Mê Vụ Cốc là nơi trú ngụ của ma thú, nên Lam Phong Trấn thường xuyên lui tới rất nhiều Linh Sĩ muốn thử một chút bản lĩnh. Nhưng sau sự kiện bầy ma thú gây rối làm tổn thương người, nhóm người Linh Sĩ vì tránh đầu sóng ngọn gió, dần dần không còn đến nữa.
Dù sao, tu luyện tất nhiên quan trọng, nhưng giữ mạng nhỏ mới là quan trọng nhất. Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.
Nhưng kỳ quái là, sau khi người không còn xuất hiện nữa, bọn ma thú cũng dần dần ngừng quấy nhiễu, đổi thành ẩn náu tại hang động của chính mình, cảnh giác mà dè dặt, chú ý động tĩnh ở sâu trong Mê Vụ Cốc.
Không thể trách những ma thú này bình thường liều lĩnh đột nhiên trở nên hèn nhát, đổi thành một bầy ma thú bất kì, khi đứng đầu vạn thú có hành động khác thường, ma thú cấp thấp hơn cũng sẽ khó tránh khỏi lo lắng xao động.
Ngay tại thời điểm linh sĩ và ma thú đối với Mê Vụ Cốc nhượng bộ lui binh, là lúc Phượng Vũ không biết chuyện liều lĩnh tiến vào.
Hiểu biết của nàng đối với nơi này, chỉ có thể dựa vào đoạn trí nhớ còn lưu lại mà biết một ít. Trước kia khi ba mẹ còn sống, Phượng Vũ được cưng chiều thành tiểu công chúa, dĩ nhiên sẽ không tới nơi này mạo hiểm. Sau khi gặp biến cố, không còn người thân bảo vệ lại không có khả năng tự vệ nàng lại càng không dám đặt chân vào nguy hiểm. Cho nên, đối với Mê Vụ Cốc, hiểu biết của Phượng Vũ quả thực là không nhiều.
Do vậy, trong lúc hành động nàng cực kỳ cẩn thận, ở trong sương mù dày đặc giẫm xuống từng bước, đều phải dùng tinh thần siêu việt hơn xa người thường để nhận biết động tĩnh xung quanh.
Nhưng sau nửa giờ vào Cốc, nghi vấn trong lòng càng ngày càng tăng: chẳng phải đồn đại nơi này có rất nhiều ma thú tụ tập sao? Tại sao dọc đường nàng tới đây, ngay cả cái đuôi của ma thú cũng không nhìn thấy?
Lại nghĩ đến sương mù ở đây dày đặc khác hẳn ngày thường, càng chạy càng sâu khiến nàng do dự dừng bước: trong cốc này, có lẽ đã xảy ra biến cố nào đó? Vậy mà, bản thân nàng lại đi hơn một khắc đồng hồ, nếu còn không thu hoạch được gì, thì quay về phủ thôi.
Lúc này, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng dã thú gào thét dặc biệt khổ sở, chợt xé rách yên tĩnh trong cốc.
Cùng với tiếng gào thét, Phượng Vũ nhạy bén cảm nhận được, không khí trong cốc có biến hóa nhỏ, sương mù ngày càng dày đặc hơn, không khí cũng ngày càng áp lực.
Tuy rằng không biết đây là thủy ma thú đang thống khổ, dẫn tới biến hóa của thủy nguyên tố xung quanh, gây nên hiện tượng mạnh mẽ khác thường. Nhưng Phượng Vũ cũng có thể phán đoán được, biến đổi trong cốc với con ma thú đang đau đớn có quan hệ vô cùng lớn.
—— Chẳng lẽ là có người giành trước một bước, ở nơi này vây bắt ma thú lợi hại, cho nên liên tục xảy ra dị tượng?
Nếu thật là người, trái lại Phượng Vũ không sợ. Nàng đã thử qua ở tên tiểu nha hoàn kia, trong thế giới này, tinh thần lực của nàng đối với con người vẫn hữu hiệu như cũ.
