Ngốc Tử Hoàng Hậu

Chương 27

/123


“Tại hạ Khương Tuyên Vấn.” Chẳng biết vì sao, Khương Vấn chính là muốn đem tên thật của mình nói cho hắn biết, nhưng lại không đủ sức nói ra. Mặc kệ nói như thế nào, thì Tuyên cũng là họ của Tuyên Quốc.

“Nga, khương công tử a, ngươi xem, trời dường như muốn mưa thì phải, chúng ta trước tạm thời tìm một nơi trú mưa đã có được không?” Tiểu Đồng nhìn thấy mây đen kéo tới, từng đạo tia chớp nơi chân trời lóe lên đồng thời tiếng sấm nổ vang long trời, sợ đây chẳng phải chỉ là một trận mưa nhỏ mà thôi.

“Được a,” Khương Vấn nhìn khắp mọi nơi, đều là nhà cửa của dân chúng, đằng xa có một tiểu miếu, chính là hiện tại mà chạy đến đó sợ là không kịp, đang phát sầu không biết nên đến đâu tránh mưa thì đã thấy gã sai vặt xoay người đi vào một căn nhà ở bên cạnh.

Tiểu Đồng thấy Tuyên Vấn đồng ý, liền vội chạy đến bên cạnh gõ cửa nhà một người. Dù sao, xem thời tiết này, trận mưa này sẽ rất nhanh liền đến, chạy xa sợ sẽ không kịp, vậy không bằng tìm một ngôi nhà nào đó nhờ người cho tránh giúp.

“Đến đây đến đây!” một thanh âm chất phác, hồn nhiên của một nữ nhân từ phía sau cửa truyền đến. Ngay sau đó chính là những tiếng bước chân vội vàng chạy ra.

“Ai đó?” Người ở trong vừa nói vừa mở cửa ra.

Người mở cửa chính là một vị nữ nhân trung niên chừng bốn, năm mươi tuổi, giờ phút này, nàng ánh mắt khó hiểu nhìn ra ngoài cửa. “Các ngươi là ai? Gõ cửa nhà ta có chuyện gì?” Nữ nhân nói chuyện, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Tiểu Đồng thấy nữ nhân này thần tình phòng bị, liền nhẹ nhàng nói: “Vị phu nhân này, hôm nay chúng ta cùng thiếu gia nhà chúng đi ra ngoài du ngoạn,” Tiểu Đồng nói chuyện, thân hình lách qua, chỉ vào Khương Vấn ở phía sau, “Không nghĩ tới trời đột nhiên nổi gió to, mắt thấy một trận mưa lớn sắp đến, nên muốn nhờ phu nhân cho chúng ta vào nhà tránh mưa một lúc, chúng ta thực không có ác ý gì cả.”

Xuất ra một khối bạc nhỏ, Tiểu Đồng liền nhét vào trong tay nữ nhân kia, “Quấy rầy phu nhân cùng người nhà thật phi thường có lỗi, nhưng thỉnh phu nhân giúp cho, ta cùng gia thiếu nhà ta vạn phần cảm tạ.”

Ánh mắt nữ nhân nhìn Khương Vấn phía sau, hai mắt liền tỏa sáng, sau khi nghe xong lời Tiểu Đồng nói, liền không ngừng rối rít: “Không quấy rầy không quấy rầy, các vị mời vào.”

Khương Vấn vốn không phải là người lắm phép tắc, nghe thấy lý do của Tiểu Đồng, hắn chẳng những không có nghĩ gì thấy không ổn mà ngược lại còn âm thầm tán thưởng hắn thông minh cơ trí.

Mấy người theo sau vị nữ nhân nọ tiến vào phòng trong, trong phòng không lớn, chỉ có một cái phòng làm việc nhỏ, mấy người Khương Vấn chính là được mời đi vào nội phòng.

“Phu quân cùng đứa con của ta đã đi ra ngoài làm việc, ban ngày trong nhà chỉ có một mình ta, tệ xá đơn sơ, cũng không có gì hay để chiêu đãi các ngươi. Chỉ có trà này là được nhất, hy vọng các vị không chê.” Nữ nhân trung niên trên mặt lộ ra một nụ cười ngượng ngùng. Vừa rồi gã sai vặt kia cấp cho nàng một lượng bạc, vậy mà nàng chỉ có thể cấp cho họ ly trà chỉ có vài đồng bạc, thật là xấu hổ nhưng quả thật không có biện pháp, nếu không thể ngay lập tức đi mua thì đành phải uống tạm trà này thôi.

“Vị phu nhân này, chính là chúng ta quấy rầy ngài mới đúng, ngài không cần bận tâm, chúng ta chỉ ngồi một chút, đợi lát nữa hết mưa, chúng ta sẽ rời đi.” Tiểu Đồng khách khí trả lời.

“Ôi chao, vậy các người cứ tùy tiện ngồi đi. Ta còn có chút việc phải làm nữa.” Nữ nhân kia vừa nói xong, liền đến ghế bên cạnh ngồi xuống, cầm lấy đồ đang thêu dở bên cạnh làm tiếp. Chính là, ngẫu nhiên, nàng liếc trộm nhìn Khương Vấn một cái, rồi mới tiếp tục làm việc.

