Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1864 - Chương 1864

/1957


Yêu khí kia cộng minh trong nháy mắt, ánh mắt Mạnh Hạo lộ vẻ sâu xa. Dĩ nhiên hắn đoán được, năm cây cột nếu phân ra đã xuất hiện quỷ, thần, tiên, ma, như vậy cây cuối cùng, hiển nhiên chính là...

Yêu!

Mạnh Hạo bay với tốc độ nhanh hơn, nháy mắt trôi qua hắn đã tới bên cạnh cây cột cuối cùng. Hắn nhìn cây cột mênh mông như chống lên tinh không này, trầm mặc hồi lâu, nâng tay lên, nhưng tại khoảnh khắc muốn nhấn, đột nhiên nhíu mày.

Tay phải từ từ buông xuống, ánh mắt chớp động.

Những cây cột khác, liên hệ với ta không lớn, mà cây cột này... Đại biểu cho yêu, có cộng minh với ta, sẽ xuất hiện biến hóa kì dị hay không... Mạnh Hạo có chút phân vân không nắm chắc, thời khắc này yêu khí trong cơ thể cùng với cây cột này cộng minh rất mãnh liệt, có thể đang cố tình khiến Mạnh Hạo dâng lên một chút cảm giác nguy cơ.

Cặp mắt hắn lóe lên, thân thể nhoáng lên một cái, biến đổi phương hướng, không tiếp tục đụng chạm cây cột cuối cùng này, mà lựa chọn rời đi.

Mạnh Hạo lui về phía sau mười trượng, rồi trăm trượng, cây cột kia vẫn như cũ đứng ở đó, không có chút biến hóa nào, cộng minh cùng Mạnh Hạo, cũng vì khoảng cách kéo ra mà giảm ít một chút.

Mạnh Hạo nhìn có vẻ bình thường, nhưng trong lòng lại đang quan sát. Cho đến khi hắn thối lui khỏi nghìn trượng, nội tâm Mạnh Hạo chần chờ một chút. Hắn không phải không tò mò đối với cây cột này, nhưng lại cố nén kích động ở đáy lòng muốn đi đụng chạm cây cột này.

Đất này nguy hiểm, bắt buộc hắn phải thử dò xét mới được.

Cho đến nghìn trượng, trong mắt Mạnh Hạo tia sáng nhoáng lên một cái, tốc độ lập tức bạo tăng, khi chợt lui về phía sau, trực tiếp kéo dãn khoảng cách thành mấy ngàn trượng, dường như tốc độ còn đang gia tăng.

Cho đến sau mười ngàn trượng, vẫn không có gì thay đổi như cũ, lúc này Mạnh Hạo mới chợt ngừng bước chân, lại trầm ngâm một lát, hung hăng cắn răng một cái, chạy thẳng tới cột đá mà đi. Rất nhanh đã tới gần, lần này hắn không chần chờ, bỗng nâng tay lên trực tiếp đặt tại cây cột này.

Đầu óc hắn “ầm” một tiếng. Yêu khí trong cơ thể cùng khí tức của cột đá này trong chớp mắt cộng minh, đồng thời bạo phát, Mạnh Hạo liền thấy trong cây cột này, dường như ẩn chứa một thế giới hư vô.

Nơi đó toàn bộ đều là sương mù Thương Mang, vô biên vô tận, dường như trừ bỏ sương mù sẽ không có thứ gì khác tồn tại. Cho đến khi không biết đã đi qua bao lâu, Mạnh Hạo đột nhiên thấy được, tại thế giới trong cây cột này, tại khu vực trung tâm rõ ràng tồn tại một sợi tơ thanh hồng sắc.

Có điều sợi tơ này giống như kinh mạch, nhưng lại vô cùng to lớn, lơ lửng trong sương mù Thương Mang, quấn quanh cùng một chỗ, vẽ thành một hình dáng con người!