Phượng Vũ trầm ngâm chốc lát, quyết định đi lên xem rõ sự tình.
Ma thú khổ sở gào thét không ngừng, trở thành chỉ đường tốt nhất cho Phượng Vũ. Nhưng nó rống một tiếng dù nghe tưởng gần trong gang tấc, nhưng đi thực tế, cũng làm Phượng Vũ mất gần một giờ đồng hồ.
Đi qua vô số bụi gai, giẫm lên vô số lá cây rơi rụng, Phượng Vũ rốt cuộc theo tiếng gào đi tới trước một hồ nước.
Một con ma thú đầu nhọn cổ dài, thân dài tới đuôi, đang dùng móng vuốt che cái bụng nhô lên cao cao, ở trong hồ nước lăn lộn khổ sở. Trong lúc vô ý ma thú phóng thích ra thủy nguyên tố bọc quanh nó, lại đánh gãy một mảng lớn cây cối mọc quanh hồ. Mà chung quanh cũng không có dấu vết vây bắt của con người.
Nhìn mọi thứ trước mắt Phượng Vũ không tùy tiện tiến lên, chỉ là cẩn thận hít thở chậm lại, dừng lại ở xa.
Đùa sao, chỉ là vô ý thức phóng thích ra năng lượng đã mạnh mẽ như vậy, có thể thấy con ma thú này có năng lực cao nhất. Trước khi không biết chính xác tinh thần lực của mình có tác dụng với nó hay không, chỉ người ngu ngốc mới có thể hành động thiếu suy nghĩ.
Giấu kĩ thân thể, Phượng Vũ nhắm hai mắt, dùng tinh thần lực tập trung toàn bộ ở trên người con ma thú trong hồ. Trong nháy mắt ý thức hai bên tiếp xúc với nhau, Phượng Vũ liền cảm nhận một hồi cảm xúc nóng nảy hướng về phía mình, đồng thời còn nghe được nói tục liên tiếp: "TNND! Sớm biết sinh đứa bé đau như vậy, lão nương sẽ không sinh!"
. . . . . .
Một đám quạ ầm ầm bay qua trong đầu, Phượng Vũ trên trán hiện lên ba vạch đen.
Ma thú và con người giống nhau đều phân chia thực lực, người mới tu luyện cảnh giới chia từ cấp một đến cấp bảy, tu hết cấp bảy, thì là trọn vẹn hạ cấp. Tiếp đó chính là trung cấp, cao cấp, bá tước, hoàng giả, lệnh tôn.
Trong sách giới thiệu tu luyện từng nói qua, sau khi tu vi ma thú đạt tới giai đoạn cao nhất của hạ cấp, thì có thể nói tiếng người. Biết thì biết vậy, nhưng tận mắt nhìn thấy một con ma thú bề ngoài hung hãn giống như người phụ nữ mang thai sợ đau mà hối hận thì vẫn khiến Phượng Vũ cảm thấy chấn động một hồi "Điều này thật không khoa học" .
"Đau chết! Đứa nhỏ này thật không hiền lành! Giày vò nhiều ngày như vậy không chịu ra ngoài, chờ con ra ngoài nương nhất định đánh mông con!"
"Tiểu tổ tông, con huyên náo làm nương khó chịu muốn chết rồi, chớ nghịch ngợm, mau mau đi ra!"
"Đứa nhỏ chết tiệt này cuối cùng có chịu ra hay không? ! Nếu còn không nghe lời, chờ sinh ra ta liền ném con đi!"
. . . . . .
Phượng Vũ nghe được mồ hôi điên cuồng: vị ma thú đại tỉ này cũng quá dũng mãnh, đau bụng sinh vẫn nghĩ vẩn vơ nhiều như vậy.
