Có người từng nói, ái tình kỳ thực là trận chiến tranh, trên giường hay dưới giường đều như vậy.
Nữ nhân thông minh sẽ ờ dưới giường nuôi no miệng nam nhân, mỗi ngày đúng giờ trở về nhà ăn cơm, đồng dạng, các nàng ờ trên giường cũng sẽ tiêu hao đạn của nam nhân, đế nam nhân cấp đầy đủ lương thực nộp thuế cho các nàng, sau đó sẽ không còn tinh lực để cùng nữ nhân khác ma sát cướp cò...
So sánh mà nói, cuộc chiến tranh trên giường càng kịch liệt, cũng càng chủ yếu!
Nếu luận bàn, nữ nhân thích đánh trận lâu dài sẽ thắng được cuộc chiến tranh trên giường, dù sao như vậy sè có thể cho nam nhân sàn sinh cám giác thất bại, nỗ lực làm hòa thế cục.
Mà trên thực tế, nữ nhân trời sinh có thể đánh trận lâu dài thì phải có thể lực ưu tú đầy đủ, thích sau cùng phát ra để chế phục người!
Chi bất quá đại đa số nữ nhân bản nhân vẫn duy trì truyền thống phong kiến mấy ngàn năm của Trung Quốc, mặc dù rất muốn đánh trận lâu dài, thế nhưng thường thường bời vì không qua được lễ giáo trong ngực mà đi buông tha, điều này cũng trực tiếp không thể trói buộc được nam nhân chỉ thuộc về chính mình, làm cho nam nhân của mình có cơ hội lăng nhăng bên ngoài.
Đà từng, Lý Dật và Mộ Dung Tuyết đánh trận lâu dài ờ trên giường.
Mặc dù lần đó Mộ Dung Tuyết xuất ra toàn bộ chiêu số đại chiến mấy trăm hiệp cùng Lý Dật ờ trẽn giường, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn thua trong tay Lý Dật.
Bởi vì thể lực và tố chất thân thể cùa Lý Dật thực sự quá biến thái!
Thế nhưng, khi gặp phải mẫu bạo long Trần Lâm thì Lý Dật cũng không cách nào đánh thắng trận chiến, cuối cùng chỉ có thể xem như đánh ngang tay.
Một đêm, Trần Lâm phảng phất giống như một con mèo động lòng xuân, không chút mệt mỏi đào rỗng không thân thể của Lý Dật.
Trận chiến này, hai người chiến đến tối trời tối đất, cuối cùng Trần Lâm lần đầu tiên vượt lên tới mức "triều phun", phái biết rằng nếu không dùng thủ pháp đặc thù, xác suất triều phun của nữ nhân chỉ cao hơn một chút so với tìm xử nữ người Nhật Bàn, ân, chi là một chút.
Sau khi Trần Lâm triều phun phảng phất giống như bị tháo nước, trực tiếp đã ngủ.
Tuy rằng Lý Dật tốt hơn một chút, thế nhưng cũng không tốt được bao nhiêu, hắn nghỉ ngơi khoảng năm phút trên giường mới rời khỏi gian phòng của Trần Lâm.
Hai ngày sau đó, Lý Dật cùng không xử lý chuyện bề bộn trong tay, mà đem toàn bộ tinh lực đặt lên người Trần Lâm và Hạ Vũ Đình.
Đương nhiên không phải đều là trên giường.
Trong hai ngày thời gian, Lý Dật mang theo hai nàng du lãm toàn bộ Los Anaeles, Trần Lâm vốn chưa từng có chút hứng thú đối với việc chụp ảnh cũng là lần đầu tiên lôi kéo Hạ Vũ Đình chụp không ít ảnh.
Mà trong quá trình đi dạo, Lý Dật gặp một ít nữ nhân "xa lạ" bắt chuyện với hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy thập phần kỳ quái, về phần Trần Lâm lại hướng Lý Dật xuy mũi trừng mắt, bộ dáng như tức giận.
Lý Dật vốn không quen biết ai những nữ nhân này, tự nhiên là có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội danh.
Mà sau khi phát sinh chuyện này, đã giúp Lý Dật hièu được lúc hắn cùng hai nàng đi dạo phố đã nhận thấy được bị người theo dõi, còn bị người chụp ánh, cuối cùng bắt được người chụp ảnh mới phát hiện được đối phương là một ký giả ngành giãi trí! Mà những nữ nhân gặp hắn liền chào hỏi trước đó toàn bộ đều là ngôi sao của Hollywood, thậm chí trong đó còn có một siêu sao đang cực kỳ nôi tiếng.
Điều này có thể xác minh thật rõ Lý Dật trên cơ bản không hề quan tâm tới Hollywood, cũng xác minh rõ quyền lực địa vị của Lý Dật trong Hollywood, thế nhưng điều này cùng không thể ngăn cản hắn tham gia vào Toàn Cầu Ảnh Nghiệp để kiếm tiền.
Trong hai ngày Lý Dật mang theo hai nàng đi du ngoạn, trị an toàn nước Mỹ đã đạt được sự yên bình nhất trong lịch sử. Dĩ vãng, dù là hắc bang hay hắc bang gia tộc mạnh mẽ cũng không phát sinh ma sát, thế nhưng những bang hội nhỏ không ngừng triển khai tranh đấu, mặt khác còn có một ít tên tội phạm chuyên nghiệp không ngừng gây án.
Thế nhưng trong hai ngày này, những hiện tượng kia hầu như biến mất toàn bộ, không chỉ nói những đại sự kiện như cướp ngân hàng; hay chuyện trộm cắp vặt vãnh cũng không có. thậm chí chuyện say rượu đánh nhau cũng đều rất ít.
Nguyên nhân đơn giản, lần này hành động tảo hắc thực sự quá mạnh, thí dụ như có một tên không may do uống say đánh một gã tài xế taxi, kết quà tên kia trực tiếp bị bắt vào ngục giam!
Chuyện này tạo thành oanh động không nhỏ, cũng gõ tiếng cảnh báo cho rất nhiều người: Thời kì then chốt, đều thành thật một chút!
Hạnh phúc thường thường chi là trong nháy mắt, mà những ngày tháng dễ dàng vui sướng luôn luôn rất ngắn. Thời gian ngày thứ ba, Trần Lâm dựa theo kế hoạch trờ về quốc nội.
