CHƯƠNG 36: SỐ PHẬN CỦA CỤC SHIT TRÊN TÀU VŨ TRỤ
Lời tác giả: Tớ đã trở lại và...ăn hại hơn xưa. Để tạ lỗi vì đã mất tích hơi lâu nên hôm nay tớ sẽ đăng 2 chương liền nhé. Một lát nữa sẽ đăng chương 37. Cảm ơn cả nhà đã không bỏ rơi tớ. Yêu cả nhà...
*******
Hai ngày sau, Quân hoàn thành xuất sắc vai trò của 1 bã kẹo cao su, đeo bám tôi mọi lúc mọi nơi. Vì sao ư??? Thì là bức xúc vì tôi đã chứng kiến “tài năng vượt trội” của hắn mà vẫn nhất quyết không cùng chung chiến tuyến đi thi King-Queen.
Sau đó, tôi phải uốn lưỡi bảy lần, trình bày với cậu ta rằng: ông bà ta bảo: “nồi nào úp vung đó”, tôi vung méo thì thôi cũng tìm cái nồi vẹo nào đó mới hợp lý, còn cậu ta đường đường là cái “chảo vàng” to tổ bố, tôi sao có thể sánh bằng. Với lại, nếu một nhân vật nho nhỏ như tôi đứng cạnh vầng thái dương là cậu ta, tôi sẽ bị hào quang của cậu ấy làm cho lu mờ, vân vân và mây mây....” Đấy, tâng bốc cậu ta gãy cả lưỡi mới được khoan hồng. Nếu không, chỉ tưởng tượng 2 tuần tới ngày nào cũng nghe cậu ta hát từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối thì chưa kịp thi thố đã tẩu hỏa nhập ma, lên thẳng bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi. Hú hồn...
Quên mất, mình hẹn Bảo béo trong thư viện bàn về vụ “King-Queen”. Bảo béo vẫn như những lần trước, cắm đầu vào cuốn sách về Thiên Văn học dày sụ của cậu ấy. Tôi tò mò:
“Bảo à, sau này ước mơ của cậu là trở thành nhà Thiên Văn học à, hay là nhà du hành vũ trụ thế ?”
“Hờ hờ, ngày xưa tớ cũng muốn làm nhà du hành vũ trụ đấy”
“Thế sao giờ, cậu không muốn làm nữa???”
Bảo nhìn tôi rất lâu, sau đó mở miệng: “Bởi vì, lúc tớ đang cách trái đất cả triệu năm ánh sáng, lỡ người tớ yêu bị một tên vô lại nào đó hốt mất thì sao???”
Tôi thẳng thừng mắng cậu ta không có tiền đồ, sau đó sực nhớ ra điều gì, quay ra chất vấn Bảo:
“Cậu thích làm nhà du hành vũ trụ vậy, chắc hiểu biết về lĩnh vực này cũng rất sâu phải không???”
“Rất sâu thì không dám nhận, cũng là có tìm hiểu thôi”
“ Trong tàu vũ trụ không có trọng lực, có phải lúc hắt xì thì cả người sẽ bị bắn ra đằng sau không?”
“Ờ, phải, Hoài An thông minh lắm”
“Thế, khi cậu đi ị, trên đó mọi thứ cứ lơ lửng như vậy, cục shit sẽ trôi lềnh bềnh trên tàu, rồi đập trúng đầu cậu thì sao. Thêm nữa, nếu cậu bị tiêu chảy, trong khoang không phải sẽ biến thành một cơn mưa toàn “chất lỏng có mùi” đó hay sao? Còn nữa...”
Bảo béo cắt ngang lời tôi, mặt đã đỏ bừng vì sặc nước: “An ơi là An, cậu có thể nói về vấn đề nào sạch sẽ hơn được không? Thực ra, trên tàu, thiết bị vệ sinh không giống như ở trái đất. Khi cậu vừa...khụ...cho ra, thì lập tức sẽ có thiết bị hút sạch, không để phân tán trên tàu.”
