Nàng đã chết… Nàng chậm rãi mở mắt ra đây là có chuyện gì? trước mắt nàng là một cái thổ phòng, đúng vậy là một cái thổ phòng ở. Mở to mắt nhìn xem chung quanh, như thế nào nhìn giống cổ đại? Không thẻ nào nàng… xuyên qua?
Nữ oa nhi thế nào không khóc? Một phụ nhân nhìn nàng.
Bình thường, đứa trẻ sinh ra sẽ khóc. Một phụ nhân khác nói.
Vừa sinh hạ đến… Cái gì?! Nàng vừa sinh hạ đến?? Nàng kia hiện tại sẽ không phải… phải… trẻ con! Thế giới thật nhiều sự bất ngờ. Nàng ở thế kỷ 21 vẫn là 18 tuổi. Đến đây cư nhiên là… 0 tuổi. Thân thể 0 tuổi… ý nghĩ 18 tuổi?
“-Mặc kệ sao, dù sao tướng công ta cũng không tính lưu nàng lại.” Một phụ nhân nằm ở bên cạnh nói. Nếu nàng không nhầm thì lời nói kia của “nương” nàng nha. Người mẹ thân sinh nàng không cần nàng! Thiên~~~ người như thế nào để ta xuyên qua thân thể này~~~
Vù~~~ một trận gió mát quấy rầy nàng mộng đẹp. Mở mắt ra, nàng bị tình cảnh trước mắt hoảng sợ, nàng đang hướng vách núi rơi xuống nha! Nàng vừa mới tử một hồi. Như thế nào như vậy suy? Quyên đi, nàng nhận mệnh, dù sao cũng chết một lần rồi. Nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong buông xuống. Nhưng nàng lại bị một người ôm lấy, cái ôm này cải biến vận mệnh nàng về sau. Từ nay về sau nàng liền có cha- Khúc Vệ Cổ Xích Giáo bang chủ. Cũng có nương — Trữ Mị Tâm Cổ Xích Giáo phu nhân. Hai năm sau, nàng có một cái muội muội – Trữ Nhi Phàm Cổ Xích Giáo nhị tiểu thư. Nàng cũng có tên Khúc Huyễn Yên.
Nàng cùng muội muội Trữ Nhi Phàm ở Cổ Xích Giáo khoái hoạt trưởng thành. Các nàng luyện võ, luyện cầm, ngâm thơ, đọc sách, vẽ tranh, chơi cờ… Cầm kỳ thi hoạ- mọi thứ đều tinh thông chính là muội muội nàng. Bởi vì không thích học cầm kì thi hoạ nên nàng không chăm học, nàng chịu khó học chỉ sợ là bởi vì ở thế kỷ 21 nàng không hảo hảo học tập cho nên hiện tại nghĩ kỹ nàng một lần nữa nghe lời, ngoan ngoãn học đi. Muội muội võ công so với nàng học khá hơn, thời điểm luận võ với muội muội, nàng luôn thoáng có điểm chật vật.
Nàng thời thơ ấu cứ như vậy hạnh phúc trôi qua.
Thẳng đến khi ấy, nàng 15 tuổi Cổ Xích Giáo giúp triều đình đại chiến. Địch quân thế lực cường đại, Cổ Xích Giáo cuối cùng chiến bại. Trước đó, Khúc Vệ đem nàng và muội muội đưa ra khỏi Cổ Xích Giáo để các nàng hảo hảo sống sót… Cứ như vậy… Các nàng lựa chọn ở lại Thanh Lâu sinh sống…
Khúc Huyễn Yên bất đắc dĩ lấy cầm liền theo hắn vào phòng.
Nàng phúc phúc thân nói : “Vương gia, nô tỳ xin được hát.”
Trên nhuyễn tháp, Trì Ngạo Dịch cũng không có mở mắt chỉ vọng ra âm thanh lạnh lùng nói: “ừm.”
Khúc Huyễn Yên không để ý tới hắn lạnh nhạt, tự mình ngồi xuống bắt đầu đàn hát.
Xướng (hát) xong rồi cúi đầu đứng lên nói :” Vương gia nô tỳ đã xướng xong ,xin cáo lui trước.”
“Đợi chút.” -Trì Ngạo Dịch đứng lên.
Khúc Huyễn Yên dừng lại cước bộ cúi đầu: ” Vương gia còn có gì phân phó (sai bảo)?”
“Ngẩng đầu lên cho bổn vương.” Trì Ngạo Dịch lạnh lùng ra lệnh, hắn muốn xem xem đệ nhất mỹ nhân Hàng Châu có bao nhiêu mĩ (đẹp).
Khúc Huyễn Yên có chút do dự, nàng không phải sợ hắn nhìn thấy. Dù sao nàng cũng là Hàng Châu đệ nhất mỹ nhân. Nhưng nam nhân này nàng cảm thấy tốt nhất vẫn là không nên chọc vào, hắn là Ngoan vương! Nàng bất đắc dĩ chậm rãi ngẩng đầu ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng kia của hắn.
(Ngoan trong từ ngoan độc, ý chỉ một người nham hiểm, độc ác. Ban đầu ta đọc còn suýt nữa nghĩ ngoan trong ngoan ngoãn >”<~~~)
Trì Ngạo Dịch nhìn nàng. Nàng có khuôn mặt ôn nhu tinh tế, làn da trắng mịn hoàn mỹ không tỳ vết, hai hàng lông mày như tranh vẽ, đôi phượng mâu (đôi mắt) trong veo sáng lấp lánh, mũi quỳnh nhỏ nhắn bên dưới là cánh môi hồng mỏng manh với khóe miệng cong cong. Quả nhiên là một mỹ nhân so với tiểu thiếp của hắn còn đẹp hơn nhiều! Tuy nhiên… dù đẹp tới mấy đi nữa thì là kẻ thù của hắn! Nàng vẫn là kẻ xấu xa đáng ghê tởm !
Khúc Huyễn Yên nhìn hắn đánh giá, hắn quả là xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nam, ánh mắt thâm trầm lạnh băng cao ngạo, trong đáy mắt tràn ngập lãnh ý, những lọn tóc đen dày tùy ý tán ở bên tai phát ra u lam quang mang(ý nói mái tóc khiến Dịch ca trông tà mị âm trầm ý ạ). Vẻ tuấn mỹ khiến người khác không thể không thầm sợ hãi, nhưng vì sao cảm giác hắn nhìn nàng khi trong ánh mắt có một loại hận ý. .
Trì Ngạo Dịch gợi lên một nụ cười lạnh nói: “Khúc Huyễn Yên, ta phải làm cho ngươi dù có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy nhưng cảm thấy bi ai (đau khổ).”
Khúc Huyễn Yên nhíu mày không rõ hắn là có ý tứ gì. Đột nhiên nàng bị nhấc bổng lên, nàng có chút kinh ngạc nói: “Vương gia ngài muốn làm cái gì?”Trì Ngạo Dịch không để cho nàng kịp phản ứng lại, liền ngang ngược ôm lấy nàng, hắn muốn làm cho nàng sống không bằng chết làm cho Khúc Vệ chết không nhắm mắt! Xem nàng mất đi trinh tiết sẽ sống thế nào! Trì Ngạo Dịch hừ lạnh một tiếng nói : “Làm cái gì ư? Làm chuyện bổn vương cùng ngươi có thể làm!”
Khúc Huyễn Yên lập tức phản ứng bắt đầu giãy dụa: “Vương… Vương gia, thỉnh ngài buông tay nô tỳ chỉ bán nghệ.”
Trì Ngạo Dịch ôm lấy nàng hướng giường đi đến, hắn cúi đầu oán hận nhìn người trong lòng ngực đang giãy dụa, nữ nhân này thật đúng là có tài giả trang (giả vờ) còn không phải cùng người đàn bà kia giống nhau, chỉ vì lợi ích mà bất chấp tất cả sao! “Bổn vương muốn ai, thì nhất định phải có người đó.”
Đột nhiên nàng bị ném lên trên giường, thân thể bị đè lên.
