Không ai hiểu Hoa Lân định làm trò quỷ gì? Nhưng chỉ thấy bảo kiếm trên tay hắn dập dờn sắc xanh, vừa nhìn đã biết là sắc bén vô bì. Mọi người đều thắc mắc tên tiểu tử này nhặt đâu được thanh bảo kiếm tốt như vậy, xem ra nhất định là bảo vật hắn đi thu thập ban ngày rồi, tất cả không khỏi hơi động lòng.
Cốc Nhược Hư nghe thấy Hoa Lân bảo muốn làm thử, cũng đành để hắn “chữa cho ngựa chết sống lại”. Gã vừa đi xuống đài vừa nói: “Vậy cậu làm đi!”
Ai ngờ Hoa Lân tuyệt nhiên không lên đài bát tiên, nghênh ngang đi thẳng ra ngoài trận, ngạo nghễ giơ cao Hà Chiếu kiếm, hướng lên trời đêm thét lớn: “Tất cả hãy nghe đây! Ta, Hoa Lân!...Hôm nay ở đây tuyên bố ba chuyện lớn! Thích nghe thì nghe, không thích nghe thì tự gánh lấy hậu quả!...”
Diệp Thanh cười khúc khích, tán dương: “Công tử giỏi quá! Hi hi hi…”
Ngụy Xung vọt mình đến bên Hoa Lân, nắm ống tay áo của hắn định lôi về, nào ngờ lại không kéo nổi nửa bước. Chỉ thấy Hoa Lân vẫn giương cao Hà Chiếu kiếm, tư thế của hắn rắn rỏi phi thường, thân ảnh ngạo lập thiên hạ đó phảng phất như đột ngột khuếch đại lên vô số lần, mây đen trên trời ùn ùn kéo đến, ẩn ước còn kèm theo vài tia chớp.
Hoa Lân chỉ kiếm lên trời, “đe dọa” lũ u linh: “…Ta biết các ngươi đều chết rất oan uổng! Do đó, ta…Hoa Lân, tại đây xin thề trước trời cao, ta nhất định sẽ dùng tinh lực cả đời này để giúp các ngươi diệt trừ Huyết Ma, thay các ngươi báo mối huyết cừu. Nếu ngay cả ta cũng không làm được, các ngươi thấy liệu có thể tự mình làm được hay không?”
Ngừng một lát lại tiếp tục hét lớn: “Thứ hai, đây là cơ hội đầu thai luân hồi cuối cùng của các ngươi, lỡ mất lần này, các ngươi có thể sẽ phải vĩnh viễn làm một cô hồn dã quỷ, các ngươi bằng lòng như vậy chăng?”
Mọi người đều ngơ ngẩn nhìn Hoa Lân, đối với quỷ hồn thì còn có thể nói đạo lý gì kia chứ? Ai cũng thầm cảm thấy buồn cười!
Chỉ thấy ngữ khí của Hoa Lân đột nhiên đanh lại: “Thứ ba, ta chỉ nói một lần! Bây giờ muốn đầu thai thì hãy lập tức qua đây, về quỷ giới đợi mệnh. Nếu không bản thiếu gia sẽ lục soát trong phương viên năm trăm dặm, tóm từng tên từng tên một đốt cháy thành tro. Các ngươi tin không?...Ta đếm mười tiếng rồi sẽ bắt đầu Sưu Hồn đại pháp, một, hai, ba, bốn…”
Tiếng hống của Hoa Lân cực to, tất cả mọi người đều bị hắn làm cho màng nhĩ rung lên ung ung. Mộ Dung Tuyết vừa định mắng chửi thì thấy đằng xa có vài thân ảnh trắng bệch đang bay tới, tên nào tên này khiếp sợ không dám tiến qua.
Hoa Lân chú mục nhìn ra, cười ha ha nói: “Ê! Ngươi qua đây một chút!”
Thì ra cách đó không xa có một u linh mất tay phải đang rụt rè không dám tới gần, thấy Hoa Lân chỉ đúng mình, y trù trừ một lúc rồi mới bay tới trước mặt Hoa Lân.
Hoa Lân trầm giọng nói: “Ngươi đi gọi Tôn Yên Nhiên tới đây cho ta! Cứ bảo việc báo cừu tuy quan trọng nhưng luân hồi chuyển thế còn quan trọng hơn nhiều! Ngươi nghe có hiểu không?”
