Editor: ChieuNinh
Nằm mơ! Sắc mặt Phượng Vũ trầm xuống, không chút nào yếu thế trừng mắt về phía Quang Minh Chi Tử.
Thật ra thì lúc mới vừa rồi, nàng đã chú ý tới đám người Luật Cung Thương dưới đài đang hội hợp hướng tới khán đài, hơn nữa cũng đoán được dụng ý của bọn hắn. Một khi Luật Chấn Thanh thoát hiểm, nàng tin tưởng coi như mình thoát thân, Quang Minh Chi Tử cũng sẽ không tùy tiện động thủ với Luật Cung Thương, dù sao Tiểu Thương không phải là bình dân bình thường.
Thậm chí nàng đã nghĩ xong làm sao khiến cho Vân Thâm Lam ngoài ý muốn xuất hiện, làm cho cục diện càng thêm hỗn loạn, mình mới nhân cơ hội tốt chuồn đi.
Nhưng Quang Minh Chi Tử không nên dùng giọng điệu xem thường nói chuyện với nàng như thế.
Thực lực tạm không bằng người thì thế nào? Nàng trời sanh ngông nghênh, vạn vạn không cho phép có người cao cao tại thượng đối với nàng!
—— Chu Tước, xin cho ta mượn lực lượng, không có cất giữ chút nào, hết toàn lực!
Đôi tay giơ kiếm, vượt qua trước mắt, nàng yên lặng nói ở trong lòng.
Cảm nhận được chiến ý (ý chí chiến đấu) của nàng vì bị miệt thị mà phẫn nộ, vốn Chu Tước còn muốn khuyên can liền thu hồi lời nói muốn ngăn cản lại, chỉ nói: Dạ, chủ nhân.
Quang Minh Chi Tử không chút ngoài ý muốn nhìn đến thiên hạ dưới chân mặt đầy quật cường cầm kiếm mà đứng đó, chẳng những không có ý tứ dừng tay, linh lực quanh thân còn quanh quẩn xông ra từng trận. Hào quang màu đỏ tươi ánh lên đôi mắt đen láy của nàng, áo đen cánh tay trắng noãn, làm cho cả người nàng giống như đặt mình trong ngọn lửa, đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông. Đôi mắt hơi phiếm hồng, ẩn chứa trong đó là kiên định càng thêm đoạt lòng người.
Hết thảy mọi thứ, đều làm cho hắn không tự chủ được mà nhớ tới Phượng Điểu bất tử đứng vững vàng ngàn năm mà ý chí không đổi của bọn nó trong truyền thuyết, lấy dũng khí vô thượng dấn thân vào trong lửa mạnh, Dục Hỏa Trùng Sinh, sáng lập kỳ tích một lần lại một lần.
Trái tim của hắn, lại vì vậy mà sinh ra kiêu ngạo mừng rỡ, thậm chí tự hào cho dũng khí của nàng, từ đó cũng có quang vinh. . . . . .
Hắn theo bản năng ấn lên ngực —— có cái gì đó không đúng, rất không thích hợp, làm sao hắn có thể sẽ có loại phản ứng này? Trước kia nếu như đối thủ như vậy, ở trong mắt của hắn không khác nào là tên hề không biết tự lượng sức mình nhảy lên. Nhưng hôm nay, hắn lại vì dũng khí của nàng mà kiêu ngạo. . . . . .
—— Phượng Vũ, đến tột cùng ngươi là người nào? Có thể nhiễu loạn tinh thần của ta nhiều lần. Ta nhất định phải chế phục ngươi, mới hỏi cho kỹ càng ra nhẽ!
Trong mắt Quang Minh Chi Tử đột nhiên hiện vẻ tàn khốc, cổ tay giương lên, trường tiên màu đen xé rách không khí, mang theo tiếng rít bén nhọn nhắm thẳng vào đầu Phượng Vũ mà đánh tới. Trên tay kèm theo Đấu Khí cường đại vô hình trung giống như ngọn núi nhỏ, ép tới thân thể Phượng Vũ quả thật không thể nhúc nhích.
