gần chiếc bàn còn anh ta thì nghiến ngấu ăn phần bánh còn lại.
- Anh muốn ăn không? Bánh ngon lắm!- Lâm Hải cười, dứ dứ chiếc dĩa về phía tôi, rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh ta vội rụt lại- À, mà anh đâu có thể ăn được bánh.
- Không ăn được, nhưng tôi có thể cho anh một trận được!- Tôi đáp lạnh lùng, tiến sát lại phía chiếc giường.
- Ồ ồ...Thôi nào…- Anh ta vẫn cười, nụ cười nửa miệng đó-… Tôi chỉ trêu chọc thiên thần của anh một chút thôi mà. Cô ấy có vẻ hay ho đấy chứ! Lại khá xinh đẹp nữa!
Tôi đưa tay toan bóp chặt miệng Lâm Hải lại để hắn thôi huyên thuyên những lời nhảm nhí, nhưng cũng giống như với Khả Di, bàn tay tôi đâm xuyên qua người Lâm Hải. Hắn tròn mắt nhìn tôi rồi cười một cách đắc thắng:
- Ha ha… Anh không thể chạm vào tôi…. Xem này Anh còn không thể thưởng thức lớp kem ngon lành trên chiếc bánh này nữa!
Nhưng nụ cười trên môi Lâm Hải không được lâu. Nó nhanh chóng tắt ngấm khi chiếc dĩa cắm trên chiếc bánh bắt đầu rung lắc và nhảy múa loạn xạ trên mặt bánh. Lớp kem bị đánh tơi lên và dính toe toét lên thành đĩa. Chiếc đĩa cũng bắt đầu chuyển động, cảm tưởng như chỉ cần Lâm Hải ho he một câu nữa thôi là cả lớp hỗn hợp đánh tơi kia sẽ không chần chừ úp thẳng vào mặt hắn.
- Thôi mà…. Tôi chỉ đùa thôi- Lâm Hải dịu giọng lại- Đồng ý với anh là cô nàng thiên thần Lâm Khả Di của anh rất tẻ nhạt và xấu xí, được chứ?
Tôi nhìn Khả Di, cảm giác như đôi mắt mình thiêu cháy bầu ngực căng mọng của cô ấy. Ngắm một người phụ nữ khỏa thân quả thật dễ khiến con người ta nhanh chóng hướng suy nghĩ sang những thứ bậy bạ. Nhưng khi ngắm Khả Di của tôi, ngon lành và mát mẻ như một que kem ngay trước mắt, suy nghĩ của tôi không có một chút vẩn đục nào. Cô ấy đẹp quá. Tâm hồn tôi như một dòng suối mát với trăm ngàn cánh hoa rải lên trên. Làn nước cũng như luồng suy nghĩ, thơm tho và tinh khiết một cách trọn vẹn.
Di Di bôi kem dưỡng da xong, nhẹ nhàng cất hộp lem vào tủ. Cô ấy nằm lăn ra giường, đôi mắt nhắm hờ thư thái. Tôi biết là cô ấy chưa hề ngủ. Năm phút sau, cô ấy đột ngột mở mắt và ngồi bậy dậy. Và Khả Di cứ ngồi yên như vậy. Bất chợt cô ấy khẽ rung mình. Và trên gương mặt thanh tú với sống mũi cao chợt nhạt nhòa nước mắt. Tôi nhìn chăm chăm vào gương mặt đó, đôi tay tôi bất giác đã đưa lên từ lúc nào. Đưa lên rồi buông thõng một cách hụt hẫng. Ngón tay tôi đâm xuyên qua những giọt nước mắt của Khả Di. Tôi không thể lau khô được chúng, tôi không thể dỗ dành cô ấy như trước kia mỗi khi cô ấy hờn giận.
Khả Di vẫn khóc nấc lên. Rồi đột ngột cô ấy nhào ra phía bàn, mở tung ngăn kéo và ôm gọn bức ảnh tôi và cô ấy chụp chung trong tay. Nước mắt lã chã rơi trên tấm kính mờ. Đôi tay cô ấy vuốt ve khe khẽ trên tấm kính, cảm tưởng như đang cào cào lên má tôi. Gương mặt tôi bóng rát bởi những giọt nước mắt nóng hổi.
- Vũ! – Di Di nấc lên nghẹn ngào- Vũ ơi….Em đã hi vọng người đó là anh… Đã hi vọng là anh….
Đến lúc này thì tôi hoàn toàn hiểu chuyện gì xảy ra với cô ấy. Nước mắt tôi cũng rơi từ lúc nào. Tôi ôm cô ấy thật chặt, dù lúc này, ngay cả cái ôm cũng trở lên trong suốt. Thứ duy nhất tôi có thể dành cho cô ấy lúc này là những lời xé ruột từ sâu tận tâm can:
- Là anh! Di Di à…Là anh…Là Tuấn Vũ của em đây… Em không sai… Anh đã ở đó…Anh chưa bao giờ rời bỏ em đâu… Di à….
