Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, xuyên thấu qua song cửa chiếu vào trong phòng, làm căn phòng vốn hơi tối lại có thêm một tia sáng.
Trẽn chiếc giường nằm ngay giữa phòng, Mộ Dung Tuyết giống như một con mèo nhỏ ôm cứng cánh tay Lý Dật, đầu gối lên trên cánh tay hắn, một chân trắng muốt không chút khách khí gác lên chân hắn, bờ mông tuyết trắng, hoa viên thần bí như ẩn như hiện hoàn toàn bại lộ ra ngoài.
Mộ Dung Tuyết đang ngủ say nên cũng không hay biết, hô hấp của nàng rất đều, khóe miệng tràn đầy dáng tươi cười không thể che giấu, tựa hồ trong mơ đang nhớ tới chuyện gì rất hài lòng.
Lý Dật đã tỉnh lại từ lâu, thế nhưng vẫn không hoạt động thân thể, rất sợ làm tiểu mỹ nhân trong lòng giật mình tỉnh giấc.
Trong ánh mắt chăm chú của Lý Dật, đôi mi thật dài của Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên nhấp nháy, sau đó nàng chậm rãi mở mắt.
Nhìn vẻ mặt đang cười của Lý Dật, Mộ Dung Tuyết nhu nhu mắt: "Anh thức sao không gọi em?"
"Nhìn em ngủ thật ngon, không đành lòng." Lý Dật mỉm cười xoa xoa trán Mộ Dung Tuyết.
Động tác ôn nhu, lời nói quan tâm, tất cả làm trong lòng Mộ Dung Tuyết chảy qua một dòng nước ấm, sau đó nàng mạnh mẽ xoay người, ngồi lên trên thân Lý Dật, lầm bầm nói: "Ngày hôm qua thực sự quá mệt mỏi, để anh chiếm tiện nghi, ngày hôm nay em muốn anh bồi thường trở về!"
Căn cứ nghiên cứu của nhân sĩ có liên quan, mỗi ngày sáng sớm là thời gian tràn đầy tính dục nhất của nhân loại, các nam đồng chí có thể thử xem, rất uy vũ.
Bời vì trải qua một đêm nghỉ ngơi, vô luận thân thể hay tâm lý đều có trạng thái khỏe mạnh nhất.
Điều này cũng là lý do vì sao mỗi sáng sớm lúc tỉnh dậy thì các vị xử nam luôn gặp phải tình trạng "nhất trụ kình thiên".
Lý Dật tuy rằng không phải xử nam, thế nhưng tố chất thân thể có thể dùng từ biến thái để mà hình dung, phương diện làm tình dĩ nhiên cũng mạnh mẽ hơn người bình thường một chút. Sau khi tỉnh lại sáng sớm, hắn cũng không bị "nhất trụ kình thiên" như trong truyền thuyết, thế nhưng trong lòng ôm một đại mỹ nhân, mà chân của đại mỹ nhân lại cọ lên cây thương của hắn, nên cây thương đã dựng đứng lên từ lâu.
Lúc này nghe được lời nói câu dẫn dục vọng như thế của Mộ Dung Tuyết, cây thương của hắn cũng đã đứng thẳng thành hình chín mươi độ.
"Liều mình bồi mỹ nhân." ở chung với Mộ Dung Tuyết, tâm tình Lý Dật vô cùng thả lỏng, vừa nói vừa hung hăng vỗ lên bờ mông trắng tuyết của Mộ Dung Tuyết.
"Ba!"
"Đáng ghét, lần này em nhất định cho anh tước vũ khí đầu hàng."
Cả người Mộ Dung Tuyết mềm nhũn, đỏ mặt khẽ kêu lên một câu, sau đó cúi người hôn lên thân thể Lý Dật, mà Lý Dật lại theo thói quen dùng bàn tay vuốt ve đôi chân Mộ Dung Tuyết.
Một lúc, nguyên căn phòng ngủ vốn an tĩnh vang lên tiếng thở dốc gấp gáp, hai thân thể phảng phất như quấn chặt vào nhau, lúc lên lúc xuống, chơi đùa không mỏi mệt.
Chẳng qua bao lâu, Mộ Dung Tuyết dùng một tiếng rên rĩ thật cao kết thúc cuộc chiến tranh trên giường lần này, cuộc chiến tranh do Mộ Dung Tuyết cáo bại, trong nháy mắt dịch thể nóng hổi chảy vào trong thân thể nàng, cả người nàng giốna như bay lên tới chín tầng mây, một cỗ khoái cảm không cách nào hình dung thâm nhập xương cốt, làm cả người nàng không thể tự chủ liền run rẩy lên.
Thân thể vốn trắng muốt của nàng nổi lên vẻ đỏ ửng mê người, trên mặt dính đầy mồ hôi, nàng vô lực dựa trên người Lý Dật, hung hăng thở hổn hển, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy.
Mà Lý Dật lại vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc phiêu dật của Mộ Dung Tuyết.
Vài phút sau, Mộ Dung Tuyết từ trong trạng thái phiêu phiêu dục tiên khôi phục lại, nàng nhẹ nhàng hoạt động thân thể một chút, sau đó nằm xuống bên cạnh Lý Dật, dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực Lý Dật: "Đời trước anh tuyệt đối là một xử nam bị nghẹn đến phá hủy."
Mộ Dung Tuyết nói làm Lý Dật dở khóc dở cười, kiếp trước tự nhiên hắn không phải là xử nam, chỉ bất quá kiếp trước hắn lên giường với nữ nhân cũng chỉ vì phát tiết dục vọng mà thôi, so với bản chất của kiếp này thì khác nhau, đồng dạng, vô luận là cảm giác khi làm tình với Mộ Dung Tuyết hay Trần Lâm, kiếp trước hắn chưa từng có.
Một Dung Tuyết nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lý Dật, cố ý thò tay nắm lấy cây thương của hắn, nỗ lực nắm, thế nhưng khi sắp chạm tới lại thành xoa, đồng thời kỳ quái mà hỏi thăm: "Vì sao mỗi lần làm xong nó đều nhỏ như vậy, chẳng lẽ lúc đi tiểu nó lại biến lớn ra?"
"Bởi vì khi nam nhân xung động, nó sẽ sung huyết bành trướng lên." Lý Dật trả lời một câu thật chuyên nghiệp.
