Editor: Susublue
Nàng cúi đầu nhìn thành quả, màu trắng mượt mà trơn bóng, mùi thơm ngát xông vào mũi, nhưng, cũng chỉ có sáu viên.
Thượng Quan Tây Nguyệt chậc lưỡi bỏ đan dược vào trong nhẫn Thiên Hoàng.
Ngay lúc nàng chuẩn bị đứng dậy, cơ thể truyền đến cảm giác nứt ra làm hai.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, nàng muốn tấn cấp.
Thượng Quan Tây Nguyệt tranh thủ thời gian khoanh chân ngồi tại chỗ, đẩy linh lực trong thân thể ra bốn phía.
Mỗi lần tấn cấp đều giống như đi dạo qua quỷ môn quan một chuyến, nếu thành công, ngươi sẽ tấn cấp, nếu thất bại, sẽ bạo phát mà chết.
Mỗi một lần tấn cấp, sẽ càng khó khăn...
Ước chừng nửa canh giờ sau, nghe được một tiếng Xoạt xoạt rất nhỏ.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ nhõm thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán.
Tấn cấp, Huyền Linh trung cấp...
Không ngờ một lần luyện đan dược lại vượt cấp, linh lực thăng tới hai cấp.
Tốt, Thiên Hoàng đỉnh, trở về đi.
Thượng Quan Tây Nguyệt nghỉ ngơi một hồi, đứng lên chỉ vào Thiên Hoàng đỉnh vẫy tay.
Thiên Hoàng đỉnh nghe được tiếng gọi, biến thành một tia sáng màu đỏ bay tới trên lỗ tai Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thật là một hài tử thông minh. Thượng Quan Tây Nguyệt hài lòng sờ Thiên Hoàng đỉnh đã biến thành bông tai.
Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt chuẩn bị đi ra ngoài, nàng lại hái một trái Thánh Linh quả, bởi vì nàng muốn cho A Văn một trái.
Về tới phòng của mình, nàng mặc nguyên y phục nằm trên giường, chỉ chốc lát liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Thượng Quan Tây Nguyệt đã thức dậy, vì nàng nhớ lần trước Bích Ngọc có nói qua Long Thiên Các, nàng muốn cầm toàn bộ Hộ Mạch đan tối hôm qua luyện được đi đấu giá.
Thượng Quan Tây Nguyệt vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy Tiểu Ngôn.
Tiểu thư, sao dậy sớm như vậy.
Hôm nay ta có việc, phải ra ngoài một lát.
Thượng Quan Tây Nguyệt vừa nói vừa đi qua các nàng ra ngoài.
Sau khi xuất phủ, nàng đi tới cửa tiệm lần trước mua quần áo.
Vị cô nương này, muốn mua quần áo gì, ở đây quần áo chúng ta bán đều là loại tốt, kiểu dáng cũng mới mẻ độc đáo nhất, giá cả dù già hay trẻ đều không lừa gạt.
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong, khóe mắt co rút, ngay cả câu nói chào mời cũng giống y như lần trước.
Lão bản, ta muốn một bộ áo choàng gắn kèm mũ chùm đen. Thượng Quan Tây Nguyệt nói loại quần áo mình muốn mua.
Áo choàng màu đen? Lão bản cho là mình nghe lầm, hỏi lại một lần nữa.
Đúng, áo choàng màu đen, nếu ngươi không có, vậy ta đến chỗ khác mua. Thượng Quan Tây Nguyệt không muốn cùng hắn nói nhảm, quay người muốn đi ra ngoài.
Đừng, đừng, tiểu thư, tiệm chúng ta cái gì cũng có, ngươi chờ một lát, ta đi lấy cho ngươi. Lão bản nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt muốn đi, vội vàng ngăn cản nàng, sợ không lấy được bạc.
Thượng Quan Tây Nguyệt cầm áo choàng xong, vào phòng thay đồ trong hậu viện cửa tiệm, khoác áo choàng cột dây mũ xong liền trả tiền, đi đến Long Thiên Các.
Nàng đội mũ sa, là vì không muốn để cho người khác nhận ra, dù sao Long Thiên Các hỗn tạp, loại người gì cũng có, nếu lúc đó bị nhận ra, sẽ không tránh được phiền phức.
Long Thiên Các cách phủ không xa, khoảng một khắc đồng hồ là đến.
Nàng đi vào, đến trước quầy.
Vị tiểu ca này, ta muốn đấu giá một ít đan dược. Thượng Quan Tây Nguyệt cố ý thấp giọng.
Trước quầy, gã sai vặt nghe có người muốn đấu giá đan dược, lập tức ngẩng đầu lên, phải biết người đấu giá đan dược nhất định là một đan dược sư, nếu không phải đan dược sư, vì sao lại dư thừa đan dược mà đem tới đấu giá, bình thường người khác lấy được đan dược, đều xem như bảo bối không nỡ dùng, sao có thể đem đi đấu giá.
Người này toàn thân đều màu đen, nhìn không ra hình dáng, giọng nói cũng khó phân biệt, nhưng hắn cũng không hiếu kỳ, bởi vì có rất nhiều cao nhân vì không muốn bại lộ thân phận mà ăn mặc theo cách này, vị này từ bàn tay đến làn da xem ra là người trẻ tuổi.
Được rồi, xin ngài đi theo ta. Đắc tội ai cũng không thể đắc tội một đan dược sư, điều này hắn vẫn hiểu rõ.
