Edit:..Lam Thiên..
Từ sau trận đại chiến hai mươi vạn năm trước U Minh Giới mất đi chủ nhân, lúc đầu vài thủ hạ trung thành với U Minh Đại Đế còn dốc hết toàn lực duy trì hòa bình ở U Minh Giới.
Nhưng theo năm tháng trôi qua, bọn họ đối với việc U Minh Đại Đế trở về đã không còn ôm hi vọng, nội tâm liền cũng phát sanh biến hóa. Người không màng danh lợi lựa chọn quy ẩn, người màng công danh lợi lộc lựa chọn tranh quyền đoạt lợi, còn có người nảy sinh tâm tư muốn trở thành chúa tể U Minh Giới. Cho nên, hôm nay U Minh giới có thể nói là nội bộ chia rẽ.
Minh Huyễn mặc dù đã từng là U Minh Đại Đế, nhưng nhiều năm xa cách như vậy, hắn cũng không thể nắm chắc trong khoảng thời gian ngắn có thể lần nữa chấp trưởng U Minh Giới trong tay. Sau khi thấy rõ tình cảnh hiện tại ở U Minh Giới, đám người Ngưng Sương muốn lưu lại trợ giúp Minh Huyễn nhưng lại bị Minh Huyễn cự tuyệt. Minh Huyễn cho là đối mặt với tình trạng hiện tại của U Minh Giới, đám người Ngưng Sương ở lại cũng không thể giải quyết gốc rễ của vấn đề. Hiện tại hắn cần nhanh chóng tìm được những thủ hạ đã từng trung thành với hắn, người quy ẩn người hoặc thế lực hiện tại.
Nhìn vẻ mặt tự tin của Minh Huyễn, Ngưng Sương liên tục cân nhắc cuối cùng đồng ý với đề nghị của Minh Huyễn. Rời khỏi U Minh Giới, tiến về Mộng Huyễn Thần Tộc thu hồi phần truyền thừa cuối cùng của Bạch Linh. Cho dù muốn trợ giúp Minh Huyễn, có thực lực tuyệt đối mới có thể nắm chắc không phải sao ?
Lúc trước, thời điểm Mộng Lão tiễn Ngưng Sương rời khỏi Mộng Huyễn Đảo đã từng nói với nàng cách từ không gian khác trở về Mộng Huyễn Đảo, sau khi rời khỏi U Minh Giới, Ngưng Sương trực tiếp tiến về Mộng Huyễn Thần Tộc.
Lần nữa trở lại Mộng Huyễn Thần Tộc, Ngưng Sương đột nhiên sinh ra vài phần cảm giác thân thiết, giống như nơi này đã từng là của chính mình hoặc là có thân nhân bằng hữu của chính mình. Cũng không biết cảm giác này là của nàng hay là của Bạch Linh, kể từ sau khi lấy được truyền thừa của Bạch Linh, tìm về ký ức của Bạch Linh, Ngưng Sương thật lâu không phân rõ mình rốt cuộc là Sở Ngưng Sương hay là Bạch Linh?
Ngưng Sương vốn muốn để phụ mẫu gặp mặt cữu cữu và ngoại công Sở gia ở Thần Vực, dù sao bọn họ đều tưởng niệm mẫu thân nhiều năm như vậy, nhưng dựa vào tình trạng hiện tại của mẫu thân cùng nguyên nhân Ám Dạ, cuối cùng Ngưng Sương quyết định đem phụ mẫu lưu lại Mộng Huyễn Đảo. Thứ nhất, không muốn khiến cho ngoại công bọn họ sau khi nhìn thấy tình trạng của mẫu thân mà sinh thương cảm, thứ hai nàng không hy vọng phụ mẫu bị Ám Dạ ám hại. So với Sở gia, Mộng Huyễn Đảo không tranh quyền thế vẫn là an toàn hơn.
Có lẽ Ngưng Sương đến, Mộng lão đã sớm có phát giác hoặc cảm ứng được, tóm lại, thời điểm Ngưng Sương xuất hiện tại thánh địa Mộng Huyễn Đảo thì Mộng lão đã sớm chờ ở bên ngoài. Đối với việc Ngưng Sương đến, Mộng Lão vô cùng vui mừng.
Theo Mộng Lão trở về phủ Tộc Trưởng, đầu tiên Ngưng Sương qua loa giản lược nói một chút việc từng trải trong vài năm này, ngay sau đó liền đem ý đồ an trí đám người Tần Ngạo Thiên của nàng nói ra. Mộng Lão tự nhiên đầy miệng đồng ý, lúc này để cho người ta tìm một trạch viện thích hợp, cũng phân phó người đi trước xử lý. Sau đó lại đem đám người Tần Ngạo Thiên tạm thời an trí ở phủ Tộc Trưởng, vì đám người Ngưng Sương bày tiệc phong yến mời khách từ phương xa đến.
Ngày kế tiếp, sáng sớm Mộng Lão liền phái người mời Ngưng Sương tới thư phòng, thấy Ngưng Sương bạch y lay động đi tới thư phòng, Mộng Lão vội vàng hỏi: Nha đầu, ngươi có thể mở được hộp thanh ngọc rồi sao ? Vẫn còn nhớ, ban đầu lúc Ngưng Sương rời đi đã cùng hắn ước định, chính là nếu như nàng có thể mở được hộp thanh ngọc nàng sẽ trở lại.
Nhìn Mộng Lão khó kìm nén hưng phấn, Ngưng Sương cười khổ lắc lắc đầu. Ngay sau đó nàng nói cho hắn biết chuyện chính mình là Bạch Linh chuyển thế, cùng với chuyện lực lượng truyền thừa. Sau đó đem bức họa nàng lấy được ở Phượng Ngâm Đại Lục đưa cho Mộng Lão nhìn, xem hắn có biết vị trí trên bức họa hay không.
Mộng lão nghe xong lời nói của Ngưng Sương, vẻ mặt biến đổi một lúc lâu, cuối cùng chỉ còn lại bộ mặt vui mừng. Chỉ là, từ trước tới nay hắn vẫn luôn trầm ổn nên cũng không nói gì, mà là tiếp nhận bức họa nhìn một chút, do dự một lát rồi mới bình tĩnh nói: Đây không phải là cảnh sắc phụ cận thánh cung Mộng Huyễn Thần Tộc sao?
