Long Phù Nguyệt muốn động đậy không thể động đây, muốn kêu lại không phát ra âm thanh, trong lòng hối hận không thôi.
Ôi, chết trong tay người này so với chết trong tay yêu nghiệt kia càng thảm hơn! Nàng thật sự không dám nghĩ tiếp theo sẽ gặp thêm phiền toái gì......
Dương Tư Minh vác nàng băng qua mấy khe núi, phía trước quả nhiên xuất hiện một tòa miếu nhỏ.
Miếu Ma Tước này tuy nhỏ, nhưng trông cũng đầy đủ, cũng có tiền điện, hậu điện, thiên điện, miếu sau còn có một tiểu viện.
Còn chưa tới trước cửa miếu, xuất hiện hai hắc y nhân tiến tới đón.
Một người trong số đó nhìn Long Phù Nguyệt trên vai Dương Tư Minh, trên mặt hiện ra một tia ngạc nhiên, vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Ồ, tiểu tử ngươi thật đúng là đem được công chúa đến, rất giỏi! Mau vào đi thôi."
Long Phù Nguyệt thấy bọn họ đối chính mình không hề có ý tôn trọng, biết chuyện lần này thật sự lớn rồi.
A, bọn họ nếu thật muốn gây khó dễ cho ta, cùng lắm bọn họ hợp lại là cá chết trong lưới, lão nương lại đi tìm Phán quan uống trà!"
Dương Tư Minh vác Long Phù Nguyệt đi vào.
Bên trong đại điện của miếu đứng hơn mười người, từ đầu đến chân đều một thân hắc bào, trên hắc bào thêu (hình) giống như một con rắn, hay rồng gì đó đang bay. Tướng mạo già trẻ xấu đẹp không rõ.
Ở giữa vị trí trung ương, gần bên cạnh pho tượng đổ, một người ngồi ngay ngắn trên ghế bọc da hổ. Cũng từ đầu đến chân một thân hắc bào, bất đồng chính là trên hắc bào của hắn thêu một Kim long lớn dài đang múa vuốt. Hắn tuấn đĩnh mà cao lớn, cả người tràn ngập khí thế bức người, ánh mắt tà mị sắc bén, vừa thấy đã biết là là người quen ra lệnh cho người khác.
Dương Tư Minh đem Long Phù Nguyệt đặt ở trên mặt đất, chống tay thi lễ: "Giáo vương, thuộc hạ hân hạnh không làm nhục sứ mệnh, đem thánh công chúa đoạt lại."
Giáo Vương ngồi ở ghế da hổ kia không nhúc nhích, một đôi mắt sáng như điện băn khoăn nhìn trên người Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu này chính là thánh nữ?" thanh âm của hắn có chút khàn khàn, nhưng không khó nghe. Ngược lại có một tia hương vị trầm khàn, giống như con báo vừa mới tỉnh ngủ.
Dương Tư Minh không dám ngẩng đầu: "Đúng vậy! Thuộc hạ từng là thị vệ của thánh công chúa, nàng quả thật là Long Phù Nguyệt thánh công chúa! Tuyệt không sai lầm."
Ôi, chết trong tay người này so với chết trong tay yêu nghiệt kia càng thảm hơn! Nàng thật sự không dám nghĩ tiếp theo sẽ gặp thêm phiền toái gì......
Dương Tư Minh vác nàng băng qua mấy khe núi, phía trước quả nhiên xuất hiện một tòa miếu nhỏ.
Miếu Ma Tước này tuy nhỏ, nhưng trông cũng đầy đủ, cũng có tiền điện, hậu điện, thiên điện, miếu sau còn có một tiểu viện.
Còn chưa tới trước cửa miếu, xuất hiện hai hắc y nhân tiến tới đón.
Một người trong số đó nhìn Long Phù Nguyệt trên vai Dương Tư Minh, trên mặt hiện ra một tia ngạc nhiên, vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Ồ, tiểu tử ngươi thật đúng là đem được công chúa đến, rất giỏi! Mau vào đi thôi."
Long Phù Nguyệt thấy bọn họ đối chính mình không hề có ý tôn trọng, biết chuyện lần này thật sự lớn rồi.
A, bọn họ nếu thật muốn gây khó dễ cho ta, cùng lắm bọn họ hợp lại là cá chết trong lưới, lão nương lại đi tìm Phán quan uống trà!"
Dương Tư Minh vác Long Phù Nguyệt đi vào.
Bên trong đại điện của miếu đứng hơn mười người, từ đầu đến chân đều một thân hắc bào, trên hắc bào thêu (hình) giống như một con rắn, hay rồng gì đó đang bay. Tướng mạo già trẻ xấu đẹp không rõ.
Ở giữa vị trí trung ương, gần bên cạnh pho tượng đổ, một người ngồi ngay ngắn trên ghế bọc da hổ. Cũng từ đầu đến chân một thân hắc bào, bất đồng chính là trên hắc bào của hắn thêu một Kim long lớn dài đang múa vuốt. Hắn tuấn đĩnh mà cao lớn, cả người tràn ngập khí thế bức người, ánh mắt tà mị sắc bén, vừa thấy đã biết là là người quen ra lệnh cho người khác.
Dương Tư Minh đem Long Phù Nguyệt đặt ở trên mặt đất, chống tay thi lễ: "Giáo vương, thuộc hạ hân hạnh không làm nhục sứ mệnh, đem thánh công chúa đoạt lại."
Giáo Vương ngồi ở ghế da hổ kia không nhúc nhích, một đôi mắt sáng như điện băn khoăn nhìn trên người Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu này chính là thánh nữ?" thanh âm của hắn có chút khàn khàn, nhưng không khó nghe. Ngược lại có một tia hương vị trầm khàn, giống như con báo vừa mới tỉnh ngủ.
Dương Tư Minh không dám ngẩng đầu: "Đúng vậy! Thuộc hạ từng là thị vệ của thánh công chúa, nàng quả thật là Long Phù Nguyệt thánh công chúa! Tuyệt không sai lầm."
/755
|