Đáp án của Lý Dật làm Mộ Dung Tuyết trợn tròn mắt, rất hiển nhiên, đối với phương diện này, Mộ Dung Tuyết cũng không có nhiều kinh nghiệm, chính xác ra, những kinh nghiệm của nàng đều là Lý Dật dạy cho.
"Được rồi, anh làm sao biết Từ Tiến dây dưa với em?" Nguyên hôm qua Mộ Dung Tuyết đã muốn hỏi Lý Dật, chỉ là hôm qua nàng thực sự quá mệt mỏi, quên hỏi, hôm nay mới nhớ tới, vẻ mặt hiếu kỳ mà hỏi thăm.
Nghe được hai chữ Từ Tiến, dáng tươi cười trên mặt Lý Dật thoáng dừng lại một chút, không trả lời câu hỏi cùa Mộ Dung Tuyết, mà là hỏi ngược lại: "Lẽ nào hắn lại tới quấy rầy em nữa sao?"
Có thể đã nhận ra biến hóa trên khuôn mặt Lý Dật, khóe miệng Mộ Dung Tuyết khởi lên dáng tươi cười hạnh phúc, đồng thời lắc đầu.
Rất hiển nhiên, Mộ Dung Tuyết và đại đa số nữ nhân đều như nhau, đều thích thấy nam nhân âu yếm của mình ghen tuông, chỉ là nàng không giống một ít nữ nhân có tâm hư vinh, luôn nghĩ đủ mọi biện pháp khiến cho nam nhân của mình phải ghen, để chứng minh tâm ý của họ.
Thấy Mộ Dung Tuyết lắc đầu, biểu tình Lý Dật chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, dáng tươi cười lần thứ hai xuất hiện trên mặt: "Nếu như không có gì bất ngờ xây ra, sau này hắn sẽ không quấy rối em nữa."
"Ân, hắn nhờ a Khải nhắn lại với em, nói là trước đó cũng không biết quan hệ giữa em và anh." Mộ Dung Tuyết gật đầu, vẻ mặt hạnh phúc.
Mộ Dung Tuyết nói làm Lý Dật thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hắn đối với chuyện Từ Tiến truy cầu Mộ Dung Tuyết có chút không vui, nhưng cũng đoán được hẳn do Từ Tiến không biết quan hệ phía sau, mà hôm nay Từ Tiến hiểu được nên biết khó mà lui làm Lý Dật nhiều ít có chút hiếu được, hắn cũng biết giữ mối quan hệ với Từ Tiến ngày sau sẽ có tác dụng rất lớn trong việc nắm quyền Hoa Nhân Bang.
Nếu như không chạm đến điểm mấu chốt của Lý Dật, Lý Dật cũng sẽ không trở mặt với Từ Tiến, thế nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của hắn, thì sẽ là một chuyện khác hẳn.
Đây cũng là phona cách hành sự của Lý Dật, làm ăn là làm ăn, tất cả cũng không được chạm đến điểm mấu chốt, một ngày chạm đến, dù là thiên vương lào tử cũng không được!
"Sau này gặp phải loại phiền phức như vậy thì phải nói với anh." Lý Dật nhìn ra được Mộ Dung Tuyết rất phản cảm với loại chuyện này, nghiêm mặt nói.
"Ân." Mộ Duna Tuyết nhẹ nhàng đáp ứng, về phần trong lòng suy nghĩ thế nào cũng chỉ có nàng hiểu được.
"Chừng nào anh rời khỏi đây?" Mộ Dung Tuyết giả vờ thoải mái hỏi, trong lòng cũng khẩn trương tới cực điểm.
"Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì khoảng chiều nay." Lý Dật suy nghĩ một chút trả lời, theo hắn xem ra, Từ Tiến hẳn sẽ còn tìm hắn bàn chuyện hợp tác, mà hắn cũng cần phải đến New York, tuy rằng Từ Tiến là con trai của Từ Vạn Phúc, thế nhưng có một số việc cũng cần phái bàn với Từ Vạn Phúc.
Nghe được Lý Dật nói, trong mắt Mộ Dung Tuyết hiện lên sự thất lạc khó có thể che giấu.
"Anh cùng em quay về New York." Làm như đã nhận ra sự thất lạc trong mắt Mộ Dung Tuyết, giọng nói của Lý Dật nhiều ít có chút tự trách.
Lời của Lý Dật vừa thốt ra, trên mặt Mộ Dung Tuyết lập tức hiện lên dáng tươi cười: "Thực sự? Thật tốt quá! Được rồi, nha đầu Vi Vi vẫn luôn nhắc tới anh đó, anh sắp đến đó, nha đầu khẳng định sẽ vô cùng hài lòng."
Nghe được hai chữ Vi Vi, trong đầu Lý Dật không khỏi hiện lên khuôn mặt tinh khiết đơn thuần, khóe miệng hắn lộ ra dáng tươi cười hiểu ý.
"Mặt khác, chị Cầm quản lý Toàn Cầu Ảnh Nghiệp đã hao hết tâm huyết, ghê tởm hơn chính là, tên Jeffrey kia rất nhiều thời gian đều đối nghịch với chị Cầm." Mộ Dung Tuyết lại bổ sung.
Mộ Dung Tuyết nói làm lông mày Lý Dật đột nhiên nhăn lại: "Jeffrey làm khó dễ Lưu Tư cầm?"
"Ân!" Mộ Dung Tuyết gật đầu: "Những điều này đều do ẻo lả cho em biết, ẻo là nói, tên Jeffrey rất kiêu ngao, biết chị cầm mới tham gia hành nghiệp giải trí, rất nhiều thứ cũng không hiểu rõ, nên luôn luôn đối nghịch với chị ấy. Mà chị Cầm chỉ nghĩ do mình không quen với lĩnh vực này, rất nhiều thời gian đều phải nhường nhịn tên Jeffrey kia, mà chị ấy càng lùi nhượng, hắn lại càng làm tới."
Lý Dật hơi mị con mắt, cũng chưa nói gì, chỉ là trong con ngươi hiện lên một tia tức giận.
Lúc Lý Dật và Mộ Dung Tuyết rời khỏi phòng, ẻo lả đã chờ ngoài cửa từ lâu, bất quá thoạt nhìn hắn thập phần tiều tụy, hai vành mắt đều đen, ánh mắt còn vương đầy tơ máu, lúc bước đi hai chân cũng run rẩy.
