Edit: mèo suni
Sáng sớm hôm sau, thánh đàn thành Quang Minh.
Bình thường không có một bóng người, nhưng hôm nay là dịp đặc biệt nên từ sáng sớm khi mở cửa thánh đàn đã có nhiều người đi đến. Ai cũng biết, hôm nay là ngày Thánh Tế Tư tiếp kiến tín đồ mỗi tháng, giải đáp nghi vấn cho họ.
Đối với nhiều người, thần Quang Minh quá cao cao tại thượng, địa vị cũng như Ma Tôn, là những người không thể chạm vào cho nên Thánh Tế Tư nghiễm nhiên trở thành người bọn họ kính trọng nhất.
Cho nên, cứ đến ngày này, chẳng những người trong thành nhộn nhịp mà những tín đồ ở nơi khác cũng mau chóng đến thành, cùng nhau hội tụ, chờ đợi để nhìn thấy phong thái của Thánh Tế Tư.
Khi những giọt sương trên cỏ bị ánh mặt trời hong khô thì Thánh Tế Tư mặc một bộ y phục màu đen cũng nhanh chóng đi tới. Nhìn hắn thật từ ái, cơ trí, thậm chí ngay cả trong lúc phất tay cũng ung dung, có thể nói là người đại diện hoàn mỹ nhất của thần thánh ở nhân gian.
Thấy Tế Ti được kính ngưỡng từ từ đi lên tế đàn, các tín đồ phia dưới lộ ra vẻ mặt kích động, nhỏ giọng ca ngợi phong độ của Thánh Tế Tư, thậm chí có người vui đến chảy nước mắt.
Đứng trong những tiếng tán dương đó, Phượng Vũ nhún nhún vai, nhỏ giọng nói: Địa vị của tên Tế Tư này còn lớn hơn cả những bài hát của ngươi đó.
Cho nên đợi lát nữa nếu như không cẩn thận, ta rất khả năng bị các tín đồ cuồng nhiệt đó xé thành mảnh nhỏ. Ngôn Ca Hành than thở, đôi con ngươi lạnh lẽo vô cùng, mắt không chớp một lần nhìn lão giả trên đài: 60 năm rồi. . . . . . Ngươi ẩn núp duới lớp mặt nạ của mình 60 năm, hôm nay sẽ do ta lột xuống cho ngươi!
Như thường lệ, trước tiên Thánh Tế Tư và mọi người tiến hành nghi thức cầu khẩn để cảm tạ những gì thần Quang Minh đã ban cho. Phượng Vũ , chờ nghi thức kết thúc sẽ lựa thời cơ lên đài gây khó dễ.
Theo hiệu lệnh của Thánh Tế Tư, mấy ngàn người hội tụ dưới thánh đàn từ từ an tĩnh lại, chỉ chốc lát sau, vang lên một bài tự đặc biệt, tất cả tín đồ đều cúi đầu cầu khẩn.
Lúc này, trên đường phố trống trải có hai bóng người đi tới. Bước chân của người đi đầu không còn nhẹ như hằng ngày.
Nhưng đường rất ngắn, cho dù hắn đi chậm cỡ nào thì trong nháy mắt cũng đến nơi.
Soái ca, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?
Ngươi xem, người đứng ở chính giữa đài cao chính là. . . . . . Hắn không phải là ngươi năm đó mang đứa bé của Phượng gia đi sao?
Đúng vậy.
Thủy Ma Thú Tiểu Tĩnh miệng nói đồng ý, lại giương con mắt nhìn đến đài cao. Phượng Tường khẩn trương chú ý nét mặt của nàng, lại không nhìn ra chút đầu mối nào. Trong lúc vô tình, theo bản năng hắn dùng sức nắm chặt quả đấm, lòng bàn tay bị ngón cái đâm vào mà cũng không hề biết đau.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Tĩnh thu hồi tầm mắt, lắc đầu với Phượng Tường một cái: Không phải.
Câu trả lời ngắn gọn, lại làm tâm tư của Phượng Tường hạ xuống. Căng thẳng nhiều ngày rốt cuộc đuợc buông lỏng, sự mừng rỡ tràn đầy, thậm chí hắn còn lộ ra nụ cười hiếm thấy: Ngươi chắc chắn chứ?
Dĩ nhiên. Ban đầu ta thấy người kia trẻ tuổi, độ anh tuấn có thể không phân cao thấp với ngươi. Sáu năm trôi qua, cho dù nhan sắc có già đi nhưng không thể già nua như thế. Tiểu Tĩnh chắc chắn nói.
—— Nghĩa phụ không phải kẻ thù của hắn!
Xác nhận điều này Phượng Tường đắm chìm trong trong vui sướng. Hắn nói cảm ơn với Tiểu Tĩnh, móc ra mười mấy bình thuốc đưa cho đối phương, làm nàng nghẹn họng nhìn trân trối: Soái ca, những thứ này đều là cho ta?
Không sai, ngươi nhận lấy đi. Phượng Tường rộng rãi nhét đồ vào trong tay nàng: Chờ hội nghị thường kỳ kết thúc, ta sẽ sắp xếp người dẫn ngươi đến chỗ Sư Thứu để nó đưa ngươi trở về, ngươi chờ một lát.
Ừm. Đồ từ trên trời rơi xuống, khi nhận được Tiểu Tĩnh còn đang hoa
Sáng sớm hôm sau, thánh đàn thành Quang Minh.
