Trong bóng tối yên tĩnh.
Lâm Dong Dong quay sang Tào Thế Tường dùng tay ra lệnh, ánh mắt chớp chớp đảo vòng quanh "Chỉ cần ngươi giao ra Thoát Cốt Thủy Phù Dong, chúng ta vẫn sẽ là tỷ muội tốt, ngươi không cần trốn trốn tránh tránh, hà tất khó coi như vậy ?"
Khóe miệng Ninh Khanh Khanh ché nhạo mà nhếch lên, ở trong ánh trăng nhạt nhòa, nàng rõ ràng thấy ống quần người nam nhân bên cạnh Lâm Dong Dong có lỗ thủng.
Hắn da trơn bóng, không hề có vết sẹo. Nhưng mà Thất Sắc Liên có khả năng chữa khỏi vết thương, lại không vá được cái quần.
Chỉ cần Thoát Cốt Thủy Phù Dong, kia cũng không cần nửa đêm mang theo trợ thủ tới giết nàng!
Có quỷ mới tin ngươi.
Lâm Dong Dong từng bước từng bước đi tới. Liền vào lúc tiếp cận hòn đá , một bống dáng như là linh miêu chui ra. Ninh Khanh Khanh một tay nắp chặt áp chế cổ tay của Lâm Dong Dong , Chủy Thủ cắt về hướng tới cổ nàng ta.
Nếu cắt được một cái thì hẳn phải chết không nghi ngờ!
Chính là Tào Thế Tường một mực sát sao đi theo phía sau Lâm Dong Dong. Khi thấy nàng nguy hiểm, Võ Linh báo săn trong nháy mắt nhào tới Ninh Khanh Khanh, hàm răng bén nhọ nhắm ngay cổ Ninh Khanh Khanh!
Tào Thế Tường chính là Ngũ Tinh Linh Sĩ, cấp bậc như vậy , Ninh Khanh Khanh hiện tại không có khả năng lấy cứng đối cứng với Võ Linh của hắn.
Giữa giết người và bảo vệ tính mạng ... Ninh Khanh Khanh không chút do dự lựa chọn cái sau!
Cổ tay chợt rụt lại một cái, nàng lắc người né tránh thế công của báo săn , rồi xoay người liền chạy!
Tào Thế Tường đang muốn đuổi kịp đi, lại nghe Lâm Dong Dong hét thảm một tiếng. Chủy Thủ kia mặc dù không có cắt đến cổ Lâm Dong Dong , nhưng đã để lại môt vết thương thật sâu trên vai nàng!
"Dong Dong, ngươi thế nào rồi?" Tào Thế Tường lập tức giúp Lâm Dong Dong đứng lên.
"Mau đuổi theo!" Lúc này Lâm Dong Dong đau mặt mũi vặn vẹo, hận không thể xé xác Ninh Khanh Khanh ra. Nàng bất chấp đau đớn, nhảy lên lưng báo săn , rồi vừa triệu hoán Thất Sắc Liên chữa trị, vừa lệnh cho Tào Thế Tường lại đuổi theo lần nữa.
Nghe phía sau là âm thanh đuổi theo không thèm che giấu chút nào, sắc mặt Ninh Khanh Khanh cứng lại.
Mới vừa rồi nàng cố ý làm Lâm Dong Dong bị thương, chính là muốn trì hoãn thời gian một phen.
Không có giết chết được Ninh Khanh Khanh , lúc này Lâm Dong Dong tất nhiên càng hận. Khi chưa giết chết được nàng , Lâm Dong Dong tất nhiên sẽ không bỏ qua!
Coi như còn chưa bị giết chết, nhưng cứ cực lực chạy hấp tấp như vậy , thể lực của nàng sẽ bị hao kiệt!
Ninh Khanh Khanh trong lòng dang suy nghĩ biện pháp, loáng thoáng thấy phía trước có một bóng người rất nhanh mà thoáng qua.
Mặc dù không biết địch là bạn hay thù,nhưng lúc này xuất hiện, đó chính là trời cao ban cho cơ hội!