Nàng cúi đầu nhìn thành quả, màu trắng mượt mà trơn bóng, mùi thơm ngát xông vào mũi, nhưng, cũng chỉ có sáu viên.
Thượng Quan Tây Nguyệt chậc lưỡi bỏ đan dược vào trong nhẫn Thiên Hoàng.
Ngay lúc nàng chuẩn bị đứng dậy, cơ thể truyền đến cảm giác nứt ra làm hai.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, nàng muốn tấn cấp.
Thượng Quan Tây Nguyệt tranh thủ thời gian khoanh chân ngồi tại chỗ, đẩy linh lực trong thân thể ra bốn phía.
Mỗi lần tấn cấp đều giống như đi dạo qua quỷ môn quan một chuyến, nếu thành công, ngươi sẽ tấn cấp, nếu thất bại, sẽ bạo phát mà chết.
Mỗi một lần tấn cấp, sẽ càng khó khăn...
Ước chừng nửa canh giờ sau, nghe được một tiếng Xoạt xoạt rất nhỏ.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ nhõm thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán.
Tấn cấp, Huyền Linh trung cấp...
Không ngờ một lần luyện đan dược lại vượt cấp, linh lực thăng tới hai cấp.
Tốt, Thiên Hoàng đỉnh, trở về đi.
Thượng Quan Tây Nguyệt nghỉ ngơi một hồi, đứng lên chỉ vào Thiên Hoàng đỉnh vẫy tay.
Thiên Hoàng đỉnh nghe được tiếng gọi, biến thành một tia sáng màu đỏ bay tới trên lỗ tai Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thật là một hài tử thông minh. Thượng Quan Tây Nguyệt hài lòng sờ Thiên Hoàng đỉnh đã biến thành bông tai.
Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt chuẩn bị đi ra ngoài, nàng lại hái một trái Thánh Linh quả, bởi vì nàng muốn cho A Văn một trái.
Về tới phòng của mình, nàng mặc nguyên y phục nằm trên giường, chỉ chốc lát liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Thượng Quan Tây Nguyệt đã thức dậy, vì nàng nhớ lần trước Bích Ngọc có nói qua Long Thiên Các, nàng muốn cầm toàn bộ Hộ Mạch đan tối hôm qua luyện được đi đấu giá.
Thượng Quan Tây Nguyệt vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy Tiểu Ngôn.
Tiểu thư, sao dậy sớm như vậy.
Hôm nay ta có việc, phải ra ngoài một lát.
Thượng Quan Tây Nguyệt vừa nói vừa đi qua các nàng ra ngoài.
Sau khi xuất phủ, nàng đi tới cửa tiệm lần trước mua quần áo.
Vị cô nương này, muốn mua quần áo gì, ở đây quần áo chúng ta bán đều là loại tốt, kiểu dáng cũng mới mẻ độc đáo nhất, giá cả dù già hay trẻ đều không lừa gạt.
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong, khóe mắt co rút, ngay cả câu nói chào mời cũng giống y như lần trước.
Lão bản, ta muốn một bộ áo choàng gắn kèm mũ chùm đen. Thượng Quan Tây Nguyệt nói loại quần áo mình muốn mua.
Áo choàng màu đen? Lão bản cho là mình nghe lầm, hỏi lại một lần nữa.
Đúng, áo choàng màu đen, nếu ngươi không có, vậy ta đến chỗ khác mua. Thượng Quan Tây Nguyệt không muốn cùng hắn nói nhảm, quay người muốn đi ra ngoài.
Đừng, đừng, tiểu thư, tiệm chúng ta cái gì cũng có, ngươi chờ một lát, ta đi lấy cho ngươi. Lão bản nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt muốn đi, vội vàng ngăn cản nàng, sợ không lấy được bạc.
Thượng Quan Tây Nguyệt cầm áo choàng xong, vào phòng thay đồ trong hậu viện cửa tiệm, khoác áo choàng cột dây mũ xong liền trả tiền, đi đến Long Thiên Các.
Nàng đội mũ sa, là vì không muốn để cho người khác nhận ra, dù sao Long Thiên Các hỗn tạp, loại người gì cũng có, nếu lúc đó bị nhận ra, sẽ không tránh được phiền phức.
Long Thiên Các cách phủ không xa, khoảng một khắc đồng hồ là đến.
Nàng đi vào, đến trước quầy.
Vị tiểu ca này, ta muốn đấu giá một ít đan dược. Thượng Quan Tây Nguyệt cố ý thấp giọng.
Trước quầy, gã sai vặt nghe có người muốn đấu giá đan dược, lập tức ngẩng đầu lên, phải biết người đấu giá đan dược nhất định là một đan dược sư, nếu không phải đan dược sư, vì sao lại dư thừa đan dược mà đem tới đấu giá, bình thường người khác lấy được đan dược, đều xem như bảo bối không nỡ dùng, sao có thể đem đi đấu giá.
Người này toàn thân đều màu đen, nhìn không ra hình dáng, giọng nói cũng khó phân biệt, nhưng hắn cũng không hiếu kỳ, bởi vì có rất nhiều cao nhân vì không muốn bại lộ thân phận mà ăn mặc theo cách này, vị này từ bàn tay đến làn da xem ra là người trẻ tuổi.
Được rồi, xin ngài đi theo ta. Đắc tội ai cũng không thể đắc tội một đan dược sư, điều này hắn vẫn hiểu rõ.
/146
|