Nhược Phong,Nhâm Vi hai người nhân vì không có Mạc Dạ Thiên tên phiền toái này,vô hình trung thực lực đại tăng,hoặc có lẽ là thủ vệ của mỗi một tầng đối với bọn họ thủ hạ lưu tình,lại bị bọn họ một đường giết tới tầng thứ sáu.
Trãi qua bọn họ một hồi khổ đấu,thần tượng của tầng thứ sáu này cũng rầm rầm ngã xuống.
Nghỉ ngơi một chút,Nhâm Vi lại khởi động thăng hướng thông đạo tầng bảy,nói:
-Sư phụ,phương pháp này quả nhiên hiệu quả,cứ như vậy tiếp tục,chúng ta chắc chắn có thể xông lên tầng thứ chín.
Thì ra trãi qua nhiều lần phối hợp,bọn họ đã sớm định ra một sách lược hoàn mĩ.Trước tiên hai người cùng lúc xuất thủ,dẫn thần tượng đến công kích,sau đó Nhược Phong đột nhiên thi triển toàn lực,cường hành ngăn cản tất cả thần tượng.Sau cùng lại do Nhâm Vi nhắm chuẩn thời cơ,toàn lực lén tập kích thần tượng trên nguyệt đài,thời điểm cần thiết lại xuất phi kiếm trong tay,chi cần có thể phá nát thần tượng liền có thể nhất cử quá quan.
Thầy trò hai người không hổ là nhân vật đính tiêm của tu chân giới,một hồi này liên liên đắc thủ,không khỏi đối với việc quá quan tràn đầy tín tâm.
Nhưng vào lúc này,Nhược Phong trái lại tâm sự nặng nề,nghi hoặc nói:
-Sự tình không quá diệu!Một đường đi tới này,chúng ta lại không phát hiện tung tích của Hoa Lân.Từ đây thì biết,hắn nhất định còn ở bên trên.Tiểu tử này nếu như thật sự có thể đi tới chỗ này,thì chứng tỏ hắn rất có khả năng sẽ trùng phá sự ràng buộc của Thiên Thần Miếu.Căn cứ thời gian,hành động của chúng ta sẽ mất đi ý nghĩa,còn nỗ lực mấy vạn năm nay của Thánh môn cũng sẽ trôi theo dòng nước,Phần Âm Tông nếu như đạt được cự giúp sức của Hoa Lân,nói không chừng thật sự có thể khởi động Liệt Thiên Đại Trận,hậu quả này thực sự không cách nào tưởng tượng,càng không phải chuyện Thánh Thanh Viện chúng ta có thể chống đỡ nổi.
Trong mắt Nhâm Vi lướt qua một tia hàn quang,trong lòng thầm cười lạnh,hắn thì không để ý đến việc”Phần Âm Tông”sẽ như thế nào.Đối với hắn mà nói,Hoa Lân mới là mục tiêu của mình,danh tiếng của Thánh Thanh Viện gì đó,hắn căn bản không để ý.Vì vậy nhàn nhạt nói:
-Vậy sư tôn tính sao?
Nhược Phong dùng ánh mắt kì quái nhìn Nhâm Vi một cái,nói:
-Ta vốn nghĩ rằng Hoa Lân tuyệt đối không cách nào thoát ra khỏi Giải Thần Trận.Nhưng bây giờ chứng minh chúng ta đều sai lầm,cho nên ta tính lưu lại,cần phải loại trừ người này,tuyệt không thể để hắn xuất trận!
Nhâm Vi thấy sư tôn nói với vẻ chém đinh chặt sắt,không khỏi nhíu mày,chỉ có thể nói:
-Vậy cũng được,đệ tử sẽ toàn lực phối hợp hành động với người.
Nhược Phong không nhiều lời nữa,đi trước hướng tầng bảy bước lên.
Còn Hoa Lân vừa hay đang ở tầng bảy,mù mở không biết rằng nguy cơ chính đang hướng tới gần....
… … …
Chính lúc Nhược Phong chân trước bước vào tầng thứ bảy,Hoa Lân vừa khéo lại đang tiến vào gian bảo khố thứ hai.
Lúc này,thương thế toàn thân của hắn đã tốt hơn rất nhiểu,một kiếm ngay vùng bụng làm hắn hiện tại còn là ẩn ẩn đau nhói.Mặc dù mang thương tích,nhưng trong lòng hắn lại rất không phục,trong lòng thầm nghĩ,cho dù như thế nào đều phải cướp”Hấp Tinh Thạch”về.
Mặc dù vừa nghĩ tới đầy phòng phi kiếm vẫn còn có chút sợ hãi,nhưng cúi đầu nhìn tiên giáp trong suốt trên người,kiên quyết hoành kiếm phia trước,cẩn thận từng chút một bước vào mật thất.
Lúc này trong mật thất đã sớm khôi phục yên tĩnh,tất cả phi kiếm đều không thấy tung ảnh.Hấp Tinh Thạch của mình thì nằm ngay giữa phòng.Hoa Lân nhanh chóng nhìn quanh một vòng tứ phía,cái hộp kiếm làm người ta khủng hoảng đó vẫn bị quẳng trong một góc.Tiếp đó Hoa Lân thân thể chấn động,phát hiện một thay đổi khiến người phấn chấn:Năm thanh”Tiên Kiếm”lơ lững trên đài lại thoát khỏi ràng buộc,cái lồng bên ngoài của chúng toàn bộ bị kích huỷ,lúc này năm thanh tiên kiếm đang trong không trung chậm rãi chuyển động,như là những con cá trong chậu bơi giữa không trung.
Hoa Lân dui dụi mắt,đơn giản không tin tưởng những gì mình nhìn thấy,trong lòng thầm ước đoán;
-Nhất định”Hộp Kiếm”phóng ra vô số phi kiếm,đem tất cả lồng tù cấm tiên kiếm đều phá huỷ.Trời ơi,sao có thể như vậy?
Hoa Lân vội vàng nhìn mọi thứ xung quanh,lại liếc nhìn hộp kiếm trong góc,sợ nó sẽ đột nhiên công kích mình.May là,nó im lìm nằm ở chỗ cũ,tịnh không có phát ra địch ý.Còn năm thanh”Tiên Kiếm”lơ lững trong không trung,Hoa Lân cũng dành sự lưu ý,chúng một chút cũng không sợ uy hiếp của “Hấp Tinh Thạch”,thì biết đồng dạng không dễ chọc.
Hoa Lân trong lòng lập tức tính toán một hồi các bước hành động,thầm nghĩ phải trước tiên khởi động thông đạo đào thoát,nếu không một khi bị thâu tập,vậy thì không hay rồi.
Đã tính toán chắc chắn chủ ý,vì vậy từng chút từng chút một di chuyển hướng bình đài.
May là động tác của hắn tịnh không dẫn tới những thanh”Tiên Kiếm”đó phản kích,cuối cùng thuận lợi khởi động cửa ra.Tiếp đó,Hoa Lân chuyển ánh mắt dừng lại trên mấy thanh tiên kiếm lơ lững trên không trung.thầm nghĩ cơ hội tuyệt hảo như vậy,mình há có thể bỏ qua?Nhưng trong lòng vừa động,thầm nghĩ nếu như lỗ mãng bay lên đó,trực tiếp chụp lấy chúng,e rằng sẽ dẫn tới sự khủng hoảng của tất cả tiên kiếm,nhất tề hướng mình bắn tới.Duy nhất một kế,chỉ có thể kích phá từng thanh.
Hoa Lân ngẫm nghĩ,đã có biện pháp...
Vì vậy,Hoa Lân nhắm chuẩn thanh tiên kiếm”Tử khí trầm trầm”,ngón tay âm thầm phát ra mấy đạo kình phong,hướng nó bắn tới,liền nghe”Keng”một tiếng vang lên,tiên kiếm đó bị chỉ phong của Hoa Lân bắn trúng,đột nhiên hàn quang vừa chớp,tấn tốc hướng Hoa Lân bắn tới,quả nhiên có công kích tính.
