Bên trong ngự thư phòng, nắng xuân ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ, không khí xung quanh được bao phủ bởi Long Tiên Hương, lưỡng tương hô ứng, cả căn phòng trở nên mù mịt. Tư Không Diệp cùng Cố Thanh, Trương Duệ ba người tuy là thương thảo quốc sự, nhưng vì không muốn làm ầm ĩ đến Tiểu Đồng đang nghỉ ngơi nên cả ba đều cố gắng hết sức mà đè thấp thanh âm.
“Nhị sư huynh, chúng ta hiện tại đang trao đổi chuyện chính sự! Chính sự!”
Không biết đây đã là lần thứ mấy nhắc nhở rồi. Trương Duệ thật sự rất muốn hét lên nhưng cuối cùng vẫn phải đau khổ mà tận lực đè thấp thanh âm, ý tứ rõ ràng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thế nhưng, chính chủ ngồi ở kia lại mặc kệ hắn có nói bao nhiêu đi nữa thì vẫn như trước, mặt không đổi sắc, tâm không động mà tay cầm chén trà, thanh âm trả lời cực thấp: “Ta biết, các ngươi cứ tiếp tục nói đi, ta vẫn đang lắng nghe!”
Trương Duệ, Cố Thanh nghe vậy thì cả hai người phi thường ăn ý mà đưa mắt nhìn nhau. Nhìn vẻ mặt của hắn, cộng thêm ánh mắt lúc nào cũng luôn hướng về phía bình phong, như vậy, hỏi bọn họ làm sao không khỏi hoài nghi, liệu hắn có thật sự như hắn khẳng định là đang nghe hay không?
“Nhị sư huynh, người dù có nhìn về phía kia bao nhiêu lần thì cũng không thể thấy người được đâu!” Cố Thanh quả thực nhịn không được nữa mà đành phải nói. Trước mắt người này, hắn rất muốn lớn tiếng hét lớn rằng, ra ngoài đừng nói hắn quen biết y! Đây rõ ràng đâu phải là cái người anh tuấn tiêu sái, lãnh khốc khiến người ta sợ hãi rồi lại uyên bác đa tài cơ trí, nhị sư huynh, rõ ràng chỉ là một kẻ vẻ mặt đầy xuân.
“Theo ta thấy a, nhị sư huynh chúng ta lúc này quả thật là đang nảy nở xuân tình.” Trương Duệ thấy thế, đương nhiên không có khả năng buông tha cơ hội hiếm có này, “Cố Thanh, ngươi nói đúng không?”
“Còn phải nói nữa sao, nảy nở xuân tình mà còn phải phân biệt thiệt giả hay sao?” Cố Thanh lĩnh hội rất nhanh. Hắn liền ngừng trò chuyện chính sự, cùng Trương Duệ một đáp một xướng, phối hợp với nhau mà trêu chọc vị nhị sư huynh kia.
“Đó là đương nhiên mà. Với… ” Trương Duệ còn đang muốn tiếp tục nhưng lại không ngờ được Tư Không Diệp đột nhiên khoát tay ra hiệu, cắt ngang điều hắn đang muốn tiếp tục nói.
“Chúng ta hiện tại đang ở thương thảo chính sự! Chính sự!” Tư Không Diệp hiển nhiên thấy được, nếu không nhắc nhớ bọn họ thì cục diện này sẽ cứ tiếp tục mãi. Vì vậy hắn nhanh chóng ngắt lời Trương Duệ lại.
“Về chuyện phòng chống lũ lụt, giao cho công bộ đi làm, ngân lượng theo ngân khố quốc gia mà điều. Lấy kế sách của Tiểu Đồng làm biện pháp, vừa có thể tiết kiệm sức người đồng thời cũng làm giảm đi không ít ngân lượng. Cố Thanh, ngươi cùng Trương Duệ đi điều tra một chút chỗ cần phương tiện cùng vật liệu, giá cả. Đại khái cần bao nhiêu ngân lượng, sau này trình một con số cho ta. Về phần vấn đề quấy nhiễu biên cương của Tĩnh quốc, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn, khai chiến không phải phương pháp duy nhất, bình tĩnh là có biện pháp giải quyết khác tốt nhất.”
Để chứng minh bản thân quả thực có đang nghe những điều bọn hắn vừa mới nói, Tư Không Diệp một mạch đưa ra những phương pháp giải quyết cho những vấn đề mà bọn họ lúc nãy đã thảo luận “chính sự”, lưu loát từng việc một. Trương Duệ cùng Cố Thanh hai người đều ngẩn ra. Ách… Nhị sư huynh quả như thần, rõ ràng nhìn như tư tưởng không tập trung, vậy mà còn có thể rõ ràng mạch lạc như vậy, đem toàn bộ chính sự kể ra hết. Người trước mắt quả thật là người mà bọn họ luôn bái phục sát đật, nhị sư huynh.
“Thế nào? Ta lúc nãy đã nói nếu các ngươi cứ lơ mơ, không tập trung thì các ngươi cũng sẽ không biết chúng ta đang thảo luận chính sự đó?” Tư Không Diệp mắt thấy hai người trước mặt đều ngây cả người ra liền đem tất cả những trêu chọc lúc nãy của bọn họ trả trở về.
“Nghe hiểu, nghe hiểu. “Trương Duệ khôi phục trở lại đầu tiên mà trả lời.
“Được rồi, trước hết cứ như vậy đi.” Cố Thanh cũng vội vàng trở lại bình thường.
Tư Không Diệp thấy thái độ hai người nghiêm chỉnh trở lại, trong mắt liền hiện lên một vẻ hài lòng, vẻ mặt khen thưởng nói: “Không sai không sai, biết sai có thể sửa, quay đầu là bờ.” (cái này chém >”<)
Trương Duệ cùng Cố Thanh vừa nghe, bỗng nhiên có cảm giác khóc không ra nước mắt. Nhị sư huynh hoàn mỹ hiếm khi thấy hài hước như lúc này. Nhưng mà, chỉ một khắc sau đó, Tư Không Diệp vẻ mặt vốn đang thả lỏng, đột nhiên trở nên căng thẳng, thập phần nghiêm túc, thần tình ngưng trọng mà nói: “Nghe nói… Mấy ngày ta vắng mặt, trong triều gần đây dường như có chút dị động, Cố Thanh, ngươi có biết đó là gì không?”
“Thật sự là như vậy, nhưng hiện nay vẫn không cách nào tìm ra manh mối. Vì vậy, ta vốn dự định sẽ quan sát thêm một thời gian, xác định tính nghiêm trọng của vấn đề rồi mới báo lên người. Dù sao dưới tình thế bất minh, chúng ta cũng không hạ thủ được gì, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.” Cố Thanh thần sắc trên mặt cũng trở nên căng thẳng. Mặc dù hắn hiểu rõ thủ hạ của Tư Không Diệp cũng không rảnh rỗi nhưng không ngờ được tin tức lại đến mau như vậy.
“Ừ, ngươi nói đúng, trước tiên quan sát rồi hãy nói sau.” Tư Không Diệp lấy tay nâng má, có chút suy tư.
