Editor: ChieuNinh
Ngày hôm sau, Ngôn Ca Hành làm người treo ngược một đêm, khập khiểng bị Phượng Vũ kéo lên lưng Độc Giác Thú.
Hắn như học sinh mới vừa vào trường học, ngồi đến là quy củ, sẽ không càn rỡ giống như ngày hôm qua.
Nhìn bộ dạng hắn bất đắc dĩ lại không dám biểu lộ ra, đột nhiên Phượng Vũ cảm thấy hắn rất giống một con thỏ đứng thẳng lỗ tai rũ xuống, đang uất ức vì không được ăn cà rốt.
Bộ dáng kia của hắn tự dưng làm Phượng Vũ sinh ra mấy phần cảm giác tội ác. Khi Vân Thâm Lam xòe ra hai cánh xông vào trong mây thì nàng chủ động nói ra: Quang Minh thành ở phía đông sao?
Chạy hai ngày đường, bọn họ đã rời khỏi Bắc Minh Đại lục, tiến vào Đông Lăng Đại lục. Theo Ngôn Ca Hành nói, Quang Minh thành lại ở nơi Cực Đông Đông Lăng Đại lục.
Đúng vậy, mặt trời mọc từ phía đông, Quang Minh Thánh Điện lấy mình so với mặt trời ở trong lòng người đời, cho nên hơn một trăm năm trước ở phía đông xây Quang Minh thành.
Phượng Vũ có chút giật mình: Vậy sao, thì ra là Quang Minh Thánh Điện sáng lập cũng không phải là thật lâu. Trước kia nhìn tư thế duy ngã độc tôn của các giáo đồ, ta còn tưởng rằng Quang Minh thành từ trước tới nay liền đứng sừng sững ở đó trên Tát Lan Ca rồi.
Ngôn Ca Hành lắc đầu một cái, lộ ra nụ cười trào phúng: Nhân gian vạn vật giống như nước chảy, nơi đó có cái chuyện Vĩnh Hằng Bất Biến gì. Lúc Quang Minh Thánh Điện mới thành lập chỉ là một Thần điện nho nhỏ không nổi danh. Chỉ tại vì mỗi ngày khổ cực bôn ba mang đến sách an ủi tâm hồn và cứu giúp những bách tính tầng dưới, lực ảnh hưởng cũng giới hạn ở góc xó nho nhỏ Đông lăng đại lục. Kể từ sáu mươi năm trước sau cuộc chiến với Ma Vực, địa vị Quang Minh Thánh Điện ở nhân gian mới đột nhiên trở nên chí cao vô thượng.
Tại sao Thánh điện lại đột nhiên nổi lên?
Bởi vì Thánh Tế tư đương nhiệm xuất hiện. Trong mắt Ngôn Ca Hành xẹt qua vẻ sắc bén: Nếu như nói trước kia Thánh điện là tồn tại một con dê đầu đàn dẫn dắt vô số bầy dê, như vậy Thánh Tế tư chính là ác lang đột nhiên xuất hiện ở trong bầy dê. Hắn ta không chừa thủ đoạn nào dẫn dắt bầy dê đi công kích, chiếm đoạt, cũng ở tại cuối cùng, thành công biến bầy dê ôn thuần vô hại thành ác lang cùng hung cực ác.
Phượng Vũ có chút hiểu: Ông ta là một người có dã tâm.
Chẳng những có dã tâm, còn có thể lực, có thủ đoạn. Cho nên lúc ban đầu hắn ta thành công kích động tất cả thành viên thần chức, cùng hắn đồng thời mở ra cái gọi là nghiệp lớn. Mà kết quả đúng như hắn mong muốn, Quang Minh Thánh Điện biến thành một thế lực to lớn siêu nhiên khác với trên bốn đại lục, gần như thống nhất tín ngưỡng của tất cả mọi người Tát Lan Ca.
Mặc dù Thánh Tế tư và Luci có thù oán, nhưng Phượng Vũ vẫn khách quan công bằng bình luận: Người này đúng thật là có tài.
Thay vì nói là có tài cán, không bằng nói cái chủng loại chấp nhất thành tựu kia của hắn gần như là bệnh hoạn. Hắn giống như vô cùng cấp bách muốn hội tụ lực lượng, để cho hắn sử dụng. Hắn khát vọng đối với lực lượng quyền thế, quả thật còn cường liệt hơn cả khát vọng của quỷ keo kiệt đối với kim tiền. Giống như không làm như vậy, hắn liền hoàn toàn không sống nổi.
Nói tới chỗ này, Ngôn Ca Hành ngừng lại một chút, như có điều suy nghĩ: Nói như vậy, trước kia ta chưa bao giờ nghĩ tới tầng này. . . . . . Rốt cuộc là thứ gì thúc giục hắn, để cho hắn chấp nhất như vậy chứ? Chẳng lẽ là, hắn có mưu đồ khác, muốn mượn lực lượng Thánh điện đi làm chuyện gì. . . . . .