Cũng giống như lúc mới tới, chuyến bay cùa Trần Lâm cùng là buối tối. Nguyên bàn Lý dật dự định dùng chuyên cơ của Toàn cầu Anh Nghiệp đưa Trần Lâm về nước, bất quá Trần Lâm nghĩ làm như vậy thực sự quá mức xa xỉ. Trên thực tế, tuy rằng Trần Lâm là con cháu gia tộc Hồng sắc, hơn nữa dòng máu Hồng sắc đậm, thế nhưng chưa bao giờ dựa vào gia thế mà tiêu xài, thậm chí toàn bộ Trần gia cũng không hề xuất hiện loại con cháu ăn chơi trác táng. Từ góc độ này nhìn ra, gia giáo cùa Trần lão gia tử nghiêm khắc không tầm thường!
Los Angeles tháng năm đã là giữa mùa hè, mặc dù đã khuya, nhiệt độ không khí cũng không hề mát mè, cũng may bởi Los Angeles nằm ngay duyên hải, buổi tối cũng có gió biển thổi vào, điều này làm cho mọi người thoáng dễ chịu hơn một chút.
Lúc đưa tiễn Trần Lâm rời đi, Lý Dật cũng không để Anh Hoa lái xe, thậm chí trong suốt hai ngày qua, Lý Dật cũng không để Anh Hoa đi theo bên người.
Anh Hoa vốn luôn kiên trì tuân thủ nguyên tắc bảo tiêu, cũng không giống như ngày thường cự tuyệt phục tùng mệnh lệnh này của Lý Dật.
Chi là Lý Dật cũng không phát hiện, Anh Hoa càng trầm mặc hơn so với trước đây khi nàng cùng Lý Dật ở trong biệt thự của Đường Hải, từ sau khi Hạ Vũ Đình và Trần Lâm đến, nàng dời đến ờ trong võ quán ngày trước Lý Dật từng ờ qua. Mà trong hai ngày vừa qua, Anh Hoa hầu như không hề rời khỏi võ quán, có người nói bao cát trong vò quán đều bị nàng đánh nát sạch sẽ.
Chiếc Lincoln xa hoa bình ôn chạy trên đường lớn Los Anaeles, Lý Dật lái xe, Hạ Vũ Đình và Trần Lâm ngồi băng sau thì thầm trò chuyện. Nguyên bản Lý Dật có thể nghe được hai người nói chuyện, bất quá Trần Lâm không cho hắn nghe, nàng hạ tấm kính chắn giữa hai băng ghế xuống, vì thế Lý Dật cũng không biết cả hai đang nói chuyện gì.
Lý Dật vừa lái xe, một tay cầm điếu thuốc nhẹ nhàng hút, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt hắn, làm vẻ mặt hắn thoạt nhìn có chút cổ quái.
Bời vì, lúc này hắn đang lo lắng một vấn đề: Lẽ nào mẫu bạo long đang nói với Vũ Đình chuyện xảy ra đêm đó?
Chăng hiêu vì sao, suy nghĩ này làm trong ngực Lý Dật cám thấy có chút quái dị, cụ thể quái dị ở đâu lại không nói ra được.
Bất quá trong lòng Lý Dật cũng không hi vọng Trần Lâm sẽ nhắc tới chuyện này với Vũ Đình, nguyên nhân nào chính hắn cũng không biết, chi là một loại mong muốn đơn thuần.
Cũng giống như Thượng Hài, làm thành phố lớn thứ hai của nước Mỹ, sân bay Los Angeles không thể nghi ngờ thập phần bận rộn, mỗi ngày có vô số chuyến bay từ toàn cầu các nơi bay tới, đồng dạng cũng có rất nhiều chuyến bay rời khỏi Los Angeles.
Hơn bốn mươi phút sau. Lý Dật lái xe đưa hai nàng đi tới sân bay.
Bãi đỗ xe bên ngoài sân bay đỗ rất nhiều xe, trong đó có limousine còn có xe thế thao, hiển nhiên, đối với thành thị như Los Anaeles mà nói, ở trên đường cái có thể tùy ý nhìn thấy được bất luận loại xe hiếm có trên tạp chí.
Xe dừng lại, Lý Dật xuống xe mờ cửa cho hai nàng, hai người còn đang nói chuyện say sưa, dáng tươi cười trên mặt vô cùng sáng lạn.
Cũng giống như phần đông người khi ly biệt, dọc theo đường đi hai người luôn hưng phấn trò chuyện, thế nhưng khi tới thời khắc thật sự ly biệt, dáng tươi cười trên mặt hai nàng đột nhiên biến mất, trong con ngươi chi còn là sự lưu luyến.
So sánh mà nói, sự lưu luyến trong mắt Hạ Vũ Đình càng đậm hơn một chút.
Nàng là một nữ nhân sống cảm tính, ngày trước sau khi Lý Dật rời đi, nàng bình yên vô sự trải qua nửa năm, công lao Trần Làm là lớn nhất.
"Được rồi, Vũ Đình. Em và Lý Dật không cần đưa chị vào, con người của chị đặc biệt rất ghét sự lề mề, hơn nữa cũng không có gì hay để xem, không bao lâu chúng ta sẽ lại gặp mặt!" Trần Lâm mỉm cười vỗ vỗ vai Hạ Vũ Đình, chỉ là tình tự dao động tận sâu trong con ngươi bán đứng tâm tình của nàng.
"Chị Lâm, chúng tôi tiễn chị vào nhé?" Hạ Vù Đình lắc đầu.
Nghe được Hạ Vù Đình nói, Trần Lâm cố ý nghiêm mặt: "Chị nói Vũ Đình, em nhất định chọc tức chị phải không?"
"Vũ Đình, làm theo lời cô ấy, còn nữa, hai người mau nhanh xuống xe, nếu không sẽ bị trễ giờ." Lý Dật biết rõ tính cách của Trần Lâm, suy tư một chút liền làm theo lời nàng.
Hạ Vũ Đình nghe Lý Dật nói như thế, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng biết không thể giữ lại, vì vậy nhẹ nhàng gật đầu.
Khác với những nữ nhân bình thường, Trần Lâm đối với trang phục, nước hoa, trang sức không hề có chút hứng thú, hai ngày nay tuy rằng nàng với Hạ Vũ Đình cùng đi với Lý Dật du ngoạn Los Angeles, cũng đi tới khu trung tâm mua sắm, thế nhưng nàng cũng không mua gì, chỉ mua về một ít vật kỷ niệm.