Ninh Khanh Khanh không nói hai lời, lại lần nữa tăng lực chạy đuổi theo bóng người . Bóng người kia đi cực kì xảo quyệt, lúc ẩn lúc hiện, không giống như là đi theo một đường thẳng.
Nhưng mà nàng phát hiện, kể từ sau khi đi theo bóng người kia, Tào Thế Tường cũng nữa không thể đến gần hơn và thu hẹp cự ly với nàng.
Chỗ này, nói không chừng có điều kì dị cổ quái!
Đang suy nghĩ , bóng người kia vút lên một phen xuyên qua thạch nham, như là giống như Xuyên Tường Thuật , Ninh Khanh Khanh trợn tròn mắt, rốt cuộc là xuyên, hay là không xuyên?
Suy nghĩ một chút về truy binh phía sau, nàng đành nhắm mắt lại lao vào tường nham thạch một cái.
Không hề có đau đớn như trong tưởng tượng .
Ninh Khanh Khanh vừa mở mắt, phía trước có một cơn gió giật liền đánh tới mặt của nàng. Nàng suýt chút nữa không kịp tránh né, vội mở miệng hô: "Này, huynh đệ, đánh người không đánh vào mặt a!"
Người kia lại giống như không nghe thấy lời của nàng, lại lần nữa vọt tới.
Nơi này không biết là địa phương nào, luồng sáng cũng không tệ lắm, Ninh Khanh Khanh rốt cuộc nhìn rõ ràng người đánh nhau cùng nàng.
Là một thiếu niên, ước chừng khoảng mười lăm tuổi, mặc một bộ xiêm y màu tím. Màu sắc trang phục đơn giản mà sang trọng mặc ở trên người hắn, bởi vì ống tay áo xắn lên đến cánh tay, nên thiếu đi chút hoạt bát, lại thêm vài phần thoải mái.
Vầng trán thanh tú, mắt phượng hơi xếch, đường nét mềm mại, vô cùng đẹp , làm cho người ta không tự chủ được nghĩ đến bông Mẫu Đơn ung dung
Lâm Dong Dong quay sang Tào Thế Tường dùng tay ra lệnh, ánh mắt chớp chớp đảo vòng quanh "Chỉ cần ngươi giao ra Thoát Cốt Thủy Phù Dong, chúng ta vẫn sẽ là tỷ muội tốt, ngươi không cần trốn trốn tránh tránh, hà tất khó coi như vậy ?"
Khóe miệng Ninh Khanh Khanh ché nhạo mà nhếch lên, ở trong ánh trăng nhạt nhòa, nàng rõ ràng thấy ống quần người nam nhân bên cạnh Lâm Dong Dong có lỗ thủng.
Hắn da trơn bóng, không hề có vết sẹo. Nhưng mà Thất Sắc Liên có khả năng chữa khỏi vết thương, lại không vá được cái quần.
Chỉ cần Thoát Cốt Thủy Phù Dong, kia cũng không cần nửa đêm mang theo trợ thủ tới giết nàng!
Có quỷ mới tin ngươi.
Lâm Dong Dong từng bước từng bước đi tới. Liền vào lúc tiếp cận hòn đá , một bống dáng như là linh miêu chui ra. Ninh Khanh Khanh một tay nắp chặt áp chế cổ tay của Lâm Dong Dong , Chủy Thủ cắt về hướng tới cổ nàng ta.
Nếu cắt được một cái thì hẳn phải chết không nghi ngờ!
Chính là Tào Thế Tường một mực sát sao đi theo phía sau Lâm Dong Dong. Khi thấy nàng nguy hiểm, Võ Linh báo săn trong nháy mắt nhào tới Ninh Khanh Khanh, hàm răng bén nhọ nhắm ngay cổ Ninh Khanh Khanh!
Tào Thế Tường chính là Ngũ Tinh Linh Sĩ, cấp bậc như vậy , Ninh Khanh Khanh hiện tại không có khả năng lấy cứng đối cứng với Võ Linh của hắn.
Giữa giết người và bảo vệ tính mạng ... Ninh Khanh Khanh không chút do dự lựa chọn cái sau!