Hoa Lân dù đã sớm đoán định sẽ có kết quả này,nhưng vẫn bị dọa giật mình,vội vàng nghiêng ngươi tránh né,tay phải chụp lấy chuôi kiếm,ai ngờ thanh kiếm này đã sớm có linh tính,tức tốc chém ngang,còn chút là chém rớt mấy ngón tay của Hoa Lân,may là phản ứng của Hoa Lân cũng không chậm,tay phải rút về,tay trái đột nhiên xuất kích,”Vụt”một lát nắm chặt chuôi của nó,nếu nói về thông minh tài trí,tiên kiếm há là đối thủ của nhân loại?
Hoa Lân một trận cuồng hỉ,cúi đầu nhìn tiên kiếm trong tay.Nhưng hãi nhiên phát hiện,chân khí của mình lại bị nó điên cuồng hút đi.Giờ mới đại kinh thất sắc,vội vàng phong trụ chân khí tay phải,giờ mới không có chuyện.Lúc nhìn tiên kiếm lần nữa,chỉ thấy trên bề măt khắc ba văn tự cổ lão,dường như gọi là”Ảm Hồn Kiếm”gì đó.
Hoa Lân hơi biến sắc,thầm nghĩ thanh kiếm này chẳng trách không phát ra chút khí tức nào,thì ra có thể hấp thu năng lượng xung quanh.Hiển nhiên kiếm này có chút tà môn,không thể dễ dàng tặng người khác.Nghĩ tới nghĩ lui,vì vậy đem kiếm thu vào không gian giới chỉ,lại ngẩng đầu nhìn những thanh kiếm khác trong không trung.Hoa Lân thầm Hắc Hắc cười,làm theo cách cũ,từng thanh từng thanh đem chúng toàn bộ thu hết,trãi qua một phen quan sát,phát hiện bốn thanh tiên kiếm này phân biệt là:
- Phi Bộc Kiếm.
-Bích Ba Kiếm.
-Thanh Mã Kiếm.
-Nhiếp Lung Kiếm.
Tới lúc này,Hoa Lân đã phát giác chúng đều thuộc thủy hệ thần khí,kiếm thân lưu chuyển khí tức cường đại vô cùng,bản thân khó mà không chế.Hoa Lân sợ chúng sẽ làm Tiểu Bạch bị thương,vì vậy đem chúng toàn bộ cắm vào trong“Huyền Băng Tủy”,cần biết rằng”Huyền Băng Tủy”bản thân có lực cấm cố cường đại,dùng nó khóa trụ năm thanh tiên kiếm,đúng là tốt nhất.
Hoa Lân lấy hết tiên kiếm,lại dời ánh mắt qua tới “Hộp Kiếm”trong góc,dường như nhớ tên nó kêu là cái gì:”Vạn Tiên Kiếm”
Vừa nghĩ tới vô số phi kiếm ở bên trong nó,Hoa Lân lại lập cập rùng mình.Nhưng trong lòng lại có chút hưng phấn.Thầm nghĩ:
-Bản thân nếu như có thể khống chế tốt cái hộp này,sau khi ra ngoài nhất định có thể lấy ra đối phó địch nhân,đây há không phải là một chuyện đáng mừng hay sao?
Vì vậy,Hoa Lân cẩn thận từng chút hướng nó bước tới...
Thật không dễ dàng tới gần nó,Hoa Lân dùng đầu kiếm xa xa khều khều nó,phát hiện không có phản ứng,trong lòng hơi thả lõng,cũng may là không có phản ứng,nếu không hắn nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy.
Lúc này lại khều khều hộp kiếm.Hoa Lân dần dần can đảm lên,ngồi xuống ở phía trước nó,ngón tay nhẹ nhàng sờ vào hộp kiếm tinh mĩ,”Vạn Tiên Kiếm”ba chữ ở giữa đó nổi bật như vậy,liên tưởng tới lúc vạn kiếm tề phát uy lực,xác thực không hổ danh xưng”Vạn Tiên Kiếm”.
Cho đến bây giờ,Hoa Lân mới hiểu ý nghĩa của hoa văn trên hộp kiếm,một vầng trăng sáng cong cong từ mặt biển bình lặng mọc lên,giống như là bảo kiếm xuất vỏ,lập tức trên mặt biển nổi lên một mảng ba quang huyền ảo.
Hoa Lân thích không muốn rời tay sờ lên đồ án trên bề mặt,dùng ý niệm để cảm giác sự tồn tại của nó,nhưng còn chưa có thu hoạch gì.
Vì lo lắng điện chủ bọn họ chờ đợi quá lâu,Hoa Lân chỉ có thể tới đây là dừng,vội vàng đem hộp kiếm thu vào trong giới chỉ,xoay người tìm “Hấp Tinh Thạch”đàng xa,giờ mới luyến tiếc không nỡ ra khỏi mât thất.
Chính lúc bước ra một thoáng đó,đàng xa truyền lại một tiếng “Keng”vang lên,Hoa Lân theo tiếng nhìn ra,không khỏi cả kinh,chỉ thấy Nhâm Vi,Nhược Phong đang cùng hai thần tượng bạch y kịch liệt giao chiến.Hoa Lân đang tính núp vào,nhưng đã không kịp rồi.Nhược Phong phát hiện ra hắn trước tiên,lăng không từ xa xông tới,Hoa Lân thực sự bị dọa nhảy cẩng lên,may là có một”Bạch y thần tượng”từ một bên ngăn cản Nhược Phong,”Keng”một tiếng vang dội,song phương lại binh binh bang bang đánh tới nan phân nan giải.
Hoa Lân thầm thở phào một hơi,lúc này cũng không dám tìm bảo vật gì nữa,vội vàng khởi động thông đạo,cuống quýt thoát xuống tầng sáu.Trong lòng kinh hồn chưa định,không hiểu Nhược Phong bọn họ sao lại đuổi tới.Nhưng lúc này lại không kịp nghĩ nhiểu,biết rằng nếu như bị Nhược Phong đuổi kịp,e rằng khó mà may mắn thoát khỏi.Vì vậy vội vàng xông xuống bảo tháp,cuối cùng cũng xuống tới tầng một.
Hắn vừa mới xuất hiện,Tí Hình ở đàng xa lập tức tỏ ra vui mừng,thét lớn:
-Ngươi rốt cuộc trở lại rồi!
Điện chủ lại thấy Hoa Lân toàn thân là vết thương,kinh hãi nói;
-Huynh không sao chứ?
Hoa Lân cũng không kịp chào hỏi,tiến tới sau nguyệt đài,đột nhiên một quyền kích vụn thần tượng bên trên,hét lớn:
-Nhanh đi,Nhược Phong bọn họ lúc nào cũng có thể đuổi tới.
Nói xong,giờ mới phát hiện chỗ không xa có thêm một người Mạc Dạ Thiên,Hoa Lân nhíu mày,nhưng lại không để ý nhiều nữa.
Tí Hình ba người cũng biết Nhược Phong tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.Vì vậy toàn bộ đều chạy qua tới,Hoa Lân không nói nữa,dẫn mọi người tiến vào cột ánh sáng cuối cùng,”Vù” một tiếng thoát khỏi”Thủy hệ bảo tháp”,chỉ còn lại Mạc Dạ Thiên ngốc ngốc đứng ở đó,lại không dám đi theo.
Sau khi thoát khỏi,Hoa Lân lập tức dẫn mọi người lệch khỏi đường chính,chạy vào một con hẻm nhỏ bên trái,Đỗ Bôn Lôi không hiểu hỏi:
-Chúng ta đi sai rồi phải không,Cửu Thần Điện hình như là không phải hướng này.
Hoa Lân vội đáp:
-Chúng ta tạm thời né cái đã,đợi sau khi Nhược Phong đi rồi lại trở về Cửu Thần Điện.
