CHƯƠNG 40: BÀ CÔ AN MŨI VẸO
Trong mọi trường hợp, mọi hoàn cảnh, bạn có biết từ nào là đáng hận nhất không?
Đó chính là “SAI SỐ”.
Cú ngã đúng kỹ thuật, chính xác về thời gian, không gian và địa điểm, có điều bị sai số “2cm”. Quân có ngã lên người tôi thật, nhưng mà bị lệch 2cm lên phía trên. Giờ thì bạn tưởng tượng được rồi chứ. Chả có cảm giác mềm mại ấm áp ở môi, chẳng có hai mắt nhìn nhau tóe lửa. Thứ tôi cảm nhận đầu tiên là cú va đập vào trán với sức mạnh kinh hoàng, cảm tưởng đầu tôi sắp nứt làm đôi như quả dưa bở bị chín quá. Sau đó là cái mồm rộng đáng lý nên đặt ở đôi môi đang chu sẵn thì lại vừa vặn đáp trúng cái mũi của tôi. Tôi chỉ nghe cái “phập” một cái. Mũi của tôi lập tức biến mất trong miệng cậu ta.
Đau quá.
Đau đến mất cảm giác.
Nước mắt lập tức tuôn ra như vỡ đê.
Bạn cứ tưởng tượng, bị “bộ nhá” của một thanh niên đang tuổi ăn tuổi lớn bổ xuống. Lại được yểm trợ bởi quán tính và trọng lực của cả một cái thân hình cao lớn bẩy chục ký lô mà xem. Có khi còn mạnh hơn cả cú táp kinh hoàng của siêu cá mập Megalondon ấy chứ.
Mà cái tên chết dẫm đang đè lên người tôi còn thừ người ra đó làm gì, không mau lăn ra chỗ khác. Hu hu, cái mũi của tôi sắp bị cậu ta cắn đứt rồi. Đúng là cái tên sao chổi, đụng đâu đen đó mà. Bây giờ phải làm sao, nhan sắc đã hạn chế, giờ lại bonus thêm quả mũi vẹo nữa, anh mắt lác còn chả nhìn đến nữa là soái ca Cảnh Minh của tôi.
Chả lẽ Hoài An tôi phải sống cô quạnh cả đời với cái mũi vẹo hay sao??? Đi chết đây...
Con lợn chết đang đè lên tôi bỗng dưng nhúc nhích, nhấc người qua một bên, vội vàng kéo tôi dậy. Lúc này trông tôi chật vật thê thảm: tóc tai rối tung, mặt thì nham nhở bánh kem, trán thì sưng to một cục, cái mũi thì đỏ rực còn phồng to như quả cà chua.
Quân run run chỉ vào mặt tôi, mặt cắt không còn giọt máu:
“Hoa...Hoài An, mặt...mặt cậu...Hự”
Tên kia chỉ lắp bắp được vài tiếng rồi lăn quay ra bất tỉnh nhân sự. Ô hay, rõ ràng ngã lên đệm thịt là mình đây, đến cái móng chân còn chả sứt thì ngất cái nỗi gì. Hừ, đúng là thằng bánh bèo vô dụng.
Nhưng mà bỗng dưng cảm giác trong mũi có thứ gì ấm nóng đang tuôn trào. Tôi vội đưa tay sờ nhẹ lên mũi, đưa ra ánh sáng nhìn cho rõ. Ừ, màu đỏ, hơi nồng, chảy từ mũi ra thì chắc là máu rồi.
Hóa ra tên kia bị chứng sợ máu...
Hả, máu...là máu đấy, không phải nước mũi đâu...
Thôi xong, cuộc đời Hoài An oai phong lẫm liệt, lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu chỉ kéo dài đến mùa hoa cứt lợn thứ 17. Trên đời có hàng triệu kiểu chết, ai ngờ tôi lại bị cắn vào mũi mà chết...
Ôi, Cha mẹ yêu dấu! Trong giờ phút cuối cùng của cuộc đời, con chỉ muốn nói là con yêu bố mẹ rất nhiều, thêm nữa con không cố ý ăn vụng thịt bò khô trong tủ lạnh rồi đổ cho con mèo Ú đâu. Chị yêu quý ơi, em thề em chỉ vô ý tiết lộ chị có bạn trai với mẹ thôi,..huhu.
Tay vô thức sờ lên mũi, máu vẫn còn chảy, một màu đỏ chói mắt. 2 giây sau, tôi thấy bầu trời nhiều sao một cách bất thường, đầu óc thì quay vòng chóng mặt. Đến vòng thứ 19, 20 gì đấy, tôi không đếm nổi nữa mà lăn đùng ra ngất xỉu.
