Về phần thân ảnh màu máu kia thì lùi sau vài bước, không chút dấu vết vung tay áo, lộ ra bộ dạng dưới ánh trăng, rơi vào trong mắt mọi người.
Đó là một cái mặt nạ, ngoài hai mắt thì không có những cái khác trong ngũ quan, dù là hai mắt cũng lộ ra màu đỏ, nhưng không có lộ vẻ điên cuồng, chỉ có lãnh khốc vô tình.
Một bộ áo dài màu xanh, đầu tóc dài đen nhánh, dưới ánh trăng sáng, trong uy phong ẩn chứa cảm giác yêu dị.
Đây chính là Mạnh Hạo đang mang mặt nạ huyết sắc!
- Các hạ là ai?!
Lê Thiên khàn khản mở miệng hỏi, hai người Uông, Mạc đứng bên cạnh thì hai mắt đều co rút lại nhìn Mạnh Hạo. Giờ phút này, trong lòng mọi người đều có ngưng trọng, bọn họ nhìn không ra sự quỷ dị của mặt nạ kia, nhưng tất cả đều có thể cảm nhận được tu vi Kết Đan của Mạnh Hạo, chỉ là một kích vừa rồi, nhìn như tùy tiện lại có uy thế có thể so với Nguyên Anh.
Điều này làm cho mấy người không thể phán đoán được tu vi của Mạnh Hạo.
Hai mắt Nghiêm Tung thì lóe lên, ngắm nhìn Mạnh Hạo. Trong lúc mơ hồn, y thấy chút quen thuộc trên thân Mạnh Hạo, cảm giác quen thuộc này làm cho lòng y chấn động.
- Nghiêm đạo hữu mời, Mạnh mỗ đã đến, đây chính là đạo đãi khách sao?!
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, rừng rậm sau lưng hắn, thân ảnh Man Cự nhân khổng lồ chậm rãi đi tới. Về phần Cổ Lạp thì đã bị Mạnh Hạo điểm một chỉ bất tỉnh trước khi đến đây, có một số việc, gã không thể nghe.
Man Cự nhân có hình thể rất lớn, nhưng không đủ để được ba tu sĩ Nguyên Anh ở đây coi trọng.
- Mạnh đạo hữu!
Hai mắt Nghiêm Tung co lại, lập tức nhận ra thanh âm của Mạnh Hạo. Y hít sâu, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thần bí đối với Mạnh Hạo. Trong phán đoán của y, Mạnh Hạo chỉ là tu sĩ Kết Đan, là đại sư đan đạo, nhưng một màn vừa rồi làm cho y không thể không cẩn thận hơn.
- Ngươi rốt cuộc còn ẩn tàng bao nhiêu bí mất..
Nghiêm Tung thì thào, cảm giác không thể nhìn thấu Mạnh Hạo, lúc này y liền ôm quyền cười ha ha nói.
- Thì ra là Mạnh đạo hữu, hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm. Lê đạo hữu, Uông đạo hữu, Mạc đạo hữu, Nghiêm mỗ giới thiệu một chút với các vị. Vị này là Mạnh đạo hữu, chính là người mà Nghiêm mỗ đang chờ. Đây cũng là đại sư đan đạo, trên phương diện đan đạo, Nghiêm mỗ cũng tự thấy không bằng.
- Có Mạnh đạo hữu ở đây, việc của chúng ta sẽ có thêm phần nắm chắc hơn!
Nghiêm Tung cười nói, lại giới thiệu Mạnh Hạo cho ba người Lê Thiên nghe. Ba người cùng gật đầu, địch ý mới tiêu tán đi một chút.
Đối với sự gia nhập của Mạnh Hạo, dù Mạnh Hạo thoạt nhìn chỉ có tu vi Kết Đan, nhưng phần lớn tu sĩ Nguyên Anh đều có tính cách cổ quái, bọn họ biết không ít đồng đạo chuyên môn thích che dấu tu vi, hơn nữa, dù bị người nhìn ra cũng không có phản cảm gì.
