CHƯƠNG 34: BẢN LĨNH CỦA “QUẦN ĐÙI HOA”
Ban đầu Bảo chả chịu đâu, nói ngoại hình của bạn sẽ làm xấu mặt tôi. Tôi mặc kệ, giở mọi thủ đoạn từ mềm mỏng lôi kéo đến cứng rắn ép buộc rồi cả mỹ nhân kế, khổ nhục kế, dạ dày kế, “bơ” kế. Bảo béo thấy quyết tâm muốn tỏa sáng của tôi( thực ra chủ yếu là vì tiền thôi) thì cũng xuôi xuôi, đồng ý kết hợp với tôi thành một “cặp đôi hoàn cảnh” chưa từng có tiền lệ xuất hiện trong Hội thi “King-Queen” trước giờ. Cũng may cái hội thi khỉ gió kia không giới hạn cân nặng haha.
Sau khi phân tích tới lui, thấy cái “cắp pồ” này cũng có nhiều ưu thế vượt trội đấy nhé. Thứ nhất, chân tôi không dài nhưng mà não cũng không hề ngắn nhé. Kết hợp với trí thông minh đứng top của Bảo thì chúng tôi đã đè bẹp các đối thủ khác ở vòng Kiến thức và IQ rồi. Hai vòng còn lại chỉ cần cố hết sức là không phải không có cơ hội thắng. Nghĩ vậy, nụ cười trên môi được kéo dài bán kính ra đến tận mang tai.
Đang mơ mơ màng màng tưởng tượng ra cảnh tôi và Bảo lên nhận 7 triệu tiền thưởng trong ánh mắt tiếc hận của đối thủ và cái nhìn trìu mếm của Cảnh Minh là người ngợm đã lâng lâng muốn rời khỏi mặt đất rồi. Đang lúc thăng hoa như thế thì một khuôn mặt đẹp trai ở đâu xồ đến trước mặt, làm con bé rơi bịch một phát từ thiên đường xuống mặt đất. Cái tên Quân quần què này cứ như có năng khiếu làm tụt cảm xúc người đối diện sao ấy. Chị bực rồi đấy nhá.
“Hoài An, Hoài An...”
Ai đó vẫn mặt dày lay lay vai tôi.
“Có lời mau nói, có rắm mau thả.”Tôi nguýt hắn.
Quân làm như không nghe mấy lời thô thiển đó của tôi, tiếp tục trình bày:
“Cậu đi thi “King-Queen” với tôi nhá. Tôi đảm bảo chúng ta sẽ thắng.”
Tôi liếc Quân: “Cậu dựa vào đâu nói chúng ta nhất định thắng.”
Quân vênh mặt, làm một dáng “Ngọc thụ lâm phong”, soái khí đầy trời.
“Dựa vào khuôn mặt đẹp trai vạn người mê này.”
Tôi nhòm từ đầu đến chân cậu ta. Ừ thì cũng đẹp trai, so với Bảo thì Quân có vẻ có lợi thế hơn về hai phần thi sau. Nhưng mà so bì về kiến thức, cậu ta không có cửa với “Béo ca” nhà tôi nhá. Chốt: Ngoài đẹp trai ra thì tên này chả được cái nước mẹ gì.
Tôi quay sang hỏi cậu ta một câu rất chi là nghiêm túc:
“Đẹp trai có ăn được không?”
“Không.” Quân trả lời, giọng hơi mơ hồ.
Tôi bĩu môi dài thườn thượt: “Vậy thì... cậu còn chẳng bằng một gói mì tôm nữa...”
Có đứa đen mặt, tự ái gào lên: “Hứ, tôi sẽ đi thi kiếm 7 triệu về mua cho cậu đủ 1400 gói mì tôm cho xem. Lúc đó cậu đừng có mà tiếc hận đến lệ rơi đầy mặt nhá.” Nói xong thì ngúng nguẩy quay đít bỏ về.
Tôi cũng mặc kệ “cậu bé dỗi hờn” ấy. Bảo béo đi căng tin về, mang cho tôi một chai sữa dâu.
“Quân vừa nói gì với cậu vậy?” Liếc thấy khuôn mặt đen như đít nồi của ai kia, Bảo thắc mắc.
“À, cậu ta rủ tớ thi “King-Queen”.
