Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ nhất thời đen đi một nửa. Nha đầu này, hắn nên mắng nàng ngốc, hay là nên mắng nàng cổ quái? Nàng thật sự là Long Phù Nguyệt tiểu công chúa sao?
Hắn vô lực thở dài một hơi: “Nha đầu ngu ngốc! Não của ngươi rốt cuộc chứa gì vậy? Có khi thông minh quá, có khi lại ngu ngốc không tin nổi! Quân doanh của bổn vương lớn như vậy lại không có băng vải? Miệng vết thương nhỏ như vậy sao phải cần băng vải băng bó? Có phải não của ngươi biến thành đá rồi hay không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ lên, âm thầm lè lưỡi, cười ngây ngô vài tiếng: “Nếu là người bình dân như chúng tôi, đương nhiên không cần băng bó, nhưng ngài không phải vương gia sao, thân mình quí giá, ta cũng chỉ suy nghĩ cho ngài thôi. Vạn nhất bị uốn ván sẽ không tốt.”
“Uốn ván?” Phượng Thiên Vũ nhíu mày “Có ý gì?”
“Uốn ván….. Uốn ván là môt loại bệnh, nếu bị thương mà xử lý không tốt, liền mắc phải, một khi bị loại bệnh này, thì coi như đã bước một chân vào quỷ môn quan, tỷ lệ tử vong là khoảng 40 phần trăm………”
Long Phù Nguyệt ở trên mạng có một người bạn là y sĩ, hai người bình thường chỉ nói chuyện phiếm, nhưng cho nàng không ít tri thức y học, thường xuyên qua lại nàng cũng nhớ một ít.
Một khi đã mở đầu nàng sẽ không phanh được, nói tiếp: “Ở chỗ các ngươi lạc hậu như vậy, đương nhiên không có vác-xin phòng bệnh uốn ván, cho nên vẫn nên cẩn thận một chút.” Nàng chỉ lo nói, không biết trong lời nói hồn nhiên của mình có biết bao sơ hở.
Một phen nói cho hết lời, cổ tay nàng bỗng nhiên bị hắn nắm, đôi mắt Phượng Thiên Vũ lộ ra ánh sáng: “Nhóc con, ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại biết những điều cổ quái này?"
Long Phù Nguyệt sửng sốt, lúc này mới phát giác mình đã lỡ lời, đã nói ra một ít tri thức hiện đại. Long Phù Nguyệt cười ngây ngô hai tiếng: “Ta đương nhiên là tiểu công chúa Long Phù Nguyệt. Ngươi không phải đã kiểm chứng qua sao?”
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa: “Vậy ngươi lớn lên ở đâu? Tại sao lại biết nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái gì đó, hơn nữa…..Nói chuyện với ngươi cũng thực cổ quái. Không phải ngươi sinh sống trong thâm cung sao?”
Long Phù Nguyệt nở nụ cười liều mang che dấu: “Cái này, ta từ nhỏ rất thích đọc sách, những thứ kia đều là trong sách thấy được.”
Hắn vô lực thở dài một hơi: “Nha đầu ngu ngốc! Não của ngươi rốt cuộc chứa gì vậy? Có khi thông minh quá, có khi lại ngu ngốc không tin nổi! Quân doanh của bổn vương lớn như vậy lại không có băng vải? Miệng vết thương nhỏ như vậy sao phải cần băng vải băng bó? Có phải não của ngươi biến thành đá rồi hay không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ lên, âm thầm lè lưỡi, cười ngây ngô vài tiếng: “Nếu là người bình dân như chúng tôi, đương nhiên không cần băng bó, nhưng ngài không phải vương gia sao, thân mình quí giá, ta cũng chỉ suy nghĩ cho ngài thôi. Vạn nhất bị uốn ván sẽ không tốt.”
“Uốn ván?” Phượng Thiên Vũ nhíu mày “Có ý gì?”
“Uốn ván….. Uốn ván là môt loại bệnh, nếu bị thương mà xử lý không tốt, liền mắc phải, một khi bị loại bệnh này, thì coi như đã bước một chân vào quỷ môn quan, tỷ lệ tử vong là khoảng 40 phần trăm………”
Long Phù Nguyệt ở trên mạng có một người bạn là y sĩ, hai người bình thường chỉ nói chuyện phiếm, nhưng cho nàng không ít tri thức y học, thường xuyên qua lại nàng cũng nhớ một ít.
Một khi đã mở đầu nàng sẽ không phanh được, nói tiếp: “Ở chỗ các ngươi lạc hậu như vậy, đương nhiên không có vác-xin phòng bệnh uốn ván, cho nên vẫn nên cẩn thận một chút.” Nàng chỉ lo nói, không biết trong lời nói hồn nhiên của mình có biết bao sơ hở.
Một phen nói cho hết lời, cổ tay nàng bỗng nhiên bị hắn nắm, đôi mắt Phượng Thiên Vũ lộ ra ánh sáng: “Nhóc con, ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại biết những điều cổ quái này?"
Long Phù Nguyệt sửng sốt, lúc này mới phát giác mình đã lỡ lời, đã nói ra một ít tri thức hiện đại. Long Phù Nguyệt cười ngây ngô hai tiếng: “Ta đương nhiên là tiểu công chúa Long Phù Nguyệt. Ngươi không phải đã kiểm chứng qua sao?”
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa: “Vậy ngươi lớn lên ở đâu? Tại sao lại biết nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái gì đó, hơn nữa…..Nói chuyện với ngươi cũng thực cổ quái. Không phải ngươi sinh sống trong thâm cung sao?”
Long Phù Nguyệt nở nụ cười liều mang che dấu: “Cái này, ta từ nhỏ rất thích đọc sách, những thứ kia đều là trong sách thấy được.”
/755
|