Ngự Linh Sư Thiên Tài

Chương 32: Vách đá xương trắng

/135


Dưới ánh hoàng hôn, núi rừng xanh thẳm, mênh mông.

Ven đường có một nhà quán rượu nhỏ kiêm phòng trọ, lão bản đang nhìn quanh hai bên đường, thấy vẫn như cũ không có người qua lại, không khỏi thất vọng than một tiếng.

Kinh doanh nhiều năm, hắn đã sớm nắm được quy luật: từ thành trấn gần nhất đến quán rượu nhỏ của hắn dừng chân lại nghỉ ngơi, dù xe ngựa có đi chậm, thì hoàng hôn cũng đã đến nơi rồi. Hiện tại cũng không có dấu hiệu của xe ngựa, chắc chắn là không có người tới rồi.

Nghĩ đến hôm nay thu nhập ế ẩm, lão bản hung hăng hít một hơi thuốc trong tẩu, vừa định quay về, lại chợt dừng bước.

—— ở phía trước, điểm đen nhỏ càng lúc càng lớn, là vật gì?

Hắn đang hết sức nghi hoặc, điểm đen đã càng lúc càng lớn. Một hai phút sau, đã có thể nhận ra một bóng dáng gầy nhỏ, giống như đang chạy trốn.

—— là hoa mắt sao, người nọ mới dùng thời gian sáu bảy lần hít thở, chạy qua mô đất và ba hàng cây ở hai bên, ước chừng khoảng cách là năm trăm mét, tốc độ chạy trốn có thể nhanh đến vậy sao? Bạo phát trong nháy mắt cũng không thể chạy nhanh vậy.

Nghĩ vậy, bóng dáng của người nọ tới gần thêm một chút, đã có thể nhìn rõ ngũ quan*, lại có thể là một tiểu cô nương!

Khi tiểu cô nương kia dừng lại ở trước mặt lão bản thì miệng hắn đã mở to đến mức có thể nhét một cái đùi gà lớn.

Lấy lại bình tĩnh, hắn khó khăn mở lời: "Tiểu cô nương, ngươi là. . . . . ."

"Ta muốn thuê một phòng trọ, cho một người."

Nữ hài tuy nhỏ tuổi, nhưng quanh thân lại tồn tại một loại uy áp vô hình. Dưới cái nhìn lạnh nhạt của nàng, lão bản đã từ trong kinh ngạc mà tỉnh táo lại một chút, nhưng vẫn thấy kỳ quái: "Trưởng bối trong nhà không có ai đi với ngươi sao?"

"Ta là Linh Sĩ."

Những lời này có hiệu quả rất lớn, lão bản cũng không hỏi thêm gì nữa, mọi nghi vấn đã có được đáp án hoàn hảo nhất: thì ra là Linh Sĩ, vậy thì việc bọn họ có những hành vi khác với người bình thường cũng không có gì lạ.

Chỉ là, khi hắn dẫn tiểu cô nương kia lên gian phòng trên lầu thì vẫn xẹt qua một chút nghi ngờ: chỉ nghe nói Linh Sĩ chế ngự ma thú, cưỡi đi vạn dặm, chưa từng nghe nói Linh Sĩ có thể tự mình chạy nhanh như vậy. Mà thôi, đây có lẽ là một loại bí pháp tu luyện của bọn họ?

Đợi lão bản lui ra khỏi phòng, Luci liền từ trong hổ phách bay vọt ra: "Cảm giác thế nào?"

Từ ngày khởi hành, đây là ngày Phượng Vũ chạy với thời gian dài nhất, mấy ngày trước cứ chạy được nửa ngày thì nàng nghỉ ngơi khoảng nửa giờ. Không giống hôm nay, dùng hết tốc lực chạy như bay từ buổi sáng đến tận buổi chiều.

"Tốt, rất tốt." Phượng Vũ hơi thở đều đặn, lấy một chút nước muối uống, cũng không ngồi xuống ngay, mà là từ từ đi lại trong phòng. Đến khi cảm giác máu đang sôi trào trong cơ thể từ từ bình ổn, nhịp tim rối loạn cũng khôi phục bình thường, mới vô lực ngã lên giường.