Cũng may pháp thuật của nàng không chịu ảnh hưởng, Hỏa Long rõ ràng càng tráng kiện hơn vừa rồi lao nhanh ra, nhưng không có đón lấy trường tiên bay tới ngay trước mặt, mà là liều mạng đánh thẳng tới trước ngực Quang Minh Chi Tử!
Luật Cung Thương đã bước một chân lên khán đài lòng có cảm giác nên mạnh mẽ quay đầu lại, vừa vặn thấy một màn này, không khỏi thất thanh: nhìn dáng vẻ này, Phượng Vũ hẳn là hạ quyết tâm, liều mạng mình bị trọng thương cũng phải đánh trả Quang Minh Chi Tử!
Giờ khắc này, hắn hận không được dẹp sạch trở ngại hai bên, bay nhanh tới đỡ trường tiên cho nàng. Nhưng —— làm sao mới tới kịp!
Hỏa Long tuy là đi sau, tốc độ lại nhanh hơn trường tiên mấy phần, Quang Minh Chi Tử đã né tránh không kịp. Trong chớp mắt, hai bên công kích đã khó khăn lắm mới đến được trước mặt đối thủ.
Mắt thấy trường tiên liền muốn hung hăng cuốn lên thân thể mình, vẫn vô lực tránh né như cũ, trên mặt Phượng Vũ không những không có vẻ sợ hãi chút nào, ngược lại lộ ra mấy phần hưng phấn —— đợi đến một giây kế tiếp, Hỏa Long của mình cũng mạnh mẽ đánh lên ngực của Quang Minh Chi Tử!
Nàng cười nhạt nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn sắp tới. Nhưng trường tiên mới vừa chạm lên vạt áo của nàng, liền bị thứ gì đó đánh ngược trở lại, tiếp theo, nàng nghe được một giọng nói lo âu: Tất cả dừng tay cho ta!
Giọng nói kia rất quen thuộc, trong giọng nói lại không có cợt nhã lòe loẹt thường ngày, mà là mang theo chút nặng nề. Phượng Vũ không khỏi kỳ quái bật thốt lên: Nam nhân áo lót? Vì sao hắn lại tới đây?
Vừa mở mắt nhìn, quả nhiên là Ngôn Ca Hành!
Chẳng biết lúc nào hắn cũng bay lên giữa không trung, chỉ bấm tay thủ ấn, trong lòng bàn tay trào ra cột sáng màu bạc phát sau mà đến trước, hung hăng đánh vào giữa đầu Hỏa Long của Phượng Vũ, liên tiếp va chạm làm Hỏa Long tan tác một nửa. Cho dù là như thế, sức lực còn sót lại vẫn đánh vào trên người Quang Minh Chi Tử, nhưng vẫn làm cho hắn chậm lại, thân hình liên tiếp lui về phía sau mấy bước, khóe miệng cũng không chịu khống chế chảy xuống một dòng đỏ thẫm.
Bởi vì căn nguyên lực lượng Chu Tước được ngưng tụ thành từ tinh hoa thuần túy nhất thiên địa, một khi toàn lực thi triển, quả nhiên không giống bình thường, có thể đánh cho người cao hơn Phượng Vũ một cảnh giới nhếch nhác đến vậy. Chỉ tiếc thất bại trong gang tấc!
Phượng Vũ cả giận nói: Nam nhân áo lót, ngươi quản chuyện không liên quan tới mình làm gì? Nếu như không có hắn làm rối, Quang Minh Chi Tử ít nhất phải bị đánh đi nửa cái mạng!
Nghe được biệt danh rất khác biệt , Ngôn Ca Hành suýt nữa rơi từ trên trời xuống đất nói: Ta nói tiểu thư, ta cũng có giúp lòng tốt ngươi có được không?
Lúc này, Phượng Vũ mới chú ý tới, bảo bối Nguyệt Cầm chưa từng rời tay đang quấn ở trên roi dài. Có lẽ, mới vừa rồi chính là nó đỡ một kích cho mình.
