-Đa tạ tiền bối chỉ điểm,..
Hồng Thất Công nhận được sự chỉ điểm của Trần Tinh thì mừng rỡ, như lời hắn nói, nếu như lão chịu bỏ công mày mò thì không tới một tháng sẽ sáng tạo ra môn Tuý Quyền nổi danh giang hồ sau này.
Trần Tinh phất phất tay, hắn còn muốn chỉ dạy cho Mục Niệm Từ một chút, sở trường của nàng không phải chỉ pháp nhưng Mục Niệm Từ lại Có thể trong vòng vài ngày tu luyện thành công Niêm Hoa chỉ, có phải là do nàng từ đầu đã thích hợp với nó hay là do nguyên nhân nào khác? Nếu nói khả năng lĩnh ngộ của nàng cao như vậy trong từng ấy năm võ công của nàng yếu kém như vậy?
Dương Thiết Tâm kể cả người truyền dạy cho nàng cũng không nhìn ra mặt này, về phần sư phụ của nàng là ai hắn không quan tâm cũng không muốn hỏi tới.
-Niệm Từ, lại đây..
Nghe được tiếng nói của Trần Tinh, Mục Niệm Từ với gương mặt dính một chút nhọ nồi từ hướng khác đi tới.
-Chủ nhân, có việc gì sao? Ta đang làm đồ ăn...
-Không cần làm tiếp, cứ để đó cho ta, tuy ta đồng ý mang cô theo nhưng hiện tại cô vẫn còn quá yếu, ta không yên tâm lắm, ở đây có một bộ nội công tâm pháp, cô thử tu luyện xem sao? Nếu cảm thấy không thích hợp có thể đến tìm ta đổi một môn khác.
Trần Tinh vừa nói vừa xuất từ trong người ra một xấp giấy với đầy các hình vẽ kỳ lạ. Đây không xa lạ gì chính là Dịch Cân Kinh.
Hắn đã nhìn ra Mục Niệm Từ nhược điểm chính là nội công thấp kém, chiêu thức quá rườm rà, kinh nghiệm chiến đấu tuy phong phú nhưng đa số chỉ là đấu với hạng vô danh không gặp phải cao thủ cho nên còn hơi cứng ngắt không biết làm sao khi Hồng Thất Công phản đòn. Việc hắn đưa cho Mục Niệm Từ Dịch Cân Kinh chính là lựa chọn hợp lý nhất để cho nàng nhanh chóng trở thành cao thủ nhất lưu, còn về tại sao Trần Tinh không trực tiếp cho nàng đạo pháp Bồng Lai Sinh Sinh quyết lý do là Mục Niệm Từ không hề biết gì về Dịch Kinh thì làm sao có thể tu luyện, phải biết những nữ nhân của hắn lúc trước của hắn tu luyện được chính là do có Vương Ngữ Yên hỗ trợ giải thích, Trần Tinh cũng biết nhưng vấn đề là hắn không thể dành trăm phần trăm để chỉ điểm cho Mục Niệm Từ được.
-À Niệm Từ, đây có một số thứ, cô đem về có thời gian rãnh thì nghiên cứu, sau khi hiểu hết thì nhớ nói với ta.
Trần Tinh sẵn tiện đưa luôn cho Mục Niệm Từ bản sách về Dịch Kinh, không đợi nàng lên tiếng thì hắn đã để lại một câu cố gắng tu luyện rồi thay nàng chuẩn bị đồ ăn còn dang dở.
Thời gian chớp mắt mười ngày đã trôi qua, Trần Tinh đang trên đường tiến về kinh đô, chỉ còn một đoạn nữa là hắn có thể đến Lâm An, trên đường đi hắn cũng thuận tiện hỏi thăm một chút tin tức này kia nhưng kết quả cũng chỉ có một chính là không có động tĩnh gì cả.
Xe ngựa lăn bánh vào cổng thành, mọi thứ náo nhiệt hơn hẳn, mật độ tập trung dân số ở kinh đô lúc nào cũng luôn đông đúc. Trần Tinh thuê một quán trọ dự định để ở, hắn muốn hành động trong tối nay, còn Mục Niệm Từ sao? Đương nhiêm Trần Tinh không thể cho nàng hay vì trong 10 ngày trở thành nhất lưu cao thủ là điều không thể, tuy có tiến bộ nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để đạt yêu cầu của Trần Tinh.
-Các ngươi có nghe nói gì không? Ái phi của Hoàng Thượng vừa mới tiến cung bỗng nhiên lại bệnh nặng, các thái y đều bó tay chẩn đoán không ra nguyên nhân. Hiện giờ đương kim Hoàng Thượng lại ban bố đạo thánh chỉ, ai có thể chữa khỏi cho nàng liền ban tặng một nửa giang sơn cho người đó. Bất kể xuất thân hay địa vì người này ra sao.
-Nhìn mặt của ngươi là biết đang mơ mộng hảo huyền rồi, ngay cả thái y đều bó tay, ngươi có đảm lượng đó sao?
-Đúng đấy, cẩu đản, ngươi đừng có mà ảo tưởng nữa, lo mà chí thú làm ăn đi, nếu không chúng ta không muốn phải trông thấy ngươi quỳ xuống xin lỗi bà nhà mình đâu, hahaha
Đang ngồi ăn ở chỗ khuất cùng Mục Niệm Từ, Trần Tinh có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại của một nhóm người này, đây không phải là một cơ hội sao?
-Cần mỹ nhân không cần giang sơn? Hèn gì nha Tống bị diệt, bất quá ta thích...
Trần Tinh trong lòng âm thành tính toán thay đổi kế hoạch một thoáng, hắn nhìn Mục Niệm Từ rồi căn dặn nàng
-Niệm Từ, sáng mai ta có một việc cần phải xử lý, có thể là mấy ngày sau mới trở về, trong thời gian đó cô cứ yên tâm ở lại đây nghỉ ngơi tu luyện đừng đi đâu cả.
Mục Niệm Từ có chút lo lắng hỏi
-Chủ nhân, người muốn đi đâu? Có nguy hiểm không?
Trần Tinh cười nói
-Nha đầu, không tin tưởng vào thực lực của ta sao? Ngoan ngoãn mà ở cố gắng tu luyện, sau khi trở về ta sẽ mang quà tặng cô.
Trần Tinh đóng vai quái thúc bắt đầu dụ dỗ trẻ vị thành niên bằng những lời hứa
-Ân, vậy ta trở về trước, chủ nhân cẩn thận.
