Ngốc Phúc Tấn

Chương 16 - Chương 5.2

/26


Trong đêm tối, Hải Lăng mở to mắt khó ngủ.

Sờ đến vị trí trống bên cạnh, nàng thở dài một cái, khó có thể tưởng tượng rằng chính mình lại có thể nhớ hắn nhiều đến như vậy.

Đã qua nửa năm từ sau khi hai người động phòng, đây là lần đầu Miên Dục rời khỏi nhà, hôm nay là ngày thứ ba hắn không có ở nhà.

Nửa năm qua, hàng đêm hắn đều ôm nàng đi vào giấc ngủ, ban đầu nàng vẫn có chút không quen, nhưng mà một khi đã quen được hắn ôm, giờ phút không có hắn ở bên cạnh, ngược lại một mình cảm thấy khó ngủ.

Hải Lăng đơn giản đứng dậy đọc sách, nhìn thấy lâu, lúc này mới có chút buồn ngủ, lại quay về giường, nhắm mắt một lát, cuối cùng cũng thiếp đi.

Nàng vừa nằm ngủ không bao lâu, cửa phòng ngủ bị người lén lút mở ra, một bóng dáng im hơi lặng tiếng đi tới, hắn đi đến bên giường, nhấc màn che lên, cởi giày và tất ra trèo lên giường.

Cơ thể cảm thấy có gì đó khác thường, khiến Hải Lăng từ trong mộng đột nhiên tỉnh giấc, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa là thét lên, vừa mở mắt liền thấy trong bóng đêm nam nhân đang khinh bạc nàng là ai, lúc này mới nuốt xuống tiếng kinh hô.

Sao người đã trở lại? Không phải nói là đi năm ngày sao? Trong mắt nàng lộ ra vẻ kinh hỉ khi nhìn thấy phu quân về trong đêm.

Chuyện vừa xong ta liền quay về gấp. Tay Miên Dục chui vào trong nội y của nàng, vỗ về chơi đùa thân thể mềm mại. Cái miệng cũng không nhàn rỗi, chiếm lấy miệng của nàng, hôn mạnh xuống.

Thiên a, mới rời đi ba ngày, hắn liền nhớ nàng muốn chết!

Hải Lăng e lệ hỏi: Người, người không mệt mỏi sao?

Không mệt, hiện giờ tinh thần của ta rất đủ, nếu nàng buồn ngủ cứ tiếp tục ngủ, ta tới là được.

Nói cái gì? Hắn chính là đang vội vàng được hăng say, nàng sao có thể ngủ được.

Ừm, ưm... Trong miệng nàng nhịn không được than nhẹ, Nha, đừng, đừng nhanh như vậy....

Ta rất nhớ nàng! Hắn khàn khàn nói, khắc chế chính mình muốn tiến thẳng vào người nàng, thả chậm tốc độ đưa đẩy.

Thiếp cũng vậy. Nàng ôm mặt hắn, nhìn đôi mắt tràn đầy tình cảm của hắn, khóe môi nở nụ cười.

Lời nói của nàng khiến cho hắn khó có thể kiềm chế, Ta có thể nhanh hơn một chút không?

Ừm. Nàng hơi nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác tuyệt mỹ khi hai người kết hợp.

Nàng muốn sống cạnh hắn cả đời, sau đó cùng sinh mấy đứa bé.

Nàng hy vọng hắn cả đời này không họa không bệnh, không ưu không sầu, mỗi ngày đều trôi qua trong sự vui vẻ...

Đây không phải là, nàng...đã yêu nam nhân này rồi sao?

***************

Hôm nay là sinh nhật của Miên Dục, vài vị phúc tấn cùng cách cách, theo vài vị a ca cùng bối lạc, bối tử đồng thời đến chúc mừng Dục bối lạc.

Giờ phúc này các nam nhân đang ở tiền thính nói chuyện, mà các nữ nhân thì đang ở tại hậu viện tán gẫu.

Hải Lăng không giỏi ứng phó với những chuyện như thế này, hầu hết thời gian đều là im lặng nghe các nàng nói chuyện, ngẫu nhiên có người hỏi đến nàng, thì nàng liền trả lời.

Lúc này tay nàng lặng lẽ đặt lên bụng, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhẹ, nghĩ thầm rằng muốn tặng cho phu quân một lễ vật đặc biệt.

Một phúc tấn thấy nữ chủ nhân là nàng thật quá an tĩnh, liền kiếm chuyện nói với nàng, Dục phúc tấn, ta nghe nói cô có thể nhìn thấy trong đêm, có phải là thật không?

Ừm, Lời này khiến cho những người khác cũng có hứng thú, có người tiếp lời hỏi: Cho dù là đêm tối, đều có thể nhìn thấy rõ ràng sao?

Đúng.

Có người nhìn chằm chằm hai mắt của nàng một lúc, Thấy tròng mắt của cô cũng không khác với chúng ta, sao lại có thể kỳ lạ như vậy nhỉ?

Đúng vậy, giống như mắt mèo vậy.

Ta nghe nói là Dục bối lạc vì cô có thể nhìn trong đêm, cho nên mới cố ý kết hôn với cô. Bỗng nhiên có người vô cùng thất lễ nói một câu như vậy.

Lời




/26

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status