Bảo béo ngừng mọi động tác, quay sang hỏi tôi giọng gấp gáp: “Rồi..rồi sao. Cậu có đồng ý không???”
Tôi nhìn Bảo cười: “Tất nhiên là không. Cái tên này phiền lắm. Tớ thi với hắn là không xong với hội con gái hâm mộ hắn đâu. Với lại, Quân làm sao sánh được với bạn thân nhất hệ mặt trời của tớ chứ.”
Bảo thở ra một hơi nhẹ nhõm, có vẻ rất hài lòng về câu trả lời của tôi làm tôi quên béng mất là cậu ấy bị tôi dùng thủ đoạn ép buộc tham gia cơ đấy.
Cứ thế liên minh “Chàng béo dịu dàng và cô nàng bình dân” được thành lập, hừng hực khí thế tranh tiền thưởng.
Giờ tan trường, sau khi chia tay Bảo béo, đang tính đạp xe về thì bị ai đó chặn lại. Lại là cậu ta. Tôi xoa xoa thái dương. Cái cậu nhóc này, phiền chết được.
“Lại sao nữa?” Tôi hỏi bằng giọng không kiên nhẫn.
“Nghe nói cậu bắt cặp với Bảo để tham gia hội thi.”
Thấy khuôn mặt tôi lộ rõ vẻ “biết-rồi-còn-hỏi”, cậu ta lắc đầu, với tay sờ trán tôi:
“Không sốt. Thế cậu bệnh gì mà lại làm chuyện ngớ ngẩn thế. Nói cho cậu biết, cơ hội thắng của cậu bằng không nhé.”
Tôi bĩu môi, không cho là đúng:
“Bảo thì sao? Cậu ấy thông minh, học giỏi. Chúng tôi lại rất ăn ý nữa. Có cơ hội thắng hay không, phải chờ đến cuối cùng mới biết được. Còn cậu, cậu có bản lĩnh gì ???” Thú thực, tôi rất bực cái thái độ coi thường Bảo béo của cái tên trước mặt.
“Tôi có bản lĩnh gì ư???” Quân nhìn tôi với vẻ mặt đầy bí ẩn. “ Được, tôi sẽ cho Hoài An cậu mở rộng tầm mắt.”
Ban đầu Bảo chả chịu đâu, nói ngoại hình của bạn sẽ làm xấu mặt tôi. Tôi mặc kệ, giở mọi thủ đoạn từ mềm mỏng lôi kéo đến cứng rắn ép buộc rồi cả mỹ nhân kế, khổ nhục kế, dạ dày kế, “bơ” kế. Bảo béo thấy quyết tâm muốn tỏa sáng của tôi( thực ra chủ yếu là vì tiền thôi) thì cũng xuôi xuôi, đồng ý kết hợp với tôi thành một “cặp đôi hoàn cảnh” chưa từng có tiền lệ xuất hiện trong Hội thi “King-Queen” trước giờ. Cũng may cái hội thi khỉ gió kia không giới hạn cân nặng haha.
Sau khi phân tích tới lui, thấy cái “cắp pồ” này cũng có nhiều ưu thế vượt trội đấy nhé. Thứ nhất, chân tôi không dài nhưng mà não cũng không hề ngắn nhé. Kết hợp với trí thông minh đứng top của Bảo thì chúng tôi đã đè bẹp các đối thủ khác ở vòng Kiến thức và IQ rồi. Hai vòng còn lại chỉ cần cố hết sức là không phải không có cơ hội thắng. Nghĩ vậy, nụ cười trên môi được kéo dài bán kính ra đến tận mang tai.
Đang mơ mơ màng màng tưởng tượng ra cảnh tôi và Bảo lên nhận 7 triệu tiền thưởng trong ánh mắt tiếc hận của đối thủ và cái nhìn trìu mếm của Cảnh Minh là người ngợm đã lâng lâng muốn rời khỏi mặt đất rồi. Đang lúc thăng hoa như thế thì một khuôn mặt đẹp trai ở đâu xồ đến trước mặt, làm con bé rơi bịch một phát từ thiên đường xuống mặt đất. Cái tên Quân quần què này cứ như có năng khiếu làm tụt cảm xúc người đối diện sao ấy. Chị bực rồi đấy nhá.
“Hoài An, Hoài An...”
Ai đó vẫn mặt dày lay lay vai tôi.