"A Khải. anh làm sao vậy?" Mộ Dung Tuyết nhận thấy được sự dị thường của ẻo lả, nhịn không được hỏi.
"Không...không có gì!" Ẻo lả có chút kinh hoàng đáp: "Ngô. đêm qua trong phòng có muỗi. ân, con muồi ghê tởm cứ bay mãi bên người tôi, hại tôi ngủ không ngon giấc."
Lúc trả lời Mộ Dung Tuyết, ẻo lả cũna nhớ tới tình hình "song phi"* đêm hôm qua, vẻ mặt đầy hồi ức. (thuật ngữ some2. 3P)
"Di?Xem ra anh rất thích bị muỗi cắn a?" Mộ Dung Tuyết nhìn thấy dáng tươi cười nơi khóe miệng ẻo lả, vè mặt quái dị nói: "BỊ muỗi quấy rầy cả đêm, không ngờ còn hài lòng như thế."
"Tôi chỉ là nhớ tình hình vào buổi sáng sớm đập chết được nó thôi." Ẻo lả chột dạ nói một câu, cũng không dám nhìn thẳng mắt Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết cũng không hỏi thêm nhiều, mà ôm cánh tay Lý Dật, tư thái cùa một tiểu nữ nhân.
Nêu thay đổi bình thường, ẻo lả có thể sẽ đả kích Mộ Dung Tuyết hai câu, hôm nay trong lòng có quỷ tự nhiên cũng không dám nhiều lời.
Ba người tùy tiện ăn một ít tại nhà hàng của khách sạn, Lý Dật để Mộ Dung Tuyết và a Khải quay về phòng trước, mà chính hắn thì đi tới quán cà phê của khách sạn.
Bởi thời gian còn sớm, trong quán cà phê hầu như không có khách nhân, có vẻ có chút quạnh quẽ, bất quá người phục vụ cũng không lộ dáng dấp lơ đãng vô tình, mà tinh thần chấn hưng, dáng tươi cười mê người.
Hiển nhiên, có thể làm việc tại khách sạn Monte Carlo, năng lực và sự chuyên nghiệp của bọn họ không thể hoài nghi. T
Phía góc đông bắc quán cà phê, Từ Tiến đang khẩn trương lo lắng bất an nắm chặt nắm tay, không ngừna nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Lý Dật đi vào cửa, lập tức đứng dậy vẫy Lý Dật.
Toàn bộ quán cà phê ngoại trừ Từ Tiến, chỉ có một đôi tình lữ còn trẻ tuổi, người phục vụ đang muốn tiến lên đón Lý Dật, thấy Từ Tiến ở xa xa đứng dậy vẫy tay, vì vậy dừng chân lại, mỉm cười hướng Lý Dật nghiêng người ý mời.
Cũng giống như ngày hôm qua, Lý Dậtr chi tùy ý gọi một ly cà phê.
Khác với ngày hôm qua chính là, thái độ của Lý Dật đối với Từ Tiến chuyển biến thật lớn, cũng không cười chào, mà vẻ mặt bình tĩnh, còn Từ Tiến lại thủy chung duy trì vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
Mắt thấy người phục vụ đặt ly cà phê xuống xong rời đi, Từ Tiến xấu hổ cười cười: "Lý tiên sinh, chuyện... chuyện hôm qua thật sự là một sự hiểu lầm, mong rằng ngài không nên để trong lòng."
"Chuyện hợp tác anh nói là chắc chắn sao?" Lý Dật không trả lời câu hỏi.
Lý Dật nói đầu tiên làm Từ Tiến ngẩn ra, sau đó vẻ mặt vui mừng gật đầu: "Chắc chắn! Đương nhiên chắc chắn! Tôi đại biểu cha tôi và thương hội người Hoa nói chuyện hợp tác với ngài, tự nhiên là chắc chắn."
"Vậy cha anh hẳn đang ở New York phải không?" Lý Dật nhớ tông bộ thương hội người Hoa đặt tại New York, nói chung, Từ Vạn Phúc luôn ở tại New York, chỉ thỉnh thoảng đi tới thành thị khác để kiểm tra công việc.
Từ Tiến tựa hồ hiểu ý, lần thứ hai gật đầu: "Đúng vậy! Tôi đã gọi điện thoại cho cha tôi, nói chuyện tôi gặp anh. Cha tôi nói, nếu anh có rảnh, có thể đến New York một chuyến, ông ấy muốn tự mình bàn một ít chi tiết với anh, tỷ như các loại vấn đề về thu mua hay giá tiền gì đó."
"Chiều nay tôi sẽ rời khỏi Las Vegas đi New York, anh thông tri cha anh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai tôi sẽ đến bái phỏng!"
Lý Dật suy nghĩ một chút nói.
"Được!" Từ Tiến trước tiên đáp ứng xuống tới, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thứ nhất hắn nhìn ra được tuy dáng dấp Lý Dật có vẻ bình tĩnh, thế nhưng tựa hồ cũng không nảy sinh lòng phản cảm đối với hắn, điều này làm cho hắn hiểu được, đưa "Thỏ" cho ẻo lả cũng không phải tặng không. Còn nữa, hắn cũng nhìn ra được Lý Dật cũng rất xem trọng đối với sự hợp tác của song phương.
Vào buổi trưa, Lý Dật nhận được lời mời của Karla, cùng nhau dùng cơm trưa.
Biết rõ Lý Dật đối với cơm tây hứng thú không lớn, Karla cũng không chuẩn bị mời Lý Dật dùng cơm tây sang quý, cũng giống như lần trước, chuẩn bị thức ăn Trung Hoa chính tông, vẫn là rượu Mao Đài như trước.
Tửu lượng của Karla không tệ, thế nhưng không uống quen rượu đế, chỉ uống được nửa bình, gương mặt béo phì đã đỏ tươi.
"Lý tiên sinh, vốn cho rằng anh sẽ ở thêm vài ngày, không nghĩ tới anh lại muốn rời đi." Karla miệng đầy mùi rượu nói: "Anh đi New York là muốn đi gặp tộc trưởng sao?"
"Ân." Lý Dật cũng không biểu lộ mục đích thực sự của mình đến New York cho Karla, đương nhiên theo lời Karla, nếu đã đi New York, khẳng định phải đi bái phỏng lão đầu Edward.