Có phải hay không Trần Tinh hoàn thành xuất việc quán thâu tư tưởng nên tính cách của Mục Niệm Từ cũng thay đổi, hiện tại nàng mở miệng một tiếng chủ nhân rất xuôi tai, hơn nữa không còn mặt lạnh ít nói như trước nữa.
Trần Tinh bắt tay vào công tác chuẩn bị, làm bất cứ việc gì cũng vậy, phải có khâu chuẩn bị mới có thể đạt được hiệu quả tối ưu, chuẩn bị càng kỹ càng thành quả càng mỹ mãn, Trần Tinh đầu tiên là cải biến mình thành một đại hán cơ bắp cuồn cuộn, sau đó là tới màu da, cuối cùng là giọng nói. với công phu cải trang học được từ A Châu cùng với Thu Cân Súc Cốt Thiên Trần Tinh có thể dễ dàng làm những việc này. Vạn vật đều có giá trị của nó, quả thật không sai, không phải không cần thiết mà là chưa tới lúc mà thôi.
Về việc tại sao Trần Tinh phải bỏ công như vậy mà không trực tiếp xông vào hoàng cung giết hết những kẻ cản đường rồi cướp Vũ Mục Di Thư đi là xong thì như đã đề cập trước đó, hắn chán ngắt với việc dùng thực lực để nói chuyện trừ những lúc cần thiết. Thử nghĩ có ai suốt ngày làm cứ ngồi một chỗ để giết từng con kiến không? Biết sao cho được? Những kẻ khác cho dù là đỉnh cấp cao thủ trong mắt Trần Tinh chẳng hơn con kiến là mấy, hắn sẽ hứng thú để ra tay sao?
Dẹp sang một bên những suy nghĩ vớ vấn đó, Trần Tinh đi ra quán trọ, hiện tại chỉ là mới buổi chiều, đến sáng mai vẫn còn một khoảng thời gian dài, Trần Tinh rảnh rỗi không có gì làm bắt đầu cùng lưu manh đánh nhau, đi sòng bạc đánh bạc,... Cái gì cũng nên thử một lần, miễn sao việc đó nằm trong tầm kiểm soát của mình là được.
Từ khi xuyên việt đến nay hắn chưa từng thử các cảm giác này lần nào, cũng bởi vì áp lực từ nhiều phía không cho phép Trần Tinh lãng phí thời gian. Nhưng bây giờ thực lực đã quá mạnh so với tất cả người còn lại, trong khi đó nếu tìm cách mạnh lên thì cảm giác nguy hiểm lại ngày càng lớn. Đương nhiên là vậy, hắn không biết đâu đó trong tinh không đang có một vật thể hình thù giống người nhưng lại có đôi cánh đen giống như ác quỷ với thân hình cực kỳ nóng bỏng đang dò xét vị trí của hắn. Có điều chỉ là muốn tìm ra Trần Tinh yêu cầu hắn phải đạt được tới trình độ có thể phát ra tần số riêng biệt, chứ muốn xác định một con kiến hôi trong hàng tỷ tỷ con kiến hôi khác thì biết đến bao giờ mới tìm ra?
Hoàng hôn vụt tắt cũng là thời điểm các kỹ viện tấp nập người ra vào. Sinh ý vô cùng tốt.
Nói thật thì Trần Tinh muốn đi kỹ viện đã lâu không gì khác chính là muốn biết không khí bên trong như thế nào thôi, còn việc chơi gái thì hắn không có hứng thú. Moẹ, ngay cả Mục Niệm Từ Trần Tinh còn không hứng thú huống chi là những cô gái phong trần này.
-Vị đại gia này mời vào mời vào, chỗ chúng tôi tập hợp những cô nương đẹp nhất trong thiên hạ, kỹ xảo thì không cần phải nói, đảm bảo ngài hài lòng...
-Tú bà, đừng nói những lời dư thừa câu kéo khách đó nữa, ai không biết ở đây nếu không có Thi Vũ cô nương thì Xuân lâu này sớm đã dẹp tiệm? Mau kêu Thi Vũ ra đi nếu không bổn đại gia đi chỗ khác.
-Đúng đấy, mau kêu Thi Vũ ra múa một bản đi...
Trần Tinh vừa mới bước vào cửa tú bà liền cười đón, nhưng âm thanh của những khách nhân khác khiến hắn cũng hứng thú với người tên Thi Vũ này. Nếu đúng như lời nói của mọi người thì Thi Vũ chắc hẳn phải đạt tới trình độ của Mục Niệm Từ hoặc không sai lệch bao nhiêu, dĩ nhiên trong nguyên tác không hề có nói đến những việc này. Bởi vì làm sao Kim Dung có khả năng nói đến những người không liên quan được? Một đất nước rộng lớn chẳng lẽ chỉ có vài người đẹp thôi sao?
Tư bà nghe mọi người hò hét cũng có chút bối rối liếc nhìn về phía một cô gái gật đầu. Cô gái này nhanh chóng rời đi, chỉ trong chốc lát tiếng nói đều im bặt, những cánh hoa hồng được thả xuông tấm thảm đỏ giữa trung tâm. Trong lầu các một bóng người đang từ từ xuất hiện, thân người nàng thướt tha như cành liễu lung lay trước gió, hàng mi dài cong vút tô điểm lên cặp mặt ngọc có thể làm xiêu đổ người khác chỉ bằng một cái nhìn. Một nửa khuôn mặt nàng được che lại bằng tấm vải dày nhưng chỉ với cặp mắt cùng thân hình thôi cũng làm cho tất cả nam nhân ở đây đũng quần phải đội lên một khoảng. Riêng Trần Tinh thì trong lòng cũng rạo rực hẳn, hắn có phần giật mình tự hỏi
-Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao ta lại có xúc động như vậy?
Kìm nén lại dục vọng, Trần Tinh híp mắt lại nhìn tiếp tục theo dõi kỳ biến.
Chỉ thấy cô gái được gọi Thi Vũ này cúi đầu nhẹ chào rồi mở miệng nói
-Xin lỗi vì đã đợi các vị chờ lâu, quy tắc cũ, nếu ai có thể đối được câu thơ này thì đêm đầu tiên của tiểu nữ sẽ thuộc về người đó, nếu không có người thì tiểu nữ chỉ có thể tiếp tục nhảy một bản xem như tạ lỗi với các vị vậy.
