Edit: mèo suni
Tứ Đại Đế Quốc không giống nhau, triều đình Hoa quốc không theo chế độ chính trị chuyên chế, mà áp dụng chế độ ngược lại là chế độ có quốc hội. Phụ thân của Luật Cung Thương - Luật Chấn Thanh, chính là một trong những người có quyền lực cao nhất ở đế quốc - đệ nhị nguyên lão Nguyên Lão Hội.
Lúc khai quốc chắc người ở nguyên lão hội đã sớm đoán được đế chế ngang ngược và cực đoan như quân chủ chuyên chế sẽ lụn bại nên Nguyên Lão Hội mới nghỉ ra chế độ này. Và nghị muốn tận dụng nó làm trung tâm của Thanh Minh.
Lúc đầu, người trong Hội Nguyên Lão thật sự không phụ sự kì vọng của những khai quốc công thần, làm việc liêm khiết, yêu dân như con, giúp cho Hoa Quốc trở thành quốc gia có thực lực đứng đầu Tứ Đại Đế Quốc.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, cho dù chế độ tốt thế nào cũng không ngăn được lòng người mục nát. Đến thế hệ của Luật Chấn Thanh, bên ngoài của Hội Nguyên Lão còn rất đẹp đẽ nhưng bên trong đã mục nát đến cùng cực. Mà thực lực của Hoa quốc, từ thứ nhất đã rơi xuống thứ ba, chỉ có thể bổ sung nguồn tài nguyên thiếu thốn từ đế quốc Tu Tháp.
Có một lần Luật Chấn Thanh muốn thay đổi cục diện này, nhưng trong năm tên nguyên lão đối lập với ông có tên Đệ Nhất Nguyên Lão chỉ cần hắn có kế hoạch hơi bất lợi, lập tức thay nhau gây áp lực.
Mấy lần như vậy, hai bên cũng coi nhau là cái đinh trong mắt. Khó có cơ hội Luật Chấn Thanh có nhược điểm rơi vào trong tay bọn họ, những kẻ thù chính trị dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, muốn mượn cơ hội đuổi Luật Chấn Thanh ra Hội Nguyên Lão.
Nhưng dù sao Luật Chấn Thanh đã làm vài chục năm ờ chúc vị Đệ Nhị Nguyên Lão, cho dù không cầm quyền trong Quốc Hội, nhưng thanh danh, nhân phẩm của hắn đều đứng nhất ở meo*suni* Nguyên Lão Hội. Cộng thêm chuyện mật thơ liên quan đến danh dự của Thánh Điện Quang Minh vẫn còn ở trong tayLuật Chấn Thanh, làm bọn dien^dan&le$quy@don hắn không dám làm quá quyết liệt.
Ngại chuyện này sẽ bị người dân dị nghị, những kẻ thù chính trị trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám lựa chọn thủ đoạn quá mạnh mẽ, vanà để cho hắm tham gia chính sự như cũ, nhưng lại bí mật dùng lý do Lùng bắt đào phạm Luật Cung Thương , phái người giám thị nhất cử nhất động của hắn, hơn nữa không cho hắn tự tiện đi ra ngoài, thật rá là đang giam lỏng hắn.
Nếu là bình thường, Luật Chấn Thanh chắc chắn sẽ nuốt không trôi giọng điệu này, nhất định sẽ đại náo một cuộc, hung hăng đáo trả kẻ thù chính trị.
Nhưng bây giờ tung tích nhi tử không rõ, Lệnh Truy Nã lại có khắp nơi, hắn sợ nếu mình gây cho kẻ địch thêm sự bực tức, nhi tử sẽ bị kẻ địch trả thù gấp bội, tạm thời chỉ có thể im hơi lặng tiếng, kết minh với một vị trưởng lão khác âm thầm thảo luận làm sao vượt qua sóng gió lần này.
Một ngày này, Luật Chấn Thanh vẫn xuất hiện tại phòng nghị sự của Hội Nguyên Lão như cũ. Một ly trà, một quyển sách lẳng lặng ngồi ở góc, không hề quan tâm đến chính sự. Bởi vì hắn hiểu rõ, cho dù hắn có tham gia hay không, cuối cùng lúc hắn đưa ra đề nghị cuă mình cũng sẽ bị bác bỏ.