"Phiền phức anh chuyển cáo tiểu thư và tộc trường, để cho bọn họ yên tâm, chuyện ngoài ý muốn lần trước sẽ không tiếp tục xuất hiện." Karla cười ha ha liếc mắt nhìn Lý Dạt.
Lý Dật biết rõ Karla muốn nhờ hắn nói tốt dùm vài câu trước mặt Edward, cũng không có cự tuyệt, mà là gật đầu.
Sau đó, hai người lại hàn huyên một ít chuyện vẩn vơ, buổi cơm trưa cũng kết thúc.
Vào thời gian buổi chiều, Karla tự mình đưa Lý Dật đến sân bay, theo Lý Dật cùna đến sân bay còn có Yến Phong.
Người điên tính cách cổ quái này của Yên gia sau khi phát hiện được quan hệ giữa Lý Dật và Mộ Dung Tuyết, biểu tình thập phần cổ quái, vài lần muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Trước khi rời đi, Lý Dật cũng không lề mề căn dặn Yên Phong nên quàn lý sòng bạc cho tốt gì đó, hắn biết loại người như Yên Phong, nếu như hắn nguyện ý nỗ lực đi làm một việc, mặc dù ngươi không nói, hắn cũng sẽ nỗ lực đi làm. Ngược lại, nếu như hắn không muốn, mặc dù ngươi có nói rách mồm mép hắn cũng không thèm quan tâm.
Thời gian trước, Lý Dật dùng phép khích tướng kích phát ý chí hiếu chiến của Yên Phong, theo Lý Dật xem ra dù công dù tư, Yên Phong cũng sẽ không làm hắn thất vọng.
Sau đó chứng minh suy đoán của Lý Dật là chính xác, sòng bạc Ceaser của Lý Dật ở tại Las Vegas được Yến Phong quản lý tốt phi thường, thu nhập còn cao hơn thời gian còn nằm trong tay gia tộc Gambino.
Lý Dật cũng không mời Từ Tiến cùng đi chung chuyên cơ với hắn tới New York, trên thực tế, cho dù Lý Dật nguyện ý, Từ Tiến cũng sẽ không tự tìm sự mất mặt.
Lý Dật vẫn dùng chuyên cơ của gia tộc Gambino, khác với lúc đến Las Vegas, trên máy bay có thêm ẻo lả và Mộ Dung Tuyết.
Ẻo lả bởi vì đêm qua đại chiến hai "Thỏ" tiêu hao tận lực, lên máy bay liền ngả đầu ngủ ngay, mà Mộ Dung Tuyết cũng không tốt hơn được bao nhiêu, vừa lên máy bay hàn huyên được vài câu với Lý Dật cũng ngả đầu ra ngủ ngon lành.
So sánh mà nói, Anh Hoa vẫn dáng vẻ lạnh như băng, trên mặt nàng nhìn không có chút vè uể oải, tựa hồ lúc nào cũng có thể thập phần thanh tĩnh.
Đối với việc vì sao tối hôm qua thật lâu Anh Hoa mới rời đi, trong lòng Lý Dật nhiều ít có chút nghi hoặc, vốn định hỏi Anh Hoa, thế nhưng không biết vì sao, nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của Anh Hoa, cuối cùng cũng không hỏi ra miệng.
Bất quá trong lòng Lý Dật cùng âm thầm làm ra quyết định đợi xử lý xong chuyện tại New York, cùng Anh Hoa đi Nhật Bàn.
Hôm nay gia tộc Gambino dùng bạch đạo thế lực báo phục gia tộc Qiesi Jarno, Lý Dật không thể chen tay vào, mà chuyện làm ăn dù hắn có muốn nhúng tay cũng không có bản lĩnh, về phần chuyện của Hồng Thanh Vân, Lý Dật cũng không vội.
Bời vi căn cứ bố cục của Trương Đức Khôn bố trí, hiện tại các phương diện chuẩn bị công tác đều đã kết thúc, chỉ cần đợi khi chính phũ Mỹ dừng lại hành động tảo hắc, tất cả đều có thể bắt đầu.
Mà trước việc này, Lý Dật cần làm chỉ là chờ đợi.
Chỉ là Lý Dật không hề biết chính là, Hồng Thanh Vân đã bị "cẩu cấp khiêu tường"( chó đến đường cùng nhảy tường)
Bốn tiếng đồng hồ sau, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay quốc tế John F. Kennedy.
Sắc trời đã tối, ngọn đèn mờ nhạt rọi sáng cả sân bay, cũng giống như dĩ vãng, mặc dù đã là buổi tối, thế nhưng thân là một trong những sân bay lớn nhất toàn cầu, sân bay John F. Kennedy vẫn vô cùng bận rộn, nơi nơi đều có thể nhìn thấy thân ảnh bận rộn của nhân viên sân bay.
Chiếc Rolls Royce Silver đứng gần bên đường băng sân bay, hấp dẫn không ít nhân viên sân bay đang làm việc, ở trước sau chiếc Rolls Royce Silver có thêm hai chiếc xe đắt tiền khác.
Mắt thấy máy bay đã dừng đỗ trên đường băng, trong trang phục màu đen, Andrew Luofu đẩy ra cửa xe bước xuống.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, biểu tình của nàng thoạt nhìn vẫn lãnh tĩnh như trước, cặp mắt giống như viên ngọc màu lam lóe ra ánh sáng khôn khéo cơ trí.
Tựa hồ sau khi trải qua chính biến ủy ban mafia, nàng càng lạnh tình hơn trước đây nhiều.
Duy nhất theo nàng xuống xe chính là viên cận vệ tên Nissen, mà bảo tiêu của hai chiếc xe còn lại cũng không xuống xe.
Lúc dĩ vãng, Andrew ra ngoài chỉ mang theo một mình Nissen, chi là gần đây tình huống đặc thù, Edward liền cấp cho Andrew thêm vài bảo tiêu, mấy người này toàn bộ đều là tinh anh bảo tiêu của gia tộc Gambino.
Trong tầm nhìn của Andrew, Mộ Dung Tuyết cùng Lý Dật chậm rãi từ trong máy bay đi xuống.
Nhìn thấy một màn này, đôi mắt vốn cơ trí của Andrew hiện lên một tia ánh mắt quỷ dị, trong lòng càng hơi chấn động.
Bên kia, Mộ Dung Tuyết tựa hồ cũng nhìn thấy được Andrew, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, va chạm ra một đạo lửa hoa vô hình.