Có thể thấy được tứ chi, thấy được đầu, dường như sợi tơ đích thật là kinh mạch. Mà kinh mạch này, hợp thành thân ảnh hình người!

Không có máu thịt, không có xương cốt, chỉ có kinh mạch này.

Đồng thời trên kinh mạch này có thể thấy được, từng quả thực đang sinh trưởng!

Tổng cộng có 98 quả thực.

Những quả thực kia có lớn có nhỏ, tràn ngập các khu vực trên hình người này, nhưng toàn bộ đều khô héo. Dường như tất cả sinh mạng, tất cả tinh hoa, đều bị sợi tơ kia hút hết đi, trở thành chất dinh dưỡng khiến hình dáng con người này lớn lên.

Nhìn kỹ thì trên những quả thực này, mỗi một quả đều có một khuôn mặt. Những khuôn mặt này đều nhắm mắt, không nhúc nhích.

Mạnh Hạo thấy một màn như vậy, nội tâm lộp bộp một tiếng, hô hấp dồn dập. Ánh mắt hắn quét qua 98 quả thực kia, 98 khuôn mặt, hắn đột nhiên phát hiện, trong đó có một khuôn mặt, là... người ngăn trở Mạnh Hạo triệu hoán gương đồng, vị La Thiên sứ giả đã phủ xuống kia!

Cũng là Tùng Đạo Tử!

Những cái này... Mạnh Hạo hít ngược một hơi, một ý niệm tại đáy lòng hắn hiện lên. Ý niệm này càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng, gần như bạo phát trong đầu hắn.

Những người này, tất cả bọn họ chính là từ tiên biến thành yêu sao… Từ xưa đến nay, lịch đại như Tùng Đạo Tử, như ta vậy… là Yêu! Không đúng, yêu vẫn chưa chân chính xuất hiện, nếu không, trong cây cột này sẽ không như vậy!”

“Những người này, tất cả đều sắp chân chính trở thành yêu, nên mới trở thành chất dinh dưỡng cho hình người kia!”

Mạnh Hạo tâm thần nổ vang. Hắn nhìn từng cái khuôn mặt kia, nhìn quả thực do bọn họ hóa thành ở các khu vực trên hình người này, hắn mơ hồ cảm nhận được một tia không hoàn mỹ, dường như... trên hình dáng con người này, còn thiếu hụt một quả.

Đó là vị trí trái tim, nơi đó nếu như lại có một quả thực, như vậy cả hình dáng con người này mới hoàn mỹ.

Khoảnh khắc ánh sáng trước mắt rơi vào vị trí trái tim của hình dáng này, đột nhiên, 98 khuôn mặt trên hình dáng con người này trong phút chốc toàn bộ mở mắt ra, từng cái một đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo tâm thần chấn động, da đầu tê dại, nhìn 98 khuôn mặt trước mắt này, hắn lập tức nghĩ đến trong thế giới trước, 98 La Thiên tử của La Thiên.

Thần thức của hắn bỗng nhiên muốn lui về sau, khi sẽ phải rời khỏi nơi này, đột nhiên, 98 khuôn mặt đang mở mắt ra, toàn bộ hướng về phía Mạnh Hạo toét miệng cười.

Nụ cười âm lãnh, mang thần bí, khi rơi vào trong mắt Mạnh Hạo, thanh âm của bọn họ cũng chậm rãi truyền ra.

- Còn thiếu ngươi một cái... chớ đi... chớ đi...

Thanh âm quỷ dị, quanh quẩn trong thế giới ở cây cột này, khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động, đồng thời yêu khí trong cơ thể hắn không ngờ vào giờ khắc này giống như bị dẫn động, muốn từ trong cơ thể bộc phát ra.

Ngay sau đó, từng khuôn mặt kia bất chợt hiện lên, hóa thành từng đạo cầu vồng, gầm thét chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.

