Hoàng hôn xuống, màn đêm rũ bóng trên những tàn cây. Giữa khung trời, in dáng dấp cánh chim chiều vội vã.
Ban công lộng gió, sàn gỗ đã thấm ướt hơi sương và trên lan can chỉ còn đọng lại một lớp nắng mỏng manh màu vàng nhạt.
Từng tia yếu ớt cố vươn mình, khe khẽ chạm vào đường sóng lượn cầu kì trên khung tranh bằng kim loại.
“Cộc cộc cộc… Cộc! Cộc! Cộc!”
Tiếng gõ cửa ban đầu lịch thiệp nhẹ nhàng rồi dần dần trở nên thô bạo. Và bên kia đã không còn kiên nhẫn, cảm giác như chính mình đang phải đợi chờ trong tĩnh lặng vô biên thật sự khiến người ta mệt mỏi.
“Cạch”
Chốt khóa bật ra sau cú vặn chìa, bước chân đánh “cộp cộp” trên sàn vang lên rồi vọng vào khoảng không trống rỗng, hơi vội vã, hơi thoáng nỗi lo âu.
Dương Dạ Vũ nhíu mày đứng trước giường, trầm ngâm. Đoạn cánh tay trì trệ nâng lên, chạm vào trán của Diệp Thuần.
Nóng!
Người trên giường hơi cựa mình quay lại, đôi mắt vẫn nhắm nghiền mê mang, thi thoảng rên lên khe khẽ.
Dương Dạ Vũ chăm chú nhìn đến cánh tay của hắn, quả nhiên bị thương không nhẹ, đã bắt đầu sưng đỏ cả lên.
“Ting ting ting ting ting ting…”
Đồng hồ quả lắc treo tường gõ sáu nhịp chuông, lanh lảnh ngân nga trong không gian lặng lẽ.
Dương Dạ Vũ đi lấy cho Diệp Thuần một bộ vest sẫm màu, vừa quăng phịch trên giường vừa lạnh lùng cất tiếng:
- Cậu còn 30 phút để chuẩn bị.
Diệp Thuần chậm chạp mở mắt, khẽ cau mày lầm bầm, xong vẫn lì lợm nằm im, lại còn với lấy chăn đắp phủ qua đầu. Bây giờ hắn thật sự rất lười biếng, cảm giác mệt mỏi đang xâm lấn toàn cơ thể, ở tay đau buốt, đầu ong lên, căn bản muốn ngồi dậy cũng thấy không đủ sức.
Nhưng Dương Dạ Vũ lại không biết điều đó, cho nên mới một lúc đã mất kiên nhẫn. Khoảnh khắc đôi mắt trở nên sắc nhọn, bờ môi băng giá thốt ra từng lời đanh thép đầy nguy hiểm:
- Tôi đếm từ một đến ba, nếu cậu không đứng dậy, tôi sẽ đích thân thay đồ cho cậu! Dứt lời liền xách bộ đồ lại gần Diệp Thuần, hung hãn lật tung tấm chăn bông to sụ. Diệp Thuần thở hắt, tức giận đạp chân, may mắn làm cho cái gối bay khỏi giường.
Thân thủ dồn hết sức vung tay đẩy Dương Dạ Vũ ra xa, không ngờ lại làm động đến vết thương, đau buốt. Bị như vậy nhưng hắn cũng không có nửa điểm biểu lộ ra, chỉ có dưới ánh điện ngủ lờ mờ sắc mặt hơi tái thêm một chút.
Diệp thuần giật lấy bộ vest từ chỗ Dương Dạ Vũ, nhanh chóng phóng vào toilet để thay đồ.
…
Sông Amur (Hắc Long Giang) về đêm giống hệt như cái tên của nó, kiêu hãnh, oai hùng với ầm ầm sóng lớn, rộng lớn thênh thang với thế nước trập trùng.
Đậu nghênh ngang giữa lòng sông là một du thuyền đồ sộ, toàn thân nó được bọc bởi lớp sơn màu khói trắng, tầng tầng ô cửa rực sáng ánh đèn, cột khói động cơ nhả ra đâm thẳng lên trời giống như tạo thành một đám mây đen vầng vũ.
Du thuyền này nếu không phải là chiếc Eclipse của tỷ phú Nga Roman Abrammovich thì còn có thể là gì?
