Khóe miệng Thượng Quan Tây Nguyệt cong lên nhưng lại không gống như đang cười, hiện tại mới bắt đầu giả bộ, không cảm thấy đã chậm sao, vừa rồi không phải là không muốn giúp Lý Thiên Thiên sao.
Thế nhưng Lý Thiên Thiên là kẻ ngu, ngay cả điều ấy cũng không nhận ra, nàng ngẩng đầu cảm động nhìn Nhược Tích: Nhược Tích tỷ, ta không sao, đều do nàng.
Thượng Quan Tây Nguyệt không né tránh ánh mắt tức giận của Lý Thiên Thiên, mắt cũng mang theo ý lạnh nhìn nàng, đến khi Lý Thiên Thiên không chịu nổi quay đầu lại, đứng về chỗ của mình.
Nguyệt nhi Vân Tiếu Tiếu len lén lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt, nhỏ giọng nói: Nguyệt nhi, Lý Thiên Thiên là nữ nhi duy nhất của đại trưởng lão, hôm nay ngươi đắc tội với nàng ta chỉ sợ nàng ta sẽ trả thù ngươi.
Vân Tiếu Tiếu rất lo lắng, Thượng Quan Tây Nguyệt là bạn tốt của mình, nàng không hy vọng nhìn thấy nàng bị thương!
Thượng Quan Tây Nguyệt nghiêng đầu sang nhìn Vân Tiếu Tiếu đang lo lắng, có chút cảm động, nàng cũng nhỏ giọng nói với Vân Tiếu Tiếu: Tiếu Tiếu, ngươi cũng biết, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, thì ta sẽ trả lại gấp trăm nghìn lần, ở trước mặt những người này, chỉ có khi ngươi mạnh hơn các nàng thì các nàng mới không ức hiếp ngươi mà ngược lại sẽ kính sợ ngươi, Lý Thiên Thiên đó, ta không quan tâm nàng ta là nữ nhi của ai, chỉ cần chọc đến ta, thì không ai có cuộc sống dễ chịu.
Vân Tiếu Tiếu sùng bái nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng quyết định từ hôm nay trở đi, Thượng Quan Tây Nguyệt sẽ là thần tượng của mình, nàng phải noi gương thần tượng, trở nên mạnh mẽ để không cần phải nhìn ánh mắt của người khác nữa.
Ừ, ta đã biết, Nguyệt nhi! Vân Tiếu Tiếu gật đầu.
Nguyệt nhi nói không sai, chỉ có khiến mình trở nên mạnh mẽ thì mới không bị người khác ức hiếp!
Thượng Quan Tây Nguyệt hài lòng gật đầu, đúng lúc này, nàng trông thấy một nam nhân trung niên mặc áo trường bào màu xanh đi lên đài, cách ăn nói của hắn có thâm ý, xem ra cũng không phải người tốt gì.
Nguyệt nhi, hắn là Lý trưởng lão cha của Lý Thiên Thiên, ngày nào hắn đều có một biểu cảm này khiến cho người ta nhìn thấy là khó chịu. Vân Tiếu Tiếu nhẹ giọng nói, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn nghe rất rõ ràng.
Thì ra lão già này là cha của Lý Thiên Thiên, khó trách đều có một đức hạnh giống nhau, cứ như ai thiếu tiền hắn vậy, Thượng Quan Tây Nguyệt bĩu môi khinh thường.
Hôm nay, ta kêu tất cả tụ tập ở đây là vì có một việc muốn tuyên bố, một là hai tháng nữa chúng ta sẽ có trận đấu tranh tài diễn ra hàng nắm, hai là hôm nay học viện chúng ta rất vinh hạnh mời được Hiên Viên thiếu chủ đến chủ trì cuộc so tài, bây giờ mời Hiên Viên thiếu chủ lên đài nói mấy câu.
Giải thi đấu này là cái gì, trước đây ở Nhật Nguyệt đại lục có giải thi đấu so tài, hiện tại ở đây lại là tranh đấu so tài, tới khi nào mới xong đây!