Vì thể quần áo của Trần Lâm rất ít, chỉ cầm một túi nhỏ, chính xác chỉ có một cân, còn là loại túi xách của bộ đội đặc chủng tác chiến, chỉ là được cải biến một chút.
"Được rồi, tôi đi." Sau khi xuống xe, Trần Lâm lộ ra dáng tươi cười như vô tư: "Vũ Đình, ngày sau nếu như Lý Dật còn khi dễ em, em gọi điện thoại nói với chị, chị sẽ giúp em chỉnh hắn."
"Chị Lâm, khi nào chị rảnh rỗi thì qua đây chơi." Hạ Vũ Đình cũng không cười nói, hơn nửa năm thời gian, nàng hoàn toàn xem Trần Lâm như chính người thân của mình, chính xác như chị ruột.
Trần Lâm gật đầu, như có ý vô ý nhìn lướt qua Lý Dật sau đó không chút do dự xoay người hướng phòng đợi sân bay đi đến.
Trong nháy mắt xoay người, dáng tươi cười trên mặt Trần Lâm trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, sắc mặt nàng thoạt nhìn có chút trắng bệch, khóe mắt không ngừng nhảy lên với tốc độ kinh khùng, thậm chí cả bước chân cũng có chút không ổn.
Nhìn bóng lưng cô đơn của Trần Làm, Lý Dật hiểu được Trần Lâm cũng không giống như những nữ nhân khác lúc chia tay luôn lải nhài một đống lớn, lại càng không dùng nước mắt đẽ chứng minh sự thống khổ khi ly biệt, nàng đi có vẻ thập phần tiêu sái.
Thế nhưng Lý Dật lại biết, nội tâm của nàng cũng không được tiêu sái như vẻ bề ngoài!
Cảm giác như vậy làm Lý Dật rất không thoải mái, thế nhưna hắn cũng rõ ràng tạm thời không thể thay đổi điều gi, tất cả phải đợi hắn về nước mới biết!
Đối với hắn mà nói, về nước không chỉ đối mặt Mãnh Hố Bang, còn phải đối mặt Trần gia!
Đây là hai trận đánh ác liệt, tuyệt đối không thể thua, hơn nữa hắn cũng thua không nổi!
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Vũ Đình cũng như ngày thường làm xong bừa sáng cho Lý Dật, đợi Lý Dật ăn xong bữa sáng, nàng đầu tiên thu dọn, sau đó phát hiện Lý Dật ngồi trong đại sảnh hút thuốc, đồng thời càu mày, tựa hồ như có tâm sự.
"Lý Dật, không cần lo cho em, không nên vì em đến mà quấy rầy tiết tấu sinh hoạt của anh, yên tâm đi làm công việc của anh đi." Hạ Vũ Đình đi tới trước mặt Lý Dật ngồi xổm xuống, giúp Lý Dật cài lại cút áo, ôn nhu nói.
Hạ Vũ Đình nói làm Lý Dật từ trong ngây người phục hồi lại tinh thần, nhìn vẻ mặt ôn nhu của Hạ Vù Đình, Lý Dật theo bản năng muốn há miệng nói gì đó, lại bị Hạ Vũ Đình dùng tay ngăn lại: "Em biết anh có rất nhiều chuyện cần làm, đi thôi, không cần lo lắng cho em."
"Cảm ơn em, Vũ Đình."
Đún như lời của Hạ Vũ Đình, nàng đến nhiều ít quấy rầy sinh hoạt của Lý Dật. Cùng lúc với thân phận hiện tại của Lý Dật, hắn có rất nhiều chuyện cần phái xử lý, về phương diện khác, Lý Dật nghĩ đã đem nàng đế lại quốc nội nửa năm, hôm nay nàng đã vất vả khá nhiều, nếu hắn không tốn chút thời gian bồi nàng, trong lòng nhiều ít có chút băn khoăn.
"Nhưng anh phải tìm ai đó dạy tiếng Anh cho em." Hạ Vù Đình thật khó khăn nói ra một điều kiện nho nhỏ với Lý Dật, có thê là nàng chưa từng yêu cầu Lý Dật làm gì, đưa ra điều kiện này xong, gương mặt nàng đỏ lên, sau đó ngẩng đầu. nhẹ giọng: "ở đây đại đa số đều là người Hoa, thế nhưng em phải học tập thêm một chút, sau này làm gì cũng thuận tiện."
Hạ Vù Đình nói làm Lý Dật thầm mắng bản thân hồ đồ, Los Angeles mặc dù có không ít người Hoa, mà khu phố Tàu càng là nơi tụ tập của người Hoa, thế nhưng đang ờ dị quốc tha hương vẫn phái hiểu được ngôn ngữ địa phương mới được.
"Anh xem thủ hạ của anh có ai giỏi tiếng Anh, cho hắn mỗi ngày rút bớt thời gian dạy cho em hai tiếng đồng hồ là được rồi, thời gian còn lại em tự mình đọc sách học tập." Hạ Vũ Đình thấy Lý Dật không nói lời nào, cho rằng yêu cầu của mình quá đáng, vội và giải thích.
Bời vi sáng sớm nàng bận rộn, trên trán vẫn còn toát mồ hòi, trên mặt dính vài sợi tóc ướt.
Lý Dật nhẹ nhàng giúp Hạ Vũ Đình chỉnh lý mái tóc trên trán, sau đó áy náy nói: "Là anh sơ sót, buôi chiều anh cho người đi tìm một thầy dạy tiếng Anh cho em."
Hiển nhiên, Lý Dật không cho rằng đám thủ hạ của mình có thể làm thầy giáo, theo hắn xem ra, để đám kia cầm dao đi chém người hay thu tiền bảo hộ, bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, nếu để bọn họ đến dạy tiếng Anh cho Hạ Vù Đình, Lý Dật bảo chứng bọn họ so với phụ nữ sinh con còn khó khăn!
Hạ Vũ Đình nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói: "Đi làm việc của anh đi, chỗ mua thức ăn em đã nhớ, buổi chiều nhớ về nhà ăn cơm."
Trong lòng Lý Dật run lên, chưa nói gì.
