Trong bóng tối, Hoa Lân nhìn thấy mình đang tại không trung bay bay, rồi sau đó đã trở về nhà. Đột nhiên mọi thứ lại thay đổi, Hoa Lân lại trở về quá khứ lức mười lăm năm trước, về lại những năm tháng ngây thơ, khờ dại.
Xa xa truyền đến nhiều giọng nói, một giọng nói ấm áp vang lên: Lân nhi, xem thúc thúc mang cái gì đến cho ngươi đây?
Hoa Lân lúc đó đang cắn đầu ngón tay, ngây ngốc nhìn con ngựa gỗ trong tay Lãnh thị vệ, giận dỗi nói: Ô …… đây là vật gì thế này?
Lãnh thị vệ đặt con ngựa gỗ xuống, bồng Hoa Lân lên đặt trên lưng ngựa. Nhông nhông..., cảm giác vui sướng như là đang đằng vân giá vũ.
Đột nhiên Lãnh thị vệ lại biến mất, bên cạnh lại xuất hiện một cô bé nhu thuận, chính là Diệp Thanh đang cười duyên, hai con mắt sáng như hình mặt trăng, nũng nịu nói: Lân ca ca, Thanh Thanh cũng muốn ngồi ……
Trong tất cả các nha hoàn, Hoa Lân không có cách nào kháng cự yêu cầu của Diệp Thanh. Vì vậy hắn lúng túng trườn ra sau rồi dìu Diệp Thanh ngồi ở phía trước. Đang chuẩn bị “nhông nhông” phi ngựa để cho Diệp Thanh biết một chút cảm giác đằng vân giá vũ. Ai ngờ ngựa gỗ cũng biến mất, Hoa Lân lập tức khóc lớn, la hét bắt mọi người phải tìm cho được ngựa gỗ. Cuối cùng hắn đột nhiên nghĩ ra một ý, bèn gọi người viết cáo thị rồi cùng với Diệp Thanh dán tại cửa thành.
Chỉ chốc lác, chúng quanh lại tập trung rất nhiều dân chúng đang xem cáo thị. Một chút sau, một gã thư sinh đi tới, nhìn vào cáo thị, chỉ thấy trên cáo thì chỉ vẽ duy nhất một con ngựa gỗ, bên cạnh có ghi vài dòng như sau: “Lân nhi của Hoa phủ đánh mất một con ngựa gỗ. Ai cung cấp được tin tức thưởng trăm lượng bạc”. Ở dưới còn ghi chú thêm mấy dòng nghiêng nghiêng của Hoa Lân tự viết. Ngoài ra còn có ấn chương của quan phủ và đích thân Cửu Môn Đề Đốc ký. Có thể nói là một cáo thị hợp lệ!
Thư sinh đọc xong liền ha ha: Tuyệt, quả thật là thiên hạ nhất tuyệt! Ha ha ha ha ……
Lúc ấy, Hoa Lân cùng Diệp Thanh cũng đang đứng bên cạnh, thấy thư sinh có vẻ giễu cợt, lập tứng vung tay, bỉu môi nói: Không được cười, cẩn thận không thì ta đánh ngươi …
Tuần tự chuyện cũ cứ hiện lên mồn một. ……
Bỗng nhiên tất cả biến mất hết thảy, chỉ nghe bên tai phải có người nói: Uy! Người có cái gì cao hứng mà cười vui vẻ vậy?
Hoa Lân giống như bị người kéo từ quỷ môn quan trở về, một hổi lâu tỉnh lại mới phát hiện lúc nãy chỉ là một giấc mộng đẹp.
Bên cạnh giọng của một nữ tử đang nói: Người nầy có đúng là bị điên không? Gặp chuyện gì cũng cười, miệng thì phun máu tươi nhưng vẫn cứ khúc khích!
Lại có một thanh âm của thiếu niên nói: Ai biết được, có thể vị đại ca này trong tâm tư có chuyện gì thì sao?
Hoa Lân mở hai mắt, quay đầu nhìn lại, thấy mình đang nằm ở mép giường, bên cạnh có hai người nam nữ đang nhìn mình chăm chú. Hoa Lân liền hỏi: Ta đang ở đâu vậy? Các ngươi là ai?
Nữ tử lập tức nói: Ta còn muốn hỏi ngươi đâu mà đến đây? Ngươi là ai? Như thế nào mà một mình lại đi tới Giải Thần Trận?