Nhưng Di Di không nghe thấy những lời quặn thắt ruột gan đó của tôi. Nước mắt cô ấy vẫn rơi ướt mờ khung kính.Gương mặt tôi trong tấm hình bỗng trở lên dúm dó và méo xệch. Nó cũng đau nỗi đau như tôi. Nỗi đau của một linh hồn…
Khoảng nửa tiếng sau, hơi thở Di Di đã trở lên đều đều, bầu ngực căng tròn phập phồng từng nhịp. Cô ấy ngủ luôn rồi. Trên đôi tay cô ấy vẫn còn ôm khư khư tấm hình tôi. Bức hình đặt ngay gần kề trái tim Khả Di- nơi tôi có thể lắng nghe trái tim cô ấy đập những nhịp yêu thương và mong nhớ mãnh liệt đến nhường nào. Tôi nằm kế bên Di Di, lặng lẽ nhìn vào gương mặt thánh thiện như thiên thần của cô ấy. Ở khóe mắt và bờ môi kia, những giọt mặn đắng vẫn chưa được hong khô hết.
Ai sẽ là người lau khô chúng sau này?
*****
*****
Hiệu bánh ngọt Mon Mon mở cửa từ lúc năm giờ sáng.
Phía ngoài gian hàng chen chúc những người đến nhận bánh đã đặt và mua bánh cho bữa điểm tâm sáng. Di Di bé nhỏ giữa đám người đó. Cô ấy muốn lựa một chiếc bánh và mang vào bệnh viện trước khi tới công sở.
Mặt trời chưa lên hết. Những đám mây hồng ửng lên như đôi má đỏ bừng vì ngượng của một cô nàng lần đầu tiên hò hẹn. Lớp kem bằng dâu tây trên chiếc bánh Khả Di mua cũng có màu tựa như vậy.
- Lần sau cô không cần mua bánh cho tôi, dù sao, tôi cũng không có thói quen dậy sớm lắm.
Khả Di nhíu mày trong khi anh chàng Trần Lâm Hải kia vẫn thao thao nói. Anh ta nheo nheo mắt ngắm nghía những tia sáng đầu tiên của buổi sớm lọt qua khe cửa sổ rồi quay lại phía Khả Di. Tôi đứng bên cạnh cô ấy, cái nhìn vẫn không rời gương mặt anh ta. Lâm Hải cười với tôi, anh ta đưa bàn tay lên trán, làm dấu chào theo kiểu nhà binh thay cho lời chào.
Cuối cùng thì Khả Di cũng bỏ được chiếc hộp ra và đặt chiếc bánh xinh xắn lên chiếc đĩa thủy tinh có con bò cười ngộ nghĩnh. Cô ấy tóm lấy chiếc dĩa, đoạn quay lưng lại và chìa chiếc bánh về phía Lâm Hải.
- Mặc dù anh ghét phải dậy sớm, nhưng có lẽ anh sẽ thích chiếc bánh này! – Khả Di đưa chiếc bánh lên gần mũi rồi làm bộ hít hà hương thơm của nó- Tin tôi đi! Mùi vị rất tuyệt!
- Ồ….
Anh chàng Lâm Hải khẽ gạt tấm chăn đắp hờ ngang người ra rồi hơi nhỏm người dậy. Không vội đón chiếc bánh ngay, anh ta có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, nhưng ánh mắt thì lộ rõ vẻ tinh nghịch:
- Cô có thể cắt nó ra làm hai nửa được không?
Khả Di khựng lại, chiếc bánh đưa ra lại rụt về phía cô ấy. Sau cái nhún vai miễn cưỡng, chiếc bánh đã được xẻ đôi rất gọn gang.
- Nào! Bây giờ đã đúng với yêu cầu của anh chưa?
- Rồi… Nhưng chưa đủ!- Lâm Hải tiếp tục đùa cợt- Cô có thể xúc cho tôi ăn được không?
- Anh…- Di Di thốt lên, rõ ràng là gương mặt của cô ấy chuyển sắc, nhưng cô ấy mau chóng lấy lại sự điểm tĩnh– Vết thương của anh chỉ từ dưới hông trở xuống, bác sĩ nói, những hành động như cầm nắm anh hoàn toàn có thể tự làm.