“Sư huynh, Cố Thanh, các ngươi đang nói gì vậy?” So với hai người kia, Trương Duệ lại hoàn toàn không hiểu gì cả, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Đợi một thời gian nữa, ngươi sẽ biết, hiện tại thì không cần.” Tư Không Diệp cũng không nói rõ chỉ đáp lại một câu như thế. Vệ Tinh Tinh kia có ý đồ bất thiện! Trương Duệ thấy Tư Không Diệp không muốn nhiều lời, hắn cũng đành phải coi như không có gì. Nếu sư huynh cùng Cố Thanh cùng không nói, rất có thể sự tình còn chưa sáng tỏ. Dựa vào thủ đoạn, cách xử sự thận trọng của hai người bọn họ, nếu mọi chuyện còn chưa biết rõ, bọn họ tuyệt sẽ không mở miệng nói chuyện với người khác. Vì vậy hắn cũng chỉ có thể không hỏi.
Chính sự đã bàn xong, Cố Thanh lại đột nhiên nhớ lại một điều khiến hắn lo lắng, làm cho hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt.
“Nhị sư huynh, ngày hôm nay, trên đường tới hoàng cung, ta hình như trông thấy đại sư huynh.”
Lời Cố Thanh vừa nói ra tựa như sấm sét san bằng đất. Nhị sư huynh cùng Trương Duệ nghe xong đều trở nên kinh ngạc. Thế nhưng không có bất luận ai tỏ ra sửng sốt, ngược lại vẻ mặt trầm tĩnh. Trên khuôn mặt trầm tĩnh đó lại nhiễm không biết bao nhiêu vẻ buồn rầu. Trương Duệ là người phản ứng rõ rệt nhất, chỉ thấy hắn quay đầu hướng về phía Cố Thanh giật giật mí mắt, ý bảo hắn không nên đề cập việc này.
Lúc trước bởi vì thời gian vội vã, Trương Duệ còn chưa kịp nói cho Cố Thanh biết việc đại sư huynh cũng sinh tình với Tiểu Đồng. Vì vậy, Cố Thanh mới có thể không hề cố kỵ mà nhắc tới.
Quả nhiên, Cố Thanh không phụ kỳ vọng của hắn. Thấy hành vi của Trương Duệ, Cố Thanh tuy rằng tâm trạng nghi hoặc, mù mịt, nhưng lập tức lĩnh hội, không có nói nữa.
“Hắn quả nhiên đến kinh thành.” Nhưng thật ra, Tư Không Diệp nghe xong lại chỉ nhẹ giọng nói một câu như thế. Một câu này của hắn nói cực khẽ, tựa như lẩm bẩm, lại tựa như thở dài. Xem ra, chuyện gì phải tới thì cuối cùng nó cũng sẽ tới. Mặc dù lúc ở tại Phượng Thành thì có thể tránh được đối chất nhau, thế nhưng, hiện nay, bọn họ đã không thể không đối mặt đi.
Trong lúc nhất thời, bên trong ngự thư phòng, một mảnh lặng yên không một tiếng động, ba người đều không nói gì.
“Ha ha, nhị sư huynh, nếu chính sự cũng nói xong, ta đây cùng Cố Thanh cáo lui trước. Người hãy nhanh đến bên cạnh tiểu sư muội tiên nữ của chúng ta đi. “
Cuối cùng, Trương Duệ thấy bầu không khí bất thường, dũng cảm tự mình xoa dịu, vừa nói chuyện vừa nhìn về phía bình phong mà nhíu mày, hạ ống tay áo rộng xuống, trên tay còn không quên dùng sức bấm Cố Thanh ở bên cạnh một cái.
Quả nhiên, nước cờ này thật hiệu quả, hai đầu lông mày của Tư Không Diệp vốn xoăn tít lại, giờ cũng chậm rãi giãn ra, trên mặt cũng chậm rãi nổi lên một tia nhu sắc.
Cố Thanh thu được tín hiệu, tất nhiên là cũng vội vã hùa theo: “Đúng vậy, sư huynh, người đang bận, ta cùng Trương Duệ lui xuống trước.”
Dứt lời, hai người liền chạy trối chết, một trước một sau nhanh chóng ly khai khỏi ngự thư phòng, để lại một phòng thanh tịnh cùng một vẻ mặt nhu tình đang nhìn về phía bình phong của Tư Không Diệp.
-oOo-
Tiểu Đồng nằm ở trên tháp ( giường nhỏ), nhắm mắt ngủ. Thế nhưng, trong lòng nàng vẫn còn chất chứa rất nhiều chuyện nên nàng vẫn cứ luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nữa mơ.
Mãi đến khi nàng cảm giác được một sự xâm lược lộ vẻ thô ráp. Đó là một bàn tay, nó đang khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng khiến nàng phải từ trong mộng tỉnh lại. Nhưng mà, mắt nàng vẫn chưa mở. Nhu tình đến vậy, liệu có phải là nàng đang nằm mơ không. Có đôi khi, những điều xảy ra trước mắt không phải là hiện thực, vì vậy, chi bằng đừng tỉnh lại còn hơn.
Lúc này, có tiếng bước chân của ai đó đang dần dần bước lại gần. Tiểu Toàn Tử đi tới trước tấm bình phong nhưng không bước vào, chỉ đè thấp âm thanh nói với Tư Không Diệp, “Hoàng thượng, đêm nay lật bài tử của vị nương nương nào?”
Tư Không Diệp vừa nghe, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, động tác trên tay ngưng trệ, đứng dậy, bước ra phía sau bình phong, vẻ mặt lãnh trầm, không kiên nhẫn mà liếc Tiểu Toàn Tử một cái, trầm giọng nói một câu: “Đi ra ngoài nói!”
Tiểu Toàn Tử sửng sốt, vẻ mặt ngạc nhiên. Hoàng thượng hôm nay ăn nhầm cái gì sao? Mỗi ngày hắn đều phải hỏi câu hỏi này, hôm nay làm sao mà vừa nghe thì sắc mặt đã thay đổi rồi?
Thế nhưng đúng là không có biện pháp, hoàng thượng là lớn nhất, tuy rằng không rõ chuyện gì xảy ra nhưng hắn cũng chỉ có thể giả điên giả dại mà đi theo phía sau hoàng thượng, ra khỏi ngự thư phòng.
-oOo-
Ngay khi cánh cửa ngự thư phòng vừa đóng một cái, trong nháy mắt, hai mắt Tiểu Đồng đột nhiên mở to. Trên mặt nàng lộ ra nụ cười tự giễu, xem đi, đây là đế vương.
Tư Không Diệp là một người nam nhân nàng căn bản không thể yêu, cũng yêu không nổi! Có lẽ bởi vì còn cảm giác mới mẻ nên hắn cho rằng hắn yêu nàng, ôn nhu quan tâm như nước đối với nàng. Thế nhưng, nữ nhân hậu cung nhiều đếm không xuể, sau đó còn không biết có bao nhiêu nữ nhân được xem như lễ vật đưa vào cung, mà hắn, một kẻ thiếu hiểu biết về yêu thì đâu ai có thể biết tình yêu của hắn sẽ kéo dài trong bao lâu? Ngày mai? Ngày kia? Tiểu Đồng trong lòng cười nhạt, cũng có khi chỉ sau một khắc liền chôn vùi nó đi? Nếu bất cứ lúc nào cũng phải ở trong nỗi run rẩy sợ sệt như vậy thì nàng không nên để mình nhảy vào quá sâu!