Trước khi ngã lăn ra, chỉ kịp thấy gương mặt hoảng hốt như sắp khóc của Bảo và mấy câu nói bập bõm lãng đãng trong không khí:
“Hoài An, đừng chết....”
****
Không gian lùi xa vô hạn.
Tôi đang đi bộ trên một miền đất trắng xóa vô định. Dưới chân trải đầy cánh hoa hồng đỏ thắm.
Lễ đường sang trọng, ngập nến và hoa.
Tôi phát hiện mình đang mặc trang phục cô dâu, trùm lên đầu chiếc khăn voan mỏng, chầm chậm tiến lên phía trước. Tôi mờ mờ nhìn thấy Cảnh Minh trong trang phục chú rể, đẹp trai một cách chói mắt, đang mỉm cười nhìn tôi. Nhạc du dương bên tai, tôi nắm tay Cảnh Minh. Chúng tôi cùng làm lễ tuyên thệ vợ chồng trước mặt ông cha xứ. Sau đó, Cảnh Minh từ từ vén khăn trùm đầu của tôi lên.
“Á Á Á.”
Cảnh Minh lùi lại vài bước rồi ngã ngồi lên mặt đất, run run chỉ vào mặt tôi:
“Cô... cô... Người ta nói mũi cô vẹo, xấu như ma cấu. Tôi không tin, vẫn quyết cưới cô. Ai ngờ, cô đúng là An mũi vẹo, xấu đến mức ma cũng không thèm cấu.”
Tôi lập tức khóc rống lên: “Cảnh Minh ơi, anh đừng như vậy. Ngoại trừ mũi vẹo ra, mọi thứ của em đều xinh đẹp hoàn hảo mà. Em sẽ để dành tiền đi sửa mũi. Đừng bỏ em.”
“Quên mẹ cái mùa xuân ấy đi. Bao nhiêu cô chân dài mặt xinh đang xếp hàng chờ cưới tôi. Có ngu đâu mà đi rước một đứa mũi vẹo về làm vợ.” Cảnh Minh khinh thường nói rồi bỏ chạy bằng tốc độ ánh sáng.
Tôi gào khóc như điên, miệng không ngừng hô:
“Đừng bỏ em.
Em sẽ đi sửa mũi.
Mũi em không vẹo.
Không vẹo mà...Hức hức hức...”
***
“Hoài An...Mau tỉnh dậy. Mau tỉnh dậy.”
Cơ thể bị rung lắc mãnh liệt làm tôi bừng tỉnh. Tôi mở bừng mắt, thấy gương mặt lo lắng của Bảo gần trong gang tấc mới thở phào nhẹ nhõm. Phù...hóa ra là mơ.
“Hoài An. Cậu tỉnh rồi. Cậu làm tớ lo muốn chết. Bây giờ cậu có đau chỗ nào không, có chỗ nào không thoải mái không???”
Tôi phát hiện mình đang nằm trên phòng y tế, bộ đồ gà mái đã được cởi bỏ, bánh kem trên mặt cũng được lau sạch sẽ. Um, có chỗ nào khó chịu không à ? Có đấy, mông thì tê rần, trán đau nhức, mũi thì bỏng rát cả lên. Phải rồi, mũi, cái mũi của tôi.
“Gương...gương...Tớ muốn soi gương.”
Bảo khó hiểu, lấy gương cho tôi. Ngoại trừ cái cục u trên trán thì đập vào mắt chính là cái mũi đỏ ửng, sưng tấy hết sức dọa người.
Xong rồi.
Cảnh Minh bỏ tôi là mơ nhưng cái mũi vẹo lại là thật.
Tôi lập tức ôm tay Bảo như chết đuối vớ được cọc:
“Huhu..Tớ không muốn sống nữa. Nhan sắc vốn ít ỏi của tớ nay bị xóa sổ luôn rồi. Vậy là tớ phải làm bà cô suốt đời rồi. Làm sao đây...huhu”
Bảo đau lòng vỗ vai tôi, khẳng định chắc nịch:
“Đừng sợ, nó chỉ sưng mấy hôm thôi. Kể cả nó sưng đến hết đời, tớ sẽ không để cậu làm bà cô đâu mà lo.”
Đang tính rên rỉ một hồi thì thấy Bảo bị đẩy qua một bên, cả người tôi rơi vào một vòng tay rộng lớn, ngày một siết chặt. Ai đó gục lên vai tôi, thổn thức:
“Hoài An, tôi cứ nghĩ cả đời không được gặp cậu nữa. Tôi chưa từng sợ hãi như thế. Đừng lo, tôi sẽ chịu trách nghiệm với tổn thương của cậu. Chịu trách nhiệm đến hết đời luôn.”
Con bé cứ gọi là bị đứng hình toàn tập luôn.