Nhưng cơn giận của Phượng Vũ vẫn còn đó không giảm như cũ. Nàng vừa muốn nói chuyện, lại nghe Ngôn
Nằm mơ! Sắc mặt Phượng Vũ trầm xuống, không chút nào yếu thế trừng mắt về phía Quang Minh Chi Tử.
Thật ra thì lúc mới vừa rồi, nàng đã chú ý tới đám người Luật Cung Thương dưới đài đang hội hợp hướng tới khán đài, hơn nữa cũng đoán được dụng ý của bọn hắn. Một khi Luật Chấn Thanh thoát hiểm, nàng tin tưởng coi như mình thoát thân, Quang Minh Chi Tử cũng sẽ không tùy tiện động thủ với Luật Cung Thương, dù sao Tiểu Thương không phải là bình dân bình thường.
Thậm chí nàng đã nghĩ xong làm sao khiến cho Vân Thâm Lam ngoài ý muốn xuất hiện, làm cho cục diện càng thêm hỗn loạn, mình mới nhân cơ hội tốt chuồn đi.
Nhưng Quang Minh Chi Tử không nên dùng giọng điệu xem thường nói chuyện với nàng như thế.
Thực lực tạm không bằng người thì thế nào? Nàng trời sanh ngông nghênh, vạn vạn không cho phép có người cao cao tại thượng đối với nàng!
—— Chu Tước, xin cho ta mượn lực lượng, không có cất giữ chút nào, hết toàn lực!
Đôi tay giơ kiếm, vượt qua trước mắt, nàng yên lặng nói ở trong lòng.
Cảm nhận được chiến ý (ý chí chiến đấu) của nàng vì bị miệt thị mà phẫn nộ, vốn Chu Tước còn muốn khuyên can liền thu hồi lời nói muốn ngăn cản lại, chỉ nói: Dạ, chủ nhân.
Quang Minh Chi Tử không chút ngoài ý muốn nhìn đến thiên hạ dưới chân mặt đầy quật cường cầm kiếm mà đứng đó, chẳng những không có ý tứ dừng tay, linh lực quanh thân còn quanh quẩn xông ra từng trận. Hào quang màu đỏ tươi ánh lên đôi mắt đen láy của nàng, áo đen cánh tay trắng noãn, làm cho cả người nàng giống như đặt mình trong ngọn lửa, đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông. Đôi mắt hơi phiếm hồng, ẩn chứa trong đó là kiên định càng thêm đoạt lòng người.
Hết thảy mọi thứ, đều làm cho hắn không tự chủ được mà nhớ tới Phượng Điểu bất tử đứng vững vàng ngàn năm mà ý chí không đổi của bọn nó trong truyền thuyết, lấy dũng khí vô thượng dấn thân vào trong lửa mạnh, Dục Hỏa Trùng Sinh, sáng lập kỳ tích một lần lại một lần.
Trái tim của hắn, lại vì vậy mà sinh ra kiêu ngạo mừng rỡ, thậm chí tự hào cho dũng khí của nàng, từ đó cũng có quang vinh. . . . . .
Hắn theo bản năng ấn lên ngực —— có cái gì đó không đúng, rất không thích hợp, làm sao hắn có thể sẽ có loại phản ứng này? Trước kia nếu như đối thủ như vậy, ở trong mắt của hắn không khác nào là tên hề không biết tự lượng sức mình nhảy lên. Nhưng hôm nay, hắn lại vì dũng khí của nàng mà kiêu ngạo. . . . . .
—— Phượng Vũ, đến tột cùng ngươi là người nào? Có thể nhiễu loạn tinh thần của ta nhiều lần. Ta nhất định phải chế phục ngươi, mới hỏi cho kỹ càng ra nhẽ!
Trong mắt Quang Minh Chi Tử đột nhiên hiện vẻ tàn khốc, cổ tay giương lên, trường tiên màu đen xé rách không khí, mang theo tiếng rít bén nhọn nhắm thẳng vào đầu Phượng Vũ mà đánh tới. Trên tay kèm theo Đấu Khí cường đại vô hình trung giống như ngọn núi nhỏ, ép tới thân thể Phượng Vũ quả thật không thể nhúc nhích.