-oOo-
Bữa ăn tối qua đi, Tư Không Diệp đem tất cả tấu chương của buổi chiều trả lời cho xong xuôi rồi rất nhanh lôi kéo Tiểu Đồng với thái độ rất khác thường, lừa gạt nàng nằm xuống ngủ .
Lần này, hắn chả hề giống như vài ngày trước đó, mỗi ngày đều xin được yêu. Hắn chỉ đơn thuần ôm nàng nửa khắc để lừa nàng đi vào giấc ngủ mà thôi.
Một loạt hành động như vậy của Tư Không Diệp khiến Tiểu Đồng vốn mẫn cảm liền liên tưởng đến toàn bộ câu hỏi chiều hôm nay. Sau đó, nàng lập tức biết được mục đích của hắn. Nhưng bên ngoài, vẻ mặt nàng vẫn bất động thanh sắc, làm bộ như thực sự nặng nề mà thiếp đi, khép lại mí mắt.
“Tiểu Đồng, Tiểu Đồng..” Tư Không Diệp gọi rất nhỏ nhưng người ta vẫn thường nói có tật giật mình, hành vi của Tư Không Diệp lúc này đã chứng tỏ được suy đoán của nàng là đúng.
Hiện tại, hắn sau khi gọi nàng hai tiếng nhưng không nhận được hồi âm của nàng. Lúc này hắn mới xác định Tiểu Đồng đã ngủ say. Vì vậy, hắn rón ra rón rén mà bước xuống giường, mặc vào quần áo, sau đó liền vận khởi khinh công, đạp không, cước bộ vô thanh vô tức mà ly khai điện.
-oOo-
Sau khi xuất môn, Tư Không Diệp còn không quên mang theo vẻ mặt bình tĩnh truyền lệnh cho Lý Minh Hổ, “Nhớ kỹ, nhất thiết phải bảo đảm ngay cả con ruồi cũng không lọt được vào.”
Lý Minh Hổ lập tức gật đầu xác nhận nhưng thanh âm giống như thanh âm Tư Không Diệp truyền lệnh, được đè ép tới cực thấp, chỉ có giọng nói là để lộ ra sự cương quyết.
Tuy rằng Lý Minh Hổ chẳng vì sao hoàng thượng phân phó hắn như vậy. Từ bữa tối, lúc hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương vào tẩm sau điện, hoàng thượng liền sai hắn dẫn người bao vây quanh Thanh Long điện. Thế nhưng, đó là phân phó của hoàng thượng, hắn không thể không tuân theo.
Tư Không Diệp sau khi nghe được câu trả lời, lúc này mới phóng tâm mà một mình ly khai Thanh Long điện, bước về phía Phượng Nghi cung.
Còn lại một mình Tiểu Đồng trong tẩm điện, nàng căn bản một chút cũng không có buồn ngủ, từ từ mở mắt ra, từ trên long sàn mềm mại, thoải mái mà lại rộng rãi đứng dậy. Nàng khoác một kiện ngoại bào bên ngoài rồi chầm chậm bước về phía cửa sổ.
Tiểu Đồng ngẩng đầu ngắm trăng. Tự đáy lòng, nàng tràn ra một tiếng thở dài cực nhỏ. Giờ khắc này, nàng quả thật hối hận vì lúc đầu đã không cùng sư phụ học khinh công. Quyền cước công phu nàng có khả năng không học, thế nhưng có khinh công, nàng sẽ không phải lo lắng, do dự mà chạy khỏi cung. Hơn nữa, cũng sẽ không giống như hiện tại, cung điện tầng tầng lớp lớp, nàng tựa như chim trong lồng, muốn bay cũng không bay đi được.
Vốn tưởng rằng bản thân có khả năng tàn nhẫn, vốn tưởng rằng chính mình sẽ không để ý. Khi có mọi người xung quanh, nàng luôn tỏ ra hờ hững, lạnh lùng nhưng khi chỉ còn lại một mình, trong lòng nàng lại luôn thương tiếc người nam nhân đó. Hắn chỉ mới rời đi khỏi nàng một lúc vậy mà ngực không hiểu vì sao lại đột nhiên nảy lên, trong lòng đau khổ đến không thể nói thành lời.
-oOo-
Trong phòng ngủ của Phượng Nghi cung, bóng đêm bao phủ. Đại điện một mảnh yên tĩnh, lạnh lẽo, hầu như không nửa phần nhân khí.
Khương Vấn giống như trước đây, động tác nhanh nhẹn nhẹ nhàng, nhảy qua cửa sổ mà vào. Nhưng trong khoảnh khắc hắn vừa bước vào tẩm điện, cả căn phòng sáng lên.
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến hắn phải nháy mắt liên tục. Đến khi thích ứng lại thì hắn phát hiện ra đang có một người đã ngồi đợi trong điện từ lâu.
“Là ngươi?” Ngay khi Khương Vấn vừa mới hỏi, trong lòng hắn mặc dù kinh ngạc nhưng cũng đồng thời sáng tỏ.
“Sư huynh, biệt lai vô dạng? (lâu ngày gặp, có khoẻ không ^^~) Đệ không ngờ huynh lại có sở thích lẻn vào hoàng cung vào ban đêm như vậy đó.” Tư Không Diệp lúc này vẻ mặt lạnh tanh, không một chút gợn sóng, không biết là vui hay giận nhưng ngữ khí lạnh lẽo đã bày tỏ tâm tình của hắn lúc này.
“Tâm tình sư đệ có vẻ không được tốt lắm nhỉ? Hơn nữa đêm rồi mà còn ở chỗ này chờ ta, thực khiến sư huynh ta thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ).” Khương Vấn phục hồi lại, mỗi lời nói ra đều như mang theo dao găm, thần sắc cũng một mảnh lạnh lẽo.
“Sư huynh, người thông minh không nói lời ám muội. Yên Nhiên là hoàng hậu của ta, sư huynh hẳn là phải hiểu rõ đạo lí không cướp thê bằng hữu chứ.” Tư Không Diệp không muốn tiếp túc đấu khẩu với Khương Vấn nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Đã như vậy, ta đây cũng nói toạc ra luôn, cơ thể kia đúng là của Vệ Yên Nhiên nhưng linh hồn ở cơ thể đó từ lâu đã là của người khác. Trong mắt ta, nàng chính là Diệp Tiểu Đồng, là một linh hồn đến từ thời không khác.” Khương Vấn cũng không chịu yếu thế mà đáp trả. Tình cảm đã đến bước này rồi, gương vỡ khó lành, vì vậy, mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, hắn đều muốn nỗ lực hết mình, tranh thủ từng giây từng phút.