Sau đó Lý Dật tự mình đi tới phòng sách, đầu tiên gọi điện thoại cho Ngưu Lâm Sinh, để Ngưu Lâm Sinh phái người đi mời một người thầy dạy tiếng Anh cho Hạ Vù Đình, tốt nhất là người Hoa, sau đó Lý Dật gọi điện thoại cho Jester.
Từ ngày Lý Dật đưa ra chủ ý thành lập tổ chức Hắc Dạ cho Jester, mấy ngày nay Jester vẫn một mực quan tâm đến chuyện này. Dù sao, đối với Jester mà nói, chuyện này quan hệ đến tương lai của đám huynh đệ thủ hạ, hắn phải coi trọng.
Mà nguyên bản Jester là người sáng lập tổ chức Hắc Dạ không ngờ được Lý Dật nhắc tỉnh, ý nghĩ ùn ùn, gần chỉ vài ngày, hắn đã chế định ra một kế hoạch.
Trong điện thoại, Jester có chút hưng phấn nói cho Lý Dật tiến triển kế hoạch sáng lập tô chức Hắc Dạ, vì thế, Lý Dật gọi Jester đi tới võ quán để gặp mặt bàn chuyện.
Nguyên bản, trước đây Lý Dật đều xử lý công việc trong phòng sách ở biệt thự Đường Hải, hôm nay Hạ Vũ Đình tới tự nhiên là không thuận tiện, vì vậy hắn dời địa điểm làm việc sang võ quán.
Lúc Lý Dật đi tới võ quán, Anh Hoa đã cởi bỏ chiếc áo choàng đỏ tươi trên người, mặc một áo ba lỗ màu đen và một chiếc quần bó đen bằng da đứng trước một bao cát điên cuồng đánh.
"Bang bang..."
Toàn bộ đại sảnh vang lên âm thanh nặng nề, Anh Hoa tựa hồ đà nhìn thấy Lý Dật đến, không khỏi nhanh hơn tốc độ ra quyền.
Bỗng nhiên...
Cả người Anh Hoa lui về phía sau một bước, sau đó chém mạnh một quyền!
Một quyền cộng thêm lực lượng vọt tới trước, thanh thế có chút rất cao, quyền phong rít gió vù vù rung động.
"Đông!"
Âm thanh trầm muộn qua đi, nguyên bao cát mới tinh lập tức nổ tung, cát mịn trong nháy mắt chảy đầy đất.
Nhìn thấy một quyền kinh khủng của Anh Hoa, Lý Dật âm thầm thờ dài. Hôm Anh Hoa và Trần Lâm giao thủ, nàng tuyệt đối đà bảo lưu lại thực lực, nếu Anh Hoa xuất ra toàn bộ thực lực, Trần Lâm tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng.
"Lão bản, có gì phân phó sao?" Anh Hoa xoay người nhìn Lý Dật, biểu tình vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng bời vì đang bị tiêu hao thể lực nên nôi lên một tầng đõ ửng, trên trán tuôn đầy mồ hôi hột.
Thậm chí sau lưng nàng cũng bị mồ hôi chảy ướt sũng!
Toàn bộ chiếc áo phảng phất như dán trên người Anh Hoa, phụ trợ bao bọc thân thể vóc người nàng vô cùng nhuần nhuyễn, nhất là đôi hung khí trước ngực, thực sự đồ sộ.
Càng muốn chết chính là, có thể vì ra quyền thoải mái hơn, Anh Hoa cũng không mặc nịt ngực, hai đột điểm càng nổi lên cực kỳ rõ ràng.
Đối mặt với hình ảnh mê người trước mắt, Lý Dật cũng không dừng mắt trên đôi hung khí kia, mà là nhìn thẳng vào đôi mắt Anh Hoa, bởi vì hắn mơ hồ nghĩ Anh Hoa có điểm không thích hợp, cụ thể không đúng chỗ nào hắn cũng nói không nên lời.
Nhưng làm Lý Dật thất vọng chính là, cặp mắt Anh Hoa chi có sự băng lãnh làm cho người ta cực sợ, ngoài ra cũng không có bất luận tâm tình gì.
"Có phải đang nhớ Anh Tử hay không?" Lý Dật vô ý thức hỏi thăm, nói ra miệng bỗng nhiên nhớ tới trước đó không lâu từng đáp ứng Anh Hoa, sau khi xử lý xong công việc sẽ đến Nhật Bản thăm Anh Tử, trong lòng nhất thời nghĩ có chút hô thẹn.
Anh Hoa không chút biểu tình lắc đầu: "Nó vẫn tốt, mỗi ngày tôi đều trò chuyện với nó."
"Lần hành động tảo hắc này của chính phủ duy trì thời gian liên tục rất dài, trong ba tháng tới cơ bản không có chuyện gì, chờ tôi xử lý xong công việc sẽ cùng cô đi Nhật Bản thăm Anh Tử." Lý Dật áy náy nói.
Anh Hoa tuyển chọn trầm mặc.
"Mặt khác, kể từ hôm nay trờ đi, cô mỗi ngày không cần đi theo bên người tôi, cô đi bảo hộ Hạ Vũ Đình." Tuy nói hôm nay Lý Dật đã là ông trùm thế giới ngầm của Los Anaeles, thế nhưng địch nhân quá nhiều, phái cẩn thận.
Lý Dật nói làm vùng lông mày Anh Hoa chợt nhướng lên, sau đó không chút biêu tình hỏi thăm: "Cô ta là nữ nhân của ông sao?"
Có thể thật không ngờ Anh Hoa lại hỏi như vậy, Lý Dật đầu tiên là ngấn ra, sau đó gật đầu: "Cô biết tôi có rất nhiều địch nhân, nàng ờ đây không nhất định an toàn, nghĩ tới nghĩ lui tôi nghĩ cô thích hợp bảo hộ cô ấy nhất."
Hiển nhiên, Lý Dật đối với năng lực của Anh Hoa thập phần rõ ràng, hơn nữa Anh Hoa là nữ nhân, làm chuyện này cũng thuận tiện hơn một chút.
"Rất xin lỗi, tôi làm không được." Giọng nói của Anh Hoa không hề có chút màu sắc tâm tình nào, vừa nói trong ánh mắt cũng là một mảnh tro nguội: "Ngày trước tôi chỉ đáp ứng làm bảo tiêu cho ông, cho nên cố chủ của tôi chỉ là ông!"