Tiếu Tiếu, tranh đấu cái gì vậy. Lo nghĩ làm gì, không hiểu thì hỏi thôi, Thượng Quan Tây Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Vân Tiếu Tiếu lui về sau một chút, hơi nhích lại gần Thượng Quan Tây Nguyệt, sau đó nhỏ giọng nói: “ Giải tranh đấu diễn ra mỗi năm một lần, là các đệ tử trong học viện tỷ thí, nếu có thể tiến vào top mười người đứng đầu thì có thể nhận được phần thưởng rất lớn. Vân Tiếu Tiếu cũng muốn nhưng chỉ là mơ mộng hão huyền, nàng tự biết rõ dựa vào thực lực không bằng ai của bản thân thì sao có thể đấu thắng được những người kia, nói khó nghe một chút là vừa lên đài sẽ bị người ta đánh xuống, đừng nói là mười hạng đầu, chỉ cần có thể tiến vào một trăm người đứng đầu là nàng đã vui vẻ rồi!
Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ gật đầu, sau đó chậm rãi nhìn nam nhân trung niên mặc trường bào màu tím đậm đi lên đài, vào thời khắc ấy, nàng lại cảm thấy kích động một cách khó hiểu, cảm giác khuôn mặt hắn hết sức quen thuộc, đột nhiên, nàng nghĩ đến bức thư Tây Tình Nhi để lại, chẳng lẽ. . . .
Thượng Quan Tây Nguyệt không thể tin nhìn nam nhân trên đài, chẳng lẽ hắn chính là cha ruột của mình sao?
Nam nhân kia đi lên trên đài, giọng nói đầy phúc hậu, chậm rãi vang lên giữa không gian rộng lướn này: Xin chào, ta là Hiên Viên Triệt, lần này thật vui vì có thể chủ trì cuộc tranh tài lần này, trong hai tháng này ta đều sẽ ở đây, nếu các vị gì không hiểu, thì hoan nghênh tới tìm ta.
Hiên Viên Triệt vừa dứt lời, bên dưới đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Nghe không, là Hiên Viên thiếu chủ đó, các ngươi nói xem có đúng là Hiên Viên thiếu chủ không. Một nam tử bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Một nam tử khác đẩy nhẹ hắn một, tức giận nói: Không phải là Hiên Viên thiếu chủ thì còn ai vào đây nữa, chẳng lẽ ngươi cho rằng có rất nhiều người mang họ Hiên Viên sao?
Cũng đúng, nhất định hắn chính là Hiên Viên thiếu chủ của đệ nhất gia tộc ở đại lục Tinh Thần, người ta đồn rằng Hiên Viên thiếu chủ đã sớm đạt đến cấp độ Thần Linh, không biết là thật hay giả.
“ Nhất định là thật, đây chính là đại gia tộc đệ nhất đó, tu luyện tới Thần Linh cũng rất bình thường, nếu giải tranh đấu lần này được hắn chọn trúng, sau này sẽ nở mày nở mặt.
Đức Hành, lúc trước vào Tinh Thần Học Viện cũng nói như vậy, bây giờ...
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe không sót một chữ, thì ra Hiên Viên gia là đại gia tộc đệ nhất, không ngờ cha của mình lại có lai lịch như vậy.
Lý trưởng lão nhíu chặt mày nhìn đám người phía dưới, hơi nổi giận, lớn tiếng hô lên: Đủ rồi, im lặng.
Giọng nói vừa vang lên, tất cả mọi người đều đứng nghiêm chỉnh, toàn sân đều im lặng.
Lý trưởng lão rất hài lòng với vẻ uy nghiêm của mình, hắng giọng tiếp tục nói: Vừa rồi Hiên Viên thiếu chủ đã nói, trong hai tháng này hắn sẽ ở đây, nếu các ngươi có gì không hiểu có thể đi thỉnh giáo, nghe rõ chưa.
“ Rõ. Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp.
Thượng Quan Tây Nguyệt không nói gì, chỉ chăm chú nhìn nam nhân trên đài, cảm giác trong lòng không gì có thể diễn tả được.
Hiên Viên Triệt vẫn luôn mỉm cười nhìn phía dưới, không ai biết trong lòng của hắn suy nghĩ cái gì, đột nhiên, hắn như thấy được một bóng người quen thuộc, hai mắt trừng lớn, không khống chế được bước chân nên đi về phía trước hai bước.
Nguyệt nhi Vân Tiếu Tiếu lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt, Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu lại nên đã bỏ qua cơ hội để Hiên Viên Triệt thấy mặt của nàng.
“Sao vậy, Tiếu Tiếu.
Không có gì, ta chỉ muốn xem thử sao ngươi lại bất động, đang suy nghĩ gì vậy!