Tư Không Diệp nghe vậy, trong lòng không khỏi run lên. Hắn đương nhiên biết nàng vốn không phải là Yên Nhiên thật sự. Nhưng cũng bởi vì sự thật là vậy, hắn mới động tình, mới không dễ dàng buông tay, mới kiên định mà để nàng làm hoàng hậu của hắn cho dù hắn biết nàng vốn không cam tâm tình nguyện.
Thế nhưng, bây giờ, hắn bất lực, không thể nói rõ điều này. Bởi vì, hoàng hậu của hắn vốn chính là Vệ Yên Nhiên.
“Ta nhìn thấy chính là Vệ Yên Nhiên, hoàng hậu của ta, ta không thấy ai khác cả.”
Ngữ khí dị thường kiên định, Tư Không Diệp đã phải dùng hết toàn lực để cố gắng giữ cho bề ngoài trông có vẻ trấn định. Hắn không muốn để cho Khương Vấn nhìn ra bất cứ manh mối nào. Ngày hôm nay, cả hai đã đứng ở thế giằng co, cho dù có muốn tránh cũng không tránh được, vì vậy, hắn buộc phải đối mặt.
“Sư đệ, ngươi thật sự yêu nàng?”
Khương Vấn nghe xong liền hỏi câu này, lời nói có chút buông lỏng.
Tư Không Diệp không ngờ được ngữ khí của Khương Vấn lại đột nhiên mềm xuống. Nhưng hắn cũng chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó liền phục hồi.
“Đúng,” Một chữ đầy quả quyết cùng kiên định, ngữ khí không để cho người khác có thể nói thêm lời nào.
“Bất quá, rất đáng tiếc là, thứ Tiểu Đồng muốn là tình yêu thật sự, một tình yêu mà người không thể cho nàng.” Khương Vấn vẻ mặt nuối tiếc nói. “Ta có thể cho nàng nhưng ngươi thì không thể.” Tựa như sợ Tư Không Diệp nghe không rõ, Khương Vấn nói thêm một câu như vậy nhưng ý nghĩ của chúng đều giống nhau.
“Chỉ giáo?” Đôi mắt của Tư Không Diệp lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó liền khiêm tốn thỉnh giáo.
“Tình yêu mà Tiểu Đồng muốn là nắm tay đi hết cuộc đời, cùng nhau sống cho đến đầu bạc răng long, một đời một kiếp chỉ có hai người. Mà điều này thì ngươi không thể cấp cho nàng được. Hơn nữa, nàng cũng tuyệt đối sẽ không yêu ngươi.”
Những ngày cùng sống chung với Tiểu Đồng, Khương Vấn đã hiểu rất rõ tính cách Tiểu Đồng. Nàng là một nữ nhân đặc biệt rất lý trí. Nàng sẽ không bao giờ để cho mình mê muội mà bị lạc mất phương hướng. Vì vậy, hắn từ lâu đã xác định, Tiểu Đồng tuyệt đối sẽ không yêu thương gì Tư Không Diệp.
Nhưng Tư Không Diệp chính là Tư Không Diệp, đạo hạnh (công phu tu luyện) của hắn cũng không thua kém gì Khương Vấn. Sau khi nghe thấy lời của Khương Vấn, mặc dù hắn kinh hãi không thôi nhưng hắn vẫn giữ một vẻ ngoài bình tĩnh, không có bất cứ dị trạng nào.
“Sư huynh, cho dù lời ngươi nói là thật, ta tuyệt đối cũng sẽ không buông tay. Nàng đã là hoàng hậu của ta, ta khuyên ngươi đừng nên gửi gắm tâm tư lên người nàng nữa.” Những lời này hắn nói rất thành khẩn, từ đáy lòng, hắn không muốn cùng sư huynh hắn đứng ở hai thế đối lập. Nhưng hắn vẫn không quen lời nói mà hắn đã hứa hẹn với sư phụ khi hắn mang Tiểu Đồng đi ở Phượng thành.
“Sư đệ, ngươi không cảm thấy, việc lựa chọn đi theo ai nên để cho Tiểu Đồng quyết định sao? Ngươi nên để ta gặp nàng. Dù chúng ta có giằng co thế nào đi chăng nữa thì Tiểu Đồng mới là yếu tố quyết định. Như vậy mới gọi là công bằng đối với nàng ấy.” Khương Vấn thấy khẩu khí Tư Không Diệp đã có chút dịu xuống nên đổi qua giọng điệu thương lượng.
“Không được,” Tư Không Diệp không thèm suy nghĩ đã một mực khước từ. Nếu như để cho Tiểu Đồng lựa chọn, chỉ e rằng, với tâm tình của nàng hiện tại, chắc chắn nàng sẽ không do dự mà lựa chọn cùng Khương Vấn ly khai hoàng cung, sẽ không thèm ở cạnh hắn nữa. Mấy ngày ở chung, mặc dù đã che dấu rất khá nhưng Tư Không Diệp từ trong lời nói thường ngày của nàng vẩn có thể cảm nhận sâu sắc sự chán ghét của nàng đối với hoàng cung. Nếu như thực sự để cho Tiểu Đồng gặp được Khương Vấn, để cho nàng lựa chọn, hắn tuyệt đối không nghi ngờ, nàng sẽ lựa chọn rời khỏi hắn.
“A,” Khương Vấn thấy Tư Không Diệp chưa gì đã vội vàng khước từ, vẻ mặt liền lộ ra vẻ trào phúng, cười giễu một tiếng, “Thế nào? Sợ sao? Sư đệ, nếu ngươi không thể cho nàng thứ nàng muốn thì tội gì ngươi phải tự làm giày vò nhau như vậy? Đến cuối cùng, người bị thương cũng chính là ngươi. Chẳng bằng buông tha sớm một chút, như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.”
“Ai nói ta sợ? Ta cự tuyệt căn bản là bởi vì không cần thiết phải làm như vậy. Người Yên Nhiên lựa chọn nhất định là ta. Dân gian còn có câu tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, huống chi là triều đình ta?” Tư Không Diệp càng nói, thanh âm càng lớn, tựa như muốn che đậy tâm trạng bất an nên muốn dựa vào ngôn ngữ để làm kiên định thêm suy nghĩ trong lòng.
“Sư đệ, ngươi cần gì phải tự che dấu chính mình?” Khương Vấn vừa nghe xong, khuôn mặt vốn lộ vẻ hoà hoãn nay lại trở nên lạnh lẽo, giọng đầy âm hàn, “Ngươi thật sự không muốn thả người?”
“Không thả, nàng là hoàng hậu của ta thì sẽ vĩnh viễn là hoàng hậu của ta.” Tư Không Diệp cũng lạnh mặt. Nếu đã không thể thương thảo thì hắn tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
“Được, hy vọng sau này ngươi sẽ không hối hận.” Khương Vấn nói xong, lắc mình một cái, một luồng gió nổi lên dưới chân, ngay lập tức, hắn ly khai Phượng Nghi cung. Nhưng trước khi đi hắn không quên dùng mật âm bỏ lại một câu, ngữ khí lạnh thấu xướng, “Ngươi nhớ kỹ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.”