Trong chớp mắt, Mạnh Hạo không kịp tránh ra, cắn răng dưới tự mình chặt đứt bộ phận thần thức, thân thể tại bên ngoài cây cột này lập tức thu hồi tay lại, bỗng nhiên lui về sau.

Gần như tại lúc Mạnh Hạo lui về sau, cây cột kia rầm rầm chấn động, 98 khuôn mặt đồng thời hiện lên trên đó, không ngờ chui khỏi cây cột, tại trong tinh không Thương Mang, hướng về Mạnh Hạo bay nhanh đuổi tới.

Mắt thấy đã tới gần, Mạnh Hạo hai tay bấm quyết, lập tức thần thông tản ra, từng ngọn ngọn núi ầm ầm phủ xuống, muốn đi cản trở những khuôn mặt này. Nhưng những khuôn mặt này quỷ dị cực hạn, trực tiếp xuyên thấu thuật pháp của Mạnh Hạo, đánh về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo biến sắc, năm tay lại trực tiếp đánh ra một quyền, bạo phát Đồ Ma chi ý, chấn động tinh không, tạo thành một cổ gió lốc quét ngang. Nhưng những khuôn mặt kia không ngờ không thấy gió lốc, xuyên thấu như cũ, trong chớp mắt đã xuất hiện phía trước Mạnh Hạo, tùy ý để Mạnh Hạo triển khai tất cả thủ đoạn, không ngờ đều không thể cản trở.

Mạnh Hạo trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, hừ lạnh một tiếng, lập tức gương đồng áo giáp xuất hiện trên người. Chiến Binh bỗng nhiên vung tay lên, một đạo khe nứt hư vô trực tiếp đánh xuống, nơi đi qua, tạo thành một khe rãnh, ngăn ở phía trước những khuôn mặt kia.

Lần này, những khuôn mặt kia khó có thể xuyên thấu, lập tức liền có hơn 10 khuôn mặt, trong nháy mắt chia làm hai nửa, nhưng không tiêu tán đi mà trở thành hai bộ phận, như cũ hướng về phía Mạnh Hạo đánh tới.

Thân thể Mạnh Hạo bay nhanh, sắc mặt càng âm trầm. Hắn nghĩ đến rất nhiều biện pháp, cũng không có tác dụng, thậm chí yêu khí trên người đang tản ra. Nhưng yêu khí này trong chớp mắt đã bị những khuôn mặt kia cắn nuốt sạch sẽ, thậm chí đối với bọn họ mà nói, yêu khí phảng phất kia giống như vật đại bổ.

Mạnh Hạo biến sắc, vụt bay nhanh. Phía sau hắn, những khuôn mặt kia thành đàn mà đến, tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt đã vượt qua Mạnh Hạo, bạo thế bao vây, cản trở bước chân của Mạnh Hạo. Cùng lúc đó, những khuôn mặt này phát ra nụ cười quỷ dị, lập tức giải tán, hướng về phía Mạnh Hạo mà cắn nuốt.

Mở to miệng, toàn bộ cắn xé trên người Mạnh Hạo, dường như muốn chui vào trong cơ thể hắn, đi cắn nuốt hết thảy.

- Cút ngay! Mạnh Hạo trong nháy mắt hàn mang nhoáng lên một cái, tu vi bạo phát, Chiến Binh lóng lánh, bỗng nhiên khi chém xuống, lập tức chung quanh hắn gió lốc cuốn lên. Trong tiếng nổ ầm ầm , gió lốc này quét ngang bốn phương tám hướng, nhưng đối với nhưng khuôn mặt kia mà nói, căn bản cũng không có bất kì ảnh hưởng gì.

Trán Mạnh Hạo nổi lên gân xanh, đột nhiên hung hăng cắn răng,ánh sáng ngọn đèn dầu đồng thau trong cơ thể lóng lánh trực tiếp tràn ra, khuếch tán bốn phương tám hướng, những khuôn mặt kia run rẩy, phát ra tiếng hét thê lương, đồng loạt lui về sau.