Hoa Lân toàn thân chấn động, định ngồi dậy, nhưng cảm thấy khắp châu thân đều đau đớn dữ dội. Nữ tử liền lập tức ấn ngay ngực, ép hắn nằm xuống. Hoa Lân lúc này mới phát hiện nữ tử này đúng là xấu xí không tưởng. Hai lỗ mũi dài vếch lên trời, môi vểnh, hai mắt cách nhau một khoảng phảng phất như một mảnh sông Ngân. Nhìn chung mà nói, ngũ quan giống như quỷ.
Hoa Lân sửng sở nhìn, nhưng nữ tử lại lớn tiếng trách mắng: Ngươi sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy? Ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao!
Ách …… Hoa Lân nghĩ thầm, mình ngay cả một sợi lông cũng không cử động được, sao lại còn thụ thụ bất thân? Nhưng ngươi một tay đang đè lên ngực bổn thiếu gia, không trách ngươi khiếm nhã được.
Trong lúc còn đang buồn bực, đột nhiên ngoài cửa một tiếng ho khan của nam nhân. Cửa gỗ bật ra, một trung niên đi đến, thấy Hoa Lân đã tỉnh liền hỏi: Thiếu hiệp đã tỉnh rồi à?
Hoa Lân cũng đồng thời hỏi: Đây là nơi đâu?
Trung niên nam tử cười cười, đưa tay bắt mạch Hoa Lân xem xét kỹ lưỡng rồi nói: Đây là Mê Tiên Trận. Chúng ta là cư dân ở đây, không biết thiếu hiệp làm sao đến đây được?
Hoa Lân hoảng sợ thất sắc, kinh hô: Mê Tiên Trận? nói như vậy, ta vẫn còn ở trong Binh Hồn Giải Thần Trận?
Trung niên nam tử gật đầu nói: Đúng rồi!
Nói xong, hắn phát hiện cơ thể Hoa Lân không có gì đáng ngại, vì vậy buông khỏi cổ tay Hoa Lân
Hoa Lân lại một trận mê mang, không giải thích được, khó hiểu nói: Nhưng …… nhưng các ngươi làm sao lại đến đây được?
Trung niên nam tử cười khổ một tiếng, nói: Ai …… Ta cũng không biết. Ta sinh ra và lớn lên ở đây. Ba ngàn năm qua, tổ tiên chúng ta từ lâu đã muốn thoát khỏi nơi này. Thé nhưng Tiên trận quá mức cường đại, vì vậy đến này vẫn không thành công. Ài ……
Hoa Lân mắt nhìn chòng chọc, đầu nhất thời quay qua quay lại. Chánh ở đây thì ngoài cửa có người kêu lên: Chu đại ca, điện chủ muốn gặp ngươi”.
Trung niên nam tử lập tức đáp: Được rồi, ta sẽ đến ngay”. Rồi quay đầu lại nhìn Hoa Lân nhẹ giọng nói: Ngươi trước tiên yên tâm nghỉ ngơi, điện chủ cũng đang muốn gặp ngươi”.
Hoa Lân phảng phất như không nghe thấy, vẫn đang suy tư những điều trung niên nam tử vừa nói. Nghĩ thầm rằng, nếu tổ tiên bọn họ ba ngàn năm này đều không thoát ra được Tiên trận, bản thân mình dựa vào cái gì để mà hy vọng đây? Điều này đúng là nực cười.
Trung niên nam tử nghĩ rằng Hoa Lân đã hiểu được vấn đề, vì vậy lắc đầu rồi mở cửa đi ra.
Bên cạnh hai thiếu niên nam nữ lại tập trung vào Hoa Lân. Nam thiếu niên đột nhiên hỏi: Đại ca ca! …… Thế giới bên ngoài có đúng hay không là rất rộng lớn ? Phải chăng là có rất nhiều người?
Hoa Lân lúc này mới hồi phục tinh thần, cười khổ nói: Vậy các ngươi ở đây có tổng cộng bao nhiêu người?
Thiếu niên này ước chừng trên dưới mười tuổi nhìn rất thanh tú. Nghe Hoa Lân hỏi, liền muốn lấy lòng nên trả lời ngay: Hình như khoảng hơn một trăm người?
Nữ tử đứng bên cạnh lập tức liền bổ sung, nói: Không đúng! tổng cộng là một trăm sáu mươi lăm người. Giờ có thêm ngươi thì là một trăm sáu mươi sáu người”.