Nhưng mà, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây bằng cách thức rềnh rang như vậy? Phải chăng chỉ đơn thuần là đi du lịch? Hay vẫn còn một mục đích xa hơn?
…
“Cộp cộp cộp…”
Những chiếc đế giày màu đen gõ từng tiếng rắn chắc xuống sàn, mạnh mẽ dội vào hai dãy tường dọc hành lang một chuỗi âm thanh trầm đanh thép.
Đoàn người nối gót theo viên trợ lí, ai ai cũng đóng vest đen, khuôn mặt biểu lộ duy nhất một loại cảm xúc nghiêm trang lạnh lẽo.
Dẫn đầu đoàn người là hai chàng trai, một kẻ ánh mắt sắt sảo thâm thúy dò xét bốn phương, một kẻ lại điềm nhiên bỏ qua tất thảy.
“Cộp!”
Dừng bước trước phòng tiệc nhỏ, đám tùy tùng bị giữ chân, và chỉ có duy nhất hai chàng trai được bước vào “hang cọp”.
Biết trước là nguy hiểm trùng vây nhưng vẫn không thể quay đầu trở lại .
…
Không gian ấm lên với ánh đèn dịu màu lục nhạt, giữa căn phòng là một bàn ăn lớn, bên trên phủ lụa đỏ tươi.
Chủ nhân của du thuyền đã đợi sẵn, hắn là một người đàn ông trung niên, ăn vận lịch lãm, ấn đường ở trán tụ thành một vệt đen u đặc, ẩn ẩn toát ra luồn khí gian tà chết chóc.
Hai chàng trai lịch sự cuối chào, xong thuận tiện ngồi vào vị trí được sắp xếp.
Roman Abrammovich âm thầm quan sát hai người khách quí, đoạn mỉm cười quái dị rồi đưa tay ra hiệu “mời”.
Dương Dạ Vũ và Diệp Thuần cùng ngồi xuống, từ đầu đến cuối chẳng liếc nhìn nhau đến một lần, nhưng thay vì động đũa thì cả hai lại chọn nâng lên cốc rượu Vang.
- Ông Roman Abrammovich, mời!
Giọng nam trầm ấm của Phương Đông cất lên, khi phát ngôn bằng Anh ngữ lại càng làm tăng thêm nét từ tính mê người và sự phóng khoáng.
Nhấp một ngụm rượu tỏ lòng thành, cả hai chàng trai đều thử một lần dâng tính mạng mình cho quỉ dữ.
Roman Abrammovich nhìn họ, hài lòng gật đầu. Những vị trước mặt đây có lẽ đủ nguy hiểm để cho hắn không lảng phí thời gian trong vô vị.
- Dương Tổng, Diệp Tổng, từ khi tôi lãnh đạo tổ chức ngầm ở Nga đến nay đã hơn hai mươi mấy năm, so với các người hẳn vẫn là tiền bối.
Hai chữ cuối cùng được phát âm bằng tiếng Trung thật rành rọt, người kia dường như muốn chứng tỏ uy quyền ngay từ những phút đầu tiên.
Dương Dạ Vũ và Diệp Thuần bình thản gật đầu, nếu không vì tình hình thế giới ngầm đang chia rẽ, bọn họ cần trợ thủ ngang cơ thì cả hai sẽ chẳng ngại ngần mà tặng cho hắn một tòa nhà mười ba tầng tráng lệ.
- Bởi vì là hậu bối nên chúng tôi mới diện kiến ông.
Dương Dạ Vũ lạnh lùng lên tiếng, li rượu đánh cộp lên bàn, chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong li, xong vẫn không thể vượt thành cốc bằng pha lê mà rơi ra ngoài.
Cuối cùng sông có rộng đến đâu thì nước sông vẫn không thể tự do tự tại.
Nối tiếp hành động của Dương Dạ Vũ, Diệp Thuần châm thêm rượu cho đối thủ, từng giọt long lanh tinh khiết rót vào li, khéo léo cuộn thành một vòng cung tuyệt mĩ.
Khuôn khổ của sông là định bởi hai bờ. Hắc Long Giang dẫu mênh mông thế nước thì vẫn mãi chỉ là cái lỏm nhỏ so với đại dương.