Dứt lời hai bên chính giữa đại sảnh rớt xuống một câu liễng, Trần Tinh lẩm bẩm đọc theo
-Tu hoa bế nguyệt, cố hồng nhan..
-Xuân lạc xuân khai, tự hữu thì...
Tất cả đều ắt óc suy nghĩ tìm ra câu trả lời hợp lý, có mấy người nhanh miệng đọc lên nhưng Thi Vũ đều không đếm xỉa chứng tỏ nàng không hài lòng.
-Đoạn sầu lược mộng, tư cố nhân
-Thao ngọc xuân la, lệ ưu sầu...
Tiếng ồn ào bỗng chốc im bặt, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hướng Trần Tinh. Ngồi phía trên đang chuẩn bị khiêu vũ Thi Vũ dừng động tác lại. Câu đối của Trần Tinh mặc dù nghe không lọt tai lắm nhưng lại hợp với ý cảnh hai câu đề của nàng. Chính xác là nàng chỉ cần điều đó, không một ai có thể chia sẽ với nàng, không một ai có thể hiểu thấu nàng khát vọng. Hồng nhan thì đã sao? Không phải vẫn bị người khác xem như món hàng sao? Nàng từng có một gia đình ấm áp nhưng tất cả biến mất bởi một trận hoả hoạn, lưu lạc tới hoàn cảnh này mọi thứ tươi đẹp xem như khép lại với nàng. Nàng đưa ra câu đối này là cái cớ để giữ trong sạch cho bản thân, đã từng có rất nhiều người đối hay hơn Trần Tinh rất nhiều nhưng như vậy thì sao? Thi Vũ không chấp nhận thì xem như không đạt yêu cầu, bởi vì quy tắc là nàng đặt ra. Nhưng lần này lại khác, Trần Tinh vô tình đâm trúng tâm trạng của nàng, có phần xúc động Thi Vũ cũng mở miệng nói
-Xin mời vị đại nhân đã đối câu vừa rồi vào phòng riêng gặp mặt.
Dứt lời tất cả ánh mắt một lần nữa tập trung vào người Trần Tinh, tất cả đều mang địch ý không có một trường hợp ngoại lệ. Một tên mập mạp ăn mặc sang trọng la lớn
-Tiểu tử, ta cho ngươi 1 vạn lượng vạn, nhường cơ hội này cho ta.
-Đừng nhường cho hắn, ta ra giá gấp 10 lần.
-Ta ra giá....
Như là một ngòi nổ, mọi người tranh nhau hét giá, Trần Tinh ngoáy ngoáy lỗ tai không thèm để ý, hắn tiến lên phía trước nhưng chưa được vài bước thì có kẻ xông ra cản đường, Trần Tinh quăng ánh mắt về phía tú bà chỉ thấy bà ta cúi đầu trốn tránh xem như không thấy.
Hắn hồi chiều mới vừa đánh nhau cùng đám lưu manh, hiện tại vẫn còn có chút ngứa tay nên cũng không phiền khi vui đùa một chút. Hắn hoàn toàn không sử dụng bất kỳ nội công cũng như chiêu thức bộ pháp gì, chỉ đơn thuần là phương thức lưu manh thôi. Nhưng dù vậy những kẻ cản đường đều bị hạ gục, hắn haha cười lớn rồi hiên ngang tiến vào phòng.
Đây mới chính là cảm giác mà Trần Tinh muốn, thoải mái đánh nhau chứ không phải nghiền ép đối thủ. Nhưng mà vẫn chưa đủ vì kết thúc vẫn còn quá nhanh. Phải có thêm vài trăm người nữa thì tốt.
Đi vào phòng, khép cửa lại, mọi việc bên ngoài không còn liên quan đến Trần Tinh, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc lại. Ngưng mắt nhìn cô gái ngồi ngay ngắn trên giường đang chăm chú nhìn mình Trần Tinh không mở miệng mà đang dò xét nàng.
-Đại nhân, vì sao không tới đây? Có phải Thi Vũ có điều gì khiến ngài cảm thấy không hài lòng?
-Thi Vũ đúng không? Cô không làm gì khiến ta không vừa ý cả, chỉ là cô mang lại cho ta cảm giá rất lạ ta không biết phải nói thế nào, cô không ngại nói cho ta biết câu chuyện của mình chứ? Vì sao cô lại trở thành kỹ nữ?
Thi Vũ nghe hắn nói vậy khuôn mặt cũng thoáng chốc buồn bã, đúng vậy thật ra nàng cần nhất hiện tại chính là người để kể lể, khi trở vào phòng Thi Vũ cũng đã có chút hối hận vì lời nói lỗ mãng của mình bởi xúc động nhất thời, nhưng rất may là Trần Tinh không thô lỗ như bề ngoài của hắn.
-Đại nhân đồng ý nghe chuyện của tiểu nữ?
Trần Tinh không trả lời mà chỉ gật đầu xác nhận. Thấy vậy Thi Vũ cũng kể
-Tiểu nữ tên thật là Lâm Thi Vũ, cha ta là một thương nhân....
Nàng bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, Trần Tinh từ đầu tới cuối nghe không sót một chữ, biểu hiện của nàng cũng được hắn thu hết vào mắt. Bình thường nữ nhân khi hồi ức về một chuyện thương tâm thì sẽ không kìm được nước mắt mà khóc nhưng Thi Vũ thì từ đâu tới cuối đều bình tĩnh như không có việc gì, chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất chính là nàng đang nói dối, nhưng nguyên nhân này bị Trần Tinh loại bỏ, lý do vì sao hắn không cần phải nói rõ, còn nguyên nhân thứ hai chính là nước mắt của nàng đã cạn, trải qua biến cố, tính cách sẽ bị cải biến. Trần Tinh từng bị trầm cảm, hắn đương nhiên hiểu được điều này.
-Đại nhân, ngài có hiếu kỳ vì sao tiểu nữ lại mang khăn che mặt không?...
Thi Vũ dừng lại một chút, thấy Trần Tinh vẫn im lặng rồi bắt đầu nói tiếp
-Không phải vì tiểu nữ ngại ngùng mà chính là...
Thi Vũ nói tới đây rồi tháo xuống khăn che mặt của mình, khuôn mặt nàng Trần Tinh nhìn ra được lúc trước ắt hẳn cũng phải được xếp mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng đáng tiếc là lúc trước chứ không phải hiện tại, bởi vò bên má trái của nàng có một vết bỏng đường kính 4cm làm lu mờ vẻ đẹp ấy.
-Có phải tiểu nữ làm cho đại nhân sợ?