Trẽn chiếc giường nằm ngay giữa phòng, Mộ Dung Tuyết giống như một con mèo nhỏ ôm cứng cánh tay Lý Dật, đầu gối lên trên cánh tay hắn, một chân trắng muốt không chút khách khí gác lên chân hắn, bờ mông tuyết trắng, hoa viên thần bí như ẩn như hiện hoàn toàn bại lộ ra ngoài.
Mộ Dung Tuyết đang ngủ say nên cũng không hay biết, hô hấp của nàng rất đều, khóe miệng tràn đầy dáng tươi cười không thể che giấu, tựa hồ trong mơ đang nhớ tới chuyện gì rất hài lòng.
Lý Dật đã tỉnh lại từ lâu, thế nhưng vẫn không hoạt động thân thể, rất sợ làm tiểu mỹ nhân trong lòng giật mình tỉnh giấc.
Trong ánh mắt chăm chú của Lý Dật, đôi mi thật dài của Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên nhấp nháy, sau đó nàng chậm rãi mở mắt.
Nhìn vẻ mặt đang cười của Lý Dật, Mộ Dung Tuyết nhu nhu mắt: "Anh thức sao không gọi em?"
"Nhìn em ngủ thật ngon, không đành lòng." Lý Dật mỉm cười xoa xoa trán Mộ Dung Tuyết.
Động tác ôn nhu, lời nói quan tâm, tất cả làm trong lòng Mộ Dung Tuyết chảy qua một dòng nước ấm, sau đó nàng mạnh mẽ xoay người, ngồi lên trên thân Lý Dật, lầm bầm nói: "Ngày hôm qua thực sự quá mệt mỏi, để anh chiếm tiện nghi, ngày hôm nay em muốn anh bồi thường trở về!"
Căn cứ nghiên cứu của nhân sĩ có liên quan, mỗi ngày sáng sớm là thời gian tràn đầy tính dục nhất của nhân loại, các nam đồng chí có thể thử xem, rất uy vũ.
Bời vì trải qua một đêm nghỉ ngơi, vô luận thân thể hay tâm lý đều có trạng thái khỏe mạnh nhất.
Điều này cũng là lý do vì sao mỗi sáng sớm lúc tỉnh dậy thì các vị xử nam luôn gặp phải tình trạng "nhất trụ kình thiên".
Lý Dật tuy rằng không phải xử nam, thế nhưng tố chất thân thể có thể dùng từ biến thái để mà hình dung, phương diện làm tình dĩ nhiên cũng mạnh mẽ hơn người bình thường một chút. Sau khi tỉnh lại sáng sớm, hắn cũng không bị "nhất trụ kình thiên" như trong truyền thuyết, thế nhưng trong lòng ôm một đại mỹ nhân, mà chân của đại mỹ nhân lại cọ lên cây thương của hắn, nên cây thương đã dựng đứng lên từ lâu.
Lúc này nghe được lời nói câu dẫn dục vọng như thế của Mộ Dung Tuyết, cây thương của hắn cũng đã đứng thẳng thành hình chín mươi độ.
"Liều mình bồi mỹ nhân." ở chung với Mộ Dung Tuyết, tâm tình Lý Dật vô cùng thả lỏng, vừa nói vừa hung hăng vỗ lên bờ mông trắng tuyết của Mộ Dung Tuyết.
"Ba!"
"Đáng ghét, lần này em nhất định cho anh tước vũ khí đầu hàng."
Cả người Mộ Dung Tuyết mềm nhũn, đỏ mặt khẽ kêu lên một câu, sau đó cúi người hôn lên thân thể Lý Dật, mà Lý Dật lại theo thói quen dùng bàn tay vuốt ve đôi chân Mộ Dung Tuyết.
Một lúc, nguyên căn phòng ngủ vốn an tĩnh vang lên tiếng thở dốc gấp gáp, hai thân thể phảng phất như quấn chặt vào nhau, lúc lên lúc xuống, chơi đùa không mỏi mệt.
Chẳng qua bao lâu, Mộ Dung Tuyết dùng một tiếng rên rĩ thật cao kết thúc cuộc chiến tranh trên giường lần này, cuộc chiến tranh do Mộ Dung Tuyết cáo bại, trong nháy mắt dịch thể nóng hổi chảy vào trong thân thể nàng, cả người nàng giốna như bay lên tới chín tầng mây, một cỗ khoái cảm không cách nào hình dung thâm nhập xương cốt, làm cả người nàng không thể tự chủ liền run rẩy lên.
Thân thể vốn trắng muốt của nàng nổi lên vẻ đỏ ửng mê người, trên mặt dính đầy mồ hôi, nàng vô lực dựa trên người Lý Dật, hung hăng thở hổn hển, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy.
Mà Lý Dật lại vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc phiêu dật của Mộ Dung Tuyết.
Vài phút sau, Mộ Dung Tuyết từ trong trạng thái phiêu phiêu dục tiên khôi phục lại, nàng nhẹ nhàng hoạt động thân thể một chút, sau đó nằm xuống bên cạnh Lý Dật, dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực Lý Dật: "Đời trước anh tuyệt đối là một xử nam bị nghẹn đến phá hủy."
Mộ Dung Tuyết nói làm Lý Dật dở khóc dở cười, kiếp trước tự nhiên hắn không phải là xử nam, chỉ bất quá kiếp trước hắn lên giường với nữ nhân cũng chỉ vì phát tiết dục vọng mà thôi, so với bản chất của kiếp này thì khác nhau, đồng dạng, vô luận là cảm giác khi làm tình với Mộ Dung Tuyết hay Trần Lâm, kiếp trước hắn chưa từng có.
Một Dung Tuyết nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lý Dật, cố ý thò tay nắm lấy cây thương của hắn, nỗ lực nắm, thế nhưng khi sắp chạm tới lại thành xoa, đồng thời kỳ quái mà hỏi thăm: "Vì sao mỗi lần làm xong nó đều nhỏ như vậy, chẳng lẽ lúc đi tiểu nó lại biến lớn ra?"
"Bởi vì khi nam nhân xung động, nó sẽ sung huyết bành trướng lên." Lý Dật trả lời một câu thật chuyên nghiệp.
