Khi người thợ săn về đến nhà, thê tử của ông ta đang chờ ở ngoài phòng chính mong ngóng chồng, nhìn thấy ông ta cõng về một đứa bé thì cũng không hỏi nhiều, chỉ lo lau mặt cho chồng rồi chuẩn bị cơm nước.
Người thợ săn này tên là Dư Toàn Hải, là thợ săn duy nhất của Tiên Nhân trang, thê tử Như thị, hai vợ chồng đều là người rất tốt bụng, tại Tiên Nhân trang cũng có chút danh khí.
Lúc này, Như thị đang giúp Lân nhi cởi áo ngoài đầy bùn đất, đắp chăn ấm cho nó, ai ngờ Lân nhi mơ ngủ đá tung chăn ra, bất kể Như thị làm thế nào cũng không kê được đệm cho nó. Không những thế, nó còn nói mớ, nước dãi trong suốt thành dòng chảy xuống giường, phu phụ Dư Toàn Hải đành nhìn nhau, chỉ còn cách để mặc nó.
Sáng sớm hôm sau, Lân nhi mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, Như thị đã thay cho nó một bộ y phục bằng vải khác nhỏ hơn, vì thấy nó mặc áo trong làm bằng tơ tằm hoa lệ, Như thị ôn nhu hỏi: “Lân nhi! Con họ gì?”
Lân nhi mở to đôi mắt đen lay láy đáp: “Lân nhi họ Hoa!”
Như thị thấy nó khá thông minh liền vui mừng nói: “Nhà của con ở đâu vậy? Chúng ta sẽ đưa con về!”
Ai ngờ Lân nhi ngẩng đầu nhìn Như thị rồi lại quay sang nhìn Dư Toàn Hải, nói giọng non nớt: “Ôi! Ở…ở…, phải hỏi mẹ con cơ!”
Phu phụ Dư Toàn Hải cảm thấy hơi bối rối, nhìn nhau một cái rồi lại hỏi: “Phụ thân của con xưng hô ra sao?”
Hoa Lân nói: “Ưm…gọi là cha!”
Dư Toàn Hải và Như thị nghe vậy trên trán bắt đầu toát mồ hôi.
Dư Toàn Hải cố nén giận hỏi: “Người khác gọi ông ấy là gì?”
“Ây…là Hoa đại nhân!”
Dư Toàn Hải thở dài, lòng thầm nghĩ đành phải hỏi theo lối suy nghĩ của nó mới ra được. Lại hỏi tiếp: “Quanh nhà con có chỗ nào chơi vui không?”
Lân nhi đột nhiên hưng phấn nói: “Hây hây hây…có rất nhiều rất nhiều hòa thượng à! Còn nữa, còn có rất nhiều rất nhiều nơi diễn hí khúc nữa…Ôi chao! Còn có những người biểu diễn múa đao thương nữa cơ!”
Phu phụ Dư Toàn Hải suýt ngất…
Dư Toàn Hải lại tra hỏi thêm nửa ngày trời mới sơ bộ đoán ra Lân nhi có thể sống tại kinh đô, hơn nữa còn là con nhà quan. Phu thê hai người thương lượng một hồi lâu rồi quyết định phải lập tức đứa nó về kinh thành, có lẽ chỉ cần đi nghe ngóng một chút là sẽ biết được lai lịch của nó.
Tiên Nhân trang cách Biên Lương thành không xa, chỉ có hai mươi sáu dặm. Dư Toàn Hải cõng Lân nhi đi từ sáng, đến chiều là đã tới ngoài thành. Trên đường đi gặp từng đội quan binh lũ lượt chạy ngang qua, cả kinh thành tràn ngập trong một không khí khẩn trương.
Dư Toàn Hải không quen giao tiếp với người ngoài nên mới hỏi mấy người, không những không hỏi được gì mà trái lại còn khiến người ta hoảng sợ chạy mất. Không biết làm thế nào, Dư Toàn Hải đành vào thành từ cửa phía nam, đi qua nam kiều rồi xuyên qua một con hẻm lớn dẫn thẳng vào trong thành…
Kinh thành này thật là rộng lớn, đi cả nửa ngày mới tới được nơi phồn hoa. Lúc đi qua một khúc quanh, Lân nhi nhìn thấy một loại bánh chiên với hành trên một sạp hàng, mùi thơm hấp dẫn khiến nó chảy nước miếng. Nó nằm trên lưng Dư Toàn Hải ngúng nguẩy nói: “Con muốn ăn bánh vòng! Ư ư ư…con muốn ăn bánh vòng!”
Dư Toàn Hải đành thả Lân nhi xuống, cậu nhóc liền xông thẳng đến trước sạp hàng, kiễng chân lên rồi vươn tay ráng sức mò lấy một chiếc bánh, đầu ngón tay rà qua rà lại mà vẫn chưa trúng. Nhíu mày lại nhìn ông chủ, nó đột nhiên nói to: “Lân nhi muốn ăn bánh vòng!” Câu nói hoàn toàn mang ngữ khí ra lệnh.
Ông chủ quầy nghe thấy liền ha ha cười rộ, cảm thấy tên nhóc này thật là khả ái, cũng gói một chiếc bánh nhỏ đưa cho nó. Lân nhi vội há miệng cắn khiến cả mặt dính đầy dầu mỡ. Nó vừa ra sức ăn bánh vừa giương đôi mắt to đen lay láy nhìn cái bánh chỉ còn tí xíu, nó vươn một bàn tay nhỏ bé ra kêu lên: “Cháu muốn nữa…Lân nhi muốn ăn nữa!” Biểu hiện của nó lộ rõ vẻ tham lam không chán.
Dư Toàn Hải chỉ lấy thêm một cái bánh nữa cho Lân nhi, mò mẫm trong túi rồi lắp bắp hỏi ông chủ: “Bao nhiêu tiền một cái vậy?”
“Tổng cộng chỉ có một đồng thôi!...Chiếc bánh kia coi như tôi tặng cho cậu bé!”