Lúc trầm tư suy nghĩ, lời nói của Phượng Vũ cắt đứt suy nghĩ của hắn: Ngươi đối với hắn giống như rất quen thuộc.
Chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phượng Vũ, Ngôn Ca Hành bày ra vẻ mặt cười hả hê: Đó là đương nhiên, ta chính là người rất có lòng hiếu kỳ.
Phượng Vũ biết chuyện không có đơn giản như vậy, nhưng dù sao bây giờ là người trên cùng một thuyền, cũng không dễ ép hỏi quá mức, liền dời đi đề tài khác: Ngày đó hình ảnh ngươi cho chúng ta nhìn, rõ ràng đang ám chỉ phụ mẫu ta chết đi không khỏi liên quan với Thánh Tế tư. Nhưng thủy chung ta không nghĩ ra, vì sao hắn phải giết phụ mẫu của ta? Hơn nữa, nếu ông ta thật sự là hung thủ, vì sao lại phải nuôi dưỡng ca ca ta lớn lên, sắp xếp hắn làm Quang Minh Chi Tử.
Theo lý thuyết, đạo lý giết người diệt khẩu nhổ cỏ tận gốc, Thánh Tế tư không phải không biết. Nói chung ông ta sẽ không ngu đến mức đặt một người tùy thời có thể đốt lửa mạnh báo thù ở bên người, cũng ủy thác trách nhiệm nặng nề.
Ngôn Ca Hành lấy Nguyệt Cầm so dây thử đàn một chút, nói: Đây cũng là chỗ ta vẫn nghĩ không thông. Đoán chừng Quang Minh Chi Tử cũng nghĩ không thông, cho nên mới phải cho rằng khối trí nhớ tinh thạch kia là ngụy tạo.
Ta thì sợ hắn vẫn tin tưởng Thánh Tế tư như cũ, đứng ở bên tên đó, đối địch với chúng ta. Phượng Vũ có chút buồn rầu nói: Chuyện cách nhiều năm, đoán chừng cũng lấy không ra đầu mối gì mới rồi. Nếu như hắn không tin, cục diện chẳng phải là rất tệ.
So sánh với Phượng Vũ khổ não, hai mắt Ngôn Ca
Ngày hôm sau, Ngôn Ca Hành làm người treo ngược một đêm, khập khiểng bị Phượng Vũ kéo lên lưng Độc Giác Thú.
Hắn như học sinh mới vừa vào trường học, ngồi đến là quy củ, sẽ không càn rỡ giống như ngày hôm qua.
Nhìn bộ dạng hắn bất đắc dĩ lại không dám biểu lộ ra, đột nhiên Phượng Vũ cảm thấy hắn rất giống một con thỏ đứng thẳng lỗ tai rũ xuống, đang uất ức vì không được ăn cà rốt.
Bộ dáng kia của hắn tự dưng làm Phượng Vũ sinh ra mấy phần cảm giác tội ác. Khi Vân Thâm Lam xòe ra hai cánh xông vào trong mây thì nàng chủ động nói ra: Quang Minh thành ở phía đông sao?
Chạy hai ngày đường, bọn họ đã rời khỏi Bắc Minh Đại lục, tiến vào Đông Lăng Đại lục. Theo Ngôn Ca Hành nói, Quang Minh thành lại ở nơi Cực Đông Đông Lăng Đại lục.
Đúng vậy, mặt trời mọc từ phía đông, Quang Minh Thánh Điện lấy mình so với mặt trời ở trong lòng người đời, cho nên hơn một trăm năm trước ở phía đông xây Quang Minh thành.
Phượng Vũ có chút giật mình: Vậy sao, thì ra là Quang Minh Thánh Điện sáng lập cũng không phải là thật lâu. Trước kia nhìn tư thế duy ngã độc tôn của các giáo đồ, ta còn tưởng rằng Quang Minh thành từ trước tới nay liền đứng sừng sững ở đó trên Tát Lan Ca rồi.
Ngôn Ca Hành lắc đầu một cái, lộ ra nụ cười trào phúng: Nhân gian vạn vật giống như nước chảy, nơi đó có cái chuyện Vĩnh Hằng Bất Biến gì. Lúc Quang Minh Thánh Điện mới thành lập chỉ là một Thần điện nho nhỏ không nổi danh. Chỉ tại vì mỗi ngày khổ cực bôn ba mang đến sách an ủi tâm hồn và cứu giúp những bách tính tầng dưới, lực ảnh hưởng cũng giới hạn ở góc xó nho nhỏ Đông lăng đại lục. Kể từ sáu mươi năm trước sau cuộc chiến với Ma Vực, địa vị Quang Minh Thánh Điện ở nhân gian mới đột nhiên trở nên chí cao vô thượng.