Nữ tử kia hình như có ác cảm với Hoa Lân nên hai tay chống nạnh lớn tiếng chất vấn: Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của đệ đệ ta đâu đấy? Bên ngoài tổng cộng có bao nhiêu người?
Hoa Lân một trận cười khổ, nghĩ thầm hỏi như thế làm sao trả lời, vậy hỏi lại: Ngươi nghĩ rằng bên ngoài có bao nhiêu người?
Nữ tử chưa kịp trả lời, bên cạnh đứa con trai đã dùng mấy ngón tay tính toán rồi nói: Theo ta đoán, ít nhất cũng phải một vạn người, có đúng hay không??
Hoa Lân thấy hắn hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên chưa bao giờ đi khỏi chỗ này nên vậy âm thầm thở dài.
Tựu tại đây thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói khiêu khích của một thiếu niên: Uy! Chu Định Phong, không phải ngươi nói hôm nay theo ta tỷ thí pháp thuật hay sao? Như thế nào lại trốn ở nhà?, Không dám ra đây?
Hoa Lân thấy đứa con trai bên cạnh cũng đang dùng ngón tay tính toán, nghe vậy liền lớn tiếng nói: Ai nói ta không dám ?…… Nói xong liền mở cửa bước ra ngoài.
Nữ tử lo lắng đệ đệ mình gặp chuyện không may, vì vậy cũng đi theo ra, chỉ còn lại một mình Hoa Lân nằm trên giường.
Chung quanh lại trở nên thanh tĩnh. Hoa Lân nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. Đặc biệt những sự kiện vừa xảy ra trong mộng, làm cho hắn hồi lâu vẫn còn mơ màng. Rồi hắn lại nhớ tới Thượng Quan Linh, nhớ tới vẻ lạnh lùng và ôn nhu của nàng, thật là cảm giác rất đặc biệt, không giống với bất kỳ ai. Trong lòng hắn dâng lên nỗi buồn mênh mang, rồi lẩm bẩm nói: Linh Nhi ……nàng giờ đang ở đâu?
Một lúc lâu, Hoa Lân nửa mơ nửa tỉnh mở to hai mắt, nhìn vô thức lên nóc nhà. Cũng không biết qua bao lâu, cửa gỗ lại bị đẩy ra, tiểu nam tử khoảng mười tuổi tên Chu Định Phong lại đến, chán nản, thất vọng ngồi bên giường.
Hoa Lân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn trên mặt đen thui, giống như bị hỏa thiêu, liền hỏi: Ngươi làm sao vậy? Thua rồi phải không?
Chu Định Phong đột nhiên cả giận nói: Hết thảy đều là tại ngươi! Hu hu hu ……
Hoa Lân không hiểu, liền hỏi: Như thế nào mà lại liên quan đến ta?
Đứa nhỏ nước mắt tràn ra, hỏi lại: Có phải ngươi …… ngươi có đúng hay không là do phụ thân tai cứu về từ Trần Phong Trận?
Hoa Lân gật đầu nói: Có thể, nhưng mà ta cũng không rõ ràng lắm!
Đứa nhỏ rốt cục vừa khóc vừa đi ra, nói: Vậy là được rồi, ngay cả ngươi cũng không thoát được Trần Phong Trận. Vậy cái gì gọi là tuyệt đỉnh cao thủ đây. Hu hu hu ……
Hoa Lân cảm thấy mơ hồ khó hiểu, nên hỏi lại: Ta không phải là tuyệt đỉnh cao thủ. Nhưng vấn đề này liên hệ gì đến ta?
Tiểu nam hài Chu Định Phong càng khóc lớn, nói tiếp: Phụ thân ta nói, ngươi dám chắc là một tuyệt đỉnh cao thủ, ta còn tưởng bái ngươi làm sư phụ nữa đó. Hu hu hu ……
Hoa Lân càng thêm buồn bực, hỏi: Chuyện này …… kết quả ngươi tỷ thí với người ta chẳng lẽ lại liên quan đến ta sao? nói đến đây, Hoa Lân đột nhiên hiểu được vấn đề, nên tiếp lời: …… như vậy đi, ngươi kể lại cho ta trận tỷ thí vừa rồi, có thể ta chỉ cho ngươi cách phá giải”.
