Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 136 - Chương 136

/146


Bốn người đi cùng nhau?

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Vân Tiếu Tiếu và Bách Lý Thần một chút, tính luôn mình cũng chỉ có ba, đúng lúc này nam tử vừa rồi cho Thượng Quan Tây Nguyệt bùa hộ thân đi tới Tiểu sư muội, ta và các ngươi cùng nhau vào đi.

Được, bốn người các ngươi cùng đi vào, nhớ kỹ, sau khi đi vào, hai mắt nhắm lại, mặc kệ nghe thấy âm thanh gì cũng không được mở ra, đã nghe chưa?

Đám người Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ gật đầu rồi đi vào trong, sau khi đi vào trước mắt đen kịt lại, không nhìn thấy gì cả.

Thần, chàng ở đâu. Thượng Quan Tây Nguyệt quơ tay về phía trước.

Nguyệt nhi, ta ở đây. Bách Lý Thần kéo tay Thượng Quan Tây Nguyệt, kéo nàng đến bên cạnh mình.

Thượng Quan Tây Nguyệt an tâm tựa vào bờ vai Bách Lý Thần, dù không thấy gì trước mắt thì nàng cũng không có cảm giác gì, bởi vì chỉ cần có Bách Lý Thần bên vạnh, nàng sẽ không cảm thấy sợ hãi.

Đúng lúc này, bên tai Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên vang lên một âm thanh khó hiểu, giống như tiếng của ma quỷ, khiến cho người ta rùng mình dựng tóc gáy.

Nàng nhớ tới lời nói của Lý trưởng lão, mặc kệ nghe thấy cái gì cũng không được mở mắt, cho nên lúc này Thượng Quan Tây Nguyệt nhắm chặt hai mắt.

Đột nhiên nàng cảm giác có một luồng sức mạnh đánh về phía mình, ngay sau đó nàng bị luồng sức mạnh đó đẩy ra xa khỏi Bách Lý Thần.

Thần, Thần, chàng ở đâu. Thượng Quan Tây Nguyệt bị luồng sức mạnh đó khống chế, sau đó nàng thấy hoa mắt, rồi không còn ý thức nữa.

*****

Bên ngoài sơn động, Lý trưởng lão dặn dò nữ nhi của mình: Thiên Thiên, lát nữa ngươi và Nhược Tích tỷ cùng đi vào, nàng sẽ chăm sóc ngươi, nhớ kỹ, sau khi đến sơn động, các ngươi phải cầm tay nhau, không được buông tay, đọc khẩu quyết ta dạy ngươi, ngươi sẽ không lạc Nhược Tích, biết không.

Ta đã biết, cha. Lý Thiên Thiên gật đầu, con mắt đã sớm nhìn theo hướng Thượng Quan Tây Nguyệt đi vào sơn động, khóe miệng nhếch lên một đường cong không rõ.

*****

Bên ngoài núi rừng, gió lạnh thồi vù vù, xung quanh đều là không khí quỷ dị.

Thượng Quan Tây Nguyệt nằm cách đó không xa khẽ rên một tiếng, sau đó mở mắt ra.

Đây là chỗ nào, Thượng Quan Tây Nguyệt hiếu kỳ đánh giá bốn phía, giống như là rừng rậm, cao lớn dầy đặc, cây cối cực kỳ rậm rạp.

Nàng vuốt khớp xương có chút đau nhức, sau đó chậm rãi đứng lên, đi về phía trước mấy bước, đột nhiên. . . . .

Tiếu Tiếu. . . Thượng Quan Tây Nguyệt kinh ngạc hô một tiếng, nhanh chân đi về phía trước.

Thượng Quan Tây Nguyệt đi đến trước mặt Vân Tiếu Tiếu, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lung lay cơ thể của nàng: Tiếu Tiếu, tỉnh lại đi, tỉnh lại. . . .

Ưm... Vân Tiếu Tiếu bị đau hô một tiếng, mở to mắt chậm rãi ngồi ngay ngắn, nàng mê mang nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

Nguyệt nhi, ta bị làm sao vậy, chúng ta đang ở đâu!

Thượng Quan Tây Nguyệt đỡ Vân Tiếu Tiếu dậy, vỗ vỗ lá cây đính trên người nàng, mở mắt nhìn tình huống chung quanh: Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta nghĩ đây chính là nơi để chúng ta rèn luyện.

Cũng không biết Thần đang ở đâu, được rồi, đi được tới đâu hay tới đó, nhất định có thể gặp lại hắn!

Hai người nắm tay nhau, cùng nhau đi vào sâu trong rừng. . . . .

Gió lạnh vẫn tiếp tục thổi. . . . .

Nguyệt nhi, nơi này âm u quá, ta sợ. Vân Tiếu Tiếu rụt đầu, nhích lại gần Thượng Quan Tây Nguyệt.

Trời ạ, đây là nơi quái quỷ gì vậy, âm u khiến người ta sợ hãi, còn có tiếng gió gào thét nữa, tất cả những thứ này khiến cho người ta càng rùng mình.

Thượng Quan Tây Nguyệt an ủi vỗ tay của nàng: Không sao, đừng sợ, có ta ở đây!

Có ta ở đây!

Khi Thượng Quan Tây Nguyệt nói ra từ này thì lại nghĩ tới Bách Lý Thần, đây là lần đầu tiên hai người ăn ý như vậy, cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu, có phải cũng ở bên trong khu rừng này hay không, có cũng gặp chuyện nguy hiểm không!

Nguyệt nhi, ngươi sao vậy.

Vân Tiếu Tiếu không hiểu đẩy Thượng Quan Tây Nguyệt, thì ra trong lúc vô tình nàng đã dừng bước.