Dư Toàn Hải luôn miệng nói cảm ơn, thầm nghĩ thì ra đó là điểm khác ở kinh thành! Ngoại trừ mình ra chắc ai cũng đều có trong tay vài đồng.
Lại thấy Hoa Lân một tay cầm một chiếc bánh dầu, tay nhét bánh vào miệng đến khi không nhai được nữa mới tạm ngừng tay. Đột nhiên, nó phát hiện ra bên kia đường có một cô bé con người ngợm bẩn thỉu đang nhìn chiếc bánh dầu trong tay mình. Lân nhi rụt tay lại, cảnh giác nhìn cô bé, sợ bị giật mất bánh liền nhai vội thêm vài lần rồi liều nuốt chửng.
Cô bé bên kia đường lại vô cùng bình tĩnh, chỉ đứng nguyên từ xa không hề di chuyển, tuyệt không giống với những kẻ ăn mày khác cứ bám rịt lấy người đi đường. Ánh mắt lộ ra một tia bi thương, nhãn thần cô độc đó khiến người ta phải nhói đau trong tim.
Hoa Lân nhận thấy cô bé thấp hơn mình một chút, khuôn mặt lấm lem nhìn không rõ. Lúc này, tâm lý trẻ thơ của Hoa Lân đoán rằng: tiểu muội muội này nhất định còn ham chơi hơn cả mình, nếu không làm sao mà cả người đều bẩn như thế được.
Ánh mắt cô bé từ từ rời khỏi chiếc bánh dầu, nhưng Hoa Lân đột nhiên lại cảm thấy tiểu muội muội này thật đáng thương. Nó bất tri bất giác giơ chiếc bánh trong tay phải ra.
Cô bé bên kia đường tỏ vẻ rất do dự, thân hình khẽ nghiêng về phía trước, ngón chân nhón lên, nhưng cô bé vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ.
Lần này, Hoa Lân chủ động chạy sang, ấn chiếc bánh đã cắn vài miếng vào tay cô bé, bắt chước giọng điệu người lớn hỏi: “Tiểu bảo bối, muội tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?...”
Cô bé thực sự đã rất đói, cầm chiếc bánh lên cắn vài miếng rồi ngẩng đầu lên nhìn nó bằng đôi mắt thanh tú, sau đó lại cúi xuống chầm chậm nhai bánh.
Hoa Lân cảm thấy cô bé này trông rất thông minh, trong lòng lại càng thêm quý mến, mở miệng nói: “Muội đến nhà ta không? Nhà của ta to thật là to! Hi hi…” Nó vốn quên luôn bản thân mình vẫn đang chưa tìm được đường về!
Dư Toàn Hải thấy Hoa Lân còn nhỏ tuổi mà đã có lòng nhân ái như vậy thì cảm thấy rất vui mừng! Nhưng vẫn chưa tìm thấy phụ mẫu của nó, bây giờ lại phải mang thêm một gánh nặng nữa sao? Dư Toàn Hải lộ vẻ hơi do dự.
Ai ngờ cô bé đó suy nghĩ một lúc rồi quả quyết gật đầu đáp ứng lời mời của Hoa Lân khiến nó cao hứng đến mức nhảy cẫng lên. Nó dắt tay cô bé, vừa đi vừa hỏi nọ hỏi kia chỉ để thể hiện khả năng “xuất chúng” của nó, khiến cho Dư Toàn Hải đi bên cạnh căn bản không thể hiểu nổi nó đang nói gì.
Ngược lại, tư chất của cô bé rất cao, hiểu được hầu hết những câu hỏi của Hoa Lân. Nhưng cô bé chỉ nói tên mình là Diệp Thanh, sau đó không nói thêm gì nữa.
Hoa Lân thật sự rất vui, lòng thầm nghĩ lần này cuối cùng đã có người chơi cùng mình rồi…
“Khúc Viện Nhai” nằm ở góc phía nam của Biện Lương thành, giao với con phố lớn ở kinh thành là “Ngữ Nhai” bởi Long Tân kiều, nếu muốn vào trong thành thì buộc phải đi qua cổng Chu Tước. Dư Toàn Hải biết rằng trên cổng Chu Tước thường dán các cáo thị của kinh thành, có lẽ sẽ có thể tra ra lai lịch của Hoa Lân. Dắt theo Hoa Lân và Diệp Thanh, đi thẳng theo Khúc Viện Nhai, cuối cùng Dư Toàn Hải đã bước lên con phố chính của kinh thành – “Ngữ Nhai”
Vừa tới Ngữ Nhai, Hoa Lân đã tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, con phố lớn này có thể cho mười sáu con ngựa chạy song song, chỉ cần là người kinh thành, ai cũng biết con phố này dẫn đến đâu. Hoa Lân thường được thị vệ dẫn đi trên con đường này để tới Tướng Quốc tự và Hồng Nguyệt hội quán ở phía trước để nghe hí kịch, vì vậy nó đương nhiên chỉ thoáng cái đã có thể phân biệt đông tây nam bắc, tựa hồ có thể dựa vào kí ức của bản thân để về nhà.
“Oa…Ô!” chú nhóc tỏ ra hưng phấn cực độ, kéo Diệp Thanh chạy thẳng đến trung tâm Ngữ Nhai. Nó đã bị si ngốc mất cả một buổi tối ở nơi sơn dã hoang vu, lần này cuối cùng đã về được đến nhà, đương nhiên hưng phấn dị thường. Chỉ khổ cho Diệp Thanh. Trên Ngữ Nhai cấm bách tính tụ tập, cấm gây ồn ào huyên náo, quân đội chỉnh tề không ngừng diễu qua. Tuy hiện giờ chưa có ai đến la mắng nhưng không khí trang trọng đó sớm đã sinh ra một cách tự nhiên.
Trong tình huống này Diệp Thanh đương nhiên cảm thấy bị câu thúc khác thường.