Trên thân thể đột nhiên bị đè nặng khiến nàng vô cùng sợ hãi! Nam nhân này rốt cuộc có phải là Vương gia không? Tại sao không có phong thái như vậy? “Vương gia đừng mà… đừng!”
Trì Ngạo Dịch hừ lạnh một tiếng đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của nàng nói : “Bây giờ vẫn còn giả vờ sao? Ngươi cho là nữ nhân Cổ xích giáo các ngươi có bao nhiêu sạch sẽ?”
Hắn nắm tay nàng rất đau, hắn lại còn nói tới Cổ xích giáo? Làm sao mà hắn biết nàng là người của Cổ xích giáo! Xong rồi người của Cổ xích giáo và người của triều đình có thù oán! “Vương gia, nô tỳ không phải người của Cổ xích giáo.” Nàng cố gắng chịu đựng đau đớn ở cánh tay mà nói dối.
Ba—— hắn hung hăng tát nàng một cái tát, âm thanh lạnh lùng nói:”mặc kệ ngươi có hay không phải là người của Cổ xích giáo hôm nay bổn vương nhất định muốn ngươi!” Nói xong hắn hung hăng hôn lên môi của nàng!
Nụ hôn bất ngờ làm cho nàng bối rối không biết làm thế nào, trong lòng thầm mắng nam nhân này vô số lần nhưng cuối cùng lại không mắng ra khỏi miệng,bờ môi của hắn ngăn lại lời mắng của nàng !
Xoẹt —— của nàng quần áo toàn bộ xé rách! Trì Ngạo Dịch buông môi của nàng ra, hung hăng cắn xương quai xanh xinh đẹp của nàng.
Nàng chỉ yên lặng chịu đựng, lúc này nàng còn có thể làm thế nào? Chẳng lẽ muốn dùng võ công. Nhưng là dù có dùng cũng chỉ là uổng phí khí lực thôi.
Thấy nàng không phản kháng hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng nói : “Tại sao ngươi không phản kháng hay là ngươi cũng nguyện ý làm cho bổn vương muốn ngươi?”
Nàng lạnh lùng nhìn hắn nói :” Nếu phản kháng có tác dụng, ta tất nhiên sẽ làm thử xem sao!”
Vậy là ngươi đã hiểu, vậy hãy từ từ mà hưởng thụ đi.
Nàng lặng yên chịu đựng… Hắn hung hăng cắn nàng, thô bạo giống như cực kỳ hận nàng…
Cũng đúng Cổ xích giáo cùng triều đình vốn còn có cừu*, hắn là Vương gia khẳng định cũng hận người của Cổ xích giáo.
(Cừu: Cừu trong cừu oán tức là thù hận)
Nhưng là hắn vì sao lại nói nữ nhân Cổ xích giáo đều kẻ không sạch sẽ?
… Nàng bởi vì đau đớn mà thét lên một tiếng, nàng nắm chặt giường tháp biên (thành giường), nước mắt không nghe lời mà chảy xuống.
Tiếng kêu thảm thiết này làm cho Trì Ngạo Dịch cảm thấy thỏa mãn, hắn đúng là muốn nàng khổ sở, đau đớn! Hắn muốn cho Khúc Vệ thấy hắn đối xử với người Cổ xích giáo bọn họ như thế nào… Cho nên hắn dùng sức càng mạnh … Hắn muốn báo thù!
“Ngươi buông ra, ngươi buông ta ra. . !” Nàng khóc hô (vừa khóc vừa kêu lên ý ạ), nàng chưa bao giờ cảm thấy đau như vậy! Vì sao. . . Cha. . Ngươi rốt cuộc như thế nào lại động tới ngoan vương này vậy…
“Buông ra?” Trì Ngạo Dịch lạnh lùng nhìn nàng, nàng bảo buông ra sao?
“Ngươi… ngươi hỗn đản (vô lại)! Ngươi tại sao có thể đối một nữ nhân như vậy chứ… ” – Nàng khóc, ánh mắt oán hận nhìn nam nhân đang ở trên người nàng.
Trì Ngạo Dịch cười lạnh nói: “ta chỉ như vậy đối với nữ nhân Cổ xích giáo các ngươi.” Là Cổ xích giáo làm cho hắn biến thành thế này. Chính là bọn họ!
“Cổ xích giáo với ngươi có cái hận thù gì . . . mà ngươi lại muốn đối xử với ta như vậy?” Khúc Huyễn Yên khóc, nàng không biết nàng càng như vậy Trì Ngạo Dịch lại càng ngoan (tàn bạo)!
“Ngươi không cần biết!” Trì Ngạo Dịch lạnh lùng nghĩ đến mối thù. . . Cái mối thù kia… Hắn vĩnh viễn sẽ không quên.
Nàng rốt cuộc chịu không nổi, tay nàng vòng ôm lấy lưng hắn, bởi vì đau đớn mà móng tay nàng đâm sâu vào lưng hắn. . .
Trì Ngạo Dịch nhìn nữ nhân dưới thân mình thống khổ , hắn thực thỏa mãn.
————
Mưa gió rút cục đã trôi qua, Trì Ngạo Dịch nhàn nhã đứng dậy mặc quần áo ngồi ở ghế trên nhìn thân hình xinh đẹp của nàng rồi gợi lên một nụ cười lạnh.
Khúc Huyễn Yên im lặng cảm nhận cảm giác không bị đụng chạm, lần đầu tiên của nàng đã bị nam nhân tàn bạo này cướp đi. Tại niên đại này, điều quan trọng nhất của một nữ nhân là trinh tiết. Vì vậy có thể thấy hắn có bao nhiêu hận Khúc gia, có bao nhiêu hận Cổ xích giáo! Nàng quay đầu lại liền trông thấy nam nhân đang ngồi trên ghế nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt lạnh như băng khiến nàng cảm thấy ớn lạnh, nàng liền lập tức đứng dậy dùng chăn che khuất thân thể của chính mình. Y phục của nàng đã bị hắn phá hỏng… phải làm sao bây giờ?
Trì Ngạo Dịch nhìn nàng hắn muốn nhìn xem nàng làm sao bây giờ? Đột nhiên hắn đứng dậy chậm rãi đi tới cạnh nàng. . .
Khúc Huyễn Yên lui về sau . . . nam nhân này lại muốn làm cái gì? Không phải là còn muốn muốn nàng đi! Bởi vì trận hành hạ vừa rồi. . . Trên người của nàng tất cả đều là vết thương.
“Tỷ, ngươi sao vẫn còn ở bên trong vậy..? ” Trữ Thi Phàm đẩy cửa ra thầm oán trách, nhưng vừa mở cửa ra liền thấy tỷ tỷ cuộn mình trong chăn sợ hãi nhìn nam nhân phía đối diện đang hướng tới nàng mà đến gần.
Khúc Huyễn Yên cùng Trì Ngạo Dịch đồng thời nhìn về phía cửa, Trì Ngạo Dịch gợi lên một nụ cười thâm hiểm, đây lại là một món đồ chơi nữa của Khúc gia. Khúc Huyễn Yên thấy được nụ cười thâm hiểm kia của hắn, một loại dự cảm không tốt nảy sinh trong lòng. Nàng lo lắng nhìn Trữ Thi Phàm nói: “ngươi đi ra ngoài trước đi!”
Trữ Thi Phàm giật mình nhìn tỷ tỷ đầy nghi hoặc? Cái nam nhân kia là ai? Chẳng lẽ như Hương ma ma nói . . . là Ngoan vương. . . Tỷ chẳng lẽ bị hắn… Nghĩ đến đây nàng tức giận nhìn Trì Ngạo Dịch hỏi: “ngươi làm gì tỷ của ta?”
Trì Ngạo Dịch gợi lên một nụ cười lạnh như băng hơi tà mị thong thả hỏi lại: “Ngươi cứ nói đi?”
