Không được, thật sự không được.
Mất máu rất nhiều, đang trong tháng lại bị phong hàn như vậy, thân thể của nàng giống như một chú rối gỗ rách nát, rốt cục sắp tan mất . . . . . .
Nàng đã hôn mê suốt ba ngày.
Trong ba ngày này Phượng Thiên Vũ ôm nàng gần như phát điên.
Vô số nội lực chuyển vận qua, nhưng Long Phù Nguyệt không có một chút khởi sắc,
Mặc dù đang trong cơn hôn mê, Long Phù Nguyệt cũng nắm chặt ống tay áo của hắn, nắm chặt đến mức ngón tay út đều trở nên trắng bệch , lại không chịu buông tay.
Giống như một chú chó nhỏ e sợ bị quẳng đi, gắt gao leo lên chủ nhân của nàng.
Cái cằm nhọn, hai tròng mắt nhắm chặt, môi không có chút huyết sắc nào, trong cơn sốt cao cả người Long Phù Nguyệt nóng dọa người, tứ chi cũng là một mảnh lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.
Ngự y đến đây một đám lại một đám, thuốc hạ sốt cũng một chén lại một chén rót vào, nhưng sốt cao lại giống như ma quỷ vòng tại trên người nàng, không chịu thối lui.
Tất cả ngự y dùng hết thủ đoạn bình sinh, lại một chút hiệu quả cũng không có. Đến cuối cùng quả thực không ai dám khai ra phương thuốc. . . . . .
Sắc mặt Phượng Thiên Vũ tái nhợt, người người đều sợ hãi, không ngủ không nghỉ canh giữ ở cạnh nàng, sắc mặt càng ngày càng nhiều lãnh đạm, ánh mắt lãnh khốc ngay cả ngự y đang quỳ trên mặt đất đều đang đồng loạt phát run.
"Không thể trị khỏi cho Thái Tử Phi, toàn bộ các ngươi sẽ chôn cùng nàng!"
Các ngự y này sợ tới mức tè ra quần, bình thường Phượng Thiên Vũ tuy rằng luôn cười tủm tỉm , nhưng tính tình hắn cũng cũng vô tình lãnh khốc, đối với vị Tu La Chiến thần này, không người nào dám hoài nghi tính chất thực sự những lời này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt càng ngày càng thêm trắng bệch, màu sắc gần như thành trong suốt, giống như một khối ngọc xinh đẹp trong sáng thanh nhã, lạnh như băng mà không hề có tiếng động. . . . . . Tựa hồ vừa chạm vào sẽ bể nát .
Hơi thở của nàng càng ngày càng mỏng manh.
Giống như tơ nhện, có nhiều lần thậm chí ngừng hô hấp.
Nếu như không phải Phượng Thiên Vũ lao thẳng đến nàng ôm vào trong ngực chuyển vận chân khí cho nàng, giữ gìn chút hơi thở mong manh này của nàng, khí tức của nàng đã sớm đoạn tuyệt.
Tất cả ngự y đều đến đây.
Tất cả biện pháp cũng đều dùng qua, nàng không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Tựa hồ thân thể như đèn đã cạn dầu, nàng muốn ngủ đủ một giấc.
Thân thể của nàng nhanh chóng gầy yếu đi xuống, cái cằm lúc này càng thon nhọn nhỏ nhắn hơn
Mất máu rất nhiều, đang trong tháng lại bị phong hàn như vậy, thân thể của nàng giống như một chú rối gỗ rách nát, rốt cục sắp tan mất . . . . . .
Nàng đã hôn mê suốt ba ngày.
Trong ba ngày này Phượng Thiên Vũ ôm nàng gần như phát điên.
Vô số nội lực chuyển vận qua, nhưng Long Phù Nguyệt không có một chút khởi sắc,
Mặc dù đang trong cơn hôn mê, Long Phù Nguyệt cũng nắm chặt ống tay áo của hắn, nắm chặt đến mức ngón tay út đều trở nên trắng bệch , lại không chịu buông tay.
Giống như một chú chó nhỏ e sợ bị quẳng đi, gắt gao leo lên chủ nhân của nàng.
Cái cằm nhọn, hai tròng mắt nhắm chặt, môi không có chút huyết sắc nào, trong cơn sốt cao cả người Long Phù Nguyệt nóng dọa người, tứ chi cũng là một mảnh lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.
Ngự y đến đây một đám lại một đám, thuốc hạ sốt cũng một chén lại một chén rót vào, nhưng sốt cao lại giống như ma quỷ vòng tại trên người nàng, không chịu thối lui.
Tất cả ngự y dùng hết thủ đoạn bình sinh, lại một chút hiệu quả cũng không có. Đến cuối cùng quả thực không ai dám khai ra phương thuốc. . . . . .
Sắc mặt Phượng Thiên Vũ tái nhợt, người người đều sợ hãi, không ngủ không nghỉ canh giữ ở cạnh nàng, sắc mặt càng ngày càng nhiều lãnh đạm, ánh mắt lãnh khốc ngay cả ngự y đang quỳ trên mặt đất đều đang đồng loạt phát run.
"Không thể trị khỏi cho Thái Tử Phi, toàn bộ các ngươi sẽ chôn cùng nàng!"
Các ngự y này sợ tới mức tè ra quần, bình thường Phượng Thiên Vũ tuy rằng luôn cười tủm tỉm , nhưng tính tình hắn cũng cũng vô tình lãnh khốc, đối với vị Tu La Chiến thần này, không người nào dám hoài nghi tính chất thực sự những lời này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt càng ngày càng thêm trắng bệch, màu sắc gần như thành trong suốt, giống như một khối ngọc xinh đẹp trong sáng thanh nhã, lạnh như băng mà không hề có tiếng động. . . . . . Tựa hồ vừa chạm vào sẽ bể nát .
Hơi thở của nàng càng ngày càng mỏng manh.
Giống như tơ nhện, có nhiều lần thậm chí ngừng hô hấp.
Nếu như không phải Phượng Thiên Vũ lao thẳng đến nàng ôm vào trong ngực chuyển vận chân khí cho nàng, giữ gìn chút hơi thở mong manh này của nàng, khí tức của nàng đã sớm đoạn tuyệt.
Tất cả ngự y đều đến đây.
Tất cả biện pháp cũng đều dùng qua, nàng không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Tựa hồ thân thể như đèn đã cạn dầu, nàng muốn ngủ đủ một giấc.
Thân thể của nàng nhanh chóng gầy yếu đi xuống, cái cằm lúc này càng thon nhọn nhỏ nhắn hơn
/755
|