Theo tiếng trả lời mà xuất hiện, lại là một giống cái Thủy Ma thú. Chỉ là, bề ngoài của nàng không có to lớn không gì so sánh được giống như bình thường, cái đầu cao cũng không sai biệt cho lắm với một phái nam bình thường của loài người. Mặc dù thân thể rộng gấp hai người thường, nhưng so sánh với Thủy Ma thú khổng lồ thông thường, đã xinh xắn hơn rất nhiều.
Phượng Tường liếc nàng một cái, nhíu nhíu mày: Thủy Ma thú cấp thấp mãn cấp? Khó trách có thể tự do biến hóa hình thể. Chỉ là, lúc nào thì Lam Phong trấn cho phép ma thú rời khỏi Mê Vụ Cốc nghênh ngang đi ở bên ngoài rồi hả?
Thấy vẻ mặt hắn không tốt, Thủy Ma thú vội nói: Anh đẹp trai, ngươi đừng hiểu lầm. Nếu ngươi biết Mê Vụ Cốc, thì cũng biết nó là thuộc về Phượng gia. Ta ở Mê Vụ Cốc mấy chục năm, nghe nói Phượng gia đổi chủ nhân, đương nhiên là muốn sang đây nhìn một cái.
Thực lực của nàng là mạnh nhất Mê Vụ Cốc, cộng thêm tính tình bạo liệt nóng nảy, bình thường nói một không nói hai. Lúc này gặp phải cao thủ thực lực cao hơn mình trọn vẹn hai cấp, rất không tình nguyện cúi đầu xuống làm nhỏ, tự nhận là đã hết sức nhượng bộ. Nhưng đối phương lại không mảy may cảm kích, sắc mặt càng coi: Ai nói với ngươi Phượng gia đổi chủ nhân?
Có người đến Mê Vụ Cốc săn thú, ta tình cờ nghe bọn hắn tán gẫu, nên đã biết. Thủy Ma thú hối hận nói: Sớm biết là ngươi vừa đẹp trai lại là cường nhân chuyển vào như vậy, ta mới không tới tìm đến phiền toái —— ực, là thăm dò tình huống.
Không để ý nên nói lỡ miệng, nàng khẩn trương nhìn Phượng Tường. Căn bản Phượng Tường lại không để ý tới lỡ miệng của nàng, chỉ trầm giọng nói: Phượng gia chưa bao giờ rời đi, chỉ là chủ nhân ban đầu trở lại mà thôi!
Là chủ nhân ban đầu trở về sao. . . . . . Thủy Ma thú gãi gãi đầu, bởi vì lời này mà mơ hồ nhớ lại, giống như mấy năm trước, chủ nhân Phượng gia xác thực đổi qua một lần. Chỉ là, lần đó nàng thấy người chuyển vào tới cũng là con cháu Phượng gia, nên chưa có để ý tới.
Hồi tưởng chuyện xưa, nàng không khỏi nói: Ta nhớ được mấy năm trước Phượng gia xảy ra đại biến cố, ngày đó trùng hợp ta không có ở Mê Vụ Cốc mà ra ngoài đi dạo gần đó. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Đột nhiên cảm ứng được pháp thuật rất mạnh ba động, nhất thời hiếu kỳ, liền lớn mật chạy đến nhìn xem là chuyện gì xảy ra, lại cái gì cũng không có phát hiện. Đúng rồi! Nhớ đến lúc ấy cũng là ở chỗ này, hình như ta thấy có người đánh ngất xỉu một đứa trẻ, lại mang hắn đi.
Đứa trẻ?! Nghe nói như thế, con ngươi Phượng Tường đột nhiên co rụt lại: Ngươi nói rõ ràng, lúc ấy là tình hình gì!
Chuyện qua lâu như vậy ta thế nào nhớ. . . . . . Thủy Ma thú lẩm bẩm, nhìn thấy ánh mắt Phượng Tường lạnh lùng liếc về, vội vàng nói: Ta suy nghĩ thật kỹ. . . . . . Ừ, lúc ấy là như thế này, lúc ta chạy tới Phượng gia đã không cảm ứng được pháp thuật ba động rồi. Ta không chết tâm, lại tiếp tục tìm khắp nơi. Vừa mới bắt đầu ta còn rất cẩn thận, trốn trốn tránh tránh sợ bị người của Phượng gia phát hiện. Kết quả đi một lát, ta phát giác trên dưới Phượng gia thế nhưng trống rỗng, nửa bóng người cũng không có.