Nghiêm Tung cũng không giải thích gì thêm về chuyện này, mọi người đứng bên cạnh sông bạc, cùng thử ngưng tụ.
Mạnh Hạo bình tĩnh, sỡ dĩ hắn lựa chon mặt nạ làm tiêu hao sinh cơ để đến nơi này, vì hắn đã gặp những chuyện tương tự khi vào phúc địa thượng cổ ở Thanh La Tông - Nam Vực. Bởi vì tu vi của mình không đủ, có người chất vấn, ra tay, tuy sau đó đã giải quyết rồi nhưng từ đó làm cho đôi bên không hiểu nhau, luôn tồn tại ngăn cách, không tốt cho việc phát triển.
Cho nên lần này hắn trực tiếp mà đơn giản, dùng tư thế cường ngạnh để xuất hiện, thuận tiện cũng nghiệm chứng một chút, sau khi đội lên mặt nạ huyết sắc thì thực lực mình mạnh bao nhiêu.
- Nếu Mạnh đạo hữu cũng đã đến, vậy thì Nghiêm đạo hữu hẳn là nên cẩn thận nói về chuyện Trảm Linh Đan đi!
Người nói chuyện là trung niên họ Uông, gã nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn về tu sĩ họ Mạc mặc trường bào màu đen kia một cái, lập tức lộ ra chán ghét cùng ẩn dấu sát cơ đối với Mạnh Hạo.
Ánh mắt này không chút che dấu, Lê Thiên sau khi thấy được liền cười hắc hắc, Nghiêm Tung cũng thấy được, nhưng chỉ cười gượng, không biết nên nói cái gì.
Mạnh Hạo sửng sốt, sát cơ của tu sĩ họ Uông này đến rất bất ngờ, làm cho hắn kinh ngạc. Mà khi hắn nhìn về tu sĩ họ Mạc thì lại thấy ánh mắt người này mang theo thưởng thức, cũng có tò mò. Tuy nói người này là trung niên, nhưng mặt trắng như ngọc, bộ dáng tuấn tú, trong lúc lơ đãng lộ ra vẻ âm nhu.
Thấy ánh mắt này của tu sĩ họ Mạc, lại thấy nụ cười quái dị của Lê Thiên, Mạnh Hạo liền từ trong kinh ngạc cảm giác ra cái gì, toàn thân hắn liền nổi da gà, ho khan một tiếng mà rút lui về sau vài bước, tránh đi ánh mắt của tu sĩ họ Mạc.
Nghiêm Tung lắc đầu, chỉ có thể cười gượng, ho khan một tiếng mới mở miệng.
- Bốn vị đạo hữu, thấy bốn người các vị tín nhiệm Nghiêm mỗ mà tới nơi này. Lần này chúng ta đã đạt được ước định tiến nhập Tây Mạc, Nghiêm mỗ cũng không giấu diếm cái gì. Việc này có nguy hiểm!
Nói tới đây, Nghiêm Tung liếc mắt nhìn mọi người, thấy cả bốn không chút biến hóa mới tiếp tục nói.
- Đan đạo viễn cổ, vượt xa hiện tại rất nhiều, tiếc là thất truyền hết rồi. Đến bây giờ, đan dược chỉ tới Nguyên Anh, mà đan dược cảnh giới Trảm Linh thì đương thời rất hiếm thấy. Duy chỉ có một lần đạt được nửa điểm đan dược thượng cổ, thậm chí là viễn cổ, hậu nhân chỉ có thể điều hòa, luyện thành đan dược kém hơn một phần.
- Mà đan đạo viễn cổ cùng hiện tại đã phân ra một ngăn cách lớn, đó chính là Trảm Linh Đan. Viên đan dược này còn được gọi là Bỉ Ngạn Thiên. Sau khi tu sĩ nuốt vào liền đắm chìm trong một loại cảm ngộ thiên địa, thấy rõ mình, chém xuống đao thứ nhất.
- Trên mộc giả mà Nghiêm mỗ cho các vị xem, trên đó có ghi chép rõ ràng về những thứ này. Nhiều năm qua, Nghiêm mỗ đã đi rất nhiều nơi, rốt cục cũng xác định được đan đạo viễn cổ còn lưu giữ tại Tây Mạc.