Thánh cung? Ngưng Sương nghi ngờ hỏi.
Mộng lão cân nhắc một chút, suy xét đến Ngưng Sương có thể là chủ nhân của Mộng Huyễn Thần Tộc, cuối cùng quyết định nói đúng sự thật. Căn cứ vào lời truyền miệng qua nhiều thế hệ tộc trưởng chúng ta, Mộng Huyễn Thần Tộc đã từng có một chủ nhân kinh tài tuyệt diễm thân phận cao quý. Cả Mộng Huyễn Thần Tộc đều là đất phong của chủ nhân này, bởi vì phong cảnh Mộng Huyễn Thần Tộc tuyệt đẹp nên chủ nhân đã xây dựng một tòa thánh cung tại Mộng Huyễn Thần Tộc làm tẩm cung. Chung quanh thánh cung trồng rất nhiều hoa đào, hơn nữa những cây hoa đào thần kỳ này lại nở quanh năm. Nhưng sau khi Mộng Huyễn Thần Tộc từ địa phương vốn có tách rời trở thành không gian riêng tư như hiện tại, tòa thánh cung liền biến mất, chỉ còn lại phiến Đào Hoa Lâm là vẫn như cũ, nhưng địa phương đã từng là thánh cung lại trống rỗng xuất hiện một tòa tháp.
Hiện tại, cảnh tượng trong bức họa của Ngưng Sương chính là một phiến Đào Hoa Lâm, nghe xong lời nói của Mộng Lão, Ngưng Sương quyết định đi tới Đào Hoa Lâm nhìn một chút. Quả nhiên, thời điểm đến gần phụ cận Đào Hoa Lâm bức họa kia liền giống như lúc ở Huyết Hải Luyện Ngục tự động trôi lơ lửng dẫn đường ở phía trước. Có kinh nghiệm ở Huyết Hải Luyện Ngục, lần này Ngưng Sương đón nhận truyền thừa đặc biệt thuận lợi. Sau khi nàng lấy được truyền thừa hoàn chỉnh, nàng cũng liền có được trí nhớ đầy đủ của Bạch Linh, trong đó liền bao gồm cả lai lịch và phương pháp mở thanh ngọc hộp này ra.
Thì ra thanh ngọc hộp này chứa bảo bối trước khi Hồng Mông Thiên Tôn phi thăng để lại cho Bạch Linh, nhưng lúc trước thời cơ không đúng, thanh ngọc hộp liền sẽ không mở ra. Hiện tại vừa mở ra, Ngưng Sương mới biết bên trong chính là một viên đá lóng lánh sáng bóng. Mà viên đá này chính là thiên tôn thần thạch Ám Dạ trăm phương ngàn kế muốn có được, bên trong cất giữ bí quyết tấn thăng thiên tôn của Hồng Mông Thiên Tôn.
Sau khi Ngưng Sương lấy thiên tôn thần thạch từ trong hộp thanh ngọc ra, dưới nền đất rất nhanh truyền đến từng trận gầm rú, ngay sau đó Mộng Huyễn Đảo vốn là trôi lơ lửng ở giữa không trung lại chậm rãi bay. Có trí nhớ đầy đủ của Bạch Linh, Ngưng Sương biết Mộng Huyễn Đảo là muốn trở về địa bàn vốn có của nó —— Thần Phật Chi Địa.
Hồng Mông Thiên Tôn vốn là chúa tể của Mộng Huyễn Thần Tộc, sau khi Hồng Mông Thiên Tôn phi thăng, đệ tử thân truyền duy nhất của hắn là Bạch Linh liền thuận lý thành chương đón nhận Mộng Huyễn Thần Tộc.
Vô luận Ngưng Sương suy đoán như thế nào cũng không nghĩ tới Mộng Huyễn Thần Tộc lại đến từ Thần Phật Chi Địa. Phải biết rằng người ở Thần Phật Chi Địa thực lực đặc biệt cường hãn, bọn họ chỉ biết say mê tu luyện, tập trung tinh thần nghĩ tới tấn cấp thiên tôn sau đó phi thăng Thần Giới. Trừ phi xuất hiện sự tình quan hệ đến sinh tử của mình, bằng không bọn họ tuyệt đối sẽ không nhúng tay, bởi vì thiên đạo pháp tắc, người có thực lực đạt tới nửa bước thiên tôn nếu như không tự phong ấn thực lực của bản thân, thì không thể tự do đi xuống không gian dưới Thần Vực Thất Trọng Thiên.
Cân nhắc đến chính mình còn có rất nhiều sự tình vẫn chưa giải quyết xong, lần này Ngưng Sương cũng không đi theo Mộng Lão bọn họ tiến về phía Thần Phật Chi Địa. Bất quá nàng để cho đám người Tần Ngạo Thiên theo Mộng Lão rời đi, dù sao cả Thần Vực cũng không có địa phương nào an toàn hơn so với Thần Phật Chi Địa.
Rời khỏi Mộng Huyễn Đảo đầu tiên Ngưng Sương trở về Sở gia nói cho ngoại công và cữu cữu về chuyện của phụ mẫu, sau đó nàng trực tiếp đi tới Thần Vực Lục Trọng Thiên, bởi vì Thanh Long bọn họ cảm ứng được Huyền Vũ đang ở Thần Vực Lục Trọng Thiên.
Nếu như muốn đối phó với Ám Dạ, có thể nàng sẽ phải dùng đến tứ linh đại trận, mà thủ trận tứ linh chính là bốn huynh đệ Thanh Long. Thần Vực Lục Trọng Thiên là lãnh địa thuộc về thần thú hoặc mãnh thú, một đường đi tới, Ngưng Sương nhìn thấy không ít người hoặc anh tuấn xinh đẹp, hoặc xấu xí hung tàn, bọn họ đều là thần thú hoặc mãnh thú sau khi hóa hình biến thành.