Mặc dù Luci hơi đau lòng cho đồ đệ, nhưng không có cách nào lên tiếng ngăn cản. Hiện tại chính là thời kỳ đầu tu luyện quan trọng nhất với Phượng Vũ, nếu như nền móng không vững chắc, ngày sau sẽ gặp tai họa ngầm.

Vì tương lai trở nên cường đại, hiện tại nàng cần chịu đựng khổ luyện!

Phượng Vũ hiểu được đạo lý này, nên cũng không oán trách. Sau khi sức lực khôi phục được một chút, nàng liền đi tắm rửa sạch sẽ, ăn qua loa một ít cơm tối liền lấy ngọc châu ra đeo, nằm trên giường gỗ đơn sơ của quán trọ chuẩn bị nghỉ ngơi.

Khi ở ngoài, để tránh phải nguy hiểm, nàng cẩn thận không sử dụng giường ngọc Thanh Lam Hồi Xuân giúp nhanh chóng khôi phục thể lực. May là mấy ngày trước được giường ngọc bồi dưỡng, ngọc bội đã khôi phục hơn phân nửa hiệu lực. Đeo trên cổ, cũng có từng tia linh lực ấm ấp truyền đến toàn thân rất rõ ràng, mặc dù hiệu quả không so được với giường ngọc, nhưng có còn hơn không.

Ngủ đến nửa đêm, dưới lầu chợt truyền tới tiếng đập cửa mãnh liệt: "Lão bản! Mau mở cửa!"

Chỉ chốc lát sau, cửa lớn mở ra, mười mấy người xông vào, phát ra tiếng động ngày càng lớn. Phượng Vũ bị giật mình tỉnh giấc, chú ý lắng nghe, chỉ nghe tiếng lão bản cười lấy lòng, xen lẫn trong giọng nói thô to của một đám người lỗ mãng, vô cùng yếu ớt.

"Lão bản, nhanh mang món ăn lên! Chỉ cần là thịt, càng nhiều càng tốt! Đừng hòng làm gì lừa gạt bọn ta!"

"Dạ dạ dạ, lập tức ——"

"Mau xách mấy thùng nước để huynh đệ ta tắm rửa cho sạch sẽ. TNND*, dò đường đến nửa đêm, mệt chết đại gia rồi."

"Được được được, ngài chờ ——"

"Lão bản, gần đây có người nào đi tới ngọn núi phía trước không?"

"Xung quanh có vài ngọn núi, đại gia ngài muốn nói núi nào?"

"Còn phải hỏi sao, đương nhiên là Phương Sơn!"

"A, ngài nói Phương Sơn, ngọn núi này nổi tiếng nguy hiểm khó đi, còn có ma thú thường qua lại, người bình thường đều đi vòng qua, không có ai đi tới đó."

Nghe được đáp án này, mấy đại hán rất hài lòng, thái độ đối với chủ quán cũng khách khí hơn.

Trên lầu, Phượng Vũ nửa tỉnh nửa mê ngáp một cái: Phương Sơn? Cái tên này nghe rất quen . . . . . .

Nàng thật sự quá mệt mỏi, xác nhận không có ai tới uy hiếp, lại tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau thức dậy, Luci hỏi nàng tiếp theo sẽ đi đâu, Phượng Vũ không chút nghĩ ngợi chỉ trên tấm bản đồ: "Đi qua ngọn núi này, lại qua một vùng đồng bằng, là tới đế đô."

Nói xong, nàng mới phát hiện, đầu ngón tay đang chỉ vào hai chữ "Phương Sơn" rất lướn, chính là nơi mà nhóm khách xông vào đêm qua đặc biệt hỏi lão chủ quán.

Nàng có chút đăm chiêu nói: "Vẫn hay nói không có lợi ích không dậy nổi. Chẳng lẽ ngọn núi này ngoại trừ trắc trở khó đi, và mấy con ma thú mãn cấp hạ cấp, còn có chỗ đặc biệt khác?"

Suy nghĩ một lúc, nàng quyết định tìm lão bản hỏi thăm tin tức.

