Choang một tiếng, sau đó là một tiếng hét kinh hãi ---
A, phúc tấn, đó là cái bình hoa bối lạc gia thích nhất, sao người lại làm vỡ mất rồi?!
Cái gì? Đây là cái bình bối lạc gia thích nhất sao? Vừa rồi ta trượt tay, không cẩn thận nên...làm thế nào bây giờ? Hải Lăng kích động nói.
Này, này sao nô tỳ biết được? Ai nha, phúc tấn, không phải nô tỳ đã bảo người đừng động vào đồ gì của bối lạc gia sao? Mặt mũi nha hoàn nhăn nhó, khẩn trương dọn những mảnh vỡ trên đất đi.
Hôm qua, nàng đập nát một đôi bình lưu ly mà bối lạc gia cất giữ, hôm trước thì làm bẩn bức tranh quý của bối lạc gia, mấy ngày trước thì làm vỡ ngọc bội bối lạc gia quý nhất, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bối lạc gia cũng sẽ tức giận mà hưu nàng.
Thật xin lỗi. Hải Lăng rũ mắt xuống
A, phúc tấn, đó là cái bình hoa bối lạc gia thích nhất, sao người lại làm vỡ mất rồi?!
Cái gì? Đây là cái bình bối lạc gia thích nhất sao? Vừa rồi ta trượt tay, không cẩn thận nên...làm thế nào bây giờ? Hải Lăng kích động nói.
Này, này sao nô tỳ biết được? Ai nha, phúc tấn, không phải nô tỳ đã bảo người đừng động vào đồ gì của bối lạc gia sao? Mặt mũi nha hoàn nhăn nhó, khẩn trương dọn những mảnh vỡ trên đất đi.
Hôm qua, nàng đập nát một đôi bình lưu ly mà bối lạc gia cất giữ, hôm trước thì làm bẩn bức tranh quý của bối lạc gia, mấy ngày trước thì làm vỡ ngọc bội bối lạc gia quý nhất, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bối lạc gia cũng sẽ tức giận mà hưu nàng.
Thật xin lỗi. Hải Lăng rũ mắt xuống
/26
|