Thanh niên văn nhược thấy câu nói đầu tiên của cự hán đã đưa đến lòng nghi ngờ của Thánh Tế tư, nói không chừng còn sẽ liên lụy đến bản thân mình, liền tranh thủ đẩy hắn ra, khẩn thiết nói: Thánh Tế tư đại nhân, tiểu nhân tên là Tu Văn. Mặc dù cái này không có liên quan gì với ta, nhưng bởi vì miệng nói nhiều hơn một câu nên bị cuốn đi vào, cho nên tiền nhân hậu quả, có lẽ là biết chút ít.
Nói xong, hắn đại khái nói một lần chuyện đã xảy ra gần đây ở Triêu Hoa. Hơn nữa còn cường điệu rằng hắn vốn là người vô hại vây xem, trước đó lại bị cứng rắn kéo đi gặn hỏi chuyện ngự linh thuật, hiện tại lại bị cự hán Lạc Tháp cưỡng ép áp tới đây làm chứng. Kính xin Thánh Tế tư nhìn rõ mọi việc, giải cứu hắn ở trong nước sôi lửa bỏng.
Trong quá trình Hắn nói chuyện, Lạc Tháp bị thừa cơ chụp mũ không ít thỉnh thoảng nổi giận gầm lên một tiếng Ta chưa làm qua , chung quy lại bị Tu Văn hỏi ngược lại phải á khẩu không trả lời được, chỉ có giương mắt nhìn. Hắn chẳng thể nghĩ tới, dọc theo đường đi Tu Văn thuận theo nghe lời chỉ là ngụy trang, chờ đợi chính là ở trước mặt đại nhân vật trở mình thoát thân.
Sau khi nghe xong lời nói của Tu Văn, Thánh Tế tư nửa tin nửa ngờ, hỏi: Vậy thiếu nữ có mang Ngự Linh bí tịch, tên gọi là gì?
Hồi bẩm đại nhân, nàng gọi Phượng Vũ.
Cái tên này khiến Thánh Tế tư hiếm khi lấy làm kinh hãi: Ngươi biết nàng là người ở nơi nào không?
Hình như là tới từ phía tây, dù sao không phải người trên Bắc Minh đại lục.
Phía tây. . . . . . Phượng Tường bị hắn mang về Quang Minh thành, quê nhà Lam Phong trấn chính là ở Tây Phong Đại lục Tát Lan Ca! Dòng họ quen thuộc và tên gần giống, Thánh Tế tư không thể không suy đoán: giữa hai người bọn họ nói không chừng có dính líu cực lớn.
Thấy Thánh Tế tư trầm ngâm không nói, Lạc Tháp vội la lên: Tiểu nhân thấy rất rõ ràng, tiểu nha đầu kia nhất định là tu hành Ngự Linh bí tịch, nếu không sẽ không tà môn như thế, nàng chẳng những một chiêu giết chết lão đại của chúng ta, sau đó lại vẫn còn giết chết đoàn trưởng chúng ta! Đúng rồi, lúc nàng và đoàn trưởng chúng ta tỷ thí còn có một người trẻ tuổi chạy tới chen vào một chân. Đầu tiên là động thủ với nàng, sau đó lại có cái tên đàn bà chít chít méo méo người ngâm thơ hát rong đi lên xen vào. Ba người nói nhỏ ở trên đài nói hồi lâu, người trẻ tuổi kia đột nhiên lại không thấy. Theo ta thấy, chính xác là bọn họ chia của không đều nên trở mặt, lại bị cái tên danh ca mặt trắng nhỏ kia khuyên được rồi. Nếu đại nhân không tin, có thể lại đi truy xét vị trí người tuổi trẻ kia!
Hắn nói xong ba ngoặt bốn ngã, không rõ ràng, Tu Văn nghe được trực tiếp lắc đầu, lòng nói làm sao Thánh Tế tư đại nhân lại có kiên nhẫn đi nghe lời nói không rõ ràng mạch lạc của Lạc Tháp? Hắn vừa định giải thích một chút nữa, lại thấy vẻ mặt Thánh Tế tư đại nhân vi diệu hỏi: Người trẻ tuổi kia có bộ dạng gì?
Thân cao cao, tóc hơi dài, mặc một thân áo đen thêm đấu bồng đen, bản lĩnh rất tốt. Lạc Tháp xoa xoa tay nói. (đấu bồng: nón có vải mỏng dài phủ trùm cả đầu)
Tu Văn vội vàng lại bổ sung mấy câu: Vũ khí của người đó là trường tiên, bản lĩnh xác thực rất cao, lại càng hư không mà đứng nghiêm giữa không trung, thật lâu chưa từng rơi xuống đất.
Phần sau này đặc biệt rõ ràng rốt cuộc lại để cho sắc mặt Thánh Tế tư phải biến đổi: Có phải hắn chừng hai mươi tuổi, tướng mạo rất anh tuấn, nhưng trên thần sắc nói chung có chút âm trầm hay không?