“Ta tuyệt đối sẽ không ân hận.” Tựa như một lời thề, Tư Không Diệp cũng dùng mật âm đáp trả. Trong Phượng Nghi cung rộng lớn mà vắng vẻ, lời thề đã trở thành câu nói đoạn tuyệt tất cả quan hệ giữa hai người họ.
“Nhị sư huynh, chúng ta hiện tại đang trao đổi chuyện chính sự! Chính sự!”
Không biết đây đã là lần thứ mấy nhắc nhở rồi. Trương Duệ thật sự rất muốn hét lên nhưng cuối cùng vẫn phải đau khổ mà tận lực đè thấp thanh âm, ý tứ rõ ràng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thế nhưng, chính chủ ngồi ở kia lại mặc kệ hắn có nói bao nhiêu đi nữa thì vẫn như trước, mặt không đổi sắc, tâm không động mà tay cầm chén trà, thanh âm trả lời cực thấp: “Ta biết, các ngươi cứ tiếp tục nói đi, ta vẫn đang lắng nghe!”
Trương Duệ, Cố Thanh nghe vậy thì cả hai người phi thường ăn ý mà đưa mắt nhìn nhau. Nhìn vẻ mặt của hắn, cộng thêm ánh mắt lúc nào cũng luôn hướng về phía bình phong, như vậy, hỏi bọn họ làm sao không khỏi hoài nghi, liệu hắn có thật sự như hắn khẳng định là đang nghe hay không?
“Nhị sư huynh, người dù có nhìn về phía kia bao nhiêu lần thì cũng không thể thấy người được đâu!” Cố Thanh quả thực nhịn không được nữa mà đành phải nói. Trước mắt người này, hắn rất muốn lớn tiếng hét lớn rằng, ra ngoài đừng nói hắn quen biết y! Đây rõ ràng đâu phải là cái người anh tuấn tiêu sái, lãnh khốc khiến người ta sợ hãi rồi lại uyên bác đa tài cơ trí, nhị sư huynh, rõ ràng chỉ là một kẻ vẻ mặt đầy xuân.
“Theo ta thấy a, nhị sư huynh chúng ta lúc này quả thật là đang nảy nở xuân tình.” Trương Duệ thấy thế, đương nhiên không có khả năng buông tha cơ hội hiếm có này, “Cố Thanh, ngươi nói đúng không?”
“Còn phải nói nữa sao, nảy nở xuân tình mà còn phải phân biệt thiệt giả hay sao?” Cố Thanh lĩnh hội rất nhanh. Hắn liền ngừng trò chuyện chính sự, cùng Trương Duệ một đáp một xướng, phối hợp với nhau mà trêu chọc vị nhị sư huynh kia.
“Đó là đương nhiên mà. Với… ” Trương Duệ còn đang muốn tiếp tục nhưng lại không ngờ được Tư Không Diệp đột nhiên khoát tay ra hiệu, cắt ngang điều hắn đang muốn tiếp tục nói.
“Chúng ta hiện tại đang ở thương thảo chính sự! Chính sự!” Tư Không Diệp hiển nhiên thấy được, nếu không nhắc nhớ bọn họ thì cục diện này sẽ cứ tiếp tục mãi. Vì vậy hắn nhanh chóng ngắt lời Trương Duệ lại.
“Về chuyện phòng chống lũ lụt, giao cho công bộ đi làm, ngân lượng theo ngân khố quốc gia mà điều. Lấy kế sách của Tiểu Đồng làm biện pháp, vừa có thể tiết kiệm sức người đồng thời cũng làm giảm đi không ít ngân lượng. Cố Thanh, ngươi cùng Trương Duệ đi điều tra một chút chỗ cần phương tiện cùng vật liệu, giá cả. Đại khái cần bao nhiêu ngân lượng, sau này trình một con số cho ta. Về phần vấn đề quấy nhiễu biên cương của Tĩnh quốc, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn, khai chiến không phải phương pháp duy nhất, bình tĩnh là có biện pháp giải quyết khác tốt nhất.”
Để chứng minh bản thân quả thực có đang nghe những điều bọn hắn vừa mới nói, Tư Không Diệp một mạch đưa ra những phương pháp giải quyết cho những vấn đề mà bọn họ lúc nãy đã thảo luận “chính sự”, lưu loát từng việc một. Trương Duệ cùng Cố Thanh hai người đều ngẩn ra. Ách… Nhị sư huynh quả như thần, rõ ràng nhìn như tư tưởng không tập trung, vậy mà còn có thể rõ ràng mạch lạc như vậy, đem toàn bộ chính sự kể ra hết. Người trước mắt quả thật là người mà bọn họ luôn bái phục sát đật, nhị sư huynh.
“Thế nào? Ta lúc nãy đã nói nếu các ngươi cứ lơ mơ, không tập trung thì các ngươi cũng sẽ không biết chúng ta đang thảo luận chính sự đó?” Tư Không Diệp mắt thấy hai người trước mặt đều ngây cả người ra liền đem tất cả những trêu chọc lúc nãy của bọn họ trả trở về.
“Nghe hiểu, nghe hiểu. “Trương Duệ khôi phục trở lại đầu tiên mà trả lời.
“Được rồi, trước hết cứ như vậy đi.” Cố Thanh cũng vội vàng trở lại bình thường.
Tư Không Diệp thấy thái độ hai người nghiêm chỉnh trở lại, trong mắt liền hiện lên một vẻ hài lòng, vẻ mặt khen thưởng nói: “Không sai không sai, biết sai có thể sửa, quay đầu là bờ.” (cái này chém >”<)
Trương Duệ cùng Cố Thanh vừa nghe, bỗng nhiên có cảm giác khóc không ra nước mắt. Nhị sư huynh hoàn mỹ hiếm khi thấy hài hước như lúc này. Nhưng mà, chỉ một khắc sau đó, Tư Không Diệp vẻ mặt vốn đang thả lỏng, đột nhiên trở nên căng thẳng, thập phần nghiêm túc, thần tình ngưng trọng mà nói: “Nghe nói… Mấy ngày ta vắng mặt, trong triều gần đây dường như có chút dị động, Cố Thanh, ngươi có biết đó là gì không?”
“Thật sự là như vậy, nhưng hiện nay vẫn không cách nào tìm ra manh mối. Vì vậy, ta vốn dự định sẽ quan sát thêm một thời gian, xác định tính nghiêm trọng của vấn đề rồi mới báo lên người. Dù sao dưới tình thế bất minh, chúng ta cũng không hạ thủ được gì, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.” Cố Thanh thần sắc trên mặt cũng trở nên căng thẳng. Mặc dù hắn hiểu rõ thủ hạ của Tư Không Diệp cũng không rảnh rỗi nhưng không ngờ được tin tức lại đến mau như vậy.
“Ừ, ngươi nói đúng, trước tiên quan sát rồi hãy nói sau.” Tư Không Diệp lấy tay nâng má, có chút suy tư.
