Tiếng gầm giận dữ từ bốn phương tám hướng, từ vô số không gian, từ vô tận năm tháng, mỗi thời mỗi khắc đều đang ầm ầm vọng lại, như muốn vùi lấp Mạnh Hạo. Hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng, hừ lạnh một tiếng.
Theo tiếng hừ truyền ra vang vọng, chung quanh hắn lập tức xuất hiện sóng gợn khuếch tán, khiến cho không gian bị bóp méo, giống như cách ly khu vực xung quanh hắn với Thương Mang tinh không ra vậy.
Mạnh Hạo không thèm để ý tới ý chí Thương Mang tinh không rống giận, tay phải trực tiếp đặt trên khôi giáp Bì Đống hóa thành, sáp nhập hồn Bì Đống vào bên trong.
Trong chớp mắt, mắt thường cũng có thể thấy được, áo giáp Bì Đống hóa thành sáng lên, mấy hơi thở sau, áo giáp lập tức nhúc nhích, dần dần xuất hiện sinh cơ.
Cùng lúc đó, ý chí Thương Mang tinh không từ bốn phương tám hướng ầm ầm phủ xuống trong phạm vi lớn. Nhưng không đợi nó xuất hiện, ánh mắt Mạnh Hạo đã lộ ra vẻ lạnh lẽo, tay phải bấm quyết, trực tiếp thi triển đệ cửu cấm bắn ra một chỉ lên trên.
- Khi ngươi thật sự xác định chiến đấu cùng bổn tôn một trận, hãy ngưng tụ toàn bộ lực lượng Thương Mang tinh không, rồi hãy trở lại cùng ta quyết chiến. Còn hiện tại, chỉ mới lực lượng nhỏ bé này mà cũng dám kêu gào sao, cút cho ta! Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, mỗi một chữ đều như thiên lôi ầm ầm nổ tung vang vọng khắp bốn phía.
Trong lúc nhất thời, tiếng sấm ầm ầm truyền ra khắp bốn phương tám hướng, trực tiếp trấn áp, nghiền nát ý chí Thương Mang tinh không ra khỏi phạm vi của Mạnh Hạo đang đứng.
Không để ý tới ý chí Thương Mang tinh không nữa, Mạnh Hạo liền quay sang nhìn Bì Đống. Thời khắc này, Bì Đống không ngừng địa xuất hiện sinh cơ, từ từ hòa tan, rồi sau đó ngưng tụ lại, trở thành bộ dáng như lúc ban đầu!
Nó từ từ mở mắt ra, ánh mắt mang theo vẻ mờ mịt, ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi nó thấy được Mạnh Hạo đang mỉm cười, thấy được Anh Vũ đang kích động.
- Ha ha, tam đệ, rốt cục ngươi đã trở về!
- Tới tới tới, tam đệ, ngươi còn nhớ Ngũ gia hay không? Anh Vũ bay đến bên cạnh Bì Đống lớn tiếng nói, thần sắc hưng phấn, kích động không thôi.
Mí mắt Bì Đống giật giật, theo bản năng lẩm bẩm.
- Ai là Tam đệ của ngươi, ngươi nói như vậy thật thất đức, ngươi làm như vậy là không đúng, Tam gia muốn độ hóa ngươi... Tam gia... Tam gia... Nói rồi, Bì Đống bỗng nhiên mở to mắt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn Anh Vũ. Sau đó nhìn chung quanh.
- Hử? Chuyện gì xảy ra? Tại sao ta lại cảm giác thấy như vừa trải qua một giấc mộng, trong mộng ngươi chết, Tiểu Hạo Tử cũng sắp chết ... Không đúng a. Bì Đống mê mang lên tiếng. Anh Vũ cười to, Mạnh Hạo cũng nở nụ cười, hắn nhu hòa nhìn Bì Đống, hắn cảm thấy đây mới là lúc mình vui vẻ nhất.
- Hãy để cho mọi thứ đã biến mất, lần nữa xuất hiện lại đi... Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tay áo vung lên, lập tức hóa thành một cơn gió lốc, mang theo Anh Vũ đang hưng phấn cùng Bì Đống đang ngơ ngác biến mất tại chỗ.
