Chớp mắt ngày bọn họ hẹn nhau đi chơi đã tới.
Khúc Huyễn Yên , Trì Ngạo Nhiên, Vu Nguyệt Dật ba người bọn họ sáng sớm liền đi còn nói là ngày mai mới có thể trở về.
Trữ Thi Phàm ngồi ở bàn trang điểm, trong lòng bất an không yên tỷ tỷ nói là tỷ thích Vương gia ... như vậy rốt cuộc là đến mức độ nào rồi? Nếu đến mức cùng sinh cùng tử ... Nàng làm vậy không phải là sai lầm sao? Nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Nếu làm cho tỷ tỷ thương tâm ... nhưng là Trì Ngạo Dịch đối sử với tỷ tỷ của nàng như vậy nàng làm sao có thể tha thứ đấy? Vì tỷ tỷ nàng có thể làm bất cứ điều gì, bất cứ giá nào! Mặc kệ , nàng đã đáp ứng yêu cầu của Tư Đồ rồi, nàng sẽ làm!!!
Đang ở cùng chỗ bọn Trì Ngạo Nhiên và Vu Nguyệt Dật đi du hồ Khúc Huyễn Yên có chút gì đó bất an tim nhói đau.
Ách ... nàng nhíu máy che ngực, đau đến độ nàng phát ra tiếng
“Làm sao vậy?” Vu Nguyệt Dật xem nàng che ngực liền khẩn trương hỏi.
“Không, không có gì tự nhiên hơi đau ngực chút thôi” Khúc Huyễn Yên cuời nói.
“ Nga ... không có việc gì là tốt rồi” Vu Nguyệt Dật gật đầu nói.
“ Nguyệt Dật, ta có linh cảm hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó” Khúc Huyễn Yên nói. Nàng chính là cảm thất hôm nay sẽ có chuyện nhưng không biết sẽ là chuyện gì sẽ đến đây.
“ Ân, ta cũng có cảm giác không tốt” Vu Nguyệt Dật gật đầu nói.
“Ai nha hai người các ngươi đừng quấy rầy càm xúc tốt của ta được không?” Trì Ngạo Nhiên bất mãn nói.
“Không, là ta dự cảm hôm nay nhất định giống như sẽ phát sinh chuyện đại sự” Khúc Huyễn Yên lắc đầu nói, nàng có dự cảm không tốt.
“Ai nha Huyễn Yên ngươi đừng có để tâm nơi đâu, xem đi nơi này thật đẹp” Trì Ngạo Nhiên chỉ về phong cảnh phía trước vui vẻ nói. Hắn trước mắt người chèo thuyền chỉ có thể kêu tên Hoàng Tẩu.
“Ah rất đẹp” Khúc Huyễn Yên ngoài miệng nở nụ cười nhưng trong long nàng thật sự không thoải mái.
Buổi tối
Trữ Thi Phàm lên đường. Nghe nói tối hôm nay Trì Ngạo Dịch sẽ ở lại chính phòng của mình để nghỉ ngơi.
Trữ Thi Phàm thay bộ xiêm y mới, trên gương mặt cũng lột bỏ lớp dịch dung, hé lộ ra gương mặt xinh đẹp nổi bật, tuy rằng nàng không được xinh đẹp như tỷ tỷ nhưng tuyệt đối cũng là mỹ nhân.
Sau khi trang điểm xinh đẹp xong nàng liền đi ra ngoài....
Vừa xử lý xong công việc triều đình, Trì Ngạo Dịch đã muốn mệt chết, hắn chậm rãi tiêu sái đi đến phòng nghỉ của mình, vừa đi vừa suy nghĩ, bước chân vào cửa liền thấy có một nữ nhân đi về phía hắn, đến gần thì hắn biết đó là Trữ Thi Phàm! Nhưng trên khuôn mặt đó vết sẹo đã mất ... hơn nữa lại là hé ra gương mặt xinh đẹp, cư nhiên là tỷ muội cùng với Khúc Huyễn Yên, thật xinh đẹp.
“Ngươi tới đây làm cái gì?” Trì Ngạo Dịch lạnh lùng hỏi. Nữ nhân này không biết thực “nguy hiểm” sao?
“Ngươi nói xem vì sao?” Trữ Thi Phàm trêu hắn một chút. Nàng đương nhiên biết như vậy là mạo hiểm, nhưng là vì tỷ tỷ nàng phải thử một chút !
“Nga? Ngươi không phải cùng với tỷ tỷ ngươi tình cảm tốt lắm sao? Ngươi thể nào cùng nàng tranh thủ tình cảm?” Trì Ngạo Dịch cười nói ( cười mà thấy lạnh sống lưng lun í =_=)
“Không phải là mỗi người đều có thể sao? Vì sao nô tỳ không thể?” Trữ Thi Phàm cười hỏi, nếu là như thế thật thì nàng cũng sẽ không làm vậy ! (í là nàng không tranh thủ tình cảm ấy ><)
“Có thể” Dứt lời Trì Ngạo Dịch đem Trữ Thi Phàm ôm lên hướng về phía giường bước tới.
“Vương gia ~~~~” Trữ Thi Phàm kêu khe khẽ một tiếng
Trì Ngạo Dịch đem nàng đặt lên giường, môi bất giác cười ngay sau đó liền đè lên người nàng
Trữ Thi Phàm vừa lòng cười, không phải nói chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành quỷ cả sao? Trì Ngạo Dịch ngươi cứ thử xem đi ...