Đột nhiên, từ phía trước một đội kị binh cấp tốc phi đến, dẫn đầu lại là một cẩm y thiếu niên mười mấy tuổi, một thanh danh kiếm treo lệch bên trái yên ngựa, lưng vác trường cung, đang xông thẳng về phía Hoa Lân. Dư Toàn Hải hoảng sợ gắng sức cứu Hoa Lân nhưng cự li quá xa nên không tới kịp.
Hai đứa nhỏ nhất thời đứng ngây ra tại đương trường. Không biết phải làm sao, Hoa lân đột nhiên tiến lên một bước đứng chắn trước mặt Diệp Thanh, ngẩng cao đầu nhìn vó ngựa đang từ trên đạp xuống.
“Hí…iiiiii” chiến mã đột nhiên dừng lại trên không rồi gõ mạnh vó xuống đất. Nhưng cẩm y thiếu niên trên lưng ngựa lại không giữ vững được tư thế, cả người bay qua đầu Hoa Lân. Một nhân ảnh màu tím xuất phát theo sau nhưng lại đến trước, đón lấy thân thể của thiếu niên ở giữa không trung, đội kị binh phía sau vẫn đang phi đến “cộp cộp cộp!” rẽ làm hai hướng vây lấy Hoa Lân và Diệp Thanh vào giữa.
Một kị binh quất ra một roi. Diệp Thanh đứng sau lưng đẩy Hoa Lân ra, “Á!” một tiếng, ngọn roi mang theo một màn sương máu, ngọn roi tàn nhẫn đó đã khiến cánh tay trái non nớt của Diệp Thanh tóe máu. Hai mắt Diệp Thanh lập tức ậng nước nhưng không hề khóc ra thành tiếng.
Dư Toàn Hải cuống cuồng xông vào trong vòng vây, liên hồi cúi mình nói: “Xin lỗi! Xin lỗi, hai đứa trẻ này…”
Cẩm y thiếu niên còn chưa hoàn hồn làm sao có thể nghe Dư Toàn Hải giải thích ? Hắn phẫn nộ hét lên: “Đánh…Tất cả đánh cho ta! Đánh chết chúng cho ta!”
Bọn thị vệ nhận được mệnh lệnh liền lũ lượt nhảy xuống lấy ra roi ngựa.
Dư Toàn Hải thấy vậy cũng không phản kháng, vội vã dùng hai tay ôm lấy hai đứa nhỏ, lấy lưng mình đỡ hàng loạt ngọn roi. Thoáng chốc, chỉ thấy máu thịt bắn ra, Dư Toàn Hải cắn chặt răng chịu đòn. Sau mấy chục ngọn roi, Dư Toàn Hải cuối cùng hôn mê ngã xuống đất, nhưng vẫn ôm chặt lấy Hoa Lân và Diệp Thanh. Không ai ngờ rằng sau này nhờ vậy mà ông ta có được vinh hoa phú quý…
“Công tử! Thuộc hạ thấy hay là thôi đi?” Tử y vệ vừa cứu giá cất lời khuyên can.
Nhưng cẩm y thiếu niên vẫn chưa hết tức giận, lạnh lùng quát: “Các ngươi đều là một lũ ngu xuẩn! Ta muốn các ngươi đánh tên tiểu quỷ phía dưới, tại sao các ngươi nghe vẫn không hiểu? Mau nhấc con chó đã chết nằm trên kia lên, đánh tiếp cho ta!” Trong tim hắn căn bản không có tâm niệm yêu thương trẻ nhỏ.
“Công tử…” tử y vệ lại lên tiếng khuyên bảo.
Những thị vệ khác động thủ hất Dư Toàn Hải sớm đã hôn mê sang một bên rồi lại quất roi xuống.
Chỉ thấy Hoa Lân hoành thân chắn trước người Diệp Thanh, ngoác miệng khóc: “Ngươi…Các ngươi thật là xấu xa! Ta…Ta gọi phụ thân đến đánh các ngươi, oa oa…”
Lũ thị vệ thấy vị tiểu bằng hữu này khả ái như vậy đều có chút không nỡ xuống tay. Cẩm ty thiếu niên lập tức đi đến, vung roi ngựa quất xuống đầu Hoa Lân.
Bàn tay nhỏ bé của Hoa Lân che trên đỉnh đầu, đỡ được vài roi, từng cơn đau thấu xương truyền lại, nó càng khóc to hơn: “Oa oa oa…Ta gọi phụ thân đến đánh ngươi…oa oa…”
Cẩm y thiếu niên nào có thèm để ý, căn bản không hề có ý nghĩ dừng tay. Đúng lúc đang đánh cao hứng, bên ngoài vòng người đột nhiên vang lên một tiếng quát: “Ngừng tay!”
Một tử y thị vệ anh tuấn đột nhiên xuất hiện dùng lưng đỡ lấy vài ngọn roi của cẩm y thiếu niên.
Cẩm y thiếu niên càng thêm tức giận rống lên: “Tên khốn không có mắt nào? Dám cản trở công chuyện của bổn công tử? Thị vệ đâu mau xông lên chém hắn!”
Lân nhi mở to đôi mắt ngập nước, ngẩng đầu nhìn tử y vệ cứu giá, lại càng khóc to hơn nói: “Oa oa oa…Lãnh thúc thúc! Lãnh thúc thúc giúp cháu đánh hắn đi! Oa oa…”
“A?” Lãnh thị vệ toàn thân chấn động, vừa nãy mới chỉ hoài nghi đứa trẻ này chính là tiểu công tử mà mình phải tìm. Bây giờ nhìn mới thấy còn có thể nhầm được ư? Sau cơn kích động, Lãnh thị vệ dùng ống tay áo lau nước mắt cho Lân nhi rồi âu yếm ôm nó vào lòng.
Không ngờ cẩm y thiếu niên sau lưng nộ khí chưa dứt, rút bảo kiếm ra đâm tới, những người đứng quanh đều nhất loạt kinh hô.