Hội nghị thảo luận tiến hành được một nửa, tên Nguyên Lão ủng hộ Luật Chấn Thanh lấy cớ muốn đi nhà xí, lúc đi qua trước mặt Luật Chấn Thanh thì cúc áo mạ vàng trên ống tay áo chợt tróc ra, rơi vào trang sách Luật Chấn Thanh đang đọc.
Mặt Luật Chấn Thanh không thay đổi thu cúc áo, cũng không mở ra. Hắn rất có kiên nhẫn đợi một chút về đến nhà đi vào thư phòng, kiểm tra cấm chế, xác định không có ai rình nghe lén, mới lấy cúc áo ra, lột lớp da kim loại bên ngoài ra, lấy tờ giấy nho nhỏ bên trong ra.
Sắc mặt của hắn từ từ biến đổi theo nội dung trên tờ giấy, sau khi xem xong, hắn lắc đầu một cái: Tỷ lệ thành công quá thấp, cũng quá mạo hiểm, không thể thực hiện được.
Hắn cầm bút lông ngỗng lên vừa định viết hồi âm, ngay lúc này lại nhạy bén nhận ra trong không khí có sự biến đổi. Nhưng sau khi tập trung nghiên cứu, lại cảm thấy không có chuyện gì xảy ra. Bốn phía vẫn an tĩnh như cũ, không giống như đã có chuyện xảy ra.
Ha, chẳng lẽ còn mong đợi có ai tới cứu ta hay sao? Luật Chấn Thanh tự giễu mà cười, cúi đầu mới vừa viết một chữ, cửa phòng chợt bị người đẩy ra.
Người đi vào trên đầu đội mũ che đến tận mi mất, làm cho phân nửa gương mặt của hắn chìm trong bóng tối. Nhưng dù là thân hình hay cử chỉ cũng có thể nhận ra, hắn không phải người của Luật gia.
Thấy thế, Luật Chấn Thanh cho là kẻ thù chính trị được voi đòi tiên, phái người giám thị mình còn chưa đủ, còn phải phái người tới hạ nhục mình, không khỏi giận tím mặt: Không có phân phó lại dám tự tiện xông vào phòng của ta, chủ tử ngươi là ai? Cút về nói cho hắn biết, đừng tưởng rằng ta thất thế mà có thể bỏ đá xuống giếng! Các ngươi sỉ nhục ta bao nhiêu, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại cho chúng!
Nghe vậy, người nọ cũng không giận ngược lại cười: Tính khí Bá phụ thật là ngay thẳng. Ngài không nhận ra ta sao? Tối hôm qua chúng ta mới trò chuyện.
Luật Chấn Thanh sửng sốt: Ngươi -- ngươi là?
Ta là bằ hữu của lệnh lang, Mạnh Nguyên phủ. Nói xong, hắn gở mũ xuống, khom lưng hành lễ voiứ Luật Chấn Thanh.
Thì ra là lại là ngươi. Tối hôm qua Luật Chấn Thanh mới vừa thấy hắn thì ập tức hoài nghi người này là thám tử kẻ thù chính trị phái tới. Dù sao phong thư gây bất lợi cho Thánh Điện Quang Minh vẫn còn trong tay hắn, kẻ thù chính trị tất nhiên sẽ tìm cách thu lại. Chiêu bài thân tình này đánh ra cưng không tệ, đáng tiếc không lâu trước đây hắn mới vừa nói với nhi tử, đã dặn dò hắn không cần trở về nữa.
Nghĩ như vậy, Luật Chấn Thanh tức giận phất phất tay, vừa muốn đuổi Thám tử này đi, trong phòng lại chạy vào hai người, cũng là ăn mặt che đi một phần gương mặt. Nhưng một người trong đó lại có nhìn hết sức quen mắt.
Hắn nhìn chằm chằm người nọ mấy lần, đột nhiên nghĩ ra được cái gì, suýt nữa hét thành tiếng. Miễn cưỡng bình tâm lại, hắn nhỏ giọng nói: Tiểu Thương, là ngươi sao?
Phụ thân, là ta! Người nọ đột nhiên vén mũ lên, lộ ra gương mặt đầy rỗ hồng.
Mặc dù đã ngụy trang, nhưng tình nghĩaphụ tử vài chục năm, làm sao Luật Chấn Thanh không nhận ra đó chính là Luật Cung Thương, nhi tử hắn yêu thương.
Tiểu Thương, làm sao ngươi chạy nơi này? Quá nguy hiểm!
Phụ thân, họa là ta gây ra, cục diện rối rắm này nên để ta giải quyết.