Lúc này, đột nhiên nàng cảm thấy dưới quần áo truyền đến một trận cảm giác nóng rực. Cảm giác nóng nực khác thường này cũng không phải là của thân thể lập tức khiến Phượng Vũ cảnh giác. Theo bản năng nàng đưa tay vào trong y phục, ấn xuống một cái, phát hiện trong túi vải có một miếng nhỏ cứng rắn nổi lên. Để vào tay, mới phát hiện đó là hổ phách Hồ Điệp tối qua cố ý lấy ra.
Khác với lạnh lẽo đêm qua, hiện tại hổ phách Hồ Điệp chợt trở nên nóng bỏng, hơn nữa nhiệt độ còn không ngừng tăng lên, thậm chí làm Liên Phượng Vũ không thể cầm được. Vừa định để nó trên đất, lại thấy Hồ Điệp vốn đang ngủ yên trong hổ phách, cánh bướm màu lam bỗng nhẹ nhúc nhích.
Phượng Vũ cho rằng bản thân bị hoa mắt, nhưng tiếp đó, vòi bươm bướm thật dài cũng từ từ giãn ra, cánh bướm lay động độ cong cũng ngày càng lớn. Sau mấy cái vỗ cánh nhẹ nhàng linh hoạt, Hồ Điệp vậy mà đâm thủng hổ phách, bay vun vút trên không.
Cùng lúc đó, một âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai Phượng Vũ: "Thủy ma thú trung cấp sinh con chính là thời điểm tốt nhất giết chết nó. Ngươi còn không động thủ?"
Nhìn màu sắc vô cùng xinh đẹp, đẹp có chút không thực của Hồ Điệp, Phượng Vũ không chắc chắn lắm hỏi: "Ngươi là đang cùng ta nói chuyện?"
"Nơi này còn có người thứ hai sao?"
"Ngươi là ai?"
". . . . . . Ngươi có thể gọi ta Luci."
Luci? Cái tên này nghe có chút quen thuộc.
Không đợi Phượng Vũ nhớ lại, Luci lại nói: "Mau giết nó, lấy Thú hồn tinh hạch của nó cho ta."
Thanh âm kia mang theo ý tứ ra lệnh rõ ràng, giống như chủ nhân của nó trời sanh đã có thói quen ra lệnh, là người bề trên.
Nếu như chỉ nghe âm thanh, sẽ khiến người nghĩ tới một vị Quân vương đột nhiên tức giận ngay tức khắc lệnh cho thiên hạ máu chảy ngàn dặm, nhưng bây giờ. . . . . .
Phượng Vũ nhìn tiểu Hồ Điệp trước mặt, chợt có chút buồn cười: "Ngươi là đang ra lệnh cho ta? Tiểu Hồ Điệp Luci?"
". . . . . ."
Luci á khẩu không trả lời được. Hai mắt Phượng Vũ chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào nó, không bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ. Nàng chú ý thấy, theo thời gian trôi qua, màu sắc xinh đẹp trên hai cánh Luci, dần dần trở nên ảm đạm. Chỉ là, biến hóa này hết sức nhỏ, nếu không quan sát cẩn thận, thì khó mà nhìn ra được.
Trầm mặc trong chốc lát, khẩu khí của Luci đổi thành hiền hoà hơn, nhưng lại lộ ra gượng gạo vô cùng: "Ta là đang giao dịch với ngươi. Ngươi cung cấp Thú hồn tinh hạch cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết chỗ của một kho báu thượng cổ."
"Không có bằng chứng, dựa vào cái gì bảo ta tin tưởng ngươi?"
"Nực cười, ta đường đường là ——"
Nói một nửa, Luci chợt dừng lại. Phượng Vũ không nhịn được hỏi: "Ngươi đường đường là gì?"
". . . . . . Không có gì. Ngươi nói đúng, bây giờ ta đã không còn là. . . . . Ngươi không tin tưởng, cũng là chuyện thường tình. Được rồi, ta đổi vật khác giao dịch với ngươi."
"Hả?" Phượng Vũ không tỏ rõ điều gì, nhưng khi nghe đến câu nói sau cùng, thân thể trong nháy mắt đóng băng.