Roman Abrammovich biến sắc, ấn đường như sâu hơn. Nhịp độ cuộc nói chuyện cũng vì vậy lệch đi mấy khắc.
- Tốt, hãy vào vấn đề đi nào. Ngủ gia Tống –Kim –Victoria –Rooney –Ferreira đã kết đồng minh, vậy ý đồ của các vị há cũng muốn đi lệch đường pháp luật.
Quả nhiên như vậy, trong thế giới ngầm nghiêm cấm chia phe, nhưng nếu cứ nhất nhất tuân theo chỉ sợ một ngày pháp luật vô phương cứu vãn. Bởi luật do con người đặt ra tất cũng do con người thay đổi. Ai cũng hiểu đạo lí này, nhưng trước hết vẫn là thử nhau đi đã.
- Mọi chuyện đã rõ rồi, tôi nghĩ chúng ta cũng không cần vòng vo xét đoán.
Diệp Thuần đặt lên bàn một xấp tài liệu, thoải mái đưa về phía đối phương.
Và ngay từ những con chữ đầu tiên, đã đủ khiến Roman Abrammovich hầm hầm giận giữ.
“Rầm”
Bàn bị dộng một cú đấm, tiếng động bật ra đanh thép và chắc nịch.
- Các vị khinh người.
Dương Dạ Vũ thuận tay đẩy li rượu đang nghiêng xuống đất. Tỏ vẻ hồ nghi nhìn đến bản hợp đồng, xong hàng chân mày đang nhíu chặt chợt giản ra, như thể chuyện nghiêm trọng gì cũng chưa có phát sinh.
Nhưng mà như vậy, Diệp Thuần ở bên cạnh lại không khỏi đăm chiu.
- Ông Roman Abrammovich còn cảm thấy chưa hài lòng? Phải chăng quá tham lam rồi?
Hoàn hảo cất lời, thật nhanh chóng đem phẫn nộ của đối phương phanh phui toàn bộ.
“Ầm”
Cái bàn ăn hoa lệ cuối cùng cũng bị hủy trên tay của chính chủ nhân nó. Roman Abrammovich huýt một hồi sáo lanh lảnh, tức thì từng tốp người bận đồ đỏ xông vào phòng, vừa bảo hộ hắn vừa chế trụ đàn em của Dương Dạ Vũ cùng Diệp Thuần.
Hai người cố gắng kháng cự để tháo lui, trên du thuyền trong phút chốc lại nổ ra một trận gió tanh mưa máu.
Căn phòng náo loạn, dưới đèn mờ loang loáng bóng người. Súng nhả đạn liên phanh, âm thanh ầm ĩ vang lên, hòa cùng điệu gió ca sóng vỗ.
Dương Dạ Vũ và một nhóm quân mở đường nhảy xuống tàu nhỏ đã chuẩn bị sẵn. Trong khi đó, Diệp Thuần vẫn còn kẹt lại bên trong.
3..2..1… Quân của Roman Abrammovich truy đuổi ráo riết, cuối cùng kẻ mất người còn, tàu chạy!
Dương Dạ Vũ lạnh lùng ra lệnh, bánh lái xoay, bọt nước tung lên, một phút sau, Diệp Thuần tung người nhảy xuống, muộn. Thật sự muộn. Mà không rõ là vô ý hay hữu tình.
Khoảng cách dần chuyển từ gần ra xa, và dẫu thế nào vẫn không thể quay đầu trở lại.
Tàu cứ băng băng hướng về bờ, bỏ đi tất cả.
…
Khoảnh khắc này tột cùng Diệp Thuần có thể hiều, cái gì gọi là cảm giác của một con tốt thế thân.
Bản hợp đồng đó là do Dương Dạ Vũ tráo, bỏ lại hắn cũng là Dương Dạ Vũ cố tình, mà bây giờ hắn mới có thể nhận ra, thật quá kém cỏi.
Diệp Thuần vẫn biết là Dương Dạ Vũ sẽ không từ bỏ cơ hội làm cho hắn tổn thương, nhưng vẫn không ngờ lại nhanh như vậy, mà cảm giác này, chung qui cũng không mấy dễ chịu.
…
Ý thức từng mảnh rời rạc mơ hồ, cũng tại vết thương trên tay làm hắn mất máu, mà cũng một phần nước sông thật lạnh, hắn lại ở một lúc uống nhiều nước lạnh như vậy, làm sao không khỏi mệt mỏi.