Nhưng Chu Định Phong vẫn nức nở: Nhưng là …… nhưng là Khang Suất đã chế diễu ngươi. Nói rằng ngươi ngay cả Trần Phong Trận cũng không xông qua được. Hu hu hu ……
Hoa Lân mềm lòng, ôn nhu nói: Nói đến pháp thuật, ta quả thật không hiểu nhiều. Nhưng ta từng nghe nói, dưới sự công kích bằng pháp thuật, nếu ngươi có thân pháp đủ nhanh, có thể hoàn toàn tránh thoát. Những người học pháp thuật thông thường thân pháp sẽ chẳng hề linh hoạt. Cho nên, tại tu chân giới, tất cả đều tu luyện kiếm đạo. Hay là ta chỉ ngươi luyện mấy chiêu kiếm pháp xem sao.
Hoa Lân nói rất thẳng thắn, một lời đã đánh trúng yếu điểm nhất của bọn họ. Phải biết rằng mấy ngàn năm liền, một môn phải vẫn trầm mê với sự huyễn hoặc của pháp thuật. Họ hoàn không biết rằng, mấy ngàn năm qua, tu chân giới đã ý thức được pháp thuật chỉ có thể bổ trợ công kích mà thôi, nếu chỉ tu luyện pháp thuật, chỉ sợ không đỡ được nửa chiêu của cao thủ kiếm đạo.
Nhưng Hoa Lân lại không nghĩ rằng, nơi đây cùng thế giới bên ngoài hoàn toàn ngăn cách, cho nên vẫn xem tu luyện pháp thuật là duy nhất. Điều này thật làm cho người ta kinh ngạc.
Tiểu nam hài mặc dù vốn không tín nhiệm Hoa Lân cho lắm, nhưng nghe hắn nói xong lại gật gật đầu, trong lòng dấy lên một tia hy vọng, vì vậy bỉu môi hỏi: Vậy.... vậy ngươi.... không thể dạy cho ta à?
Hoa Lân sửng sốt, rốt cục thở dài rồi nói: Ài …… ở quê nhà thì ta cũng từng thu một đệ tử, hắn là Phong nhi. Chỉ tiếc, ta cũng chưa dạy được cho nó một chiêu nửa thức. Xem ra chúng ta coi như hữu duyên, vậy ta sẽ dạy ngươi mấy chiêu xem sao!
Xa xa truyền đến nhiều giọng nói, một giọng nói ấm áp vang lên: Lân nhi, xem thúc thúc mang cái gì đến cho ngươi đây?
Hoa Lân lúc đó đang cắn đầu ngón tay, ngây ngốc nhìn con ngựa gỗ trong tay Lãnh thị vệ, giận dỗi nói: Ô …… đây là vật gì thế này?
Lãnh thị vệ đặt con ngựa gỗ xuống, bồng Hoa Lân lên đặt trên lưng ngựa. Nhông nhông..., cảm giác vui sướng như là đang đằng vân giá vũ.
Đột nhiên Lãnh thị vệ lại biến mất, bên cạnh lại xuất hiện một cô bé nhu thuận, chính là Diệp Thanh đang cười duyên, hai con mắt sáng như hình mặt trăng, nũng nịu nói: Lân ca ca, Thanh Thanh cũng muốn ngồi ……
Trong tất cả các nha hoàn, Hoa Lân không có cách nào kháng cự yêu cầu của Diệp Thanh. Vì vậy hắn lúng túng trườn ra sau rồi dìu Diệp Thanh ngồi ở phía trước. Đang chuẩn bị “nhông nhông” phi ngựa để cho Diệp Thanh biết một chút cảm giác đằng vân giá vũ. Ai ngờ ngựa gỗ cũng biến mất, Hoa Lân lập tức khóc lớn, la hét bắt mọi người phải tìm cho được ngựa gỗ. Cuối cùng hắn đột nhiên nghĩ ra một ý, bèn gọi người viết cáo thị rồi cùng với Diệp Thanh dán tại cửa thành.
Chỉ chốc lác, chúng quanh lại tập trung rất nhiều dân chúng đang xem cáo thị. Một chút sau, một gã thư sinh đi tới, nhìn vào cáo thị, chỉ thấy trên cáo thì chỉ vẽ duy nhất một con ngựa gỗ, bên cạnh có ghi vài dòng như sau: “Lân nhi của Hoa phủ đánh mất một con ngựa gỗ. Ai cung cấp được tin tức thưởng trăm lượng bạc”. Ở dưới còn ghi chú thêm mấy dòng nghiêng nghiêng của Hoa Lân tự viết. Ngoài ra còn có ấn chương của quan phủ và đích thân Cửu Môn Đề Đốc ký. Có thể nói là một cáo thị hợp lệ!