Đúng, đúng. Tu Văn có chút giật mình nhìn tới Thánh Tế tư trước mặt: Làm ngài sao biết? Chẳng lẽ ngài biết hắn?
Thánh Tế tư trầm mặc chốc lát, đột nhiên cười ha ha: Biết, thế nào không biết? Hắn chính là nghĩa tử ta dưỡng dục sáu năm! Hắc hắc, ta nói làm sao hắn lại đột nhiên mở ra phong ấn, thì ra là gặp phải người trong nhà biết chút chuyện xưa, tâm tình chập chờn dẫn tới lực lượng mất khống chế, phong ấn không thể chịu đựng, tự động giải trừ rồi. Phong ấn trí nhớ chỉ có chút này cũng không chịu được! Năm đó ta thật không nên vì phần thiên phú cực cao của hắn nhất thời mềm lòng, tiếp tục chỉ điểm hắn tu luyện!
Thánh Tế tư thật sự là một nhân vật tâm tư tinh tế, chỉ dựa vào hai người tạp nham một vài từ, lại có thể liền suy đoán được tất cả mọi chuyện không thiếu mười phần.
Thấy hắn cười to, Lạc Tháp cho là tế ti đại nhân rốt cuộc đã tin tưởng lời bọn hắn nói, vội vàng nói: Nếu ngài biết tiểu tử kia, vậy thì có thể tìm hắn tới hỏi, tiểu nha đầu kia có phải phải có Ngự Linh bí tịch hay không. Nói không chừng, tiểu tử kia ngay cả ngài cũng lừa gạt, phối hợp với người khác lấy được bí tịch, lại gạt ngài.
Nếu lúc bình thường, chút kỹ năng kiếm chuyện vụng về này căn bản không vào được mắt thần của Thánh Tế tư. Diendanlequydon~ChieuNinh Nhưng lời Lạc Tháp nói trong lúc vô tình lại đúng lúc đâm trúng chuyện trong lòng ông ta, làm ông ta giận tím mặt. Phẫn nộ đến cực điểm, ngược lại cười đến càng lớn tiếng: Ha ha ha, chỉ bằng ngươi, cũng muốn chỉ điểm ta?
Đại nhân bớt giận, tiểu nhân không phải ý này, tiểu nhân nói là ——
Câm miệng, rất ồn ào.
Ống tay áo của Thánh Tế tư không gió mà bay, ngón tay khẽ nhếch, chỗ đầu ngón tay hướng tới, thủy nguyên tố trong cơ thể Lạc Tháp tự nhiên lập tức bật ra. Máu tươi chỉ trong một thoáng từ lỗ chân lông toàn thân hắn rỉ ra, nhưng bản thân Lạc Tháp lại không cảm giác chút nào. Cho đến khi Tu Văn nhìn thấy kinh hãi chỉ vào hắn thế nhưng lại nói không ra
Nói xong, hắn đại khái nói một lần chuyện đã xảy ra gần đây ở Triêu Hoa. Hơn nữa còn cường điệu rằng hắn vốn là người vô hại vây xem, trước đó lại bị cứng rắn kéo đi gặn hỏi chuyện ngự linh thuật, hiện tại lại bị cự hán Lạc Tháp cưỡng ép áp tới đây làm chứng. Kính xin Thánh Tế tư nhìn rõ mọi việc, giải cứu hắn ở trong nước sôi lửa bỏng.
Trong quá trình Hắn nói chuyện, Lạc Tháp bị thừa cơ chụp mũ không ít thỉnh thoảng nổi giận gầm lên một tiếng Ta chưa làm qua , chung quy lại bị Tu Văn hỏi ngược lại phải á khẩu không trả lời được, chỉ có giương mắt nhìn. Hắn chẳng thể nghĩ tới, dọc theo đường đi Tu Văn thuận theo nghe lời chỉ là ngụy trang, chờ đợi chính là ở trước mặt đại nhân vật trở mình thoát thân.
Sau khi nghe xong lời nói của Tu Văn, Thánh Tế tư nửa tin nửa ngờ, hỏi: Vậy thiếu nữ có mang Ngự Linh bí tịch, tên gọi là gì?
Hồi bẩm đại nhân, nàng gọi Phượng Vũ.
Cái tên này khiến Thánh Tế tư hiếm khi lấy làm kinh hãi: Ngươi biết nàng là người ở nơi nào không?
Hình như là tới từ phía tây, dù sao không phải người trên Bắc Minh đại lục.
Phía tây. . . . . . Phượng Tường bị hắn mang về Quang Minh thành, quê nhà Lam Phong trấn chính là ở Tây Phong Đại lục Tát Lan Ca! Dòng họ quen thuộc và tên gần giống, Thánh Tế tư không thể không suy đoán: giữa hai người bọn họ nói không chừng có dính líu cực lớn.