Khúc Huyễn Yên thấy ngoan ý trong mắt của hắn, nàng liền hướng Trữ Thi Phàm hô to: “Ngươi đi mau! ” Nàng hiện tại chỉ thầm nghĩ làm cho muội muội rời đi. Nàng biết nam nhân trước mắt này có bao nhiêu nguy hiểm, có bao nhiêu đáng sợ. Nàng không thể để muội muội thất tiết (mất đi trinh tiết) dù sao nàng không phải hoàn toàn mang tư tưởng của người cổ đại, dù sao mười sáu năm trước nàng vẫn là người của thế kỷ 21; tư tưởng không phong kiến như vậy.
Trữ Thi Phàm thấy đôi mắt tỷ tỷ đầy sợ hãi, nàng làm sao có thể rời đi? Nàng làm sao có thể mặc kệ tỷ tỷ. . . Nam nhân này chẳng lẽ đã đối tỷ tỷ làm. . .” Tỷ ta không đi! Này! Ngươi rốt cuộc đã làm gì tỷ tỷ của ta?”
“Bổn vương chỉ báo thù!” Âm thanh của hắn lạnh lùng khiến ai cũng cảm thấy sự bi ai (đau khổ) trong lòng hắn!
“Chúng ta cùng ngươi không có thù hận!” Trữ Thi Phàm phản bác, nàng tại sao lại không nhớ rõ hắn cùng các nàng có thù oán gì?
“Nhưng Cổ xích giáo cùng bổn vương không đội trời chung. Cho nên các ngươi phải chịu!” Trì Ngạo Dịch đôi mắt hiện lên một tia hận ý! Bởi vì thấy bọn họ! Hắn hận cả chính bản thân mình!
Trữ Thi Phàm nhìn về phía Khúc Huyễn Yên, đôi mắt tràn ngập nghi hoặc. Cổ xích giáo? Hắn tại sao lại cùng cổ xích giáo có oán hận lớn như vậy?
“Ngươi thật ngoan độc (độc ác)!” Trữ Thi Phàm nghiến răng nghiến lợi, chỉ vì hận cha mà hắn liền đối xử với tỷ tỷ như vậy sao?
“Ngoan? Ha ha ha… Bổn vương không ngoan chỉ sợ sớm đã chết rồi! “Hắn cười tự giễu, trong đôi mắt tràn ngập hận ý. Hắn nham hiểm sao? Là bọn hắn làm cho hắn biến thành như vậy !
Trữ Thi Phàm không thèm cùng hắn nói, liền đi đến trước mặt tỷ tỷ kéo tay nàng hướng cửa đi đến.
Trì Ngạo Dịch đối với thị vệ ở cửa sổ ra hiệu, thị vệ gật gật đầu, liền đứng chắn trước cửa phòng.
“Tránh ra.” Trữ Thi Phàm lạnh lùng nói
Thị vệ như trước vẫn không có ý tránh đường, chỉ nghiêm nghị đứng chắn trước cửa.
Khúc Huyễn Yên không muốn muội muội bị khi dễ liền đối với nàng lắc đầu nói: “Thi phàm đừng kéo ta, ngươi đi trước đi. Ta không sao.”
Trữ Thi Phàm lắc đầu “không! Ta không thể để ngươi một mình. Cùng lắm thì chúng ta cùng chết.” Trong cuộc sống của nàng bây giờ,thân nhân chỉ còn có một mình tỷ tỷ, nàng không thể mất đi tỷ tỷ – thân nhân(người thân) duy nhất!
Khúc Huyễn Yên vẫn là kiên quyết lắc đầu quay đầu đối Trì Ngạo Dịch nói “Vương gia nếu Cổ xích giáo có làm gì có lỗi với người vậy thì đều để cho nô tỳ gánh vác, nô tỳ cầu người thả Thi Phàm.”
Trì Ngạo Dịch lạnh lùng nheo mắt, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: “Được bổn vương thả nàng!” Dứt lời hắn hướng thị vệ ra hiệu ý bảo thả nàng, thị vệ lập tức tránh đường.
Khúc Huyễn Yên đối Trữ Thi Phàm khuyên nhủ: “Thi phàm ngươi đi đi, cầu ngươi!”
Trữ Thi Phàm lo lắng nhìn tỷ tỷ không chịu rời đi, ngoan vương giết người không chớp mắt nàng làm sao có thể để cho tỷ tỷ một người một mình chịu hết thảy!
“Không muốn đi sao?” Trì Ngạo Dịch nhìn nàng hỏi một cách đùa bỡn , các nàng thật đúng là tỷ muội tình thâm. Bất quá đều là nghiệt chủng*!
(Nghiệt chủng: ý nói con cái của dòng giống xấu xa)
“Đi!” Khúc Huyễn Yên hướng nàng hét.
Trữ Thi Phàm sau cùng vẫn lo lắng liếc mắt nhìn Khúc Huyễn Yên mới rời đi. “Tỷ ta nhất định sẽ báo thù cho tỷ! Nhất định!”
Khúc Huyễn Yên thấy nàng đi rồi, thở dài nhẹ nhõm nhưng lại cảnh giác nhìn nam nhân nguy hiểm trước mắt.
Trì Ngạo Dịch nắm mạnh lấy cánh tay của nàng, dùng sức kéo giật nàng tới trước mặt mình, lạnh lùng nhìn nàng.
Hắn hoàn toàn không thèm để ý tới thân thể hiện tại của nàng, nàng bị hắn lôi kéo rất đau khiến nàng không khỏi nhíu mày.
Trì Ngạo Dịch nhìn chằm chằm nàng. Đáng chết! hắn cư nhiên thực sự có cảm giác muốn nàng! Tự lừa đối bản thân hắn cười tà đưa tay xoa bụng nàng.
Tay hắn khiến thân thể nàng như có một dòng điện chạy qua, hắn cúi đầu hung hăng hôn nàng không một tia thương tiếc, hung hăng cắn môi nàng, tay không lưu tình nắm lấy làn da trắng noãn của nàng . Hắn hơi hơi nghiêng người đứng dây, rút đi xiêm y trên người mình sau đó lại đặt ở trên người nàng.Không một tia thương tiếc cùng do dự trực tiếp động thân tiến lên thâm nhập vào người nàng
… Lại giống như bị xé rách,cơn đau truyền tới làm cho Khúc Huyễn Yên không nhịn được thét lên thành tiếng, nhưng nam nhân này vẫn như trước không có một chút thương tiếc, hắn càng mãnh liệt dùng sức hoàn toàn không cần biết nàng thống khổ, không nhìn nàng đau đớn chính là dùng toàn lực chính mình.
Trì Ngạo Dịch chỉ để ý oán hận của chính mình, trước mắt hắn đều là cảnh tượng một năm trước mà hắn căm hận! Hắn hận cả chính mình!
Nàng muốn… rất muốn làm cho hắn buông nàng ra nhưng nàng không thể bởi vì nàng sợ hắn làm cho Thi Phàm cũng nhận được thương tổn như nàng. Nàng không thể! Tay nàng gắt gao cầm lấy cạnh giường, oán hận nhìn nam nhân ở trên người nàng. Hắn huỷ hoại cả đời nàng! Nàng bị hắn huỷ đi tất cả cuộc sống bình yên.
Khống biết hắn đã muốn nàng bao nhiêu lần, hắn rời đi thân thể nàng, nằm bên cạnh nhìn nàng.
Nàng thở mạnh, nam nhân này tinh lực thất tốt, cư nhiên* có thể muốn nàng không ngừng! Còn thô bạo như vậy, căn bản không đem nàng xem là nữ nhân. Nàng ổn định lại, quay đầu đáp lại ánh mắt coi thường của hắn.
(Cư nhiên: ý chỉ là một điều tất nhiên, không phải bàn cãi…)
“Ngươi có thể thả Thi Phàm không?” Nàng hỏi, mặc kệ như thế nào, nàng phải bảo vệ Thi Phàm. Thi phàm là thân nhân duy nhất của cha trên đời này, nàng mang họ Khúc, là đại tiểu thư nhưng lại không phải là thân sinh của cha*.
(thân sinh: con ruột)
“Bổn vương sẽ không bỏ qua cho bất luận kẻ nào của Cổ Xích Giáo.” Hắn lạnh lùng nói. Muốn hắn buông tha sao? Bọn họ lúc trước đối với hắn như thế nào?