Một phút lại thêm một phút chìm sâu hơn, cơ thể nặng nề đến nỗi không có khả năng cử động.
Nhưng mà Diệp Thuần biết, bản thân hắn sẽ không có vô nghĩa chết đi như vậy.
…
…
Sân bay Novy, thành phố Khabarovsk…
Lại là một buổi sáng, tính từ đêm đó chẳng qua cộng thêm hai ngày. Thực sự nói, chậm không chậm, mà nhanh cũng không nhanh, thời gian mỗi phút mỗi giây trôi qua đều bình đẳng. Nhưng từ đó cũng đủ sức làm thay đổi một số chuyện.
Giống như là có thêm trong vali một bản hợp đồng mĩ mãn.
Mà thời điểm này, chính là Dương Dạ Vũ đang xách cái vali đó chuẩn bị lên máy bay.
Tâm tình một phút thả lỏng vô cùng thoải mái, chỉ là quên mất một người cùng với cảm thụ của hắn.
- Boss!
Anna từ chỗ làm thủ tục chạy đến, hơi gấp gáp kêu khiến cho Dương Dạ Vũ thoáng dừng lại. Đã lâu rồi người con gái này không có bộc lộ thái độ nôn nóng như vậy. Phải chăng lần này phá lệ cũng vì Diệp Thuần.
Vẫn là đúng như anh đoán, lời tiếp theo liền nhắc đến Diệp Thuần:
- Diệp Thiếu chủ vẫn chưa quay lại, dẫu sao cũng là đồng bạn…
Cô gái này hôm nay đặc biệt lắm lời, trái qui củ, mà như vậy nên Dương Dạ Vũ lập tức một tiếng cắt ngang:
- Không cần để tâm, hắn đã đến chỗ hẹn kế tiếp rồi.
Lời này quả thực nói dối, bất quá cũng để Anna an tâm, hành sự của anh chính là không cần ai xen vào. Hôm đó hoàn hảo sắp xếp Diệp Thuần trở thành nạn nhân trong cuộc thương thuyết chính là cho ngày hôm sau dễ dàng đàm luận với Roman Abrammovich, thuận lợi thu về bản hợp đồng giá trị. Nói ra hắn đóng thật tròn vai, nhưng là Dương Dạ Vũ không lường trước được đến nay hắn vẫn im hơi bặt tích, không nói là chết rồi, chỉ cần còn sống thì Diệp Thuần chắc chắn sẽ không đi nỗi cũng sẽ bò đến điểm hẹn kế tiếp đúng theo dự định. Cho nên hắn chết rồi cũng tốt, không chết cũng tốt, anh vẫn là theo lịch trình lên đường.
Dương Dạ Vũ một khắc bước qua Anna để đi tiếp thì vô thức nhận ra, bản thân như thế nào đã trở nên tàn nhẫn hơn rất nhiều. Đối mặt với một số việc cũng vô cùng thoải mái.
…
…
“Tít tít… tít.. tít tít…”
Âm thanh vô vị của máy móc vẫn cứ chậm chạp kêu lên, căn phòng này ngoại trừ một cái giường bằng gỗ đàn lớn và bộ rèm màu ngọc lưu li thì chủ đạo vẫn là máy móc.
“Cạch”
Cửa bị đẩy ra, theo đó một người đi vào, thân hình cao ráo đóng trong bộ vest màu xám bạc, cử động phi thường linh hoạt.
Từng bước lại gần chiếc giường giữa phòng, đôi con ngươi màu caffe đột nhiên xoáy mạnh…1 vòng… 2 vòng… khoảnh khắc rút đi toàn bộ băng giá, chỉ còn lưu lại một tia ôn hòa mà mị hoặc.
Chậm rãi nhìn đến người đang hôn mê trên giường, cảm giác tựa như đang nhìn vào gương, cả hai giống nhau đến ngoạn mục. Chỉ khác sắc mặt của người kia hiển nhiên tái nhợt hơn nhiều.
Trên đời sẽ có hai người bẩm sinh giống nhau như vậy sao?
Ngoại trừ là song sinh thì sẽ không còn khả năng nào khác.