Trần Tinh lắc đầu cười nhẹ đáp
-Không phải, cô rất đẹp.
Thi Vũ có chút bất ngờ nhưng nàng chỉ xem đó là phép lịch sự mà thôi.
-Đây cũng là nguyên do cô mang khăn che mặt và ra đề mục?
-Đúng vậy. Nhờ vậy mà ta mới có thể an ổn đến hiện tại.
Thi Vũ trả lời. Trần Tinh hỏi tiếp:
-Như vậy tại sao cô lại chấp nhận câu đối của ta?
Nàng cười khổ
-Chỉ là bị cảm xúc chi phối nên có chút bồng bột thôi.
Trần Tinh gật đầu, mọi việc hắn đã hiểu, đây cũng là lý do khi mọi người hò hét tú bà lại tỏ ra khó xử. Khi hắn bị mọi người cản đường bà ta lại làm như không thấy. Nếu bí mật này lộ ra thì chiêu bài hái ra tiền của bà chẳng phải bị đoạn sao?. Còn một điều nữa chính là về chuyện cảm giác dục vọng trỗi dậy là có chuyện gì Trần Tinh hoàn toàn không biết. Hắn không quan tâm nhiều như vậy nữa.
Trần Tinh đi về phía Thi Vũ, bàn tay hắn nâng lên tháo xuống khăn che mặt của nàng, động tác rất nhẹ nhành khiến Thi Vũ cũng xao lãng đi hành động của hắn.
-Cô đã nói là trao đêm đầu cho ta? Cô không nuốt lời chứ?
Bất tri bất giác Thi Vũ gật đầu rồi nhắm mắt lại.
-Rất tốt, Thi Vũ, sau này nàng sẽ đi theo ta...hiện tại mở mắt ra nhìn ta và nhớ kỹ..Ta tên Trần Tinh.
Lâm Thi Vũ tưởng mình nghe lầm cũng vội mở mắt, nào đâu còn cơ bắp cuồn cuộn, dưới anh mắt của nàng Trần Tinh tháo mặt nạ ra trở lại khuôn mặt thật của mình, một khuôn mặt siêu cấp anh tuấn xuất hiện. Trần Tinh trở lại là chính mình. Đại hán cao hai 2m với co bắp cuồn cuộn biến mất thay vào đó là một thanh niên hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Thi Vũ há hốc mồm xem điều thần kỳ đang diễn ra, đến khi Trần Tinh đặt nàng nằm xuống giường nang mới giật mình hồi phục lại tinh thần.
-Không...không muốn...
Động tác của hắn dừng lại, hắn hỏi
-Tại sao?
Thi Vũ ấp úng...
-Ta...ta cảm thấy không quen...ngươi...ngươi có thể biến lại hình tượng vừa rồi không?
Trần Tinh không so đo, có thể nàng có sở thích đặc biệt chăng? Không quan trọng, dù sao cũng là hắn, sau này dạy dỗ lại sau.
Nhanh chóng một lần nữa dịch dung, Trần Tinh không vội giải khai y phục của nàng mà bắt đầu men theo kẻ hở luồn tay vào trong.
-Ưm
~Cảm giác mát lạnh trên từng tấc da khiến chi Thi Vũ cả người rung lên, đến khi Trần Tinh bắt được một bên ngọc phong thì nàng cũng không nhịn được rên khẽ một tiếng.
Xoa nắn làm nó biến dạng theo từng cử động, Trần Tinh rất thuần thục, miệng hắn nhắm thẳng tai phải của nàng rồi hôn nó, thổi một hơi rồi tới đôi môi của nàng. Tay phải của hắn cũng không dừng lại. Tay trái còn lại thì luồn xuống phía dưới hơi nâng nàng lên để đặt lại ngay ngắn. Đến khi Thi Vũ thở hổn hển Trần Tinh mới tạm dừng lại. Hắn ngồi dậy để giải khai sạch y phục của mình trong khi nàng đang lấy tay bịt mặt mình lại vì xấu hổ.
Trần Tinh không chờ đợi được nữa tiến hành trận đánh tiếp theo, hắn như một con mảnh hổ vồ mồi, không cho Thi Vũ bất kỳ giây phút phản kháng nào. Màn dạo đầu kéo dài hơn 10 phút Trần Tinh mới ăn món chính. Hắn tách hai chân nàng ra để lộ ra khóm cỏ đen nhánh kèm theo mùi hương thoang thoảng. Trần Tinh nhích người về phía trước. Trường thương của hắn đặt trước động rồi dừng lại.
-Ta vào đây..
-Ah
~Nói xong, Trần Tinh lắc eo về phía trước chỉ nghe Thi Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay nàng giữ chặt cánh tay Trần Tinh, một dòng màu đỏ chảy ra. Cùng lúc đó phong vân đổi sắc, trên bầu trời xuất hiện đồ án âm dương ngư, nhưng rất nhanh nó bị rạn nứt rồi tan biến. Một nguồn năng lượng khổng lồ không biết từ đâu chảy vào cơ thể Trần Tinh, nhưng hắn không biết điều này. Bởi vì Trần Tinh đang tận hưởng cảm giác phiêu phiêu từ cuộc chiến.
-Ah..Ah...ta...ah
Tiếng rên liên miên không dứt kèm theo lời nói đứt quãng của Thi Vũ cứ như động lực để Trần Tinh thể hiện bản sắc nam nhi ra vậy.
Hắn giữ hai tay của nàng rồi kéo nàng nằm trên người mình, mông nàng vểnh lên, Trần Tinh phía dưới vận động eo liên tục.
-Đại nhân...Tha mạng..Ah...Ah..ta..ahhh..ta chịu không nổi nữa...ahah
Thi Vũ khóc lóc cầu xin, Trần Tinh thấy vậy cũng không thể làm quá đáng, vẫn còn nhiều cơ hội khác, Lần đầu của nàng như vậy là được, cho nên hắn dứt điểm đối thủ bằng cách bắn vào trong nàng một dòng sữa trắng....Trúng phải ám khí bất ngờ của Trần Tinh, Thi Vũ liền thất bại ngay lập tức, không biết lần thứ mấy nàng vượt đỉnh vu sơn. Chỉ thấy nàng mệt mỏi ngủ sau với gương mặt thoả mãn.
Cảm giác mệt mỏi kéo tới, Trần Tinh cũng nhắm mắt lại ngủ. Hắn không biết là nguồn năng lượng thần bí đó đang du tẩu khắp cơ thể mình.