"Ta dùng bí tịch tu luyện Ngự Linh Sư trao đổi với ngươi, như thế nào?"
Dù sao, tu luyện tất nhiên quan trọng, nhưng giữ mạng nhỏ mới là quan trọng nhất. Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.
Nhưng kỳ quái là, sau khi người không còn xuất hiện nữa, bọn ma thú cũng dần dần ngừng quấy nhiễu, đổi thành ẩn náu tại hang động của chính mình, cảnh giác mà dè dặt, chú ý động tĩnh ở sâu trong Mê Vụ Cốc.
Không thể trách những ma thú này bình thường liều lĩnh đột nhiên trở nên hèn nhát, đổi thành một bầy ma thú bất kì, khi đứng đầu vạn thú có hành động khác thường, ma thú cấp thấp hơn cũng sẽ khó tránh khỏi lo lắng xao động.
Ngay tại thời điểm linh sĩ và ma thú đối với Mê Vụ Cốc nhượng bộ lui binh, là lúc Phượng Vũ không biết chuyện liều lĩnh tiến vào.
Hiểu biết của nàng đối với nơi này, chỉ có thể dựa vào đoạn trí nhớ còn lưu lại mà biết một ít. Trước kia khi ba mẹ còn sống, Phượng Vũ được cưng chiều thành tiểu công chúa, dĩ nhiên sẽ không tới nơi này mạo hiểm. Sau khi gặp biến cố, không còn người thân bảo vệ lại không có khả năng tự vệ nàng lại càng không dám đặt chân vào nguy hiểm. Cho nên, đối với Mê Vụ Cốc, hiểu biết của Phượng Vũ quả thực là không nhiều.
Do vậy, trong lúc hành động nàng cực kỳ cẩn thận, ở trong sương mù dày đặc giẫm xuống từng bước, đều phải dùng tinh thần siêu việt hơn xa người thường để nhận biết động tĩnh xung quanh.
Nhưng sau nửa giờ vào Cốc, nghi vấn trong lòng càng ngày càng tăng: chẳng phải đồn đại nơi này có rất nhiều ma thú tụ tập sao? Tại sao dọc đường nàng tới đây, ngay cả cái đuôi của ma thú cũng không nhìn thấy?
Lại nghĩ đến sương mù ở đây dày đặc khác hẳn ngày thường, càng chạy càng sâu khiến nàng do dự dừng bước: trong cốc này, có lẽ đã xảy ra biến cố nào đó? Vậy mà, bản thân nàng lại đi hơn một khắc đồng hồ, nếu còn không thu hoạch được gì, thì quay về phủ thôi.
Lúc này, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng dã thú gào thét dặc biệt khổ sở, chợt xé rách yên tĩnh trong cốc.
Cùng với tiếng gào thét, Phượng Vũ nhạy bén cảm nhận được, không khí trong cốc có biến hóa nhỏ, sương mù ngày càng dày đặc hơn, không khí cũng ngày càng áp lực.
Tuy rằng không biết đây là thủy ma thú đang thống khổ, dẫn tới biến hóa của thủy nguyên tố xung quanh, gây nên hiện tượng mạnh mẽ khác thường. Nhưng Phượng Vũ cũng có thể phán đoán được, biến đổi trong cốc với con ma thú đang đau đớn có quan hệ vô cùng lớn.
—— Chẳng lẽ là có người giành trước một bước, ở nơi này vây bắt ma thú lợi hại, cho nên liên tục xảy ra dị tượng?
Nếu thật là người, trái lại Phượng Vũ không sợ. Nàng đã thử qua ở tên tiểu nha hoàn kia, trong thế giới này, tinh thần lực của nàng đối với con người vẫn hữu hiệu như cũ.
Phượng Vũ trầm ngâm chốc lát, quyết định đi lên xem rõ sự tình.