Ngươi. . . . . . Đối mặt voiứ ít lần nhi tử kiên định như vậy, trong lúc này Luật Chấn Thanh nói không ra lời. Vừa vui mừng vì nhi tử đã có ý thức trách nhiệm với việc mình làm, đã là một nam tử hán chân chính, lại lo lắng hắn bị bắt đi.
Nghĩ đến người giám thị ngày đêm ở nơi này, mặt Luật Chấn Thanh biến sắc: Hỏng bét! Trong nhà có hơn trăm mật thám ngày đêm tuần tra giám thị, các ngươi sẽ bị phát hiện!
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên, vừa đúng lúc hóa giải sự lo lắng của hắn: Các hạ không cần phải lo lắng, chúng ta đã nghĩ cách tránh những tai mắt đó, sẽ không bị bọn họ phát hiện.
Người kia nói, vừa đóng cửa phòng, vừa gở mũ xuống, lộ dung nhan hoàn mỹ và tươi trẻ: Ta cũng là bằng hưữ của lệnh lang, ba người chúng ta cùng nhau thương lượng lám sao cứu các hạ.
Các ngươi. . . . . .
Luật Chấn Thanh có chút do dự, nhưng thấy ánh mắt kiên định của nhi tử, cuối cùng lựa chọn tin tưởng hai người trẻ tuổi này. Đa tạ các ngươi, lúc nào thì Tiểu Thương có thề kết giao với những bằng hữu xuất sắc như thế, cũng không nhắc qua với ta.
Những chuyện này sau này hãy nói, hiện tại xin các hạ kể cho chúng ta biết tình huống thật rõ ràng, chúng ta mới có thể nghĩ cách cứu ngài.
Cứu ta? Trên mặt Luật Chấn Thanh xẹt qua một chút lo lắng, nói đơn giản đợt sự việc này, lắc đầu nghiến lợi nói: Lão đầu Viên Tỉnh kia thân là Đệ Nhất Nguyên Lão, là kẻ thù chính trị nhiều năm của ta, hôm nay thật vất vả bắt được nhược điểm của ta, sao hắn chịu dễ dàng bỏ qua cho ta. Nhẹ thì đuổi ta ra Hội Nguyên Lão, nặng thì cũng có thể làm ta nhà tan
Tứ Đại Đế Quốc không giống nhau, triều đình Hoa quốc không theo chế độ chính trị chuyên chế, mà áp dụng chế độ ngược lại là chế độ có quốc hội. Phụ thân của Luật Cung Thương - Luật Chấn Thanh, chính là một trong những người có quyền lực cao nhất ở đế quốc - đệ nhị nguyên lão Nguyên Lão Hội.
Lúc khai quốc chắc người ở nguyên lão hội đã sớm đoán được đế chế ngang ngược và cực đoan như quân chủ chuyên chế sẽ lụn bại nên Nguyên Lão Hội mới nghỉ ra chế độ này. Và nghị muốn tận dụng nó làm trung tâm của Thanh Minh.
Lúc đầu, người trong Hội Nguyên Lão thật sự không phụ sự kì vọng của những khai quốc công thần, làm việc liêm khiết, yêu dân như con, giúp cho Hoa Quốc trở thành quốc gia có thực lực đứng đầu Tứ Đại Đế Quốc.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, cho dù chế độ tốt thế nào cũng không ngăn được lòng người mục nát. Đến thế hệ của Luật Chấn Thanh, bên ngoài của Hội Nguyên Lão còn rất đẹp đẽ nhưng bên trong đã mục nát đến cùng cực. Mà thực lực của Hoa quốc, từ thứ nhất đã rơi xuống thứ ba, chỉ có thể bổ sung nguồn tài nguyên thiếu thốn từ đế quốc Tu Tháp.
Có một lần Luật Chấn Thanh muốn thay đổi cục diện này, nhưng trong năm tên nguyên lão đối lập với ông có tên Đệ Nhất Nguyên Lão chỉ cần hắn có kế hoạch hơi bất lợi, lập tức thay nhau gây áp lực.
Mấy lần như vậy, hai bên cũng coi nhau là cái đinh trong mắt. Khó có cơ hội Luật Chấn Thanh có nhược điểm rơi vào trong tay bọn họ, những kẻ thù chính trị dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, muốn mượn cơ hội đuổi Luật Chấn Thanh ra Hội Nguyên Lão.