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Nàng tức giận hỏi. Hắn cư nhiên ác độc như vậy, Thi Phàm mới 14 tuổi hắn cũng không buông tha?
Gợi lên một nụ cười lạnh nói “Ngươi nói đi? Nếu tỷ muội các ngươi tranh giành tình cảm có phải ngoạn* tốt lắm không?”
(ngoạn: ý là xem kịch, đứng 1 bên thưởng thức trò vui)
Một cỗ hàn khí dâng lên khắp toàn thân nàng – tranh giành tình cảm… Hắn cư nhiên muốn nàng cùng Thi Phàm tranh giành tình cảm… “ Ta không cho phép người làm như vậy, nàng mới có 14 tuổi!”
Hắn hừ lạnh một tiếng “tóm lại bổn vương sẽ không buông tha ai hết.”
“Thật đê tiện!” Khúc Huyễn Yên trừng giận trừng mắt với hắn
Hắn hung hăng dùng tay bóp cổ nàng, âm hiểm nhìn nàng lạnh lùng nói: “đê tiện? Từ đó hẳn là dùng để nói Cổ Xích Giáo các ngươi đi! Bọn họ lúc trước làm những gì liền định trước sẵn kết cục cho ngươi cùng muội muội của ngươi rồi! Bởi vì bọn họ khiến bổn vương hận chính bản thân mình nên bổn vương cũng muốn các ngươi hận chính bản thân mình.”
Nàng bị hắn bóp cổ đến không thở nổi: “Ngươi …ngươi..buông ra…Buông ta ra…” Nàng nhìn thấy trong ánh mắt hắn tràn đầy hận ý, rốt cục là thù hận gì…mà làm cho hắn trở nên đáng sợ như vậy!
“Buông ra..?” Trì Ngạo Dịch phẫn nộ (anh ấy nổi giận ấy ạ) đột nhiên buông nàng ra đứng lên mặc quần áo.
Nàng mở to miệng thở phì phò… Cha rốt cục người tạo nên thù hận gì… khiến hắn muốn như vậy đối xử với chúng ta…. Hảo bi ai*…
(Hảo bi ai: rất đau lòng, bi thảm…)
“Hừ… Khúc Huyễn Yên ngươi tốt nhất đừng chọc giận Bổn vương” Hắn lạnh lùng nói.
Nàng không nói lời nào, chính là đồng dạng (cũng như vậy) lạnh lùng nhìn hắn. Mặc kệ là thù hận gì nhưng hắn như vậy đối với nữ nhân là đáng khinh bỉ!
“Nàng không phải người Cổ xích giáo.” Khúc Huyễn Yên nhìn nóc căn phòng thầm nói. Mặc kệ hắn tin hay không đều phải đánh cuộc một phen! Tại sao Thi Phàm không mang họ Khúc.
“Dù không phải, nàng mang họ Trữ Bổn vương cũng vẫn như vậy hận nàng!” Hắn hung hăng nói. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ nữ nhân họ Trữ kia là sỉ nhục cả đời của hắn.
Họ Trữ cũng không buông tha? Khúc gia, Trữ gia với nam nhân này rốt cục có thù hận gì. Giống như nhìn thấu được tâm tư nàng, Trì Ngạo Dịch nói “Là thù hận gì, ngươi không cần biết, ngày mai cùng bổn vương quay về vương phủ.” Dứt lời hắn cất bước đi ra ngoài.
Quay về vương phủ? Nàng có nghe lầm hay không… Vậy còn Thi phàm thì sao? Nàng đi rồi Thi Phàm phải làm sao bây giờ? Hay là hắn muốn nàng cùng Thi Phàm cùng nhau đi…
Hắn tạm dừng một chút cước bộ nhưng lại rất nhanh tiêu sái đi ra ngoài lạnh lùng nói: “Cùng nhau đi.”
(Hix.. Dịch ca có phải là có thuật đọc tâm không vậy, Yên tỷ nghĩ gì Dịch ca cũng biết >>Siêu thiệt. Ngưỡng mộ… chạy nhanh nhận sư phụ…)
Cùng nhau đi? Không được, nàng không thể để cho hắn mang cả Thi Phàm đi…. Tuyệt đối không thể! Thi Phàm mới nhỏ như vậy, nàng tuyệt đối không thể để cho nam nhân này huỷ hoại nàng! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng nhất định phải bảo vệ Thi Phàm
“Tỷ, ngươi không sao chứ?” Trữ Thi Phàm đẩy cửa ra, chạy đến trước mặt nàng. Thấy trên người nàng đều là những vết xanh tím, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho tên vương gia kia, nhất định!
“Thi phàm? Ừm ta không sao”. Nàng ngồi dậy cười lắc đầu nói
“Tỷ…..” Trữ Thi Phàm có chút nghẹn ngào kêu tỷ tỷ của nàng. Tại nàng mà tỷ tỷ mới lại bị tên nam nhân kia tra tấn, nhục nhã… nàng thật sự vô dụng!
Nàng ôn nhu cười xoa đầu muội muội nói: “Làm sao vậy? Đừng khóc” Nàng cùng muội lớn lên ở Cổ xích giáo, cùng muội muội thân thiết, nàng thực sự thích Thi Phàm.
“Tỷ… ta có phải thực vô dụng?” Trữ Thi Phàm hỏi nàng có phải thực vô dụng! Võ công tốt như vậy cũng không thể dùng!
Nàng lắc đầu “làm sao có thể? Thi Phàm ở trong lòng tỷ tỷ là giỏi nhất, cho nên mặc kệ như thế nào Thi Phàm đều phải bình tĩnh!”
Bình tĩnh… Nàng nhớ kỹ : “ừm, tỷ ta đã biết.”
Nàng nở nụ cười, Thi Phàm từ trước đến nay thực nghe lời.
“Tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ? Đây đúng là vấn đề nàng đau đầu. Nàng thì không thể trốn mà Thi Phàm thì… “Thi Phàm, người đi đi.”
“Đi, tỷ ta đi đâu chứ?” Tỷ tỷ cư nhiên bảo nàng đi.
“Lưu lạc giang hồ, tóm lại là không cần theo ta”
“Tỷ, vậy còn ngươi?” Nàng đi rồi, tỷ tỷ làm sao bây giờ?
Nàng… Chỉ có một kết cục – “Quay về vương phủ.”
“Cái gì? Quay về vương phủ?” Nàng không nghe lầm chứ… Tỷ tỷ nói quay về vương phủ? Cùng Ngoan Vương kia sao?
“Chỉ cần ta lưu lại, ngươi có thể đi”
“Không được! tỷ, ta tuyệt đối không để mình ngươi ở lại!” Nàng cố chấp nói.
“Đừng cố chấp, Thi Phàm! Ta thực lo lắng hắn sẽ làm gì với ngươi…” Nàng khuyên nhủ.
“Không quan hệ (không sao)! Tỷ, ta sẽ huỷ dung (phá hỏng đi dung nhan)” Nàng kiên quyết nói, cho dù huỷ dung nàng cũng phải cùng tỷ tỷ ở chung một chỗ.
“Không được? Ngươi muốn ta như thế nào hướng cha công đạo*?” Nàng còn nói sẽ huỷ dung. Nàng không biết dung mạo đối với nữ nhân rất quan trọng sao?
(Công đạo: ý là không thể đối mặt, nói chuyện với cha)
“Kia. . . Tỷ, ta là giả hủy dung.”
“Giả huỷ dung?”
“Ừm! Tỷ, ngươi đã quên rồi sao? chúng ta đã học ở Cổ xích giáo đó” Trữ Thi Phàm nhắc nhở.
“Có thể chứ?”
“Đó là phương pháp bí truyền của Cổ xích giáo, đương nhiên là có thể!” Trữ Thi Phàm khẳng định nói. Phương pháp huỷ dung này hiện tại chỉ có nàng cùng tỷ tỷ biết.
Tuy vậy trong lòng vẫn không yên, nàng không biết làm như vậy có thể bị phát hiện hay không…
“Thi Phàm, người đáp ứng ta một khi ngươi bị phát hiện, ngươi liền bỏ lại ta để trốn được không?”