Vì để sớm ngày tìm được Huyền Vũ, Ngưng Sương để cho ba huynh đệ Thanh Long cùng Xích Viêm đều ra khỏi Linh Phượng không gian, bọn họ tổ hợp như vậy, những mãnh thú cảm ứng được thực lực bọn họ mạnh mẽ liền cũng tự giác cách xa bọn họ.
Sau khi đi tới Lục Trọng Thiên, Thanh Long bọn họ cảm ứng càng thêm chính xác, cuối cùng Thanh Long còn thử thăm dò, sử dụng triệu hoán thuật ngày trước bọn họ vẫn làm. Nếu như phong ấn của Huyền Vũ đã được mở, hắn liền nhất định có thể nghe được tiếng gọi của Thanh Long.
Ước chừng bảy ngày sau, một nam tử toàn thân phục sức màu đen xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Nam tử ngũ quan anh tuấn, khí chất trầm ổn, lông mày uy vũ lộ ra ổn trọng và bình tĩnh làm cho người ta tin cậy.
Hắn nhìn thấy ba người Thanh Long, đầu tiên là không dám tin thất thần một lát, ngay sau đó kích động chạy tới kêu lên: Đại ca, nhị ca, Tam ca.
Tứ đệ! ba người Thanh Long không hẹn mà cùng trả lời, Làm sao đệ giải trừ được phong ấn?
Huyền Vũ liền đem quá trình hắn giải trừ phong ấn nói một lần, quá trình kia có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là cơ duyên xảo hợp.
Tìm được Huyền Vũ, lúc này Ngưng Sương quyết định rời khỏi Lục Trọng Thiên, nàng muốn đi Thất Trọng Thiên, cứu linh hồn của Tinh Thần Đại Đế đang bị nhốt ra. Hơn nữa, trong lòng nàng vẫn còn nhớ kỹ đôi mắt của Tử Diễm.
Thần Vực Thất Trọng Thiên, trong lúc bế quan Ám Dạ cảm ứng được bên ngoài có rất nhiều biến hóa, biết Bạch Linh cùng Minh Viêm đều đã trở lại. Nghĩ đến trong tay Bạch Linh có Thiên Tôn Thần Thạch, Ám Dạ hao hết tâm tư suy nghĩ làm thế nào mới có thể biến thành của mình.
Lấy được đầy đủ truyền thừa của Huyết Tu La Thanh Quỳ Thánh Nữ cũng không trở về Huyết Hải Luyện Ngục thu hồi thế lực mà là cùng Ám Dạ đạt thành hiệp nghị, ở lại Thần Vực Thất Trọng Thiên chờ đợi đám người Ngưng Sương tự chui đầu vào lưới.
Ngưng Sương cũng biết Thanh Quỳ Thánh Nữ nhất định sẽ bày đặt bẫy rập ở Thần Vực Thất Trọng Thiên chờ nàng, vì vậy, sau khi nàng đem tất cả mọi người thu vào trong Linh Phượng không gian liền vô cùng khiêm tốn giả trang thành nam nhân sau đó lẫn vào Thất Trọng Thiên. Tuy nói đã từng muốn đem sự tình làm chấm dứt, nhưng Ngưng Sương phải đem linh hồn của Tinh Thần Đại Đế cứu ra trước mới được.
Ngồi trong một tửu lâu tên Túy Tiên Lâu ở Thất Trọng Thiên, Ngưng Sương nhìn một bàn đầy món sơn hào hải vị nhưng lại không hề muốn ăn, trong đầu nàng lúc này đều đang nghĩ phải làm như thế nào mới có thể tra ra địa điểm Ám Dạ nhốt linh hồn của Tinh Thần Đại Đế.
Khổ nghĩ không có kết quả, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận đề nghị của Xích Viêm, để đám người Thanh Long đều rời khỏi không gian nghĩ biện pháp tìm hiểu tin tức. Ngưng Sương vốn định trà trộn vào trong Hắc Ám Thần Điện, có trí nhớ của Bạch Linh nàng biết có một địa phương tên là Ám Dạ Cung, chỉ là không biết vị trí cụ thể của Ám Dạ Cung.
Nhiều người tác dụng lớn, tổng hợp tin tức mọi người thăm dò được, Ngưng Sương cho ra một cái kết luận, Ám Dạ hẳn là ở Ám Dạ Cung. Hơn nữa bọn họ còn tra ra được vị trí cụ thể của Ám Dạ Cung. Nghĩ đến quan hệ giữa Bạch Linh và Ám Dạ, trong lòng Ngưng Sương âm thầm quyết định một chủ ý.
Thanh Long đề nghị tới Ám Dạ Cung âm thầm tra xét một phen trước, nhưng Ngưng Sương lo lắng thủ đoạn của Ám Dạ, cảm thấy tỷ lệ không bị phát hiện thật sự là quá thấp, sau khi trưng cầu ý kiến của Xích Viêm, cuối cùng Ngưng Sương quyết định quang minh chánh đại đi tới, dù sao, lấy thực lực của Xích Viêm ở dưới tình huống quang minh chính đại dưới vẫn có thể nắm chắc bảo đảm bọn họ toàn thân mà lui. Huống chi, theo tính tình trước đây của Ám Dạ mà nói, nếu Ngưng Sương quang minh chính đại tới bái phỏng, hắn ngược lại sẽ không làm ra hành động gì hèn hạ vô sỉ. Dù sao, cho tới bây giờ Ám Dạ chính là một người mặt ngoài dịu dàng, trong xương ác độc, thích làm nhất cũng chính là công phu ngoài mặt.
Bởi vì Ngưng Sương cũng không che giấu hành tung, Ám Dạ và Thanh Qùy đối với việc bọn họ đến đã sớm biết rõ. Ám Dạ đã khôi phục thực lực cùng Thanh Qùy đón nhận truyền thừa thực lực đều đã đạt tới cửu tinh thần đế đỉnh cấp, chỉ kém một chút bọn họ liền có thể tấn thăng nửa bước thiên tôn. Cho nên trong Ám Dạ Cung, bọn họ cũng không bày bất kỳ bẫy rập nào.
Ám Dạ lại không biết Ngưng Sương đã có đám người Thanh Long bù lại, cũng không ngờ tới đám người Thanh Long đã có tu vi thần quân, bọn họ càng không nghĩ tới chính là Xích Viêm cũng đã đạt tới nửa bước thiên tôn.