U linh cụt tay phải đó vội vàng gật đầu, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ lát sau, bóng trắng nhấp nhoáng từ xa, nhiệt độ không khí xung quanh dường như bỗng hạ xuống, vô số u linh thảm đạm theo gót nhau đến, xếp thành hàng dưới sự chỉ huy của Hắc Bạch Song Sát trước trận, ngay ngắn chỉnh tề bước vào Quỷ Môn quan. Cốc Nhược Hư nhìn đến cứng họng, lòng rất khó tiếp thụ.
Ngụy Xung cười khổ nói: “Thì ra Chiêu Hồn đại pháp có thể thi triển như vậy sao? Ài…thế đạo đúng là thay đổi hết rồi!”
Không chỉ riêng gì Ngụy Xung thấy kì dị, Thất Kiếm đều vô cùng kinh ngạc, đột nhiên sản sinh ra một thứ cảm giác thần bí đối với thân phận của Hoa Lân.
Bất chợt, bầu trời vụt sáng, một bóng người trắng toát từ trên trời hạ xuống, một thiếu nữ mỹ lệ cầm bảo kiếm đứng trước mặt Hoa Lân. Thân ảnh trong suốt của nàng hiển nhiên có khác biệt rất lớn với các u linh khác, nàng lạnh lùng nhìn Hoa Lân, quát: “Ngươi thật to gan, dám dọa dẫm thủ hạ của ta?”
Thất Kiếm tới tấp rút binh khí tiến lên bao vây, lo sợ yêu nữ sẽ làm thương hại đến tính mệnh Hoa Lân.
Không ngờ Hoa Lân thoải mái cười nói: “Vậy sao cô còn để họ tới?”
Tôn Yên Nhiên sững người, rõ ràng là thập phần mâu thuẫn, cuối cùng thở dài nói: “Ngươi nói rất đúng!...Bọn họ nên đi luân hồi thôi!”
Hoa Lân cười ha ha nói: “Điều này thì phải rồi! Vậy cô có dự định gì?”
Tôn Yên Nhiên tức giận nói: “Ta có dự định gì chứ? …Thủ hạ của ta đi đầu thai hết rồi, ta còn có thể có dự định gì đây?” Vừa nói vừa u oán nhìn Hoa Lân, đột nhiên trịnh trọng nói: “Ta định tiếp tục tu luyện Tu La đạo, cũng bằng với việc có thể lăng giá lên tiên giới!”
Hoa Lân ngẩn người, quan tâm hỏi: “Chẳng lẽ cô không quay về quỷ giới à?”
Tôn Yên Nhiên không chút do dự nói: “Tiến nhập quỷ giới?...Đến đó rồi, ngươi còn muốn tu luyện thứ gì sớm đã không do ngươi quyết định nữa. Ta không đi!”
Quỷ Thần Trắc bước tới, lạnh nhạt khuyên: “Cô đã từng nghĩ qua hay chưa…nếu cô lưu lại nhân gian sẽ bị các thuật sĩ tiêu diệt? Tới lúc đó càng không phụ thuộc vào bản thân cô…”
Trong mắt Tôn Yên Nhiên lóe lên một tia sắc lạnh, trừng trừng nhìn Quỷ Thần Trắc nói: “Lão mù chết bầm! Dựa vào ngươi thì chưa có được bản lĩnh đó đâu!”
Quỷ Thần Trắc nhếch mép cười ngụy dị: “Vậy sao?...Ta chỉ có lòng tốt mà thôi!”
Tôn Yên Nhiên nhìn Quỷ Thần Trắc dò xét tỉ mỉ một lượt, đột nhiên dùng kiếm chỉ vào lão, thét lên đầy kích động: “Nói!...Rốt cuộc ngươi đã luyện bao nhiêu hồn phách?”
Quỷ Thần Trắc cố tình giả vờ ngơ ngác nói: “Luyện…luyện cái gì? Lão mù ta nào có bản lĩnh như vậy?”
Đồi ngực của Tôn Yên Nhiên không ngớt phập phồng, nhìn như đóng đinh vào Quỷ Thần Trắc, sắc mặt lộ vẻ thê lương.
Hoa Lân đứng lên sóng vai với hai người, cao giọng nói: “Ây dà…Đừng cãi nhau nữa! Nhìn xem người ta ngoan ngoãn hơn bao nhiêu kia kìa, xếp hàng ngay ngắn đi đầu thai đó! Hà hà…”
Lại thấy u linh cụt tay kia nãy giờ vẫn đứng im gần đó, Hoa Lân cười nói: “Hử? Sao ngươi vẫn chưa đi đầu thai?”