Vậy đến cuối cùng, ai mới là ai?
Diệp Thuần… I.G?
Ban công lộng gió, sàn gỗ đã thấm ướt hơi sương và trên lan can chỉ còn đọng lại một lớp nắng mỏng manh màu vàng nhạt.
Từng tia yếu ớt cố vươn mình, khe khẽ chạm vào đường sóng lượn cầu kì trên khung tranh bằng kim loại.
“Cộc cộc cộc… Cộc! Cộc! Cộc!”
Tiếng gõ cửa ban đầu lịch thiệp nhẹ nhàng rồi dần dần trở nên thô bạo. Và bên kia đã không còn kiên nhẫn, cảm giác như chính mình đang phải đợi chờ trong tĩnh lặng vô biên thật sự khiến người ta mệt mỏi.
“Cạch”
Chốt khóa bật ra sau cú vặn chìa, bước chân đánh “cộp cộp” trên sàn vang lên rồi vọng vào khoảng không trống rỗng, hơi vội vã, hơi thoáng nỗi lo âu.
Dương Dạ Vũ nhíu mày đứng trước giường, trầm ngâm. Đoạn cánh tay trì trệ nâng lên, chạm vào trán của Diệp Thuần.
Nóng!
Người trên giường hơi cựa mình quay lại, đôi mắt vẫn nhắm nghiền mê mang, thi thoảng rên lên khe khẽ.
Dương Dạ Vũ chăm chú nhìn đến cánh tay của hắn, quả nhiên bị thương không nhẹ, đã bắt đầu sưng đỏ cả lên.
“Ting ting ting ting ting ting…”
Đồng hồ quả lắc treo tường gõ sáu nhịp chuông, lanh lảnh ngân nga trong không gian lặng lẽ.
Dương Dạ Vũ đi lấy cho Diệp Thuần một bộ vest sẫm màu, vừa quăng phịch trên giường vừa lạnh lùng cất tiếng:
- Cậu còn 30 phút để chuẩn bị.
Diệp Thuần chậm chạp mở mắt, khẽ cau mày lầm bầm, xong vẫn lì lợm nằm im, lại còn với lấy chăn đắp phủ qua đầu. Bây giờ hắn thật sự rất lười biếng, cảm giác mệt mỏi đang xâm lấn toàn cơ thể, ở tay đau buốt, đầu ong lên, căn bản muốn ngồi dậy cũng thấy không đủ sức.
Nhưng Dương Dạ Vũ lại không biết điều đó, cho nên mới một lúc đã mất kiên nhẫn. Khoảnh khắc đôi mắt trở nên sắc nhọn, bờ môi băng giá thốt ra từng lời đanh thép đầy nguy hiểm:
- Tôi đếm từ một đến ba, nếu cậu không đứng dậy, tôi sẽ đích thân thay đồ cho cậu! Dứt lời liền xách bộ đồ lại gần Diệp Thuần, hung hãn lật tung tấm chăn bông to sụ. Diệp Thuần thở hắt, tức giận đạp chân, may mắn làm cho cái gối bay khỏi giường.
Thân thủ dồn hết sức vung tay đẩy Dương Dạ Vũ ra xa, không ngờ lại làm động đến vết thương, đau buốt. Bị như vậy nhưng hắn cũng không có nửa điểm biểu lộ ra, chỉ có dưới ánh điện ngủ lờ mờ sắc mặt hơi tái thêm một chút.
Diệp thuần giật lấy bộ vest từ chỗ Dương Dạ Vũ, nhanh chóng phóng vào toilet để thay đồ.
…
Sông Amur (Hắc Long Giang) về đêm giống hệt như cái tên của nó, kiêu hãnh, oai hùng với ầm ầm sóng lớn, rộng lớn thênh thang với thế nước trập trùng.
Đậu nghênh ngang giữa lòng sông là một du thuyền đồ sộ, toàn thân nó được bọc bởi lớp sơn màu khói trắng, tầng tầng ô cửa rực sáng ánh đèn, cột khói động cơ nhả ra đâm thẳng lên trời giống như tạo thành một đám mây đen vầng vũ.
Du thuyền này nếu không phải là chiếc Eclipse của tỷ phú Nga Roman Abrammovich thì còn có thể là gì?