Ám Dạ Cung, ở trong trí nhớ của Bạch Linh chỉ có một ấn tượng mơ hồ, thậm chí Ngưng Sương cũng không biết toàn cảnh của tòa cung điện này. Nhưng bây giờ nàng và Xích Viêm cứ như vậy quang minh chính đại đi vào Ám Dạ Cung khí thế to lớn, ánh mắt phức tạp nhìn tòa cung điện toàn thân màu đen. Giờ phút này, Ngưng Sương mới biết thì ra cung điện thần bí màu đen trong Đoạn Hồn rừng rậm chính là phiên bản thu nhỏ của Ám Dạ Cung.
Trời xanh không mây, dưới ánh mặt trời , nữ tử tuyệt sắc bạch y như tuyết cùng nam tử tuấn mỹ kim y sáng chói cứ như vậy sóng vai bước chân vào trước đại điện tòa cung điện.
Thanh Quỳ và Ám Dạ đứng ở trên bậc thang trước đại điện Ám Dạ Cung, nhìn đôi nam nữ tuyệt sắc từ xa sóng vai đi đến, trong lòng đã sớm nhấc lên sóng lớn. Nhất là Thanh Qùy, kể từ sau khi lấy được đầy đủ truyền thừa của Huyết Tu La, nàng liền biết rõ giữa nàng và bọn họ có vướng mắc yêu hận. Không ngờ, thời gian qua đi hai mươi vạn năm, lựa chọn của Ngưng Sương vẫn là Xích Viêm. Mà Tử Diễm vẫn đối với nàng chẳng thèm ngó tới.
Nhớ tới dung nhan tuyệt thế của chính mình, thiên phú cường hãn còn có một trái tim toàn tâm toàn ý yêu Tử Diễm, Thanh Quỳ làm thế nào cũng nghĩ không thông nàng rốt cuộc không bằng Ngưng Sương ở điểm nào?
Sở Ngưng Sương, chúng ta lại gặp mặt, lần này ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy. Nhớ tới Tu La Huyết Sát Trận lần trước cũng không giết chết được nữ nhân này, trong lòng Thanh Qùy càng không có tư vị.
Ngưng Sương ngạo nghễ nhướng mày, mỉm cười nói: Thánh Nữ các hạ, vận khí của ta vẫn đặc biệt tốt. Khiến ngươi thất vọng rồi!
Thấy gương mặt tươi cười rực rỡ như hoa xuân của Ngưng Sương, tròng mắt Thanh Qùy dần dần hiện lên một tầng đỏ ngầu, trong tai lại truyền vào một đạo thanh âm trầm thấp ưu nhã. Linh Nhi, nàng đã trở lại?
Xưng hô thân mật cùng giọng điệu vô cùng thân thiết như vậy, khiến Ngưng Sương khẽ nhíu mày, ngước mắt hướng tới người phát ra thanh âm, đó là một nam tử toàn thân hoa phục màu đen, kiếm mi lãng mục, mặt đẹp như ngọc. Nhất là khi hắn giơ tay nhấc chân càng phát ra ưu nhã cao quý, khiến cho người ta bất tri bất giác liền sinh ra cảm giác thần phục.
Có trí nhớ đầy đủ của Bạch Linh, Ngưng Sương biết rõ ẩn núp dưới gương mặt tuấn mỹ vô trù kia là một người có lòng dạ hiểm độc tàn nhẫn vô tình. Nàng lạnh lùng cong khóe môi lên, Ám Dạ, đã lâu không gặp?
Thanh âm lạnh nhạt xa cách lọt vào tai, Ám Dạ khẽ nhíu mày, trên mặt vẫn treo một nụ cười ôn nhuận. Linh Nhi, lễ vật nàng đưa ta năm đó đúng là đã khiến ta tưởng niệm hai mươi vạn năm !
Cho dù nói đến đau đớn hành hạ chính mình toàn bộ hai mươi vạn năm nhưng vẻ mặt Ám Dạ vẫn thanh nhuận như cũ, giống như cùng tri kỷ tán gẫu việc nhà.
Thật sao? Thì ra ngươi tưởng niệm ta như vậy? Ngưng Sương nhìn vẻ mặt Ám Dạ, cười lạnh nói.
Dĩ nhiên, Linh Nhi là người duy nhất cuộc đời này ta động tâm, có thể nào lại không tưởng niệm? Ám Dạ cười nói. Trong đầu cũng thoáng qua rất nhiều hình ảnh, Linh Nhi, có lẽ ta dối trá vô tình, nhưng nàng lại chân chính là nữ tử duy nhất cuộc đời này ta động tâm. Trong lúc ta cô quạnh giữa năm tháng dài đằng đẵng, theo đuổi thực lực vẫn luôn chiếm cứ toàn bộ sinh mạng của ta, thẳng đến khi gặp gỡ nàng, ta mới biết cuộc sống này còn có thể phong phú như vậy. Nhưng nếu như nàng không phải là đệ tử của Hồng Mông Thiên Tôn, nếu như nàng không có thiên tôn thần thạch, hoặc là người tiến vào chiếm giữ tâm của nàng chính là ta, có lẽ tất cả đều sẽ không xảy ra.
Ám Dạ, xem ở phân thượng ngươi tưởng niệm ta nhiều năm như vậy, ta muốn thỉnh giáo ngươi một vấn đề. Ngưng Sương trái lo phải nghĩ, cảm thấy Ám Dạ rất có thể đem linh hồn của Tinh Thần Đại Đế mang theo người nên nàng quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Ám Dạ nhìn vẻ mặt không đổi của Xích Viêm sau lưng Ngưng Sương một chút, thầm nghĩ, trải qua hai mươi vạn năm tu thân dưỡng tính, Minh Viêm thường ngày nóng nảy ngang ngược cư nhiên cũng học được trầm ổn. Hắn khiêu khích nhìn Xích Viêm một cái, tự nhiên cười nói: Linh Nhi không ngại nói một chút, nếu biết ta nhất định sẽ nói.
