Cuối cùng là ba gian mái hiên nho nhỏ, gạch thanh ngói xanh, lung linh tinh xảo.
Phượng Thiên Vũ an vị bên trong một tiểu đình, dựa vào một lan can, trong bàn tay trắng muốt như ngọc là một chén rượu bằng ngọc bích.
Trước mặt còn có vài vò rượu trống không ngã nghiêng.
Bên người hắn, một tả một hữu, là hai thiếu nữ, cả người mặc áo lụa mỏng như lưới, thêm một chén rượu, thêm một miếng thức ăn.
Còn có mấy cô gái xinh đẹp đang nhảy múa, hai chân trần trụi, mắt cá chân đều đeo một cái lắc chân.
Theo chân váy phiêu bay, phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe, giống sứ giả câu hồn liêu nhân.
Làm cho người ta ngăn không được tâm hồn nhộn nhạo.
Hơn nữa, cái cô gái dẫn đầu múa chính giữa kia, chỗ ngực chỉ bọc bằng tử sa trong suốt, cánh tay trắng nõn cùng bụng nhỏ đều lộ ra ngoài, chung quanh rốn còn đánh một ít kim tuyến.
Dưới chân váy dài treo đầy đồ trang sức nhỏ vụn bóng loáng.
Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cách phục sức của cô gái này nhìn rất quen mắt, suy nghĩ một lát, chợt nhớ ra, đây không phải là bộ trang phục lần trước khiêu vũ mình mặc sao?
Không nghĩ tới lại bị cô gái này học trộm!
Phượng Thiên Vũ vì say mà đôi mắt trở nên lờ mờ mê ly, híp nửa ánh mắt nhìn nữ tử đang múa chính giữa kia.
Bỗng nhiên buông chén rượu ra, nhìn nữ tử đó cong cong khóe môi, tươi cười tựa hồ như hoa sắp nở, giống như câu hồn nhiếp phách. Nàng kia bị một màn kinh diễm trước mắt làm cho hai chân mềm nhũn, giống như vô cùng yếu đuối.
Phượng Thiên Vũ săn sóc đưa tay vịn nàng ngồi xuống, nàng kia lập tức thụ sủng nhược kinh xụi lơ ngay trong vòng tay của hắn.
Sau một lúc lâu, thấy Phượng Thiên Vũ không hề đẩy ra, liền tựa vào ngực hắn.
Cô gái này ngưỡng mộ Phượng Thiên Vũ đã lâu, nhưng mà hai ba năm nay Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên thay đổi tính tình, không còn cho nữ nhân kề cận nữa, nàng ta tuy có lòng ái mộ nhưng không có cơ hội đến gần. Lúc này không nghĩ tới Vương Gia lại đối với nàng thương hương tiếc ngọc, trong lòng kích động vô cùng.
Một đôi tay tuyết trắng đặt lên cổ Phượng Thiên Vũ. Hai má áp vào trước ngực hắn, phong tình vạn chủng mà ma sát qua lại: “Vương gia, không biết tiện thiếp có thể cùng Vương gia chia sẻ vui buồn không ạ?”
Ánh mắt Phượng Thiên Vũ lành lạnh không có biến hóa, khóe môi lại khẽ cong, làm cho người ta không biết là hắn cười hay không cười.
Nàng kia lại cho rằng hắn đang cười, nhất thời tâm trí bị che kín, càng thêm dán sát vào người hắn.
Phượng Thiên Vũ an vị bên trong một tiểu đình, dựa vào một lan can, trong bàn tay trắng muốt như ngọc là một chén rượu bằng ngọc bích.
Trước mặt còn có vài vò rượu trống không ngã nghiêng.
Bên người hắn, một tả một hữu, là hai thiếu nữ, cả người mặc áo lụa mỏng như lưới, thêm một chén rượu, thêm một miếng thức ăn.
Còn có mấy cô gái xinh đẹp đang nhảy múa, hai chân trần trụi, mắt cá chân đều đeo một cái lắc chân.
Theo chân váy phiêu bay, phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe, giống sứ giả câu hồn liêu nhân.
Làm cho người ta ngăn không được tâm hồn nhộn nhạo.
Hơn nữa, cái cô gái dẫn đầu múa chính giữa kia, chỗ ngực chỉ bọc bằng tử sa trong suốt, cánh tay trắng nõn cùng bụng nhỏ đều lộ ra ngoài, chung quanh rốn còn đánh một ít kim tuyến.
Dưới chân váy dài treo đầy đồ trang sức nhỏ vụn bóng loáng.
Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cách phục sức của cô gái này nhìn rất quen mắt, suy nghĩ một lát, chợt nhớ ra, đây không phải là bộ trang phục lần trước khiêu vũ mình mặc sao?
Không nghĩ tới lại bị cô gái này học trộm!
Phượng Thiên Vũ vì say mà đôi mắt trở nên lờ mờ mê ly, híp nửa ánh mắt nhìn nữ tử đang múa chính giữa kia.
Bỗng nhiên buông chén rượu ra, nhìn nữ tử đó cong cong khóe môi, tươi cười tựa hồ như hoa sắp nở, giống như câu hồn nhiếp phách. Nàng kia bị một màn kinh diễm trước mắt làm cho hai chân mềm nhũn, giống như vô cùng yếu đuối.
Phượng Thiên Vũ săn sóc đưa tay vịn nàng ngồi xuống, nàng kia lập tức thụ sủng nhược kinh xụi lơ ngay trong vòng tay của hắn.
Sau một lúc lâu, thấy Phượng Thiên Vũ không hề đẩy ra, liền tựa vào ngực hắn.
Cô gái này ngưỡng mộ Phượng Thiên Vũ đã lâu, nhưng mà hai ba năm nay Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên thay đổi tính tình, không còn cho nữ nhân kề cận nữa, nàng ta tuy có lòng ái mộ nhưng không có cơ hội đến gần. Lúc này không nghĩ tới Vương Gia lại đối với nàng thương hương tiếc ngọc, trong lòng kích động vô cùng.
Một đôi tay tuyết trắng đặt lên cổ Phượng Thiên Vũ. Hai má áp vào trước ngực hắn, phong tình vạn chủng mà ma sát qua lại: “Vương gia, không biết tiện thiếp có thể cùng Vương gia chia sẻ vui buồn không ạ?”
Ánh mắt Phượng Thiên Vũ lành lạnh không có biến hóa, khóe môi lại khẽ cong, làm cho người ta không biết là hắn cười hay không cười.
Nàng kia lại cho rằng hắn đang cười, nhất thời tâm trí bị che kín, càng thêm dán sát vào người hắn.
/755
|