Vậy à, tôi đăm chiêu, cứ ngỡ con người đẻ ra, bị đày đọa mười mấy năm học đến đầu to mắt trố đã khổ, nay tôi thấy ít ra mình vẫn thấy may mắn hơn cục shit bên ngoài không gian, không được hưởng cuộc đời của một cục shit thông thường. Vừa mới tòi ra, chưa kịp hít thở không khí bên ngoài, chưa kịp phun một câu “hế lô” đã bị hút tọt vào bồn. Tôi lắc đầu: hồng nhan bạc mệnh.
Nén bi thương, tôi vào Bảo hăng say luận bàn kế hoạch giật giải King Queen, lúc trở ra, tôi thấy Cảnh Minh ở phía bên kia hành lang. Anh ấy đang cắm đầu vào điện thoại, có vẻ nhận được tin nhắn của ai đó. Anh ấy dừng lại đọc hăng say và...nở nụ cười.
Cái nụ cười này, vẻ mặt này quen quen. À, đó chính là cái vẻ mặt vui sướng ngẩn ngơ của tôi mỗi khi được anh ấy xoa đầu, được anh ấy khen “giỏi lắm”. Không lẽ...Là ai, là đứa nào đã giành Cảnh Minh của tôi. Không được, tôi còn chưa chính thức ngỏ lời với anh ấy cơ mà... Tôi bỗng thấy mình giống cục shit trên tàu vũ trụ, chưa kịp hé răng nói yêu người ta đã bị hút tọt vào cái bồn toàn “em gái nuôi”. Huhu, tôi đau lòng quá, muốn đâm đầu vào bồn cầu quá.
“Bảo này, từ khi vào trường, cậu có thấy Cảnh Minh, anh ấy có quan hệ tình cảm với ai không?” Tôi hỏi, tràn trề hy vọng, ngàn vạn lần đừng nói “có” nhé.
Bảo nhìn tôi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Um, chưa đâu, cậu ấy nổi tiếng nhất nhì trường, là đối tượng số một trong lòng các bạn nữ, nhưng mà tuyệt nhiên chưa từng thấy cậu ấy công khai thích hay theo đuổi ai cả.”
Tôi thở phào, có lẽ tôi đa nghi rồi, anh ấy vẫn là “hoa chưa có chậu”, “vườn không nhà trống”. Hờ hờ, chắc là lúc nãy Viettel nhắn tin khuyến mại 50% giá trị thẻ nạp chứ gì.
Lời tác giả: Tớ đã trở lại và...ăn hại hơn xưa. Để tạ lỗi vì đã mất tích hơi lâu nên hôm nay tớ sẽ đăng 2 chương liền nhé. Một lát nữa sẽ đăng chương 37. Cảm ơn cả nhà đã không bỏ rơi tớ. Yêu cả nhà...
*******
Hai ngày sau, Quân hoàn thành xuất sắc vai trò của 1 bã kẹo cao su, đeo bám tôi mọi lúc mọi nơi. Vì sao ư??? Thì là bức xúc vì tôi đã chứng kiến “tài năng vượt trội” của hắn mà vẫn nhất quyết không cùng chung chiến tuyến đi thi King-Queen.
Sau đó, tôi phải uốn lưỡi bảy lần, trình bày với cậu ta rằng: ông bà ta bảo: “nồi nào úp vung đó”, tôi vung méo thì thôi cũng tìm cái nồi vẹo nào đó mới hợp lý, còn cậu ta đường đường là cái “chảo vàng” to tổ bố, tôi sao có thể sánh bằng. Với lại, nếu một nhân vật nho nhỏ như tôi đứng cạnh vầng thái dương là cậu ta, tôi sẽ bị hào quang của cậu ấy làm cho lu mờ, vân vân và mây mây....” Đấy, tâng bốc cậu ta gãy cả lưỡi mới được khoan hồng. Nếu không, chỉ tưởng tượng 2 tuần tới ngày nào cũng nghe cậu ta hát từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối thì chưa kịp thi thố đã tẩu hỏa nhập ma, lên thẳng bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi. Hú hồn...
Quên mất, mình hẹn Bảo béo trong thư viện bàn về vụ “King-Queen”. Bảo béo vẫn như những lần trước, cắm đầu vào cuốn sách về Thiên Văn học dày sụ của cậu ấy. Tôi tò mò:
“Bảo à, sau này ước mơ của cậu là trở thành nhà Thiên Văn học à, hay là nhà du hành vũ trụ thế ?”