Mạnh Hạo nhẹ nhàng thở ra, mượn thời gian này, lập tức bỏ chạy.

Nhưng hắn vừa chạy, nhưng khuôn mặt kia sẽ tiếp tục vọt tới, thậm chí cho dù tia sáng từ cây đèn đồng thau của Mạnh Hạo đang lóng lánh, những khuôn mặt này đang phát ra gào thét thê lương, nhưng vẫn kiên quyết không nhả, gắt gao cắn, canh từng chút, trực tiếp chui vào trong cơ thể Mạnh Hạo.

Cho dù trong cơ thể Mạnh Hạo hào quang của đèn đồng thau mãnh liệt hơn, khiến những khuôn mặt kia run rẩy, dường như muốn hòa tan. Nhưng trong cơ thể Mạnh Hạo có một loại khí tức khiến bọn họ tẩm bổ, đó là... Yêu khí.

Yêu khí của Mạnh Hạo trong chớp mắt đã bị những khuôn mặt này hấp thu một lượng lớn, tự thân trở thành chất dinh dưỡng, đồng thời tiếp tục đối kháng với ánh sáng đồng thau.

Đau nhức kịch liệt từ trong ngoài toàn thân của Mạnh Hạo truyền đến. Ánh mắt hắn đỏ thẫm một mảng, lần này bị Hàn Bối quấn vào bên ngoài Thương Mang, đối với Mạnh Hạo mà nói, hắn tuy rằng đã phát hiện rất nhiều bí mất, cũng giải khai không ít nghi ngờ, nhưng gặp phải nguy hiểm cực kỳ hiểm ác.

Vô luận là trước đây xuất hiện ảo giác của Trần Phàm, còn ý chí La Thiên tự mình phủ xuống, hay những khuôn mặt vào giờ khắc này, hơi không may một chút, liền vạn kiếp bất phục!

Hắn cũng có thể tưởng tượng, 98 khuôn mặt này, đại biểu như 98 tu sĩ Tùng Đạo Tử trước mặt hắn. Khi đã đi đến bước này, không thể trốn ra thăng thiên, cuối cùng toàn bộ sẽ rơi xuống, trở thành một phần của hình dáng con người kia.

Mà Mạnh Hạo lần này cũng như vậy, hắn đánh vỡ nát ảo cảnh, khu đẩy ý chí La Thiên, nhưng với 98 khuôn mặt này, có lòng mà không đủ lực.

Mạnh Hạo đôi mắt đỏ thẫm, hắn không cam lòng cứ thất bại như vậy. Hắn sắp hoàn thành phân thân, đệ cửu cấm của hắn cũng sắp xuất hiện, khoảng cách của hắn đến Siêu Thoát trước nay chưa có đến gần như vậy.

Mà hết thảy này khi sắp hoàn thành, lại xuất hiện biến hóa như thế. Hận ý từ đáy lòng hắn đối với Hàn Bối vô cùng trực tiếp.

Trong tiếng nổ vang, rất nhiều khuôn mặt kia thời khắc này toàn bộ chui vào trong cơ thể Mạnh Hạo, cắn nuốt hấp thụ sinh mạng Mạnh Hạo, thần hồn cùng hết thảy.

Thân thể Mạnh Hạo, mắt thường có thể nhìn thấy như đang khô quắt dần, giống như vận mạng này không thể sửa lại. Nhưng hắn không tin, giờ khắc này với thân thể đang khô quắt, hắn nâng tay lên, muốn dùng đòn sát thủ sau cùng. Không phải hắn vạn bất đắt dĩ không thể dùng thần thông, mà vì giá cao chi lớn, không thể đo lường.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, một tiếng gào thét thê lương bỗng nhiên từ trên khôi giáp của Mạnh Hạo truyền ra. Đó là Anh Vũ, lúc này nó bỗng nhiên hiển lộ, bay thẳng ra!