Nữ nhân thông minh sẽ ờ dưới giường nuôi no miệng nam nhân, mỗi ngày đúng giờ trở về nhà ăn cơm, đồng dạng, các nàng ờ trên giường cũng sẽ tiêu hao đạn của nam nhân, đế nam nhân cấp đầy đủ lương thực nộp thuế cho các nàng, sau đó sẽ không còn tinh lực để cùng nữ nhân khác ma sát cướp cò...
So sánh mà nói, cuộc chiến tranh trên giường càng kịch liệt, cũng càng chủ yếu!
Nếu luận bàn, nữ nhân thích đánh trận lâu dài sẽ thắng được cuộc chiến tranh trên giường, dù sao như vậy sè có thể cho nam nhân sàn sinh cám giác thất bại, nỗ lực làm hòa thế cục.
Mà trên thực tế, nữ nhân trời sinh có thể đánh trận lâu dài thì phải có thể lực ưu tú đầy đủ, thích sau cùng phát ra để chế phục người!
Chi bất quá đại đa số nữ nhân bản nhân vẫn duy trì truyền thống phong kiến mấy ngàn năm của Trung Quốc, mặc dù rất muốn đánh trận lâu dài, thế nhưng thường thường bời vì không qua được lễ giáo trong ngực mà đi buông tha, điều này cũng trực tiếp không thể trói buộc được nam nhân chỉ thuộc về chính mình, làm cho nam nhân của mình có cơ hội lăng nhăng bên ngoài.
Đà từng, Lý Dật và Mộ Dung Tuyết đánh trận lâu dài ờ trên giường.
Mặc dù lần đó Mộ Dung Tuyết xuất ra toàn bộ chiêu số đại chiến mấy trăm hiệp cùng Lý Dật ờ trẽn giường, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn thua trong tay Lý Dật.
Bởi vì thể lực và tố chất thân thể cùa Lý Dật thực sự quá biến thái!
Thế nhưng, khi gặp phải mẫu bạo long Trần Lâm thì Lý Dật cũng không cách nào đánh thắng trận chiến, cuối cùng chỉ có thể xem như đánh ngang tay.
Một đêm, Trần Lâm phảng phất giống như một con mèo động lòng xuân, không chút mệt mỏi đào rỗng không thân thể của Lý Dật.
Trận chiến này, hai người chiến đến tối trời tối đất, cuối cùng Trần Lâm lần đầu tiên vượt lên tới mức "triều phun", phái biết rằng nếu không dùng thủ pháp đặc thù, xác suất triều phun của nữ nhân chỉ cao hơn một chút so với tìm xử nữ người Nhật Bàn, ân, chi là một chút.
Sau khi Trần Lâm triều phun phảng phất giống như bị tháo nước, trực tiếp đã ngủ.
Tuy rằng Lý Dật tốt hơn một chút, thế nhưng cũng không tốt được bao nhiêu, hắn nghỉ ngơi khoảng năm phút trên giường mới rời khỏi gian phòng của Trần Lâm.
Hai ngày sau đó, Lý Dật cùng không xử lý chuyện bề bộn trong tay, mà đem toàn bộ tinh lực đặt lên người Trần Lâm và Hạ Vũ Đình.
Đương nhiên không phải đều là trên giường.
Trong hai ngày thời gian, Lý Dật mang theo hai nàng du lãm toàn bộ Los Anaeles, Trần Lâm vốn chưa từng có chút hứng thú đối với việc chụp ảnh cũng là lần đầu tiên lôi kéo Hạ Vũ Đình chụp không ít ảnh.
Mà trong quá trình đi dạo, Lý Dật gặp một ít nữ nhân "xa lạ" bắt chuyện với hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy thập phần kỳ quái, về phần Trần Lâm lại hướng Lý Dật xuy mũi trừng mắt, bộ dáng như tức giận.
Lý Dật vốn không quen biết ai những nữ nhân này, tự nhiên là có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội danh.
Mà sau khi phát sinh chuyện này, đã giúp Lý Dật hièu được lúc hắn cùng hai nàng đi dạo phố đã nhận thấy được bị người theo dõi, còn bị người chụp ánh, cuối cùng bắt được người chụp ảnh mới phát hiện được đối phương là một ký giả ngành giãi trí! Mà những nữ nhân gặp hắn liền chào hỏi trước đó toàn bộ đều là ngôi sao của Hollywood, thậm chí trong đó còn có một siêu sao đang cực kỳ nôi tiếng.
Điều này có thể xác minh thật rõ Lý Dật trên cơ bản không hề quan tâm tới Hollywood, cũng xác minh rõ quyền lực địa vị của Lý Dật trong Hollywood, thế nhưng điều này cùng không thể ngăn cản hắn tham gia vào Toàn Cầu Ảnh Nghiệp để kiếm tiền.
Trong hai ngày Lý Dật mang theo hai nàng đi du ngoạn, trị an toàn nước Mỹ đã đạt được sự yên bình nhất trong lịch sử. Dĩ vãng, dù là hắc bang hay hắc bang gia tộc mạnh mẽ cũng không phát sinh ma sát, thế nhưng những bang hội nhỏ không ngừng triển khai tranh đấu, mặt khác còn có một ít tên tội phạm chuyên nghiệp không ngừng gây án.
Thế nhưng trong hai ngày này, những hiện tượng kia hầu như biến mất toàn bộ, không chỉ nói những đại sự kiện như cướp ngân hàng; hay chuyện trộm cắp vặt vãnh cũng không có. thậm chí chuyện say rượu đánh nhau cũng đều rất ít.
Nguyên nhân đơn giản, lần này hành động tảo hắc thực sự quá mạnh, thí dụ như có một tên không may do uống say đánh một gã tài xế taxi, kết quà tên kia trực tiếp bị bắt vào ngục giam!
Chuyện này tạo thành oanh động không nhỏ, cũng gõ tiếng cảnh báo cho rất nhiều người: Thời kì then chốt, đều thành thật một chút!
Hạnh phúc thường thường chi là trong nháy mắt, mà những ngày tháng dễ dàng vui sướng luôn luôn rất ngắn. Thời gian ngày thứ ba, Trần Lâm dựa theo kế hoạch trờ về quốc nội.
