Edit: susublue
Thượng Quan Lâm xem thường, Thượng Quan Dục không phục Nương, ngươi nhìn thái độ của tỷ tỷ kìa, ta mặc kệ, ta muốn đến rừng rậm Ma Thú.
Cánh tay Giang Phỉ bị Thượng Quan Dục lắc qua lắc lại, không cho hắn đi, hắn lại náo loạn, cho hắn đi, lại lo lắng cho hắn, tình thế khó xử, Giang Phỉ bị lắc đến không chịu nổi, rốt cục thỏa hiệp Được được, sợ ngươi rồi đó, Lâm Nhi, nếu không ngươi mang đệ đệ ngươi theo cùng đi, cũng cho hắn cơ hội rèn luyện.
Nhìn thấy Giang Phỉ cũng đồng ý cho hắn đi, Thượng Quan Lâm nhíu nhíu mày Nương, ngươi biết cái gì chứ, rừng rậm Ma Thú nguy hiểm cỡ nào ngươi không biết sao? Đệ đệ một chút công lực, còn không bằng một ngón tay của đám ma thú. Hơn nữa, lần này đi rừng rậm Ma Thú chủ yếu là vì đối phó Thượng Quan Tây Nguyệt.
Như vậy, vậy Dục. . . Giang Phỉ nghe Thượng Quan Lâm nói như thế cũng thấy sợ, cũng muốn khuyên Thượng Quan Dục để hắn không đi, nếu con trai mình thật có chuyện bất trắc, bản thân bà cũng không sống được.
Tỷ tỷ Thượng Quan Dục nhìn Giang Phỉ đã đồng ý, lại bị Thượng Quan Lâm ngăn cản, Thượng Quan Dục không vui Không phải ngươi muốn độc chiếm ma thú chứ, chúng ta là tỷ đệ ruột, mọi chuyện đều phải do ta làm chủ mới đúng.
Nói xong cũng đưa mắt nhìn về phía Giang Phỉ Nương, ngươi vừa mới đồng ý rồi, không thể đổi ý, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ tự đi.
Cái gì, tự đi? Chuyện này không được, đi cùng Lâm Nhi tốt xấu gì cũng có thể chiếu cỗ lẫn nhau, nếu thật sự tự mình đi, đến lúc đó gặp phải nguy hiểm thật sự là trời không thấu đất không hay. Suy nghĩ nửa ngày, Giang Phỉ đồng ý.
Lâm Nhi, ngươi đưa Dục đi đi, không phải còn có Vũ Huyên Huyên đồng hành sao. Để nàng chiếu cố Dục của chúng ta.
Nghe thấy Giang Phỉ nói như vậy, Thượng Quan Dục dương dương đắc ý nhìn Thượng Quan Lâm. Thế nào, mẫu thân đã đồng ý cho ta đi, lần này ta nhất định bắt được ma thú mang về.
Thượng Quan Lâm thấy nói với hai người họ cũng không hiểu, cũng không nói chuyện nữa, đứng lên đi ra ngoài “Ngày mai đến sớm một chút.
Thượng Quan Tây Nguyệt ở trong không gian luyện được không ít đan dược, có loại nhanh chóng chữa trị, khôi phục linh lực, nâng cao tốc độ, còn có loại do chính nàng nghiên cứu ra, tên là Vong Ưu đan, sau khi ăn vào, sẽ khiến người ta quên hết mọ chuyện xảy ra trong vòng năm canh giờ, lại tăng thêm thuật thôi miên của mình, có thể cho người muốn quên ăn lập tức sẽ quên hết.
Lần này nàng sẽ mang Vong Ưu đan theo bởi vì nàng có dự cảm nhất định sẽ phải dùng tới.
Đang lúc nàng bỏ đan dược vào trong nhẫn Thiên Hoàng, thân thể truyền đến cảm giác đau đớn như muốn xé rách, nàng rất quen thuộc loại cảm giác này, muốn tấn cấp.
Nàng tranh thủ thời gian ngồi xuống, điều chỉnh khí tức, vận dụng đan điền thu linh lực lại, toàn bộ quá trình gian nan, thống khổ, sắc mặt Thượng Quan Tây Nguyệt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, rốt cục cũng buông lỏng cả ngừơi, tấn cấp đến Huyền Linh cao cấp .
Nhưng nàng không hề dừng lại, càng thống khổ thêm lần nữa, khóe mắt Thượng Quan Tây Nguyệt run rẩy, sẽ không phải lại muốn tấn cấp tiếp chứ. Không có thời gian cho nàng suy nghĩ nhiều, nàng cố gắng điều chỉnh hơi thở dồn dập, lần này không có tác dụng, thân thể đau muốn chết, nàng cắn chặt răng, không để cho mình kêu lên tiếng nào.
Lạc Lạc ở một bên trông thấy Thượng Quan Tây Nguyệt thống khổ, mặc dù gấp, nhưng cũng không thể làm gì để giúp nàng, bởi vì chỉ cần qua được cửa này, thì nàng cách mốc thành công gần thêm một bước.