Chương 1859 : Lão tử là Ngũ gia

Tại giữa không trung, Anh Vũ đôi mắt đỏ thẫm. Trước tiên trong đầu nó xuất hiện một chút ký ức mơ hồ, thấy không rõ, nhưng nó cảm thấy Mạnh Hạo rất trọng yếu đối với mình, cho nên lựa chọn về nơi này với Mạnh Hạo.

Rồi sau đó hết thảy những chuyện đã xảy ra, nó đều nhìn thấy trong mắt. Trong đầu nó, ký ức như mảnh vỡ cũng ngày càng nhiều thêm, dường như phương diện này có một điểm, điểm đó chính là Mạnh Hạo. Sau khi Mạnh Hạo xuất hiện, điểm này bạo phát, khiến cho thần trí bị trừ đi của Anh Vũ xuất hiện lần nữa.

Dần dần, với nguy cơ này, phong ấn ký ức lúc trước đã bị trừ đi của nó dường như vỡ vụn, toàn bộ bộc phát ra.

Ầm ầm ầm

Ký ức trong đầu Anh Vũ bạo phát, từng hình ảnh xuất hiện toàn bộ, cùng quen biết Mạnh Hạo, cho đến cùng trải qua đủ loại nguy cơ sinh tử, toàn bộ thức tỉnh.

Nó nhớ lại khi tự mình trừ đi thần trí, ẩn giấu một điểm, cũng chính là một điểm này, khiến giờ này nó mới khôi phục khả năng!

Nó vốn gian xảo, mặc dù với trường hợp lúc đó, tuy rằng bi tráng, nhưng vẫn lưu tâm như cũ.

- Ngũ gia, lão tử chính là ngũ gia! Anh Vũ rống lớn, nó nghĩ tới hết thảy, nghĩ tới tất cả. Nó nhìn Mạnh Hạo, nhìn rất nhiều khuôn mặt đang cắn xé kia, thân thể nó bỗng nhiên nhoáng lên một cái, phát ra chi âm bén nhọn, đồng thời, áo giáp của Mạnh Hạo vào giờ khắc này ầm ầm vỡ vụn. Theo vỡ vụn, vô số tơ đen bộc phát ra, với sự khống chế của Anh Vũ, những tơ đen này vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt liền hóa thành một lốc xoáy.

Lốc xoáy này ầm ầm chuyển động, tạo thành từng đạo hút rút nơi này. Không phải hút ngoại giới, mà lốc xoáy này hút những khuôn mặt bên trong cơ thể Mạnh Hạo. Những khuôn mặt kia cuối cùng cũng chậm rãi bị kéo ra, Mạnh Hạo mừng rõ, cây đèn đồng thau trong cơ thể ầm ầm bạo phát, tia sáng lập tức mãnh liệt đến cực hạn.

Tia sáng mạnh mẽ, những khuôn mặt kia phát ra hét thảm thê lương. Lại có lực hút ngoại giới, rất nhanh liền nhất nhất bị cưỡng ép rút ra khỏi cơ thể Mạnh Hạo. Sau khi rút ra, lập tức bị quấn vào bên trong lốc xoáy, trong nháy mắt vỡ vụn. Mặc dù không tử vong, mà hóa thành khuôn mặt vỡ nát, khiến cho bốn phía, thoạt nhìn không còn là mấy chục, mà là mấy trăm, mấy ngàn, thậm chí mấy chục ngàn.

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, thân thể khô quắt, nhưng không có những khuôn mặt kia cắn nuốt, chiến lực của hắn nhanh chóng khôi phục. Tu vi trong cơ thể nổ ầm ầm , lốc xoáy tơ đen bốn phía tốc độ càng nhanh hơn.

Trong tiếng nổ vang tạo thành gió lốc, Anh Vũ gào thét một tiếng bén nhọn, gió lốc này ầm ầm di động, tốc độ bay nhanh, trực tiếp đã đi xa.