Cũng giống như lúc mới tới, chuyến bay cùa Trần Lâm cùng là buối tối. Nguyên bàn Lý dật dự định dùng chuyên cơ của Toàn cầu Anh Nghiệp đưa Trần Lâm về nước, bất quá Trần Lâm nghĩ làm như vậy thực sự quá mức xa xỉ. Trên thực tế, tuy rằng Trần Lâm là con cháu gia tộc Hồng sắc, hơn nữa dòng máu Hồng sắc đậm, thế nhưng chưa bao giờ dựa vào gia thế mà tiêu xài, thậm chí toàn bộ Trần gia cũng không hề xuất hiện loại con cháu ăn chơi trác táng. Từ góc độ này nhìn ra, gia giáo cùa Trần lão gia tử nghiêm khắc không tầm thường!
Los Angeles tháng năm đã là giữa mùa hè, mặc dù đã khuya, nhiệt độ không khí cũng không hề mát mè, cũng may bởi Los Angeles nằm ngay duyên hải, buổi tối cũng có gió biển thổi vào, điều này làm cho mọi người thoáng dễ chịu hơn một chút.
Lúc đưa tiễn Trần Lâm rời đi, Lý Dật cũng không để Anh Hoa lái xe, thậm chí trong suốt hai ngày qua, Lý Dật cũng không để Anh Hoa đi theo bên người.
Anh Hoa vốn luôn kiên trì tuân thủ nguyên tắc bảo tiêu, cũng không giống như ngày thường cự tuyệt phục tùng mệnh lệnh này của Lý Dật.
Chi là Lý Dật cũng không phát hiện, Anh Hoa càng trầm mặc hơn so với trước đây khi nàng cùng Lý Dật ở trong biệt thự của Đường Hải, từ sau khi Hạ Vũ Đình và Trần Lâm đến, nàng dời đến ờ trong võ quán ngày trước Lý Dật từng ờ qua. Mà trong hai ngày vừa qua, Anh Hoa hầu như không hề rời khỏi võ quán, có người nói bao cát trong vò quán đều bị nàng đánh nát sạch sẽ.
Chiếc Lincoln xa hoa bình ôn chạy trên đường lớn Los Anaeles, Lý Dật lái xe, Hạ Vũ Đình và Trần Lâm ngồi băng sau thì thầm trò chuyện. Nguyên bản Lý Dật có thể nghe được hai người nói chuyện, bất quá Trần Lâm không cho hắn nghe, nàng hạ tấm kính chắn giữa hai băng ghế xuống, vì thế Lý Dật cũng không biết cả hai đang nói chuyện gì.
Lý Dật vừa lái xe, một tay cầm điếu thuốc nhẹ nhàng hút, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt hắn, làm vẻ mặt hắn thoạt nhìn có chút cổ quái.
Bời vì, lúc này hắn đang lo lắng một vấn đề: Lẽ nào mẫu bạo long đang nói với Vũ Đình chuyện xảy ra đêm đó?
Chăng hiêu vì sao, suy nghĩ này làm trong ngực Lý Dật cám thấy có chút quái dị, cụ thể quái dị ở đâu lại không nói ra được.
Bất quá trong lòng Lý Dật cũng không hi vọng Trần Lâm sẽ nhắc tới chuyện này với Vũ Đình, nguyên nhân nào chính hắn cũng không biết, chi là một loại mong muốn đơn thuần.
Cũng giống như Thượng Hài, làm thành phố lớn thứ hai của nước Mỹ, sân bay Los Angeles không thể nghi ngờ thập phần bận rộn, mỗi ngày có vô số chuyến bay từ toàn cầu các nơi bay tới, đồng dạng cũng có rất nhiều chuyến bay rời khỏi Los Angeles.
Hơn bốn mươi phút sau. Lý Dật lái xe đưa hai nàng đi tới sân bay.
Bãi đỗ xe bên ngoài sân bay đỗ rất nhiều xe, trong đó có limousine còn có xe thế thao, hiển nhiên, đối với thành thị như Los Anaeles mà nói, ở trên đường cái có thể tùy ý nhìn thấy được bất luận loại xe hiếm có trên tạp chí.
Xe dừng lại, Lý Dật xuống xe mờ cửa cho hai nàng, hai người còn đang nói chuyện say sưa, dáng tươi cười trên mặt vô cùng sáng lạn.
Cũng giống như phần đông người khi ly biệt, dọc theo đường đi hai người luôn hưng phấn trò chuyện, thế nhưng khi tới thời khắc thật sự ly biệt, dáng tươi cười trên mặt hai nàng đột nhiên biến mất, trong con ngươi chi còn là sự lưu luyến.
So sánh mà nói, sự lưu luyến trong mắt Hạ Vũ Đình càng đậm hơn một chút.
Nàng là một nữ nhân sống cảm tính, ngày trước sau khi Lý Dật rời đi, nàng bình yên vô sự trải qua nửa năm, công lao Trần Làm là lớn nhất.
"Được rồi, Vũ Đình. Em và Lý Dật không cần đưa chị vào, con người của chị đặc biệt rất ghét sự lề mề, hơn nữa cũng không có gì hay để xem, không bao lâu chúng ta sẽ lại gặp mặt!" Trần Lâm mỉm cười vỗ vỗ vai Hạ Vũ Đình, chỉ là tình tự dao động tận sâu trong con ngươi bán đứng tâm tình của nàng.
"Chị Lâm, chúng tôi tiễn chị vào nhé?" Hạ Vù Đình lắc đầu.
Nghe được Hạ Vù Đình nói, Trần Lâm cố ý nghiêm mặt: "Chị nói Vũ Đình, em nhất định chọc tức chị phải không?"
"Vũ Đình, làm theo lời cô ấy, còn nữa, hai người mau nhanh xuống xe, nếu không sẽ bị trễ giờ." Lý Dật biết rõ tính cách của Trần Lâm, suy tư một chút liền làm theo lời nàng.
Hạ Vũ Đình nghe Lý Dật nói như thế, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng biết không thể giữ lại, vì vậy nhẹ nhàng gật đầu.
Khác với những nữ nhân bình thường, Trần Lâm đối với trang phục, nước hoa, trang sức không hề có chút hứng thú, hai ngày nay tuy rằng nàng với Hạ Vũ Đình cùng đi với Lý Dật du ngoạn Los Angeles, cũng đi tới khu trung tâm mua sắm, thế nhưng nàng cũng không mua gì, chỉ mua về một ít vật kỷ niệm.