Đáp án của Lý Dật làm Mộ Dung Tuyết trợn tròn mắt, rất hiển nhiên, đối với phương diện này, Mộ Dung Tuyết cũng không có nhiều kinh nghiệm, chính xác ra, những kinh nghiệm của nàng đều là Lý Dật dạy cho.
"Được rồi, anh làm sao biết Từ Tiến dây dưa với em?" Nguyên hôm qua Mộ Dung Tuyết đã muốn hỏi Lý Dật, chỉ là hôm qua nàng thực sự quá mệt mỏi, quên hỏi, hôm nay mới nhớ tới, vẻ mặt hiếu kỳ mà hỏi thăm.
Nghe được hai chữ Từ Tiến, dáng tươi cười trên mặt Lý Dật thoáng dừng lại một chút, không trả lời câu hỏi cùa Mộ Dung Tuyết, mà là hỏi ngược lại: "Lẽ nào hắn lại tới quấy rầy em nữa sao?"
Có thể đã nhận ra biến hóa trên khuôn mặt Lý Dật, khóe miệng Mộ Dung Tuyết khởi lên dáng tươi cười hạnh phúc, đồng thời lắc đầu.
Rất hiển nhiên, Mộ Dung Tuyết và đại đa số nữ nhân đều như nhau, đều thích thấy nam nhân âu yếm của mình ghen tuông, chỉ là nàng không giống một ít nữ nhân có tâm hư vinh, luôn nghĩ đủ mọi biện pháp khiến cho nam nhân của mình phải ghen, để chứng minh tâm ý của họ.
Thấy Mộ Dung Tuyết lắc đầu, biểu tình Lý Dật chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, dáng tươi cười lần thứ hai xuất hiện trên mặt: "Nếu như không có gì bất ngờ xây ra, sau này hắn sẽ không quấy rối em nữa."
"Ân, hắn nhờ a Khải nhắn lại với em, nói là trước đó cũng không biết quan hệ giữa em và anh." Mộ Dung Tuyết gật đầu, vẻ mặt hạnh phúc.
Mộ Dung Tuyết nói làm Lý Dật thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hắn đối với chuyện Từ Tiến truy cầu Mộ Dung Tuyết có chút không vui, nhưng cũng đoán được hẳn do Từ Tiến không biết quan hệ phía sau, mà hôm nay Từ Tiến hiểu được nên biết khó mà lui làm Lý Dật nhiều ít có chút hiếu được, hắn cũng biết giữ mối quan hệ với Từ Tiến ngày sau sẽ có tác dụng rất lớn trong việc nắm quyền Hoa Nhân Bang.
Nếu như không chạm đến điểm mấu chốt của Lý Dật, Lý Dật cũng sẽ không trở mặt với Từ Tiến, thế nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của hắn, thì sẽ là một chuyện khác hẳn.
Đây cũng là phona cách hành sự của Lý Dật, làm ăn là làm ăn, tất cả cũng không được chạm đến điểm mấu chốt, một ngày chạm đến, dù là thiên vương lào tử cũng không được!
"Sau này gặp phải loại phiền phức như vậy thì phải nói với anh." Lý Dật nhìn ra được Mộ Dung Tuyết rất phản cảm với loại chuyện này, nghiêm mặt nói.
"Ân." Mộ Duna Tuyết nhẹ nhàng đáp ứng, về phần trong lòng suy nghĩ thế nào cũng chỉ có nàng hiểu được.
"Chừng nào anh rời khỏi đây?" Mộ Dung Tuyết giả vờ thoải mái hỏi, trong lòng cũng khẩn trương tới cực điểm.
"Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì khoảng chiều nay." Lý Dật suy nghĩ một chút trả lời, theo hắn xem ra, Từ Tiến hẳn sẽ còn tìm hắn bàn chuyện hợp tác, mà hắn cũng cần phải đến New York, tuy rằng Từ Tiến là con trai của Từ Vạn Phúc, thế nhưng có một số việc cũng cần phái bàn với Từ Vạn Phúc.
Nghe được Lý Dật nói, trong mắt Mộ Dung Tuyết hiện lên sự thất lạc khó có thể che giấu.
"Anh cùng em quay về New York." Làm như đã nhận ra sự thất lạc trong mắt Mộ Dung Tuyết, giọng nói của Lý Dật nhiều ít có chút tự trách.
Lời của Lý Dật vừa thốt ra, trên mặt Mộ Dung Tuyết lập tức hiện lên dáng tươi cười: "Thực sự? Thật tốt quá! Được rồi, nha đầu Vi Vi vẫn luôn nhắc tới anh đó, anh sắp đến đó, nha đầu khẳng định sẽ vô cùng hài lòng."
Nghe được hai chữ Vi Vi, trong đầu Lý Dật không khỏi hiện lên khuôn mặt tinh khiết đơn thuần, khóe miệng hắn lộ ra dáng tươi cười hiểu ý.
"Mặt khác, chị Cầm quản lý Toàn Cầu Ảnh Nghiệp đã hao hết tâm huyết, ghê tởm hơn chính là, tên Jeffrey kia rất nhiều thời gian đều đối nghịch với chị Cầm." Mộ Dung Tuyết lại bổ sung.
Mộ Dung Tuyết nói làm lông mày Lý Dật đột nhiên nhăn lại: "Jeffrey làm khó dễ Lưu Tư cầm?"
"Ân!" Mộ Dung Tuyết gật đầu: "Những điều này đều do ẻo lả cho em biết, ẻo là nói, tên Jeffrey rất kiêu ngao, biết chị cầm mới tham gia hành nghiệp giải trí, rất nhiều thứ cũng không hiểu rõ, nên luôn luôn đối nghịch với chị ấy. Mà chị Cầm chỉ nghĩ do mình không quen với lĩnh vực này, rất nhiều thời gian đều phải nhường nhịn tên Jeffrey kia, mà chị ấy càng lùi nhượng, hắn lại càng làm tới."
Lý Dật hơi mị con mắt, cũng chưa nói gì, chỉ là trong con ngươi hiện lên một tia tức giận.
Lúc Lý Dật và Mộ Dung Tuyết rời khỏi phòng, ẻo lả đã chờ ngoài cửa từ lâu, bất quá thoạt nhìn hắn thập phần tiều tụy, hai vành mắt đều đen, ánh mắt còn vương đầy tơ máu, lúc bước đi hai chân cũng run rẩy.