- Bà nội ngươi, dám đấu cùng ngũ gia nhà ngươi. Tuy rằng ngươi lông tóc không thịnh vượng, nhưng ngũ gia cũng liều mạng, giết chết các ngươi!

Khi Anh Vũ hét lên, trong mắt lộ ra phấn chấn. Ký ức Anh Vũ thức tỉnh, vào thời khắc vô cùng mấu chốt này, một người một chim dưới sự thôi thúc của gió lốc, tốc độ nhanh hơn, khoảnh khắc đã đi xa.

Phía sau bọn họ, mấy chục ngàn khuôn mặt rách nát, thành đàn gào thét truy kích mà đến. Rất nhanh, dường như phát hiện không truy kích lên được, những khuôn mặt này cùng ngưng tụ một chỗ, bất ngờ hóa thành một tấm da!

Một tấm da người không có xương cốt, không có máu thịt, lơ lửng trong tinh không, hướng về Mạnh Hạo, gào thét mà đến.

Một bên bỏ chạy, một bên truy kích, tốc độ song phương đều rất nhanh. Anh Vũ hét lên một tiếng nữa, dường như liều mạng.

- Làm sao bây giờ, Mạnh Hạo, chết tiệt. Ngũ gia ta vừa mới khôi phục ký ức, thế nào liền gặp chuyện như vậy, làm sao, làm sao đây.

- Nơi này là bên ngoài Thương Mang, trì hoãn nữa, sau khi ý chí La Thiên kia hoàn toàn tỉnh dậy thì chúng ta chết chắc rồi. Giờ này có chỉ mới có một tia thức tỉnh... chúng ta nhất định phải mau chóng về tới bên trong Thương Mang, ý chí La Thiên không thể trực tiếp quấy nhiễu.

Trừ phi Mạnh Hạo ngươi có thể kéo bọn họ lại, cho ta thời gian một nén nhanh, ta có thể dùng gương đồng của bản thân, hy sinh một ít lực lượng căn nguyên của gương đồng, có thể bố trí một cái truyền tống trận, giúp cho chúng ta đi vào bên trong tinh không Thương Mang lần nữa! Anh Vũ hét lên, mặc dù bay với tốc độ rất nhanh cùng Mạng Hạo, nhưng tấm da người khổng lồ phía sau bọn họ kia lại tấn công mạnh mẽ, càng ngày càng gần một chút.

Trong mắt Mạnh Hạo ánh sao nhoáng lên một cái. Đây là một cái sát cục, một sát cục đặc biệt nhắm vào hắn, thời khắc này hắn hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra sát ý.

- Thời gian một nén nhang, ta nghĩ, ta có thể... Mạnh Hạo trầm mặc chốc lát, cắn răng lên tiếng. Nếu trước đó Anh Vũ không khôi phục ký ức, không xuất thủ cứu trợ, Mạnh Hạo dĩ nhiên quyết định thi triển thần thông kia.

Đó là đòn sát thủ của hắn, là một đòn thuật pháp chưa hoàn thành. Thậm chí triển khai vào thời khắc này, vô cùng có khả năng tạo thành một chút biến hóa không biết được là tốt hay xấu, hắn không thể phân tích được.

Nhưng trước mắt cũng không có biện pháp khác. Trong mắt Mạnh Hạo hàn mang nhoáng lên một cái, thân thể lập tức dừng lại, tay phải mạnh mẽ vung lên.

- Bày trận! Khi hắn gầm nhẹ, Anh Vũ và Mạnh Hạo vốn đã phối hợp rất nhiều lần, không chần chờ chút nào, lập tức cuốn những gió lốc tơ đen kia, tại phía sau Mạnh Hạo lập tức triển khai trận pháp truyền tống.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra tia sáng sâu sắc, nâng một lóng tay trên tinh không, lẩm bẩm nói nhỏ.

- Đệ cửu cấm!