- Ước chừng hơn nghìn năm trước, Tây Mạc có một bộ lạc tên là Ô Thần Tộc. Thời huy hoàng, tộc này là một trong năm đại bộ lạc của Tây Mạc. Trên thánh địa của tộc này – Ô Thần Sơn, chính là nơi lưu lại đan đạo viễn cổ.
- Có lẽ Ô Thần Tộc quật khởi cũng liên quan tới điều này. Ta đã từng âm thầm tới núi này hai lần, đều không thể đi tới gần, chỉ có thể quan sát từ xa, đan đạo vẫn còn…!
Nghiêm Tung chậm rãi mở miệng, lời vừa ra, vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng thì phân tích lời đối phương có mấy phần thật giả.
- Bộ lạc Ô Thần này, hiện tại đã có chút phân liệt, hóa thành năm thế lực, đều phân thành các BỘ. Theo thứ tự là Ô Binh bộ, Ô Đấu bộ, Ô Đạt bộ, Ô Viêm bộ và Ô Ảm bộ!
Nghe tới đây, vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn không đổi, nhưng trong lòng đã chấn động. Hắn nghĩ tới Ô Mộc mà hắn bắt được, người này chính là đến từ Ô Đạt bộ.
- Nghiêm đạo hữu nói những thứ này là có dụng ý gì. Ngươi chỉ cần dẫn đường, chúng ta tiến vào Ô Thần Sơn gì đó là được rồi!
Tu sĩ họ Uông không chút thay đổi, lạnh lùng mở miệng.
- Uông đạo hữu, việc này không đơn giản như thế đâu, mặc dù bộ lạc Ô Thần Tộc đã phân liệt, nhưng trên Ô Thần Sơn còn tồn tại một vị Đồ Đằng Thiên của Ô Thần, đó cũng chính là Lão Tổ Trảm Linh.
- Có người này trên Ô Thần Sơn, ai trong chúng ta có thể vào được?
Nghiêm Tung lắc đầu.
Đó là một cái mặt nạ, ngoài hai mắt thì không có những cái khác trong ngũ quan, dù là hai mắt cũng lộ ra màu đỏ, nhưng không có lộ vẻ điên cuồng, chỉ có lãnh khốc vô tình.
Một bộ áo dài màu xanh, đầu tóc dài đen nhánh, dưới ánh trăng sáng, trong uy phong ẩn chứa cảm giác yêu dị.
Đây chính là Mạnh Hạo đang mang mặt nạ huyết sắc!
- Các hạ là ai?!
Lê Thiên khàn khản mở miệng hỏi, hai người Uông, Mạc đứng bên cạnh thì hai mắt đều co rút lại nhìn Mạnh Hạo. Giờ phút này, trong lòng mọi người đều có ngưng trọng, bọn họ nhìn không ra sự quỷ dị của mặt nạ kia, nhưng tất cả đều có thể cảm nhận được tu vi Kết Đan của Mạnh Hạo, chỉ là một kích vừa rồi, nhìn như tùy tiện lại có uy thế có thể so với Nguyên Anh.
Điều này làm cho mấy người không thể phán đoán được tu vi của Mạnh Hạo.
Hai mắt Nghiêm Tung thì lóe lên, ngắm nhìn Mạnh Hạo. Trong lúc mơ hồn, y thấy chút quen thuộc trên thân Mạnh Hạo, cảm giác quen thuộc này làm cho lòng y chấn động.
- Nghiêm đạo hữu mời, Mạnh mỗ đã đến, đây chính là đạo đãi khách sao?!
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, rừng rậm sau lưng hắn, thân ảnh Man Cự nhân khổng lồ chậm rãi đi tới. Về phần Cổ Lạp thì đã bị Mạnh Hạo điểm một chỉ bất tỉnh trước khi đến đây, có một số việc, gã không thể nghe.
Man Cự nhân có hình thể rất lớn, nhưng không đủ để được ba tu sĩ Nguyên Anh ở đây coi trọng.