Thượng Quan Tây Nguyệt hoảng hốt, sau đó lắc đầu, lôi kéo Vân Tiếu Tiếu tiếp tục đi về phía trước.

Cảm giác như đã đi rất lâu, nơi Thượng Quan Tây Nguyệt đang đi cũng sáng hơn một chút, các nàng thở hổn hển ngừng lại.

Nguyệt nhi, không phải chúng ta phải ở đây một tháng chứ, chúng ta phải ăn cái gì, uống gì đây.

Thượng Quan Tây Nguyệt gõ đầu của nàng một: Những thứ này đương nhiên phải dựa vào năng lực của mình tự tìm rồi, nếu không để cho ngươi đi rèn luyện làm gì!

A Vân Tiếu Tiếu sờ đầu.

Đột nhiên, trước mắt Thượng Quan Tây Nguyệt có tia sáng lóe lên, một con hồ ly nhỏ xuất hiện, con hồ ly này khác những con khác cùng chủng loại, nó có bốn mắt.

Duyên Duyên Thượng Quan Tây Nguyệt mừng rỡ kêu lên, nàng không nhớ rõ là đã bao lâu rồi không nhìn thấy nó, từ khi để nó vào không gian huyền ảo xong thì không hề mang nó ra nữa.

Chi chi, chi chi C-K-Í-T..T...T. . . Mẫu thân, người thật xấu, người ném ta ở đó lâu như vậy, còn phải ở chung với tên nhóc xấu xa kia nữa, ta không muốn, ta muốn ở cùng với người.

Thượng Quan Tây Nguyệt uất ức cười một tiếng, xoay người bế Duyên Duyên lên, yêu thương ngắt một mũi nhỏ của nó một: Được rồi, Duyên Duyên, là ta sai, ta không nên bỏ người một mình trong đó, đúng rồi, không phải còn có Lạc Lạc chơi với ngươi sao?

Vừa dứt lời, trước mắt Thượng Quan Tây Nguyệt lại có ánh sáng lóe lên, Lạc Lạc cũng chạy ra khỏi không gian huyền ảo.

Chủ nhân, ta không muốn ở cùng con hồ ly chết tiệt này, ta muốn ở cùng với ngươi.

Lạc Lạc chống nạnh tức giận bất bình đánh vào mông Duyên Duyên, hắn thật sự không chịu nổi, mình là thần thú vĩ đại như vậy mà phải ở cùng con hồ ly ngu xuẩn này, điều này chính là một điều vũ nhục.

Duyên Duyên thấy mình bị chửi là hồ ly chết tiệt, lập tức nhảy ra khỏi vòng tay Thượng Quan Tây Nguyệt, giơ đuôi lên đánh về phía Lạc Lạc Chi chi C-K-Í-T..T...T, chi chi. . . . Con rồng ngu ngốc nhà ngươi, ngươi mới là con rồng đáng chết, hừ.

Vân Tiếu Tiếu ngây người, đây là tình huống gì vậy, con hồ ly và đứa trẻ này xuất hiện từ đâu vậy, có vẻ như quen biết với Nguyệt nhi.

Nguyệt nhi, bọn chúng là. . .

Thượng Quan Tây Nguyệt cười, giới thiệu: Đây là sủng vật Duyên Duyên của ta, còn đây là. . . Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ vào Lạc Lạc rồi đột nhiên không biết nên giải thích thế nào, bởi vì thật ra nàng cũng không biết Lạc Lạc là chủng loại gì.

Chủ nhân là chủ nhân của ta, ta mãi mãi không rời khỏi ngươi. Tiểu Lạc Lạc đứng thẳng người, kiên định nói.

Vân Tiếu Tiếu cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, nàng đột nhiên thấy rất hâm mộ Thượng Quan Tây Nguyệt, không chỉ có soái ca mà còn có cả sủng vật và đứa bé không rời không bỏ này, vì sao mình lại không có vận may này chứ.

Thượng Quan Tây Nguyệt cảm động nhìn Lạc Lạc, vươn tay ôm hắn vào trong ngực, cọ trán vào mặt của hắn: Được rồi, các ngươi đều đã ra ngoài rồi thì đi theo ta đi.

Sau đó nàng buông Lạc Lạc xuống, lấy đồ ăn nước uống trong nhẫn Thiên Hoàng ra, cũng may lúc trước khi nàng rảnh rỗi đã bỏ vào trong này không ít đồ ăn để dự trữ, bây giờ thật sự đã phát huy được tác dụng.

Oa, đồ ăn, còn có nước nữa. . Vân Tiếu Tiếu kích động cầm thức ăn Thượng Quan Tây Nguyệt đưa cho, bắt đầu ăn ngấu nghiến, thật thơm quá, đi lâu như vậy, bụng đã sớm kêu rột rột, miệng cũng khô nứt.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn nàng ăn ngon như vậy, cũng chậm rãi ăn đồ ăn của mình.

Chi chi, chi chi C-K-Í-T..T...T. . . Duyên Duyên chạy từ đằng xa về chỉ móng vuốt về đằng trước, giống như muốn nói cho Thượng Quan Tây Nguyệt biết cái gì đó.

Duyên Duyên, ngươi muốn nói cái gì!

Chi chi C-K-Í-T..T...T, chi chi C-K-Í-T..T...T. . . . Có vẻ Duyên Duyên rất gấp, một mực chỉ về đằng trước, cuối cùng giống như không chờ nổi nữa, cắn một góc áo của Thượng Quan Tây Nguyệt kéo về phía trước.

Nhìn thấy Duyên Duyên nóng lòng, Thượng Quan Tây Nguyệt đi về phía trước theo nó.

Gió lạnh thổi vù vù. . . .

Thời tiết cũng lập tức trở nên âm


/146

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status