Sau khi khắn rời đi, quy tắc cùng pháp tắc khu vực này mới lần nữa xuất hiện, mà ý chí Thương Mang tinh không vào giờ khắc này cũng hiện ra ở nơi này, hóa thành một cái bóng người mơ hồ, yên lặng đứng đó nhìn về phương hướng Mạnh Hạo đã đi xa, trong mắt dần dần lộ ra sát ý mãnh liệt đến cực hạn.
Một ngày sau, tại một khu vực khác trong Thương Mang tinh không, nơi này có một cái lốc xoáy to lớn, bên trong lốc xoáy còn có ba cái đại lục, trên đó tràn ngập khí tức tử vong, dường như không có tu sĩ, chỉ có nhưng con thằn lằn lớn nhỏ không đồng đều.
Những con thằn lằn này chiếm cứ khắp ba đại lục, trở thành chúa tể của nơi này.
Mà ở trung tâm đại lục, chính là một con Cự Tích biến thành, ngày thường nó luôn ngủ say, thế giới trên phần lưng nó chính là thánh địa đám con cháu.
Giờ khắc này, bên trong thế giới lốc xoáy đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mặc áo dài màu trắng, thoạt nhìn giống như người phàm, như một thư sinh.
Đó chính là Mạnh Hạo sau khi Siêu Thoát!
Anh Vũ đứng trên bả vai của hắn, trên mắt cá chân của Anh Vũ thì đeo một cái lục lạc, mặt ngoài lục lạc hiện ra một khuôn mặt. Thời khắc này, khuôn mặt kia không còn vẻ mờ mịt nữa, mà đang cùng Anh Vũ đấu võ mồm.
Lúc này, Bì Đống đã từ Anh Vũ kể lại biết được hết thảy, biết mình được Mạnh Hạo hồi sinh. Nó vốn không tim không phổi, sau một hồi mê mang, liền lập tức bộc lộ bản chất, không ngừng địa huyên thuyên.
- Câm miệng, ngươi chỉ đếm được nhiều nhất là đến số ba, câm miệng lại cho Ngũ gia! Anh Vũ thét lên.
- Tam gia đã chết vô số cái ba năm, vô số cái ba năm đó, không phải là vô số cái hai năm, cũng không phải là vô số cái một năm, càng không phải là vô số cái không năm... Ánh mắt Bì Đống đảo đảo, nếu như có khả năng, nó sẽ còn đếm lùi tiếp, chỉ có điều nó suy nghĩ hồi lâu liền cảm thấy mình đã đếm đến cực hạn.
- Vô số cái ba năm ta chưa từng nói chuyện, không được, ta phải nói bù cho đủ vô số cái ba năm mới được! Còn có vô số tên ác bá, trong vô số cái ba năm này cũng không có ai đi độ hóa. Việc này thật là không đúng, là thất đức, tội nghiệt a... Ta cũng phải bù lại mới được. Bì Đống tỏ ra rất đau khổ, nếu có tay chân, nhất định nó sẽ vò đầu bứt tai rồi.
Một chim một Bì Đống giờ khắc này không ngừng huyên thuyên đấu võ mồm, Mạnh Hạo thì uôn nở nụ cười trên môi. Hắn không hề cảm thấy nhàm chán, đã hơn 1000 năm rồi hắn không có loại cảm giác này, lúc này hắn cảm thấy thật thân thuộc.
Hắn đứng trong xa trong hư không nhìn về khu vực này, khu vực trước mắt này, năm xưa hắn đã từng đi tới thu hồi một mảnh vỡ gương đồng từ trong cơ thể một con rắn mối cực lớn. Hắn từng có lời thề, sẽ đến đón đối phương rời đi, làm thủ hạ dưới trướng của mình.
Lúc trước, lão thằn lằn kia nghe vậy tỏ ra vô cùng khinh thường, mà hiện tại, Mạnh Hạo lại tới.
- Lão thằn lằn, cố nhân đến thăm, còn không ra mau.
Mạnh Hạo mỉm cười, hờ hững lên tiếng. Trong một sát na này, thanh âm của hắn bỗng nhiên truyền ra vang vọng trong khắp ba đại lục bên trong lốc xoáy, khiến tất cả thằn lằn đều giật mình dựng đứng, cùng lúc đó, một tiếng rống giận từ trung tâm đại lục chợt truyền ra.