Cũng may pháp thuật của nàng không chịu ảnh hưởng, Hỏa Long rõ ràng càng tráng kiện hơn vừa rồi lao nhanh ra, nhưng không có đón lấy trường tiên bay tới ngay trước mặt, mà là liều mạng đánh thẳng tới trước ngực Quang Minh Chi Tử!
Luật Cung Thương đã bước một chân lên khán đài lòng có cảm giác nên mạnh mẽ quay đầu lại, vừa vặn thấy một màn này, không khỏi thất thanh: nhìn dáng vẻ này, Phượng Vũ hẳn là hạ quyết tâm, liều mạng mình bị trọng thương cũng phải đánh trả Quang Minh Chi Tử!
Giờ khắc này, hắn hận không được dẹp sạch trở ngại hai bên, bay nhanh tới đỡ trường tiên cho nàng. Nhưng —— làm sao mới tới kịp!
Hỏa Long tuy là đi sau, tốc độ lại nhanh hơn trường tiên mấy phần, Quang Minh Chi Tử đã né tránh không kịp. Trong chớp mắt, hai bên công kích đã khó khăn lắm mới đến được trước mặt đối thủ.
Mắt thấy trường tiên liền muốn hung hăng cuốn lên thân thể mình, vẫn vô lực tránh né như cũ, trên mặt Phượng Vũ không những không có vẻ sợ hãi chút nào, ngược lại lộ ra mấy phần hưng phấn —— đợi đến một giây kế tiếp, Hỏa Long của mình cũng mạnh mẽ đánh lên ngực của Quang Minh Chi Tử!
Nàng cười nhạt nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn sắp tới. Nhưng trường tiên mới vừa chạm lên vạt áo của nàng, liền bị thứ gì đó đánh ngược trở lại, tiếp theo, nàng nghe được một giọng nói lo âu: Tất cả dừng tay cho ta!
Giọng nói kia rất quen thuộc, trong giọng nói lại không có cợt nhã lòe loẹt thường ngày, mà là mang theo chút nặng nề. Phượng Vũ không khỏi kỳ quái bật thốt lên: Nam nhân áo lót? Vì sao hắn lại tới đây?
Vừa mở mắt nhìn, quả nhiên là Ngôn Ca Hành!
Chẳng biết lúc nào hắn cũng bay lên giữa không trung, chỉ bấm tay thủ ấn, trong lòng bàn tay trào ra cột sáng màu bạc phát sau mà đến trước, hung hăng đánh vào giữa đầu Hỏa Long của Phượng Vũ, liên tiếp va chạm làm Hỏa Long tan tác một nửa. Cho dù là như thế, sức lực còn sót lại vẫn đánh vào trên người Quang Minh Chi Tử, nhưng vẫn làm cho hắn chậm lại, thân hình liên tiếp lui về phía sau mấy bước, khóe miệng cũng không chịu khống chế chảy xuống một dòng đỏ thẫm.
Bởi vì căn nguyên lực lượng Chu Tước được ngưng tụ thành từ tinh hoa thuần túy nhất thiên địa, một khi toàn lực thi triển, quả nhiên không giống bình thường, có thể đánh cho người cao hơn Phượng Vũ một cảnh giới nhếch nhác đến vậy. Chỉ tiếc thất bại trong gang tấc!
Phượng Vũ cả giận nói: Nam nhân áo lót, ngươi quản chuyện không liên quan tới mình làm gì? Nếu như không có hắn làm rối, Quang Minh Chi Tử ít nhất phải bị đánh đi nửa cái mạng!
Nghe được biệt danh rất khác biệt , Ngôn Ca Hành suýt nữa rơi từ trên trời xuống đất nói: Ta nói tiểu thư, ta cũng có giúp lòng tốt ngươi có được không?
Lúc này, Phượng Vũ mới chú ý tới, bảo bối Nguyệt Cầm chưa từng rời tay đang quấn ở trên roi dài. Có lẽ, mới vừa rồi chính là nó đỡ một kích cho mình.
Nhưng cơn giận của Phượng Vũ vẫn còn đó không giảm như cũ. Nàng vừa muốn nói chuyện, lại nghe Ngôn
/135
|