U linh cụt tay há miệng nói một tràng nhưng mọi người căn bản không nghe thấy gì cả…
Tôn Yên Nhiên thực sự bị Hoa Lân chọc tức quá chừng, liên miệng mắng: “Ngươi tưởng rằng cứ vào Quỷ Môn quan là có thể đầu thai hay sao? Bọn họ còn phải trải qua rất nhiều năm trắc trở mới được tiến vào Chuyển Sinh đường…Rốt cuộc ngươi có hiểu hay không?”
Hoa Lân gãi đầu gãi tai nói: “Hả? Không thể đầu thai ngay được à?...Vậy còn cần quỷ giới làm gì nữa?”
Diệp Thanh cũng cười nói: “Công tử…lục đạo luân hồi mà!”
Hoa Lân lúc này mới chợt hiểu ra, “A” một tiếng, thầm nghĩ thì ra “lục đạo luân hồi” ý chỉ tại mỗi giới đều phải lưu lại mấy chục năm ư?
Tôn Yên Nhiên gắt: “Ngươi rõ chưa? Còn phải trải qua một đời nữa cơ! Ngươi nói cũng đơn giản dễ dàng thật, chỉ vài ba lời đã lừa hết người của ta đi rồi!”
Hoa Lân vẫn gãi đầu nói: “Vậy tôi há chẳng phải trở thành tội nhân rồi sao?”
Thất Kiếm và Mộ Dung Tuyết vốn cảm thấy tiểu tử này có chút gì đó cao thâm mạc trắc, nhưng giờ đây thấy Hoa Lân phản ứng như vậy, trong lòng đều cười thầm. Làm cả nửa ngày rồi mà hóa ra hắn chẳng hiểu cái gì sao?
Diệp Thanh thấy Hoa Lân buồn bực bất an liền nhẹ nhàng khuyên: “Công tử…Huynh tuyệt không phải là tội nhân gì cả! Bọn họ buộc phải luân hồi, nếu không cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị tan thành mây khói thôi!”
Hoa Lân nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ biết gật đầu.
Những lời này của Diệp Thanh đã làm khơi lên tâm sự của Tôn Yên Nhiên, nàng ta thầm nghĩ: “Đúng vậy…Nếu ta không thể tu thành nguyên anh cũng sẽ tan thành mây khói như vậy!”
Diệp Thanh tinh tế sớm đã phát hiện ra tâm trạng mâu thuẫn của Tôn Yên Nhiên, bỗng lên tiếng khuyên: “Tôn cô nương…Cô thực sự không đi đến quỷ giới sao?”
Tôn Yên Nhiên chợt ngang ngạnh chỉnh sắc nói: “Không đi!”
…
Chú thích: *Đường ngang ngõ tắt
Hết chương 15.
Cốc Nhược Hư nghe thấy Hoa Lân bảo muốn làm thử, cũng đành để hắn “chữa cho ngựa chết sống lại”. Gã vừa đi xuống đài vừa nói: “Vậy cậu làm đi!”
Ai ngờ Hoa Lân tuyệt nhiên không lên đài bát tiên, nghênh ngang đi thẳng ra ngoài trận, ngạo nghễ giơ cao Hà Chiếu kiếm, hướng lên trời đêm thét lớn: “Tất cả hãy nghe đây! Ta, Hoa Lân!...Hôm nay ở đây tuyên bố ba chuyện lớn! Thích nghe thì nghe, không thích nghe thì tự gánh lấy hậu quả!...”
Diệp Thanh cười khúc khích, tán dương: “Công tử giỏi quá! Hi hi hi…”
Ngụy Xung vọt mình đến bên Hoa Lân, nắm ống tay áo của hắn định lôi về, nào ngờ lại không kéo nổi nửa bước. Chỉ thấy Hoa Lân vẫn giương cao Hà Chiếu kiếm, tư thế của hắn rắn rỏi phi thường, thân ảnh ngạo lập thiên hạ đó phảng phất như đột ngột khuếch đại lên vô số lần, mây đen trên trời ùn ùn kéo đến, ẩn ước còn kèm theo vài tia chớp.
Hoa Lân chỉ kiếm lên trời, “đe dọa” lũ u linh: “…Ta biết các ngươi đều chết rất oan uổng! Do đó, ta…Hoa Lân, tại đây xin thề trước trời cao, ta nhất định sẽ dùng tinh lực cả đời này để giúp các ngươi diệt trừ Huyết Ma, thay các ngươi báo mối huyết cừu. Nếu ngay cả ta cũng không làm được, các ngươi thấy liệu có thể tự mình làm được hay không?”
Ngừng một lát lại tiếp tục hét lớn: “Thứ hai, đây là cơ hội đầu thai luân hồi cuối cùng của các ngươi, lỡ mất lần này, các ngươi có thể sẽ phải vĩnh viễn làm một cô hồn dã quỷ, các ngươi bằng lòng như vậy chăng?”