Ma thú khổ sở gào thét không ngừng, trở thành chỉ đường tốt nhất cho Phượng Vũ. Nhưng nó rống một tiếng dù nghe tưởng gần trong gang tấc, nhưng đi thực tế, cũng làm Phượng Vũ mất gần một giờ đồng hồ.
Đi qua vô số bụi gai, giẫm lên vô số lá cây rơi rụng, Phượng Vũ rốt cuộc theo tiếng gào đi tới trước một hồ nước.
Một con ma thú đầu nhọn cổ dài, thân dài tới đuôi, đang dùng móng vuốt che cái bụng nhô lên cao cao, ở trong hồ nước lăn lộn khổ sở. Trong lúc vô ý ma thú phóng thích ra thủy nguyên tố bọc quanh nó, lại đánh gãy một mảng lớn cây cối mọc quanh hồ. Mà chung quanh cũng không có dấu vết vây bắt của con người.
Nhìn mọi thứ trước mắt Phượng Vũ không tùy tiện tiến lên, chỉ là cẩn thận hít thở chậm lại, dừng lại ở xa.
Đùa sao, chỉ là vô ý thức phóng thích ra năng lượng đã mạnh mẽ như vậy, có thể thấy con ma thú này có năng lực cao nhất. Trước khi không biết chính xác tinh thần lực của mình có tác dụng với nó hay không, chỉ người ngu ngốc mới có thể hành động thiếu suy nghĩ.
Giấu kĩ thân thể, Phượng Vũ nhắm hai mắt, dùng tinh thần lực tập trung toàn bộ ở trên người con ma thú trong hồ. Trong nháy mắt ý thức hai bên tiếp xúc với nhau, Phượng Vũ liền cảm nhận một hồi cảm xúc nóng nảy hướng về phía mình, đồng thời còn nghe được nói tục liên tiếp: "TNND! Sớm biết sinh đứa bé đau như vậy, lão nương sẽ không sinh!"
. . . . . .
Một đám quạ ầm ầm bay qua trong đầu, Phượng Vũ trên trán hiện lên ba vạch đen.
Ma thú và con người giống nhau đều phân chia thực lực, người mới tu luyện cảnh giới chia từ cấp một đến cấp bảy, tu hết cấp bảy, thì là trọn vẹn hạ cấp. Tiếp đó chính là trung cấp, cao cấp, bá tước, hoàng giả, lệnh tôn.
Trong sách giới thiệu tu luyện từng nói qua, sau khi tu vi ma thú đạt tới giai đoạn cao nhất của hạ cấp, thì có thể nói tiếng người. Biết thì biết vậy, nhưng tận mắt nhìn thấy một con ma thú bề ngoài hung hãn giống như người phụ nữ mang thai sợ đau mà hối hận thì vẫn khiến Phượng Vũ cảm thấy chấn động một hồi "Điều này thật không khoa học" .
"Đau chết! Đứa nhỏ này thật không hiền lành! Giày vò nhiều ngày như vậy không chịu ra ngoài, chờ con ra ngoài nương nhất định đánh mông con!"
"Tiểu tổ tông, con huyên náo làm nương khó chịu muốn chết rồi, chớ nghịch ngợm, mau mau đi ra!"
"Đứa nhỏ chết tiệt này cuối cùng có chịu ra hay không? ! Nếu còn không nghe lời, chờ sinh ra ta liền ném con đi!"
. . . . . .
Phượng Vũ nghe được mồ hôi điên cuồng: vị ma thú đại tỉ này cũng quá dũng mãnh, đau bụng sinh vẫn nghĩ vẩn vơ nhiều như vậy.
Lúc này, đột nhiên nàng cảm thấy dưới quần áo truyền đến một trận cảm giác nóng rực. Cảm giác nóng nực khác thường này cũng không phải là của thân thể lập tức khiến Phượng Vũ cảnh giác. Theo bản năng nàng đưa tay vào trong y phục, ấn xuống một cái, phát hiện trong túi vải có một miếng nhỏ cứng rắn nổi lên. Để vào tay, mới phát hiện đó là hổ phách Hồ Điệp tối qua cố ý lấy ra.