Nàng giả vờ lúc ban đêm bị đám người đại hán làm cho mất ngủ, quả nhiên rất nhanh đã moi được tin tức từ lão bản: "Ta mở tiệm cũng được vài năm, loại người hung thần ác sát như vậy cũng đã gặp qua một số. Nhưng mà bọn hắn đều tới nghỉ chân, ở lại một đêm liền rời đi. Nhưng nhóm người hôm qua sáng sớm đã ra ngoài, trước khi đi vẫn gọi ta giữ lại gian phòng cho bọn họ, nói là buổi tối sẽ quay lại. Cũng không biết đi đâu làm cái gì."

"Bọn họ đi bên nào?"

"Bên kia."

Hướng mà lão bản chỉ, chính là Phương Sơn.

—— xem ra sẽ chạm mặt rồi.

Phượng Vũ nhún vai, không để chút để tâm nghĩ, sắp tới nhập học, nàng đương nhiên không thể vì một chuyện nhỏ này mà thay đổi hành trình.

Dùng xong bữa sáng, Phượng Vũ theo lộ trình cũ, liền chọn núi Phương Sơn gian nan khó đi này làm đường tắt.

Như trong bản đồ đã chú thích, Phương Sơn thực sự vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa hàng năm cũng không có người qua lại, ở trong rừng gần như không có đường đi.

Bước từng bước giẫm lên đám lá mục dính trong bùn, thỉnh thoảng lại phải đi vòng qua hố to chắn ở ngang đường. Đường càng nguy hiểm, tinh thần Phượng Vũ ngày càng thả lỏng, làm theo phương pháp Luci chỉ dạy, dùng linh lực của bản thân từ từ dung nhập vào tự nhiên, cảm nhận hô hấp và chuyển động của các nguyên tố tự nhiên.

Dựa vào năng lực tinh thần mạnh mẽ, rất nhanh nàng đã nắm bắt được nguyên tố tự nhiên ở xung quanh. Nhưng làm nàng thấy khó hiểu là, những nguyên tố đang chuyển động này thật khó để diễn tả bằng lời nói, nó hoàn toàn khác với nguyên tố cảm thụ được ở Mê Vụ Cốc và lôi đài lúc trước.

Nếu buộc phải nói thành lời, thì cảm giác nguyên tố ở hai lần trước giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, tuy hiếu động không nghe lời, nhưng chỉ cần nắm chặt bàn tay của nó, nó sẽ trở nên ngoan hiền tùy ngươi sai bảo. Hôm nay cảm nhận được, lại là một con thú tràn đầy kinh sợ và lo lắng, giống như nóng lòng muốn thoát khỏi nhà tù đang giam giữ nó.

—— đến tột cùng là cái gì? Lẽ nào đang hấp dẫn người ngoài đi vào tìm kiếm bí mật trong núi?

Phượng Vũ vừa định gọi sư phụ ra hỏi thăm nguyên nhân của loại cảm giác khác thường này, đã bị toàn bộ cảnh tượng xảy ra trước mắt làm cho kinh ngạc mà quên hết những chuyện khác.

Lối ra rừng rậm ở phía trước, con đường vốn kéo dài im lặng, bỗng xuất hiện một cái vực sâu giống như đường nối thẳng tới địa phủ, đối diện là vách đá cao vút.

Trên vách đá hiện ra chi chít những hang động lớn nhỏ không đều nhau. gần như ở giữa mỗi hang động, đều có một bộ xương. Xương sọ giống như đầu ngựa, ở trên trán lại có một cái sừng dài.

Vách đá cao vút, chứa bên trong vô số bộ xương ngựa, dùng ánh mắt trống rỗng lạnh lùng nhìn chăm chú xuống dưới.

Cảnh tượng quỷ dị này không hề khiến người ta cảm thấy kinh sợ chút nào, trái lại còn có chút đau thương nhàn nhạt.

—— đau thương?

Cảm nhận được loại cảm xúc vốn không nên có dâng lên trong lồng ngực, Phượng Vũ nghĩ vách đá xương trắng này nhất định có gì đó kỳ lạ. Nàng vừa định đến gần tra xét, nhưng vừa tiến lên một bước thì vách đá bỗng nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Vào lúc đó, ở phía bên kia khu rừng, truyền đến tiếng mấy người đại hán hưng phấn hô to: "Là nơi này!"

*ngũ quan: tai, lông mày, mắt, mũi, miệng

/135

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status