Kiên trì, nhất định phải kiên trì, Thượng Quan Tây Nguyệt không ngừng tự động viên, qua một lúc lâu, sự đau đớn chậm rãi giảm bớt, Thượng Quan Tây Nguyệt biết mình qua rồi, nhẹ nhàng thở ra.
Nàng đứng dậy vận linh lực, lúc này mới phát hiện mình đột phá thành công Huyền Linh đỉnh phong, bước vào Hoàng Linh sơ cấp. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể lên gần ba cấp, thật sự là ngoài dự liệu.
Chủ nhân, ngươi quá tuyệt vời! Lạc Lạc đứng một bên cao hứng hoan hô.
Thượng Quan Tây Nguyệt nở nụ cười với hắn, bắt đầu tu luyện, dù sao cũng vừa tấn cấp, linh lực còn chưa vững chắc.
Đảo mắt một cái đã đấn ngày hôm sau, Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi mở đôi mắt đen kịt ra, qua một đêm tu luyện, không những không tiều tụy, ngược lại khí thế càng cường đại, làn da trên mặt càng ngày càng nõn nà, tinh khiết không tạp chất.
Nàng ra ngoài không gian, nói với Lạc Lạc Lạc Lạc, rừng rậm Ma Thú quá nguy hiểm, lấy năng lực của ta còn không thể bảo đảm ngươi an toàn, hay ngươi đợi ta trong nhẫn Thiên Hoàng có được không.
Sau khi Lạc Lạc nghe xong, miệng cong lên, thật ra hắn không muốn đợi ở bên trong đó, trong đó thật nhàm chán, nhưng hắn cũng biết Thượng Quan Tây Nguyệt lo lắng cho mình, đành phải đồng ứng.
Thấy Lạc Lạc đồng ý, Thượng Quan Tây Nguyệt vui vẻ hôn hắn một cái, nhét cả khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Lạc bỏ vào trong nhẫn Thiên Hoàng.
Vừa ra cửa đã nhìn thấy Thượng Quan Minh Tuyên, hắn đứng dưới ánh mặt trời, mặc trường sam màu trắng, khóe miệng có ý cười nhợt nhạt, khiến người khác cảm thấy rất ấm áp.
Nguyệt nhi, muội. . . Có phải lại tấn cấp hay không. Thượng Quan Minh Tuyên liếc mắt liền nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt thứ khác biệt, mặc dù che giấu rất kỹ, nhưng khác trước đó rất nhiều, nguyên nhân duy nhất chỉ
Thượng Quan Lâm xem thường, Thượng Quan Dục không phục Nương, ngươi nhìn thái độ của tỷ tỷ kìa, ta mặc kệ, ta muốn đến rừng rậm Ma Thú.
Cánh tay Giang Phỉ bị Thượng Quan Dục lắc qua lắc lại, không cho hắn đi, hắn lại náo loạn, cho hắn đi, lại lo lắng cho hắn, tình thế khó xử, Giang Phỉ bị lắc đến không chịu nổi, rốt cục thỏa hiệp Được được, sợ ngươi rồi đó, Lâm Nhi, nếu không ngươi mang đệ đệ ngươi theo cùng đi, cũng cho hắn cơ hội rèn luyện.
Nhìn thấy Giang Phỉ cũng đồng ý cho hắn đi, Thượng Quan Lâm nhíu nhíu mày Nương, ngươi biết cái gì chứ, rừng rậm Ma Thú nguy hiểm cỡ nào ngươi không biết sao? Đệ đệ một chút công lực, còn không bằng một ngón tay của đám ma thú. Hơn nữa, lần này đi rừng rậm Ma Thú chủ yếu là vì đối phó Thượng Quan Tây Nguyệt.
Như vậy, vậy Dục. . . Giang Phỉ nghe Thượng Quan Lâm nói như thế cũng thấy sợ, cũng muốn khuyên Thượng Quan Dục để hắn không đi, nếu con trai mình thật có chuyện bất trắc, bản thân bà cũng không sống được.
Tỷ tỷ Thượng Quan Dục nhìn Giang Phỉ đã đồng ý, lại bị Thượng Quan Lâm ngăn cản, Thượng Quan Dục không vui Không phải ngươi muốn độc chiếm ma thú chứ, chúng ta là tỷ đệ ruột, mọi chuyện đều phải do ta làm chủ mới đúng.
Nói xong cũng đưa mắt nhìn về phía Giang Phỉ Nương, ngươi vừa mới đồng ý rồi, không thể đổi ý, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ tự đi.
Cái gì, tự đi? Chuyện này không được, đi cùng Lâm Nhi tốt xấu gì cũng có thể chiếu cỗ lẫn nhau, nếu thật sự tự mình đi, đến lúc đó gặp phải nguy hiểm thật sự là trời không thấu đất không hay. Suy nghĩ nửa ngày, Giang Phỉ đồng ý.
Lâm Nhi, ngươi đưa Dục đi đi, không phải còn có Vũ Huyên Huyên đồng hành sao. Để nàng chiếu cố Dục của chúng ta.