“Tỷ, sao ngươi đối với ta cư nhiên tốt vậy.”
Nàng nở nụ cười: “Bởi vì ngươi là người thân nhất của ta.”
Nữ oa nhi thế nào không khóc? Một phụ nhân nhìn nàng.
Bình thường, đứa trẻ sinh ra sẽ khóc. Một phụ nhân khác nói.
Vừa sinh hạ đến… Cái gì?! Nàng vừa sinh hạ đến?? Nàng kia hiện tại sẽ không phải… phải… trẻ con! Thế giới thật nhiều sự bất ngờ. Nàng ở thế kỷ 21 vẫn là 18 tuổi. Đến đây cư nhiên là… 0 tuổi. Thân thể 0 tuổi… ý nghĩ 18 tuổi?
“-Mặc kệ sao, dù sao tướng công ta cũng không tính lưu nàng lại.” Một phụ nhân nằm ở bên cạnh nói. Nếu nàng không nhầm thì lời nói kia của “nương” nàng nha. Người mẹ thân sinh nàng không cần nàng! Thiên~~~ người như thế nào để ta xuyên qua thân thể này~~~
Vù~~~ một trận gió mát quấy rầy nàng mộng đẹp. Mở mắt ra, nàng bị tình cảnh trước mắt hoảng sợ, nàng đang hướng vách núi rơi xuống nha! Nàng vừa mới tử một hồi. Như thế nào như vậy suy? Quyên đi, nàng nhận mệnh, dù sao cũng chết một lần rồi. Nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong buông xuống. Nhưng nàng lại bị một người ôm lấy, cái ôm này cải biến vận mệnh nàng về sau. Từ nay về sau nàng liền có cha- Khúc Vệ Cổ Xích Giáo bang chủ. Cũng có nương — Trữ Mị Tâm Cổ Xích Giáo phu nhân. Hai năm sau, nàng có một cái muội muội – Trữ Nhi Phàm Cổ Xích Giáo nhị tiểu thư. Nàng cũng có tên Khúc Huyễn Yên.
Nàng cùng muội muội Trữ Nhi Phàm ở Cổ Xích Giáo khoái hoạt trưởng thành. Các nàng luyện võ, luyện cầm, ngâm thơ, đọc sách, vẽ tranh, chơi cờ… Cầm kỳ thi hoạ- mọi thứ đều tinh thông chính là muội muội nàng. Bởi vì không thích học cầm kì thi hoạ nên nàng không chăm học, nàng chịu khó học chỉ sợ là bởi vì ở thế kỷ 21 nàng không hảo hảo học tập cho nên hiện tại nghĩ kỹ nàng một lần nữa nghe lời, ngoan ngoãn học đi. Muội muội võ công so với nàng học khá hơn, thời điểm luận võ với muội muội, nàng luôn thoáng có điểm chật vật.
Nàng thời thơ ấu cứ như vậy hạnh phúc trôi qua.
Thẳng đến khi ấy, nàng 15 tuổi Cổ Xích Giáo giúp triều đình đại chiến. Địch quân thế lực cường đại, Cổ Xích Giáo cuối cùng chiến bại. Trước đó, Khúc Vệ đem nàng và muội muội đưa ra khỏi Cổ Xích Giáo để các nàng hảo hảo sống sót… Cứ như vậy… Các nàng lựa chọn ở lại Thanh Lâu sinh sống…
Khúc Huyễn Yên bất đắc dĩ lấy cầm liền theo hắn vào phòng.
Nàng phúc phúc thân nói : “Vương gia, nô tỳ xin được hát.”
Trên nhuyễn tháp, Trì Ngạo Dịch cũng không có mở mắt chỉ vọng ra âm thanh lạnh lùng nói: “ừm.”
Khúc Huyễn Yên không để ý tới hắn lạnh nhạt, tự mình ngồi xuống bắt đầu đàn hát.
Xướng (hát) xong rồi cúi đầu đứng lên nói :” Vương gia nô tỳ đã xướng xong ,xin cáo lui trước.”
“Đợi chút.” -Trì Ngạo Dịch đứng lên.
Khúc Huyễn Yên dừng lại cước bộ cúi đầu: ” Vương gia còn có gì phân phó (sai bảo)?”
“Ngẩng đầu lên cho bổn vương.” Trì Ngạo Dịch lạnh lùng ra lệnh, hắn muốn xem xem đệ nhất mỹ nhân Hàng Châu có bao nhiêu mĩ (đẹp).
Khúc Huyễn Yên có chút do dự, nàng không phải sợ hắn nhìn thấy. Dù sao nàng cũng là Hàng Châu đệ nhất mỹ nhân. Nhưng nam nhân này nàng cảm thấy tốt nhất vẫn là không nên chọc vào, hắn là Ngoan vương! Nàng bất đắc dĩ chậm rãi ngẩng đầu ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng kia của hắn.
(Ngoan trong từ ngoan độc, ý chỉ một người nham hiểm, độc ác. Ban đầu ta đọc còn suýt nữa nghĩ ngoan trong ngoan ngoãn >”<~~~)
Trì Ngạo Dịch nhìn nàng. Nàng có khuôn mặt ôn nhu tinh tế, làn da trắng mịn hoàn mỹ không tỳ vết, hai hàng lông mày như tranh vẽ, đôi phượng mâu (đôi mắt) trong veo sáng lấp lánh, mũi quỳnh nhỏ nhắn bên dưới là cánh môi hồng mỏng manh với khóe miệng cong cong. Quả nhiên là một mỹ nhân so với tiểu thiếp của hắn còn đẹp hơn nhiều! Tuy nhiên… dù đẹp tới mấy đi nữa thì là kẻ thù của hắn! Nàng vẫn là kẻ xấu xa đáng ghê tởm !
Khúc Huyễn Yên nhìn hắn đánh giá, hắn quả là xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nam, ánh mắt thâm trầm lạnh băng cao ngạo, trong đáy mắt tràn ngập lãnh ý, những lọn tóc đen dày tùy ý tán ở bên tai phát ra u lam quang mang(ý nói mái tóc khiến Dịch ca trông tà mị âm trầm ý ạ). Vẻ tuấn mỹ khiến người khác không thể không thầm sợ hãi, nhưng vì sao cảm giác hắn nhìn nàng khi trong ánh mắt có một loại hận ý. .
Trì Ngạo Dịch gợi lên một nụ cười lạnh nói: “Khúc Huyễn Yên, ta phải làm cho ngươi dù có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy nhưng cảm thấy bi ai (đau khổ).”
Khúc Huyễn Yên nhíu mày không rõ hắn là có ý tứ gì. Đột nhiên nàng bị nhấc bổng lên, nàng có chút kinh ngạc nói: “Vương gia ngài muốn làm cái gì?”Trì Ngạo Dịch không để cho nàng kịp phản ứng lại, liền ngang ngược ôm lấy nàng, hắn muốn làm cho nàng sống không bằng chết làm cho Khúc Vệ chết không nhắm mắt! Xem nàng mất đi trinh tiết sẽ sống thế nào! Trì Ngạo Dịch hừ lạnh một tiếng nói : “Làm cái gì ư? Làm chuyện bổn vương cùng ngươi có thể làm!”
Khúc Huyễn Yên lập tức phản ứng bắt đầu giãy dụa: “Vương… Vương gia, thỉnh ngài buông tay nô tỳ chỉ bán nghệ.”
Trì Ngạo Dịch ôm lấy nàng hướng giường đi đến, hắn cúi đầu oán hận nhìn người trong lòng ngực đang giãy dụa, nữ nhân này thật đúng là có tài giả trang (giả vờ) còn không phải cùng người đàn bà kia giống nhau, chỉ vì lợi ích mà bất chấp tất cả sao! “Bổn vương muốn ai, thì nhất định phải có người đó.”
Đột nhiên nàng bị ném lên trên giường, thân thể bị đè lên.
Trên thân thể đột nhiên bị đè nặng khiến nàng vô cùng sợ hãi! Nam nhân này rốt cuộc có phải là Vương gia không? Tại sao không có phong thái như vậy? “Vương gia đừng mà… đừng!”