Bốn người men theo đường nhỏ điên cuồng chạy,quẹo cua thêm vài con đường,lúc này mới xuất hiện trên một con đường lớn,xa xa không biết thông tới chỗ nào.Mọi người đều cảm thấy da đầu ớn lạnh,mới biết rằng”Thiên Thần Miếu này”thực sự quá là khổng lồ.Bởi vì lo lắng sẽ lạc đường,cho nên mọi người đều không dám đi thêm nữa.Vì vậy Hoa Lân lại dẫn mọi người quẹo vào một con hẻm nhỏ bên trái,tùy tiện tìm một gian phòng,đẩy cửa bước vào,quay người vẫy tay nói:
-Đều tiến vào đi,ta có đồ tốt tặng mọi người...
Điện chủ,Tí Hình,Đỗ Bôn Lôi ba người chỉ biết đi theo vào,Hoa Lân thuận tay đóng cửa phòng lại.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối,trên tường lập tức phù hiện một tầng cấm chế nhàn nhạt.Bốn người thầm kinh hãi,nhìn quanh bốn phía,chỉ thấy đây là một gian phòng của đệ tử,dưới đất đặt một tấm bồ đoàn,trên góc tường phía đông treo một thanh kiếm,cùng những gian phòng trước đó đã gặp cực là tương tự.Nhưng ở đây,góc tường bên trái còn có một cái bàn bát tiên(bàn vuông),bên trên để đầy các loại thư tịch.
Điện chủ đi tới trước bàn bát tiên,lấy lên một quyển thư tịch,lật qua vài trang,nhưng bên trong đều là những văn tự cổ lão,rất khó phân biệt ra,liền kinh ngạc nói:
-Các ngươi có nhận thấy gì không?Đồ vật ở đây dường như không bị hư hại,cũng nhiều năm qua đi rồi,những thư tịch này vẫn bảo tồn được nguyên trạng.
Ánh mắt mọi người quả nhiên dời qua tay nàng,trong lòng cũng đều thầm xưng kì,điện chủ thấy vậy,bỗng nhiên cười hỏi:
-Hoa Lân,huynh không phải nói có đồ tốt cho bọn muội sao?
“Vụt!”Hoa Lân vội vàng cúi đầu mở không gian giới chỉ ra,từ bên trong”Huyền Băng Tủy” lộ ra năm thanh kiếm...
Cả gian phòng lập tức tràn ngập khí thế cường đại,vách tường xung quanh liền hiện ra tầng tầng cấm chế,ngay cả điện chủ ba người cũng bị kiếm khí bức lùi lại mấy bước,ánh mắt kinh hãi.
Hoa Lân phân biệt đem”Ảm Hồn Kiếm”,”Phi Bộc Kiếm”,”Bích Ba Kiếm”,”Thanh Mã Kiếm”và ”Nhiếp Lung Kiếm” cắm vào mặt đất,chậm rãi nói:
-Năm thanh kiếm này,các ngươi có thể tùy ý chọn một thanh,không cần khách khí!
Điện chủ cúi đầu nhìn “Phàm thiết”trong tay của mình,chỉ cảm thấy ảm đạm vô quang,vẻ đẹp căn bản không cách nào cùng năm thanh kiếm này so bì,cơ hồ lập tức muốn đem kiếm của mình quẳng xuống đất.
Ngay cả bản thân Hoa Lân cũng bị những thần binh trước mắt hấp dẫn,lúc này càng dừng lại trên “Ảm Hồn Kiếm”,trong lòng có chút không nỡ đem nó đưa ra,nhưng lại cảm thấy”Ảm Hồn Kiếm”và Tí Hình có một chỗ tương tự nào đó,thầm nghĩ nếu như thật sự có thể tăng cường thực lực của Tí Hình,đối với việc thoát khỏi Thiên Thần Miếu có lẽ sẽ hỗ trợ nhiều hơn,điều quan trọng nhất là,mình đã có Hà Chiếu Kiếm.Bây giờ lại vừa có thêm Vạn Ảnh Kiếm,bảo kiếm của mình thực sự đã quá nhiều,làm người không thể quá hẹp hòi,nếu không đối với sự tu luyện không có gì tốt.
Tí Hình,điện chủ,Đỗ Bôn Lôi kinh hãi nhìn những thần binh dưới đất,đều kinh thán nói:
-Ngươi ở đâu lấy về nhiều tiên kiếm vậy?
Hoa Lân cười nói:
-Vốn ta còn tính lấy thêm vài kiện tiên khí nữa.Nhưng Nhược Phong lại đuổi tới,có lẽ đây chính là thiên ý!...Các ngươi mau chọn kiếm đi,còn khách khí cái gì?
Ánh mắt Tí Hình quả nhiên dừng lại trên “Ảm Hồn Kiếm,lãnh đạm nói:
-Kiếm là do ngươi lấy về,đương nhiên ngươi tự mình lựa chọn!
Hoa Lân lắc đầu nói:
-Ta đã tìm được bảo kiếm mình muốn rồi,nó gọi là Vạn Ảnh Kiếm....Àh,chính là thứ này!
Vừa nói Hoa Lân vừa lấy ra hộp kiếm còn chút nữa là bằng chiều cao một người,dựng ở trước mặt,nhìn Tí Hình cười cười.
Tí Hình cả kinh nói;
-Ngươi cần cái hộp này làm gì?
Hoa Lân nhún vai nói:
-Ngươi ngàn vạn đừng xem thường nó,ngươi xem xem những vết thương trên người ta,đây là nó chào hỏi ta đó!
Tí Hình nhìn vết máu trên người Hoa Lân cũng thầm kinh hãi,thầm nghĩ cái hộp này nếu như thật sự có thể làm Hoa Lân bị thương thành như vậy,thì xác thực có chút cổ quái!
Hoa Lân thấy ánh mắt Tí Hình lại dừng lại trên Ảm Hồn Kiếm,vì vậy chủ động nói:
-Tí Hình,ta thấy thanh “Ảm Hồn Kiếm”này rất thích hợp ngươi,không cần do dự nữa,nhanh lấy nó lên đi.
Tí Hình xấu hổ cười,nói:
-Ta cũng cảm thấy có chút kì quái,thanh kiếm này rất là đặc biệt.
Nói xong Tí Hình tiến lên phía trước,tự nhiên lấy Ảm Hồn Kiếm lên.
Tiếp đó điện chủ cũng chọn lấy một thanh”Phi Bộc Kiếm”,còn Đỗ Bôn Lôi lại chọn”Nhiếp Lung Kiếm”.
Hoa Lân lại cởi tiên giáp ra cho điện chủ.Đây không phải là hắn thiên vị,mà là thân phận điện chủ có chút đặc thù,cho nàng là thỏa đáng nhất.Về phần Đỗ Bôn Lôi thì có thể để mình chiếu cố,còn Tí Hình có thể tự bảo,nên không ai có ý kiến gì,trái lại điện chủ bản thân lại không đồng ý,nhưng dưới sự khuyên bảo của mọi người cũng chỉ biết nhận lấy.
Lúc này điện chủ,Tí Hình,Đỗ Bôn Lôi đều lấy được một thanh thần binh lợi khí,tức thời cảm thấy thực lực đại tăng,nắm ở trong tay,chỉ thấy”Tinh Khí Thần”đồng thời đạp một bước tiến dài về phía trước.Nhưng do tu vi của điện chủ và Đỗ Bôn Lôi quá kém,lại có loại cảm giác không cách nào khống chế được thần khí,dường như chúng nó lúc nào cũng sẽ có thể thoát khỏi tay bay mất,thật khiến người đảm chiến tâm kinh.
May là điện chủ có tiên giáp bảo thân,từ từ có thể khống chế,chỉ có Đỗ Bôn Lôi thì hơi cât lực,bởi vì tay phải tàn phế,tay trái của hắn cầm kiếm thực sự cảm thấy rất cật lực,vì vậy đem kiếm trong tay trả lại cho Hoa Lân:
-Ta căn bản khống chế không được,Hoa đại ca phiền đem nó thu lại!
Hoa Lân lại khuyên:
-Như vậy đi,chúng ta trước tiên nghỉ ngơi ở đây một ngày,đợi sau khi mọi người có thể quen tay khống chế được kiếm lại lên đường.