"A Khải. anh làm sao vậy?" Mộ Dung Tuyết nhận thấy được sự dị thường của ẻo lả, nhịn không được hỏi.
"Không...không có gì!" Ẻo lả có chút kinh hoàng đáp: "Ngô. đêm qua trong phòng có muỗi. ân, con muồi ghê tởm cứ bay mãi bên người tôi, hại tôi ngủ không ngon giấc."
Lúc trả lời Mộ Dung Tuyết, ẻo lả cũna nhớ tới tình hình "song phi"* đêm hôm qua, vẻ mặt đầy hồi ức. (thuật ngữ some2. 3P)
"Di?Xem ra anh rất thích bị muỗi cắn a?" Mộ Dung Tuyết nhìn thấy dáng tươi cười nơi khóe miệng ẻo lả, vè mặt quái dị nói: "BỊ muỗi quấy rầy cả đêm, không ngờ còn hài lòng như thế."
"Tôi chỉ là nhớ tình hình vào buổi sáng sớm đập chết được nó thôi." Ẻo lả chột dạ nói một câu, cũng không dám nhìn thẳng mắt Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết cũng không hỏi thêm nhiều, mà ôm cánh tay Lý Dật, tư thái cùa một tiểu nữ nhân.
Nêu thay đổi bình thường, ẻo lả có thể sẽ đả kích Mộ Dung Tuyết hai câu, hôm nay trong lòng có quỷ tự nhiên cũng không dám nhiều lời.
Ba người tùy tiện ăn một ít tại nhà hàng của khách sạn, Lý Dật để Mộ Dung Tuyết và a Khải quay về phòng trước, mà chính hắn thì đi tới quán cà phê của khách sạn.
Bởi thời gian còn sớm, trong quán cà phê hầu như không có khách nhân, có vẻ có chút quạnh quẽ, bất quá người phục vụ cũng không lộ dáng dấp lơ đãng vô tình, mà tinh thần chấn hưng, dáng tươi cười mê người.
Hiển nhiên, có thể làm việc tại khách sạn Monte Carlo, năng lực và sự chuyên nghiệp của bọn họ không thể hoài nghi. T
Phía góc đông bắc quán cà phê, Từ Tiến đang khẩn trương lo lắng bất an nắm chặt nắm tay, không ngừna nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Lý Dật đi vào cửa, lập tức đứng dậy vẫy Lý Dật.
Toàn bộ quán cà phê ngoại trừ Từ Tiến, chỉ có một đôi tình lữ còn trẻ tuổi, người phục vụ đang muốn tiến lên đón Lý Dật, thấy Từ Tiến ở xa xa đứng dậy vẫy tay, vì vậy dừng chân lại, mỉm cười hướng Lý Dật nghiêng người ý mời.
Cũng giống như ngày hôm qua, Lý Dậtr chi tùy ý gọi một ly cà phê.
Khác với ngày hôm qua chính là, thái độ của Lý Dật đối với Từ Tiến chuyển biến thật lớn, cũng không cười chào, mà vẻ mặt bình tĩnh, còn Từ Tiến lại thủy chung duy trì vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
Mắt thấy người phục vụ đặt ly cà phê xuống xong rời đi, Từ Tiến xấu hổ cười cười: "Lý tiên sinh, chuyện... chuyện hôm qua thật sự là một sự hiểu lầm, mong rằng ngài không nên để trong lòng."
"Chuyện hợp tác anh nói là chắc chắn sao?" Lý Dật không trả lời câu hỏi.
Lý Dật nói đầu tiên làm Từ Tiến ngẩn ra, sau đó vẻ mặt vui mừng gật đầu: "Chắc chắn! Đương nhiên chắc chắn! Tôi đại biểu cha tôi và thương hội người Hoa nói chuyện hợp tác với ngài, tự nhiên là chắc chắn."
"Vậy cha anh hẳn đang ở New York phải không?" Lý Dật nhớ tông bộ thương hội người Hoa đặt tại New York, nói chung, Từ Vạn Phúc luôn ở tại New York, chỉ thỉnh thoảng đi tới thành thị khác để kiểm tra công việc.
Từ Tiến tựa hồ hiểu ý, lần thứ hai gật đầu: "Đúng vậy! Tôi đã gọi điện thoại cho cha tôi, nói chuyện tôi gặp anh. Cha tôi nói, nếu anh có rảnh, có thể đến New York một chuyến, ông ấy muốn tự mình bàn một ít chi tiết với anh, tỷ như các loại vấn đề về thu mua hay giá tiền gì đó."
"Chiều nay tôi sẽ rời khỏi Las Vegas đi New York, anh thông tri cha anh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai tôi sẽ đến bái phỏng!"
Lý Dật suy nghĩ một chút nói.
"Được!" Từ Tiến trước tiên đáp ứng xuống tới, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thứ nhất hắn nhìn ra được tuy dáng dấp Lý Dật có vẻ bình tĩnh, thế nhưng tựa hồ cũng không nảy sinh lòng phản cảm đối với hắn, điều này làm cho hắn hiểu được, đưa "Thỏ" cho ẻo lả cũng không phải tặng không. Còn nữa, hắn cũng nhìn ra được Lý Dật cũng rất xem trọng đối với sự hợp tác của song phương.
Vào buổi trưa, Lý Dật nhận được lời mời của Karla, cùng nhau dùng cơm trưa.
Biết rõ Lý Dật đối với cơm tây hứng thú không lớn, Karla cũng không chuẩn bị mời Lý Dật dùng cơm tây sang quý, cũng giống như lần trước, chuẩn bị thức ăn Trung Hoa chính tông, vẫn là rượu Mao Đài như trước.
Tửu lượng của Karla không tệ, thế nhưng không uống quen rượu đế, chỉ uống được nửa bình, gương mặt béo phì đã đỏ tươi.
"Lý tiên sinh, vốn cho rằng anh sẽ ở thêm vài ngày, không nghĩ tới anh lại muốn rời đi." Karla miệng đầy mùi rượu nói: "Anh đi New York là muốn đi gặp tộc trưởng sao?"
"Ân." Lý Dật cũng không biểu lộ mục đích thực sự của mình đến New York cho Karla, đương nhiên theo lời Karla, nếu đã đi New York, khẳng định phải đi bái phỏng lão đầu Edward.