Thư sinh đọc xong liền ha ha: Tuyệt, quả thật là thiên hạ nhất tuyệt! Ha ha ha ha ……
Lúc ấy, Hoa Lân cùng Diệp Thanh cũng đang đứng bên cạnh, thấy thư sinh có vẻ giễu cợt, lập tứng vung tay, bỉu môi nói: Không được cười, cẩn thận không thì ta đánh ngươi …
Tuần tự chuyện cũ cứ hiện lên mồn một. ……
Bỗng nhiên tất cả biến mất hết thảy, chỉ nghe bên tai phải có người nói: Uy! Người có cái gì cao hứng mà cười vui vẻ vậy?
Hoa Lân giống như bị người kéo từ quỷ môn quan trở về, một hổi lâu tỉnh lại mới phát hiện lúc nãy chỉ là một giấc mộng đẹp.
Bên cạnh giọng của một nữ tử đang nói: Người nầy có đúng là bị điên không? Gặp chuyện gì cũng cười, miệng thì phun máu tươi nhưng vẫn cứ khúc khích!
Lại có một thanh âm của thiếu niên nói: Ai biết được, có thể vị đại ca này trong tâm tư có chuyện gì thì sao?
Hoa Lân mở hai mắt, quay đầu nhìn lại, thấy mình đang nằm ở mép giường, bên cạnh có hai người nam nữ đang nhìn mình chăm chú. Hoa Lân liền hỏi: Ta đang ở đâu vậy? Các ngươi là ai?
Nữ tử lập tức nói: Ta còn muốn hỏi ngươi đâu mà đến đây? Ngươi là ai? Như thế nào mà một mình lại đi tới Giải Thần Trận?
Hoa Lân toàn thân chấn động, định ngồi dậy, nhưng cảm thấy khắp châu thân đều đau đớn dữ dội. Nữ tử liền lập tức ấn ngay ngực, ép hắn nằm xuống. Hoa Lân lúc này mới phát hiện nữ tử này đúng là xấu xí không tưởng. Hai lỗ mũi dài vếch lên trời, môi vểnh, hai mắt cách nhau một khoảng phảng phất như một mảnh sông Ngân. Nhìn chung mà nói, ngũ quan giống như quỷ.
Hoa Lân sửng sở nhìn, nhưng nữ tử lại lớn tiếng trách mắng: Ngươi sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy? Ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao!
Ách …… Hoa Lân nghĩ thầm, mình ngay cả một sợi lông cũng không cử động được, sao lại còn thụ thụ bất thân? Nhưng ngươi một tay đang đè lên ngực bổn thiếu gia, không trách ngươi khiếm nhã được.
Trong lúc còn đang buồn bực, đột nhiên ngoài cửa một tiếng ho khan của nam nhân. Cửa gỗ bật ra, một trung niên đi đến, thấy Hoa Lân đã tỉnh liền hỏi: Thiếu hiệp đã tỉnh rồi à?
Hoa Lân cũng đồng thời hỏi: Đây là nơi đâu?
Trung niên nam tử cười cười, đưa tay bắt mạch Hoa Lân xem xét kỹ lưỡng rồi nói: Đây là Mê Tiên Trận. Chúng ta là cư dân ở đây, không biết thiếu hiệp làm sao đến đây được?
Hoa Lân hoảng sợ thất sắc, kinh hô: Mê Tiên Trận? nói như vậy, ta vẫn còn ở trong Binh Hồn Giải Thần Trận?
Trung niên nam tử gật đầu nói: Đúng rồi!
Nói xong, hắn phát hiện cơ thể Hoa Lân không có gì đáng ngại, vì vậy buông khỏi cổ tay Hoa Lân
Hoa Lân lại một trận mê mang, không giải thích được, khó hiểu nói: Nhưng …… nhưng các ngươi làm sao lại đến đây được?