Ngày đó sau khi xảy ra chuyện đám người hầu cũng bị sợ đến nỗi chạy ra khỏi nhà, bản thân mình cũng không thấy được ai. Phượng Tường lạnh lùng nói: Sau đó thì sao? Ngươi thấy được cái gì?
Ta một đường tìm được phía sau núi, rốt cuộc thấy được một nam hài. Nó đưa lưng về phía ta, đứng ở trước mặt gian nhà đá này, dáng vẻ hình như là muốn đi vào lại không dám đi vào. Ta muốn thăm dò xem rốt cuộc Phượng gia xảy ra chuyện gì, liền chuẩn bị tìm nó hỏi một câu —— ngươi cũng biết, rất nhiều khi thái độ của đứa bé đối với ma thú chúng ta, thân thiện hơn người lớn nhiều lắm.
Trong khi hồi tưởng, âm thanh Thủy Ma thú đột nhiên trở nên hoang mang: Nhưng ta còn chưa có đi qua, liền phát hiện có một người áo đen đi trước một bước đến sau lưng của nó, không biết là làm như thế nào, nam hài không phát ra một tiếng liền ngất đi. Sau đó người áo đen kia lại ngưng tụ linh lực thành luồng sáng vàng đưa vào đầu đứa nhỏ, vừa thao túng còn vừa niệm niệm gì đó, hình như là đang đọc chú ngữ. Chỉ là, ta cũng nhìn không ra là pháp thuật gì. Tóm lại hắn chơi đùa hồi lâu, mới mang tiểu nam hài kia đi.
Phượng Tường cẩn thận nghe lời của nàng..., càng về sau, sắc mặt càng âm trầm: Ngươi thấy được mặt người kia sao?
Ta thấy được.
Đơn giản một câu nói, lại làm trong lòng Phượng Tường đột nhiên nhấc lên cơn sóng thần. Sáu năm trước cái loại tâm tình gian nan không dám đẩy cửa vào đó, lại trở lại trên người hắn lần nữa. Rõ ràng hắn khát cầu chân tướng, nhưng đôi môi rung động mấy lần, lại không cách nào nói ra miệng lời hỏi thăm.
Nghĩa phụ, đến cùng có phải ngươi là hung thủ hay không?
Trầm mặc chốc lát, cuối cùng Phượng Tường chậm rãi lên tiếng hỏi:
Phượng Tường liếc nàng một cái, nhíu nhíu mày: Thủy Ma thú cấp thấp mãn cấp? Khó trách có thể tự do biến hóa hình thể. Chỉ là, lúc nào thì Lam Phong trấn cho phép ma thú rời khỏi Mê Vụ Cốc nghênh ngang đi ở bên ngoài rồi hả?
Thấy vẻ mặt hắn không tốt, Thủy Ma thú vội nói: Anh đẹp trai, ngươi đừng hiểu lầm. Nếu ngươi biết Mê Vụ Cốc, thì cũng biết nó là thuộc về Phượng gia. Ta ở Mê Vụ Cốc mấy chục năm, nghe nói Phượng gia đổi chủ nhân, đương nhiên là muốn sang đây nhìn một cái.
Thực lực của nàng là mạnh nhất Mê Vụ Cốc, cộng thêm tính tình bạo liệt nóng nảy, bình thường nói một không nói hai. Lúc này gặp phải cao thủ thực lực cao hơn mình trọn vẹn hai cấp, rất không tình nguyện cúi đầu xuống làm nhỏ, tự nhận là đã hết sức nhượng bộ. Nhưng đối phương lại không mảy may cảm kích, sắc mặt càng coi: Ai nói với ngươi Phượng gia đổi chủ nhân?
Có người đến Mê Vụ Cốc săn thú, ta tình cờ nghe bọn hắn tán gẫu, nên đã biết. Thủy Ma thú hối hận nói: Sớm biết là ngươi vừa đẹp trai lại là cường nhân chuyển vào như vậy, ta mới không tới tìm đến phiền toái —— ực, là thăm dò tình huống.
Không để ý nên nói lỡ miệng, nàng khẩn trương nhìn Phượng Tường. Căn bản Phượng Tường lại không để ý tới lỡ miệng của nàng, chỉ trầm giọng nói: Phượng gia chưa bao giờ rời đi, chỉ là chủ nhân ban đầu trở lại mà thôi!