Trì Ngạo Dịch hừ lạnh một tiếng đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của nàng nói : “Bây giờ vẫn còn giả vờ sao? Ngươi cho là nữ nhân Cổ xích giáo các ngươi có bao nhiêu sạch sẽ?”
Hắn nắm tay nàng rất đau, hắn lại còn nói tới Cổ xích giáo? Làm sao mà hắn biết nàng là người của Cổ xích giáo! Xong rồi người của Cổ xích giáo và người của triều đình có thù oán! “Vương gia, nô tỳ không phải người của Cổ xích giáo.” Nàng cố gắng chịu đựng đau đớn ở cánh tay mà nói dối.
Ba—— hắn hung hăng tát nàng một cái tát, âm thanh lạnh lùng nói:”mặc kệ ngươi có hay không phải là người của Cổ xích giáo hôm nay bổn vương nhất định muốn ngươi!” Nói xong hắn hung hăng hôn lên môi của nàng!
Nụ hôn bất ngờ làm cho nàng bối rối không biết làm thế nào, trong lòng thầm mắng nam nhân này vô số lần nhưng cuối cùng lại không mắng ra khỏi miệng,bờ môi của hắn ngăn lại lời mắng của nàng !
Xoẹt —— của nàng quần áo toàn bộ xé rách! Trì Ngạo Dịch buông môi của nàng ra, hung hăng cắn xương quai xanh xinh đẹp của nàng.
Nàng chỉ yên lặng chịu đựng, lúc này nàng còn có thể làm thế nào? Chẳng lẽ muốn dùng võ công. Nhưng là dù có dùng cũng chỉ là uổng phí khí lực thôi.
Thấy nàng không phản kháng hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng nói : “Tại sao ngươi không phản kháng hay là ngươi cũng nguyện ý làm cho bổn vương muốn ngươi?”
Nàng lạnh lùng nhìn hắn nói :” Nếu phản kháng có tác dụng, ta tất nhiên sẽ làm thử xem sao!”
Vậy là ngươi đã hiểu, vậy hãy từ từ mà hưởng thụ đi.
Nàng lặng yên chịu đựng… Hắn hung hăng cắn nàng, thô bạo giống như cực kỳ hận nàng…
Cũng đúng Cổ xích giáo cùng triều đình vốn còn có cừu*, hắn là Vương gia khẳng định cũng hận người của Cổ xích giáo.
(Cừu: Cừu trong cừu oán tức là thù hận)
Nhưng là hắn vì sao lại nói nữ nhân Cổ xích giáo đều kẻ không sạch sẽ?
… Nàng bởi vì đau đớn mà thét lên một tiếng, nàng nắm chặt giường tháp biên (thành giường), nước mắt không nghe lời mà chảy xuống.
Tiếng kêu thảm thiết này làm cho Trì Ngạo Dịch cảm thấy thỏa mãn, hắn đúng là muốn nàng khổ sở, đau đớn! Hắn muốn cho Khúc Vệ thấy hắn đối xử với người Cổ xích giáo bọn họ như thế nào… Cho nên hắn dùng sức càng mạnh … Hắn muốn báo thù!
“Ngươi buông ra, ngươi buông ta ra. . !” Nàng khóc hô (vừa khóc vừa kêu lên ý ạ), nàng chưa bao giờ cảm thấy đau như vậy! Vì sao. . . Cha. . Ngươi rốt cuộc như thế nào lại động tới ngoan vương này vậy…
“Buông ra?” Trì Ngạo Dịch lạnh lùng nhìn nàng, nàng bảo buông ra sao?
“Ngươi… ngươi hỗn đản (vô lại)! Ngươi tại sao có thể đối một nữ nhân như vậy chứ… ” – Nàng khóc, ánh mắt oán hận nhìn nam nhân đang ở trên người nàng.
Trì Ngạo Dịch cười lạnh nói: “ta chỉ như vậy đối với nữ nhân Cổ xích giáo các ngươi.” Là Cổ xích giáo làm cho hắn biến thành thế này. Chính là bọn họ!
“Cổ xích giáo với ngươi có cái hận thù gì . . . mà ngươi lại muốn đối xử với ta như vậy?” Khúc Huyễn Yên khóc, nàng không biết nàng càng như vậy Trì Ngạo Dịch lại càng ngoan (tàn bạo)!
“Ngươi không cần biết!” Trì Ngạo Dịch lạnh lùng nghĩ đến mối thù. . . Cái mối thù kia… Hắn vĩnh viễn sẽ không quên.
Nàng rốt cuộc chịu không nổi, tay nàng vòng ôm lấy lưng hắn, bởi vì đau đớn mà móng tay nàng đâm sâu vào lưng hắn. . .
Trì Ngạo Dịch nhìn nữ nhân dưới thân mình thống khổ , hắn thực thỏa mãn.
————
Mưa gió rút cục đã trôi qua, Trì Ngạo Dịch nhàn nhã đứng dậy mặc quần áo ngồi ở ghế trên nhìn thân hình xinh đẹp của nàng rồi gợi lên một nụ cười lạnh.
Khúc Huyễn Yên im lặng cảm nhận cảm giác không bị đụng chạm, lần đầu tiên của nàng đã bị nam nhân tàn bạo này cướp đi. Tại niên đại này, điều quan trọng nhất của một nữ nhân là trinh tiết. Vì vậy có thể thấy hắn có bao nhiêu hận Khúc gia, có bao nhiêu hận Cổ xích giáo! Nàng quay đầu lại liền trông thấy nam nhân đang ngồi trên ghế nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt lạnh như băng khiến nàng cảm thấy ớn lạnh, nàng liền lập tức đứng dậy dùng chăn che khuất thân thể của chính mình. Y phục của nàng đã bị hắn phá hỏng… phải làm sao bây giờ?
Trì Ngạo Dịch nhìn nàng hắn muốn nhìn xem nàng làm sao bây giờ? Đột nhiên hắn đứng dậy chậm rãi đi tới cạnh nàng. . .
Khúc Huyễn Yên lui về sau . . . nam nhân này lại muốn làm cái gì? Không phải là còn muốn muốn nàng đi! Bởi vì trận hành hạ vừa rồi. . . Trên người của nàng tất cả đều là vết thương.
“Tỷ, ngươi sao vẫn còn ở bên trong vậy..? ” Trữ Thi Phàm đẩy cửa ra thầm oán trách, nhưng vừa mở cửa ra liền thấy tỷ tỷ cuộn mình trong chăn sợ hãi nhìn nam nhân phía đối diện đang hướng tới nàng mà đến gần.
Khúc Huyễn Yên cùng Trì Ngạo Dịch đồng thời nhìn về phía cửa, Trì Ngạo Dịch gợi lên một nụ cười thâm hiểm, đây lại là một món đồ chơi nữa của Khúc gia. Khúc Huyễn Yên thấy được nụ cười thâm hiểm kia của hắn, một loại dự cảm không tốt nảy sinh trong lòng. Nàng lo lắng nhìn Trữ Thi Phàm nói: “ngươi đi ra ngoài trước đi!”
Trữ Thi Phàm giật mình nhìn tỷ tỷ đầy nghi hoặc? Cái nam nhân kia là ai? Chẳng lẽ như Hương ma ma nói . . . là Ngoan vương. . . Tỷ chẳng lẽ bị hắn… Nghĩ đến đây nàng tức giận nhìn Trì Ngạo Dịch hỏi: “ngươi làm gì tỷ của ta?”
Trì Ngạo Dịch gợi lên một nụ cười lạnh như băng hơi tà mị thong thả hỏi lại: “Ngươi cứ nói đi?”
Khúc Huyễn Yên thấy ngoan ý trong mắt của hắn, nàng liền hướng Trữ Thi Phàm hô to: “Ngươi đi mau! ” Nàng hiện tại chỉ thầm nghĩ làm cho muội muội rời đi. Nàng biết nam nhân trước mắt này có bao nhiêu nguy hiểm, có bao nhiêu đáng sợ. Nàng không thể để muội muội thất tiết (mất đi trinh tiết) dù sao nàng không phải hoàn toàn mang tư tưởng của người cổ đại, dù sao mười sáu năm trước nàng vẫn là người của thế kỷ 21; tư tưởng không phong kiến như vậy.