Trong mọi trường hợp, mọi hoàn cảnh, bạn có biết từ nào là đáng hận nhất không?
Đó chính là “SAI SỐ”.
Cú ngã đúng kỹ thuật, chính xác về thời gian, không gian và địa điểm, có điều bị sai số “2cm”. Quân có ngã lên người tôi thật, nhưng mà bị lệch 2cm lên phía trên. Giờ thì bạn tưởng tượng được rồi chứ. Chả có cảm giác mềm mại ấm áp ở môi, chẳng có hai mắt nhìn nhau tóe lửa. Thứ tôi cảm nhận đầu tiên là cú va đập vào trán với sức mạnh kinh hoàng, cảm tưởng đầu tôi sắp nứt làm đôi như quả dưa bở bị chín quá. Sau đó là cái mồm rộng đáng lý nên đặt ở đôi môi đang chu sẵn thì lại vừa vặn đáp trúng cái mũi của tôi. Tôi chỉ nghe cái “phập” một cái. Mũi của tôi lập tức biến mất trong miệng cậu ta.
Đau quá.
Đau đến mất cảm giác.
Nước mắt lập tức tuôn ra như vỡ đê.
Bạn cứ tưởng tượng, bị “bộ nhá” của một thanh niên đang tuổi ăn tuổi lớn bổ xuống. Lại được yểm trợ bởi quán tính và trọng lực của cả một cái thân hình cao lớn bẩy chục ký lô mà xem. Có khi còn mạnh hơn cả cú táp kinh hoàng của siêu cá mập Megalondon ấy chứ.
Mà cái tên chết dẫm đang đè lên người tôi còn thừ người ra đó làm gì, không mau lăn ra chỗ khác. Hu hu, cái mũi của tôi sắp bị cậu ta cắn đứt rồi. Đúng là cái tên sao chổi, đụng đâu đen đó mà. Bây giờ phải làm sao, nhan sắc đã hạn chế, giờ lại bonus thêm quả mũi vẹo nữa, anh mắt lác còn chả nhìn đến nữa là soái ca Cảnh Minh của tôi.
Chả lẽ Hoài An tôi phải sống cô quạnh cả đời với cái mũi vẹo hay sao??? Đi chết đây...
Con lợn chết đang đè lên tôi bỗng dưng nhúc nhích, nhấc người qua một bên, vội vàng kéo tôi dậy. Lúc này trông tôi chật vật thê thảm: tóc tai rối tung, mặt thì nham nhở bánh kem, trán thì sưng to một cục, cái mũi thì đỏ rực còn phồng to như quả cà chua.
Quân run run chỉ vào mặt tôi, mặt cắt không còn giọt máu:
“Hoa...Hoài An, mặt...mặt cậu...Hự”
Tên kia chỉ lắp bắp được vài tiếng rồi lăn quay ra bất tỉnh nhân sự. Ô hay, rõ ràng ngã lên đệm thịt là mình đây, đến cái móng chân còn chả sứt thì ngất cái nỗi gì. Hừ, đúng là thằng bánh bèo vô dụng.
Nhưng mà bỗng dưng cảm giác trong mũi có thứ gì ấm nóng đang tuôn trào. Tôi vội đưa tay sờ nhẹ lên mũi, đưa ra ánh sáng nhìn cho rõ. Ừ, màu đỏ, hơi nồng, chảy từ mũi ra thì chắc là máu rồi.
Hóa ra tên kia bị chứng sợ máu...
Hả, máu...là máu đấy, không phải nước mũi đâu...
Thôi xong, cuộc đời Hoài An oai phong lẫm liệt, lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu chỉ kéo dài đến mùa hoa cứt lợn thứ 17. Trên đời có hàng triệu kiểu chết, ai ngờ tôi lại bị cắn vào mũi mà chết...
Ôi, Cha mẹ yêu dấu! Trong giờ phút cuối cùng của cuộc đời, con chỉ muốn nói là con yêu bố mẹ rất nhiều, thêm nữa con không cố ý ăn vụng thịt bò khô trong tủ lạnh rồi đổ cho con mèo Ú đâu. Chị yêu quý ơi, em thề em chỉ vô ý tiết lộ chị có bạn trai với mẹ thôi,..huhu.
Tay vô thức sờ lên mũi, máu vẫn còn chảy, một màu đỏ chói mắt. 2 giây sau, tôi thấy bầu trời nhiều sao một cách bất thường, đầu óc thì quay vòng chóng mặt. Đến vòng thứ 19, 20 gì đấy, tôi không đếm nổi nữa mà lăn đùng ra ngất xỉu.
