Long Phù Nguyệt biến sắc.
Phù Yên tỷ tỷ! Cơ thiếp thái tử họ Long theo lời của bọn họ, có phải là Long Phù Yên tỷ tỷ của nàng không?
Kìm lòng không đậu hỏi: "Vậy —— Vị cơ thiếp họ Long kia thế nào?"
‘Áo choàng hoa’ kỳ dị liếc mắt nhìn nàng, không rõ nàng tại sao lại quan tâm vận mệnh một cơ thiếp nho nhỏ như vậy, thản nhiên nói: "Còn có thể thế nào? Thái tử chết ở trên giường của nàng ta, đương kim Thánh Thượng giận dữ, để cho nàng tuẫn tang (chôn sống) theo thái tử. . . . . ."
Tuẫn táng rồi? ! Sắc mặt Long Phù Nguyệt lại trắng bệch.
Nhớ tới ở Bất Dạ Cung khi mới gặp Long Phù Yên, một nữ nhân mềm mại xinh đẹp, có giọng ca điệu múa đệ nhất như thế lại biến mất như vậy? ! Đơn giản là vì tên thái tử chó má kia chết ở trên giường của nàng, nàng sẽ tuẫn táng theo hắn? !
Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy ngực bị đè nén gần như muốn nổ tung, cơm trước mắt rốt cuộc ăn không trôi.
Bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng nói một câu: "Hoa đại ca, ta ăn no rồi, chúng ta đi thôi. . . . . ."
Xoay người đang định bước xuống lầu, bỗng nhiên giống bị phép định thân định trụ, ngơ ngác nhìn cầu thang lầu. Máu trên mặt trong nháy mắt toàn bộ biến mất sạch sẽ!
Hoa Bão Nguyệt giật mình, theo ánh mắt của nàng nhìn qua.
Trên thang lầu lại đi tới hai người.
Một vị là thanh niên công tử mặc áo mãng bào cẩm tú, tóc buộc bằng ngọc quý, bên hông đeo một cái ngọc đái to, trường bào vừa người nổi bật lên thắt lưng hẹp của hắn, dáng người cao to, tướng mạo ôn nhuận như ngọc. Khóe môi mỉm cười, làm cho người ta như tắm gió xuân.
Người đi ở bên cạnh hắn là một thân áo bào trắng, dung mạo cũng đẹp giống như tiên nhân.
Da trắng như ngọc, đôi mắt màu lam sâu như biển, thâm thúy và đẹp lộng lẫy yêu mị, tản ra hào quang sâu kín giống như băng tuyết .
Khóe miệng hắn tựa tiếu phi tiếu, cà lơ phất phơ , tựa hồ cùng người vô hại, nhưng khí thế quanh thân cũng áp đảo hết thảy, làm cho người ta không dám khinh thường.
Đôi mắt Long Phù Nguyệt liền gắt gao chăm chú vào trên người của hắn, thân mình hơi phát run, trái tim lại gần như muốn nhảy ra khỏi yết hầu, môi run run, mất thật lớn sức lực mới đem ba chữ ‘ Đại Vũ Mao ’ vọt tới bên miệng đè đi xuống.
Hoa Bão Nguyệt thầm giaajtnary mình: "Hay là nam tử này chính là người trong lòng của tiểu nha đầu ở chỗ này, quả nhiên đủ tuấn tú,—— Vị Phượng Thiên Vũ chuyện xấu lan tràn kia? Ừm, có thể cùng ta ganh đua cao thấp . . . . . ."
Phù Yên tỷ tỷ! Cơ thiếp thái tử họ Long theo lời của bọn họ, có phải là Long Phù Yên tỷ tỷ của nàng không?
Kìm lòng không đậu hỏi: "Vậy —— Vị cơ thiếp họ Long kia thế nào?"
‘Áo choàng hoa’ kỳ dị liếc mắt nhìn nàng, không rõ nàng tại sao lại quan tâm vận mệnh một cơ thiếp nho nhỏ như vậy, thản nhiên nói: "Còn có thể thế nào? Thái tử chết ở trên giường của nàng ta, đương kim Thánh Thượng giận dữ, để cho nàng tuẫn tang (chôn sống) theo thái tử. . . . . ."
Tuẫn táng rồi? ! Sắc mặt Long Phù Nguyệt lại trắng bệch.
Nhớ tới ở Bất Dạ Cung khi mới gặp Long Phù Yên, một nữ nhân mềm mại xinh đẹp, có giọng ca điệu múa đệ nhất như thế lại biến mất như vậy? ! Đơn giản là vì tên thái tử chó má kia chết ở trên giường của nàng, nàng sẽ tuẫn táng theo hắn? !
Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy ngực bị đè nén gần như muốn nổ tung, cơm trước mắt rốt cuộc ăn không trôi.
Bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng nói một câu: "Hoa đại ca, ta ăn no rồi, chúng ta đi thôi. . . . . ."
Xoay người đang định bước xuống lầu, bỗng nhiên giống bị phép định thân định trụ, ngơ ngác nhìn cầu thang lầu. Máu trên mặt trong nháy mắt toàn bộ biến mất sạch sẽ!
Hoa Bão Nguyệt giật mình, theo ánh mắt của nàng nhìn qua.
Trên thang lầu lại đi tới hai người.
Một vị là thanh niên công tử mặc áo mãng bào cẩm tú, tóc buộc bằng ngọc quý, bên hông đeo một cái ngọc đái to, trường bào vừa người nổi bật lên thắt lưng hẹp của hắn, dáng người cao to, tướng mạo ôn nhuận như ngọc. Khóe môi mỉm cười, làm cho người ta như tắm gió xuân.
Người đi ở bên cạnh hắn là một thân áo bào trắng, dung mạo cũng đẹp giống như tiên nhân.
Da trắng như ngọc, đôi mắt màu lam sâu như biển, thâm thúy và đẹp lộng lẫy yêu mị, tản ra hào quang sâu kín giống như băng tuyết .
Khóe miệng hắn tựa tiếu phi tiếu, cà lơ phất phơ , tựa hồ cùng người vô hại, nhưng khí thế quanh thân cũng áp đảo hết thảy, làm cho người ta không dám khinh thường.
Đôi mắt Long Phù Nguyệt liền gắt gao chăm chú vào trên người của hắn, thân mình hơi phát run, trái tim lại gần như muốn nhảy ra khỏi yết hầu, môi run run, mất thật lớn sức lực mới đem ba chữ ‘ Đại Vũ Mao ’ vọt tới bên miệng đè đi xuống.
Hoa Bão Nguyệt thầm giaajtnary mình: "Hay là nam tử này chính là người trong lòng của tiểu nha đầu ở chỗ này, quả nhiên đủ tuấn tú,—— Vị Phượng Thiên Vũ chuyện xấu lan tràn kia? Ừm, có thể cùng ta ganh đua cao thấp . . . . . ."
/755
|