Ngay sau đó, mảnh đại lục này ầm ầm chấn động, một con thằn lằn to lớn liền mạnh ngẩng đầu, hướng về về Mạnh Hạo gầm lên, đồng thời, một cỗ uy áp mãnh liệt từ trong cơ thể nó cũng bộc phát ra.
- Chết tiệt, ngươi chính là tên nhóc da vàng kia, không ngờ lại còn dám xuất hiện trước mặt gia gia...Hả? Aaa! Cự Tích vừa nhận ra Mạnh Hạo, theo bản năng lập tức gầm lên, nhưng tiếng gầm vừa mới truyền ra chợt khựng lại, hai mắt trợn trừng, hít sâu một hơi, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ và không thể tin nổi.
Mặc dù Mạnh Hạo không lộ ra uy áp, nhưng loại khí tức trên người hắn, lão thằn lằn liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là Siêu Thoát. Mặc dù nó chưa từng gặp qua bất kỳ một vị Siêu Thoát nào, nhưng trong chớp mắt vừa nhìn thấy Mạnh Hạo, trong đầu nó lập tức chấn động ầm ầm, có cảm giác như chỉcần một ánh mắt của đối phương là có thể diệt sát mình vậy.
- Siêu... Siêu Thoát? Lão thằn lằn nhìn thấy một màn trước mắt này, liền triệt để lật đổ hết thảy suy nghĩ của bản thân.
- Vừa rồi ngươi gọi bổn tôn cái gì? Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng.
Lão thằn lằn run lên, đồng tử nhanh chóng chuyển động, bỗng nhiên hít sâu một hơi, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng và cuồng nhiệt không thôi.
- Quả là thiên tài ngút trời trăm năm khó gặp mà! Trời cao thật là có mắt, để cho tiểu nhân lúc còn sống được chiêm ngưỡng một thiên kiêu như vậy!
Nói rồi, vẻ mặt lão thằn lằn lập tức thần sắc lộ ra cảm động, phịch một tiếng quỳ xuống lạy.
- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân, tiểu nhân cảm thấy đời này chỉ cần được chiêm ngưỡng đại nhân một lần đã không uổng rồi, huống chi tiểu nhân còn hai lần được chiêm ngưỡng đại nhân. Năm xưa tiểu nhân chỉ liếc qua một cái đã cảm thấy đại nhân bất phàm, một khắc kia, ta như đang được chiêm ngưỡng tư thế oai hùng như hùng ưng giương cánh, long hành hổ bộ! Một khắc kia, ta như được chiêm ngưỡng quân lâm thiên hạ, ôm trọn giang sơn vào tay của ngài vậy!
Mạnh Hạo híp mắt, cười cười nhìn lão thằn lằn. Nếu như nói về công phu nịnh nọt, nhìn mặt đoán lòng, phải nói rằng năm xưa hắn cũng thuộc vào hàng đại cao thủ. Nên thấy thái độ của lão thằn lằn như vậy, tuy có chút ít ngoài ý muốn, nhưng Mạnh Hạo vẫn thản nhiên đón nhận.
Anh Vũ cùng Bì Đống ở bên cạnh khinh bỉ nhìn lão thằn lằn.
- Hạ lưu! Anh Vũ hừ một tiếng.
- Vô sỉ! Bì Đống cũng hừ theo, tỏ ra vô cùng khinh miệt.
Lão thằn lằn dù sao cũng là cửu nguyên đỉnh phong, nhưng đối mặt với Mạnh Hạo, hắn vẫn không thể không cúi đầu, nói ra những lời mà chính hắn cũng cảm thấy ghê tởm. Nhưng tính khí của hắn vẫn không biến mất, lúc này nghe được Anh Vũ cùng Bì Đống tỏ ra khinh bỉ, khiến hắn cảm thấy tôn nghiêm bị sỉ nhục, lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn qua, ánh mắt hiện lên vẻ hung dữ.
- Thế nào? Không phục sao? Anh Vũ lập tức hứng trí, vỗ cánh nhìn về phía lão thằn lằn.
- Tới tới tới, lão Tam, ngươi nói cho lão bất tử kia biết, mấy câu nói vừa rồi kia, đến cùng đã mắc bao nhiêu sai lầm!