Hồng Thất Công nhận được sự chỉ điểm của Trần Tinh thì mừng rỡ, như lời hắn nói, nếu như lão chịu bỏ công mày mò thì không tới một tháng sẽ sáng tạo ra môn Tuý Quyền nổi danh giang hồ sau này.
Trần Tinh phất phất tay, hắn còn muốn chỉ dạy cho Mục Niệm Từ một chút, sở trường của nàng không phải chỉ pháp nhưng Mục Niệm Từ lại Có thể trong vòng vài ngày tu luyện thành công Niêm Hoa chỉ, có phải là do nàng từ đầu đã thích hợp với nó hay là do nguyên nhân nào khác? Nếu nói khả năng lĩnh ngộ của nàng cao như vậy trong từng ấy năm võ công của nàng yếu kém như vậy?
Dương Thiết Tâm kể cả người truyền dạy cho nàng cũng không nhìn ra mặt này, về phần sư phụ của nàng là ai hắn không quan tâm cũng không muốn hỏi tới.
-Niệm Từ, lại đây..
Nghe được tiếng nói của Trần Tinh, Mục Niệm Từ với gương mặt dính một chút nhọ nồi từ hướng khác đi tới.
-Chủ nhân, có việc gì sao? Ta đang làm đồ ăn...
-Không cần làm tiếp, cứ để đó cho ta, tuy ta đồng ý mang cô theo nhưng hiện tại cô vẫn còn quá yếu, ta không yên tâm lắm, ở đây có một bộ nội công tâm pháp, cô thử tu luyện xem sao? Nếu cảm thấy không thích hợp có thể đến tìm ta đổi một môn khác.
Trần Tinh vừa nói vừa xuất từ trong người ra một xấp giấy với đầy các hình vẽ kỳ lạ. Đây không xa lạ gì chính là Dịch Cân Kinh.
Hắn đã nhìn ra Mục Niệm Từ nhược điểm chính là nội công thấp kém, chiêu thức quá rườm rà, kinh nghiệm chiến đấu tuy phong phú nhưng đa số chỉ là đấu với hạng vô danh không gặp phải cao thủ cho nên còn hơi cứng ngắt không biết làm sao khi Hồng Thất Công phản đòn. Việc hắn đưa cho Mục Niệm Từ Dịch Cân Kinh chính là lựa chọn hợp lý nhất để cho nàng nhanh chóng trở thành cao thủ nhất lưu, còn về tại sao Trần Tinh không trực tiếp cho nàng đạo pháp Bồng Lai Sinh Sinh quyết lý do là Mục Niệm Từ không hề biết gì về Dịch Kinh thì làm sao có thể tu luyện, phải biết những nữ nhân của hắn lúc trước của hắn tu luyện được chính là do có Vương Ngữ Yên hỗ trợ giải thích, Trần Tinh cũng biết nhưng vấn đề là hắn không thể dành trăm phần trăm để chỉ điểm cho Mục Niệm Từ được.
-À Niệm Từ, đây có một số thứ, cô đem về có thời gian rãnh thì nghiên cứu, sau khi hiểu hết thì nhớ nói với ta.
Trần Tinh sẵn tiện đưa luôn cho Mục Niệm Từ bản sách về Dịch Kinh, không đợi nàng lên tiếng thì hắn đã để lại một câu cố gắng tu luyện rồi thay nàng chuẩn bị đồ ăn còn dang dở.
Thời gian chớp mắt mười ngày đã trôi qua, Trần Tinh đang trên đường tiến về kinh đô, chỉ còn một đoạn nữa là hắn có thể đến Lâm An, trên đường đi hắn cũng thuận tiện hỏi thăm một chút tin tức này kia nhưng kết quả cũng chỉ có một chính là không có động tĩnh gì cả.
Xe ngựa lăn bánh vào cổng thành, mọi thứ náo nhiệt hơn hẳn, mật độ tập trung dân số ở kinh đô lúc nào cũng luôn đông đúc. Trần Tinh thuê một quán trọ dự định để ở, hắn muốn hành động trong tối nay, còn Mục Niệm Từ sao? Đương nhiêm Trần Tinh không thể cho nàng hay vì trong 10 ngày trở thành nhất lưu cao thủ là điều không thể, tuy có tiến bộ nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để đạt yêu cầu của Trần Tinh.
-Các ngươi có nghe nói gì không? Ái phi của Hoàng Thượng vừa mới tiến cung bỗng nhiên lại bệnh nặng, các thái y đều bó tay chẩn đoán không ra nguyên nhân. Hiện giờ đương kim Hoàng Thượng lại ban bố đạo thánh chỉ, ai có thể chữa khỏi cho nàng liền ban tặng một nửa giang sơn cho người đó. Bất kể xuất thân hay địa vì người này ra sao.
-Nhìn mặt của ngươi là biết đang mơ mộng hảo huyền rồi, ngay cả thái y đều bó tay, ngươi có đảm lượng đó sao?
-Đúng đấy, cẩu đản, ngươi đừng có mà ảo tưởng nữa, lo mà chí thú làm ăn đi, nếu không chúng ta không muốn phải trông thấy ngươi quỳ xuống xin lỗi bà nhà mình đâu, hahaha
Đang ngồi ăn ở chỗ khuất cùng Mục Niệm Từ, Trần Tinh có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại của một nhóm người này, đây không phải là một cơ hội sao?
-Cần mỹ nhân không cần giang sơn? Hèn gì nha Tống bị diệt, bất quá ta thích...
Trần Tinh trong lòng âm thành tính toán thay đổi kế hoạch một thoáng, hắn nhìn Mục Niệm Từ rồi căn dặn nàng
-Niệm Từ, sáng mai ta có một việc cần phải xử lý, có thể là mấy ngày sau mới trở về, trong thời gian đó cô cứ yên tâm ở lại đây nghỉ ngơi tu luyện đừng đi đâu cả.
Mục Niệm Từ có chút lo lắng hỏi
-Chủ nhân, người muốn đi đâu? Có nguy hiểm không?
Trần Tinh cười nói
-Nha đầu, không tin tưởng vào thực lực của ta sao? Ngoan ngoãn mà ở cố gắng tu luyện, sau khi trở về ta sẽ mang quà tặng cô.
Trần Tinh đóng vai quái thúc bắt đầu dụ dỗ trẻ vị thành niên bằng những lời hứa
-Ân, vậy ta trở về trước, chủ nhân cẩn thận.