Là chủ nhân ban đầu trở về sao. . . . . . Thủy Ma thú gãi gãi đầu, bởi vì lời này mà mơ hồ nhớ lại, giống như mấy năm trước, chủ nhân Phượng gia xác thực đổi qua một lần. Chỉ là, lần đó nàng thấy người chuyển vào tới cũng là con cháu Phượng gia, nên chưa có để ý tới.
Hồi tưởng chuyện xưa, nàng không khỏi nói: Ta nhớ được mấy năm trước Phượng gia xảy ra đại biến cố, ngày đó trùng hợp ta không có ở Mê Vụ Cốc mà ra ngoài đi dạo gần đó. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Đột nhiên cảm ứng được pháp thuật rất mạnh ba động, nhất thời hiếu kỳ, liền lớn mật chạy đến nhìn xem là chuyện gì xảy ra, lại cái gì cũng không có phát hiện. Đúng rồi! Nhớ đến lúc ấy cũng là ở chỗ này, hình như ta thấy có người đánh ngất xỉu một đứa trẻ, lại mang hắn đi.
Đứa trẻ?! Nghe nói như thế, con ngươi Phượng Tường đột nhiên co rụt lại: Ngươi nói rõ ràng, lúc ấy là tình hình gì!
Chuyện qua lâu như vậy ta thế nào nhớ. . . . . . Thủy Ma thú lẩm bẩm, nhìn thấy ánh mắt Phượng Tường lạnh lùng liếc về, vội vàng nói: Ta suy nghĩ thật kỹ. . . . . . Ừ, lúc ấy là như thế này, lúc ta chạy tới Phượng gia đã không cảm ứng được pháp thuật ba động rồi. Ta không chết tâm, lại tiếp tục tìm khắp nơi. Vừa mới bắt đầu ta còn rất cẩn thận, trốn trốn tránh tránh sợ bị người của Phượng gia phát hiện. Kết quả đi một lát, ta phát giác trên dưới Phượng gia thế nhưng trống rỗng, nửa bóng người cũng không có.
Ngày đó sau khi xảy ra chuyện đám người hầu cũng bị sợ đến nỗi chạy ra khỏi nhà, bản thân mình cũng không thấy được ai. Phượng Tường lạnh lùng nói: Sau đó thì sao? Ngươi thấy được cái gì?
Ta một đường tìm được phía sau núi, rốt cuộc thấy được một nam hài. Nó đưa lưng về phía ta, đứng ở trước mặt gian nhà đá này, dáng vẻ hình như là muốn đi vào lại không dám đi vào. Ta muốn thăm dò xem rốt cuộc Phượng gia xảy ra chuyện gì, liền chuẩn bị tìm nó hỏi một câu —— ngươi cũng biết, rất nhiều khi thái độ của đứa bé đối với ma thú chúng ta, thân thiện hơn người lớn nhiều lắm.
Trong khi hồi tưởng, âm thanh Thủy Ma thú đột nhiên trở nên hoang mang: Nhưng ta còn chưa có đi qua, liền phát hiện có một người áo đen đi trước một bước đến sau lưng của nó, không biết là làm như thế nào, nam hài không phát ra một tiếng liền ngất đi. Sau đó người áo đen kia lại ngưng tụ linh lực thành luồng sáng vàng đưa vào đầu đứa nhỏ, vừa thao túng còn vừa niệm niệm gì đó, hình như là đang đọc chú ngữ. Chỉ là, ta cũng nhìn không ra là pháp thuật gì. Tóm lại hắn chơi đùa hồi lâu, mới mang tiểu nam hài kia đi.
Phượng Tường cẩn thận nghe lời của nàng..., càng về sau, sắc mặt càng âm trầm: Ngươi thấy được mặt người kia sao?
Ta thấy được.
Đơn giản một câu nói, lại làm trong lòng Phượng Tường đột nhiên nhấc lên cơn sóng thần. Sáu năm trước cái loại tâm tình gian nan không dám đẩy cửa vào đó, lại trở lại trên người hắn lần nữa. Rõ ràng hắn khát cầu chân tướng, nhưng đôi môi rung động mấy lần, lại không cách nào nói ra miệng lời hỏi thăm.
Nghĩa phụ, đến cùng có phải ngươi là hung thủ hay không?
Trầm mặc chốc lát, cuối cùng Phượng Tường chậm rãi lên tiếng hỏi:
/135
|