Tí Hình ba người đều gật đầu,kiếm này không phải bình thường,nếu có thể thi triển ra được,đối với vượt trận hỗ trợ rất lớn,dù hơi hơi khống chế được cũng có thể uy hiếp được người khác,mọi người tuy đều muốn xuất trận,nhưng cũng không gấp gì một ngày công.
Bốn người không nói thêm nhiều,liền nghĩ ngơi nguyên một ngày.
Sau một ngày,mọi người đối với thần kiếm trong tay đều có mức độ chưởng khống khác nhau,mà biểu hiện của Tí Hình lại thực sự đột xuất,hắn chỉ dùng thời gian nữa ngày,liền đem “Nhiếp Lung Kiếm”vận dụng tự nhiên,dường như thanh kiếm này chuyên môn là vì hắn mà tạo ra vậy.
Trái lại Hoa Lân lại rơi vào tình cảnh khốn khó,thủy chung không cách nào tham thấu cách sử dụng”Vạn Ảnh Kiếm”.”Hộp Kiếm”kì đặc này làm cho hắn tay chân ngứa ngáy,rõ ràng biết rằng vật này chứa đựng uy lực cực đại,nhưng đáng tiếc là tham thấu không được ảo diệu trong đó,dưới sự tức giận không thèm nghĩ tiếp nữa,thuận tay ném nó vào không gian giới chỉ.
Điện chủ thấy Hoa Lân thu hộp kiếm vào nên hỏi:
-Hôm qua vô ý nghe được một tin tốt,theo Mạc Dạ Thiên tiết lộ,Nhược phong bọn họ đã dò ra được Khôn vị xuất trận,chính tại cánh cửa thứ năm của”Cửu Thần Điện”.Chúng ta cần lập tức đi trước hay không?
Hai mắt Hoa Lân sáng rỡ,nhưng liền sau đó lại tối sầm,lắc đầu nói:
-Không được!Nhược Phong một khi tìm không được chúng ta,nhất định sẽ ở Khôn vị đợi chúng ta sập bẫy.Huynh thấy không bằng đợi thêm hai ngày,huynh không tin bọn họ đợi được...mượn cơ hội này,chúng ta cũng tu luyện cho tốt vào,nhân tiện huynh cũng dưỡng thương,còn Tí Hình cũng khôi phục cho tốt hai mắt của hắn.
Mọi người cũng thấy có lí,vì vậy lại bàn một số chuyện khác,sau khi bàn luận ổn thỏa,Tí Hình đứng lên nói:
-Ở đây chỗ nào cũng là phòng trống,ta đi kế bên tu luyện,nếu có gì cần,ngươi lúc nào cũng có thể tới tìm ta.
Nói xong đẩy cửa đi ra.
Hoa Lân gật đầu,thầm nghĩ chỗ này đường xá dọc ngang,chấp hắn Nhược Phong cũng không cách nào trong thời gian ngắn đuổi tới chỗ này.
Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi cùng đối mắt nhìn nhau,lần lượt cáo lui,từng người đi tìm phòng trống tu luyện.
Hoa Lân sau khi mắt tống bọn họ rời khỏi,lần nữa ngồi xếp bằng xuống,lại lấy “Vạn Ảnh Kiếm Hạp”ra,để ở phía trước mặt,nhìn đồ án tinh mĩ trên hộp kiếm,trong tâm hốt nhiên có sở cảm,dường như nhìn thấy một vầng trăng cong từ mặt biển từ từ mọc lên,trăng sáng tinh khiết chiếu lên mặt nước ba văn lan man,như là vô số phi kiếm thấu xạ ra,Hoa Lân toàn thân chấn động,dường như nắm bắt được cái gì đó,nhưng tử tế nhìn lại,huyễn tượng trước mắt lại biến mất không thấy.Hoa Lân ngẫm nghĩ một chút,tay phải nhẹ nhàng sờ lên ánh trăng trên hộp kiếm,từ từ nhắm mắt lại,phóng ra một tia tinh thần lực,tính tìm hiểu kết cấu bên trong.Nhưng vẫn thất vọng,thần thức của hắn lập tức bị dội trở lại,rõ ràng vật này có cấm chế cực kì lợi hại bảo hộ.Dưới sự chán chường,Hoa Lân đột nhiên nghĩ tới đồ án trên hộp kiếm,ánh trăng kia soi trên mặt nước có hàm nghĩa gì?Trong lòng vừa động,đề khí vận thủy hệ chân nguyên trong cơ thể lên,từ từ hướng hộp kiếm nhập vào.Lúc này kì tích xuất hiện,chân nguyên trong cơ thể bản thân nguyên nguyên bất đoạn nhập vào trong hộp kiếm,hiển nhiên đều bị nó hoàn toàn hút hết,không những như vậy,không khí xung quanh cũng đều hóa thành từng tia từng tia bạch khí,tấn tốc nhập vào trong hộp kiếm.
Hoa Lân trong lòng cuồng hỉ,cảm thấy vật này thế mà lại có thể hấp thu thủy hệ vật chất,giống như là nội đan của người tu chân vậy,có thể chứa đựng năng lượng khổng lồ,đồng thời cũng hoảng nhiên đại ngộ,”Vạn Ảnh Kiếm” này có thể phóng ra vô số phi kiếm kích xạ,đều vì loại đặc tính này.Nếu muốn lấy nó ra đối địch,thì phải bổ sung năng lượng cho nó trước mới được,nghĩ tới đây,Hoa Lân Ha Ha cười,lúc trước chỉ nghĩ tới làm cách nào từ nó thu hoạch lợi ích,nhưng trước giờ lại không nghĩ tới trước tiên phải cho ra,chẳng trách không tìm ra được.Ngay lúc đó không do dự nữa,toàn lực vận động chân khí trong người,nhanh chóng nhập vào trong hộp kiếm.Ai ngờ lần này lại dẫn đến phản ứng bất ngờ,chân khí trong người điên cuồng tuôn ra,căn bản không thụ không chế,Hoa Lân cả kinh thất sắc,đang muốn thu thế lại cảm thấy tay phải nhuyễn ra,căn bản không rút tay ra khỏi hộp kiếm được.Mà lúc này,vô số bạch vụ xung quanh cũng điên cuồng nhập vào trong hộp kiếm,ẩn ẩn hình thành một cái vòng xoáy.
Hoa Lân cảm thất bất diệu,đột nhiên đưa chân phải ra quả đoán đạp một cước vào hộp kiếm trước mặt.
Lúc này tay phải cuối cùng khôi phục tự do,hộp kiếm bị đá tới một góc đàng xa,xung quanh lại khôi phục nguyên trạng.
Hoa Lân âm thầm táp lưỡi,mới biết rằng chân khí không thể nhập vào quá nhanh,nếu không khó mà chế ngự,thầm than “Tiên Vật” này thật là lợi hại,chỉ cần mình nhập vào chân khí ít một chút,nó liền tự hành từ xung quanh hấp thu thêm năng lượng,nghĩ tới đây,Hoa Lân linh quang chợt động,lập tức muốn lấy nó về tử tế nghiên cứu một hồi,nhưng là tay chân vô lực,hiển nhiên chân khí tổn hao quá độ.Đột nhiên,Hoa Lân trong lòng dâng lên một loại cảm giác kì quái,”Hộp Kiếm”từ sau khi hấp thu chân khí của mình,dường như cùng mình có một chút cảm ứng,vì vậy trong lòng nhất động,xa xa đối hộp kiếm đáng xa vẫy tay nói:
-Trở về...!
Hộp kiếm vậy mà lại động đậy,quả nhiên có chút tác dụng,Hoa Lân trong lòng cuồng hỉ,lần nữa ngưng thần hét lớn:
-Trở về...
Nhưng hộp kiếm vẫn chỉ là hơi động đây,không có biến hóa thêm chút nào.Hoa Lân mặc dù hơi thất vọng,nhưng cũng biết rằng loại chuyện này chỉ có thể từ từ mà làm,vì vậy vùng vẫy bò dậy,đem hộp kiếm từ trong góc lấy trở về,ngồi xếp bằng xuống,lần nữa đem nó để ở trước mặt,tập trung tinh thần,dùng tâm cảm ứng sự tồn tại của nó...