Vì thể quần áo của Trần Lâm rất ít, chỉ cầm một túi nhỏ, chính xác chỉ có một cân, còn là loại túi xách của bộ đội đặc chủng tác chiến, chỉ là được cải biến một chút.
"Được rồi, tôi đi." Sau khi xuống xe, Trần Lâm lộ ra dáng tươi cười như vô tư: "Vũ Đình, ngày sau nếu như Lý Dật còn khi dễ em, em gọi điện thoại nói với chị, chị sẽ giúp em chỉnh hắn."
"Chị Lâm, khi nào chị rảnh rỗi thì qua đây chơi." Hạ Vũ Đình cũng không cười nói, hơn nửa năm thời gian, nàng hoàn toàn xem Trần Lâm như chính người thân của mình, chính xác như chị ruột.
Trần Lâm gật đầu, như có ý vô ý nhìn lướt qua Lý Dật sau đó không chút do dự xoay người hướng phòng đợi sân bay đi đến.
Trong nháy mắt xoay người, dáng tươi cười trên mặt Trần Lâm trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, sắc mặt nàng thoạt nhìn có chút trắng bệch, khóe mắt không ngừng nhảy lên với tốc độ kinh khùng, thậm chí cả bước chân cũng có chút không ổn.
Nhìn bóng lưng cô đơn của Trần Làm, Lý Dật hiểu được Trần Lâm cũng không giống như những nữ nhân khác lúc chia tay luôn lải nhài một đống lớn, lại càng không dùng nước mắt đẽ chứng minh sự thống khổ khi ly biệt, nàng đi có vẻ thập phần tiêu sái.
Thế nhưng Lý Dật lại biết, nội tâm của nàng cũng không được tiêu sái như vẻ bề ngoài!
Cảm giác như vậy làm Lý Dật rất không thoải mái, thế nhưna hắn cũng rõ ràng tạm thời không thể thay đổi điều gi, tất cả phải đợi hắn về nước mới biết!
Đối với hắn mà nói, về nước không chỉ đối mặt Mãnh Hố Bang, còn phải đối mặt Trần gia!
Đây là hai trận đánh ác liệt, tuyệt đối không thể thua, hơn nữa hắn cũng thua không nổi!
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Vũ Đình cũng như ngày thường làm xong bừa sáng cho Lý Dật, đợi Lý Dật ăn xong bữa sáng, nàng đầu tiên thu dọn, sau đó phát hiện Lý Dật ngồi trong đại sảnh hút thuốc, đồng thời càu mày, tựa hồ như có tâm sự.
"Lý Dật, không cần lo cho em, không nên vì em đến mà quấy rầy tiết tấu sinh hoạt của anh, yên tâm đi làm công việc của anh đi." Hạ Vũ Đình đi tới trước mặt Lý Dật ngồi xổm xuống, giúp Lý Dật cài lại cút áo, ôn nhu nói.
Hạ Vũ Đình nói làm Lý Dật từ trong ngây người phục hồi lại tinh thần, nhìn vẻ mặt ôn nhu của Hạ Vù Đình, Lý Dật theo bản năng muốn há miệng nói gì đó, lại bị Hạ Vũ Đình dùng tay ngăn lại: "Em biết anh có rất nhiều chuyện cần làm, đi thôi, không cần lo lắng cho em."
"Cảm ơn em, Vũ Đình."
Đún như lời của Hạ Vũ Đình, nàng đến nhiều ít quấy rầy sinh hoạt của Lý Dật. Cùng lúc với thân phận hiện tại của Lý Dật, hắn có rất nhiều chuyện cần phái xử lý, về phương diện khác, Lý Dật nghĩ đã đem nàng đế lại quốc nội nửa năm, hôm nay nàng đã vất vả khá nhiều, nếu hắn không tốn chút thời gian bồi nàng, trong lòng nhiều ít có chút băn khoăn.
"Nhưng anh phải tìm ai đó dạy tiếng Anh cho em." Hạ Vù Đình thật khó khăn nói ra một điều kiện nho nhỏ với Lý Dật, có thê là nàng chưa từng yêu cầu Lý Dật làm gì, đưa ra điều kiện này xong, gương mặt nàng đỏ lên, sau đó ngẩng đầu. nhẹ giọng: "ở đây đại đa số đều là người Hoa, thế nhưng em phải học tập thêm một chút, sau này làm gì cũng thuận tiện."
Hạ Vù Đình nói làm Lý Dật thầm mắng bản thân hồ đồ, Los Angeles mặc dù có không ít người Hoa, mà khu phố Tàu càng là nơi tụ tập của người Hoa, thế nhưng đang ờ dị quốc tha hương vẫn phái hiểu được ngôn ngữ địa phương mới được.
"Anh xem thủ hạ của anh có ai giỏi tiếng Anh, cho hắn mỗi ngày rút bớt thời gian dạy cho em hai tiếng đồng hồ là được rồi, thời gian còn lại em tự mình đọc sách học tập." Hạ Vũ Đình thấy Lý Dật không nói lời nào, cho rằng yêu cầu của mình quá đáng, vội và giải thích.
Bời vi sáng sớm nàng bận rộn, trên trán vẫn còn toát mồ hòi, trên mặt dính vài sợi tóc ướt.
Lý Dật nhẹ nhàng giúp Hạ Vũ Đình chỉnh lý mái tóc trên trán, sau đó áy náy nói: "Là anh sơ sót, buôi chiều anh cho người đi tìm một thầy dạy tiếng Anh cho em."
Hiển nhiên, Lý Dật không cho rằng đám thủ hạ của mình có thể làm thầy giáo, theo hắn xem ra, để đám kia cầm dao đi chém người hay thu tiền bảo hộ, bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, nếu để bọn họ đến dạy tiếng Anh cho Hạ Vù Đình, Lý Dật bảo chứng bọn họ so với phụ nữ sinh con còn khó khăn!
Hạ Vũ Đình nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói: "Đi làm việc của anh đi, chỗ mua thức ăn em đã nhớ, buổi chiều nhớ về nhà ăn cơm."
Trong lòng Lý Dật run lên, chưa nói gì.