- Mạnh đạo hữu!
Hai mắt Nghiêm Tung co lại, lập tức nhận ra thanh âm của Mạnh Hạo. Y hít sâu, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thần bí đối với Mạnh Hạo. Trong phán đoán của y, Mạnh Hạo chỉ là tu sĩ Kết Đan, là đại sư đan đạo, nhưng một màn vừa rồi làm cho y không thể không cẩn thận hơn.
- Ngươi rốt cuộc còn ẩn tàng bao nhiêu bí mất..
Nghiêm Tung thì thào, cảm giác không thể nhìn thấu Mạnh Hạo, lúc này y liền ôm quyền cười ha ha nói.
- Thì ra là Mạnh đạo hữu, hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm. Lê đạo hữu, Uông đạo hữu, Mạc đạo hữu, Nghiêm mỗ giới thiệu một chút với các vị. Vị này là Mạnh đạo hữu, chính là người mà Nghiêm mỗ đang chờ. Đây cũng là đại sư đan đạo, trên phương diện đan đạo, Nghiêm mỗ cũng tự thấy không bằng.
- Có Mạnh đạo hữu ở đây, việc của chúng ta sẽ có thêm phần nắm chắc hơn!
Nghiêm Tung cười nói, lại giới thiệu Mạnh Hạo cho ba người Lê Thiên nghe. Ba người cùng gật đầu, địch ý mới tiêu tán đi một chút.
Đối với sự gia nhập của Mạnh Hạo, dù Mạnh Hạo thoạt nhìn chỉ có tu vi Kết Đan, nhưng phần lớn tu sĩ Nguyên Anh đều có tính cách cổ quái, bọn họ biết không ít đồng đạo chuyên môn thích che dấu tu vi, hơn nữa, dù bị người nhìn ra cũng không có phản cảm gì.
Nghiêm Tung cũng không giải thích gì thêm về chuyện này, mọi người đứng bên cạnh sông bạc, cùng thử ngưng tụ.
Mạnh Hạo bình tĩnh, sỡ dĩ hắn lựa chon mặt nạ làm tiêu hao sinh cơ để đến nơi này, vì hắn đã gặp những chuyện tương tự khi vào phúc địa thượng cổ ở Thanh La Tông - Nam Vực. Bởi vì tu vi của mình không đủ, có người chất vấn, ra tay, tuy sau đó đã giải quyết rồi nhưng từ đó làm cho đôi bên không hiểu nhau, luôn tồn tại ngăn cách, không tốt cho việc phát triển.
Cho nên lần này hắn trực tiếp mà đơn giản, dùng tư thế cường ngạnh để xuất hiện, thuận tiện cũng nghiệm chứng một chút, sau khi đội lên mặt nạ huyết sắc thì thực lực mình mạnh bao nhiêu.
- Nếu Mạnh đạo hữu cũng đã đến, vậy thì Nghiêm đạo hữu hẳn là nên cẩn thận nói về chuyện Trảm Linh Đan đi!
Người nói chuyện là trung niên họ Uông, gã nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn về tu sĩ họ Mạc mặc trường bào màu đen kia một cái, lập tức lộ ra chán ghét cùng ẩn dấu sát cơ đối với Mạnh Hạo.
Ánh mắt này không chút che dấu, Lê Thiên sau khi thấy được liền cười hắc hắc, Nghiêm Tung cũng thấy được, nhưng chỉ cười gượng, không biết nên nói cái gì.
Mạnh Hạo sửng sốt, sát cơ của tu sĩ họ Uông này đến rất bất ngờ, làm cho hắn kinh ngạc. Mà khi hắn nhìn về tu sĩ họ Mạc thì lại thấy ánh mắt người này mang theo thưởng thức, cũng có tò mò. Tuy nói người này là trung niên, nhưng mặt trắng như ngọc, bộ dáng tuấn tú, trong lúc lơ đãng lộ ra vẻ âm nhu.
