Long Phù Nguyệt tự nghĩ trong đầu, rốt cuộc vẫn là một người xa lạ, hắn thật có thể tín nhiệm?
Vạn nhất ở bên trong ngọn núi lớn này hắn đối với mình ý đồ gì xấu thì làm sao bây giờ?
Thân mình Long Phù Nguyệt tuy rằng là nhỏ như đứa bé, nhưng tâm tư không nhỏ, đương nhiên sẽ nghĩ đến đối phương có thể gây bất lợi đến cho mình.
Nàng lập tức dừng chân lại.
Dương Tư Minh sửng sốt: "Làm sao vậy? Thánh nữ công chúa, chúng ta bây giờ vẫn chưa chạy được tới nơi an toàn......"
Long Phù Nguyệt nói: "Ngươi không phải nói đi tiếp sẽ có người tiếp ứng sao? Người đâu?"
Sắc mặt Dương Tư Minh hơi đổi, gượng cười nói: "Yên tâm, thánh công chúa, mọi người đang ở phía trước chờ chúng ta. Nhanh đi thôi......"
"Phía trước? Phía trước nào?" Long Phù Nguyệt vẫn không yên tâm.
Nga, đi tiếp một hồi tới khe núi có một ngôi miếu nhỏ, người của chúng ta đang chờ nơi đó đợi bái kiến công chúa......"
" Chờ ở đâu?" Long Phù Nguyệt nhíu mày.
Sao lại có chuyện công chúa đi đến chỗ bọn họ chờ để được bái kiến? Dường như, bọn họ đối với công chúa của họ cũng chẳng hề tôn trọng!
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên xoay người, quay đầu bỏ chạy: "Bản công chúa không đùa cùng ngươi nữa!"
Dương Tư Minh giật mình một phen, gần như là không nghĩ tới, phi thân bay lên, che trước mắt Long Phù Nguyệt. Long Phù Nguyệt dừng lại không kịp, suýt nữa đâm đầu vào người hắn.
Nàng cuống quít đứng nghiêm thân mình, cả giận nói: "Dương Tư Minh, thật lớn mật! Đường bản công chúa đi người cũng dám chặn!"
Dương Tư Minh bên ngoài tỏ vẻ hỏang hốt, khom người nói: "Công chúa, đắc tội!"
Bỗng nhiên tiến thêm một bước, ra tay trên người Long Phù Nguyệt một chút.
Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, không có năng lực động đậy
Nàng thật là quá sợ hãi, chỉ biết chuyến này đi tuyệt không có chuyện gì tốt. Liền mở miệng hét: "Cứu mạng......"
Một tiếng hét này của nàng giọng thật sự không nhỏ, nhưng trên ngọn núi lớn này một bóng người cũng không có. Nàng có kêu vang lên cũng không ai nghe thấy.
Một tiếng kêu này của nàng vừa phát ra, Dương Tư Minh ra tay như điện, điểm á huyệt nàng. Lần này, nàng ngay cả kêu cũng kêu không được.
Dương Tư Minh nói một tiếng đắc tội, vận dụng khinh công thượng thừa vác nàng đi, phi thân như bay, hướng sâu trong núi mà tiến.
Vạn nhất ở bên trong ngọn núi lớn này hắn đối với mình ý đồ gì xấu thì làm sao bây giờ?
Thân mình Long Phù Nguyệt tuy rằng là nhỏ như đứa bé, nhưng tâm tư không nhỏ, đương nhiên sẽ nghĩ đến đối phương có thể gây bất lợi đến cho mình.
Nàng lập tức dừng chân lại.
Dương Tư Minh sửng sốt: "Làm sao vậy? Thánh nữ công chúa, chúng ta bây giờ vẫn chưa chạy được tới nơi an toàn......"
Long Phù Nguyệt nói: "Ngươi không phải nói đi tiếp sẽ có người tiếp ứng sao? Người đâu?"
Sắc mặt Dương Tư Minh hơi đổi, gượng cười nói: "Yên tâm, thánh công chúa, mọi người đang ở phía trước chờ chúng ta. Nhanh đi thôi......"
"Phía trước? Phía trước nào?" Long Phù Nguyệt vẫn không yên tâm.
Nga, đi tiếp một hồi tới khe núi có một ngôi miếu nhỏ, người của chúng ta đang chờ nơi đó đợi bái kiến công chúa......"
" Chờ ở đâu?" Long Phù Nguyệt nhíu mày.
Sao lại có chuyện công chúa đi đến chỗ bọn họ chờ để được bái kiến? Dường như, bọn họ đối với công chúa của họ cũng chẳng hề tôn trọng!
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên xoay người, quay đầu bỏ chạy: "Bản công chúa không đùa cùng ngươi nữa!"
Dương Tư Minh giật mình một phen, gần như là không nghĩ tới, phi thân bay lên, che trước mắt Long Phù Nguyệt. Long Phù Nguyệt dừng lại không kịp, suýt nữa đâm đầu vào người hắn.
Nàng cuống quít đứng nghiêm thân mình, cả giận nói: "Dương Tư Minh, thật lớn mật! Đường bản công chúa đi người cũng dám chặn!"
Dương Tư Minh bên ngoài tỏ vẻ hỏang hốt, khom người nói: "Công chúa, đắc tội!"
Bỗng nhiên tiến thêm một bước, ra tay trên người Long Phù Nguyệt một chút.
Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, không có năng lực động đậy
Nàng thật là quá sợ hãi, chỉ biết chuyến này đi tuyệt không có chuyện gì tốt. Liền mở miệng hét: "Cứu mạng......"
Một tiếng hét này của nàng giọng thật sự không nhỏ, nhưng trên ngọn núi lớn này một bóng người cũng không có. Nàng có kêu vang lên cũng không ai nghe thấy.
Một tiếng kêu này của nàng vừa phát ra, Dương Tư Minh ra tay như điện, điểm á huyệt nàng. Lần này, nàng ngay cả kêu cũng kêu không được.
Dương Tư Minh nói một tiếng đắc tội, vận dụng khinh công thượng thừa vác nàng đi, phi thân như bay, hướng sâu trong núi mà tiến.
/755
|