“Sư huynh, Cố Thanh, các ngươi đang nói gì vậy?” So với hai người kia, Trương Duệ lại hoàn toàn không hiểu gì cả, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Đợi một thời gian nữa, ngươi sẽ biết, hiện tại thì không cần.” Tư Không Diệp cũng không nói rõ chỉ đáp lại một câu như thế. Vệ Tinh Tinh kia có ý đồ bất thiện! Trương Duệ thấy Tư Không Diệp không muốn nhiều lời, hắn cũng đành phải coi như không có gì. Nếu sư huynh cùng Cố Thanh cùng không nói, rất có thể sự tình còn chưa sáng tỏ. Dựa vào thủ đoạn, cách xử sự thận trọng của hai người bọn họ, nếu mọi chuyện còn chưa biết rõ, bọn họ tuyệt sẽ không mở miệng nói chuyện với người khác. Vì vậy hắn cũng chỉ có thể không hỏi.
Chính sự đã bàn xong, Cố Thanh lại đột nhiên nhớ lại một điều khiến hắn lo lắng, làm cho hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt.
“Nhị sư huynh, ngày hôm nay, trên đường tới hoàng cung, ta hình như trông thấy đại sư huynh.”
Lời Cố Thanh vừa nói ra tựa như sấm sét san bằng đất. Nhị sư huynh cùng Trương Duệ nghe xong đều trở nên kinh ngạc. Thế nhưng không có bất luận ai tỏ ra sửng sốt, ngược lại vẻ mặt trầm tĩnh. Trên khuôn mặt trầm tĩnh đó lại nhiễm không biết bao nhiêu vẻ buồn rầu. Trương Duệ là người phản ứng rõ rệt nhất, chỉ thấy hắn quay đầu hướng về phía Cố Thanh giật giật mí mắt, ý bảo hắn không nên đề cập việc này.
Lúc trước bởi vì thời gian vội vã, Trương Duệ còn chưa kịp nói cho Cố Thanh biết việc đại sư huynh cũng sinh tình với Tiểu Đồng. Vì vậy, Cố Thanh mới có thể không hề cố kỵ mà nhắc tới.
Quả nhiên, Cố Thanh không phụ kỳ vọng của hắn. Thấy hành vi của Trương Duệ, Cố Thanh tuy rằng tâm trạng nghi hoặc, mù mịt, nhưng lập tức lĩnh hội, không có nói nữa.
“Hắn quả nhiên đến kinh thành.” Nhưng thật ra, Tư Không Diệp nghe xong lại chỉ nhẹ giọng nói một câu như thế. Một câu này của hắn nói cực khẽ, tựa như lẩm bẩm, lại tựa như thở dài. Xem ra, chuyện gì phải tới thì cuối cùng nó cũng sẽ tới. Mặc dù lúc ở tại Phượng Thành thì có thể tránh được đối chất nhau, thế nhưng, hiện nay, bọn họ đã không thể không đối mặt đi.
Trong lúc nhất thời, bên trong ngự thư phòng, một mảnh lặng yên không một tiếng động, ba người đều không nói gì.
“Ha ha, nhị sư huynh, nếu chính sự cũng nói xong, ta đây cùng Cố Thanh cáo lui trước. Người hãy nhanh đến bên cạnh tiểu sư muội tiên nữ của chúng ta đi. “
Cuối cùng, Trương Duệ thấy bầu không khí bất thường, dũng cảm tự mình xoa dịu, vừa nói chuyện vừa nhìn về phía bình phong mà nhíu mày, hạ ống tay áo rộng xuống, trên tay còn không quên dùng sức bấm Cố Thanh ở bên cạnh một cái.
Quả nhiên, nước cờ này thật hiệu quả, hai đầu lông mày của Tư Không Diệp vốn xoăn tít lại, giờ cũng chậm rãi giãn ra, trên mặt cũng chậm rãi nổi lên một tia nhu sắc.
Cố Thanh thu được tín hiệu, tất nhiên là cũng vội vã hùa theo: “Đúng vậy, sư huynh, người đang bận, ta cùng Trương Duệ lui xuống trước.”
Dứt lời, hai người liền chạy trối chết, một trước một sau nhanh chóng ly khai khỏi ngự thư phòng, để lại một phòng thanh tịnh cùng một vẻ mặt nhu tình đang nhìn về phía bình phong của Tư Không Diệp.
-oOo-
Tiểu Đồng nằm ở trên tháp ( giường nhỏ), nhắm mắt ngủ. Thế nhưng, trong lòng nàng vẫn còn chất chứa rất nhiều chuyện nên nàng vẫn cứ luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nữa mơ.
Mãi đến khi nàng cảm giác được một sự xâm lược lộ vẻ thô ráp. Đó là một bàn tay, nó đang khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng khiến nàng phải từ trong mộng tỉnh lại. Nhưng mà, mắt nàng vẫn chưa mở. Nhu tình đến vậy, liệu có phải là nàng đang nằm mơ không. Có đôi khi, những điều xảy ra trước mắt không phải là hiện thực, vì vậy, chi bằng đừng tỉnh lại còn hơn.
Lúc này, có tiếng bước chân của ai đó đang dần dần bước lại gần. Tiểu Toàn Tử đi tới trước tấm bình phong nhưng không bước vào, chỉ đè thấp âm thanh nói với Tư Không Diệp, “Hoàng thượng, đêm nay lật bài tử của vị nương nương nào?”
Tư Không Diệp vừa nghe, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, động tác trên tay ngưng trệ, đứng dậy, bước ra phía sau bình phong, vẻ mặt lãnh trầm, không kiên nhẫn mà liếc Tiểu Toàn Tử một cái, trầm giọng nói một câu: “Đi ra ngoài nói!”
Tiểu Toàn Tử sửng sốt, vẻ mặt ngạc nhiên. Hoàng thượng hôm nay ăn nhầm cái gì sao? Mỗi ngày hắn đều phải hỏi câu hỏi này, hôm nay làm sao mà vừa nghe thì sắc mặt đã thay đổi rồi?
Thế nhưng đúng là không có biện pháp, hoàng thượng là lớn nhất, tuy rằng không rõ chuyện gì xảy ra nhưng hắn cũng chỉ có thể giả điên giả dại mà đi theo phía sau hoàng thượng, ra khỏi ngự thư phòng.
-oOo-
Ngay khi cánh cửa ngự thư phòng vừa đóng một cái, trong nháy mắt, hai mắt Tiểu Đồng đột nhiên mở to. Trên mặt nàng lộ ra nụ cười tự giễu, xem đi, đây là đế vương.
Tư Không Diệp là một người nam nhân nàng căn bản không thể yêu, cũng yêu không nổi! Có lẽ bởi vì còn cảm giác mới mẻ nên hắn cho rằng hắn yêu nàng, ôn nhu quan tâm như nước đối với nàng. Thế nhưng, nữ nhân hậu cung nhiều đếm không xuể, sau đó còn không biết có bao nhiêu nữ nhân được xem như lễ vật đưa vào cung, mà hắn, một kẻ thiếu hiểu biết về yêu thì đâu ai có thể biết tình yêu của hắn sẽ kéo dài trong bao lâu? Ngày mai? Ngày kia? Tiểu Đồng trong lòng cười nhạt, cũng có khi chỉ sau một khắc liền chôn vùi nó đi? Nếu bất cứ lúc nào cũng phải ở trong nỗi run rẩy sợ sệt như vậy thì nàng không nên để mình nhảy vào quá sâu!
