Nếu như lúc trước, chút việc nhỏ ấy đương nhiên sẽ không làm khó được nàng.
Nàng dầu gì cũng có công phu , dung công phu phi hổ trèo tường thì quá bình thường.
Nhưng thân mình mình bây giờ thật sự quá nhu nhược yếu ớt rồi, đi một bước cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Tường viện cao như vậy, choáng váng! Nàng thật sự leo không nổi!
Hơn nữa theo nàng biết, tường viện Vương Phủ này cũng không có chỗ nào sụp xuống , thậm chí ngay cả động chó cũng không có, việc leo tường vào là không thể thực hiện được .
Tối thiểu —— Hai ngày này không được.
Nàng khập khiễng rời đi, trong lòng giống như mất mát, lại như có chút khổ sở cùng phẫn uất.
Sau lưng giống như truyền đến tiếng một người canh cửa.
"Tiểu Lý, nữ nhân này đáng giận như vậy, ngươi còn giúp nàng ta làm gì?"
"Khụ khụ, nàng ấy trước kia đã giúp ta, hơn nữa, lần này, lần này dường như nàng ấy không giống hôm trước. . . . . ."
"Ừm, cũng đúng nhỉ, hình như khác biệt rất lớn đó. . . . . . Nhưng hế thì sao? Vương gia đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không cho nàng ta vào, bằng không giết không tha, ta không thể lấy đầu mình ra mạo hiểm như vậy. . . . . ."
Tiếng đàm luận dần dần nghe không được, Long Phù Nguyệt trong lòng một mảng lạnh lẽo.
Vũ Mao chết tiệt, Vũ Mao xấu xa, cũng không để cho ta lên tiếng liền phán quyết tử hình ta, ô ô, nếu ta chết thật, ngươi có hối hận không!
Lúc này đúng là cuối mùa thu, từng mảnh lá rụng đang khiêu vũ trong gió. Xoay vần không ngừng.
Long Phù Nguyệt ôm chặc cánh tay, vẫn là đông lạnh run run từng đợt.
Cả người đau nhức, dưới chân càng giống như không còn nhấc lên nổi nữa.
Sao lại lạnh đến như vậy? Nguy rồi, nàng không phải phát sốt chứ? !
Nàng nâng tay sờ sờ từ cái cái trán, độ ấm nóng rực phỏng tay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời tối sầm.
Trong tháng mà phát sốt, tuyệt đối không phải chuyện tốt!
Nàng giống nhau thấy tử thần đang hướng nàng vẫy tay, Diêm vương Đại gia lại muốn mời nàng đi uống trà. . . . . .
Nàng ở trên đường mờ mịt đi tới, vòng qua một cái phố lại một cái phố, trong lòng một trận, một trận hoảng hốt.
Nàng biết mình nên đi mua một kiện áo bông đến chống lạnh, nên đi tìm khách sạn nghỉ ngơi nghỉ một chút, nhưng nàng lại không dám, sợ bản thân ngã xuống sẽ không dậy nổi nữa.
Mà trên người gần có hai lượng bạc, nàng phải sử dụng thật dè xẻn, bởi vì nàng không biết còn phải ở bên ngoài phiêu đãng bao lâu.
Nàng dầu gì cũng có công phu , dung công phu phi hổ trèo tường thì quá bình thường.
Nhưng thân mình mình bây giờ thật sự quá nhu nhược yếu ớt rồi, đi một bước cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Tường viện cao như vậy, choáng váng! Nàng thật sự leo không nổi!
Hơn nữa theo nàng biết, tường viện Vương Phủ này cũng không có chỗ nào sụp xuống , thậm chí ngay cả động chó cũng không có, việc leo tường vào là không thể thực hiện được .
Tối thiểu —— Hai ngày này không được.
Nàng khập khiễng rời đi, trong lòng giống như mất mát, lại như có chút khổ sở cùng phẫn uất.
Sau lưng giống như truyền đến tiếng một người canh cửa.
"Tiểu Lý, nữ nhân này đáng giận như vậy, ngươi còn giúp nàng ta làm gì?"
"Khụ khụ, nàng ấy trước kia đã giúp ta, hơn nữa, lần này, lần này dường như nàng ấy không giống hôm trước. . . . . ."
"Ừm, cũng đúng nhỉ, hình như khác biệt rất lớn đó. . . . . . Nhưng hế thì sao? Vương gia đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không cho nàng ta vào, bằng không giết không tha, ta không thể lấy đầu mình ra mạo hiểm như vậy. . . . . ."
Tiếng đàm luận dần dần nghe không được, Long Phù Nguyệt trong lòng một mảng lạnh lẽo.
Vũ Mao chết tiệt, Vũ Mao xấu xa, cũng không để cho ta lên tiếng liền phán quyết tử hình ta, ô ô, nếu ta chết thật, ngươi có hối hận không!
Lúc này đúng là cuối mùa thu, từng mảnh lá rụng đang khiêu vũ trong gió. Xoay vần không ngừng.
Long Phù Nguyệt ôm chặc cánh tay, vẫn là đông lạnh run run từng đợt.
Cả người đau nhức, dưới chân càng giống như không còn nhấc lên nổi nữa.
Sao lại lạnh đến như vậy? Nguy rồi, nàng không phải phát sốt chứ? !
Nàng nâng tay sờ sờ từ cái cái trán, độ ấm nóng rực phỏng tay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời tối sầm.
Trong tháng mà phát sốt, tuyệt đối không phải chuyện tốt!
Nàng giống nhau thấy tử thần đang hướng nàng vẫy tay, Diêm vương Đại gia lại muốn mời nàng đi uống trà. . . . . .
Nàng ở trên đường mờ mịt đi tới, vòng qua một cái phố lại một cái phố, trong lòng một trận, một trận hoảng hốt.
Nàng biết mình nên đi mua một kiện áo bông đến chống lạnh, nên đi tìm khách sạn nghỉ ngơi nghỉ một chút, nhưng nàng lại không dám, sợ bản thân ngã xuống sẽ không dậy nổi nữa.
Mà trên người gần có hai lượng bạc, nàng phải sử dụng thật dè xẻn, bởi vì nàng không biết còn phải ở bên ngoài phiêu đãng bao lâu.
/755
|