"Phiền phức anh chuyển cáo tiểu thư và tộc trường, để cho bọn họ yên tâm, chuyện ngoài ý muốn lần trước sẽ không tiếp tục xuất hiện." Karla cười ha ha liếc mắt nhìn Lý Dạt.
Lý Dật biết rõ Karla muốn nhờ hắn nói tốt dùm vài câu trước mặt Edward, cũng không có cự tuyệt, mà là gật đầu.
Sau đó, hai người lại hàn huyên một ít chuyện vẩn vơ, buổi cơm trưa cũng kết thúc.
Vào thời gian buổi chiều, Karla tự mình đưa Lý Dật đến sân bay, theo Lý Dật cùna đến sân bay còn có Yến Phong.
Người điên tính cách cổ quái này của Yên gia sau khi phát hiện được quan hệ giữa Lý Dật và Mộ Dung Tuyết, biểu tình thập phần cổ quái, vài lần muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Trước khi rời đi, Lý Dật cũng không lề mề căn dặn Yên Phong nên quàn lý sòng bạc cho tốt gì đó, hắn biết loại người như Yên Phong, nếu như hắn nguyện ý nỗ lực đi làm một việc, mặc dù ngươi không nói, hắn cũng sẽ nỗ lực đi làm. Ngược lại, nếu như hắn không muốn, mặc dù ngươi có nói rách mồm mép hắn cũng không thèm quan tâm.
Thời gian trước, Lý Dật dùng phép khích tướng kích phát ý chí hiếu chiến của Yên Phong, theo Lý Dật xem ra dù công dù tư, Yên Phong cũng sẽ không làm hắn thất vọng.
Sau đó chứng minh suy đoán của Lý Dật là chính xác, sòng bạc Ceaser của Lý Dật ở tại Las Vegas được Yến Phong quản lý tốt phi thường, thu nhập còn cao hơn thời gian còn nằm trong tay gia tộc Gambino.
Lý Dật cũng không mời Từ Tiến cùng đi chung chuyên cơ với hắn tới New York, trên thực tế, cho dù Lý Dật nguyện ý, Từ Tiến cũng sẽ không tự tìm sự mất mặt.
Lý Dật vẫn dùng chuyên cơ của gia tộc Gambino, khác với lúc đến Las Vegas, trên máy bay có thêm ẻo lả và Mộ Dung Tuyết.
Ẻo lả bởi vì đêm qua đại chiến hai "Thỏ" tiêu hao tận lực, lên máy bay liền ngả đầu ngủ ngay, mà Mộ Dung Tuyết cũng không tốt hơn được bao nhiêu, vừa lên máy bay hàn huyên được vài câu với Lý Dật cũng ngả đầu ra ngủ ngon lành.
So sánh mà nói, Anh Hoa vẫn dáng vẻ lạnh như băng, trên mặt nàng nhìn không có chút vè uể oải, tựa hồ lúc nào cũng có thể thập phần thanh tĩnh.
Đối với việc vì sao tối hôm qua thật lâu Anh Hoa mới rời đi, trong lòng Lý Dật nhiều ít có chút nghi hoặc, vốn định hỏi Anh Hoa, thế nhưng không biết vì sao, nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của Anh Hoa, cuối cùng cũng không hỏi ra miệng.
Bất quá trong lòng Lý Dật cùng âm thầm làm ra quyết định đợi xử lý xong chuyện tại New York, cùng Anh Hoa đi Nhật Bàn.
Hôm nay gia tộc Gambino dùng bạch đạo thế lực báo phục gia tộc Qiesi Jarno, Lý Dật không thể chen tay vào, mà chuyện làm ăn dù hắn có muốn nhúng tay cũng không có bản lĩnh, về phần chuyện của Hồng Thanh Vân, Lý Dật cũng không vội.
Bời vi căn cứ bố cục của Trương Đức Khôn bố trí, hiện tại các phương diện chuẩn bị công tác đều đã kết thúc, chỉ cần đợi khi chính phũ Mỹ dừng lại hành động tảo hắc, tất cả đều có thể bắt đầu.
Mà trước việc này, Lý Dật cần làm chỉ là chờ đợi.
Chỉ là Lý Dật không hề biết chính là, Hồng Thanh Vân đã bị "cẩu cấp khiêu tường"( chó đến đường cùng nhảy tường)
Bốn tiếng đồng hồ sau, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay quốc tế John F. Kennedy.
Sắc trời đã tối, ngọn đèn mờ nhạt rọi sáng cả sân bay, cũng giống như dĩ vãng, mặc dù đã là buổi tối, thế nhưng thân là một trong những sân bay lớn nhất toàn cầu, sân bay John F. Kennedy vẫn vô cùng bận rộn, nơi nơi đều có thể nhìn thấy thân ảnh bận rộn của nhân viên sân bay.
Chiếc Rolls Royce Silver đứng gần bên đường băng sân bay, hấp dẫn không ít nhân viên sân bay đang làm việc, ở trước sau chiếc Rolls Royce Silver có thêm hai chiếc xe đắt tiền khác.
Mắt thấy máy bay đã dừng đỗ trên đường băng, trong trang phục màu đen, Andrew Luofu đẩy ra cửa xe bước xuống.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, biểu tình của nàng thoạt nhìn vẫn lãnh tĩnh như trước, cặp mắt giống như viên ngọc màu lam lóe ra ánh sáng khôn khéo cơ trí.
Tựa hồ sau khi trải qua chính biến ủy ban mafia, nàng càng lạnh tình hơn trước đây nhiều.
Duy nhất theo nàng xuống xe chính là viên cận vệ tên Nissen, mà bảo tiêu của hai chiếc xe còn lại cũng không xuống xe.
Lúc dĩ vãng, Andrew ra ngoài chỉ mang theo một mình Nissen, chi là gần đây tình huống đặc thù, Edward liền cấp cho Andrew thêm vài bảo tiêu, mấy người này toàn bộ đều là tinh anh bảo tiêu của gia tộc Gambino.
Trong tầm nhìn của Andrew, Mộ Dung Tuyết cùng Lý Dật chậm rãi từ trong máy bay đi xuống.
Nhìn thấy một màn này, đôi mắt vốn cơ trí của Andrew hiện lên một tia ánh mắt quỷ dị, trong lòng càng hơi chấn động.
Bên kia, Mộ Dung Tuyết tựa hồ cũng nhìn thấy được Andrew, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, va chạm ra một đạo lửa hoa vô hình.
/388
|