Trữ Thi Phàm thấy đôi mắt tỷ tỷ đầy sợ hãi, nàng làm sao có thể rời đi? Nàng làm sao có thể mặc kệ tỷ tỷ. . . Nam nhân này chẳng lẽ đã đối tỷ tỷ làm. . .” Tỷ ta không đi! Này! Ngươi rốt cuộc đã làm gì tỷ tỷ của ta?”
“Bổn vương chỉ báo thù!” Âm thanh của hắn lạnh lùng khiến ai cũng cảm thấy sự bi ai (đau khổ) trong lòng hắn!
“Chúng ta cùng ngươi không có thù hận!” Trữ Thi Phàm phản bác, nàng tại sao lại không nhớ rõ hắn cùng các nàng có thù oán gì?
“Nhưng Cổ xích giáo cùng bổn vương không đội trời chung. Cho nên các ngươi phải chịu!” Trì Ngạo Dịch đôi mắt hiện lên một tia hận ý! Bởi vì thấy bọn họ! Hắn hận cả chính bản thân mình!
Trữ Thi Phàm nhìn về phía Khúc Huyễn Yên, đôi mắt tràn ngập nghi hoặc. Cổ xích giáo? Hắn tại sao lại cùng cổ xích giáo có oán hận lớn như vậy?
“Ngươi thật ngoan độc (độc ác)!” Trữ Thi Phàm nghiến răng nghiến lợi, chỉ vì hận cha mà hắn liền đối xử với tỷ tỷ như vậy sao?
“Ngoan? Ha ha ha… Bổn vương không ngoan chỉ sợ sớm đã chết rồi! “Hắn cười tự giễu, trong đôi mắt tràn ngập hận ý. Hắn nham hiểm sao? Là bọn hắn làm cho hắn biến thành như vậy !
Trữ Thi Phàm không thèm cùng hắn nói, liền đi đến trước mặt tỷ tỷ kéo tay nàng hướng cửa đi đến.
Trì Ngạo Dịch đối với thị vệ ở cửa sổ ra hiệu, thị vệ gật gật đầu, liền đứng chắn trước cửa phòng.
“Tránh ra.” Trữ Thi Phàm lạnh lùng nói
Thị vệ như trước vẫn không có ý tránh đường, chỉ nghiêm nghị đứng chắn trước cửa.
Khúc Huyễn Yên không muốn muội muội bị khi dễ liền đối với nàng lắc đầu nói: “Thi phàm đừng kéo ta, ngươi đi trước đi. Ta không sao.”
Trữ Thi Phàm lắc đầu “không! Ta không thể để ngươi một mình. Cùng lắm thì chúng ta cùng chết.” Trong cuộc sống của nàng bây giờ,thân nhân chỉ còn có một mình tỷ tỷ, nàng không thể mất đi tỷ tỷ – thân nhân(người thân) duy nhất!
Khúc Huyễn Yên vẫn là kiên quyết lắc đầu quay đầu đối Trì Ngạo Dịch nói “Vương gia nếu Cổ xích giáo có làm gì có lỗi với người vậy thì đều để cho nô tỳ gánh vác, nô tỳ cầu người thả Thi Phàm.”
Trì Ngạo Dịch lạnh lùng nheo mắt, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: “Được bổn vương thả nàng!” Dứt lời hắn hướng thị vệ ra hiệu ý bảo thả nàng, thị vệ lập tức tránh đường.
Khúc Huyễn Yên đối Trữ Thi Phàm khuyên nhủ: “Thi phàm ngươi đi đi, cầu ngươi!”
Trữ Thi Phàm lo lắng nhìn tỷ tỷ không chịu rời đi, ngoan vương giết người không chớp mắt nàng làm sao có thể để cho tỷ tỷ một người một mình chịu hết thảy!
“Không muốn đi sao?” Trì Ngạo Dịch nhìn nàng hỏi một cách đùa bỡn , các nàng thật đúng là tỷ muội tình thâm. Bất quá đều là nghiệt chủng*!
(Nghiệt chủng: ý nói con cái của dòng giống xấu xa)
“Đi!” Khúc Huyễn Yên hướng nàng hét.
Trữ Thi Phàm sau cùng vẫn lo lắng liếc mắt nhìn Khúc Huyễn Yên mới rời đi. “Tỷ ta nhất định sẽ báo thù cho tỷ! Nhất định!”
Khúc Huyễn Yên thấy nàng đi rồi, thở dài nhẹ nhõm nhưng lại cảnh giác nhìn nam nhân nguy hiểm trước mắt.
Trì Ngạo Dịch nắm mạnh lấy cánh tay của nàng, dùng sức kéo giật nàng tới trước mặt mình, lạnh lùng nhìn nàng.
Hắn hoàn toàn không thèm để ý tới thân thể hiện tại của nàng, nàng bị hắn lôi kéo rất đau khiến nàng không khỏi nhíu mày.
Trì Ngạo Dịch nhìn chằm chằm nàng. Đáng chết! hắn cư nhiên thực sự có cảm giác muốn nàng! Tự lừa đối bản thân hắn cười tà đưa tay xoa bụng nàng.
Tay hắn khiến thân thể nàng như có một dòng điện chạy qua, hắn cúi đầu hung hăng hôn nàng không một tia thương tiếc, hung hăng cắn môi nàng, tay không lưu tình nắm lấy làn da trắng noãn của nàng . Hắn hơi hơi nghiêng người đứng dây, rút đi xiêm y trên người mình sau đó lại đặt ở trên người nàng.Không một tia thương tiếc cùng do dự trực tiếp động thân tiến lên thâm nhập vào người nàng
… Lại giống như bị xé rách,cơn đau truyền tới làm cho Khúc Huyễn Yên không nhịn được thét lên thành tiếng, nhưng nam nhân này vẫn như trước không có một chút thương tiếc, hắn càng mãnh liệt dùng sức hoàn toàn không cần biết nàng thống khổ, không nhìn nàng đau đớn chính là dùng toàn lực chính mình.
Trì Ngạo Dịch chỉ để ý oán hận của chính mình, trước mắt hắn đều là cảnh tượng một năm trước mà hắn căm hận! Hắn hận cả chính mình!
Nàng muốn… rất muốn làm cho hắn buông nàng ra nhưng nàng không thể bởi vì nàng sợ hắn làm cho Thi Phàm cũng nhận được thương tổn như nàng. Nàng không thể! Tay nàng gắt gao cầm lấy cạnh giường, oán hận nhìn nam nhân ở trên người nàng. Hắn huỷ hoại cả đời nàng! Nàng bị hắn huỷ đi tất cả cuộc sống bình yên.
Khống biết hắn đã muốn nàng bao nhiêu lần, hắn rời đi thân thể nàng, nằm bên cạnh nhìn nàng.
Nàng thở mạnh, nam nhân này tinh lực thất tốt, cư nhiên* có thể muốn nàng không ngừng! Còn thô bạo như vậy, căn bản không đem nàng xem là nữ nhân. Nàng ổn định lại, quay đầu đáp lại ánh mắt coi thường của hắn.
(Cư nhiên: ý chỉ là một điều tất nhiên, không phải bàn cãi…)
“Ngươi có thể thả Thi Phàm không?” Nàng hỏi, mặc kệ như thế nào, nàng phải bảo vệ Thi Phàm. Thi phàm là thân nhân duy nhất của cha trên đời này, nàng mang họ Khúc, là đại tiểu thư nhưng lại không phải là thân sinh của cha*.
(thân sinh: con ruột)
“Bổn vương sẽ không bỏ qua cho bất luận kẻ nào của Cổ Xích Giáo.” Hắn lạnh lùng nói. Muốn hắn buông tha sao? Bọn họ lúc trước đối với hắn như thế nào?
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Nàng tức giận hỏi. Hắn cư nhiên ác độc như vậy, Thi Phàm mới 14 tuổi hắn cũng không buông tha?
