Mắt Thượng Quan Tây Nguyệt lóe lên vẻ châm chọc, đi lên trước tới gần nam tử, mở miệng Tôn tử tốt, không phải vừa rồi ngươi nói sẽ gọi ta là tổ mẫu sao?
Thấy Thượng Quan Tây Nguyệt tới gần, trong lòng nam tử rất kích động, nhưng khi lời nói vang lên, đùng một, sắc mặt nam tử trở nên tái nhợt.
Ha ha, ha ha Rốt cuộc mọi người nhịn không nổi nữa, tất cả đều cười phá lên, nước mắt đều chảy ra.
Nghe đám người chế nhạo, nam tử tức giận trừng mắt nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt Cô nương, ta thấy ngươi là nữ tử, nên tôn trọng ngươi, vì sao ngươi lại nói năng lỗ mãng như vậy.
Thượng Quan Tây Nguyệt cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào nam tử Sao lại thành ta nói năng lỗ mãng vậy, vừa rồi mọi người đều nghe thấy ngươi muốn gọi ta là tổ mẫu!
Phụt. . Ha ha Đám người cười càng vui vẻ hơn.
Lúc nào mà ta. . . . Nam tử đang chuẩn bị phản biện, đột nhiên nghĩ đến câu nói trước khi Thượng Quan Tây Nguyệt đến trước mặt mình, nhưng rõ ràng hắn. . .
Ầm một, nam tử mở to hai mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt tao nhã tài hoa, chẳng lẽ nàng là. . . Nàng. . .
Giống như để khẳng định suy đoán của nam tử, khóe môi Thượng Quan Tây Nguyệt khẽ cong, lộ ra nụ cười mê đảo chúng sinh Không sai, ta chính là nãi nãi trong miệng ngươi, Thượng Quan Tây Nguyệt!
Bốn chữ Thượng Quan Tây Nguyệt vang lên, tất cả mọi người đứng im không động đậy, dù cho có ít người đã đoán được, nhưng vẫn không dám tin,
không phải nói Thượng Quan Tây Nguyệt xấu xí không chịu nổi sao, dung nhan như này mà là xấu xí, vậy tất cả các quốc gia đều không có mỹ nhân rồi.
Ngươi. . Ngươi. . Ta. . Nam tử chỉ tay vào Thượng Quan Tây Nguyệt vừa mới chỉ mình, nhưng không biết nói cái gì!
Tôn tử, sau cuộc tranh tài ta sẽ đợi ngươi đến kính trà. Thượng Quan Tây Nguyệt không thèm nhìn nam tử, sau khi nói xong liền nhẹ nhàng chậm rãi đi thẳng về phía trước.
A, đúng rồi Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên quay đầu lại nhìn, mọi người lại hoa mắt một lần nữa, đều nói ngoái đầu lại nhìn thì vẻ đẹp tăng thêm trăm lần, đúng là không sai.
Ngươi nói xem với dung mạo của ta sao có thể có một tôn tử hèn mọn như ngươi, xem ra thật sự là gien có vấn đề. Nói xong không để ý đám người cười to, vui sướng đi tới võ đài.
Để lại sắc nam tử với mặt khó coi và một đám người đang cười to.
Nguyệt nhi, muội thật sự quá nghịch ngợm! Thượng Quan Minh Tuyên đi ở bên cạnh nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt nhí nha nhí nhảnh.
Ca, huynh. . . Thượng Quan Tây Nguyệt muốn nói cái gì đó, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Thượng Quan Lưu Phong và Thượng Quan Lâm đi tới.
Từ sau chuyện lần trước, Thượng Quan Tây Nguyệt liền bế quan, tương đương với ba tháng không gặp bọn họ, lần này nghĩ đến Thượng Quan Lâm cũng báo danh tham gia trận đấu, cho nên Thượng Quan Lưu Phong cùng đi với nàng.
Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi đứng lại đó cho ta Đồng thời Thượng Quan Lâm cũng nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt, trông thấy dung mạo của nàng đẹp hơn mình, ghen ghét dâng lên đầy đầu như thủy triều, nàng hận không thể lấy thanh đao trong tay mình chém mấy nhát lên khuôn mặt của nàng ta, nhìn xem nàng ta còn tỏ vẻ hay không!
Mắt Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thẳng đi qua Thượng Quan Lâm, không định để ý đến bọn họ, coi như Thượng Quan Lâm đang tru lên như sói, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không bố thí cho nàng một ánh mắt. Trong mắt Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng như tro bụi, chỉ là hạt nhỏ bé. Không đáng để nàng chú
/146
|