Trãi qua bọn họ một hồi khổ đấu,thần tượng của tầng thứ sáu này cũng rầm rầm ngã xuống.
Nghỉ ngơi một chút,Nhâm Vi lại khởi động thăng hướng thông đạo tầng bảy,nói:
-Sư phụ,phương pháp này quả nhiên hiệu quả,cứ như vậy tiếp tục,chúng ta chắc chắn có thể xông lên tầng thứ chín.
Thì ra trãi qua nhiều lần phối hợp,bọn họ đã sớm định ra một sách lược hoàn mĩ.Trước tiên hai người cùng lúc xuất thủ,dẫn thần tượng đến công kích,sau đó Nhược Phong đột nhiên thi triển toàn lực,cường hành ngăn cản tất cả thần tượng.Sau cùng lại do Nhâm Vi nhắm chuẩn thời cơ,toàn lực lén tập kích thần tượng trên nguyệt đài,thời điểm cần thiết lại xuất phi kiếm trong tay,chi cần có thể phá nát thần tượng liền có thể nhất cử quá quan.
Thầy trò hai người không hổ là nhân vật đính tiêm của tu chân giới,một hồi này liên liên đắc thủ,không khỏi đối với việc quá quan tràn đầy tín tâm.
Nhưng vào lúc này,Nhược Phong trái lại tâm sự nặng nề,nghi hoặc nói:
-Sự tình không quá diệu!Một đường đi tới này,chúng ta lại không phát hiện tung tích của Hoa Lân.Từ đây thì biết,hắn nhất định còn ở bên trên.Tiểu tử này nếu như thật sự có thể đi tới chỗ này,thì chứng tỏ hắn rất có khả năng sẽ trùng phá sự ràng buộc của Thiên Thần Miếu.Căn cứ thời gian,hành động của chúng ta sẽ mất đi ý nghĩa,còn nỗ lực mấy vạn năm nay của Thánh môn cũng sẽ trôi theo dòng nước,Phần Âm Tông nếu như đạt được cự giúp sức của Hoa Lân,nói không chừng thật sự có thể khởi động Liệt Thiên Đại Trận,hậu quả này thực sự không cách nào tưởng tượng,càng không phải chuyện Thánh Thanh Viện chúng ta có thể chống đỡ nổi.
Trong mắt Nhâm Vi lướt qua một tia hàn quang,trong lòng thầm cười lạnh,hắn thì không để ý đến việc”Phần Âm Tông”sẽ như thế nào.Đối với hắn mà nói,Hoa Lân mới là mục tiêu của mình,danh tiếng của Thánh Thanh Viện gì đó,hắn căn bản không để ý.Vì vậy nhàn nhạt nói:
-Vậy sư tôn tính sao?
Nhược Phong dùng ánh mắt kì quái nhìn Nhâm Vi một cái,nói:
-Ta vốn nghĩ rằng Hoa Lân tuyệt đối không cách nào thoát ra khỏi Giải Thần Trận.Nhưng bây giờ chứng minh chúng ta đều sai lầm,cho nên ta tính lưu lại,cần phải loại trừ người này,tuyệt không thể để hắn xuất trận!
Nhâm Vi thấy sư tôn nói với vẻ chém đinh chặt sắt,không khỏi nhíu mày,chỉ có thể nói:
-Vậy cũng được,đệ tử sẽ toàn lực phối hợp hành động với người.
Nhược Phong không nhiều lời nữa,đi trước hướng tầng bảy bước lên.
Còn Hoa Lân vừa hay đang ở tầng bảy,mù mở không biết rằng nguy cơ chính đang hướng tới gần....
… … …
Chính lúc Nhược Phong chân trước bước vào tầng thứ bảy,Hoa Lân vừa khéo lại đang tiến vào gian bảo khố thứ hai.
Lúc này,thương thế toàn thân của hắn đã tốt hơn rất nhiểu,một kiếm ngay vùng bụng làm hắn hiện tại còn là ẩn ẩn đau nhói.Mặc dù mang thương tích,nhưng trong lòng hắn lại rất không phục,trong lòng thầm nghĩ,cho dù như thế nào đều phải cướp”Hấp Tinh Thạch”về.
Mặc dù vừa nghĩ tới đầy phòng phi kiếm vẫn còn có chút sợ hãi,nhưng cúi đầu nhìn tiên giáp trong suốt trên người,kiên quyết hoành kiếm phia trước,cẩn thận từng chút một bước vào mật thất.
Lúc này trong mật thất đã sớm khôi phục yên tĩnh,tất cả phi kiếm đều không thấy tung ảnh.Hấp Tinh Thạch của mình thì nằm ngay giữa phòng.Hoa Lân nhanh chóng nhìn quanh một vòng tứ phía,cái hộp kiếm làm người ta khủng hoảng đó vẫn bị quẳng trong một góc.Tiếp đó Hoa Lân thân thể chấn động,phát hiện một thay đổi khiến người phấn chấn:Năm thanh”Tiên Kiếm”lơ lững trên đài lại thoát khỏi ràng buộc,cái lồng bên ngoài của chúng toàn bộ bị kích huỷ,lúc này năm thanh tiên kiếm đang trong không trung chậm rãi chuyển động,như là những con cá trong chậu bơi giữa không trung.
Hoa Lân dui dụi mắt,đơn giản không tin tưởng những gì mình nhìn thấy,trong lòng thầm ước đoán;
-Nhất định”Hộp Kiếm”phóng ra vô số phi kiếm,đem tất cả lồng tù cấm tiên kiếm đều phá huỷ.Trời ơi,sao có thể như vậy?
Hoa Lân vội vàng nhìn mọi thứ xung quanh,lại liếc nhìn hộp kiếm trong góc,sợ nó sẽ đột nhiên công kích mình.May là,nó im lìm nằm ở chỗ cũ,tịnh không có phát ra địch ý.Còn năm thanh”Tiên Kiếm”lơ lững trong không trung,Hoa Lân cũng dành sự lưu ý,chúng một chút cũng không sợ uy hiếp của “Hấp Tinh Thạch”,thì biết đồng dạng không dễ chọc.
Hoa Lân trong lòng lập tức tính toán một hồi các bước hành động,thầm nghĩ phải trước tiên khởi động thông đạo đào thoát,nếu không một khi bị thâu tập,vậy thì không hay rồi.
Đã tính toán chắc chắn chủ ý,vì vậy từng chút từng chút một di chuyển hướng bình đài.
May là động tác của hắn tịnh không dẫn tới những thanh”Tiên Kiếm”đó phản kích,cuối cùng thuận lợi khởi động cửa ra.Tiếp đó,Hoa Lân chuyển ánh mắt dừng lại trên mấy thanh tiên kiếm lơ lững trên không trung.thầm nghĩ cơ hội tuyệt hảo như vậy,mình há có thể bỏ qua?Nhưng trong lòng vừa động,thầm nghĩ nếu như lỗ mãng bay lên đó,trực tiếp chụp lấy chúng,e rằng sẽ dẫn tới sự khủng hoảng của tất cả tiên kiếm,nhất tề hướng mình bắn tới.Duy nhất một kế,chỉ có thể kích phá từng thanh.
Hoa Lân ngẫm nghĩ,đã có biện pháp...
Vì vậy,Hoa Lân nhắm chuẩn thanh tiên kiếm”Tử khí trầm trầm”,ngón tay âm thầm phát ra mấy đạo kình phong,hướng nó bắn tới,liền nghe”Keng”một tiếng vang lên,tiên kiếm đó bị chỉ phong của Hoa Lân bắn trúng,đột nhiên hàn quang vừa chớp,tấn tốc hướng Hoa Lân bắn tới,quả nhiên có công kích tính.