Bình thường không có một bóng người, nhưng hôm nay là dịp đặc biệt nên từ sáng sớm khi mở cửa thánh đàn đã có nhiều người đi đến. Ai cũng biết, hôm nay là ngày Thánh Tế Tư tiếp kiến tín đồ mỗi tháng, giải đáp nghi vấn cho họ.
Đối với nhiều người, thần Quang Minh quá cao cao tại thượng, địa vị cũng như Ma Tôn, là những người không thể chạm vào cho nên Thánh Tế Tư nghiễm nhiên trở thành người bọn họ kính trọng nhất.
Cho nên, cứ đến ngày này, chẳng những người trong thành nhộn nhịp mà những tín đồ ở nơi khác cũng mau chóng đến thành, cùng nhau hội tụ, chờ đợi để nhìn thấy phong thái của Thánh Tế Tư.
Khi những giọt sương trên cỏ bị ánh mặt trời hong khô thì Thánh Tế Tư mặc một bộ y phục màu đen cũng nhanh chóng đi tới. Nhìn hắn thật từ ái, cơ trí, thậm chí ngay cả trong lúc phất tay cũng ung dung, có thể nói là người đại diện hoàn mỹ nhất của thần thánh ở nhân gian.
Thấy Tế Ti được kính ngưỡng từ từ đi lên tế đàn, các tín đồ phia dưới lộ ra vẻ mặt kích động, nhỏ giọng ca ngợi phong độ của Thánh Tế Tư, thậm chí có người vui đến chảy nước mắt.
Đứng trong những tiếng tán dương đó, Phượng Vũ nhún nhún vai, nhỏ giọng nói: Địa vị của tên Tế Tư này còn lớn hơn cả những bài hát của ngươi đó.
Cho nên đợi lát nữa nếu như không cẩn thận, ta rất khả năng bị các tín đồ cuồng nhiệt đó xé thành mảnh nhỏ. Ngôn Ca Hành than thở, đôi con ngươi lạnh lẽo vô cùng, mắt không chớp một lần nhìn lão giả trên đài: 60 năm rồi. . . . . . Ngươi ẩn núp duới lớp mặt nạ của mình 60 năm, hôm nay sẽ do ta lột xuống cho ngươi!
Như thường lệ, trước tiên Thánh Tế Tư và mọi người tiến hành nghi thức cầu khẩn để cảm tạ những gì thần Quang Minh đã ban cho. Phượng Vũ , chờ nghi thức kết thúc sẽ lựa thời cơ lên đài gây khó dễ.
Theo hiệu lệnh của Thánh Tế Tư, mấy ngàn người hội tụ dưới thánh đàn từ từ an tĩnh lại, chỉ chốc lát sau, vang lên một bài tự đặc biệt, tất cả tín đồ đều cúi đầu cầu khẩn.
Lúc này, trên đường phố trống trải có hai bóng người đi tới. Bước chân của người đi đầu không còn nhẹ như hằng ngày.
Nhưng đường rất ngắn, cho dù hắn đi chậm cỡ nào thì trong nháy mắt cũng đến nơi.
Soái ca, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?
Ngươi xem, người đứng ở chính giữa đài cao chính là. . . . . . Hắn không phải là ngươi năm đó mang đứa bé của Phượng gia đi sao?
Đúng vậy.
Thủy Ma Thú Tiểu Tĩnh miệng nói đồng ý, lại giương con mắt nhìn đến đài cao. Phượng Tường khẩn trương chú ý nét mặt của nàng, lại không nhìn ra chút đầu mối nào. Trong lúc vô tình, theo bản năng hắn dùng sức nắm chặt quả đấm, lòng bàn tay bị ngón cái đâm vào mà cũng không hề biết đau.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Tĩnh thu hồi tầm mắt, lắc đầu với Phượng Tường một cái: Không phải.
Câu trả lời ngắn gọn, lại làm tâm tư của Phượng Tường hạ xuống. Căng thẳng nhiều ngày rốt cuộc đuợc buông lỏng, sự mừng rỡ tràn đầy, thậm chí hắn còn lộ ra nụ cười hiếm thấy: Ngươi chắc chắn chứ?
Dĩ nhiên. Ban đầu ta thấy người kia trẻ tuổi, độ anh tuấn có thể không phân cao thấp với ngươi. Sáu năm trôi qua, cho dù nhan sắc có già đi nhưng không thể già nua như thế. Tiểu Tĩnh chắc chắn nói.
—— Nghĩa phụ không phải kẻ thù của hắn!
Xác nhận điều này Phượng Tường đắm chìm trong trong vui sướng. Hắn nói cảm ơn với Tiểu Tĩnh, móc ra mười mấy bình thuốc đưa cho đối phương, làm nàng nghẹn họng nhìn trân trối: Soái ca, những thứ này đều là cho ta?
Không sai, ngươi nhận lấy đi. Phượng Tường rộng rãi nhét đồ vào trong tay nàng: Chờ hội nghị thường kỳ kết thúc, ta sẽ sắp xếp người dẫn ngươi đến chỗ Sư Thứu để nó đưa ngươi trở về, ngươi chờ một lát.
Ừm. Đồ từ trên trời rơi xuống, khi nhận được Tiểu Tĩnh còn đang hoa
/135
|