Khác với lạnh lẽo đêm qua, hiện tại hổ phách Hồ Điệp chợt trở nên nóng bỏng, hơn nữa nhiệt độ còn không ngừng tăng lên, thậm chí làm Liên Phượng Vũ không thể cầm được. Vừa định để nó trên đất, lại thấy Hồ Điệp vốn đang ngủ yên trong hổ phách, cánh bướm màu lam bỗng nhẹ nhúc nhích.
Phượng Vũ cho rằng bản thân bị hoa mắt, nhưng tiếp đó, vòi bươm bướm thật dài cũng từ từ giãn ra, cánh bướm lay động độ cong cũng ngày càng lớn. Sau mấy cái vỗ cánh nhẹ nhàng linh hoạt, Hồ Điệp vậy mà đâm thủng hổ phách, bay vun vút trên không.
Cùng lúc đó, một âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai Phượng Vũ: "Thủy ma thú trung cấp sinh con chính là thời điểm tốt nhất giết chết nó. Ngươi còn không động thủ?"
Nhìn màu sắc vô cùng xinh đẹp, đẹp có chút không thực của Hồ Điệp, Phượng Vũ không chắc chắn lắm hỏi: "Ngươi là đang cùng ta nói chuyện?"
"Nơi này còn có người thứ hai sao?"
"Ngươi là ai?"
". . . . . . Ngươi có thể gọi ta Luci."
Luci? Cái tên này nghe có chút quen thuộc.
Không đợi Phượng Vũ nhớ lại, Luci lại nói: "Mau giết nó, lấy Thú hồn tinh hạch của nó cho ta."
Thanh âm kia mang theo ý tứ ra lệnh rõ ràng, giống như chủ nhân của nó trời sanh đã có thói quen ra lệnh, là người bề trên.
Nếu như chỉ nghe âm thanh, sẽ khiến người nghĩ tới một vị Quân vương đột nhiên tức giận ngay tức khắc lệnh cho thiên hạ máu chảy ngàn dặm, nhưng bây giờ. . . . . .
Phượng Vũ nhìn tiểu Hồ Điệp trước mặt, chợt có chút buồn cười: "Ngươi là đang ra lệnh cho ta? Tiểu Hồ Điệp Luci?"
". . . . . ."
Luci á khẩu không trả lời được. Hai mắt Phượng Vũ chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào nó, không bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ. Nàng chú ý thấy, theo thời gian trôi qua, màu sắc xinh đẹp trên hai cánh Luci, dần dần trở nên ảm đạm. Chỉ là, biến hóa này hết sức nhỏ, nếu không quan sát cẩn thận, thì khó mà nhìn ra được.
Trầm mặc trong chốc lát, khẩu khí của Luci đổi thành hiền hoà hơn, nhưng lại lộ ra gượng gạo vô cùng: "Ta là đang giao dịch với ngươi. Ngươi cung cấp Thú hồn tinh hạch cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết chỗ của một kho báu thượng cổ."
"Không có bằng chứng, dựa vào cái gì bảo ta tin tưởng ngươi?"
"Nực cười, ta đường đường là ——"
Nói một nửa, Luci chợt dừng lại. Phượng Vũ không nhịn được hỏi: "Ngươi đường đường là gì?"
". . . . . . Không có gì. Ngươi nói đúng, bây giờ ta đã không còn là. . . . . Ngươi không tin tưởng, cũng là chuyện thường tình. Được rồi, ta đổi vật khác giao dịch với ngươi."
"Hả?" Phượng Vũ không tỏ rõ điều gì, nhưng khi nghe đến câu nói sau cùng, thân thể trong nháy mắt đóng băng.
"Ta dùng bí tịch tu luyện Ngự Linh Sư trao đổi với ngươi, như thế nào?"
/135
|