Nhưng mà, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây bằng cách thức rềnh rang như vậy? Phải chăng chỉ đơn thuần là đi du lịch? Hay vẫn còn một mục đích xa hơn?
…
“Cộp cộp cộp…”
Những chiếc đế giày màu đen gõ từng tiếng rắn chắc xuống sàn, mạnh mẽ dội vào hai dãy tường dọc hành lang một chuỗi âm thanh trầm đanh thép.
Đoàn người nối gót theo viên trợ lí, ai ai cũng đóng vest đen, khuôn mặt biểu lộ duy nhất một loại cảm xúc nghiêm trang lạnh lẽo.
Dẫn đầu đoàn người là hai chàng trai, một kẻ ánh mắt sắt sảo thâm thúy dò xét bốn phương, một kẻ lại điềm nhiên bỏ qua tất thảy.
“Cộp!”
Dừng bước trước phòng tiệc nhỏ, đám tùy tùng bị giữ chân, và chỉ có duy nhất hai chàng trai được bước vào “hang cọp”.
Biết trước là nguy hiểm trùng vây nhưng vẫn không thể quay đầu trở lại .
…
Không gian ấm lên với ánh đèn dịu màu lục nhạt, giữa căn phòng là một bàn ăn lớn, bên trên phủ lụa đỏ tươi.
Chủ nhân của du thuyền đã đợi sẵn, hắn là một người đàn ông trung niên, ăn vận lịch lãm, ấn đường ở trán tụ thành một vệt đen u đặc, ẩn ẩn toát ra luồn khí gian tà chết chóc.
Hai chàng trai lịch sự cuối chào, xong thuận tiện ngồi vào vị trí được sắp xếp.
Roman Abrammovich âm thầm quan sát hai người khách quí, đoạn mỉm cười quái dị rồi đưa tay ra hiệu “mời”.
Dương Dạ Vũ và Diệp Thuần cùng ngồi xuống, từ đầu đến cuối chẳng liếc nhìn nhau đến một lần, nhưng thay vì động đũa thì cả hai lại chọn nâng lên cốc rượu Vang.
- Ông Roman Abrammovich, mời!
Giọng nam trầm ấm của Phương Đông cất lên, khi phát ngôn bằng Anh ngữ lại càng làm tăng thêm nét từ tính mê người và sự phóng khoáng.
Nhấp một ngụm rượu tỏ lòng thành, cả hai chàng trai đều thử một lần dâng tính mạng mình cho quỉ dữ.
Roman Abrammovich nhìn họ, hài lòng gật đầu. Những vị trước mặt đây có lẽ đủ nguy hiểm để cho hắn không lảng phí thời gian trong vô vị.
- Dương Tổng, Diệp Tổng, từ khi tôi lãnh đạo tổ chức ngầm ở Nga đến nay đã hơn hai mươi mấy năm, so với các người hẳn vẫn là tiền bối.
Hai chữ cuối cùng được phát âm bằng tiếng Trung thật rành rọt, người kia dường như muốn chứng tỏ uy quyền ngay từ những phút đầu tiên.
Dương Dạ Vũ và Diệp Thuần bình thản gật đầu, nếu không vì tình hình thế giới ngầm đang chia rẽ, bọn họ cần trợ thủ ngang cơ thì cả hai sẽ chẳng ngại ngần mà tặng cho hắn một tòa nhà mười ba tầng tráng lệ.
- Bởi vì là hậu bối nên chúng tôi mới diện kiến ông.
Dương Dạ Vũ lạnh lùng lên tiếng, li rượu đánh cộp lên bàn, chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong li, xong vẫn không thể vượt thành cốc bằng pha lê mà rơi ra ngoài.
Cuối cùng sông có rộng đến đâu thì nước sông vẫn không thể tự do tự tại.
Nối tiếp hành động của Dương Dạ Vũ, Diệp Thuần châm thêm rượu cho đối thủ, từng giọt long lanh tinh khiết rót vào li, khéo léo cuộn thành một vòng cung tuyệt mĩ.
Khuôn khổ của sông là định bởi hai bờ. Hắc Long Giang dẫu mênh mông thế nước thì vẫn mãi chỉ là cái lỏm nhỏ so với đại dương.
Roman Abrammovich biến sắc, ấn đường như sâu hơn. Nhịp độ cuộc nói chuyện cũng vì vậy lệch đi mấy khắc.