-oOo-
Bữa ăn tối qua đi, Tư Không Diệp đem tất cả tấu chương của buổi chiều trả lời cho xong xuôi rồi rất nhanh lôi kéo Tiểu Đồng với thái độ rất khác thường, lừa gạt nàng nằm xuống ngủ .
Lần này, hắn chả hề giống như vài ngày trước đó, mỗi ngày đều xin được yêu. Hắn chỉ đơn thuần ôm nàng nửa khắc để lừa nàng đi vào giấc ngủ mà thôi.
Một loạt hành động như vậy của Tư Không Diệp khiến Tiểu Đồng vốn mẫn cảm liền liên tưởng đến toàn bộ câu hỏi chiều hôm nay. Sau đó, nàng lập tức biết được mục đích của hắn. Nhưng bên ngoài, vẻ mặt nàng vẫn bất động thanh sắc, làm bộ như thực sự nặng nề mà thiếp đi, khép lại mí mắt.
“Tiểu Đồng, Tiểu Đồng..” Tư Không Diệp gọi rất nhỏ nhưng người ta vẫn thường nói có tật giật mình, hành vi của Tư Không Diệp lúc này đã chứng tỏ được suy đoán của nàng là đúng.
Hiện tại, hắn sau khi gọi nàng hai tiếng nhưng không nhận được hồi âm của nàng. Lúc này hắn mới xác định Tiểu Đồng đã ngủ say. Vì vậy, hắn rón ra rón rén mà bước xuống giường, mặc vào quần áo, sau đó liền vận khởi khinh công, đạp không, cước bộ vô thanh vô tức mà ly khai điện.
-oOo-
Sau khi xuất môn, Tư Không Diệp còn không quên mang theo vẻ mặt bình tĩnh truyền lệnh cho Lý Minh Hổ, “Nhớ kỹ, nhất thiết phải bảo đảm ngay cả con ruồi cũng không lọt được vào.”
Lý Minh Hổ lập tức gật đầu xác nhận nhưng thanh âm giống như thanh âm Tư Không Diệp truyền lệnh, được đè ép tới cực thấp, chỉ có giọng nói là để lộ ra sự cương quyết.
Tuy rằng Lý Minh Hổ chẳng vì sao hoàng thượng phân phó hắn như vậy. Từ bữa tối, lúc hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương vào tẩm sau điện, hoàng thượng liền sai hắn dẫn người bao vây quanh Thanh Long điện. Thế nhưng, đó là phân phó của hoàng thượng, hắn không thể không tuân theo.
Tư Không Diệp sau khi nghe được câu trả lời, lúc này mới phóng tâm mà một mình ly khai Thanh Long điện, bước về phía Phượng Nghi cung.
Còn lại một mình Tiểu Đồng trong tẩm điện, nàng căn bản một chút cũng không có buồn ngủ, từ từ mở mắt ra, từ trên long sàn mềm mại, thoải mái mà lại rộng rãi đứng dậy. Nàng khoác một kiện ngoại bào bên ngoài rồi chầm chậm bước về phía cửa sổ.
Tiểu Đồng ngẩng đầu ngắm trăng. Tự đáy lòng, nàng tràn ra một tiếng thở dài cực nhỏ. Giờ khắc này, nàng quả thật hối hận vì lúc đầu đã không cùng sư phụ học khinh công. Quyền cước công phu nàng có khả năng không học, thế nhưng có khinh công, nàng sẽ không phải lo lắng, do dự mà chạy khỏi cung. Hơn nữa, cũng sẽ không giống như hiện tại, cung điện tầng tầng lớp lớp, nàng tựa như chim trong lồng, muốn bay cũng không bay đi được.
Vốn tưởng rằng bản thân có khả năng tàn nhẫn, vốn tưởng rằng chính mình sẽ không để ý. Khi có mọi người xung quanh, nàng luôn tỏ ra hờ hững, lạnh lùng nhưng khi chỉ còn lại một mình, trong lòng nàng lại luôn thương tiếc người nam nhân đó. Hắn chỉ mới rời đi khỏi nàng một lúc vậy mà ngực không hiểu vì sao lại đột nhiên nảy lên, trong lòng đau khổ đến không thể nói thành lời.
-oOo-
Trong phòng ngủ của Phượng Nghi cung, bóng đêm bao phủ. Đại điện một mảnh yên tĩnh, lạnh lẽo, hầu như không nửa phần nhân khí.
Khương Vấn giống như trước đây, động tác nhanh nhẹn nhẹ nhàng, nhảy qua cửa sổ mà vào. Nhưng trong khoảnh khắc hắn vừa bước vào tẩm điện, cả căn phòng sáng lên.
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến hắn phải nháy mắt liên tục. Đến khi thích ứng lại thì hắn phát hiện ra đang có một người đã ngồi đợi trong điện từ lâu.
“Là ngươi?” Ngay khi Khương Vấn vừa mới hỏi, trong lòng hắn mặc dù kinh ngạc nhưng cũng đồng thời sáng tỏ.
“Sư huynh, biệt lai vô dạng? (lâu ngày gặp, có khoẻ không ^^~) Đệ không ngờ huynh lại có sở thích lẻn vào hoàng cung vào ban đêm như vậy đó.” Tư Không Diệp lúc này vẻ mặt lạnh tanh, không một chút gợn sóng, không biết là vui hay giận nhưng ngữ khí lạnh lẽo đã bày tỏ tâm tình của hắn lúc này.
“Tâm tình sư đệ có vẻ không được tốt lắm nhỉ? Hơn nữa đêm rồi mà còn ở chỗ này chờ ta, thực khiến sư huynh ta thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ).” Khương Vấn phục hồi lại, mỗi lời nói ra đều như mang theo dao găm, thần sắc cũng một mảnh lạnh lẽo.
“Sư huynh, người thông minh không nói lời ám muội. Yên Nhiên là hoàng hậu của ta, sư huynh hẳn là phải hiểu rõ đạo lí không cướp thê bằng hữu chứ.” Tư Không Diệp không muốn tiếp túc đấu khẩu với Khương Vấn nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Đã như vậy, ta đây cũng nói toạc ra luôn, cơ thể kia đúng là của Vệ Yên Nhiên nhưng linh hồn ở cơ thể đó từ lâu đã là của người khác. Trong mắt ta, nàng chính là Diệp Tiểu Đồng, là một linh hồn đến từ thời không khác.” Khương Vấn cũng không chịu yếu thế mà đáp trả. Tình cảm đã đến bước này rồi, gương vỡ khó lành, vì vậy, mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, hắn đều muốn nỗ lực hết mình, tranh thủ từng giây từng phút.
Tư Không Diệp nghe vậy, trong lòng không khỏi run lên. Hắn đương nhiên biết nàng vốn không phải là Yên Nhiên thật sự. Nhưng cũng bởi vì sự thật là vậy, hắn mới động tình, mới không dễ dàng buông tay, mới kiên định mà để nàng làm hoàng hậu của hắn cho dù hắn biết nàng vốn không cam tâm tình nguyện.