Hoa Lân dù đã sớm đoán định sẽ có kết quả này,nhưng vẫn bị dọa giật mình,vội vàng nghiêng ngươi tránh né,tay phải chụp lấy chuôi kiếm,ai ngờ thanh kiếm này đã sớm có linh tính,tức tốc chém ngang,còn chút là chém rớt mấy ngón tay của Hoa Lân,may là phản ứng của Hoa Lân cũng không chậm,tay phải rút về,tay trái đột nhiên xuất kích,”Vụt”một lát nắm chặt chuôi của nó,nếu nói về thông minh tài trí,tiên kiếm há là đối thủ của nhân loại?
Hoa Lân một trận cuồng hỉ,cúi đầu nhìn tiên kiếm trong tay.Nhưng hãi nhiên phát hiện,chân khí của mình lại bị nó điên cuồng hút đi.Giờ mới đại kinh thất sắc,vội vàng phong trụ chân khí tay phải,giờ mới không có chuyện.Lúc nhìn tiên kiếm lần nữa,chỉ thấy trên bề măt khắc ba văn tự cổ lão,dường như gọi là”Ảm Hồn Kiếm”gì đó.
Hoa Lân hơi biến sắc,thầm nghĩ thanh kiếm này chẳng trách không phát ra chút khí tức nào,thì ra có thể hấp thu năng lượng xung quanh.Hiển nhiên kiếm này có chút tà môn,không thể dễ dàng tặng người khác.Nghĩ tới nghĩ lui,vì vậy đem kiếm thu vào không gian giới chỉ,lại ngẩng đầu nhìn những thanh kiếm khác trong không trung.Hoa Lân thầm Hắc Hắc cười,làm theo cách cũ,từng thanh từng thanh đem chúng toàn bộ thu hết,trãi qua một phen quan sát,phát hiện bốn thanh tiên kiếm này phân biệt là:
- Phi Bộc Kiếm.
-Bích Ba Kiếm.
-Thanh Mã Kiếm.
-Nhiếp Lung Kiếm.
Tới lúc này,Hoa Lân đã phát giác chúng đều thuộc thủy hệ thần khí,kiếm thân lưu chuyển khí tức cường đại vô cùng,bản thân khó mà không chế.Hoa Lân sợ chúng sẽ làm Tiểu Bạch bị thương,vì vậy đem chúng toàn bộ cắm vào trong“Huyền Băng Tủy”,cần biết rằng”Huyền Băng Tủy”bản thân có lực cấm cố cường đại,dùng nó khóa trụ năm thanh tiên kiếm,đúng là tốt nhất.
Hoa Lân lấy hết tiên kiếm,lại dời ánh mắt qua tới “Hộp Kiếm”trong góc,dường như nhớ tên nó kêu là cái gì:”Vạn Tiên Kiếm”
Vừa nghĩ tới vô số phi kiếm ở bên trong nó,Hoa Lân lại lập cập rùng mình.Nhưng trong lòng lại có chút hưng phấn.Thầm nghĩ:
-Bản thân nếu như có thể khống chế tốt cái hộp này,sau khi ra ngoài nhất định có thể lấy ra đối phó địch nhân,đây há không phải là một chuyện đáng mừng hay sao?
Vì vậy,Hoa Lân cẩn thận từng chút hướng nó bước tới...
Thật không dễ dàng tới gần nó,Hoa Lân dùng đầu kiếm xa xa khều khều nó,phát hiện không có phản ứng,trong lòng hơi thả lõng,cũng may là không có phản ứng,nếu không hắn nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy.
Lúc này lại khều khều hộp kiếm.Hoa Lân dần dần can đảm lên,ngồi xuống ở phía trước nó,ngón tay nhẹ nhàng sờ vào hộp kiếm tinh mĩ,”Vạn Tiên Kiếm”ba chữ ở giữa đó nổi bật như vậy,liên tưởng tới lúc vạn kiếm tề phát uy lực,xác thực không hổ danh xưng”Vạn Tiên Kiếm”.
Cho đến bây giờ,Hoa Lân mới hiểu ý nghĩa của hoa văn trên hộp kiếm,một vầng trăng sáng cong cong từ mặt biển bình lặng mọc lên,giống như là bảo kiếm xuất vỏ,lập tức trên mặt biển nổi lên một mảng ba quang huyền ảo.
Hoa Lân thích không muốn rời tay sờ lên đồ án trên bề mặt,dùng ý niệm để cảm giác sự tồn tại của nó,nhưng còn chưa có thu hoạch gì.
Vì lo lắng điện chủ bọn họ chờ đợi quá lâu,Hoa Lân chỉ có thể tới đây là dừng,vội vàng đem hộp kiếm thu vào trong giới chỉ,xoay người tìm “Hấp Tinh Thạch”đàng xa,giờ mới luyến tiếc không nỡ ra khỏi mât thất.
Chính lúc bước ra một thoáng đó,đàng xa truyền lại một tiếng “Keng”vang lên,Hoa Lân theo tiếng nhìn ra,không khỏi cả kinh,chỉ thấy Nhâm Vi,Nhược Phong đang cùng hai thần tượng bạch y kịch liệt giao chiến.Hoa Lân đang tính núp vào,nhưng đã không kịp rồi.Nhược Phong phát hiện ra hắn trước tiên,lăng không từ xa xông tới,Hoa Lân thực sự bị dọa nhảy cẩng lên,may là có một”Bạch y thần tượng”từ một bên ngăn cản Nhược Phong,”Keng”một tiếng vang dội,song phương lại binh binh bang bang đánh tới nan phân nan giải.
Hoa Lân thầm thở phào một hơi,lúc này cũng không dám tìm bảo vật gì nữa,vội vàng khởi động thông đạo,cuống quýt thoát xuống tầng sáu.Trong lòng kinh hồn chưa định,không hiểu Nhược Phong bọn họ sao lại đuổi tới.Nhưng lúc này lại không kịp nghĩ nhiểu,biết rằng nếu như bị Nhược Phong đuổi kịp,e rằng khó mà may mắn thoát khỏi.Vì vậy vội vàng xông xuống bảo tháp,cuối cùng cũng xuống tới tầng một.
Hắn vừa mới xuất hiện,Tí Hình ở đàng xa lập tức tỏ ra vui mừng,thét lớn:
-Ngươi rốt cuộc trở lại rồi!
Điện chủ lại thấy Hoa Lân toàn thân là vết thương,kinh hãi nói;
-Huynh không sao chứ?
Hoa Lân cũng không kịp chào hỏi,tiến tới sau nguyệt đài,đột nhiên một quyền kích vụn thần tượng bên trên,hét lớn:
-Nhanh đi,Nhược Phong bọn họ lúc nào cũng có thể đuổi tới.
Nói xong,giờ mới phát hiện chỗ không xa có thêm một người Mạc Dạ Thiên,Hoa Lân nhíu mày,nhưng lại không để ý nhiều nữa.
Tí Hình ba người cũng biết Nhược Phong tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.Vì vậy toàn bộ đều chạy qua tới,Hoa Lân không nói nữa,dẫn mọi người tiến vào cột ánh sáng cuối cùng,”Vù” một tiếng thoát khỏi”Thủy hệ bảo tháp”,chỉ còn lại Mạc Dạ Thiên ngốc ngốc đứng ở đó,lại không dám đi theo.
Sau khi thoát khỏi,Hoa Lân lập tức dẫn mọi người lệch khỏi đường chính,chạy vào một con hẻm nhỏ bên trái,Đỗ Bôn Lôi không hiểu hỏi:
-Chúng ta đi sai rồi phải không,Cửu Thần Điện hình như là không phải hướng này.
Hoa Lân vội đáp:
-Chúng ta tạm thời né cái đã,đợi sau khi Nhược Phong đi rồi lại trở về Cửu Thần Điện.
Bốn người men theo đường nhỏ điên cuồng chạy,quẹo cua thêm vài con đường,lúc này mới xuất hiện trên một con đường lớn,xa xa không biết thông tới chỗ nào.Mọi người đều cảm thấy da đầu ớn lạnh,mới biết rằng”Thiên Thần Miếu này”thực sự quá là khổng lồ.Bởi vì lo lắng sẽ lạc đường,cho nên mọi người đều không dám đi thêm nữa.Vì vậy Hoa Lân lại dẫn mọi người quẹo vào một con hẻm nhỏ bên trái,tùy tiện tìm một gian phòng,đẩy cửa bước vào,quay người vẫy tay nói:
-Đều tiến vào đi,ta có đồ tốt tặng mọi người...