Trung niên nam tử cười khổ một tiếng, nói: Ai …… Ta cũng không biết. Ta sinh ra và lớn lên ở đây. Ba ngàn năm qua, tổ tiên chúng ta từ lâu đã muốn thoát khỏi nơi này. Thé nhưng Tiên trận quá mức cường đại, vì vậy đến này vẫn không thành công. Ài ……
Hoa Lân mắt nhìn chòng chọc, đầu nhất thời quay qua quay lại. Chánh ở đây thì ngoài cửa có người kêu lên: Chu đại ca, điện chủ muốn gặp ngươi”.
Trung niên nam tử lập tức đáp: Được rồi, ta sẽ đến ngay”. Rồi quay đầu lại nhìn Hoa Lân nhẹ giọng nói: Ngươi trước tiên yên tâm nghỉ ngơi, điện chủ cũng đang muốn gặp ngươi”.
Hoa Lân phảng phất như không nghe thấy, vẫn đang suy tư những điều trung niên nam tử vừa nói. Nghĩ thầm rằng, nếu tổ tiên bọn họ ba ngàn năm này đều không thoát ra được Tiên trận, bản thân mình dựa vào cái gì để mà hy vọng đây? Điều này đúng là nực cười.
Trung niên nam tử nghĩ rằng Hoa Lân đã hiểu được vấn đề, vì vậy lắc đầu rồi mở cửa đi ra.
Bên cạnh hai thiếu niên nam nữ lại tập trung vào Hoa Lân. Nam thiếu niên đột nhiên hỏi: Đại ca ca! …… Thế giới bên ngoài có đúng hay không là rất rộng lớn ? Phải chăng là có rất nhiều người?
Hoa Lân lúc này mới hồi phục tinh thần, cười khổ nói: Vậy các ngươi ở đây có tổng cộng bao nhiêu người?
Thiếu niên này ước chừng trên dưới mười tuổi nhìn rất thanh tú. Nghe Hoa Lân hỏi, liền muốn lấy lòng nên trả lời ngay: Hình như khoảng hơn một trăm người?
Nữ tử đứng bên cạnh lập tức liền bổ sung, nói: Không đúng! tổng cộng là một trăm sáu mươi lăm người. Giờ có thêm ngươi thì là một trăm sáu mươi sáu người”.
Nữ tử kia hình như có ác cảm với Hoa Lân nên hai tay chống nạnh lớn tiếng chất vấn: Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của đệ đệ ta đâu đấy? Bên ngoài tổng cộng có bao nhiêu người?
Hoa Lân một trận cười khổ, nghĩ thầm hỏi như thế làm sao trả lời, vậy hỏi lại: Ngươi nghĩ rằng bên ngoài có bao nhiêu người?
Nữ tử chưa kịp trả lời, bên cạnh đứa con trai đã dùng mấy ngón tay tính toán rồi nói: Theo ta đoán, ít nhất cũng phải một vạn người, có đúng hay không??
Hoa Lân thấy hắn hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên chưa bao giờ đi khỏi chỗ này nên vậy âm thầm thở dài.
Tựu tại đây thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói khiêu khích của một thiếu niên: Uy! Chu Định Phong, không phải ngươi nói hôm nay theo ta tỷ thí pháp thuật hay sao? Như thế nào lại trốn ở nhà?, Không dám ra đây?
Hoa Lân thấy đứa con trai bên cạnh cũng đang dùng ngón tay tính toán, nghe vậy liền lớn tiếng nói: Ai nói ta không dám ?…… Nói xong liền mở cửa bước ra ngoài.
Nữ tử lo lắng đệ đệ mình gặp chuyện không may, vì vậy cũng đi theo ra, chỉ còn lại một mình Hoa Lân nằm trên giường.
Chung quanh lại trở nên thanh tĩnh. Hoa Lân nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. Đặc biệt những sự kiện vừa xảy ra trong mộng, làm cho hắn hồi lâu vẫn còn mơ màng. Rồi hắn lại nhớ tới Thượng Quan Linh, nhớ tới vẻ lạnh lùng và ôn nhu của nàng, thật là cảm giác rất đặc biệt, không giống với bất kỳ ai. Trong lòng hắn dâng lên nỗi buồn mênh mang, rồi lẩm bẩm nói: Linh Nhi ……nàng giờ đang ở đâu?
Một lúc lâu, Hoa Lân nửa mơ nửa tỉnh mở to hai mắt, nhìn vô thức lên nóc nhà. Cũng không biết qua bao lâu, cửa gỗ lại bị đẩy ra, tiểu nam tử khoảng mười tuổi tên Chu Định Phong lại đến, chán nản, thất vọng ngồi bên giường.