Ngưng Sương nghe vậy, lần nữa lộ ra nụ cười rực rỡ như hoa
Từ sau trận đại chiến hai mươi vạn năm trước U Minh Giới mất đi chủ nhân, lúc đầu vài thủ hạ trung thành với U Minh Đại Đế còn dốc hết toàn lực duy trì hòa bình ở U Minh Giới.
Nhưng theo năm tháng trôi qua, bọn họ đối với việc U Minh Đại Đế trở về đã không còn ôm hi vọng, nội tâm liền cũng phát sanh biến hóa. Người không màng danh lợi lựa chọn quy ẩn, người màng công danh lợi lộc lựa chọn tranh quyền đoạt lợi, còn có người nảy sinh tâm tư muốn trở thành chúa tể U Minh Giới. Cho nên, hôm nay U Minh giới có thể nói là nội bộ chia rẽ.
Minh Huyễn mặc dù đã từng là U Minh Đại Đế, nhưng nhiều năm xa cách như vậy, hắn cũng không thể nắm chắc trong khoảng thời gian ngắn có thể lần nữa chấp trưởng U Minh Giới trong tay. Sau khi thấy rõ tình cảnh hiện tại ở U Minh Giới, đám người Ngưng Sương muốn lưu lại trợ giúp Minh Huyễn nhưng lại bị Minh Huyễn cự tuyệt. Minh Huyễn cho là đối mặt với tình trạng hiện tại của U Minh Giới, đám người Ngưng Sương ở lại cũng không thể giải quyết gốc rễ của vấn đề. Hiện tại hắn cần nhanh chóng tìm được những thủ hạ đã từng trung thành với hắn, người quy ẩn người hoặc thế lực hiện tại.
Nhìn vẻ mặt tự tin của Minh Huyễn, Ngưng Sương liên tục cân nhắc cuối cùng đồng ý với đề nghị của Minh Huyễn. Rời khỏi U Minh Giới, tiến về Mộng Huyễn Thần Tộc thu hồi phần truyền thừa cuối cùng của Bạch Linh. Cho dù muốn trợ giúp Minh Huyễn, có thực lực tuyệt đối mới có thể nắm chắc không phải sao ?
Lúc trước, thời điểm Mộng Lão tiễn Ngưng Sương rời khỏi Mộng Huyễn Đảo đã từng nói với nàng cách từ không gian khác trở về Mộng Huyễn Đảo, sau khi rời khỏi U Minh Giới, Ngưng Sương trực tiếp tiến về Mộng Huyễn Thần Tộc.
Lần nữa trở lại Mộng Huyễn Thần Tộc, Ngưng Sương đột nhiên sinh ra vài phần cảm giác thân thiết, giống như nơi này đã từng là của chính mình hoặc là có thân nhân bằng hữu của chính mình. Cũng không biết cảm giác này là của nàng hay là của Bạch Linh, kể từ sau khi lấy được truyền thừa của Bạch Linh, tìm về ký ức của Bạch Linh, Ngưng Sương thật lâu không phân rõ mình rốt cuộc là Sở Ngưng Sương hay là Bạch Linh?
Ngưng Sương vốn muốn để phụ mẫu gặp mặt cữu cữu và ngoại công Sở gia ở Thần Vực, dù sao bọn họ đều tưởng niệm mẫu thân nhiều năm như vậy, nhưng dựa vào tình trạng hiện tại của mẫu thân cùng nguyên nhân Ám Dạ, cuối cùng Ngưng Sương quyết định đem phụ mẫu lưu lại Mộng Huyễn Đảo. Thứ nhất, không muốn khiến cho ngoại công bọn họ sau khi nhìn thấy tình trạng của mẫu thân mà sinh thương cảm, thứ hai nàng không hy vọng phụ mẫu bị Ám Dạ ám hại. So với Sở gia, Mộng Huyễn Đảo không tranh quyền thế vẫn là an toàn hơn.
Có lẽ Ngưng Sương đến, Mộng lão đã sớm có phát giác hoặc cảm ứng được, tóm lại, thời điểm Ngưng Sương xuất hiện tại thánh địa Mộng Huyễn Đảo thì Mộng lão đã sớm chờ ở bên ngoài. Đối với việc Ngưng Sương đến, Mộng Lão vô cùng vui mừng.
Theo Mộng Lão trở về phủ Tộc Trưởng, đầu tiên Ngưng Sương qua loa giản lược nói một chút việc từng trải trong vài năm này, ngay sau đó liền đem ý đồ an trí đám người Tần Ngạo Thiên của nàng nói ra. Mộng Lão tự nhiên đầy miệng đồng ý, lúc này để cho người ta tìm một trạch viện thích hợp, cũng phân phó người đi trước xử lý. Sau đó lại đem đám người Tần Ngạo Thiên tạm thời an trí ở phủ Tộc Trưởng, vì đám người Ngưng Sương bày tiệc phong yến mời khách từ phương xa đến.
Ngày kế tiếp, sáng sớm Mộng Lão liền phái người mời Ngưng Sương tới thư phòng, thấy Ngưng Sương bạch y lay động đi tới thư phòng, Mộng Lão vội vàng hỏi: Nha đầu, ngươi có thể mở được hộp thanh ngọc rồi sao ? Vẫn còn nhớ, ban đầu lúc Ngưng Sương rời đi đã cùng hắn ước định, chính là nếu như nàng có thể mở được hộp thanh ngọc nàng sẽ trở lại.
Nhìn Mộng Lão khó kìm nén hưng phấn, Ngưng Sương cười khổ lắc lắc đầu. Ngay sau đó nàng nói cho hắn biết chuyện chính mình là Bạch Linh chuyển thế, cùng với chuyện lực lượng truyền thừa. Sau đó đem bức họa nàng lấy được ở Phượng Ngâm Đại Lục đưa cho Mộng Lão nhìn, xem hắn có biết vị trí trên bức họa hay không.
Mộng lão nghe xong lời nói của Ngưng Sương, vẻ mặt biến đổi một lúc lâu, cuối cùng chỉ còn lại bộ mặt vui mừng. Chỉ là, từ trước tới nay hắn vẫn luôn trầm ổn nên cũng không nói gì, mà là tiếp nhận bức họa nhìn một chút, do dự một lát rồi mới bình tĩnh nói: Đây không phải là cảnh sắc phụ cận thánh cung Mộng Huyễn Thần Tộc sao?