Hắn muốn triển khai, chính là... đệ cửu cấm. Đệ cửu cấm này lúc trước phân thân đó, dĩ nhiên đã hoàn thành tám đạo ấn ký, còn thiếu một đạo cuối cùng, là không hoàn chỉnh. Nhưng một khi Mạnh Hạo triển khai, sẽ đối với phân thân sinh ra một chút dao động, thậm chí sẽ xuất hiện một chút biến hóa không cách nào tưởng tượng. Nhưng bây giờ, Mạnh Hạo không thể băn khoăn quá nhiều.

Tay hắn lập tức bấm quyết, bỗng nhiên nhấn về phía trước một cái.

- Ấn thứ nhất! Thiên địa nổ vang, thế giới run rẩy, tinh không chấn động, một cổ lực lượng vô hình bỗng nhiên ngưng tụ, tại trước người Mạnh Hạo, theo sự xuất hiện của ấn ký, tiếng nổ vang ngập trời.

Ấn ký này vừa ra, tấm da đang gào thét mà tới kia cũng dừng lại một chút, chỗ sâu trong mắt, lộ ra tia sáng kỳ dị.

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo bấm quyết, đạo ấn ký thứ hai rầm rầm bay ra, cùng dung hợp một chỗ với đạo ấn ký thứ nhất. Khí thế bạo phát lần nữa, vượt qua trước gấp mười lần, rầm rầm lên, đạo ấn ký thứ ba, đạo ấn ký thứ tư từ tay Mạnh Hạo lục tục xuất hiện. Sau khi dung hợp lẫn nhau, bạo phát ra lực lượng kinh người, dĩ nhiên không còn cách nào hình dung, long trời lở đất, nổ vang tinh không.

Sau đó đạo ấn ký thứ năm, đạo ấn ký thứ sáu, đạo ấn ký thứ bảy xuất hiện... Khinh khủng đến mức Thương Mang Thai cũng không thể thừa nhận, khiến cửu nguyên đỉnh phong cũng phải run rẩy hoảng sợ, bảy đạo ấn ký sau khi xuất hiện trong tay Mạnh Hạo, phong thiên bay lên.

Tấm da người khổng lồ ở xa xa cũng hoảng sợ, lần đầu tiên... nó không tiếp tục đuổi theo, mà bay nhanh lui về sau. Nhưng ngay khi nó lui về phía sau, trong nháy mắt, thân thể Mạnh Hạo nhảy lên một cái, trong mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị. Khi hai tay nhấc lên, bảy đạo ấn ký hợp thành phù vân trước mặt hắn, tản ra hào quang rực rỡ, rầm rầm mà đi, bạo phát phong thiên ý, tạo thành một phiến ánh sáng vô tận.

Ánh sáng này, có thể phong hết ý chí. Ánh sáng này, có thể khiến bầu trời ảm đạm. Ánh sáng này, có thể khiến hết thảy chúng sinh phải cúi đầu. Tiếng động rầm rầm quanh quẩn, ánh sáng mãnh liệt này, tạo thành một biển ánh sáng, quét ngang tinh không, chạy thẳng tới chỗ tấm da người kia.

- Đây là cái gì... Bên trong da người, truyền ra tiếng vô số người gào thét, mặc cho né tránh như thế nào, cũng không thể tránh ra, trực tiếp bị đạo quang này phút chốc đánh vào trên người.

Anh Vũ phía sau Mạnh Hạo sửng sốt một chút, cũng bị một màn này rung động.

Thân thể Mạnh Hạo run lên, máu tươi phun ra. Thuật pháp này đối với hắn là không hoàn chỉnh, thi triển vào lúc này, hắn phải chịu cái giá rất lớn.

Tiếng nổ kinh thiên, nổ vang bốn phương tám hướng, bên trong da người kia truyền ra hét thảm thê lương, trong nháy mắt đã bị đạo quang này trực tiếp xé mở. Vô số khuôn mặt rách nát, đồng loạt bay ra, phải trở về bên trong cây cột ở phía xa xa.

Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ. Phía sau hắn, Anh Vũ hít ngược một hơi, vội vàng lên tiếng.

- Được rồi, được rồi, lập tức đã xong rồi, truyền tống này đã tốt rồi.

- Tại sao có thể? Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, thanh âm băng hàn, trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái.

- Làm sao có thể được! Thân thể hắn bước lên trước, tu vi trong cơ thể ầm ầm bạo phát, khí thế ngập trời, hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới phương xa, đi đến những khuôn mặt đang bỏ chạy về cây cột kia.

- Ta sau khi bị tiện nhân Hàn Bối kia đưa vào nơi này, chỗ này năm lần bảy lượt dồn ta vào chỗ chết. Đầu tiên là ảo cảnh Trần Phàm sư huynh, rồi sau đó câu động ký ức ý chí La Thiên muốn đoạt thân ta, cuối cùng xuất hiện cây cột năm căn này, những khuôn mặt yêu khí này cắn nuốt ta...

- Hết thảy đây, tại sao ta có thể, làm sao ta có thể xong được! Mạnh Hạo hét lớn một tiếng, khi hai tay nhấc lên, lập tức nâng lên ánh sáng ngập trời.

- Dĩ nhiên đã ép ta triển khai thuật pháp chưa hoàn chỉnh này, như vậy... thuật pháp này không thể lãng phí!

- Trước đây có Minh giới Quỷ Tôn, Tiên Thần tu tóc trắng, người Siêu Thoát Ma giới, chém tới cây cột tam căn. Mặc dù giờ đây ta không làm được, cũng phải đi nếm thử một chút! Thanh âm Mạnh Hạo quanh quẩn, thân thể hắn nổ vang, thúc đẩy những ánh sáng kia, chạy thẳng tới cây cột yêu khí kia.

Nơi nó đi qua, tinh không vỡ vụn, khuôn mặt thê lương, Thương Mang nổ vang. Phiến ánh sáng này, tốc độ bay nhanh, chớp mắt đã tới gần, khoảnh khắc đến gần cây cột kia, trong mắt Mạnh Hạo sát cơ nhoáng lên một cái, bấm quyết, bỗng nhiên gầm nhẹ.

- Ấn ký thứ tám!

Lời nói hắn truyền ra, hai tay ngưng kết đạo ấn ký thứ tám. Ấn ký này nhoáng lên một cái biến mất, khi xuất hiện, bất ngờ dung nhập vào trong phiến ánh sáng kia, dung hợp với bảy đạo ấn ký trước đó, khiến cho phiến ánh sáng này, trực tiếp trở thành màu tím!

Ánh sáng màu tím này, trong nháy mắt khiến tinh không đều dừng lại, khiến Thương Mang này thất thần, khiến hết thảy hết thảy, đều vào giờ khắc này run rẩy. Khi bị bẽ gãy ghiền nát, những khuôn mặt kia tán loạn, ánh sáng này ầm một tiếng, trực tiếp chém cây cột đại biểu yêu kia.

Tinh không tan vỡ, Thương Mang hỗn loạn, hình như có tiếng rống giận quanh quẩn. Cây cột đại biểu yêu, trực tiếp run rẩy.

Chính vào giờ khắc này, bên trong tinh không La Thiên, trên Thương Mang Tinh, đại lục thứ nhất, ở một thành trì nơi phàm tục, Tiểu Bảo phân thân Mạnh Hạo đời thứ chín đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi lớn, thân thể lung lay sắp đổ, trực tiếp ngã xuống.

Một màn này của hắn khiến trong nhà đều loạn cả lên.

Thân thể hắn run rẩy, không ngừng co quắp, mơ hồ có từng đạo ấn ký, tại mi tâm của hắn lóng lánh nổi lên.


/1957

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status