Có phải hay không Trần Tinh hoàn thành xuất việc quán thâu tư tưởng nên tính cách của Mục Niệm Từ cũng thay đổi, hiện tại nàng mở miệng một tiếng chủ nhân rất xuôi tai, hơn nữa không còn mặt lạnh ít nói như trước nữa.
Trần Tinh bắt tay vào công tác chuẩn bị, làm bất cứ việc gì cũng vậy, phải có khâu chuẩn bị mới có thể đạt được hiệu quả tối ưu, chuẩn bị càng kỹ càng thành quả càng mỹ mãn, Trần Tinh đầu tiên là cải biến mình thành một đại hán cơ bắp cuồn cuộn, sau đó là tới màu da, cuối cùng là giọng nói. với công phu cải trang học được từ A Châu cùng với Thu Cân Súc Cốt Thiên Trần Tinh có thể dễ dàng làm những việc này. Vạn vật đều có giá trị của nó, quả thật không sai, không phải không cần thiết mà là chưa tới lúc mà thôi.
Về việc tại sao Trần Tinh phải bỏ công như vậy mà không trực tiếp xông vào hoàng cung giết hết những kẻ cản đường rồi cướp Vũ Mục Di Thư đi là xong thì như đã đề cập trước đó, hắn chán ngắt với việc dùng thực lực để nói chuyện trừ những lúc cần thiết. Thử nghĩ có ai suốt ngày làm cứ ngồi một chỗ để giết từng con kiến không? Biết sao cho được? Những kẻ khác cho dù là đỉnh cấp cao thủ trong mắt Trần Tinh chẳng hơn con kiến là mấy, hắn sẽ hứng thú để ra tay sao?
Dẹp sang một bên những suy nghĩ vớ vấn đó, Trần Tinh đi ra quán trọ, hiện tại chỉ là mới buổi chiều, đến sáng mai vẫn còn một khoảng thời gian dài, Trần Tinh rảnh rỗi không có gì làm bắt đầu cùng lưu manh đánh nhau, đi sòng bạc đánh bạc,... Cái gì cũng nên thử một lần, miễn sao việc đó nằm trong tầm kiểm soát của mình là được.
Từ khi xuyên việt đến nay hắn chưa từng thử các cảm giác này lần nào, cũng bởi vì áp lực từ nhiều phía không cho phép Trần Tinh lãng phí thời gian. Nhưng bây giờ thực lực đã quá mạnh so với tất cả người còn lại, trong khi đó nếu tìm cách mạnh lên thì cảm giác nguy hiểm lại ngày càng lớn. Đương nhiên là vậy, hắn không biết đâu đó trong tinh không đang có một vật thể hình thù giống người nhưng lại có đôi cánh đen giống như ác quỷ với thân hình cực kỳ nóng bỏng đang dò xét vị trí của hắn. Có điều chỉ là muốn tìm ra Trần Tinh yêu cầu hắn phải đạt được tới trình độ có thể phát ra tần số riêng biệt, chứ muốn xác định một con kiến hôi trong hàng tỷ tỷ con kiến hôi khác thì biết đến bao giờ mới tìm ra?
Hoàng hôn vụt tắt cũng là thời điểm các kỹ viện tấp nập người ra vào. Sinh ý vô cùng tốt.
Nói thật thì Trần Tinh muốn đi kỹ viện đã lâu không gì khác chính là muốn biết không khí bên trong như thế nào thôi, còn việc chơi gái thì hắn không có hứng thú. Moẹ, ngay cả Mục Niệm Từ Trần Tinh còn không hứng thú huống chi là những cô gái phong trần này.
-Vị đại gia này mời vào mời vào, chỗ chúng tôi tập hợp những cô nương đẹp nhất trong thiên hạ, kỹ xảo thì không cần phải nói, đảm bảo ngài hài lòng...
-Tú bà, đừng nói những lời dư thừa câu kéo khách đó nữa, ai không biết ở đây nếu không có Thi Vũ cô nương thì Xuân lâu này sớm đã dẹp tiệm? Mau kêu Thi Vũ ra đi nếu không bổn đại gia đi chỗ khác.
-Đúng đấy, mau kêu Thi Vũ ra múa một bản đi...
Trần Tinh vừa mới bước vào cửa tú bà liền cười đón, nhưng âm thanh của những khách nhân khác khiến hắn cũng hứng thú với người tên Thi Vũ này. Nếu đúng như lời nói của mọi người thì Thi Vũ chắc hẳn phải đạt tới trình độ của Mục Niệm Từ hoặc không sai lệch bao nhiêu, dĩ nhiên trong nguyên tác không hề có nói đến những việc này. Bởi vì làm sao Kim Dung có khả năng nói đến những người không liên quan được? Một đất nước rộng lớn chẳng lẽ chỉ có vài người đẹp thôi sao?
Tư bà nghe mọi người hò hét cũng có chút bối rối liếc nhìn về phía một cô gái gật đầu. Cô gái này nhanh chóng rời đi, chỉ trong chốc lát tiếng nói đều im bặt, những cánh hoa hồng được thả xuông tấm thảm đỏ giữa trung tâm. Trong lầu các một bóng người đang từ từ xuất hiện, thân người nàng thướt tha như cành liễu lung lay trước gió, hàng mi dài cong vút tô điểm lên cặp mặt ngọc có thể làm xiêu đổ người khác chỉ bằng một cái nhìn. Một nửa khuôn mặt nàng được che lại bằng tấm vải dày nhưng chỉ với cặp mắt cùng thân hình thôi cũng làm cho tất cả nam nhân ở đây đũng quần phải đội lên một khoảng. Riêng Trần Tinh thì trong lòng cũng rạo rực hẳn, hắn có phần giật mình tự hỏi
-Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao ta lại có xúc động như vậy?
Kìm nén lại dục vọng, Trần Tinh híp mắt lại nhìn tiếp tục theo dõi kỳ biến.
Chỉ thấy cô gái được gọi Thi Vũ này cúi đầu nhẹ chào rồi mở miệng nói
-Xin lỗi vì đã đợi các vị chờ lâu, quy tắc cũ, nếu ai có thể đối được câu thơ này thì đêm đầu tiên của tiểu nữ sẽ thuộc về người đó, nếu không có người thì tiểu nữ chỉ có thể tiếp tục nhảy một bản xem như tạ lỗi với các vị vậy.
Dứt lời hai bên chính giữa đại sảnh rớt xuống một câu liễng, Trần Tinh lẩm bẩm đọc theo
-Tu hoa bế nguyệt, cố hồng nhan..