- Thôi mà! Tôi đã cứu cô!- Lâm Hải vênh mặt lên nói- Ít ra cô cũng nên cảm ơn tôi bằng cách đó chứ nhỉ? Chỉ là xúc cho tôi ăn thôi mà…
Phải thú thật Lâm Hải là một tay cà chớn và ngang ngược. Bỏ qua cái nhìn sắc lẻm và gương mặt đã hiện rõ hai chữ bực bội của tôi, hắn vẫn điềm nhiên trêu chọc Khả Di. Nhưng Di Di của tôi vốn bản lĩnh hơn người nên những chiêu chọc ghẹo cũ rich đó không làm cô ấy lúng túng và dao động. Di Di quay ngược trở lại phía bàn, nhẹ nhàng đặt chiếc đĩa lên đó và ung dung nói:
- Anh có hai sự lựa chọn : Một là lại đây ăn, phần bánh tôi sẽ đặt trên mặt bàn này, hai là Đợi đến chiều tối, tôi sẽ quay lại và có thể lúc đó tôi sẽ đồng ý đút cho anh ăn.
- Cái khỉ gì thế? Cô biết là tôi không thể lại đó – Lâm Hải cau mày- Đợi đến chiều để tôi chết đói với cái bụng rỗng à?
- Tôi nói là anh có quyền chọn lựa cơ mà!- Khả Di vẫn điềm nhiên nói, nhưng lần này cô ấy khẽ nhếch môi cười.
- Thôi được rồi! – Lâm Hải vắt tay lên trán thở dài như một ông cụ và nói với giọng quạu cọ- Đưa chiếc bánh cho tôi, tôi sẽ tự ăn nó!
Khả Di cười phá lên vui vẻ, đoạn nhấc chiếc đĩa và đặt nó ngay ngắn trước mặt anh chàng kia. Cô ấy cũng lấy túi xách và chính lại tóc một lượt trước khi tiến ra cửa.
- Tôi phải đến công ty bây giờ. Chúc anh ăn ngon miệng! Hôm nay tôi có hẹn với đối tác nên sẽ đến trễ một chút. Anh muốn ăn gì để tôi ghé tiệm mua?
Lâm Hải dùng dĩa sắn một miếng bánh, đút tỏm vào mồm rồi uể oải nói:
- Thịt người!
- Hả? – Khả Di há hốc mồm, giật mình. Tôi cũng giật mình.
- Ý tôi là …Thịt cô đấy! Đồ đàn bà ghê gớm! – Lâm Hải quát tướng lên.
Chừng như hiểu ý Lâm Hải vẫn hẫm hực về vụ chiếc bánh nên Di Di không để bụng về hai từ “ghê gớm” anh ta dùng. Cô ấy bụm miệng cười vui vẻ. Cánh cửa đóng lại phía sau lưng tôi. Và tiếng giày cao gót lộc cộc nơi hành lang đầy vội vã.
*****
Giờ thì chỉ còn lại tôi và Lâm Hải trong bệnh viện. Tôi đứng gần chiếc bàn còn anh ta thì nghiến ngấu ăn phần bánh còn lại.
- Anh muốn ăn không? Bánh ngon lắm!- Lâm Hải cười, dứ dứ chiếc dĩa về phía tôi, rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh ta vội rụt lại- À, mà anh đâu có thể ăn được bánh.
- Không ăn được, nhưng tôi có thể cho anh một trận được!- Tôi đáp lạnh lùng, tiến sát lại phía chiếc giường.
- Ồ ồ...Thôi nào…- Anh ta vẫn cười, nụ cười nửa miệng đó-… Tôi chỉ trêu chọc thiên thần của anh một chút thôi mà. Cô ấy có vẻ hay ho đấy chứ! Lại khá xinh đẹp nữa!
Tôi đưa tay toan bóp chặt miệng Lâm Hải lại để hắn thôi huyên thuyên những lời nhảm nhí, nhưng cũng giống như với Khả Di, bàn tay tôi đâm xuyên qua người Lâm Hải. Hắn tròn mắt nhìn tôi rồi cười một cách đắc thắng:
- Ha ha… Anh không thể chạm vào tôi…. Xem này Anh còn không thể thưởng thức lớp kem ngon lành trên chiếc bánh này nữa!
Nhưng nụ cười trên môi Lâm Hải không được lâu. Nó nhanh chóng tắt ngấm khi chiếc dĩa cắm trên chiếc bánh bắt đầu rung lắc và nhảy múa loạn xạ trên mặt bánh. Lớp kem bị đánh tơi lên và dính toe toét lên thành đĩa. Chiếc đĩa cũng bắt đầu chuyển động, cảm tưởng như chỉ cần Lâm Hải ho he một câu nữa thôi là cả lớp hỗn hợp đánh tơi kia sẽ không chần chừ úp thẳng vào mặt hắn.
- Thôi mà…. Tôi chỉ đùa thôi- Lâm Hải dịu giọng lại- Đồng ý với anh là cô nàng thiên thần Lâm Khả Di của anh rất tẻ nhạt và xấu xí, được chứ?
/15
|