Lãnh thị vệ vẫn xoay lưng về phía hắn, bao kiếm theo tay phải vung ra, trường kiếm trong tay cẩm y thiếu niên “xoảng!” một tiếng bay ra xa, cắm xéo xuống mặt đường.
Tất cả đều kinh hãi, một thị vệ tam phẩm lại dám đánh bay trường kiếm của Tĩnh Quốc Công thế tử Hàn Thác. Thật đúng là to gan lớn mật.
Choang choang choang…Tất cả đều rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, tám vị đồng liêu đi cùng với Lãnh thị vệ cũng bạt kiếm tương trợ, song phương lập tức rơi vào tình thế giương cung tuốt kiếm.
Lãnh thị vệ bỗng chuyển thân, chỉ vào Hoa Lân nói với cẩm y thiếu niên: “Hàn đại thế tử! Ngài có biết vị công tử này là ai không? Cậu ấy chính là thiếu chủ Hoa Lân của Hoa gia chúng ta! Sự việc này Hoa công phủ của chúng ta nhất định sẽ ghi nhớ…”
Những người bàng quan đột nhiên xôn xao: “Cái gì? Thằng bé này là tiểu công tử của Hoa gia? Không phải tiểu công tử đã ngộ hại rồi sao?” Xung quanh lập tức náo loạn, những người sợ gặp chuyện đều âm thầm chuồn đi. Bên này là Hàn đại học sĩ quyền khuynh triều đình (sủng thần), bên kia là xu mật sứ quân cơ (Hoa nguyên soái), nếu không cẩn thận bị cuốn vào thì chỉ sợ đến tro xương cũng không còn.
Hàn Thác tuy cảm thấy hơi bất an nhưng vẫn hung hăng nói: “Hoa công phủ thì làm sao? Đều do hắn tự chuốc lấy.”
Hoa Lân lại không biết nói những câu mắng chửi, nắm lấy ống tay áo của Lãnh thị vệ nó vẫn khóc ầm ĩ: “Oa oa oa…Lãnh thúc thúc đánh hắn…đánh hắn đi! Oa oa oa…”
Lãnh thị vệ trìu mến bế Lân nhi lên, hướng về phía Hàn Thác quát một tiếng, vẫy tay với các huynh đệ thủ hạ nói: “Hây! Hồi phủ…”
Chúng thị vệ nâng Dư Toàn Hải lên, mang theo Diệp Thanh đi vào trong thành hướng về Hoa công phủ.
Lãnh thị vệ thở phào một hơi dài, vẻ mặt ngập tràn sự vui mừng. Gã đã tìm tiểu công tử cả một ngày trời mà không có tiến triển gì, không ngờ lúc về lại gặp, đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xứ…, nhất định phải mau chóng trở về để bẩm báo với Hoa quốc công.
Biện Lương thành phồn hoa nơi đâu cũng là quỳnh lâu ngọc các. Càng vào trong thành kiến trúc lại càng to lớn vĩ đại.
Đi qua cổng Chu Tước vào thành, dọc đường đều là quan sang quý tộc. Bộ y phục cũ nát của Diệp Thanh hiển nhiên rất chướng mắt, thân ảnh bé nhỏ yêu kiều đi giữa đám thị vệ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nếu không phải nhớ đến ân tình xả thân bảo vệ của Hoa Lân, e rằng cô bé đã lặng lẽ bỏ chạy từ lâu rồi.
Đi được nửa ngày bỗng nhìn thấy ở phía tây con đường có hai con sư tử đá rất to ngồi chồm hỗm, phía sau là ba bậc thềm cao dẫn lên một cánh cổng lớn. Phía trên cổng chính có một bức hoành, trên bức hoành có năm chữ lớn sơn màu vàng - “Sắc tạo Hoa công phủ”. Trước cửa có mười mấy vị cẩm y hộ vệ, ở giữa là ba người mặc y phục hoa lệ đội mũ quan rực rỡ. Có lẽ đã có người thông báo từ trước là tiểu công tử đang bình an trở về.
Một thiếu phụ xinh đẹp chạy ra khỏi cổng, giành lấy Hoa Lân trong lòng Lãnh thị vệ, mẫu tử hai người đều khóc nấc lên. Văn sĩ đứng bên trầm giọng nói: “Vào nhà rồi hãy nói! Đứng ở ngoài đường thế này sẽ khiến người ta cười cho đấy!”
Gia gia của Hoa Lân thân là xu mật sứ đại nhân, phụ thân lại tài hoa nên được tiến cử nhiệm chức Trung Thư Tỉnh. Vì vậy quy mô của Hoa phủ khá hoành tráng.
Bước vào cổng chính, hai bên là hành lang hoa lệ, xuyên suốt đến phòng chính, dưới bậc thềm là một bức bình phong to làm bằng đá Đại Lý. Đi vòng qua bình phong, phía sau là chính phòng đại viện, năm gian phòng đều có chạm trổ hoa văn, đằng sau là dãy quỳnh các ngọc lâu dài liên miên hàng dặm. Trên các ngọn giả sơn dọc hai bên hành lang có các loài anh vũ, họa my cũng như điểu tước đủ màu. Mấy nha đầu mặc y phục xanh đỏ đang ngồi trên bậc đá vừa nhìn thấy họ đi đến liền khép nép tỏ vẻ cung kính.
Diệp Thanh lúc này mới biết cái gì gọi là khí phái của “vương công quý tộc”, dừng lại vài bước, ngờ vực nhìn lên dãy lầu các cao vót nối tiếp nhau, ánh mắt lộ vẻ ngơ ngẩn…
Một vài thị vệ ba chân bốn cẳng đưa Dư Toàn Hải vào chái phòng trị thương, một bà lão quản gia chú ý trước tiên tới Diệp Thanh, nhẹ nhàng nói: “Tiểu cô nương! Đến đây…Ta đưa cô đi tắm, lát nữa sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô.”