Thánh cung? Ngưng Sương nghi ngờ hỏi.
Mộng lão cân nhắc một chút, suy xét đến Ngưng Sương có thể là chủ nhân của Mộng Huyễn Thần Tộc, cuối cùng quyết định nói đúng sự thật. Căn cứ vào lời truyền miệng qua nhiều thế hệ tộc trưởng chúng ta, Mộng Huyễn Thần Tộc đã từng có một chủ nhân kinh tài tuyệt diễm thân phận cao quý. Cả Mộng Huyễn Thần Tộc đều là đất phong của chủ nhân này, bởi vì phong cảnh Mộng Huyễn Thần Tộc tuyệt đẹp nên chủ nhân đã xây dựng một tòa thánh cung tại Mộng Huyễn Thần Tộc làm tẩm cung. Chung quanh thánh cung trồng rất nhiều hoa đào, hơn nữa những cây hoa đào thần kỳ này lại nở quanh năm. Nhưng sau khi Mộng Huyễn Thần Tộc từ địa phương vốn có tách rời trở thành không gian riêng tư như hiện tại, tòa thánh cung liền biến mất, chỉ còn lại phiến Đào Hoa Lâm là vẫn như cũ, nhưng địa phương đã từng là thánh cung lại trống rỗng xuất hiện một tòa tháp.
Hiện tại, cảnh tượng trong bức họa của Ngưng Sương chính là một phiến Đào Hoa Lâm, nghe xong lời nói của Mộng Lão, Ngưng Sương quyết định đi tới Đào Hoa Lâm nhìn một chút. Quả nhiên, thời điểm đến gần phụ cận Đào Hoa Lâm bức họa kia liền giống như lúc ở Huyết Hải Luyện Ngục tự động trôi lơ lửng dẫn đường ở phía trước. Có kinh nghiệm ở Huyết Hải Luyện Ngục, lần này Ngưng Sương đón nhận truyền thừa đặc biệt thuận lợi. Sau khi nàng lấy được truyền thừa hoàn chỉnh, nàng cũng liền có được trí nhớ đầy đủ của Bạch Linh, trong đó liền bao gồm cả lai lịch và phương pháp mở thanh ngọc hộp này ra.
Thì ra thanh ngọc hộp này chứa bảo bối trước khi Hồng Mông Thiên Tôn phi thăng để lại cho Bạch Linh, nhưng lúc trước thời cơ không đúng, thanh ngọc hộp liền sẽ không mở ra. Hiện tại vừa mở ra, Ngưng Sương mới biết bên trong chính là một viên đá lóng lánh sáng bóng. Mà viên đá này chính là thiên tôn thần thạch Ám Dạ trăm phương ngàn kế muốn có được, bên trong cất giữ bí quyết tấn thăng thiên tôn của Hồng Mông Thiên Tôn.
Sau khi Ngưng Sương lấy thiên tôn thần thạch từ trong hộp thanh ngọc ra, dưới nền đất rất nhanh truyền đến từng trận gầm rú, ngay sau đó Mộng Huyễn Đảo vốn là trôi lơ lửng ở giữa không trung lại chậm rãi bay. Có trí nhớ đầy đủ của Bạch Linh, Ngưng Sương biết Mộng Huyễn Đảo là muốn trở về địa bàn vốn có của nó —— Thần Phật Chi Địa.
Hồng Mông Thiên Tôn vốn là chúa tể của Mộng Huyễn Thần Tộc, sau khi Hồng Mông Thiên Tôn phi thăng, đệ tử thân truyền duy nhất của hắn là Bạch Linh liền thuận lý thành chương đón nhận Mộng Huyễn Thần Tộc.
Vô luận Ngưng Sương suy đoán như thế nào cũng không nghĩ tới Mộng Huyễn Thần Tộc lại đến từ Thần Phật Chi Địa. Phải biết rằng người ở Thần Phật Chi Địa thực lực đặc biệt cường hãn, bọn họ chỉ biết say mê tu luyện, tập trung tinh thần nghĩ tới tấn cấp thiên tôn sau đó phi thăng Thần Giới. Trừ phi xuất hiện sự tình quan hệ đến sinh tử của mình, bằng không bọn họ tuyệt đối sẽ không nhúng tay, bởi vì thiên đạo pháp tắc, người có thực lực đạt tới nửa bước thiên tôn nếu như không tự phong ấn thực lực của bản thân, thì không thể tự do đi xuống không gian dưới Thần Vực Thất Trọng Thiên.
Cân nhắc đến chính mình còn có rất nhiều sự tình vẫn chưa giải quyết xong, lần này Ngưng Sương cũng không đi theo Mộng Lão bọn họ tiến về phía Thần Phật Chi Địa. Bất quá nàng để cho đám người Tần Ngạo Thiên theo Mộng Lão rời đi, dù sao cả Thần Vực cũng không có địa phương nào an toàn hơn so với Thần Phật Chi Địa.
Rời khỏi Mộng Huyễn Đảo đầu tiên Ngưng Sương trở về Sở gia nói cho ngoại công và cữu cữu về chuyện của phụ mẫu, sau đó nàng trực tiếp đi tới Thần Vực Lục Trọng Thiên, bởi vì Thanh Long bọn họ cảm ứng được Huyền Vũ đang ở Thần Vực Lục Trọng Thiên.
Nếu như muốn đối phó với Ám Dạ, có thể nàng sẽ phải dùng đến tứ linh đại trận, mà thủ trận tứ linh chính là bốn huynh đệ Thanh Long. Thần Vực Lục Trọng Thiên là lãnh địa thuộc về thần thú hoặc mãnh thú, một đường đi tới, Ngưng Sương nhìn thấy không ít người hoặc anh tuấn xinh đẹp, hoặc xấu xí hung tàn, bọn họ đều là thần thú hoặc mãnh thú sau khi hóa hình biến thành.