“Hờ hờ, ngày xưa tớ cũng muốn làm nhà du hành vũ trụ đấy”
“Thế sao giờ, cậu không muốn làm nữa???”
Bảo nhìn tôi rất lâu, sau đó mở miệng: “Bởi vì, lúc tớ đang cách trái đất cả triệu năm ánh sáng, lỡ người tớ yêu bị một tên vô lại nào đó hốt mất thì sao???”
Tôi thẳng thừng mắng cậu ta không có tiền đồ, sau đó sực nhớ ra điều gì, quay ra chất vấn Bảo:
“Cậu thích làm nhà du hành vũ trụ vậy, chắc hiểu biết về lĩnh vực này cũng rất sâu phải không???”
“Rất sâu thì không dám nhận, cũng là có tìm hiểu thôi”
“ Trong tàu vũ trụ không có trọng lực, có phải lúc hắt xì thì cả người sẽ bị bắn ra đằng sau không?”
“Ờ, phải, Hoài An thông minh lắm”
“Thế, khi cậu đi ị, trên đó mọi thứ cứ lơ lửng như vậy, cục shit sẽ trôi lềnh bềnh trên tàu, rồi đập trúng đầu cậu thì sao. Thêm nữa, nếu cậu bị tiêu chảy, trong khoang không phải sẽ biến thành một cơn mưa toàn “chất lỏng có mùi” đó hay sao? Còn nữa...”
Bảo béo cắt ngang lời tôi, mặt đã đỏ bừng vì sặc nước: “An ơi là An, cậu có thể nói về vấn đề nào sạch sẽ hơn được không? Thực ra, trên tàu, thiết bị vệ sinh không giống như ở trái đất. Khi cậu vừa...khụ...cho ra, thì lập tức sẽ có thiết bị hút sạch, không để phân tán trên tàu.”
Vậy à, tôi đăm chiêu, cứ ngỡ con người đẻ ra, bị đày đọa mười mấy năm học đến đầu to mắt trố đã khổ, nay tôi thấy ít ra mình vẫn thấy may mắn hơn cục shit bên ngoài không gian, không được hưởng cuộc đời của một cục shit thông thường. Vừa mới tòi ra, chưa kịp hít thở không khí bên ngoài, chưa kịp phun một câu “hế lô” đã bị hút tọt vào bồn. Tôi lắc đầu: hồng nhan bạc mệnh.
Nén bi thương, tôi vào Bảo hăng say luận bàn kế hoạch giật giải King Queen, lúc trở ra, tôi thấy Cảnh Minh ở phía bên kia hành lang. Anh ấy đang cắm đầu vào điện thoại, có vẻ nhận được tin nhắn của ai đó. Anh ấy dừng lại đọc hăng say và...nở nụ cười.
Cái nụ cười này, vẻ mặt này quen quen. À, đó chính là cái vẻ mặt vui sướng ngẩn ngơ của tôi mỗi khi được anh ấy xoa đầu, được anh ấy khen “giỏi lắm”. Không lẽ...Là ai, là đứa nào đã giành Cảnh Minh của tôi. Không được, tôi còn chưa chính thức ngỏ lời với anh ấy cơ mà... Tôi bỗng thấy mình giống cục shit trên tàu vũ trụ, chưa kịp hé răng nói yêu người ta đã bị hút tọt vào cái bồn toàn “em gái nuôi”. Huhu, tôi đau lòng quá, muốn đâm đầu vào bồn cầu quá.
“Bảo này, từ khi vào trường, cậu có thấy Cảnh Minh, anh ấy có quan hệ tình cảm với ai không?” Tôi hỏi, tràn trề hy vọng, ngàn vạn lần đừng nói “có” nhé.
Bảo nhìn tôi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Um, chưa đâu, cậu ấy nổi tiếng nhất nhì trường, là đối tượng số một trong lòng các bạn nữ, nhưng mà tuyệt nhiên chưa từng thấy cậu ấy công khai thích hay theo đuổi ai cả.”
Tôi thở phào, có lẽ tôi đa nghi rồi, anh ấy vẫn là “hoa chưa có chậu”, “vườn không nhà trống”. Hờ hờ, chắc là lúc nãy Viettel nhắn tin khuyến mại 50% giá trị thẻ nạp chứ gì.
/80
|