Thanh âm Anh Vũ cao vút, truyền khắp bốn phía. Lập tức lục lạc đeo trên mắt cá chân của nó bụp một tiếng hóa thành Bì Đống, Bì Đống liếc mắt nhìn lão thằn lằn, làm ra vẻ cao siêu lên tiếng.
- Lão phu nói cho ngươi biết, làm việc phải làm nghiêm túc, nhất là nịnh nọt, lại càng phải nghiêm túc, chỉ có nghiêm túc , mới có thể làm đến tốt nhất. Ngươi phải xem nịnh nọt như là tu hành vậy, như vậy mới có thể làm đến mức hoàn mỹ nhất. Aiii, nói với ngươi như vậy, ta chợt nhớ tới vô số cái ba năm trước đây, đó là một ngày trời trong nắng ấm ... Bì Đống nói nói một hồi, liền lâm vào cảm khái. Nhưng không đợi nó nói xong, Anh Vũ lập tức dùng cánh đánh cho một phát.
- Mau nói việc chính!
Mạnh Hạo ở một bên, nhìn một màn này cười híp mắt, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp. Cái cảnh Anh Vũ cùng Bì Đống hai kẻ dở hơi đôi co này, đã có hơn ngàn năm Mạnh Hạo không gặp lại rồi.
Bì Đống bị Anh Vũ quật cho một cánh, lập tức tỏ ra bất mãn. Thời khắc này, lão thằn lằn ở một bên thì mở to mắt, nó cảm thấy hai người trước mặt này căn bản chỉ là hai tên ngớ ngẩn. Nhưng cái suy nghĩ này vừa mới hiện lên, Bì Đống đã vội ho một tiếng.
- Được rồi được rồi, lão thằn lằn, không phải Tam gia dạy ngươi a, vừa rồi ngươi nói trăm năm khó gặp sao? Thúi lắm, ngươi có biết nịnh nọt hay không, trăm năm cái gì chứ, Tiểu Háo Tử nhà ta phải nói là thiên kiêu không có gì sánh kịp suốt 100 ngàn năm, không đúng, phải là từ khi vũ trụ Thương Mang tồn tại cho tới nay! Bì Đống ngạo nghễ lên tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, sau câu nói này, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, lão thằn lằn kia cũng trở nên sửng sốt.
Theo tiếng hừ truyền ra vang vọng, chung quanh hắn lập tức xuất hiện sóng gợn khuếch tán, khiến cho không gian bị bóp méo, giống như cách ly khu vực xung quanh hắn với Thương Mang tinh không ra vậy.
Mạnh Hạo không thèm để ý tới ý chí Thương Mang tinh không rống giận, tay phải trực tiếp đặt trên khôi giáp Bì Đống hóa thành, sáp nhập hồn Bì Đống vào bên trong.
Trong chớp mắt, mắt thường cũng có thể thấy được, áo giáp Bì Đống hóa thành sáng lên, mấy hơi thở sau, áo giáp lập tức nhúc nhích, dần dần xuất hiện sinh cơ.
Cùng lúc đó, ý chí Thương Mang tinh không từ bốn phương tám hướng ầm ầm phủ xuống trong phạm vi lớn. Nhưng không đợi nó xuất hiện, ánh mắt Mạnh Hạo đã lộ ra vẻ lạnh lẽo, tay phải bấm quyết, trực tiếp thi triển đệ cửu cấm bắn ra một chỉ lên trên.
- Khi ngươi thật sự xác định chiến đấu cùng bổn tôn một trận, hãy ngưng tụ toàn bộ lực lượng Thương Mang tinh không, rồi hãy trở lại cùng ta quyết chiến. Còn hiện tại, chỉ mới lực lượng nhỏ bé này mà cũng dám kêu gào sao, cút cho ta! Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, mỗi một chữ đều như thiên lôi ầm ầm nổ tung vang vọng khắp bốn phía.
Trong lúc nhất thời, tiếng sấm ầm ầm truyền ra khắp bốn phương tám hướng, trực tiếp trấn áp, nghiền nát ý chí Thương Mang tinh không ra khỏi phạm vi của Mạnh Hạo đang đứng.