Khúc Huyễn Yên , Trì Ngạo Nhiên, Vu Nguyệt Dật ba người bọn họ sáng sớm liền đi còn nói là ngày mai mới có thể trở về.
Trữ Thi Phàm ngồi ở bàn trang điểm, trong lòng bất an không yên tỷ tỷ nói là tỷ thích Vương gia ... như vậy rốt cuộc là đến mức độ nào rồi? Nếu đến mức cùng sinh cùng tử ... Nàng làm vậy không phải là sai lầm sao? Nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Nếu làm cho tỷ tỷ thương tâm ... nhưng là Trì Ngạo Dịch đối sử với tỷ tỷ của nàng như vậy nàng làm sao có thể tha thứ đấy? Vì tỷ tỷ nàng có thể làm bất cứ điều gì, bất cứ giá nào! Mặc kệ , nàng đã đáp ứng yêu cầu của Tư Đồ rồi, nàng sẽ làm!!!
Đang ở cùng chỗ bọn Trì Ngạo Nhiên và Vu Nguyệt Dật đi du hồ Khúc Huyễn Yên có chút gì đó bất an tim nhói đau.
Ách ... nàng nhíu máy che ngực, đau đến độ nàng phát ra tiếng
“Làm sao vậy?” Vu Nguyệt Dật xem nàng che ngực liền khẩn trương hỏi.
“Không, không có gì tự nhiên hơi đau ngực chút thôi” Khúc Huyễn Yên cuời nói.
“ Nga ... không có việc gì là tốt rồi” Vu Nguyệt Dật gật đầu nói.
“ Nguyệt Dật, ta có linh cảm hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó” Khúc Huyễn Yên nói. Nàng chính là cảm thất hôm nay sẽ có chuyện nhưng không biết sẽ là chuyện gì sẽ đến đây.
“ Ân, ta cũng có cảm giác không tốt” Vu Nguyệt Dật gật đầu nói.
“Ai nha hai người các ngươi đừng quấy rầy càm xúc tốt của ta được không?” Trì Ngạo Nhiên bất mãn nói.
“Không, là ta dự cảm hôm nay nhất định giống như sẽ phát sinh chuyện đại sự” Khúc Huyễn Yên lắc đầu nói, nàng có dự cảm không tốt.
“Ai nha Huyễn Yên ngươi đừng có để tâm nơi đâu, xem đi nơi này thật đẹp” Trì Ngạo Nhiên chỉ về phong cảnh phía trước vui vẻ nói. Hắn trước mắt người chèo thuyền chỉ có thể kêu tên Hoàng Tẩu.
“Ah rất đẹp” Khúc Huyễn Yên ngoài miệng nở nụ cười nhưng trong long nàng thật sự không thoải mái.
Buổi tối
Trữ Thi Phàm lên đường. Nghe nói tối hôm nay Trì Ngạo Dịch sẽ ở lại chính phòng của mình để nghỉ ngơi.
Trữ Thi Phàm thay bộ xiêm y mới, trên gương mặt cũng lột bỏ lớp dịch dung, hé lộ ra gương mặt xinh đẹp nổi bật, tuy rằng nàng không được xinh đẹp như tỷ tỷ nhưng tuyệt đối cũng là mỹ nhân.
Sau khi trang điểm xinh đẹp xong nàng liền đi ra ngoài....
Vừa xử lý xong công việc triều đình, Trì Ngạo Dịch đã muốn mệt chết, hắn chậm rãi tiêu sái đi đến phòng nghỉ của mình, vừa đi vừa suy nghĩ, bước chân vào cửa liền thấy có một nữ nhân đi về phía hắn, đến gần thì hắn biết đó là Trữ Thi Phàm! Nhưng trên khuôn mặt đó vết sẹo đã mất ... hơn nữa lại là hé ra gương mặt xinh đẹp, cư nhiên là tỷ muội cùng với Khúc Huyễn Yên, thật xinh đẹp.
“Ngươi tới đây làm cái gì?” Trì Ngạo Dịch lạnh lùng hỏi. Nữ nhân này không biết thực “nguy hiểm” sao?
“Ngươi nói xem vì sao?” Trữ Thi Phàm trêu hắn một chút. Nàng đương nhiên biết như vậy là mạo hiểm, nhưng là vì tỷ tỷ nàng phải thử một chút !
“Nga? Ngươi không phải cùng với tỷ tỷ ngươi tình cảm tốt lắm sao? Ngươi thể nào cùng nàng tranh thủ tình cảm?” Trì Ngạo Dịch cười nói ( cười mà thấy lạnh sống lưng lun í =_=)
“Không phải là mỗi người đều có thể sao? Vì sao nô tỳ không thể?” Trữ Thi Phàm cười hỏi, nếu là như thế thật thì nàng cũng sẽ không làm vậy ! (í là nàng không tranh thủ tình cảm ấy ><)
“Có thể” Dứt lời Trì Ngạo Dịch đem Trữ Thi Phàm ôm lên hướng về phía giường bước tới.
“Vương gia ~~~~” Trữ Thi Phàm kêu khe khẽ một tiếng
Trì Ngạo Dịch đem nàng đặt lên giường, môi bất giác cười ngay sau đó liền đè lên người nàng
Trữ Thi Phàm vừa lòng cười, không phải nói chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành quỷ cả sao? Trì Ngạo Dịch ngươi cứ thử xem đi ...
/69
|