Cổ tay chợt rụt lại một cái, nàng lắc người né tránh thế công của báo săn , rồi xoay người liền chạy!
Tào Thế Tường đang muốn đuổi kịp đi, lại nghe Lâm Dong Dong hét thảm một tiếng. Chủy Thủ kia mặc dù không có cắt đến cổ Lâm Dong Dong , nhưng đã để lại môt vết thương thật sâu trên vai nàng!
"Dong Dong, ngươi thế nào rồi?" Tào Thế Tường lập tức giúp Lâm Dong Dong đứng lên.
"Mau đuổi theo!" Lúc này Lâm Dong Dong đau mặt mũi vặn vẹo, hận không thể xé xác Ninh Khanh Khanh ra. Nàng bất chấp đau đớn, nhảy lên lưng báo săn , rồi vừa triệu hoán Thất Sắc Liên chữa trị, vừa lệnh cho Tào Thế Tường lại đuổi theo lần nữa.
Nghe phía sau là âm thanh đuổi theo không thèm che giấu chút nào, sắc mặt Ninh Khanh Khanh cứng lại.
Mới vừa rồi nàng cố ý làm Lâm Dong Dong bị thương, chính là muốn trì hoãn thời gian một phen.
Không có giết chết được Ninh Khanh Khanh , lúc này Lâm Dong Dong tất nhiên càng hận. Khi chưa giết chết được nàng , Lâm Dong Dong tất nhiên sẽ không bỏ qua!
Coi như còn chưa bị giết chết, nhưng cứ cực lực chạy hấp tấp như vậy , thể lực của nàng sẽ bị hao kiệt!
Ninh Khanh Khanh trong lòng dang suy nghĩ biện pháp, loáng thoáng thấy phía trước có một bóng người rất nhanh mà thoáng qua.
Mặc dù không biết địch là bạn hay thù,nhưng lúc này xuất hiện, đó chính là trời cao ban cho cơ hội!
Ninh Khanh Khanh không nói hai lời, lại lần nữa tăng lực chạy đuổi theo bóng người . Bóng người kia đi cực kì xảo quyệt, lúc ẩn lúc hiện, không giống như là đi theo một đường thẳng.
Nhưng mà nàng phát hiện, kể từ sau khi đi theo bóng người kia, Tào Thế Tường cũng nữa không thể đến gần hơn và thu hẹp cự ly với nàng.
Chỗ này, nói không chừng có điều kì dị cổ quái!
Đang suy nghĩ , bóng người kia vút lên một phen xuyên qua thạch nham, như là giống như Xuyên Tường Thuật , Ninh Khanh Khanh trợn tròn mắt, rốt cuộc là xuyên, hay là không xuyên?
Suy nghĩ một chút về truy binh phía sau, nàng đành nhắm mắt lại lao vào tường nham thạch một cái.
Không hề có đau đớn như trong tưởng tượng .
Ninh Khanh Khanh vừa mở mắt, phía trước có một cơn gió giật liền đánh tới mặt của nàng. Nàng suýt chút nữa không kịp tránh né, vội mở miệng hô: "Này, huynh đệ, đánh người không đánh vào mặt a!"
Người kia lại giống như không nghe thấy lời của nàng, lại lần nữa vọt tới.
Nơi này không biết là địa phương nào, luồng sáng cũng không tệ lắm, Ninh Khanh Khanh rốt cuộc nhìn rõ ràng người đánh nhau cùng nàng.
Là một thiếu niên, ước chừng khoảng mười lăm tuổi, mặc một bộ xiêm y màu tím. Màu sắc trang phục đơn giản mà sang trọng mặc ở trên người hắn, bởi vì ống tay áo xắn lên đến cánh tay, nên thiếu đi chút hoạt bát, lại thêm vài phần thoải mái.
Vầng trán thanh tú, mắt phượng hơi xếch, đường nét mềm mại, vô cùng đẹp , làm cho người ta không tự chủ được nghĩ đến bông Mẫu Đơn ung dung
/130
|