Thấy ánh mắt này của tu sĩ họ Mạc, lại thấy nụ cười quái dị của Lê Thiên, Mạnh Hạo liền từ trong kinh ngạc cảm giác ra cái gì, toàn thân hắn liền nổi da gà, ho khan một tiếng mà rút lui về sau vài bước, tránh đi ánh mắt của tu sĩ họ Mạc.
Nghiêm Tung lắc đầu, chỉ có thể cười gượng, ho khan một tiếng mới mở miệng.
- Bốn vị đạo hữu, thấy bốn người các vị tín nhiệm Nghiêm mỗ mà tới nơi này. Lần này chúng ta đã đạt được ước định tiến nhập Tây Mạc, Nghiêm mỗ cũng không giấu diếm cái gì. Việc này có nguy hiểm!
Nói tới đây, Nghiêm Tung liếc mắt nhìn mọi người, thấy cả bốn không chút biến hóa mới tiếp tục nói.
- Đan đạo viễn cổ, vượt xa hiện tại rất nhiều, tiếc là thất truyền hết rồi. Đến bây giờ, đan dược chỉ tới Nguyên Anh, mà đan dược cảnh giới Trảm Linh thì đương thời rất hiếm thấy. Duy chỉ có một lần đạt được nửa điểm đan dược thượng cổ, thậm chí là viễn cổ, hậu nhân chỉ có thể điều hòa, luyện thành đan dược kém hơn một phần.
- Mà đan đạo viễn cổ cùng hiện tại đã phân ra một ngăn cách lớn, đó chính là Trảm Linh Đan. Viên đan dược này còn được gọi là Bỉ Ngạn Thiên. Sau khi tu sĩ nuốt vào liền đắm chìm trong một loại cảm ngộ thiên địa, thấy rõ mình, chém xuống đao thứ nhất.
- Trên mộc giả mà Nghiêm mỗ cho các vị xem, trên đó có ghi chép rõ ràng về những thứ này. Nhiều năm qua, Nghiêm mỗ đã đi rất nhiều nơi, rốt cục cũng xác định được đan đạo viễn cổ còn lưu giữ tại Tây Mạc.
- Ước chừng hơn nghìn năm trước, Tây Mạc có một bộ lạc tên là Ô Thần Tộc. Thời huy hoàng, tộc này là một trong năm đại bộ lạc của Tây Mạc. Trên thánh địa của tộc này – Ô Thần Sơn, chính là nơi lưu lại đan đạo viễn cổ.
- Có lẽ Ô Thần Tộc quật khởi cũng liên quan tới điều này. Ta đã từng âm thầm tới núi này hai lần, đều không thể đi tới gần, chỉ có thể quan sát từ xa, đan đạo vẫn còn…!
Nghiêm Tung chậm rãi mở miệng, lời vừa ra, vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng thì phân tích lời đối phương có mấy phần thật giả.
- Bộ lạc Ô Thần này, hiện tại đã có chút phân liệt, hóa thành năm thế lực, đều phân thành các BỘ. Theo thứ tự là Ô Binh bộ, Ô Đấu bộ, Ô Đạt bộ, Ô Viêm bộ và Ô Ảm bộ!
Nghe tới đây, vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn không đổi, nhưng trong lòng đã chấn động. Hắn nghĩ tới Ô Mộc mà hắn bắt được, người này chính là đến từ Ô Đạt bộ.
- Nghiêm đạo hữu nói những thứ này là có dụng ý gì. Ngươi chỉ cần dẫn đường, chúng ta tiến vào Ô Thần Sơn gì đó là được rồi!
Tu sĩ họ Uông không chút thay đổi, lạnh lùng mở miệng.
- Uông đạo hữu, việc này không đơn giản như thế đâu, mặc dù bộ lạc Ô Thần Tộc đã phân liệt, nhưng trên Ô Thần Sơn còn tồn tại một vị Đồ Đằng Thiên của Ô Thần, đó cũng chính là Lão Tổ Trảm Linh.
- Có người này trên Ô Thần Sơn, ai trong chúng ta có thể vào được?
Nghiêm Tung lắc đầu.
/1957
|