“Có lời mau nói, có rắm mau thả.”Tôi nguýt hắn.
Quân làm như không nghe mấy lời thô thiển đó của tôi, tiếp tục trình bày:
“Cậu đi thi “King-Queen” với tôi nhá. Tôi đảm bảo chúng ta sẽ thắng.”
Tôi liếc Quân: “Cậu dựa vào đâu nói chúng ta nhất định thắng.”
Quân vênh mặt, làm một dáng “Ngọc thụ lâm phong”, soái khí đầy trời.
“Dựa vào khuôn mặt đẹp trai vạn người mê này.”
Tôi nhòm từ đầu đến chân cậu ta. Ừ thì cũng đẹp trai, so với Bảo thì Quân có vẻ có lợi thế hơn về hai phần thi sau. Nhưng mà so bì về kiến thức, cậu ta không có cửa với “Béo ca” nhà tôi nhá. Chốt: Ngoài đẹp trai ra thì tên này chả được cái nước mẹ gì.
Tôi quay sang hỏi cậu ta một câu rất chi là nghiêm túc:
“Đẹp trai có ăn được không?”
“Không.” Quân trả lời, giọng hơi mơ hồ.
Tôi bĩu môi dài thườn thượt: “Vậy thì... cậu còn chẳng bằng một gói mì tôm nữa...”
Có đứa đen mặt, tự ái gào lên: “Hứ, tôi sẽ đi thi kiếm 7 triệu về mua cho cậu đủ 1400 gói mì tôm cho xem. Lúc đó cậu đừng có mà tiếc hận đến lệ rơi đầy mặt nhá.” Nói xong thì ngúng nguẩy quay đít bỏ về.
Tôi cũng mặc kệ “cậu bé dỗi hờn” ấy. Bảo béo đi căng tin về, mang cho tôi một chai sữa dâu.
“Quân vừa nói gì với cậu vậy?” Liếc thấy khuôn mặt đen như đít nồi của ai kia, Bảo thắc mắc.
“À, cậu ta rủ tớ thi “King-Queen”.
Bảo béo ngừng mọi động tác, quay sang hỏi tôi giọng gấp gáp: “Rồi..rồi sao. Cậu có đồng ý không???”
Tôi nhìn Bảo cười: “Tất nhiên là không. Cái tên này phiền lắm. Tớ thi với hắn là không xong với hội con gái hâm mộ hắn đâu. Với lại, Quân làm sao sánh được với bạn thân nhất hệ mặt trời của tớ chứ.”
Bảo thở ra một hơi nhẹ nhõm, có vẻ rất hài lòng về câu trả lời của tôi làm tôi quên béng mất là cậu ấy bị tôi dùng thủ đoạn ép buộc tham gia cơ đấy.
Cứ thế liên minh “Chàng béo dịu dàng và cô nàng bình dân” được thành lập, hừng hực khí thế tranh tiền thưởng.
Giờ tan trường, sau khi chia tay Bảo béo, đang tính đạp xe về thì bị ai đó chặn lại. Lại là cậu ta. Tôi xoa xoa thái dương. Cái cậu nhóc này, phiền chết được.
“Lại sao nữa?” Tôi hỏi bằng giọng không kiên nhẫn.
“Nghe nói cậu bắt cặp với Bảo để tham gia hội thi.”
Thấy khuôn mặt tôi lộ rõ vẻ “biết-rồi-còn-hỏi”, cậu ta lắc đầu, với tay sờ trán tôi:
“Không sốt. Thế cậu bệnh gì mà lại làm chuyện ngớ ngẩn thế. Nói cho cậu biết, cơ hội thắng của cậu bằng không nhé.”
Tôi bĩu môi, không cho là đúng:
“Bảo thì sao? Cậu ấy thông minh, học giỏi. Chúng tôi lại rất ăn ý nữa. Có cơ hội thắng hay không, phải chờ đến cuối cùng mới biết được. Còn cậu, cậu có bản lĩnh gì ???” Thú thực, tôi rất bực cái thái độ coi thường Bảo béo của cái tên trước mặt.
“Tôi có bản lĩnh gì ư???” Quân nhìn tôi với vẻ mặt đầy bí ẩn. “ Được, tôi sẽ cho Hoài An cậu mở rộng tầm mắt.”
/80
|