Thấy Thánh Tế tư trầm ngâm không nói, Lạc Tháp vội la lên: Tiểu nhân thấy rất rõ ràng, tiểu nha đầu kia nhất định là tu hành Ngự Linh bí tịch, nếu không sẽ không tà môn như thế, nàng chẳng những một chiêu giết chết lão đại của chúng ta, sau đó lại vẫn còn giết chết đoàn trưởng chúng ta! Đúng rồi, lúc nàng và đoàn trưởng chúng ta tỷ thí còn có một người trẻ tuổi chạy tới chen vào một chân. Đầu tiên là động thủ với nàng, sau đó lại có cái tên đàn bà chít chít méo méo người ngâm thơ hát rong đi lên xen vào. Ba người nói nhỏ ở trên đài nói hồi lâu, người trẻ tuổi kia đột nhiên lại không thấy. Theo ta thấy, chính xác là bọn họ chia của không đều nên trở mặt, lại bị cái tên danh ca mặt trắng nhỏ kia khuyên được rồi. Nếu đại nhân không tin, có thể lại đi truy xét vị trí người tuổi trẻ kia!
Hắn nói xong ba ngoặt bốn ngã, không rõ ràng, Tu Văn nghe được trực tiếp lắc đầu, lòng nói làm sao Thánh Tế tư đại nhân lại có kiên nhẫn đi nghe lời nói không rõ ràng mạch lạc của Lạc Tháp? Hắn vừa định giải thích một chút nữa, lại thấy vẻ mặt Thánh Tế tư đại nhân vi diệu hỏi: Người trẻ tuổi kia có bộ dạng gì?
Thân cao cao, tóc hơi dài, mặc một thân áo đen thêm đấu bồng đen, bản lĩnh rất tốt. Lạc Tháp xoa xoa tay nói. (đấu bồng: nón có vải mỏng dài phủ trùm cả đầu)
Tu Văn vội vàng lại bổ sung mấy câu: Vũ khí của người đó là trường tiên, bản lĩnh xác thực rất cao, lại càng hư không mà đứng nghiêm giữa không trung, thật lâu chưa từng rơi xuống đất.
Phần sau này đặc biệt rõ ràng rốt cuộc lại để cho sắc mặt Thánh Tế tư phải biến đổi: Có phải hắn chừng hai mươi tuổi, tướng mạo rất anh tuấn, nhưng trên thần sắc nói chung có chút âm trầm hay không?
Đúng, đúng. Tu Văn có chút giật mình nhìn tới Thánh Tế tư trước mặt: Làm ngài sao biết? Chẳng lẽ ngài biết hắn?
Thánh Tế tư trầm mặc chốc lát, đột nhiên cười ha ha: Biết, thế nào không biết? Hắn chính là nghĩa tử ta dưỡng dục sáu năm! Hắc hắc, ta nói làm sao hắn lại đột nhiên mở ra phong ấn, thì ra là gặp phải người trong nhà biết chút chuyện xưa, tâm tình chập chờn dẫn tới lực lượng mất khống chế, phong ấn không thể chịu đựng, tự động giải trừ rồi. Phong ấn trí nhớ chỉ có chút này cũng không chịu được! Năm đó ta thật không nên vì phần thiên phú cực cao của hắn nhất thời mềm lòng, tiếp tục chỉ điểm hắn tu luyện!
Thánh Tế tư thật sự là một nhân vật tâm tư tinh tế, chỉ dựa vào hai người tạp nham một vài từ, lại có thể liền suy đoán được tất cả mọi chuyện không thiếu mười phần.
Thấy hắn cười to, Lạc Tháp cho là tế ti đại nhân rốt cuộc đã tin tưởng lời bọn hắn nói, vội vàng nói: Nếu ngài biết tiểu tử kia, vậy thì có thể tìm hắn tới hỏi, tiểu nha đầu kia có phải phải có Ngự Linh bí tịch hay không. Nói không chừng, tiểu tử kia ngay cả ngài cũng lừa gạt, phối hợp với người khác lấy được bí tịch, lại gạt ngài.
Nếu lúc bình thường, chút kỹ năng kiếm chuyện vụng về này căn bản không vào được mắt thần của Thánh Tế tư. Diendanlequydon~ChieuNinh Nhưng lời Lạc Tháp nói trong lúc vô tình lại đúng lúc đâm trúng chuyện trong lòng ông ta, làm ông ta giận tím mặt. Phẫn nộ đến cực điểm, ngược lại cười đến càng lớn tiếng: Ha ha ha, chỉ bằng ngươi, cũng muốn chỉ điểm ta?
Đại nhân bớt giận, tiểu nhân không phải ý này, tiểu nhân nói là ——
Câm miệng, rất ồn ào.
Ống tay áo của Thánh Tế tư không gió mà bay, ngón tay khẽ nhếch, chỗ đầu ngón tay hướng tới, thủy nguyên tố trong cơ thể Lạc Tháp tự nhiên lập tức bật ra. Máu tươi chỉ trong một thoáng từ lỗ chân lông toàn thân hắn rỉ ra, nhưng bản thân Lạc Tháp lại không cảm giác chút nào. Cho đến khi Tu Văn nhìn thấy kinh hãi chỉ vào hắn thế nhưng lại nói không ra
/135
|