Hiên Viên Triệt vốn muốn nhìn rõ mặt Thượng Quan Tây Nguyệt xem thử có phải người mà mình nghĩ tới hay không, nhưng nàng lại quay đầu đi, nhìn bóng lưng Thượng Quan Tây Nguyệt, Hiên Viên Triệt cười tự giễu, chuyện này sao có thể, nàng sẽ không xuất hiện ở đây, nhất định là vì quá nhớ nàng đến mức sinh ra ảo giác.
Lý trưởng lão, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây. Hiên Viên Triệt có chút mệt mỏi đè lông mày, nhíu chặt mi lại, trong lòng lại suy nghĩ không biết người đó đang ở đâu.
Được rồi, Hiên Viên thiếu chủ, ngài đi xuống trước nghỉ ngơi đi. Nhận ra Hiên Viên Triệt mệt mỏi, khuôn mặt Lý trưởng lão nhăn lại cười gượng gạo nói, nhưng khi nhìn đám người dưới đài thì thái độ lại trở nên quyết liệt.
Ta không nghĩ gì cả. Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Hiên Viên Triệt ở khúc cua, nàng âm thầm thất vọng, nặng nề thở dài một hơi.
Cách đó không xa Bách Lý Thần luôn chú ý Thượng Quan Tây Nguyệt, khi thấy bộ dáng như đưa đám của nàng, hắn cũng không tự chủ được nhìn qua bóng lưng Hiên Viên Triệt biến mất ở khúc cua, trong lòng thầm nghi ngờ, vì sao khi Nguyệt nhi nhìn thấy Hiên Viên Triệt lại có phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ bọn họ có quen biết từ trước sao?
Nhìn Hiên Viên Triệt rời đi, Lý trưởng lão lại khôi phục biểu cảm người ta thiếu nợ mình, không đổi sắc mặt nhìn đám người nói: Còn hơn hai tháng nữa mới bắt đầu tranh tài, trong thời gian này, các ngươi đi rèn luyện trước đi, phía sau núi có một sơn động, bốn người hợp thành một tổ đi vào đó, lúc đó các ngươi sẽ được đưa đến những chỗ khác nhau, sau đó ta sẽ cho mỗi người một phù chú, sau một tháng hoàn thành rèn luyện, đốt cháy phù chú
Thế nhưng Lý Thiên Thiên là kẻ ngu, ngay cả điều ấy cũng không nhận ra, nàng ngẩng đầu cảm động nhìn Nhược Tích: Nhược Tích tỷ, ta không sao, đều do nàng.
Thượng Quan Tây Nguyệt không né tránh ánh mắt tức giận của Lý Thiên Thiên, mắt cũng mang theo ý lạnh nhìn nàng, đến khi Lý Thiên Thiên không chịu nổi quay đầu lại, đứng về chỗ của mình.
Nguyệt nhi Vân Tiếu Tiếu len lén lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt, nhỏ giọng nói: Nguyệt nhi, Lý Thiên Thiên là nữ nhi duy nhất của đại trưởng lão, hôm nay ngươi đắc tội với nàng ta chỉ sợ nàng ta sẽ trả thù ngươi.
Vân Tiếu Tiếu rất lo lắng, Thượng Quan Tây Nguyệt là bạn tốt của mình, nàng không hy vọng nhìn thấy nàng bị thương!
Thượng Quan Tây Nguyệt nghiêng đầu sang nhìn Vân Tiếu Tiếu đang lo lắng, có chút cảm động, nàng cũng nhỏ giọng nói với Vân Tiếu Tiếu: Tiếu Tiếu, ngươi cũng biết, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, thì ta sẽ trả lại gấp trăm nghìn lần, ở trước mặt những người này, chỉ có khi ngươi mạnh hơn các nàng thì các nàng mới không ức hiếp ngươi mà ngược lại sẽ kính sợ ngươi, Lý Thiên Thiên đó, ta không quan tâm nàng ta là nữ nhi của ai, chỉ cần chọc đến ta, thì không ai có cuộc sống dễ chịu.
Vân Tiếu Tiếu sùng bái nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng quyết định từ hôm nay trở đi, Thượng Quan Tây Nguyệt sẽ là thần tượng của mình, nàng phải noi gương thần tượng, trở nên mạnh mẽ để không cần phải nhìn ánh mắt của người khác nữa.