Không để ý tới ý chí Thương Mang tinh không nữa, Mạnh Hạo liền quay sang nhìn Bì Đống. Thời khắc này, Bì Đống không ngừng địa xuất hiện sinh cơ, từ từ hòa tan, rồi sau đó ngưng tụ lại, trở thành bộ dáng như lúc ban đầu!
Nó từ từ mở mắt ra, ánh mắt mang theo vẻ mờ mịt, ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi nó thấy được Mạnh Hạo đang mỉm cười, thấy được Anh Vũ đang kích động.
- Ha ha, tam đệ, rốt cục ngươi đã trở về!
- Tới tới tới, tam đệ, ngươi còn nhớ Ngũ gia hay không? Anh Vũ bay đến bên cạnh Bì Đống lớn tiếng nói, thần sắc hưng phấn, kích động không thôi.
Mí mắt Bì Đống giật giật, theo bản năng lẩm bẩm.
- Ai là Tam đệ của ngươi, ngươi nói như vậy thật thất đức, ngươi làm như vậy là không đúng, Tam gia muốn độ hóa ngươi... Tam gia... Tam gia... Nói rồi, Bì Đống bỗng nhiên mở to mắt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn Anh Vũ. Sau đó nhìn chung quanh.
- Hử? Chuyện gì xảy ra? Tại sao ta lại cảm giác thấy như vừa trải qua một giấc mộng, trong mộng ngươi chết, Tiểu Hạo Tử cũng sắp chết ... Không đúng a. Bì Đống mê mang lên tiếng. Anh Vũ cười to, Mạnh Hạo cũng nở nụ cười, hắn nhu hòa nhìn Bì Đống, hắn cảm thấy đây mới là lúc mình vui vẻ nhất.
- Hãy để cho mọi thứ đã biến mất, lần nữa xuất hiện lại đi... Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tay áo vung lên, lập tức hóa thành một cơn gió lốc, mang theo Anh Vũ đang hưng phấn cùng Bì Đống đang ngơ ngác biến mất tại chỗ.
Sau khi khắn rời đi, quy tắc cùng pháp tắc khu vực này mới lần nữa xuất hiện, mà ý chí Thương Mang tinh không vào giờ khắc này cũng hiện ra ở nơi này, hóa thành một cái bóng người mơ hồ, yên lặng đứng đó nhìn về phương hướng Mạnh Hạo đã đi xa, trong mắt dần dần lộ ra sát ý mãnh liệt đến cực hạn.
Một ngày sau, tại một khu vực khác trong Thương Mang tinh không, nơi này có một cái lốc xoáy to lớn, bên trong lốc xoáy còn có ba cái đại lục, trên đó tràn ngập khí tức tử vong, dường như không có tu sĩ, chỉ có nhưng con thằn lằn lớn nhỏ không đồng đều.
Những con thằn lằn này chiếm cứ khắp ba đại lục, trở thành chúa tể của nơi này.
Mà ở trung tâm đại lục, chính là một con Cự Tích biến thành, ngày thường nó luôn ngủ say, thế giới trên phần lưng nó chính là thánh địa đám con cháu.
Giờ khắc này, bên trong thế giới lốc xoáy đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mặc áo dài màu trắng, thoạt nhìn giống như người phàm, như một thư sinh.
Đó chính là Mạnh Hạo sau khi Siêu Thoát!
Anh Vũ đứng trên bả vai của hắn, trên mắt cá chân của Anh Vũ thì đeo một cái lục lạc, mặt ngoài lục lạc hiện ra một khuôn mặt. Thời khắc này, khuôn mặt kia không còn vẻ mờ mịt nữa, mà đang cùng Anh Vũ đấu võ mồm.
Lúc này, Bì Đống đã từ Anh Vũ kể lại biết được hết thảy, biết mình được Mạnh Hạo hồi sinh. Nó vốn không tim không phổi, sau một hồi mê mang, liền lập tức bộc lộ bản chất, không ngừng địa huyên thuyên.
- Câm miệng, ngươi chỉ đếm được nhiều nhất là đến số ba, câm miệng lại cho Ngũ gia! Anh Vũ thét lên.
- Tam gia đã chết vô số cái ba năm, vô số cái ba năm đó, không phải là vô số cái hai năm, cũng không phải là vô số cái một năm, càng không phải là vô số cái không năm... Ánh mắt Bì Đống đảo đảo, nếu như có khả năng, nó sẽ còn đếm lùi tiếp, chỉ có điều nó suy nghĩ hồi lâu liền cảm thấy mình đã đếm đến cực hạn.