Mọi người đều ngơ ngẩn nhìn Hoa Lân, đối với quỷ hồn thì còn có thể nói đạo lý gì kia chứ? Ai cũng thầm cảm thấy buồn cười!
Chỉ thấy ngữ khí của Hoa Lân đột nhiên đanh lại: “Thứ ba, ta chỉ nói một lần! Bây giờ muốn đầu thai thì hãy lập tức qua đây, về quỷ giới đợi mệnh. Nếu không bản thiếu gia sẽ lục soát trong phương viên năm trăm dặm, tóm từng tên từng tên một đốt cháy thành tro. Các ngươi tin không?...Ta đếm mười tiếng rồi sẽ bắt đầu Sưu Hồn đại pháp, một, hai, ba, bốn…”
Tiếng hống của Hoa Lân cực to, tất cả mọi người đều bị hắn làm cho màng nhĩ rung lên ung ung. Mộ Dung Tuyết vừa định mắng chửi thì thấy đằng xa có vài thân ảnh trắng bệch đang bay tới, tên nào tên này khiếp sợ không dám tiến qua.
Hoa Lân chú mục nhìn ra, cười ha ha nói: “Ê! Ngươi qua đây một chút!”
Thì ra cách đó không xa có một u linh mất tay phải đang rụt rè không dám tới gần, thấy Hoa Lân chỉ đúng mình, y trù trừ một lúc rồi mới bay tới trước mặt Hoa Lân.
Hoa Lân trầm giọng nói: “Ngươi đi gọi Tôn Yên Nhiên tới đây cho ta! Cứ bảo việc báo cừu tuy quan trọng nhưng luân hồi chuyển thế còn quan trọng hơn nhiều! Ngươi nghe có hiểu không?”
U linh cụt tay phải đó vội vàng gật đầu, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ lát sau, bóng trắng nhấp nhoáng từ xa, nhiệt độ không khí xung quanh dường như bỗng hạ xuống, vô số u linh thảm đạm theo gót nhau đến, xếp thành hàng dưới sự chỉ huy của Hắc Bạch Song Sát trước trận, ngay ngắn chỉnh tề bước vào Quỷ Môn quan. Cốc Nhược Hư nhìn đến cứng họng, lòng rất khó tiếp thụ.
Ngụy Xung cười khổ nói: “Thì ra Chiêu Hồn đại pháp có thể thi triển như vậy sao? Ài…thế đạo đúng là thay đổi hết rồi!”
Không chỉ riêng gì Ngụy Xung thấy kì dị, Thất Kiếm đều vô cùng kinh ngạc, đột nhiên sản sinh ra một thứ cảm giác thần bí đối với thân phận của Hoa Lân.
Bất chợt, bầu trời vụt sáng, một bóng người trắng toát từ trên trời hạ xuống, một thiếu nữ mỹ lệ cầm bảo kiếm đứng trước mặt Hoa Lân. Thân ảnh trong suốt của nàng hiển nhiên có khác biệt rất lớn với các u linh khác, nàng lạnh lùng nhìn Hoa Lân, quát: “Ngươi thật to gan, dám dọa dẫm thủ hạ của ta?”
Thất Kiếm tới tấp rút binh khí tiến lên bao vây, lo sợ yêu nữ sẽ làm thương hại đến tính mệnh Hoa Lân.
Không ngờ Hoa Lân thoải mái cười nói: “Vậy sao cô còn để họ tới?”
Tôn Yên Nhiên sững người, rõ ràng là thập phần mâu thuẫn, cuối cùng thở dài nói: “Ngươi nói rất đúng!...Bọn họ nên đi luân hồi thôi!”
Hoa Lân cười ha ha nói: “Điều này thì phải rồi! Vậy cô có dự định gì?”
Tôn Yên Nhiên tức giận nói: “Ta có dự định gì chứ? …Thủ hạ của ta đi đầu thai hết rồi, ta còn có thể có dự định gì đây?” Vừa nói vừa u oán nhìn Hoa Lân, đột nhiên trịnh trọng nói: “Ta định tiếp tục tu luyện Tu La đạo, cũng bằng với việc có thể lăng giá lên tiên giới!”
Hoa Lân ngẩn người, quan tâm hỏi: “Chẳng lẽ cô không quay về quỷ giới à?”
Tôn Yên Nhiên không chút do dự nói: “Tiến nhập quỷ giới?...Đến đó rồi, ngươi còn muốn tu luyện thứ gì sớm đã không do ngươi quyết định nữa. Ta không đi!”