Sau đó Lý Dật tự mình đi tới phòng sách, đầu tiên gọi điện thoại cho Ngưu Lâm Sinh, để Ngưu Lâm Sinh phái người đi mời một người thầy dạy tiếng Anh cho Hạ Vù Đình, tốt nhất là người Hoa, sau đó Lý Dật gọi điện thoại cho Jester.
Từ ngày Lý Dật đưa ra chủ ý thành lập tổ chức Hắc Dạ cho Jester, mấy ngày nay Jester vẫn một mực quan tâm đến chuyện này. Dù sao, đối với Jester mà nói, chuyện này quan hệ đến tương lai của đám huynh đệ thủ hạ, hắn phải coi trọng.
Mà nguyên bản Jester là người sáng lập tổ chức Hắc Dạ không ngờ được Lý Dật nhắc tỉnh, ý nghĩ ùn ùn, gần chỉ vài ngày, hắn đã chế định ra một kế hoạch.
Trong điện thoại, Jester có chút hưng phấn nói cho Lý Dật tiến triển kế hoạch sáng lập tô chức Hắc Dạ, vì thế, Lý Dật gọi Jester đi tới võ quán để gặp mặt bàn chuyện.
Nguyên bản, trước đây Lý Dật đều xử lý công việc trong phòng sách ở biệt thự Đường Hải, hôm nay Hạ Vũ Đình tới tự nhiên là không thuận tiện, vì vậy hắn dời địa điểm làm việc sang võ quán.
Lúc Lý Dật đi tới võ quán, Anh Hoa đã cởi bỏ chiếc áo choàng đỏ tươi trên người, mặc một áo ba lỗ màu đen và một chiếc quần bó đen bằng da đứng trước một bao cát điên cuồng đánh.
"Bang bang..."
Toàn bộ đại sảnh vang lên âm thanh nặng nề, Anh Hoa tựa hồ đà nhìn thấy Lý Dật đến, không khỏi nhanh hơn tốc độ ra quyền.
Bỗng nhiên...
Cả người Anh Hoa lui về phía sau một bước, sau đó chém mạnh một quyền!
Một quyền cộng thêm lực lượng vọt tới trước, thanh thế có chút rất cao, quyền phong rít gió vù vù rung động.
"Đông!"
Âm thanh trầm muộn qua đi, nguyên bao cát mới tinh lập tức nổ tung, cát mịn trong nháy mắt chảy đầy đất.
Nhìn thấy một quyền kinh khủng của Anh Hoa, Lý Dật âm thầm thờ dài. Hôm Anh Hoa và Trần Lâm giao thủ, nàng tuyệt đối đà bảo lưu lại thực lực, nếu Anh Hoa xuất ra toàn bộ thực lực, Trần Lâm tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng.
"Lão bản, có gì phân phó sao?" Anh Hoa xoay người nhìn Lý Dật, biểu tình vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng bời vì đang bị tiêu hao thể lực nên nôi lên một tầng đõ ửng, trên trán tuôn đầy mồ hôi hột.
Thậm chí sau lưng nàng cũng bị mồ hôi chảy ướt sũng!
Toàn bộ chiếc áo phảng phất như dán trên người Anh Hoa, phụ trợ bao bọc thân thể vóc người nàng vô cùng nhuần nhuyễn, nhất là đôi hung khí trước ngực, thực sự đồ sộ.
Càng muốn chết chính là, có thể vì ra quyền thoải mái hơn, Anh Hoa cũng không mặc nịt ngực, hai đột điểm càng nổi lên cực kỳ rõ ràng.
Đối mặt với hình ảnh mê người trước mắt, Lý Dật cũng không dừng mắt trên đôi hung khí kia, mà là nhìn thẳng vào đôi mắt Anh Hoa, bởi vì hắn mơ hồ nghĩ Anh Hoa có điểm không thích hợp, cụ thể không đúng chỗ nào hắn cũng nói không nên lời.
Nhưng làm Lý Dật thất vọng chính là, cặp mắt Anh Hoa chi có sự băng lãnh làm cho người ta cực sợ, ngoài ra cũng không có bất luận tâm tình gì.
"Có phải đang nhớ Anh Tử hay không?" Lý Dật vô ý thức hỏi thăm, nói ra miệng bỗng nhiên nhớ tới trước đó không lâu từng đáp ứng Anh Hoa, sau khi xử lý xong công việc sẽ đến Nhật Bản thăm Anh Tử, trong lòng nhất thời nghĩ có chút hô thẹn.
Anh Hoa không chút biểu tình lắc đầu: "Nó vẫn tốt, mỗi ngày tôi đều trò chuyện với nó."
"Lần hành động tảo hắc này của chính phủ duy trì thời gian liên tục rất dài, trong ba tháng tới cơ bản không có chuyện gì, chờ tôi xử lý xong công việc sẽ cùng cô đi Nhật Bản thăm Anh Tử." Lý Dật áy náy nói.
Anh Hoa tuyển chọn trầm mặc.
"Mặt khác, kể từ hôm nay trờ đi, cô mỗi ngày không cần đi theo bên người tôi, cô đi bảo hộ Hạ Vũ Đình." Tuy nói hôm nay Lý Dật đã là ông trùm thế giới ngầm của Los Anaeles, thế nhưng địch nhân quá nhiều, phái cẩn thận.
Lý Dật nói làm vùng lông mày Anh Hoa chợt nhướng lên, sau đó không chút biêu tình hỏi thăm: "Cô ta là nữ nhân của ông sao?"
Có thể thật không ngờ Anh Hoa lại hỏi như vậy, Lý Dật đầu tiên là ngấn ra, sau đó gật đầu: "Cô biết tôi có rất nhiều địch nhân, nàng ờ đây không nhất định an toàn, nghĩ tới nghĩ lui tôi nghĩ cô thích hợp bảo hộ cô ấy nhất."
Hiển nhiên, Lý Dật đối với năng lực của Anh Hoa thập phần rõ ràng, hơn nữa Anh Hoa là nữ nhân, làm chuyện này cũng thuận tiện hơn một chút.
"Rất xin lỗi, tôi làm không được." Giọng nói của Anh Hoa không hề có chút màu sắc tâm tình nào, vừa nói trong ánh mắt cũng là một mảnh tro nguội: "Ngày trước tôi chỉ đáp ứng làm bảo tiêu cho ông, cho nên cố chủ của tôi chỉ là ông!"
/388
|