Nghe thấy Giang Phỉ nói như vậy, Thượng Quan Dục dương dương đắc ý nhìn Thượng Quan Lâm. Thế nào, mẫu thân đã đồng ý cho ta đi, lần này ta nhất định bắt được ma thú mang về.
Thượng Quan Lâm thấy nói với hai người họ cũng không hiểu, cũng không nói chuyện nữa, đứng lên đi ra ngoài “Ngày mai đến sớm một chút.
Thượng Quan Tây Nguyệt ở trong không gian luyện được không ít đan dược, có loại nhanh chóng chữa trị, khôi phục linh lực, nâng cao tốc độ, còn có loại do chính nàng nghiên cứu ra, tên là Vong Ưu đan, sau khi ăn vào, sẽ khiến người ta quên hết mọ chuyện xảy ra trong vòng năm canh giờ, lại tăng thêm thuật thôi miên của mình, có thể cho người muốn quên ăn lập tức sẽ quên hết.
Lần này nàng sẽ mang Vong Ưu đan theo bởi vì nàng có dự cảm nhất định sẽ phải dùng tới.
Đang lúc nàng bỏ đan dược vào trong nhẫn Thiên Hoàng, thân thể truyền đến cảm giác đau đớn như muốn xé rách, nàng rất quen thuộc loại cảm giác này, muốn tấn cấp.
Nàng tranh thủ thời gian ngồi xuống, điều chỉnh khí tức, vận dụng đan điền thu linh lực lại, toàn bộ quá trình gian nan, thống khổ, sắc mặt Thượng Quan Tây Nguyệt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, rốt cục cũng buông lỏng cả ngừơi, tấn cấp đến Huyền Linh cao cấp .
Nhưng nàng không hề dừng lại, càng thống khổ thêm lần nữa, khóe mắt Thượng Quan Tây Nguyệt run rẩy, sẽ không phải lại muốn tấn cấp tiếp chứ. Không có thời gian cho nàng suy nghĩ nhiều, nàng cố gắng điều chỉnh hơi thở dồn dập, lần này không có tác dụng, thân thể đau muốn chết, nàng cắn chặt răng, không để cho mình kêu lên tiếng nào.
Lạc Lạc ở một bên trông thấy Thượng Quan Tây Nguyệt thống khổ, mặc dù gấp, nhưng cũng không thể làm gì để giúp nàng, bởi vì chỉ cần qua được cửa này, thì nàng cách mốc thành công gần thêm một bước.
Kiên trì, nhất định phải kiên trì, Thượng Quan Tây Nguyệt không ngừng tự động viên, qua một lúc lâu, sự đau đớn chậm rãi giảm bớt, Thượng Quan Tây Nguyệt biết mình qua rồi, nhẹ nhàng thở ra.
Nàng đứng dậy vận linh lực, lúc này mới phát hiện mình đột phá thành công Huyền Linh đỉnh phong, bước vào Hoàng Linh sơ cấp. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể lên gần ba cấp, thật sự là ngoài dự liệu.
Chủ nhân, ngươi quá tuyệt vời! Lạc Lạc đứng một bên cao hứng hoan hô.
Thượng Quan Tây Nguyệt nở nụ cười với hắn, bắt đầu tu luyện, dù sao cũng vừa tấn cấp, linh lực còn chưa vững chắc.
Đảo mắt một cái đã đấn ngày hôm sau, Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi mở đôi mắt đen kịt ra, qua một đêm tu luyện, không những không tiều tụy, ngược lại khí thế càng cường đại, làn da trên mặt càng ngày càng nõn nà, tinh khiết không tạp chất.
Nàng ra ngoài không gian, nói với Lạc Lạc Lạc Lạc, rừng rậm Ma Thú quá nguy hiểm, lấy năng lực của ta còn không thể bảo đảm ngươi an toàn, hay ngươi đợi ta trong nhẫn Thiên Hoàng có được không.
Sau khi Lạc Lạc nghe xong, miệng cong lên, thật ra hắn không muốn đợi ở bên trong đó, trong đó thật nhàm chán, nhưng hắn cũng biết Thượng Quan Tây Nguyệt lo lắng cho mình, đành phải đồng ứng.
Thấy Lạc Lạc đồng ý, Thượng Quan Tây Nguyệt vui vẻ hôn hắn một cái, nhét cả khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Lạc bỏ vào trong nhẫn Thiên Hoàng.
Vừa ra cửa đã nhìn thấy Thượng Quan Minh Tuyên, hắn đứng dưới ánh mặt trời, mặc trường sam màu trắng, khóe miệng có ý cười nhợt nhạt, khiến người khác cảm thấy rất ấm áp.
Nguyệt nhi, muội. . . Có phải lại tấn cấp hay không. Thượng Quan Minh Tuyên liếc mắt liền nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt thứ khác biệt, mặc dù che giấu rất kỹ, nhưng khác trước đó rất nhiều, nguyên nhân duy nhất chỉ
/146
|