- Tốt, hãy vào vấn đề đi nào. Ngủ gia Tống –Kim –Victoria –Rooney –Ferreira đã kết đồng minh, vậy ý đồ của các vị há cũng muốn đi lệch đường pháp luật.
Quả nhiên như vậy, trong thế giới ngầm nghiêm cấm chia phe, nhưng nếu cứ nhất nhất tuân theo chỉ sợ một ngày pháp luật vô phương cứu vãn. Bởi luật do con người đặt ra tất cũng do con người thay đổi. Ai cũng hiểu đạo lí này, nhưng trước hết vẫn là thử nhau đi đã.
- Mọi chuyện đã rõ rồi, tôi nghĩ chúng ta cũng không cần vòng vo xét đoán.
Diệp Thuần đặt lên bàn một xấp tài liệu, thoải mái đưa về phía đối phương.
Và ngay từ những con chữ đầu tiên, đã đủ khiến Roman Abrammovich hầm hầm giận giữ.
“Rầm”
Bàn bị dộng một cú đấm, tiếng động bật ra đanh thép và chắc nịch.
- Các vị khinh người.
Dương Dạ Vũ thuận tay đẩy li rượu đang nghiêng xuống đất. Tỏ vẻ hồ nghi nhìn đến bản hợp đồng, xong hàng chân mày đang nhíu chặt chợt giản ra, như thể chuyện nghiêm trọng gì cũng chưa có phát sinh.
Nhưng mà như vậy, Diệp Thuần ở bên cạnh lại không khỏi đăm chiu.
- Ông Roman Abrammovich còn cảm thấy chưa hài lòng? Phải chăng quá tham lam rồi?
Hoàn hảo cất lời, thật nhanh chóng đem phẫn nộ của đối phương phanh phui toàn bộ.
“Ầm”
Cái bàn ăn hoa lệ cuối cùng cũng bị hủy trên tay của chính chủ nhân nó. Roman Abrammovich huýt một hồi sáo lanh lảnh, tức thì từng tốp người bận đồ đỏ xông vào phòng, vừa bảo hộ hắn vừa chế trụ đàn em của Dương Dạ Vũ cùng Diệp Thuần.
Hai người cố gắng kháng cự để tháo lui, trên du thuyền trong phút chốc lại nổ ra một trận gió tanh mưa máu.
Căn phòng náo loạn, dưới đèn mờ loang loáng bóng người. Súng nhả đạn liên phanh, âm thanh ầm ĩ vang lên, hòa cùng điệu gió ca sóng vỗ.
Dương Dạ Vũ và một nhóm quân mở đường nhảy xuống tàu nhỏ đã chuẩn bị sẵn. Trong khi đó, Diệp Thuần vẫn còn kẹt lại bên trong.
3..2..1… Quân của Roman Abrammovich truy đuổi ráo riết, cuối cùng kẻ mất người còn, tàu chạy!
Dương Dạ Vũ lạnh lùng ra lệnh, bánh lái xoay, bọt nước tung lên, một phút sau, Diệp Thuần tung người nhảy xuống, muộn. Thật sự muộn. Mà không rõ là vô ý hay hữu tình.
Khoảng cách dần chuyển từ gần ra xa, và dẫu thế nào vẫn không thể quay đầu trở lại.
Tàu cứ băng băng hướng về bờ, bỏ đi tất cả.
…
Khoảnh khắc này tột cùng Diệp Thuần có thể hiều, cái gì gọi là cảm giác của một con tốt thế thân.
Bản hợp đồng đó là do Dương Dạ Vũ tráo, bỏ lại hắn cũng là Dương Dạ Vũ cố tình, mà bây giờ hắn mới có thể nhận ra, thật quá kém cỏi.
Diệp Thuần vẫn biết là Dương Dạ Vũ sẽ không từ bỏ cơ hội làm cho hắn tổn thương, nhưng vẫn không ngờ lại nhanh như vậy, mà cảm giác này, chung qui cũng không mấy dễ chịu.
…
Ý thức từng mảnh rời rạc mơ hồ, cũng tại vết thương trên tay làm hắn mất máu, mà cũng một phần nước sông thật lạnh, hắn lại ở một lúc uống nhiều nước lạnh như vậy, làm sao không khỏi mệt mỏi.