Nhưng dù sao Luật Chấn Thanh đã làm vài chục năm ờ chúc vị Đệ Nhị Nguyên Lão, cho dù không cầm quyền trong Quốc Hội, nhưng thanh danh, nhân phẩm của hắn đều đứng nhất ở meo*suni* Nguyên Lão Hội. Cộng thêm chuyện mật thơ liên quan đến danh dự của Thánh Điện Quang Minh vẫn còn ở trong tayLuật Chấn Thanh, làm bọn dien^dan&le$quy@don hắn không dám làm quá quyết liệt.
Ngại chuyện này sẽ bị người dân dị nghị, những kẻ thù chính trị trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám lựa chọn thủ đoạn quá mạnh mẽ, vanà để cho hắm tham gia chính sự như cũ, nhưng lại bí mật dùng lý do Lùng bắt đào phạm Luật Cung Thương , phái người giám thị nhất cử nhất động của hắn, hơn nữa không cho hắn tự tiện đi ra ngoài, thật rá là đang giam lỏng hắn.
Nếu là bình thường, Luật Chấn Thanh chắc chắn sẽ nuốt không trôi giọng điệu này, nhất định sẽ đại náo một cuộc, hung hăng đáo trả kẻ thù chính trị.
Nhưng bây giờ tung tích nhi tử không rõ, Lệnh Truy Nã lại có khắp nơi, hắn sợ nếu mình gây cho kẻ địch thêm sự bực tức, nhi tử sẽ bị kẻ địch trả thù gấp bội, tạm thời chỉ có thể im hơi lặng tiếng, kết minh với một vị trưởng lão khác âm thầm thảo luận làm sao vượt qua sóng gió lần này.
Một ngày này, Luật Chấn Thanh vẫn xuất hiện tại phòng nghị sự của Hội Nguyên Lão như cũ. Một ly trà, một quyển sách lẳng lặng ngồi ở góc, không hề quan tâm đến chính sự. Bởi vì hắn hiểu rõ, cho dù hắn có tham gia hay không, cuối cùng lúc hắn đưa ra đề nghị cuă mình cũng sẽ bị bác bỏ.
Hội nghị thảo luận tiến hành được một nửa, tên Nguyên Lão ủng hộ Luật Chấn Thanh lấy cớ muốn đi nhà xí, lúc đi qua trước mặt Luật Chấn Thanh thì cúc áo mạ vàng trên ống tay áo chợt tróc ra, rơi vào trang sách Luật Chấn Thanh đang đọc.
Mặt Luật Chấn Thanh không thay đổi thu cúc áo, cũng không mở ra. Hắn rất có kiên nhẫn đợi một chút về đến nhà đi vào thư phòng, kiểm tra cấm chế, xác định không có ai rình nghe lén, mới lấy cúc áo ra, lột lớp da kim loại bên ngoài ra, lấy tờ giấy nho nhỏ bên trong ra.
Sắc mặt của hắn từ từ biến đổi theo nội dung trên tờ giấy, sau khi xem xong, hắn lắc đầu một cái: Tỷ lệ thành công quá thấp, cũng quá mạo hiểm, không thể thực hiện được.
Hắn cầm bút lông ngỗng lên vừa định viết hồi âm, ngay lúc này lại nhạy bén nhận ra trong không khí có sự biến đổi. Nhưng sau khi tập trung nghiên cứu, lại cảm thấy không có chuyện gì xảy ra. Bốn phía vẫn an tĩnh như cũ, không giống như đã có chuyện xảy ra.
Ha, chẳng lẽ còn mong đợi có ai tới cứu ta hay sao? Luật Chấn Thanh tự giễu mà cười, cúi đầu mới vừa viết một chữ, cửa phòng chợt bị người đẩy ra.
Người đi vào trên đầu đội mũ che đến tận mi mất, làm cho phân nửa gương mặt của hắn chìm trong bóng tối. Nhưng dù là thân hình hay cử chỉ cũng có thể nhận ra, hắn không phải người của Luật gia.
Thấy thế, Luật Chấn Thanh cho là kẻ thù chính trị được voi đòi tiên, phái người giám thị mình còn chưa đủ, còn phải phái người tới hạ nhục mình, không khỏi giận tím mặt: Không có phân phó lại dám tự tiện xông vào phòng của ta, chủ tử ngươi là ai? Cút về nói cho hắn biết, đừng tưởng rằng ta thất thế mà có thể bỏ đá xuống giếng! Các ngươi sỉ nhục ta bao nhiêu, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại cho chúng!