Vì để sớm ngày tìm được Huyền Vũ, Ngưng Sương để cho ba huynh đệ Thanh Long cùng Xích Viêm đều ra khỏi Linh Phượng không gian, bọn họ tổ hợp như vậy, những mãnh thú cảm ứng được thực lực bọn họ mạnh mẽ liền cũng tự giác cách xa bọn họ.
Sau khi đi tới Lục Trọng Thiên, Thanh Long bọn họ cảm ứng càng thêm chính xác, cuối cùng Thanh Long còn thử thăm dò, sử dụng triệu hoán thuật ngày trước bọn họ vẫn làm. Nếu như phong ấn của Huyền Vũ đã được mở, hắn liền nhất định có thể nghe được tiếng gọi của Thanh Long.
Ước chừng bảy ngày sau, một nam tử toàn thân phục sức màu đen xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Nam tử ngũ quan anh tuấn, khí chất trầm ổn, lông mày uy vũ lộ ra ổn trọng và bình tĩnh làm cho người ta tin cậy.
Hắn nhìn thấy ba người Thanh Long, đầu tiên là không dám tin thất thần một lát, ngay sau đó kích động chạy tới kêu lên: Đại ca, nhị ca, Tam ca.
Tứ đệ! ba người Thanh Long không hẹn mà cùng trả lời, Làm sao đệ giải trừ được phong ấn?
Huyền Vũ liền đem quá trình hắn giải trừ phong ấn nói một lần, quá trình kia có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là cơ duyên xảo hợp.
Tìm được Huyền Vũ, lúc này Ngưng Sương quyết định rời khỏi Lục Trọng Thiên, nàng muốn đi Thất Trọng Thiên, cứu linh hồn của Tinh Thần Đại Đế đang bị nhốt ra. Hơn nữa, trong lòng nàng vẫn còn nhớ kỹ đôi mắt của Tử Diễm.
Thần Vực Thất Trọng Thiên, trong lúc bế quan Ám Dạ cảm ứng được bên ngoài có rất nhiều biến hóa, biết Bạch Linh cùng Minh Viêm đều đã trở lại. Nghĩ đến trong tay Bạch Linh có Thiên Tôn Thần Thạch, Ám Dạ hao hết tâm tư suy nghĩ làm thế nào mới có thể biến thành của mình.
Lấy được đầy đủ truyền thừa của Huyết Tu La Thanh Quỳ Thánh Nữ cũng không trở về Huyết Hải Luyện Ngục thu hồi thế lực mà là cùng Ám Dạ đạt thành hiệp nghị, ở lại Thần Vực Thất Trọng Thiên chờ đợi đám người Ngưng Sương tự chui đầu vào lưới.
Ngưng Sương cũng biết Thanh Quỳ Thánh Nữ nhất định sẽ bày đặt bẫy rập ở Thần Vực Thất Trọng Thiên chờ nàng, vì vậy, sau khi nàng đem tất cả mọi người thu vào trong Linh Phượng không gian liền vô cùng khiêm tốn giả trang thành nam nhân sau đó lẫn vào Thất Trọng Thiên. Tuy nói đã từng muốn đem sự tình làm chấm dứt, nhưng Ngưng Sương phải đem linh hồn của Tinh Thần Đại Đế cứu ra trước mới được.
Ngồi trong một tửu lâu tên Túy Tiên Lâu ở Thất Trọng Thiên, Ngưng Sương nhìn một bàn đầy món sơn hào hải vị nhưng lại không hề muốn ăn, trong đầu nàng lúc này đều đang nghĩ phải làm như thế nào mới có thể tra ra địa điểm Ám Dạ nhốt linh hồn của Tinh Thần Đại Đế.
Khổ nghĩ không có kết quả, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận đề nghị của Xích Viêm, để đám người Thanh Long đều rời khỏi không gian nghĩ biện pháp tìm hiểu tin tức. Ngưng Sương vốn định trà trộn vào trong Hắc Ám Thần Điện, có trí nhớ của Bạch Linh nàng biết có một địa phương tên là Ám Dạ Cung, chỉ là không biết vị trí cụ thể của Ám Dạ Cung.
Nhiều người tác dụng lớn, tổng hợp tin tức mọi người thăm dò được, Ngưng Sương cho ra một cái kết luận, Ám Dạ hẳn là ở Ám Dạ Cung. Hơn nữa bọn họ còn tra ra được vị trí cụ thể của Ám Dạ Cung. Nghĩ đến quan hệ giữa Bạch Linh và Ám Dạ, trong lòng Ngưng Sương âm thầm quyết định một chủ ý.
Thanh Long đề nghị tới Ám Dạ Cung âm thầm tra xét một phen trước, nhưng Ngưng Sương lo lắng thủ đoạn của Ám Dạ, cảm thấy tỷ lệ không bị phát hiện thật sự là quá thấp, sau khi trưng cầu ý kiến của Xích Viêm, cuối cùng Ngưng Sương quyết định quang minh chánh đại đi tới, dù sao, lấy thực lực của Xích Viêm ở dưới tình huống quang minh chính đại dưới vẫn có thể nắm chắc bảo đảm bọn họ toàn thân mà lui. Huống chi, theo tính tình trước đây của Ám Dạ mà nói, nếu Ngưng Sương quang minh chính đại tới bái phỏng, hắn ngược lại sẽ không làm ra hành động gì hèn hạ vô sỉ. Dù sao, cho tới bây giờ Ám Dạ chính là một người mặt ngoài dịu dàng, trong xương ác độc, thích làm nhất cũng chính là công phu ngoài mặt.
Bởi vì Ngưng Sương cũng không che giấu hành tung, Ám Dạ và Thanh Qùy đối với việc bọn họ đến đã sớm biết rõ. Ám Dạ đã khôi phục thực lực cùng Thanh Qùy đón nhận truyền thừa thực lực đều đã đạt tới cửu tinh thần đế đỉnh cấp, chỉ kém một chút bọn họ liền có thể tấn thăng nửa bước thiên tôn. Cho nên trong Ám Dạ Cung, bọn họ cũng không bày bất kỳ bẫy rập nào.
Ám Dạ lại không biết Ngưng Sương đã có đám người Thanh Long bù lại, cũng không ngờ tới đám người Thanh Long đã có tu vi thần quân, bọn họ càng không nghĩ tới chính là Xích Viêm cũng đã đạt tới nửa bước thiên tôn.