Tại sao Thánh điện lại đột nhiên nổi lên?
Bởi vì Thánh Tế tư đương nhiệm xuất hiện. Trong mắt Ngôn Ca Hành xẹt qua vẻ sắc bén: Nếu như nói trước kia Thánh điện là tồn tại một con dê đầu đàn dẫn dắt vô số bầy dê, như vậy Thánh Tế tư chính là ác lang đột nhiên xuất hiện ở trong bầy dê. Hắn ta không chừa thủ đoạn nào dẫn dắt bầy dê đi công kích, chiếm đoạt, cũng ở tại cuối cùng, thành công biến bầy dê ôn thuần vô hại thành ác lang cùng hung cực ác.
Phượng Vũ có chút hiểu: Ông ta là một người có dã tâm.
Chẳng những có dã tâm, còn có thể lực, có thủ đoạn. Cho nên lúc ban đầu hắn ta thành công kích động tất cả thành viên thần chức, cùng hắn đồng thời mở ra cái gọi là nghiệp lớn. Mà kết quả đúng như hắn mong muốn, Quang Minh Thánh Điện biến thành một thế lực to lớn siêu nhiên khác với trên bốn đại lục, gần như thống nhất tín ngưỡng của tất cả mọi người Tát Lan Ca.
Mặc dù Thánh Tế tư và Luci có thù oán, nhưng Phượng Vũ vẫn khách quan công bằng bình luận: Người này đúng thật là có tài.
Thay vì nói là có tài cán, không bằng nói cái chủng loại chấp nhất thành tựu kia của hắn gần như là bệnh hoạn. Hắn giống như vô cùng cấp bách muốn hội tụ lực lượng, để cho hắn sử dụng. Hắn khát vọng đối với lực lượng quyền thế, quả thật còn cường liệt hơn cả khát vọng của quỷ keo kiệt đối với kim tiền. Giống như không làm như vậy, hắn liền hoàn toàn không sống nổi.
Nói tới chỗ này, Ngôn Ca Hành ngừng lại một chút, như có điều suy nghĩ: Nói như vậy, trước kia ta chưa bao giờ nghĩ tới tầng này. . . . . . Rốt cuộc là thứ gì thúc giục hắn, để cho hắn chấp nhất như vậy chứ? Chẳng lẽ là, hắn có mưu đồ khác, muốn mượn lực lượng Thánh điện đi làm chuyện gì. . . . . .
Lúc trầm tư suy nghĩ, lời nói của Phượng Vũ cắt đứt suy nghĩ của hắn: Ngươi đối với hắn giống như rất quen thuộc.
Chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phượng Vũ, Ngôn Ca Hành bày ra vẻ mặt cười hả hê: Đó là đương nhiên, ta chính là người rất có lòng hiếu kỳ.
Phượng Vũ biết chuyện không có đơn giản như vậy, nhưng dù sao bây giờ là người trên cùng một thuyền, cũng không dễ ép hỏi quá mức, liền dời đi đề tài khác: Ngày đó hình ảnh ngươi cho chúng ta nhìn, rõ ràng đang ám chỉ phụ mẫu ta chết đi không khỏi liên quan với Thánh Tế tư. Nhưng thủy chung ta không nghĩ ra, vì sao hắn phải giết phụ mẫu của ta? Hơn nữa, nếu ông ta thật sự là hung thủ, vì sao lại phải nuôi dưỡng ca ca ta lớn lên, sắp xếp hắn làm Quang Minh Chi Tử.
Theo lý thuyết, đạo lý giết người diệt khẩu nhổ cỏ tận gốc, Thánh Tế tư không phải không biết. Nói chung ông ta sẽ không ngu đến mức đặt một người tùy thời có thể đốt lửa mạnh báo thù ở bên người, cũng ủy thác trách nhiệm nặng nề.
Ngôn Ca Hành lấy Nguyệt Cầm so dây thử đàn một chút, nói: Đây cũng là chỗ ta vẫn nghĩ không thông. Đoán chừng Quang Minh Chi Tử cũng nghĩ không thông, cho nên mới phải cho rằng khối trí nhớ tinh thạch kia là ngụy tạo.
Ta thì sợ hắn vẫn tin tưởng Thánh Tế tư như cũ, đứng ở bên tên đó, đối địch với chúng ta. Phượng Vũ có chút buồn rầu nói: Chuyện cách nhiều năm, đoán chừng cũng lấy không ra đầu mối gì mới rồi. Nếu như hắn không tin, cục diện chẳng phải là rất tệ.
So sánh với Phượng Vũ khổ não, hai mắt Ngôn Ca
/135
|