Bà lão dẫn Diệp Thanh đi qua trùng trùng lâu các, xuyên qua dãy dãy hành lang trồng đầy hoa, khiến Diệp Thanh như lạc trong vương công hào môn quanh co sâu rộng…
Người thợ săn này tên là Dư Toàn Hải, là thợ săn duy nhất của Tiên Nhân trang, thê tử Như thị, hai vợ chồng đều là người rất tốt bụng, tại Tiên Nhân trang cũng có chút danh khí.
Lúc này, Như thị đang giúp Lân nhi cởi áo ngoài đầy bùn đất, đắp chăn ấm cho nó, ai ngờ Lân nhi mơ ngủ đá tung chăn ra, bất kể Như thị làm thế nào cũng không kê được đệm cho nó. Không những thế, nó còn nói mớ, nước dãi trong suốt thành dòng chảy xuống giường, phu phụ Dư Toàn Hải đành nhìn nhau, chỉ còn cách để mặc nó.
Sáng sớm hôm sau, Lân nhi mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, Như thị đã thay cho nó một bộ y phục bằng vải khác nhỏ hơn, vì thấy nó mặc áo trong làm bằng tơ tằm hoa lệ, Như thị ôn nhu hỏi: “Lân nhi! Con họ gì?”
Lân nhi mở to đôi mắt đen lay láy đáp: “Lân nhi họ Hoa!”
Như thị thấy nó khá thông minh liền vui mừng nói: “Nhà của con ở đâu vậy? Chúng ta sẽ đưa con về!”
Ai ngờ Lân nhi ngẩng đầu nhìn Như thị rồi lại quay sang nhìn Dư Toàn Hải, nói giọng non nớt: “Ôi! Ở…ở…, phải hỏi mẹ con cơ!”
Phu phụ Dư Toàn Hải cảm thấy hơi bối rối, nhìn nhau một cái rồi lại hỏi: “Phụ thân của con xưng hô ra sao?”
Hoa Lân nói: “Ưm…gọi là cha!”
Dư Toàn Hải và Như thị nghe vậy trên trán bắt đầu toát mồ hôi.
Dư Toàn Hải cố nén giận hỏi: “Người khác gọi ông ấy là gì?”
“Ây…là Hoa đại nhân!”
Dư Toàn Hải thở dài, lòng thầm nghĩ đành phải hỏi theo lối suy nghĩ của nó mới ra được. Lại hỏi tiếp: “Quanh nhà con có chỗ nào chơi vui không?”
Lân nhi đột nhiên hưng phấn nói: “Hây hây hây…có rất nhiều rất nhiều hòa thượng à! Còn nữa, còn có rất nhiều rất nhiều nơi diễn hí khúc nữa…Ôi chao! Còn có những người biểu diễn múa đao thương nữa cơ!”
Phu phụ Dư Toàn Hải suýt ngất…
Dư Toàn Hải lại tra hỏi thêm nửa ngày trời mới sơ bộ đoán ra Lân nhi có thể sống tại kinh đô, hơn nữa còn là con nhà quan. Phu thê hai người thương lượng một hồi lâu rồi quyết định phải lập tức đứa nó về kinh thành, có lẽ chỉ cần đi nghe ngóng một chút là sẽ biết được lai lịch của nó.
Tiên Nhân trang cách Biên Lương thành không xa, chỉ có hai mươi sáu dặm. Dư Toàn Hải cõng Lân nhi đi từ sáng, đến chiều là đã tới ngoài thành. Trên đường đi gặp từng đội quan binh lũ lượt chạy ngang qua, cả kinh thành tràn ngập trong một không khí khẩn trương.
Dư Toàn Hải không quen giao tiếp với người ngoài nên mới hỏi mấy người, không những không hỏi được gì mà trái lại còn khiến người ta hoảng sợ chạy mất. Không biết làm thế nào, Dư Toàn Hải đành vào thành từ cửa phía nam, đi qua nam kiều rồi xuyên qua một con hẻm lớn dẫn thẳng vào trong thành…
Kinh thành này thật là rộng lớn, đi cả nửa ngày mới tới được nơi phồn hoa. Lúc đi qua một khúc quanh, Lân nhi nhìn thấy một loại bánh chiên với hành trên một sạp hàng, mùi thơm hấp dẫn khiến nó chảy nước miếng. Nó nằm trên lưng Dư Toàn Hải ngúng nguẩy nói: “Con muốn ăn bánh vòng! Ư ư ư…con muốn ăn bánh vòng!”
Dư Toàn Hải đành thả Lân nhi xuống, cậu nhóc liền xông thẳng đến trước sạp hàng, kiễng chân lên rồi vươn tay ráng sức mò lấy một chiếc bánh, đầu ngón tay rà qua rà lại mà vẫn chưa trúng. Nhíu mày lại nhìn ông chủ, nó đột nhiên nói to: “Lân nhi muốn ăn bánh vòng!” Câu nói hoàn toàn mang ngữ khí ra lệnh.
Ông chủ quầy nghe thấy liền ha ha cười rộ, cảm thấy tên nhóc này thật là khả ái, cũng gói một chiếc bánh nhỏ đưa cho nó. Lân nhi vội há miệng cắn khiến cả mặt dính đầy dầu mỡ. Nó vừa ra sức ăn bánh vừa giương đôi mắt to đen lay láy nhìn cái bánh chỉ còn tí xíu, nó vươn một bàn tay nhỏ bé ra kêu lên: “Cháu muốn nữa…Lân nhi muốn ăn nữa!” Biểu hiện của nó lộ rõ vẻ tham lam không chán.
Dư Toàn Hải chỉ lấy thêm một cái bánh nữa cho Lân nhi, mò mẫm trong túi rồi lắp bắp hỏi ông chủ: “Bao nhiêu tiền một cái vậy?”
“Tổng cộng chỉ có một đồng thôi!...Chiếc bánh kia coi như tôi tặng cho cậu bé!”
Dư Toàn Hải luôn miệng nói cảm ơn, thầm nghĩ thì ra đó là điểm khác ở kinh thành! Ngoại trừ mình ra chắc ai cũng đều có trong tay vài đồng.