Trước khi ngã lăn ra, chỉ kịp thấy gương mặt hoảng hốt như sắp khóc của Bảo và mấy câu nói bập bõm lãng đãng trong không khí:
“Hoài An, đừng chết....”
****
Không gian lùi xa vô hạn.
Tôi đang đi bộ trên một miền đất trắng xóa vô định. Dưới chân trải đầy cánh hoa hồng đỏ thắm.
Lễ đường sang trọng, ngập nến và hoa.
Tôi phát hiện mình đang mặc trang phục cô dâu, trùm lên đầu chiếc khăn voan mỏng, chầm chậm tiến lên phía trước. Tôi mờ mờ nhìn thấy Cảnh Minh trong trang phục chú rể, đẹp trai một cách chói mắt, đang mỉm cười nhìn tôi. Nhạc du dương bên tai, tôi nắm tay Cảnh Minh. Chúng tôi cùng làm lễ tuyên thệ vợ chồng trước mặt ông cha xứ. Sau đó, Cảnh Minh từ từ vén khăn trùm đầu của tôi lên.
“Á Á Á.”
Cảnh Minh lùi lại vài bước rồi ngã ngồi lên mặt đất, run run chỉ vào mặt tôi:
“Cô... cô... Người ta nói mũi cô vẹo, xấu như ma cấu. Tôi không tin, vẫn quyết cưới cô. Ai ngờ, cô đúng là An mũi vẹo, xấu đến mức ma cũng không thèm cấu.”
Tôi lập tức khóc rống lên: “Cảnh Minh ơi, anh đừng như vậy. Ngoại trừ mũi vẹo ra, mọi thứ của em đều xinh đẹp hoàn hảo mà. Em sẽ để dành tiền đi sửa mũi. Đừng bỏ em.”
“Quên mẹ cái mùa xuân ấy đi. Bao nhiêu cô chân dài mặt xinh đang xếp hàng chờ cưới tôi. Có ngu đâu mà đi rước một đứa mũi vẹo về làm vợ.” Cảnh Minh khinh thường nói rồi bỏ chạy bằng tốc độ ánh sáng.
Tôi gào khóc như điên, miệng không ngừng hô:
“Đừng bỏ em.
Em sẽ đi sửa mũi.
Mũi em không vẹo.
Không vẹo mà...Hức hức hức...”
***
“Hoài An...Mau tỉnh dậy. Mau tỉnh dậy.”
Cơ thể bị rung lắc mãnh liệt làm tôi bừng tỉnh. Tôi mở bừng mắt, thấy gương mặt lo lắng của Bảo gần trong gang tấc mới thở phào nhẹ nhõm. Phù...hóa ra là mơ.
“Hoài An. Cậu tỉnh rồi. Cậu làm tớ lo muốn chết. Bây giờ cậu có đau chỗ nào không, có chỗ nào không thoải mái không???”
Tôi phát hiện mình đang nằm trên phòng y tế, bộ đồ gà mái đã được cởi bỏ, bánh kem trên mặt cũng được lau sạch sẽ. Um, có chỗ nào khó chịu không à ? Có đấy, mông thì tê rần, trán đau nhức, mũi thì bỏng rát cả lên. Phải rồi, mũi, cái mũi của tôi.
“Gương...gương...Tớ muốn soi gương.”
Bảo khó hiểu, lấy gương cho tôi. Ngoại trừ cái cục u trên trán thì đập vào mắt chính là cái mũi đỏ ửng, sưng tấy hết sức dọa người.
Xong rồi.
Cảnh Minh bỏ tôi là mơ nhưng cái mũi vẹo lại là thật.
Tôi lập tức ôm tay Bảo như chết đuối vớ được cọc:
“Huhu..Tớ không muốn sống nữa. Nhan sắc vốn ít ỏi của tớ nay bị xóa sổ luôn rồi. Vậy là tớ phải làm bà cô suốt đời rồi. Làm sao đây...huhu”
Bảo đau lòng vỗ vai tôi, khẳng định chắc nịch:
“Đừng sợ, nó chỉ sưng mấy hôm thôi. Kể cả nó sưng đến hết đời, tớ sẽ không để cậu làm bà cô đâu mà lo.”
Đang tính rên rỉ một hồi thì thấy Bảo bị đẩy qua một bên, cả người tôi rơi vào một vòng tay rộng lớn, ngày một siết chặt. Ai đó gục lên vai tôi, thổn thức:
“Hoài An, tôi cứ nghĩ cả đời không được gặp cậu nữa. Tôi chưa từng sợ hãi như thế. Đừng lo, tôi sẽ chịu trách nghiệm với tổn thương của cậu. Chịu trách nhiệm đến hết đời luôn.”
Con bé cứ gọi là bị đứng hình toàn tập luôn.
/80
|