Điện chủ,Tí Hình,Đỗ Bôn Lôi ba người chỉ biết đi theo vào,Hoa Lân thuận tay đóng cửa phòng lại.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối,trên tường lập tức phù hiện một tầng cấm chế nhàn nhạt.Bốn người thầm kinh hãi,nhìn quanh bốn phía,chỉ thấy đây là một gian phòng của đệ tử,dưới đất đặt một tấm bồ đoàn,trên góc tường phía đông treo một thanh kiếm,cùng những gian phòng trước đó đã gặp cực là tương tự.Nhưng ở đây,góc tường bên trái còn có một cái bàn bát tiên(bàn vuông),bên trên để đầy các loại thư tịch.
Điện chủ đi tới trước bàn bát tiên,lấy lên một quyển thư tịch,lật qua vài trang,nhưng bên trong đều là những văn tự cổ lão,rất khó phân biệt ra,liền kinh ngạc nói:
-Các ngươi có nhận thấy gì không?Đồ vật ở đây dường như không bị hư hại,cũng nhiều năm qua đi rồi,những thư tịch này vẫn bảo tồn được nguyên trạng.
Ánh mắt mọi người quả nhiên dời qua tay nàng,trong lòng cũng đều thầm xưng kì,điện chủ thấy vậy,bỗng nhiên cười hỏi:
-Hoa Lân,huynh không phải nói có đồ tốt cho bọn muội sao?
“Vụt!”Hoa Lân vội vàng cúi đầu mở không gian giới chỉ ra,từ bên trong”Huyền Băng Tủy” lộ ra năm thanh kiếm...
Cả gian phòng lập tức tràn ngập khí thế cường đại,vách tường xung quanh liền hiện ra tầng tầng cấm chế,ngay cả điện chủ ba người cũng bị kiếm khí bức lùi lại mấy bước,ánh mắt kinh hãi.
Hoa Lân phân biệt đem”Ảm Hồn Kiếm”,”Phi Bộc Kiếm”,”Bích Ba Kiếm”,”Thanh Mã Kiếm”và ”Nhiếp Lung Kiếm” cắm vào mặt đất,chậm rãi nói:
-Năm thanh kiếm này,các ngươi có thể tùy ý chọn một thanh,không cần khách khí!
Điện chủ cúi đầu nhìn “Phàm thiết”trong tay của mình,chỉ cảm thấy ảm đạm vô quang,vẻ đẹp căn bản không cách nào cùng năm thanh kiếm này so bì,cơ hồ lập tức muốn đem kiếm của mình quẳng xuống đất.
Ngay cả bản thân Hoa Lân cũng bị những thần binh trước mắt hấp dẫn,lúc này càng dừng lại trên “Ảm Hồn Kiếm”,trong lòng có chút không nỡ đem nó đưa ra,nhưng lại cảm thấy”Ảm Hồn Kiếm”và Tí Hình có một chỗ tương tự nào đó,thầm nghĩ nếu như thật sự có thể tăng cường thực lực của Tí Hình,đối với việc thoát khỏi Thiên Thần Miếu có lẽ sẽ hỗ trợ nhiều hơn,điều quan trọng nhất là,mình đã có Hà Chiếu Kiếm.Bây giờ lại vừa có thêm Vạn Ảnh Kiếm,bảo kiếm của mình thực sự đã quá nhiều,làm người không thể quá hẹp hòi,nếu không đối với sự tu luyện không có gì tốt.
Tí Hình,điện chủ,Đỗ Bôn Lôi kinh hãi nhìn những thần binh dưới đất,đều kinh thán nói:
-Ngươi ở đâu lấy về nhiều tiên kiếm vậy?
Hoa Lân cười nói:
-Vốn ta còn tính lấy thêm vài kiện tiên khí nữa.Nhưng Nhược Phong lại đuổi tới,có lẽ đây chính là thiên ý!...Các ngươi mau chọn kiếm đi,còn khách khí cái gì?
Ánh mắt Tí Hình quả nhiên dừng lại trên “Ảm Hồn Kiếm,lãnh đạm nói:
-Kiếm là do ngươi lấy về,đương nhiên ngươi tự mình lựa chọn!
Hoa Lân lắc đầu nói:
-Ta đã tìm được bảo kiếm mình muốn rồi,nó gọi là Vạn Ảnh Kiếm....Àh,chính là thứ này!
Vừa nói Hoa Lân vừa lấy ra hộp kiếm còn chút nữa là bằng chiều cao một người,dựng ở trước mặt,nhìn Tí Hình cười cười.
Tí Hình cả kinh nói;
-Ngươi cần cái hộp này làm gì?
Hoa Lân nhún vai nói:
-Ngươi ngàn vạn đừng xem thường nó,ngươi xem xem những vết thương trên người ta,đây là nó chào hỏi ta đó!
Tí Hình nhìn vết máu trên người Hoa Lân cũng thầm kinh hãi,thầm nghĩ cái hộp này nếu như thật sự có thể làm Hoa Lân bị thương thành như vậy,thì xác thực có chút cổ quái!
Hoa Lân thấy ánh mắt Tí Hình lại dừng lại trên Ảm Hồn Kiếm,vì vậy chủ động nói:
-Tí Hình,ta thấy thanh “Ảm Hồn Kiếm”này rất thích hợp ngươi,không cần do dự nữa,nhanh lấy nó lên đi.
Tí Hình xấu hổ cười,nói:
-Ta cũng cảm thấy có chút kì quái,thanh kiếm này rất là đặc biệt.
Nói xong Tí Hình tiến lên phía trước,tự nhiên lấy Ảm Hồn Kiếm lên.
Tiếp đó điện chủ cũng chọn lấy một thanh”Phi Bộc Kiếm”,còn Đỗ Bôn Lôi lại chọn”Nhiếp Lung Kiếm”.
Hoa Lân lại cởi tiên giáp ra cho điện chủ.Đây không phải là hắn thiên vị,mà là thân phận điện chủ có chút đặc thù,cho nàng là thỏa đáng nhất.Về phần Đỗ Bôn Lôi thì có thể để mình chiếu cố,còn Tí Hình có thể tự bảo,nên không ai có ý kiến gì,trái lại điện chủ bản thân lại không đồng ý,nhưng dưới sự khuyên bảo của mọi người cũng chỉ biết nhận lấy.
Lúc này điện chủ,Tí Hình,Đỗ Bôn Lôi đều lấy được một thanh thần binh lợi khí,tức thời cảm thấy thực lực đại tăng,nắm ở trong tay,chỉ thấy”Tinh Khí Thần”đồng thời đạp một bước tiến dài về phía trước.Nhưng do tu vi của điện chủ và Đỗ Bôn Lôi quá kém,lại có loại cảm giác không cách nào khống chế được thần khí,dường như chúng nó lúc nào cũng sẽ có thể thoát khỏi tay bay mất,thật khiến người đảm chiến tâm kinh.
May là điện chủ có tiên giáp bảo thân,từ từ có thể khống chế,chỉ có Đỗ Bôn Lôi thì hơi cât lực,bởi vì tay phải tàn phế,tay trái của hắn cầm kiếm thực sự cảm thấy rất cật lực,vì vậy đem kiếm trong tay trả lại cho Hoa Lân:
-Ta căn bản khống chế không được,Hoa đại ca phiền đem nó thu lại!
Hoa Lân lại khuyên:
-Như vậy đi,chúng ta trước tiên nghỉ ngơi ở đây một ngày,đợi sau khi mọi người có thể quen tay khống chế được kiếm lại lên đường.
Tí Hình ba người đều gật đầu,kiếm này không phải bình thường,nếu có thể thi triển ra được,đối với vượt trận hỗ trợ rất lớn,dù hơi hơi khống chế được cũng có thể uy hiếp được người khác,mọi người tuy đều muốn xuất trận,nhưng cũng không gấp gì một ngày công.