Gợi lên một nụ cười lạnh nói “Ngươi nói đi? Nếu tỷ muội các ngươi tranh giành tình cảm có phải ngoạn* tốt lắm không?”
(ngoạn: ý là xem kịch, đứng 1 bên thưởng thức trò vui)
Một cỗ hàn khí dâng lên khắp toàn thân nàng – tranh giành tình cảm… Hắn cư nhiên muốn nàng cùng Thi Phàm tranh giành tình cảm… “ Ta không cho phép người làm như vậy, nàng mới có 14 tuổi!”
Hắn hừ lạnh một tiếng “tóm lại bổn vương sẽ không buông tha ai hết.”
“Thật đê tiện!” Khúc Huyễn Yên trừng giận trừng mắt với hắn
Hắn hung hăng dùng tay bóp cổ nàng, âm hiểm nhìn nàng lạnh lùng nói: “đê tiện? Từ đó hẳn là dùng để nói Cổ Xích Giáo các ngươi đi! Bọn họ lúc trước làm những gì liền định trước sẵn kết cục cho ngươi cùng muội muội của ngươi rồi! Bởi vì bọn họ khiến bổn vương hận chính bản thân mình nên bổn vương cũng muốn các ngươi hận chính bản thân mình.”
Nàng bị hắn bóp cổ đến không thở nổi: “Ngươi …ngươi..buông ra…Buông ta ra…” Nàng nhìn thấy trong ánh mắt hắn tràn đầy hận ý, rốt cục là thù hận gì…mà làm cho hắn trở nên đáng sợ như vậy!
“Buông ra..?” Trì Ngạo Dịch phẫn nộ (anh ấy nổi giận ấy ạ) đột nhiên buông nàng ra đứng lên mặc quần áo.
Nàng mở to miệng thở phì phò… Cha rốt cục người tạo nên thù hận gì… khiến hắn muốn như vậy đối xử với chúng ta…. Hảo bi ai*…
(Hảo bi ai: rất đau lòng, bi thảm…)
“Hừ… Khúc Huyễn Yên ngươi tốt nhất đừng chọc giận Bổn vương” Hắn lạnh lùng nói.
Nàng không nói lời nào, chính là đồng dạng (cũng như vậy) lạnh lùng nhìn hắn. Mặc kệ là thù hận gì nhưng hắn như vậy đối với nữ nhân là đáng khinh bỉ!
“Nàng không phải người Cổ xích giáo.” Khúc Huyễn Yên nhìn nóc căn phòng thầm nói. Mặc kệ hắn tin hay không đều phải đánh cuộc một phen! Tại sao Thi Phàm không mang họ Khúc.
“Dù không phải, nàng mang họ Trữ Bổn vương cũng vẫn như vậy hận nàng!” Hắn hung hăng nói. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ nữ nhân họ Trữ kia là sỉ nhục cả đời của hắn.
Họ Trữ cũng không buông tha? Khúc gia, Trữ gia với nam nhân này rốt cục có thù hận gì. Giống như nhìn thấu được tâm tư nàng, Trì Ngạo Dịch nói “Là thù hận gì, ngươi không cần biết, ngày mai cùng bổn vương quay về vương phủ.” Dứt lời hắn cất bước đi ra ngoài.
Quay về vương phủ? Nàng có nghe lầm hay không… Vậy còn Thi phàm thì sao? Nàng đi rồi Thi Phàm phải làm sao bây giờ? Hay là hắn muốn nàng cùng Thi Phàm cùng nhau đi…
Hắn tạm dừng một chút cước bộ nhưng lại rất nhanh tiêu sái đi ra ngoài lạnh lùng nói: “Cùng nhau đi.”
(Hix.. Dịch ca có phải là có thuật đọc tâm không vậy, Yên tỷ nghĩ gì Dịch ca cũng biết >>Siêu thiệt. Ngưỡng mộ… chạy nhanh nhận sư phụ…)
Cùng nhau đi? Không được, nàng không thể để cho hắn mang cả Thi Phàm đi…. Tuyệt đối không thể! Thi Phàm mới nhỏ như vậy, nàng tuyệt đối không thể để cho nam nhân này huỷ hoại nàng! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng nhất định phải bảo vệ Thi Phàm
“Tỷ, ngươi không sao chứ?” Trữ Thi Phàm đẩy cửa ra, chạy đến trước mặt nàng. Thấy trên người nàng đều là những vết xanh tím, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho tên vương gia kia, nhất định!
“Thi phàm? Ừm ta không sao”. Nàng ngồi dậy cười lắc đầu nói
“Tỷ…..” Trữ Thi Phàm có chút nghẹn ngào kêu tỷ tỷ của nàng. Tại nàng mà tỷ tỷ mới lại bị tên nam nhân kia tra tấn, nhục nhã… nàng thật sự vô dụng!
Nàng ôn nhu cười xoa đầu muội muội nói: “Làm sao vậy? Đừng khóc” Nàng cùng muội lớn lên ở Cổ xích giáo, cùng muội muội thân thiết, nàng thực sự thích Thi Phàm.
“Tỷ… ta có phải thực vô dụng?” Trữ Thi Phàm hỏi nàng có phải thực vô dụng! Võ công tốt như vậy cũng không thể dùng!
Nàng lắc đầu “làm sao có thể? Thi Phàm ở trong lòng tỷ tỷ là giỏi nhất, cho nên mặc kệ như thế nào Thi Phàm đều phải bình tĩnh!”
Bình tĩnh… Nàng nhớ kỹ : “ừm, tỷ ta đã biết.”
Nàng nở nụ cười, Thi Phàm từ trước đến nay thực nghe lời.
“Tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ? Đây đúng là vấn đề nàng đau đầu. Nàng thì không thể trốn mà Thi Phàm thì… “Thi Phàm, người đi đi.”
“Đi, tỷ ta đi đâu chứ?” Tỷ tỷ cư nhiên bảo nàng đi.
“Lưu lạc giang hồ, tóm lại là không cần theo ta”
“Tỷ, vậy còn ngươi?” Nàng đi rồi, tỷ tỷ làm sao bây giờ?
Nàng… Chỉ có một kết cục – “Quay về vương phủ.”
“Cái gì? Quay về vương phủ?” Nàng không nghe lầm chứ… Tỷ tỷ nói quay về vương phủ? Cùng Ngoan Vương kia sao?
“Chỉ cần ta lưu lại, ngươi có thể đi”
“Không được! tỷ, ta tuyệt đối không để mình ngươi ở lại!” Nàng cố chấp nói.
“Đừng cố chấp, Thi Phàm! Ta thực lo lắng hắn sẽ làm gì với ngươi…” Nàng khuyên nhủ.
“Không quan hệ (không sao)! Tỷ, ta sẽ huỷ dung (phá hỏng đi dung nhan)” Nàng kiên quyết nói, cho dù huỷ dung nàng cũng phải cùng tỷ tỷ ở chung một chỗ.
“Không được? Ngươi muốn ta như thế nào hướng cha công đạo*?” Nàng còn nói sẽ huỷ dung. Nàng không biết dung mạo đối với nữ nhân rất quan trọng sao?
(Công đạo: ý là không thể đối mặt, nói chuyện với cha)
“Kia. . . Tỷ, ta là giả hủy dung.”
“Giả huỷ dung?”
“Ừm! Tỷ, ngươi đã quên rồi sao? chúng ta đã học ở Cổ xích giáo đó” Trữ Thi Phàm nhắc nhở.
“Có thể chứ?”
“Đó là phương pháp bí truyền của Cổ xích giáo, đương nhiên là có thể!” Trữ Thi Phàm khẳng định nói. Phương pháp huỷ dung này hiện tại chỉ có nàng cùng tỷ tỷ biết.
Tuy vậy trong lòng vẫn không yên, nàng không biết làm như vậy có thể bị phát hiện hay không…
“Thi Phàm, người đáp ứng ta một khi ngươi bị phát hiện, ngươi liền bỏ lại ta để trốn được không?”
“Tỷ, sao ngươi đối với ta cư nhiên tốt vậy.”
Nàng nở nụ cười: “Bởi vì ngươi là người thân nhất của ta.”
/69
|