Lại thấy Hoa Lân một tay cầm một chiếc bánh dầu, tay nhét bánh vào miệng đến khi không nhai được nữa mới tạm ngừng tay. Đột nhiên, nó phát hiện ra bên kia đường có một cô bé con người ngợm bẩn thỉu đang nhìn chiếc bánh dầu trong tay mình. Lân nhi rụt tay lại, cảnh giác nhìn cô bé, sợ bị giật mất bánh liền nhai vội thêm vài lần rồi liều nuốt chửng.
Cô bé bên kia đường lại vô cùng bình tĩnh, chỉ đứng nguyên từ xa không hề di chuyển, tuyệt không giống với những kẻ ăn mày khác cứ bám rịt lấy người đi đường. Ánh mắt lộ ra một tia bi thương, nhãn thần cô độc đó khiến người ta phải nhói đau trong tim.
Hoa Lân nhận thấy cô bé thấp hơn mình một chút, khuôn mặt lấm lem nhìn không rõ. Lúc này, tâm lý trẻ thơ của Hoa Lân đoán rằng: tiểu muội muội này nhất định còn ham chơi hơn cả mình, nếu không làm sao mà cả người đều bẩn như thế được.
Ánh mắt cô bé từ từ rời khỏi chiếc bánh dầu, nhưng Hoa Lân đột nhiên lại cảm thấy tiểu muội muội này thật đáng thương. Nó bất tri bất giác giơ chiếc bánh trong tay phải ra.
Cô bé bên kia đường tỏ vẻ rất do dự, thân hình khẽ nghiêng về phía trước, ngón chân nhón lên, nhưng cô bé vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ.
Lần này, Hoa Lân chủ động chạy sang, ấn chiếc bánh đã cắn vài miếng vào tay cô bé, bắt chước giọng điệu người lớn hỏi: “Tiểu bảo bối, muội tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?...”
Cô bé thực sự đã rất đói, cầm chiếc bánh lên cắn vài miếng rồi ngẩng đầu lên nhìn nó bằng đôi mắt thanh tú, sau đó lại cúi xuống chầm chậm nhai bánh.
Hoa Lân cảm thấy cô bé này trông rất thông minh, trong lòng lại càng thêm quý mến, mở miệng nói: “Muội đến nhà ta không? Nhà của ta to thật là to! Hi hi…” Nó vốn quên luôn bản thân mình vẫn đang chưa tìm được đường về!
Dư Toàn Hải thấy Hoa Lân còn nhỏ tuổi mà đã có lòng nhân ái như vậy thì cảm thấy rất vui mừng! Nhưng vẫn chưa tìm thấy phụ mẫu của nó, bây giờ lại phải mang thêm một gánh nặng nữa sao? Dư Toàn Hải lộ vẻ hơi do dự.
Ai ngờ cô bé đó suy nghĩ một lúc rồi quả quyết gật đầu đáp ứng lời mời của Hoa Lân khiến nó cao hứng đến mức nhảy cẫng lên. Nó dắt tay cô bé, vừa đi vừa hỏi nọ hỏi kia chỉ để thể hiện khả năng “xuất chúng” của nó, khiến cho Dư Toàn Hải đi bên cạnh căn bản không thể hiểu nổi nó đang nói gì.
Ngược lại, tư chất của cô bé rất cao, hiểu được hầu hết những câu hỏi của Hoa Lân. Nhưng cô bé chỉ nói tên mình là Diệp Thanh, sau đó không nói thêm gì nữa.
Hoa Lân thật sự rất vui, lòng thầm nghĩ lần này cuối cùng đã có người chơi cùng mình rồi…
“Khúc Viện Nhai” nằm ở góc phía nam của Biện Lương thành, giao với con phố lớn ở kinh thành là “Ngữ Nhai” bởi Long Tân kiều, nếu muốn vào trong thành thì buộc phải đi qua cổng Chu Tước. Dư Toàn Hải biết rằng trên cổng Chu Tước thường dán các cáo thị của kinh thành, có lẽ sẽ có thể tra ra lai lịch của Hoa Lân. Dắt theo Hoa Lân và Diệp Thanh, đi thẳng theo Khúc Viện Nhai, cuối cùng Dư Toàn Hải đã bước lên con phố chính của kinh thành – “Ngữ Nhai”
Vừa tới Ngữ Nhai, Hoa Lân đã tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, con phố lớn này có thể cho mười sáu con ngựa chạy song song, chỉ cần là người kinh thành, ai cũng biết con phố này dẫn đến đâu. Hoa Lân thường được thị vệ dẫn đi trên con đường này để tới Tướng Quốc tự và Hồng Nguyệt hội quán ở phía trước để nghe hí kịch, vì vậy nó đương nhiên chỉ thoáng cái đã có thể phân biệt đông tây nam bắc, tựa hồ có thể dựa vào kí ức của bản thân để về nhà.
“Oa…Ô!” chú nhóc tỏ ra hưng phấn cực độ, kéo Diệp Thanh chạy thẳng đến trung tâm Ngữ Nhai. Nó đã bị si ngốc mất cả một buổi tối ở nơi sơn dã hoang vu, lần này cuối cùng đã về được đến nhà, đương nhiên hưng phấn dị thường. Chỉ khổ cho Diệp Thanh. Trên Ngữ Nhai cấm bách tính tụ tập, cấm gây ồn ào huyên náo, quân đội chỉnh tề không ngừng diễu qua. Tuy hiện giờ chưa có ai đến la mắng nhưng không khí trang trọng đó sớm đã sinh ra một cách tự nhiên.
Trong tình huống này Diệp Thanh đương nhiên cảm thấy bị câu thúc khác thường.