-Xuân lạc xuân khai, tự hữu thì...
Tất cả đều ắt óc suy nghĩ tìm ra câu trả lời hợp lý, có mấy người nhanh miệng đọc lên nhưng Thi Vũ đều không đếm xỉa chứng tỏ nàng không hài lòng.
-Đoạn sầu lược mộng, tư cố nhân
-Thao ngọc xuân la, lệ ưu sầu...
Tiếng ồn ào bỗng chốc im bặt, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hướng Trần Tinh. Ngồi phía trên đang chuẩn bị khiêu vũ Thi Vũ dừng động tác lại. Câu đối của Trần Tinh mặc dù nghe không lọt tai lắm nhưng lại hợp với ý cảnh hai câu đề của nàng. Chính xác là nàng chỉ cần điều đó, không một ai có thể chia sẽ với nàng, không một ai có thể hiểu thấu nàng khát vọng. Hồng nhan thì đã sao? Không phải vẫn bị người khác xem như món hàng sao? Nàng từng có một gia đình ấm áp nhưng tất cả biến mất bởi một trận hoả hoạn, lưu lạc tới hoàn cảnh này mọi thứ tươi đẹp xem như khép lại với nàng. Nàng đưa ra câu đối này là cái cớ để giữ trong sạch cho bản thân, đã từng có rất nhiều người đối hay hơn Trần Tinh rất nhiều nhưng như vậy thì sao? Thi Vũ không chấp nhận thì xem như không đạt yêu cầu, bởi vì quy tắc là nàng đặt ra. Nhưng lần này lại khác, Trần Tinh vô tình đâm trúng tâm trạng của nàng, có phần xúc động Thi Vũ cũng mở miệng nói
-Xin mời vị đại nhân đã đối câu vừa rồi vào phòng riêng gặp mặt.
Dứt lời tất cả ánh mắt một lần nữa tập trung vào người Trần Tinh, tất cả đều mang địch ý không có một trường hợp ngoại lệ. Một tên mập mạp ăn mặc sang trọng la lớn
-Tiểu tử, ta cho ngươi 1 vạn lượng vạn, nhường cơ hội này cho ta.
-Đừng nhường cho hắn, ta ra giá gấp 10 lần.
-Ta ra giá....
Như là một ngòi nổ, mọi người tranh nhau hét giá, Trần Tinh ngoáy ngoáy lỗ tai không thèm để ý, hắn tiến lên phía trước nhưng chưa được vài bước thì có kẻ xông ra cản đường, Trần Tinh quăng ánh mắt về phía tú bà chỉ thấy bà ta cúi đầu trốn tránh xem như không thấy.
Hắn hồi chiều mới vừa đánh nhau cùng đám lưu manh, hiện tại vẫn còn có chút ngứa tay nên cũng không phiền khi vui đùa một chút. Hắn hoàn toàn không sử dụng bất kỳ nội công cũng như chiêu thức bộ pháp gì, chỉ đơn thuần là phương thức lưu manh thôi. Nhưng dù vậy những kẻ cản đường đều bị hạ gục, hắn haha cười lớn rồi hiên ngang tiến vào phòng.
Đây mới chính là cảm giác mà Trần Tinh muốn, thoải mái đánh nhau chứ không phải nghiền ép đối thủ. Nhưng mà vẫn chưa đủ vì kết thúc vẫn còn quá nhanh. Phải có thêm vài trăm người nữa thì tốt.
Đi vào phòng, khép cửa lại, mọi việc bên ngoài không còn liên quan đến Trần Tinh, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc lại. Ngưng mắt nhìn cô gái ngồi ngay ngắn trên giường đang chăm chú nhìn mình Trần Tinh không mở miệng mà đang dò xét nàng.
-Đại nhân, vì sao không tới đây? Có phải Thi Vũ có điều gì khiến ngài cảm thấy không hài lòng?
-Thi Vũ đúng không? Cô không làm gì khiến ta không vừa ý cả, chỉ là cô mang lại cho ta cảm giá rất lạ ta không biết phải nói thế nào, cô không ngại nói cho ta biết câu chuyện của mình chứ? Vì sao cô lại trở thành kỹ nữ?
Thi Vũ nghe hắn nói vậy khuôn mặt cũng thoáng chốc buồn bã, đúng vậy thật ra nàng cần nhất hiện tại chính là người để kể lể, khi trở vào phòng Thi Vũ cũng đã có chút hối hận vì lời nói lỗ mãng của mình bởi xúc động nhất thời, nhưng rất may là Trần Tinh không thô lỗ như bề ngoài của hắn.
-Đại nhân đồng ý nghe chuyện của tiểu nữ?
Trần Tinh không trả lời mà chỉ gật đầu xác nhận. Thấy vậy Thi Vũ cũng kể
-Tiểu nữ tên thật là Lâm Thi Vũ, cha ta là một thương nhân....
Nàng bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, Trần Tinh từ đầu tới cuối nghe không sót một chữ, biểu hiện của nàng cũng được hắn thu hết vào mắt. Bình thường nữ nhân khi hồi ức về một chuyện thương tâm thì sẽ không kìm được nước mắt mà khóc nhưng Thi Vũ thì từ đâu tới cuối đều bình tĩnh như không có việc gì, chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất chính là nàng đang nói dối, nhưng nguyên nhân này bị Trần Tinh loại bỏ, lý do vì sao hắn không cần phải nói rõ, còn nguyên nhân thứ hai chính là nước mắt của nàng đã cạn, trải qua biến cố, tính cách sẽ bị cải biến. Trần Tinh từng bị trầm cảm, hắn đương nhiên hiểu được điều này.
-Đại nhân, ngài có hiếu kỳ vì sao tiểu nữ lại mang khăn che mặt không?...
Thi Vũ dừng lại một chút, thấy Trần Tinh vẫn im lặng rồi bắt đầu nói tiếp
-Không phải vì tiểu nữ ngại ngùng mà chính là...
Thi Vũ nói tới đây rồi tháo xuống khăn che mặt của mình, khuôn mặt nàng Trần Tinh nhìn ra được lúc trước ắt hẳn cũng phải được xếp mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng đáng tiếc là lúc trước chứ không phải hiện tại, bởi vò bên má trái của nàng có một vết bỏng đường kính 4cm làm lu mờ vẻ đẹp ấy.
-Có phải tiểu nữ làm cho đại nhân sợ?