Thế nhưng, bây giờ, hắn bất lực, không thể nói rõ điều này. Bởi vì, hoàng hậu của hắn vốn chính là Vệ Yên Nhiên.
“Ta nhìn thấy chính là Vệ Yên Nhiên, hoàng hậu của ta, ta không thấy ai khác cả.”
Ngữ khí dị thường kiên định, Tư Không Diệp đã phải dùng hết toàn lực để cố gắng giữ cho bề ngoài trông có vẻ trấn định. Hắn không muốn để cho Khương Vấn nhìn ra bất cứ manh mối nào. Ngày hôm nay, cả hai đã đứng ở thế giằng co, cho dù có muốn tránh cũng không tránh được, vì vậy, hắn buộc phải đối mặt.
“Sư đệ, ngươi thật sự yêu nàng?”
Khương Vấn nghe xong liền hỏi câu này, lời nói có chút buông lỏng.
Tư Không Diệp không ngờ được ngữ khí của Khương Vấn lại đột nhiên mềm xuống. Nhưng hắn cũng chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó liền phục hồi.
“Đúng,” Một chữ đầy quả quyết cùng kiên định, ngữ khí không để cho người khác có thể nói thêm lời nào.
“Bất quá, rất đáng tiếc là, thứ Tiểu Đồng muốn là tình yêu thật sự, một tình yêu mà người không thể cho nàng.” Khương Vấn vẻ mặt nuối tiếc nói. “Ta có thể cho nàng nhưng ngươi thì không thể.” Tựa như sợ Tư Không Diệp nghe không rõ, Khương Vấn nói thêm một câu như vậy nhưng ý nghĩ của chúng đều giống nhau.
“Chỉ giáo?” Đôi mắt của Tư Không Diệp lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó liền khiêm tốn thỉnh giáo.
“Tình yêu mà Tiểu Đồng muốn là nắm tay đi hết cuộc đời, cùng nhau sống cho đến đầu bạc răng long, một đời một kiếp chỉ có hai người. Mà điều này thì ngươi không thể cấp cho nàng được. Hơn nữa, nàng cũng tuyệt đối sẽ không yêu ngươi.”
Những ngày cùng sống chung với Tiểu Đồng, Khương Vấn đã hiểu rất rõ tính cách Tiểu Đồng. Nàng là một nữ nhân đặc biệt rất lý trí. Nàng sẽ không bao giờ để cho mình mê muội mà bị lạc mất phương hướng. Vì vậy, hắn từ lâu đã xác định, Tiểu Đồng tuyệt đối sẽ không yêu thương gì Tư Không Diệp.
Nhưng Tư Không Diệp chính là Tư Không Diệp, đạo hạnh (công phu tu luyện) của hắn cũng không thua kém gì Khương Vấn. Sau khi nghe thấy lời của Khương Vấn, mặc dù hắn kinh hãi không thôi nhưng hắn vẫn giữ một vẻ ngoài bình tĩnh, không có bất cứ dị trạng nào.
“Sư huynh, cho dù lời ngươi nói là thật, ta tuyệt đối cũng sẽ không buông tay. Nàng đã là hoàng hậu của ta, ta khuyên ngươi đừng nên gửi gắm tâm tư lên người nàng nữa.” Những lời này hắn nói rất thành khẩn, từ đáy lòng, hắn không muốn cùng sư huynh hắn đứng ở hai thế đối lập. Nhưng hắn vẫn không quen lời nói mà hắn đã hứa hẹn với sư phụ khi hắn mang Tiểu Đồng đi ở Phượng thành.
“Sư đệ, ngươi không cảm thấy, việc lựa chọn đi theo ai nên để cho Tiểu Đồng quyết định sao? Ngươi nên để ta gặp nàng. Dù chúng ta có giằng co thế nào đi chăng nữa thì Tiểu Đồng mới là yếu tố quyết định. Như vậy mới gọi là công bằng đối với nàng ấy.” Khương Vấn thấy khẩu khí Tư Không Diệp đã có chút dịu xuống nên đổi qua giọng điệu thương lượng.
“Không được,” Tư Không Diệp không thèm suy nghĩ đã một mực khước từ. Nếu như để cho Tiểu Đồng lựa chọn, chỉ e rằng, với tâm tình của nàng hiện tại, chắc chắn nàng sẽ không do dự mà lựa chọn cùng Khương Vấn ly khai hoàng cung, sẽ không thèm ở cạnh hắn nữa. Mấy ngày ở chung, mặc dù đã che dấu rất khá nhưng Tư Không Diệp từ trong lời nói thường ngày của nàng vẩn có thể cảm nhận sâu sắc sự chán ghét của nàng đối với hoàng cung. Nếu như thực sự để cho Tiểu Đồng gặp được Khương Vấn, để cho nàng lựa chọn, hắn tuyệt đối không nghi ngờ, nàng sẽ lựa chọn rời khỏi hắn.
“A,” Khương Vấn thấy Tư Không Diệp chưa gì đã vội vàng khước từ, vẻ mặt liền lộ ra vẻ trào phúng, cười giễu một tiếng, “Thế nào? Sợ sao? Sư đệ, nếu ngươi không thể cho nàng thứ nàng muốn thì tội gì ngươi phải tự làm giày vò nhau như vậy? Đến cuối cùng, người bị thương cũng chính là ngươi. Chẳng bằng buông tha sớm một chút, như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.”
“Ai nói ta sợ? Ta cự tuyệt căn bản là bởi vì không cần thiết phải làm như vậy. Người Yên Nhiên lựa chọn nhất định là ta. Dân gian còn có câu tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, huống chi là triều đình ta?” Tư Không Diệp càng nói, thanh âm càng lớn, tựa như muốn che đậy tâm trạng bất an nên muốn dựa vào ngôn ngữ để làm kiên định thêm suy nghĩ trong lòng.
“Sư đệ, ngươi cần gì phải tự che dấu chính mình?” Khương Vấn vừa nghe xong, khuôn mặt vốn lộ vẻ hoà hoãn nay lại trở nên lạnh lẽo, giọng đầy âm hàn, “Ngươi thật sự không muốn thả người?”
“Không thả, nàng là hoàng hậu của ta thì sẽ vĩnh viễn là hoàng hậu của ta.” Tư Không Diệp cũng lạnh mặt. Nếu đã không thể thương thảo thì hắn tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
“Được, hy vọng sau này ngươi sẽ không hối hận.” Khương Vấn nói xong, lắc mình một cái, một luồng gió nổi lên dưới chân, ngay lập tức, hắn ly khai Phượng Nghi cung. Nhưng trước khi đi hắn không quên dùng mật âm bỏ lại một câu, ngữ khí lạnh thấu xướng, “Ngươi nhớ kỹ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.”
“Ta tuyệt đối sẽ không ân hận.” Tựa như một lời thề, Tư Không Diệp cũng dùng mật âm đáp trả. Trong Phượng Nghi cung rộng lớn mà vắng vẻ, lời thề đã trở thành câu nói đoạn tuyệt tất cả quan hệ giữa hai người họ.
/123
|