“Giết chết nàng? Mơ tưởng!” Long Phù Nguyệt đối với hắn mà nói, vẫn còn có giá trị sử dụng lớn, làm sao có thể dễ dàng giết nàng được. Nhưng nếu nàng đã không thể dùng để uy hiếp Phượng Thiên Vũ nữa, thì giữ ở trong tay không khỏi có chút vướng bận.
Hắn hơi nhíu mày, đem nàng đẩy sang giáo chúng bên cạnh: “Giữ nàng!”
Loáng một cái, không biến hắn làm như thế nào, đã bay đến trước mặt Phượng Thiên Vũ, một ánh sáng đen rực rỡ chợt lóe, một thanh bảo kiếm nặng nề đen tuyền đã giữ tại trong tay hắn, làm hình thức mở đầu: "Thỉnh!"
Một trắng một đen, hai thân ảnh động tác mau lẹ, giao đấu không ngừng.
Long Phù Nguyệt không biết võ công, xem hoa cả mắt. Nhưng nhìn thần sắc trên mặt giáo chúng chung quanh lúc vui lúc buồn, nàng liền biết võ công tên Vân Dịch Thiên này có thể ngang hàng với Phượng Thiên Vũ...... tương xứng .
Lòng của nàng cũng thật rối loạn, nghĩ thế nào cũng không rõ ràng, tuy Phượng Thiên Vũ suýt giết chết nàng nhưng sâu trong nội tâm nàng lại mong hắn có thể thắng. Dù phải chết trong tay hắn nhưng so với việc bị tên giáo Vương biến thái đó vũ nhục thì còn tốt hơn gấp trăm lần……
Huyệt đạo của nàng bị điểm, một chân bị gãy, trên tay lại bị thương, nên giáo chúng cũng chẳng quan tâm đến nàng. Thường thường khi nhìn các cao thủ giao đấu với nhau, thì đối với người tập võ đó là sự phấn khích vô cùng….
Hai người càng đánh càng lớn, lực đánh ra cũng rất mạnh. Làm cho những người đang xem lui từng bước về phía sau.
Động tác hai người đều cực nhanh. Long Phù Nguyệt không biết võ công, xem cảnh này chỉ thấy váng đầu hoa mắt. Một bóng trắng chợt lóe, Phượng Thiên Vũ bay tới bên nàng. Ống tay áo của hắn ở trên người nàng phất một cái. Long Phù Nguyệt cảm thấy thân thể được thả lỏng, huyệt đạo đã được giải!
Trong nội tâm rung động, giả bộ vô sự, huyệt đạo bị điểm lâu, nửa thân hình của nàng đều tê liệt. Phượng Thiên Vũ lại bay tới chỗ nàng, Vân Dịch Thiên theo sát sau hắn.
Long Phù Nguyệt lúc này huyết mạch đã được lưu thông, mắt thấy Vân Dịch Thiên bay tới trước mặt mình. Nàng vỗ cánh tay một cái. Tiểu thanh xà liền hiện ra, cắn lấy cổ Vân Dịch Thiên.
Hắn hơi nhíu mày, đem nàng đẩy sang giáo chúng bên cạnh: “Giữ nàng!”
Loáng một cái, không biến hắn làm như thế nào, đã bay đến trước mặt Phượng Thiên Vũ, một ánh sáng đen rực rỡ chợt lóe, một thanh bảo kiếm nặng nề đen tuyền đã giữ tại trong tay hắn, làm hình thức mở đầu: "Thỉnh!"
Một trắng một đen, hai thân ảnh động tác mau lẹ, giao đấu không ngừng.
Long Phù Nguyệt không biết võ công, xem hoa cả mắt. Nhưng nhìn thần sắc trên mặt giáo chúng chung quanh lúc vui lúc buồn, nàng liền biết võ công tên Vân Dịch Thiên này có thể ngang hàng với Phượng Thiên Vũ...... tương xứng .
Lòng của nàng cũng thật rối loạn, nghĩ thế nào cũng không rõ ràng, tuy Phượng Thiên Vũ suýt giết chết nàng nhưng sâu trong nội tâm nàng lại mong hắn có thể thắng. Dù phải chết trong tay hắn nhưng so với việc bị tên giáo Vương biến thái đó vũ nhục thì còn tốt hơn gấp trăm lần……
Huyệt đạo của nàng bị điểm, một chân bị gãy, trên tay lại bị thương, nên giáo chúng cũng chẳng quan tâm đến nàng. Thường thường khi nhìn các cao thủ giao đấu với nhau, thì đối với người tập võ đó là sự phấn khích vô cùng….
Hai người càng đánh càng lớn, lực đánh ra cũng rất mạnh. Làm cho những người đang xem lui từng bước về phía sau.
Động tác hai người đều cực nhanh. Long Phù Nguyệt không biết võ công, xem cảnh này chỉ thấy váng đầu hoa mắt. Một bóng trắng chợt lóe, Phượng Thiên Vũ bay tới bên nàng. Ống tay áo của hắn ở trên người nàng phất một cái. Long Phù Nguyệt cảm thấy thân thể được thả lỏng, huyệt đạo đã được giải!
Trong nội tâm rung động, giả bộ vô sự, huyệt đạo bị điểm lâu, nửa thân hình của nàng đều tê liệt. Phượng Thiên Vũ lại bay tới chỗ nàng, Vân Dịch Thiên theo sát sau hắn.
Long Phù Nguyệt lúc này huyết mạch đã được lưu thông, mắt thấy Vân Dịch Thiên bay tới trước mặt mình. Nàng vỗ cánh tay một cái. Tiểu thanh xà liền hiện ra, cắn lấy cổ Vân Dịch Thiên.
/755
|