Hoàn nhi đưa cho Tiểu Đồng một ly trà, nói: “Tiểu giới, đến uống trà đi.”

Tiểu Đồng nhận chén trà từ tay Hoàn nhi, rồi đối Hoàn nhi nháy mắt ra hiệu nói: “Tiểu thư, người cùng công tử cũng cầm chén trà uống nước trước đi.”

“Được.” Hoàn nhi vừa nói chuyện, vừa bưng theo hai chén trà, đem một chén cấp cho Khương Vấn. “Khương……” Ýthức được chính mình mồm quá nhanh nhẹn, Hoàn nhi vội vàng sửa lại, “Công tử, thỉnh uống trà.”

“Ân.” Khương Vấn ứng thanh tiếp nhận, nhấp một ngụm trà. Lông mày hơi nhíu lại, hương vị trà này quả thật…… là tệ nhất trong các loại trà mà mình từng nếm qua. Bỏ chén trà xuống, Khương Vấn tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên tiếng sấm ầm ầm, so với chi lúc trước càng thêm to, cùng với tiếng sấm đinh tai nhức óc kia, là một trận mưa ào ào đổ xuống, trong chốc lát mảnh đất ngoài sân đả bị ướt nhẹp.

Tiểu Đồng trong tay nâng nước trà, đi ra ngoài cửa, nhìn thấy trận mưa bên ngoài, có chút lo lắng, nếu là mưa lớn như vậy, sợ là sẽ muộn giờ hẹn với tiểu lí tử mất. Vừa nghĩ, nàng vừa bất tri bất giác uống hết toàn bộ trà trong chén.

Đối với việc đánh giá vị trà, Tiểu Đồng vốn là không cần làm, trước kia sau khi diễn kịch xong, nàng rất khát nước nên gặp gì liền uống cái đó, không để ý đến vị của nó. Trong cuộc sống bình thường nàng chẳng bao giờ uống trà, nên đối với vị trà tự nhiên là không hề có cảm giác. Chỉ cho rằng là vị trà vốn là như thế.

Mà từ nãy đến giờ Khương Vấn quan sát Tiểu Đồng, hắn cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiểu Đồng một hơi uống sạch chén trà, nghĩ thầm, có lẽ bởi vì hắn chính là một gã sai vặt, mới có thể uống sạch như vậy.

Khương Vấn đứng dậy, chậm rãi đến cạnh Tiểu Đồng, nhìn trời mưa bên ngoài, thở dài: “Chẳng biết khi nào mới ngừng mưa a.”

Tiểu Đồng nghe vậy, quay lại liền thấy Khương Vấn đã đứng bên cạnh, nói: “Khương công tử thỉnh yên tâm, theo ta nghĩ mưa rào sấm chớp như vậy sẽ rất nhanh ngừng lại thôi.”

Khương Vấn nghe gã sai vặt lúc nào cũng gọi hắn là Khương công tử, nghĩ thấy nghe không thuận tai, “Tiểu giới, ngươi về sau cứ gọi ta là Tuyên đi.”

“Như vậy dường như không ổn lắm.” Cả hai đâu có thân thuộc gì.

“Không có gì là không ổn cả, ngươi cứ khách khí như vậy, ta ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.”

Tiểu Đồng suy nghĩ một chút, quyết định nghe theo. “Một khi đã như vậy, ta đây về sau liền gọi ngươi là Tuyên Vấn vậy.”

“Chẳng biết Tiểu Giới là ở người ở phủ nào?” Khương Vấn là người đầu tiên đặt câu hỏi.

“Này…… Ta cùng tiểu thư ở Mạnh phủ thành nam.” Thành nam là một nơi ở kinh thành tập trung nhiều phú thương, điểm ấy Tiểu Đồng từng nghe Hoàn nhi nhắc qua, một khi đã không thể nói cho người khác mình ở Vệ vương phủ, nàng liền tùy tiện nói một phủ nào đó, dù sao dù người này có tra thì cũng tra không được.

“Nga…… Vừa rồi tại Tụ Hiền ta thấy các ngươi kiến thức bất phàm, chẳng lẽ gia đinh các ngươi ở Mạnh phủ đều có thể làm văn chơi chữ?”

“Đương nhiên không phải, ta là trước khi vào Mạnh phủ đã có học qua.” Tiểu Đồng trợn tròn mắt nói.

“Nga?” Khương Vấn nghiêng đầu, ánh mắt nhìn gã sai vặt trước mặt.

Lại đúng lúc phát hiện vài sợi tóc của gã sai vặt đang khéo léo che đi cái lỗ tai, rõ ràng ở đó có một cái lỗ nhỏ.

Trong lúc nhất thời, Khương Vấn hoài nghi là chính mình hoa mắt, trừng mắt nhìn, nhưng cái lỗ nhỏ vẫn còn ở đó.

Lúc này, Tiểu Đồng đưa tay lên vén mấy sợi tóc rớt xuống trán. Tay vừa vung lên, một nốt ruồi son nhỏ ở tay trái lộ ra.

Khương Vấn đứng một bên đã thu hết thảy những hình ảnh đó vào mắt. Trong lòng thầm nghĩ, nguyên lai hắn là ……


/123

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status