Bốn người không nói thêm nhiều,liền nghĩ ngơi nguyên một ngày.
Sau một ngày,mọi người đối với thần kiếm trong tay đều có mức độ chưởng khống khác nhau,mà biểu hiện của Tí Hình lại thực sự đột xuất,hắn chỉ dùng thời gian nữa ngày,liền đem “Nhiếp Lung Kiếm”vận dụng tự nhiên,dường như thanh kiếm này chuyên môn là vì hắn mà tạo ra vậy.
Trái lại Hoa Lân lại rơi vào tình cảnh khốn khó,thủy chung không cách nào tham thấu cách sử dụng”Vạn Ảnh Kiếm”.”Hộp Kiếm”kì đặc này làm cho hắn tay chân ngứa ngáy,rõ ràng biết rằng vật này chứa đựng uy lực cực đại,nhưng đáng tiếc là tham thấu không được ảo diệu trong đó,dưới sự tức giận không thèm nghĩ tiếp nữa,thuận tay ném nó vào không gian giới chỉ.
Điện chủ thấy Hoa Lân thu hộp kiếm vào nên hỏi:
-Hôm qua vô ý nghe được một tin tốt,theo Mạc Dạ Thiên tiết lộ,Nhược phong bọn họ đã dò ra được Khôn vị xuất trận,chính tại cánh cửa thứ năm của”Cửu Thần Điện”.Chúng ta cần lập tức đi trước hay không?
Hai mắt Hoa Lân sáng rỡ,nhưng liền sau đó lại tối sầm,lắc đầu nói:
-Không được!Nhược Phong một khi tìm không được chúng ta,nhất định sẽ ở Khôn vị đợi chúng ta sập bẫy.Huynh thấy không bằng đợi thêm hai ngày,huynh không tin bọn họ đợi được...mượn cơ hội này,chúng ta cũng tu luyện cho tốt vào,nhân tiện huynh cũng dưỡng thương,còn Tí Hình cũng khôi phục cho tốt hai mắt của hắn.
Mọi người cũng thấy có lí,vì vậy lại bàn một số chuyện khác,sau khi bàn luận ổn thỏa,Tí Hình đứng lên nói:
-Ở đây chỗ nào cũng là phòng trống,ta đi kế bên tu luyện,nếu có gì cần,ngươi lúc nào cũng có thể tới tìm ta.
Nói xong đẩy cửa đi ra.
Hoa Lân gật đầu,thầm nghĩ chỗ này đường xá dọc ngang,chấp hắn Nhược Phong cũng không cách nào trong thời gian ngắn đuổi tới chỗ này.
Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi cùng đối mắt nhìn nhau,lần lượt cáo lui,từng người đi tìm phòng trống tu luyện.
Hoa Lân sau khi mắt tống bọn họ rời khỏi,lần nữa ngồi xếp bằng xuống,lại lấy “Vạn Ảnh Kiếm Hạp”ra,để ở phía trước mặt,nhìn đồ án tinh mĩ trên hộp kiếm,trong tâm hốt nhiên có sở cảm,dường như nhìn thấy một vầng trăng cong từ mặt biển từ từ mọc lên,trăng sáng tinh khiết chiếu lên mặt nước ba văn lan man,như là vô số phi kiếm thấu xạ ra,Hoa Lân toàn thân chấn động,dường như nắm bắt được cái gì đó,nhưng tử tế nhìn lại,huyễn tượng trước mắt lại biến mất không thấy.Hoa Lân ngẫm nghĩ một chút,tay phải nhẹ nhàng sờ lên ánh trăng trên hộp kiếm,từ từ nhắm mắt lại,phóng ra một tia tinh thần lực,tính tìm hiểu kết cấu bên trong.Nhưng vẫn thất vọng,thần thức của hắn lập tức bị dội trở lại,rõ ràng vật này có cấm chế cực kì lợi hại bảo hộ.Dưới sự chán chường,Hoa Lân đột nhiên nghĩ tới đồ án trên hộp kiếm,ánh trăng kia soi trên mặt nước có hàm nghĩa gì?Trong lòng vừa động,đề khí vận thủy hệ chân nguyên trong cơ thể lên,từ từ hướng hộp kiếm nhập vào.Lúc này kì tích xuất hiện,chân nguyên trong cơ thể bản thân nguyên nguyên bất đoạn nhập vào trong hộp kiếm,hiển nhiên đều bị nó hoàn toàn hút hết,không những như vậy,không khí xung quanh cũng đều hóa thành từng tia từng tia bạch khí,tấn tốc nhập vào trong hộp kiếm.
Hoa Lân trong lòng cuồng hỉ,cảm thấy vật này thế mà lại có thể hấp thu thủy hệ vật chất,giống như là nội đan của người tu chân vậy,có thể chứa đựng năng lượng khổng lồ,đồng thời cũng hoảng nhiên đại ngộ,”Vạn Ảnh Kiếm” này có thể phóng ra vô số phi kiếm kích xạ,đều vì loại đặc tính này.Nếu muốn lấy nó ra đối địch,thì phải bổ sung năng lượng cho nó trước mới được,nghĩ tới đây,Hoa Lân Ha Ha cười,lúc trước chỉ nghĩ tới làm cách nào từ nó thu hoạch lợi ích,nhưng trước giờ lại không nghĩ tới trước tiên phải cho ra,chẳng trách không tìm ra được.Ngay lúc đó không do dự nữa,toàn lực vận động chân khí trong người,nhanh chóng nhập vào trong hộp kiếm.Ai ngờ lần này lại dẫn đến phản ứng bất ngờ,chân khí trong người điên cuồng tuôn ra,căn bản không thụ không chế,Hoa Lân cả kinh thất sắc,đang muốn thu thế lại cảm thấy tay phải nhuyễn ra,căn bản không rút tay ra khỏi hộp kiếm được.Mà lúc này,vô số bạch vụ xung quanh cũng điên cuồng nhập vào trong hộp kiếm,ẩn ẩn hình thành một cái vòng xoáy.
Hoa Lân cảm thất bất diệu,đột nhiên đưa chân phải ra quả đoán đạp một cước vào hộp kiếm trước mặt.
Lúc này tay phải cuối cùng khôi phục tự do,hộp kiếm bị đá tới một góc đàng xa,xung quanh lại khôi phục nguyên trạng.
Hoa Lân âm thầm táp lưỡi,mới biết rằng chân khí không thể nhập vào quá nhanh,nếu không khó mà chế ngự,thầm than “Tiên Vật” này thật là lợi hại,chỉ cần mình nhập vào chân khí ít một chút,nó liền tự hành từ xung quanh hấp thu thêm năng lượng,nghĩ tới đây,Hoa Lân linh quang chợt động,lập tức muốn lấy nó về tử tế nghiên cứu một hồi,nhưng là tay chân vô lực,hiển nhiên chân khí tổn hao quá độ.Đột nhiên,Hoa Lân trong lòng dâng lên một loại cảm giác kì quái,”Hộp Kiếm”từ sau khi hấp thu chân khí của mình,dường như cùng mình có một chút cảm ứng,vì vậy trong lòng nhất động,xa xa đối hộp kiếm đáng xa vẫy tay nói:
-Trở về...!
Hộp kiếm vậy mà lại động đậy,quả nhiên có chút tác dụng,Hoa Lân trong lòng cuồng hỉ,lần nữa ngưng thần hét lớn:
-Trở về...
Nhưng hộp kiếm vẫn chỉ là hơi động đây,không có biến hóa thêm chút nào.Hoa Lân mặc dù hơi thất vọng,nhưng cũng biết rằng loại chuyện này chỉ có thể từ từ mà làm,vì vậy vùng vẫy bò dậy,đem hộp kiếm từ trong góc lấy trở về,ngồi xếp bằng xuống,lần nữa đem nó để ở trước mặt,tập trung tinh thần,dùng tâm cảm ứng sự tồn tại của nó...
/362
|