- Vô số cái ba năm ta chưa từng nói chuyện, không được, ta phải nói bù cho đủ vô số cái ba năm mới được! Còn có vô số tên ác bá, trong vô số cái ba năm này cũng không có ai đi độ hóa. Việc này thật là không đúng, là thất đức, tội nghiệt a... Ta cũng phải bù lại mới được. Bì Đống tỏ ra rất đau khổ, nếu có tay chân, nhất định nó sẽ vò đầu bứt tai rồi.
Một chim một Bì Đống giờ khắc này không ngừng huyên thuyên đấu võ mồm, Mạnh Hạo thì uôn nở nụ cười trên môi. Hắn không hề cảm thấy nhàm chán, đã hơn 1000 năm rồi hắn không có loại cảm giác này, lúc này hắn cảm thấy thật thân thuộc.
Hắn đứng trong xa trong hư không nhìn về khu vực này, khu vực trước mắt này, năm xưa hắn đã từng đi tới thu hồi một mảnh vỡ gương đồng từ trong cơ thể một con rắn mối cực lớn. Hắn từng có lời thề, sẽ đến đón đối phương rời đi, làm thủ hạ dưới trướng của mình.
Lúc trước, lão thằn lằn kia nghe vậy tỏ ra vô cùng khinh thường, mà hiện tại, Mạnh Hạo lại tới.
- Lão thằn lằn, cố nhân đến thăm, còn không ra mau.
Mạnh Hạo mỉm cười, hờ hững lên tiếng. Trong một sát na này, thanh âm của hắn bỗng nhiên truyền ra vang vọng trong khắp ba đại lục bên trong lốc xoáy, khiến tất cả thằn lằn đều giật mình dựng đứng, cùng lúc đó, một tiếng rống giận từ trung tâm đại lục chợt truyền ra.
Ngay sau đó, mảnh đại lục này ầm ầm chấn động, một con thằn lằn to lớn liền mạnh ngẩng đầu, hướng về về Mạnh Hạo gầm lên, đồng thời, một cỗ uy áp mãnh liệt từ trong cơ thể nó cũng bộc phát ra.
- Chết tiệt, ngươi chính là tên nhóc da vàng kia, không ngờ lại còn dám xuất hiện trước mặt gia gia...Hả? Aaa! Cự Tích vừa nhận ra Mạnh Hạo, theo bản năng lập tức gầm lên, nhưng tiếng gầm vừa mới truyền ra chợt khựng lại, hai mắt trợn trừng, hít sâu một hơi, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ và không thể tin nổi.
Mặc dù Mạnh Hạo không lộ ra uy áp, nhưng loại khí tức trên người hắn, lão thằn lằn liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là Siêu Thoát. Mặc dù nó chưa từng gặp qua bất kỳ một vị Siêu Thoát nào, nhưng trong chớp mắt vừa nhìn thấy Mạnh Hạo, trong đầu nó lập tức chấn động ầm ầm, có cảm giác như chỉcần một ánh mắt của đối phương là có thể diệt sát mình vậy.
- Siêu... Siêu Thoát? Lão thằn lằn nhìn thấy một màn trước mắt này, liền triệt để lật đổ hết thảy suy nghĩ của bản thân.
- Vừa rồi ngươi gọi bổn tôn cái gì? Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng.
Lão thằn lằn run lên, đồng tử nhanh chóng chuyển động, bỗng nhiên hít sâu một hơi, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng và cuồng nhiệt không thôi.
- Quả là thiên tài ngút trời trăm năm khó gặp mà! Trời cao thật là có mắt, để cho tiểu nhân lúc còn sống được chiêm ngưỡng một thiên kiêu như vậy!
Nói rồi, vẻ mặt lão thằn lằn lập tức thần sắc lộ ra cảm động, phịch một tiếng quỳ xuống lạy.
- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân, tiểu nhân cảm thấy đời này chỉ cần được chiêm ngưỡng đại nhân một lần đã không uổng rồi, huống chi tiểu nhân còn hai lần được chiêm ngưỡng đại nhân. Năm xưa tiểu nhân chỉ liếc qua một cái đã cảm thấy đại nhân bất phàm, một khắc kia, ta như đang được chiêm ngưỡng tư thế oai hùng như hùng ưng giương cánh, long hành hổ bộ! Một khắc kia, ta như được chiêm ngưỡng quân lâm thiên hạ, ôm trọn giang sơn vào tay của ngài vậy!
Mạnh Hạo híp mắt, cười cười nhìn lão thằn lằn. Nếu như nói về công phu nịnh nọt, nhìn mặt đoán lòng, phải nói rằng năm xưa hắn cũng thuộc vào hàng đại cao thủ. Nên thấy thái độ của lão thằn lằn như vậy, tuy có chút ít ngoài ý muốn, nhưng Mạnh Hạo vẫn thản nhiên đón nhận.
Anh Vũ cùng Bì Đống ở bên cạnh khinh bỉ nhìn lão thằn lằn.
- Hạ lưu! Anh Vũ hừ một tiếng.
- Vô sỉ! Bì Đống cũng hừ theo, tỏ ra vô cùng khinh miệt.
Lão thằn lằn dù sao cũng là cửu nguyên đỉnh phong, nhưng đối mặt với Mạnh Hạo, hắn vẫn không thể không cúi đầu, nói ra những lời mà chính hắn cũng cảm thấy ghê tởm. Nhưng tính khí của hắn vẫn không biến mất, lúc này nghe được Anh Vũ cùng Bì Đống tỏ ra khinh bỉ, khiến hắn cảm thấy tôn nghiêm bị sỉ nhục, lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn qua, ánh mắt hiện lên vẻ hung dữ.
- Thế nào? Không phục sao? Anh Vũ lập tức hứng trí, vỗ cánh nhìn về phía lão thằn lằn.
- Tới tới tới, lão Tam, ngươi nói cho lão bất tử kia biết, mấy câu nói vừa rồi kia, đến cùng đã mắc bao nhiêu sai lầm!
Thanh âm Anh Vũ cao vút, truyền khắp bốn phía. Lập tức lục lạc đeo trên mắt cá chân của nó bụp một tiếng hóa thành Bì Đống, Bì Đống liếc mắt nhìn lão thằn lằn, làm ra vẻ cao siêu lên tiếng.
- Lão phu nói cho ngươi biết, làm việc phải làm nghiêm túc, nhất là nịnh nọt, lại càng phải nghiêm túc, chỉ có nghiêm túc , mới có thể làm đến tốt nhất. Ngươi phải xem nịnh nọt như là tu hành vậy, như vậy mới có thể làm đến mức hoàn mỹ nhất. Aiii, nói với ngươi như vậy, ta chợt nhớ tới vô số cái ba năm trước đây, đó là một ngày trời trong nắng ấm ... Bì Đống nói nói một hồi, liền lâm vào cảm khái. Nhưng không đợi nó nói xong, Anh Vũ lập tức dùng cánh đánh cho một phát.
- Mau nói việc chính!
Mạnh Hạo ở một bên, nhìn một màn này cười híp mắt, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp. Cái cảnh Anh Vũ cùng Bì Đống hai kẻ dở hơi đôi co này, đã có hơn ngàn năm Mạnh Hạo không gặp lại rồi.
Bì Đống bị Anh Vũ quật cho một cánh, lập tức tỏ ra bất mãn. Thời khắc này, lão thằn lằn ở một bên thì mở to mắt, nó cảm thấy hai người trước mặt này căn bản chỉ là hai tên ngớ ngẩn. Nhưng cái suy nghĩ này vừa mới hiện lên, Bì Đống đã vội ho một tiếng.
- Được rồi được rồi, lão thằn lằn, không phải Tam gia dạy ngươi a, vừa rồi ngươi nói trăm năm khó gặp sao? Thúi lắm, ngươi có biết nịnh nọt hay không, trăm năm cái gì chứ, Tiểu Háo Tử nhà ta phải nói là thiên kiêu không có gì sánh kịp suốt 100 ngàn năm, không đúng, phải là từ khi vũ trụ Thương Mang tồn tại cho tới nay! Bì Đống ngạo nghễ lên tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, sau câu nói này, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, lão thằn lằn kia cũng trở nên sửng sốt.
/1957
|