Ám Dạ Cung, ở trong trí nhớ của Bạch Linh chỉ có một ấn tượng mơ hồ, thậm chí Ngưng Sương cũng không biết toàn cảnh của tòa cung điện này. Nhưng bây giờ nàng và Xích Viêm cứ như vậy quang minh chính đại đi vào Ám Dạ Cung khí thế to lớn, ánh mắt phức tạp nhìn tòa cung điện toàn thân màu đen. Giờ phút này, Ngưng Sương mới biết thì ra cung điện thần bí màu đen trong Đoạn Hồn rừng rậm chính là phiên bản thu nhỏ của Ám Dạ Cung.
Trời xanh không mây, dưới ánh mặt trời , nữ tử tuyệt sắc bạch y như tuyết cùng nam tử tuấn mỹ kim y sáng chói cứ như vậy sóng vai bước chân vào trước đại điện tòa cung điện.
Thanh Quỳ và Ám Dạ đứng ở trên bậc thang trước đại điện Ám Dạ Cung, nhìn đôi nam nữ tuyệt sắc từ xa sóng vai đi đến, trong lòng đã sớm nhấc lên sóng lớn. Nhất là Thanh Qùy, kể từ sau khi lấy được đầy đủ truyền thừa của Huyết Tu La, nàng liền biết rõ giữa nàng và bọn họ có vướng mắc yêu hận. Không ngờ, thời gian qua đi hai mươi vạn năm, lựa chọn của Ngưng Sương vẫn là Xích Viêm. Mà Tử Diễm vẫn đối với nàng chẳng thèm ngó tới.
Nhớ tới dung nhan tuyệt thế của chính mình, thiên phú cường hãn còn có một trái tim toàn tâm toàn ý yêu Tử Diễm, Thanh Quỳ làm thế nào cũng nghĩ không thông nàng rốt cuộc không bằng Ngưng Sương ở điểm nào?
Sở Ngưng Sương, chúng ta lại gặp mặt, lần này ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy. Nhớ tới Tu La Huyết Sát Trận lần trước cũng không giết chết được nữ nhân này, trong lòng Thanh Qùy càng không có tư vị.
Ngưng Sương ngạo nghễ nhướng mày, mỉm cười nói: Thánh Nữ các hạ, vận khí của ta vẫn đặc biệt tốt. Khiến ngươi thất vọng rồi!
Thấy gương mặt tươi cười rực rỡ như hoa xuân của Ngưng Sương, tròng mắt Thanh Qùy dần dần hiện lên một tầng đỏ ngầu, trong tai lại truyền vào một đạo thanh âm trầm thấp ưu nhã. Linh Nhi, nàng đã trở lại?
Xưng hô thân mật cùng giọng điệu vô cùng thân thiết như vậy, khiến Ngưng Sương khẽ nhíu mày, ngước mắt hướng tới người phát ra thanh âm, đó là một nam tử toàn thân hoa phục màu đen, kiếm mi lãng mục, mặt đẹp như ngọc. Nhất là khi hắn giơ tay nhấc chân càng phát ra ưu nhã cao quý, khiến cho người ta bất tri bất giác liền sinh ra cảm giác thần phục.
Có trí nhớ đầy đủ của Bạch Linh, Ngưng Sương biết rõ ẩn núp dưới gương mặt tuấn mỹ vô trù kia là một người có lòng dạ hiểm độc tàn nhẫn vô tình. Nàng lạnh lùng cong khóe môi lên, Ám Dạ, đã lâu không gặp?
Thanh âm lạnh nhạt xa cách lọt vào tai, Ám Dạ khẽ nhíu mày, trên mặt vẫn treo một nụ cười ôn nhuận. Linh Nhi, lễ vật nàng đưa ta năm đó đúng là đã khiến ta tưởng niệm hai mươi vạn năm !
Cho dù nói đến đau đớn hành hạ chính mình toàn bộ hai mươi vạn năm nhưng vẻ mặt Ám Dạ vẫn thanh nhuận như cũ, giống như cùng tri kỷ tán gẫu việc nhà.
Thật sao? Thì ra ngươi tưởng niệm ta như vậy? Ngưng Sương nhìn vẻ mặt Ám Dạ, cười lạnh nói.
Dĩ nhiên, Linh Nhi là người duy nhất cuộc đời này ta động tâm, có thể nào lại không tưởng niệm? Ám Dạ cười nói. Trong đầu cũng thoáng qua rất nhiều hình ảnh, Linh Nhi, có lẽ ta dối trá vô tình, nhưng nàng lại chân chính là nữ tử duy nhất cuộc đời này ta động tâm. Trong lúc ta cô quạnh giữa năm tháng dài đằng đẵng, theo đuổi thực lực vẫn luôn chiếm cứ toàn bộ sinh mạng của ta, thẳng đến khi gặp gỡ nàng, ta mới biết cuộc sống này còn có thể phong phú như vậy. Nhưng nếu như nàng không phải là đệ tử của Hồng Mông Thiên Tôn, nếu như nàng không có thiên tôn thần thạch, hoặc là người tiến vào chiếm giữ tâm của nàng chính là ta, có lẽ tất cả đều sẽ không xảy ra.
Ám Dạ, xem ở phân thượng ngươi tưởng niệm ta nhiều năm như vậy, ta muốn thỉnh giáo ngươi một vấn đề. Ngưng Sương trái lo phải nghĩ, cảm thấy Ám Dạ rất có thể đem linh hồn của Tinh Thần Đại Đế mang theo người nên nàng quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Ám Dạ nhìn vẻ mặt không đổi của Xích Viêm sau lưng Ngưng Sương một chút, thầm nghĩ, trải qua hai mươi vạn năm tu thân dưỡng tính, Minh Viêm thường ngày nóng nảy ngang ngược cư nhiên cũng học được trầm ổn. Hắn khiêu khích nhìn Xích Viêm một cái, tự nhiên cười nói: Linh Nhi không ngại nói một chút, nếu biết ta nhất định sẽ nói.
Ngưng Sương nghe vậy, lần nữa lộ ra nụ cười rực rỡ như hoa
/117
|