Hoa Lân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn trên mặt đen thui, giống như bị hỏa thiêu, liền hỏi: Ngươi làm sao vậy? Thua rồi phải không?
Chu Định Phong đột nhiên cả giận nói: Hết thảy đều là tại ngươi! Hu hu hu ……
Hoa Lân không hiểu, liền hỏi: Như thế nào mà lại liên quan đến ta?
Đứa nhỏ nước mắt tràn ra, hỏi lại: Có phải ngươi …… ngươi có đúng hay không là do phụ thân tai cứu về từ Trần Phong Trận?
Hoa Lân gật đầu nói: Có thể, nhưng mà ta cũng không rõ ràng lắm!
Đứa nhỏ rốt cục vừa khóc vừa đi ra, nói: Vậy là được rồi, ngay cả ngươi cũng không thoát được Trần Phong Trận. Vậy cái gì gọi là tuyệt đỉnh cao thủ đây. Hu hu hu ……
Hoa Lân cảm thấy mơ hồ khó hiểu, nên hỏi lại: Ta không phải là tuyệt đỉnh cao thủ. Nhưng vấn đề này liên hệ gì đến ta?
Tiểu nam hài Chu Định Phong càng khóc lớn, nói tiếp: Phụ thân ta nói, ngươi dám chắc là một tuyệt đỉnh cao thủ, ta còn tưởng bái ngươi làm sư phụ nữa đó. Hu hu hu ……
Hoa Lân càng thêm buồn bực, hỏi: Chuyện này …… kết quả ngươi tỷ thí với người ta chẳng lẽ lại liên quan đến ta sao? nói đến đây, Hoa Lân đột nhiên hiểu được vấn đề, nên tiếp lời: …… như vậy đi, ngươi kể lại cho ta trận tỷ thí vừa rồi, có thể ta chỉ cho ngươi cách phá giải”.
Nhưng Chu Định Phong vẫn nức nở: Nhưng là …… nhưng là Khang Suất đã chế diễu ngươi. Nói rằng ngươi ngay cả Trần Phong Trận cũng không xông qua được. Hu hu hu ……
Hoa Lân mềm lòng, ôn nhu nói: Nói đến pháp thuật, ta quả thật không hiểu nhiều. Nhưng ta từng nghe nói, dưới sự công kích bằng pháp thuật, nếu ngươi có thân pháp đủ nhanh, có thể hoàn toàn tránh thoát. Những người học pháp thuật thông thường thân pháp sẽ chẳng hề linh hoạt. Cho nên, tại tu chân giới, tất cả đều tu luyện kiếm đạo. Hay là ta chỉ ngươi luyện mấy chiêu kiếm pháp xem sao.
Hoa Lân nói rất thẳng thắn, một lời đã đánh trúng yếu điểm nhất của bọn họ. Phải biết rằng mấy ngàn năm liền, một môn phải vẫn trầm mê với sự huyễn hoặc của pháp thuật. Họ hoàn không biết rằng, mấy ngàn năm qua, tu chân giới đã ý thức được pháp thuật chỉ có thể bổ trợ công kích mà thôi, nếu chỉ tu luyện pháp thuật, chỉ sợ không đỡ được nửa chiêu của cao thủ kiếm đạo.
Nhưng Hoa Lân lại không nghĩ rằng, nơi đây cùng thế giới bên ngoài hoàn toàn ngăn cách, cho nên vẫn xem tu luyện pháp thuật là duy nhất. Điều này thật làm cho người ta kinh ngạc.
Tiểu nam hài mặc dù vốn không tín nhiệm Hoa Lân cho lắm, nhưng nghe hắn nói xong lại gật gật đầu, trong lòng dấy lên một tia hy vọng, vì vậy bỉu môi hỏi: Vậy.... vậy ngươi.... không thể dạy cho ta à?
Hoa Lân sửng sốt, rốt cục thở dài rồi nói: Ài …… ở quê nhà thì ta cũng từng thu một đệ tử, hắn là Phong nhi. Chỉ tiếc, ta cũng chưa dạy được cho nó một chiêu nửa thức. Xem ra chúng ta coi như hữu duyên, vậy ta sẽ dạy ngươi mấy chiêu xem sao!
/362
|