Đột nhiên, từ phía trước một đội kị binh cấp tốc phi đến, dẫn đầu lại là một cẩm y thiếu niên mười mấy tuổi, một thanh danh kiếm treo lệch bên trái yên ngựa, lưng vác trường cung, đang xông thẳng về phía Hoa Lân. Dư Toàn Hải hoảng sợ gắng sức cứu Hoa Lân nhưng cự li quá xa nên không tới kịp.
Hai đứa nhỏ nhất thời đứng ngây ra tại đương trường. Không biết phải làm sao, Hoa lân đột nhiên tiến lên một bước đứng chắn trước mặt Diệp Thanh, ngẩng cao đầu nhìn vó ngựa đang từ trên đạp xuống.
“Hí…iiiiii” chiến mã đột nhiên dừng lại trên không rồi gõ mạnh vó xuống đất. Nhưng cẩm y thiếu niên trên lưng ngựa lại không giữ vững được tư thế, cả người bay qua đầu Hoa Lân. Một nhân ảnh màu tím xuất phát theo sau nhưng lại đến trước, đón lấy thân thể của thiếu niên ở giữa không trung, đội kị binh phía sau vẫn đang phi đến “cộp cộp cộp!” rẽ làm hai hướng vây lấy Hoa Lân và Diệp Thanh vào giữa.
Một kị binh quất ra một roi. Diệp Thanh đứng sau lưng đẩy Hoa Lân ra, “Á!” một tiếng, ngọn roi mang theo một màn sương máu, ngọn roi tàn nhẫn đó đã khiến cánh tay trái non nớt của Diệp Thanh tóe máu. Hai mắt Diệp Thanh lập tức ậng nước nhưng không hề khóc ra thành tiếng.
Dư Toàn Hải cuống cuồng xông vào trong vòng vây, liên hồi cúi mình nói: “Xin lỗi! Xin lỗi, hai đứa trẻ này…”
Cẩm y thiếu niên còn chưa hoàn hồn làm sao có thể nghe Dư Toàn Hải giải thích ? Hắn phẫn nộ hét lên: “Đánh…Tất cả đánh cho ta! Đánh chết chúng cho ta!”
Bọn thị vệ nhận được mệnh lệnh liền lũ lượt nhảy xuống lấy ra roi ngựa.
Dư Toàn Hải thấy vậy cũng không phản kháng, vội vã dùng hai tay ôm lấy hai đứa nhỏ, lấy lưng mình đỡ hàng loạt ngọn roi. Thoáng chốc, chỉ thấy máu thịt bắn ra, Dư Toàn Hải cắn chặt răng chịu đòn. Sau mấy chục ngọn roi, Dư Toàn Hải cuối cùng hôn mê ngã xuống đất, nhưng vẫn ôm chặt lấy Hoa Lân và Diệp Thanh. Không ai ngờ rằng sau này nhờ vậy mà ông ta có được vinh hoa phú quý…
“Công tử! Thuộc hạ thấy hay là thôi đi?” Tử y vệ vừa cứu giá cất lời khuyên can.
Nhưng cẩm y thiếu niên vẫn chưa hết tức giận, lạnh lùng quát: “Các ngươi đều là một lũ ngu xuẩn! Ta muốn các ngươi đánh tên tiểu quỷ phía dưới, tại sao các ngươi nghe vẫn không hiểu? Mau nhấc con chó đã chết nằm trên kia lên, đánh tiếp cho ta!” Trong tim hắn căn bản không có tâm niệm yêu thương trẻ nhỏ.
“Công tử…” tử y vệ lại lên tiếng khuyên bảo.
Những thị vệ khác động thủ hất Dư Toàn Hải sớm đã hôn mê sang một bên rồi lại quất roi xuống.
Chỉ thấy Hoa Lân hoành thân chắn trước người Diệp Thanh, ngoác miệng khóc: “Ngươi…Các ngươi thật là xấu xa! Ta…Ta gọi phụ thân đến đánh các ngươi, oa oa…”
Lũ thị vệ thấy vị tiểu bằng hữu này khả ái như vậy đều có chút không nỡ xuống tay. Cẩm ty thiếu niên lập tức đi đến, vung roi ngựa quất xuống đầu Hoa Lân.
Bàn tay nhỏ bé của Hoa Lân che trên đỉnh đầu, đỡ được vài roi, từng cơn đau thấu xương truyền lại, nó càng khóc to hơn: “Oa oa oa…Ta gọi phụ thân đến đánh ngươi…oa oa…”
Cẩm y thiếu niên nào có thèm để ý, căn bản không hề có ý nghĩ dừng tay. Đúng lúc đang đánh cao hứng, bên ngoài vòng người đột nhiên vang lên một tiếng quát: “Ngừng tay!”
Một tử y thị vệ anh tuấn đột nhiên xuất hiện dùng lưng đỡ lấy vài ngọn roi của cẩm y thiếu niên.
Cẩm y thiếu niên càng thêm tức giận rống lên: “Tên khốn không có mắt nào? Dám cản trở công chuyện của bổn công tử? Thị vệ đâu mau xông lên chém hắn!”
Lân nhi mở to đôi mắt ngập nước, ngẩng đầu nhìn tử y vệ cứu giá, lại càng khóc to hơn nói: “Oa oa oa…Lãnh thúc thúc! Lãnh thúc thúc giúp cháu đánh hắn đi! Oa oa…”
“A?” Lãnh thị vệ toàn thân chấn động, vừa nãy mới chỉ hoài nghi đứa trẻ này chính là tiểu công tử mà mình phải tìm. Bây giờ nhìn mới thấy còn có thể nhầm được ư? Sau cơn kích động, Lãnh thị vệ dùng ống tay áo lau nước mắt cho Lân nhi rồi âu yếm ôm nó vào lòng.
Không ngờ cẩm y thiếu niên sau lưng nộ khí chưa dứt, rút bảo kiếm ra đâm tới, những người đứng quanh đều nhất loạt kinh hô.
Lãnh thị vệ vẫn xoay lưng về phía hắn, bao kiếm theo tay phải vung ra, trường kiếm trong tay cẩm y thiếu niên “xoảng!” một tiếng bay ra xa, cắm xéo xuống mặt đường.