Một phút lại thêm một phút chìm sâu hơn, cơ thể nặng nề đến nỗi không có khả năng cử động.
Nhưng mà Diệp Thuần biết, bản thân hắn sẽ không có vô nghĩa chết đi như vậy.
…
…
Sân bay Novy, thành phố Khabarovsk…
Lại là một buổi sáng, tính từ đêm đó chẳng qua cộng thêm hai ngày. Thực sự nói, chậm không chậm, mà nhanh cũng không nhanh, thời gian mỗi phút mỗi giây trôi qua đều bình đẳng. Nhưng từ đó cũng đủ sức làm thay đổi một số chuyện.
Giống như là có thêm trong vali một bản hợp đồng mĩ mãn.
Mà thời điểm này, chính là Dương Dạ Vũ đang xách cái vali đó chuẩn bị lên máy bay.
Tâm tình một phút thả lỏng vô cùng thoải mái, chỉ là quên mất một người cùng với cảm thụ của hắn.
- Boss!
Anna từ chỗ làm thủ tục chạy đến, hơi gấp gáp kêu khiến cho Dương Dạ Vũ thoáng dừng lại. Đã lâu rồi người con gái này không có bộc lộ thái độ nôn nóng như vậy. Phải chăng lần này phá lệ cũng vì Diệp Thuần.
Vẫn là đúng như anh đoán, lời tiếp theo liền nhắc đến Diệp Thuần:
- Diệp Thiếu chủ vẫn chưa quay lại, dẫu sao cũng là đồng bạn…
Cô gái này hôm nay đặc biệt lắm lời, trái qui củ, mà như vậy nên Dương Dạ Vũ lập tức một tiếng cắt ngang:
- Không cần để tâm, hắn đã đến chỗ hẹn kế tiếp rồi.
Lời này quả thực nói dối, bất quá cũng để Anna an tâm, hành sự của anh chính là không cần ai xen vào. Hôm đó hoàn hảo sắp xếp Diệp Thuần trở thành nạn nhân trong cuộc thương thuyết chính là cho ngày hôm sau dễ dàng đàm luận với Roman Abrammovich, thuận lợi thu về bản hợp đồng giá trị. Nói ra hắn đóng thật tròn vai, nhưng là Dương Dạ Vũ không lường trước được đến nay hắn vẫn im hơi bặt tích, không nói là chết rồi, chỉ cần còn sống thì Diệp Thuần chắc chắn sẽ không đi nỗi cũng sẽ bò đến điểm hẹn kế tiếp đúng theo dự định. Cho nên hắn chết rồi cũng tốt, không chết cũng tốt, anh vẫn là theo lịch trình lên đường.
Dương Dạ Vũ một khắc bước qua Anna để đi tiếp thì vô thức nhận ra, bản thân như thế nào đã trở nên tàn nhẫn hơn rất nhiều. Đối mặt với một số việc cũng vô cùng thoải mái.
…
…
“Tít tít… tít.. tít tít…”
Âm thanh vô vị của máy móc vẫn cứ chậm chạp kêu lên, căn phòng này ngoại trừ một cái giường bằng gỗ đàn lớn và bộ rèm màu ngọc lưu li thì chủ đạo vẫn là máy móc.
“Cạch”
Cửa bị đẩy ra, theo đó một người đi vào, thân hình cao ráo đóng trong bộ vest màu xám bạc, cử động phi thường linh hoạt.
Từng bước lại gần chiếc giường giữa phòng, đôi con ngươi màu caffe đột nhiên xoáy mạnh…1 vòng… 2 vòng… khoảnh khắc rút đi toàn bộ băng giá, chỉ còn lưu lại một tia ôn hòa mà mị hoặc.
Chậm rãi nhìn đến người đang hôn mê trên giường, cảm giác tựa như đang nhìn vào gương, cả hai giống nhau đến ngoạn mục. Chỉ khác sắc mặt của người kia hiển nhiên tái nhợt hơn nhiều.
Trên đời sẽ có hai người bẩm sinh giống nhau như vậy sao?
Ngoại trừ là song sinh thì sẽ không còn khả năng nào khác.
Vậy đến cuối cùng, ai mới là ai?
Diệp Thuần… I.G?
/21
|