Trần Tinh lắc đầu cười nhẹ đáp
-Không phải, cô rất đẹp.
Thi Vũ có chút bất ngờ nhưng nàng chỉ xem đó là phép lịch sự mà thôi.
-Đây cũng là nguyên do cô mang khăn che mặt và ra đề mục?
-Đúng vậy. Nhờ vậy mà ta mới có thể an ổn đến hiện tại.
Thi Vũ trả lời. Trần Tinh hỏi tiếp:
-Như vậy tại sao cô lại chấp nhận câu đối của ta?
Nàng cười khổ
-Chỉ là bị cảm xúc chi phối nên có chút bồng bột thôi.
Trần Tinh gật đầu, mọi việc hắn đã hiểu, đây cũng là lý do khi mọi người hò hét tú bà lại tỏ ra khó xử. Khi hắn bị mọi người cản đường bà ta lại làm như không thấy. Nếu bí mật này lộ ra thì chiêu bài hái ra tiền của bà chẳng phải bị đoạn sao?. Còn một điều nữa chính là về chuyện cảm giác dục vọng trỗi dậy là có chuyện gì Trần Tinh hoàn toàn không biết. Hắn không quan tâm nhiều như vậy nữa.
Trần Tinh đi về phía Thi Vũ, bàn tay hắn nâng lên tháo xuống khăn che mặt của nàng, động tác rất nhẹ nhành khiến Thi Vũ cũng xao lãng đi hành động của hắn.
-Cô đã nói là trao đêm đầu cho ta? Cô không nuốt lời chứ?
Bất tri bất giác Thi Vũ gật đầu rồi nhắm mắt lại.
-Rất tốt, Thi Vũ, sau này nàng sẽ đi theo ta...hiện tại mở mắt ra nhìn ta và nhớ kỹ..Ta tên Trần Tinh.
Lâm Thi Vũ tưởng mình nghe lầm cũng vội mở mắt, nào đâu còn cơ bắp cuồn cuộn, dưới anh mắt của nàng Trần Tinh tháo mặt nạ ra trở lại khuôn mặt thật của mình, một khuôn mặt siêu cấp anh tuấn xuất hiện. Trần Tinh trở lại là chính mình. Đại hán cao hai 2m với co bắp cuồn cuộn biến mất thay vào đó là một thanh niên hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Thi Vũ há hốc mồm xem điều thần kỳ đang diễn ra, đến khi Trần Tinh đặt nàng nằm xuống giường nang mới giật mình hồi phục lại tinh thần.
-Không...không muốn...
Động tác của hắn dừng lại, hắn hỏi
-Tại sao?
Thi Vũ ấp úng...
-Ta...ta cảm thấy không quen...ngươi...ngươi có thể biến lại hình tượng vừa rồi không?
Trần Tinh không so đo, có thể nàng có sở thích đặc biệt chăng? Không quan trọng, dù sao cũng là hắn, sau này dạy dỗ lại sau.
Nhanh chóng một lần nữa dịch dung, Trần Tinh không vội giải khai y phục của nàng mà bắt đầu men theo kẻ hở luồn tay vào trong.
-Ưm
~Cảm giác mát lạnh trên từng tấc da khiến chi Thi Vũ cả người rung lên, đến khi Trần Tinh bắt được một bên ngọc phong thì nàng cũng không nhịn được rên khẽ một tiếng.
Xoa nắn làm nó biến dạng theo từng cử động, Trần Tinh rất thuần thục, miệng hắn nhắm thẳng tai phải của nàng rồi hôn nó, thổi một hơi rồi tới đôi môi của nàng. Tay phải của hắn cũng không dừng lại. Tay trái còn lại thì luồn xuống phía dưới hơi nâng nàng lên để đặt lại ngay ngắn. Đến khi Thi Vũ thở hổn hển Trần Tinh mới tạm dừng lại. Hắn ngồi dậy để giải khai sạch y phục của mình trong khi nàng đang lấy tay bịt mặt mình lại vì xấu hổ.
Trần Tinh không chờ đợi được nữa tiến hành trận đánh tiếp theo, hắn như một con mảnh hổ vồ mồi, không cho Thi Vũ bất kỳ giây phút phản kháng nào. Màn dạo đầu kéo dài hơn 10 phút Trần Tinh mới ăn món chính. Hắn tách hai chân nàng ra để lộ ra khóm cỏ đen nhánh kèm theo mùi hương thoang thoảng. Trần Tinh nhích người về phía trước. Trường thương của hắn đặt trước động rồi dừng lại.
-Ta vào đây..
-Ah
~Nói xong, Trần Tinh lắc eo về phía trước chỉ nghe Thi Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay nàng giữ chặt cánh tay Trần Tinh, một dòng màu đỏ chảy ra. Cùng lúc đó phong vân đổi sắc, trên bầu trời xuất hiện đồ án âm dương ngư, nhưng rất nhanh nó bị rạn nứt rồi tan biến. Một nguồn năng lượng khổng lồ không biết từ đâu chảy vào cơ thể Trần Tinh, nhưng hắn không biết điều này. Bởi vì Trần Tinh đang tận hưởng cảm giác phiêu phiêu từ cuộc chiến.
-Ah..Ah...ta...ah
Tiếng rên liên miên không dứt kèm theo lời nói đứt quãng của Thi Vũ cứ như động lực để Trần Tinh thể hiện bản sắc nam nhi ra vậy.
Hắn giữ hai tay của nàng rồi kéo nàng nằm trên người mình, mông nàng vểnh lên, Trần Tinh phía dưới vận động eo liên tục.
-Đại nhân...Tha mạng..Ah...Ah..ta..ahhh..ta chịu không nổi nữa...ahah
Thi Vũ khóc lóc cầu xin, Trần Tinh thấy vậy cũng không thể làm quá đáng, vẫn còn nhiều cơ hội khác, Lần đầu của nàng như vậy là được, cho nên hắn dứt điểm đối thủ bằng cách bắn vào trong nàng một dòng sữa trắng....Trúng phải ám khí bất ngờ của Trần Tinh, Thi Vũ liền thất bại ngay lập tức, không biết lần thứ mấy nàng vượt đỉnh vu sơn. Chỉ thấy nàng mệt mỏi ngủ sau với gương mặt thoả mãn.
Cảm giác mệt mỏi kéo tới, Trần Tinh cũng nhắm mắt lại ngủ. Hắn không biết là nguồn năng lượng thần bí đó đang du tẩu khắp cơ thể mình.
/402
|