Ừ, ta đã biết, Nguyệt nhi! Vân Tiếu Tiếu gật đầu.
Nguyệt nhi nói không sai, chỉ có khiến mình trở nên mạnh mẽ thì mới không bị người khác ức hiếp!
Thượng Quan Tây Nguyệt hài lòng gật đầu, đúng lúc này, nàng trông thấy một nam nhân trung niên mặc áo trường bào màu xanh đi lên đài, cách ăn nói của hắn có thâm ý, xem ra cũng không phải người tốt gì.
Nguyệt nhi, hắn là Lý trưởng lão cha của Lý Thiên Thiên, ngày nào hắn đều có một biểu cảm này khiến cho người ta nhìn thấy là khó chịu. Vân Tiếu Tiếu nhẹ giọng nói, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn nghe rất rõ ràng.
Thì ra lão già này là cha của Lý Thiên Thiên, khó trách đều có một đức hạnh giống nhau, cứ như ai thiếu tiền hắn vậy, Thượng Quan Tây Nguyệt bĩu môi khinh thường.
Hôm nay, ta kêu tất cả tụ tập ở đây là vì có một việc muốn tuyên bố, một là hai tháng nữa chúng ta sẽ có trận đấu tranh tài diễn ra hàng nắm, hai là hôm nay học viện chúng ta rất vinh hạnh mời được Hiên Viên thiếu chủ đến chủ trì cuộc so tài, bây giờ mời Hiên Viên thiếu chủ lên đài nói mấy câu.
Giải thi đấu này là cái gì, trước đây ở Nhật Nguyệt đại lục có giải thi đấu so tài, hiện tại ở đây lại là tranh đấu so tài, tới khi nào mới xong đây!
Tiếu Tiếu, tranh đấu cái gì vậy. Lo nghĩ làm gì, không hiểu thì hỏi thôi, Thượng Quan Tây Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Vân Tiếu Tiếu lui về sau một chút, hơi nhích lại gần Thượng Quan Tây Nguyệt, sau đó nhỏ giọng nói: “ Giải tranh đấu diễn ra mỗi năm một lần, là các đệ tử trong học viện tỷ thí, nếu có thể tiến vào top mười người đứng đầu thì có thể nhận được phần thưởng rất lớn. Vân Tiếu Tiếu cũng muốn nhưng chỉ là mơ mộng hão huyền, nàng tự biết rõ dựa vào thực lực không bằng ai của bản thân thì sao có thể đấu thắng được những người kia, nói khó nghe một chút là vừa lên đài sẽ bị người ta đánh xuống, đừng nói là mười hạng đầu, chỉ cần có thể tiến vào một trăm người đứng đầu là nàng đã vui vẻ rồi!
Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ gật đầu, sau đó chậm rãi nhìn nam nhân trung niên mặc trường bào màu tím đậm đi lên đài, vào thời khắc ấy, nàng lại cảm thấy kích động một cách khó hiểu, cảm giác khuôn mặt hắn hết sức quen thuộc, đột nhiên, nàng nghĩ đến bức thư Tây Tình Nhi để lại, chẳng lẽ. . . .
Thượng Quan Tây Nguyệt không thể tin nhìn nam nhân trên đài, chẳng lẽ hắn chính là cha ruột của mình sao?
Nam nhân kia đi lên trên đài, giọng nói đầy phúc hậu, chậm rãi vang lên giữa không gian rộng lướn này: Xin chào, ta là Hiên Viên Triệt, lần này thật vui vì có thể chủ trì cuộc tranh tài lần này, trong hai tháng này ta đều sẽ ở đây, nếu các vị gì không hiểu, thì hoan nghênh tới tìm ta.
Hiên Viên Triệt vừa dứt lời, bên dưới đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Nghe không, là Hiên Viên thiếu chủ đó, các ngươi nói xem có đúng là Hiên Viên thiếu chủ không. Một nam tử bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Một nam tử khác đẩy nhẹ hắn một, tức giận nói: Không phải là Hiên Viên thiếu chủ thì còn ai vào đây nữa, chẳng lẽ ngươi cho rằng có rất nhiều người mang họ Hiên Viên sao?
Cũng đúng, nhất định hắn chính là Hiên Viên thiếu chủ của đệ nhất gia tộc ở đại lục Tinh Thần, người ta đồn rằng Hiên Viên thiếu chủ đã sớm đạt đến cấp độ Thần Linh, không biết là thật hay giả.