Quỷ Thần Trắc bước tới, lạnh nhạt khuyên: “Cô đã từng nghĩ qua hay chưa…nếu cô lưu lại nhân gian sẽ bị các thuật sĩ tiêu diệt? Tới lúc đó càng không phụ thuộc vào bản thân cô…”
Trong mắt Tôn Yên Nhiên lóe lên một tia sắc lạnh, trừng trừng nhìn Quỷ Thần Trắc nói: “Lão mù chết bầm! Dựa vào ngươi thì chưa có được bản lĩnh đó đâu!”
Quỷ Thần Trắc nhếch mép cười ngụy dị: “Vậy sao?...Ta chỉ có lòng tốt mà thôi!”
Tôn Yên Nhiên nhìn Quỷ Thần Trắc dò xét tỉ mỉ một lượt, đột nhiên dùng kiếm chỉ vào lão, thét lên đầy kích động: “Nói!...Rốt cuộc ngươi đã luyện bao nhiêu hồn phách?”
Quỷ Thần Trắc cố tình giả vờ ngơ ngác nói: “Luyện…luyện cái gì? Lão mù ta nào có bản lĩnh như vậy?”
Đồi ngực của Tôn Yên Nhiên không ngớt phập phồng, nhìn như đóng đinh vào Quỷ Thần Trắc, sắc mặt lộ vẻ thê lương.
Hoa Lân đứng lên sóng vai với hai người, cao giọng nói: “Ây dà…Đừng cãi nhau nữa! Nhìn xem người ta ngoan ngoãn hơn bao nhiêu kia kìa, xếp hàng ngay ngắn đi đầu thai đó! Hà hà…”
Lại thấy u linh cụt tay kia nãy giờ vẫn đứng im gần đó, Hoa Lân cười nói: “Hử? Sao ngươi vẫn chưa đi đầu thai?”
U linh cụt tay há miệng nói một tràng nhưng mọi người căn bản không nghe thấy gì cả…
Tôn Yên Nhiên thực sự bị Hoa Lân chọc tức quá chừng, liên miệng mắng: “Ngươi tưởng rằng cứ vào Quỷ Môn quan là có thể đầu thai hay sao? Bọn họ còn phải trải qua rất nhiều năm trắc trở mới được tiến vào Chuyển Sinh đường…Rốt cuộc ngươi có hiểu hay không?”
Hoa Lân gãi đầu gãi tai nói: “Hả? Không thể đầu thai ngay được à?...Vậy còn cần quỷ giới làm gì nữa?”
Diệp Thanh cũng cười nói: “Công tử…lục đạo luân hồi mà!”
Hoa Lân lúc này mới chợt hiểu ra, “A” một tiếng, thầm nghĩ thì ra “lục đạo luân hồi” ý chỉ tại mỗi giới đều phải lưu lại mấy chục năm ư?
Tôn Yên Nhiên gắt: “Ngươi rõ chưa? Còn phải trải qua một đời nữa cơ! Ngươi nói cũng đơn giản dễ dàng thật, chỉ vài ba lời đã lừa hết người của ta đi rồi!”
Hoa Lân vẫn gãi đầu nói: “Vậy tôi há chẳng phải trở thành tội nhân rồi sao?”
Thất Kiếm và Mộ Dung Tuyết vốn cảm thấy tiểu tử này có chút gì đó cao thâm mạc trắc, nhưng giờ đây thấy Hoa Lân phản ứng như vậy, trong lòng đều cười thầm. Làm cả nửa ngày rồi mà hóa ra hắn chẳng hiểu cái gì sao?
Diệp Thanh thấy Hoa Lân buồn bực bất an liền nhẹ nhàng khuyên: “Công tử…Huynh tuyệt không phải là tội nhân gì cả! Bọn họ buộc phải luân hồi, nếu không cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị tan thành mây khói thôi!”
Hoa Lân nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ biết gật đầu.
Những lời này của Diệp Thanh đã làm khơi lên tâm sự của Tôn Yên Nhiên, nàng ta thầm nghĩ: “Đúng vậy…Nếu ta không thể tu thành nguyên anh cũng sẽ tan thành mây khói như vậy!”
Diệp Thanh tinh tế sớm đã phát hiện ra tâm trạng mâu thuẫn của Tôn Yên Nhiên, bỗng lên tiếng khuyên: “Tôn cô nương…Cô thực sự không đi đến quỷ giới sao?”
Tôn Yên Nhiên chợt ngang ngạnh chỉnh sắc nói: “Không đi!”
…
Chú thích: *Đường ngang ngõ tắt
Hết chương 15.
/362
|