Nghe vậy, người nọ cũng không giận ngược lại cười: Tính khí Bá phụ thật là ngay thẳng. Ngài không nhận ra ta sao? Tối hôm qua chúng ta mới trò chuyện.
Luật Chấn Thanh sửng sốt: Ngươi -- ngươi là?
Ta là bằ hữu của lệnh lang, Mạnh Nguyên phủ. Nói xong, hắn gở mũ xuống, khom lưng hành lễ voiứ Luật Chấn Thanh.
Thì ra là lại là ngươi. Tối hôm qua Luật Chấn Thanh mới vừa thấy hắn thì ập tức hoài nghi người này là thám tử kẻ thù chính trị phái tới. Dù sao phong thư gây bất lợi cho Thánh Điện Quang Minh vẫn còn trong tay hắn, kẻ thù chính trị tất nhiên sẽ tìm cách thu lại. Chiêu bài thân tình này đánh ra cưng không tệ, đáng tiếc không lâu trước đây hắn mới vừa nói với nhi tử, đã dặn dò hắn không cần trở về nữa.
Nghĩ như vậy, Luật Chấn Thanh tức giận phất phất tay, vừa muốn đuổi Thám tử này đi, trong phòng lại chạy vào hai người, cũng là ăn mặt che đi một phần gương mặt. Nhưng một người trong đó lại có nhìn hết sức quen mắt.
Hắn nhìn chằm chằm người nọ mấy lần, đột nhiên nghĩ ra được cái gì, suýt nữa hét thành tiếng. Miễn cưỡng bình tâm lại, hắn nhỏ giọng nói: Tiểu Thương, là ngươi sao?
Phụ thân, là ta! Người nọ đột nhiên vén mũ lên, lộ ra gương mặt đầy rỗ hồng.
Mặc dù đã ngụy trang, nhưng tình nghĩaphụ tử vài chục năm, làm sao Luật Chấn Thanh không nhận ra đó chính là Luật Cung Thương, nhi tử hắn yêu thương.
Tiểu Thương, làm sao ngươi chạy nơi này? Quá nguy hiểm!
Phụ thân, họa là ta gây ra, cục diện rối rắm này nên để ta giải quyết.
Ngươi. . . . . . Đối mặt voiứ ít lần nhi tử kiên định như vậy, trong lúc này Luật Chấn Thanh nói không ra lời. Vừa vui mừng vì nhi tử đã có ý thức trách nhiệm với việc mình làm, đã là một nam tử hán chân chính, lại lo lắng hắn bị bắt đi.
Nghĩ đến người giám thị ngày đêm ở nơi này, mặt Luật Chấn Thanh biến sắc: Hỏng bét! Trong nhà có hơn trăm mật thám ngày đêm tuần tra giám thị, các ngươi sẽ bị phát hiện!
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên, vừa đúng lúc hóa giải sự lo lắng của hắn: Các hạ không cần phải lo lắng, chúng ta đã nghĩ cách tránh những tai mắt đó, sẽ không bị bọn họ phát hiện.
Người kia nói, vừa đóng cửa phòng, vừa gở mũ xuống, lộ dung nhan hoàn mỹ và tươi trẻ: Ta cũng là bằng hưữ của lệnh lang, ba người chúng ta cùng nhau thương lượng lám sao cứu các hạ.
Các ngươi. . . . . .
Luật Chấn Thanh có chút do dự, nhưng thấy ánh mắt kiên định của nhi tử, cuối cùng lựa chọn tin tưởng hai người trẻ tuổi này. Đa tạ các ngươi, lúc nào thì Tiểu Thương có thề kết giao với những bằng hữu xuất sắc như thế, cũng không nhắc qua với ta.
Những chuyện này sau này hãy nói, hiện tại xin các hạ kể cho chúng ta biết tình huống thật rõ ràng, chúng ta mới có thể nghĩ cách cứu ngài.
Cứu ta? Trên mặt Luật Chấn Thanh xẹt qua một chút lo lắng, nói đơn giản đợt sự việc này, lắc đầu nghiến lợi nói: Lão đầu Viên Tỉnh kia thân là Đệ Nhất Nguyên Lão, là kẻ thù chính trị nhiều năm của ta, hôm nay thật vất vả bắt được nhược điểm của ta, sao hắn chịu dễ dàng bỏ qua cho ta. Nhẹ thì đuổi ta ra Hội Nguyên Lão, nặng thì cũng có thể làm ta nhà tan
/135
|