“ Nhất định là thật, đây chính là đại gia tộc đệ nhất đó, tu luyện tới Thần Linh cũng rất bình thường, nếu giải tranh đấu lần này được hắn chọn trúng, sau này sẽ nở mày nở mặt.
Đức Hành, lúc trước vào Tinh Thần Học Viện cũng nói như vậy, bây giờ...
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe không sót một chữ, thì ra Hiên Viên gia là đại gia tộc đệ nhất, không ngờ cha của mình lại có lai lịch như vậy.
Lý trưởng lão nhíu chặt mày nhìn đám người phía dưới, hơi nổi giận, lớn tiếng hô lên: Đủ rồi, im lặng.
Giọng nói vừa vang lên, tất cả mọi người đều đứng nghiêm chỉnh, toàn sân đều im lặng.
Lý trưởng lão rất hài lòng với vẻ uy nghiêm của mình, hắng giọng tiếp tục nói: Vừa rồi Hiên Viên thiếu chủ đã nói, trong hai tháng này hắn sẽ ở đây, nếu các ngươi có gì không hiểu có thể đi thỉnh giáo, nghe rõ chưa.
“ Rõ. Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp.
Thượng Quan Tây Nguyệt không nói gì, chỉ chăm chú nhìn nam nhân trên đài, cảm giác trong lòng không gì có thể diễn tả được.
Hiên Viên Triệt vẫn luôn mỉm cười nhìn phía dưới, không ai biết trong lòng của hắn suy nghĩ cái gì, đột nhiên, hắn như thấy được một bóng người quen thuộc, hai mắt trừng lớn, không khống chế được bước chân nên đi về phía trước hai bước.
Nguyệt nhi Vân Tiếu Tiếu lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt, Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu lại nên đã bỏ qua cơ hội để Hiên Viên Triệt thấy mặt của nàng.
“Sao vậy, Tiếu Tiếu.
Không có gì, ta chỉ muốn xem thử sao ngươi lại bất động, đang suy nghĩ gì vậy!
Hiên Viên Triệt vốn muốn nhìn rõ mặt Thượng Quan Tây Nguyệt xem thử có phải người mà mình nghĩ tới hay không, nhưng nàng lại quay đầu đi, nhìn bóng lưng Thượng Quan Tây Nguyệt, Hiên Viên Triệt cười tự giễu, chuyện này sao có thể, nàng sẽ không xuất hiện ở đây, nhất định là vì quá nhớ nàng đến mức sinh ra ảo giác.
Lý trưởng lão, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây. Hiên Viên Triệt có chút mệt mỏi đè lông mày, nhíu chặt mi lại, trong lòng lại suy nghĩ không biết người đó đang ở đâu.
Được rồi, Hiên Viên thiếu chủ, ngài đi xuống trước nghỉ ngơi đi. Nhận ra Hiên Viên Triệt mệt mỏi, khuôn mặt Lý trưởng lão nhăn lại cười gượng gạo nói, nhưng khi nhìn đám người dưới đài thì thái độ lại trở nên quyết liệt.
Ta không nghĩ gì cả. Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Hiên Viên Triệt ở khúc cua, nàng âm thầm thất vọng, nặng nề thở dài một hơi.
Cách đó không xa Bách Lý Thần luôn chú ý Thượng Quan Tây Nguyệt, khi thấy bộ dáng như đưa đám của nàng, hắn cũng không tự chủ được nhìn qua bóng lưng Hiên Viên Triệt biến mất ở khúc cua, trong lòng thầm nghi ngờ, vì sao khi Nguyệt nhi nhìn thấy Hiên Viên Triệt lại có phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ bọn họ có quen biết từ trước sao?
Nhìn Hiên Viên Triệt rời đi, Lý trưởng lão lại khôi phục biểu cảm người ta thiếu nợ mình, không đổi sắc mặt nhìn đám người nói: Còn hơn hai tháng nữa mới bắt đầu tranh tài, trong thời gian này, các ngươi đi rèn luyện trước đi, phía sau núi có một sơn động, bốn người hợp thành một tổ đi vào đó, lúc đó các ngươi sẽ được đưa đến những chỗ khác nhau, sau đó ta sẽ cho mỗi người một phù chú, sau một tháng hoàn thành rèn luyện, đốt cháy phù chú
/146
|