Tất cả đều kinh hãi, một thị vệ tam phẩm lại dám đánh bay trường kiếm của Tĩnh Quốc Công thế tử Hàn Thác. Thật đúng là to gan lớn mật.
Choang choang choang…Tất cả đều rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, tám vị đồng liêu đi cùng với Lãnh thị vệ cũng bạt kiếm tương trợ, song phương lập tức rơi vào tình thế giương cung tuốt kiếm.
Lãnh thị vệ bỗng chuyển thân, chỉ vào Hoa Lân nói với cẩm y thiếu niên: “Hàn đại thế tử! Ngài có biết vị công tử này là ai không? Cậu ấy chính là thiếu chủ Hoa Lân của Hoa gia chúng ta! Sự việc này Hoa công phủ của chúng ta nhất định sẽ ghi nhớ…”
Những người bàng quan đột nhiên xôn xao: “Cái gì? Thằng bé này là tiểu công tử của Hoa gia? Không phải tiểu công tử đã ngộ hại rồi sao?” Xung quanh lập tức náo loạn, những người sợ gặp chuyện đều âm thầm chuồn đi. Bên này là Hàn đại học sĩ quyền khuynh triều đình (sủng thần), bên kia là xu mật sứ quân cơ (Hoa nguyên soái), nếu không cẩn thận bị cuốn vào thì chỉ sợ đến tro xương cũng không còn.
Hàn Thác tuy cảm thấy hơi bất an nhưng vẫn hung hăng nói: “Hoa công phủ thì làm sao? Đều do hắn tự chuốc lấy.”
Hoa Lân lại không biết nói những câu mắng chửi, nắm lấy ống tay áo của Lãnh thị vệ nó vẫn khóc ầm ĩ: “Oa oa oa…Lãnh thúc thúc đánh hắn…đánh hắn đi! Oa oa oa…”
Lãnh thị vệ trìu mến bế Lân nhi lên, hướng về phía Hàn Thác quát một tiếng, vẫy tay với các huynh đệ thủ hạ nói: “Hây! Hồi phủ…”
Chúng thị vệ nâng Dư Toàn Hải lên, mang theo Diệp Thanh đi vào trong thành hướng về Hoa công phủ.
Lãnh thị vệ thở phào một hơi dài, vẻ mặt ngập tràn sự vui mừng. Gã đã tìm tiểu công tử cả một ngày trời mà không có tiến triển gì, không ngờ lúc về lại gặp, đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xứ…, nhất định phải mau chóng trở về để bẩm báo với Hoa quốc công.
Biện Lương thành phồn hoa nơi đâu cũng là quỳnh lâu ngọc các. Càng vào trong thành kiến trúc lại càng to lớn vĩ đại.
Đi qua cổng Chu Tước vào thành, dọc đường đều là quan sang quý tộc. Bộ y phục cũ nát của Diệp Thanh hiển nhiên rất chướng mắt, thân ảnh bé nhỏ yêu kiều đi giữa đám thị vệ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nếu không phải nhớ đến ân tình xả thân bảo vệ của Hoa Lân, e rằng cô bé đã lặng lẽ bỏ chạy từ lâu rồi.
Đi được nửa ngày bỗng nhìn thấy ở phía tây con đường có hai con sư tử đá rất to ngồi chồm hỗm, phía sau là ba bậc thềm cao dẫn lên một cánh cổng lớn. Phía trên cổng chính có một bức hoành, trên bức hoành có năm chữ lớn sơn màu vàng - “Sắc tạo Hoa công phủ”. Trước cửa có mười mấy vị cẩm y hộ vệ, ở giữa là ba người mặc y phục hoa lệ đội mũ quan rực rỡ. Có lẽ đã có người thông báo từ trước là tiểu công tử đang bình an trở về.
Một thiếu phụ xinh đẹp chạy ra khỏi cổng, giành lấy Hoa Lân trong lòng Lãnh thị vệ, mẫu tử hai người đều khóc nấc lên. Văn sĩ đứng bên trầm giọng nói: “Vào nhà rồi hãy nói! Đứng ở ngoài đường thế này sẽ khiến người ta cười cho đấy!”
Gia gia của Hoa Lân thân là xu mật sứ đại nhân, phụ thân lại tài hoa nên được tiến cử nhiệm chức Trung Thư Tỉnh. Vì vậy quy mô của Hoa phủ khá hoành tráng.
Bước vào cổng chính, hai bên là hành lang hoa lệ, xuyên suốt đến phòng chính, dưới bậc thềm là một bức bình phong to làm bằng đá Đại Lý. Đi vòng qua bình phong, phía sau là chính phòng đại viện, năm gian phòng đều có chạm trổ hoa văn, đằng sau là dãy quỳnh các ngọc lâu dài liên miên hàng dặm. Trên các ngọn giả sơn dọc hai bên hành lang có các loài anh vũ, họa my cũng như điểu tước đủ màu. Mấy nha đầu mặc y phục xanh đỏ đang ngồi trên bậc đá vừa nhìn thấy họ đi đến liền khép nép tỏ vẻ cung kính.
Diệp Thanh lúc này mới biết cái gì gọi là khí phái của “vương công quý tộc”, dừng lại vài bước, ngờ vực nhìn lên dãy lầu các cao vót nối tiếp nhau, ánh mắt lộ vẻ ngơ ngẩn…
Một vài thị vệ ba chân bốn cẳng đưa Dư Toàn Hải vào chái phòng trị thương, một bà lão quản gia chú ý trước tiên tới Diệp Thanh, nhẹ nhàng nói: “Tiểu cô nương! Đến đây…Ta đưa cô đi tắm, lát nữa sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô.”
Bà lão dẫn Diệp Thanh đi qua trùng trùng lâu các, xuyên qua dãy dãy hành lang trồng đầy hoa, khiến Diệp Thanh như lạc trong vương công hào môn quanh co sâu rộng…
/362
|