Ngục Thánh

Chương 138: Thương lượng, thương lượng nữa, thương lượng mãi

/334


Lục Châu há hốc miệng, ngỡ mình nghe lầm, hỏi lại:

-Xin lỗi, ông nói gì cơ?

-Ta nói nếu muốn cứu thằng tóc đỏ, cưng phải ngủ với ta một đêm, chịu hôn? – Đại Bác cười giả lả.

Lục Châu ngớ mặt. Nàng không đời nào chấp nhận kiểu đề nghị đê tiện và đốn mạt đó. Nghĩ mình nghe lầm, công chúa nói:

-Tôi không có thời gian đùa đâu! Hãy cứu chúng tôi, tôi hứa Phi Thiên sẽ...

Nàng nói chưa hết, Đại Bác bỗng thả tay. Trong khoảnh khắc, cửa tử mở toang nuốt chửng Lục Châu lẫn Vô Phong. Hai người hoảng hồn, hét toáng lên. Nhanh như chớp, Đại Bác chộp cổ tay công chúa. Bị sức nặng của Vô Phong kéo xuống, cánh tay công chúa căng ra, vết thương toạc máu. Cô gái nghiến răng nén tiếng đau đớn. Gã tóc vàng Đại Bác chặc lưỡi lắc đầu:

-Ta đùa cưng bao giờ? Đề nghị của ta rất rõ ràng và thành thật. Nào, quyết định nhanh lên, ta mỏi tay quá à! Ui, mỏi quá!

Đại Bác than vãn chán chê mà cái mặt vẫn hơn hớn. Gã khỏe kinh khủng, Lục Châu có thể cảm nhận điều đó. Biết cương còng với Đại Bác là vô ích, công chúa bèn thương lượng:

-Ông có thể đưa ra điều kiện khác không? Tiền? Quang tố? Hay tị nạn chính trị? Chúng tôi sẽ đáp ứng!

-Không, cưng à. – Đại Bác lắc đầu – Ta chẳng cần tiền, cũng không cần Phi Thiên ban ơn gì sất. Ta chỉ muốn công chúa Phi Thiên quốc, chính là cưng đó! Nào, quyết định nhanh lên, ta mỏi quá rồi!

Gã tóc vàng rướn người thở hồng hộc, mặt nhăn nhó, mắt ti hí thi thoảng liếc trộm công chúa. Lục Châu phát khóc, chẳng biết xử lý ra sao. Nếu nàng từ chối, Đại Bác sẽ buông tay. Nếu muốn bảo toàn danh tiếng và danh tiết, nàng có thể bỏ rơi Vô Phong. Nhưng nàng không đời nào làm vậy. Nàng đã hứa sẽ ở bên hắn và nàng coi trọng lời hứa hơn hết thảy. Nhưng lên giường với Đại Bác để cứu Vô Phong? Trao thanh xuân cho một gã bốn mươi tuổi? – Công chúa chưa từng nghĩ kết cục này. Trong khi ấy Vô Phong chới với giữa sống chết, gió từ phía dưới thổi ù ù bên tai, hắn hầu như không nghe thấy gì, chỉ biết công chúa đang nói chuyện với người lạ mặt.

Lục Châu hết nhìn Đại Bác lại ngó Vô Phong. Nàng đang nắm một chiếc cân, đĩa này là danh dự bản thân, đĩa kia là mạng sống của Vô Phong, bên nào nặng nhẹ tùy nàng quyết định. Thời gian không đợi nàng, vết thương không chờ nàng, Đại Bác càng không. Lục Châu nhắm mắt, cắn môi suy nghĩ. Rất nhanh sau đó, nàng trả lời:

-Tôi đồng ý.

Đại Bác ngoác miệng cười ha hả. Gã kéo tay, nhấc bổng cả công chúa và Vô Phong. Quay lại nền đá cứng, hai người vật ra thở hồng hộc. Gã tóc vàng cười cười nói nói:

-Nhớ giữ lời nhé, cô công chúa bé bỏng.

Lục Châu định thần nhìn gã. Đầu đội mũ rộng vành, miệng ngậm cọng cỏ - nàng tin chắc đã gặp Đại Bác ở đâu đó. Công chúa lục lọi, tìm về những sự kiện xảy ra hơn một tuần trước. Lục Châu chợt nhớ Phi Thiên cố gắng liên hệ với Đạn Đạo, một trong bảy người mạnh nhất, nhằm giúp nhóm của nàng tiến vào lãnh thổ Đầu Sói. Nàng nhìn Đại Bác thêm lần nữa, ngờ ngợ:

-Ông... ông là Đạn Đạo?

Gã tóc vàng nhướn mày, cười toe:

-Cục cưng nhớ rồi hả? Phải, là ta. Nói rồi đấy, chúng ta từng gặp nhau, khi ấy cưng còn bé, cao ngần này này! – Gã giơ tay, mô tả chiều cao của công chúa – Một con bé bình thường. Nhưng ai biết được sau này cưng lại... như bây giờ chứ?! Hê hê!

Gã vừa nói vừa săm soi từng mi-li-mét vuông cơ thể Lục Châu. Những chỗ da thịt nàng phơi ra vì rách áo, gã càng soi kỹ. Ánh mắt Đạn Đạo không ngấu nghiến mà như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật. Tựa nhà cảm thụ lão luyện, gã ngắm nghía từng phần, chốc chốc lẩm bẩm tán dương một chi tiết đẹp, thi thoảng lắc đầu than thở. Đạn Đạo hơi cúi người, cánh tay chìa ra trước công chúa, môi khẽ nở nụ cười (gã quên luôn sự tồn tại của Vô Phong). Tay gã rắn rỏi, có nhiều vết sẹo cùng vài dấu xăm – dấu tích thời trai trẻ cuồng nhiệt. Đôi mắt xanh lục của gã xoáy thẳng Lục Châu, hoang dại như con sói giữa đêm trăng. Cuối cùng, Đạn Đạo khoác lên mình bộ quần áo lịch lãm và đĩnh đạc, không kiểu cách mà tự nhiên, như thể thợ may tạo hóa đo ni đóng giày cho gã. Lục Châu không phủ nhận Đạn Đạo là người đàn ông hấp dẫn nhất mà nàng từng gặp. Gã quyến rũ khó tả, những thể loại bạch mã hoàng tử chạy theo gã chỉ ngửi khói dài dài. “Tuổi bốn mươi là tuổi đẹp nhất của đàn ông” – ai đó từng nói thế và giờ Lục Châu được chứng kiến tận mắt. Nhưng gì thì gì, mục đích cuối cùng của Đạn Đạo vẫn là chuyện giường chiếu.

Lục Châu không nhờ Đạn Đạo mà tự ngồi dậy, sau chăm sóc Vô Phong. Lúc này vết bỏng của tên tóc đỏ chảy máu nhiều, ướt đẫm mặt. Hắn thở dốc, miệng khào khào, thần trí hầu như bị đau đớn nhấn chìm. Đạn Đạo ngó tình trạng Vô Phong rồi lại nhìn công chúa, nói:

-Trông tệ đấy! Vết thương nhiễm trùng rồi.

Lục Châu cắn môi, chợt nhớ Đạn Đạo cũng là Đầu Sói. Làm việc, hợp tác, rồi bị săn đuổi, tất cả vì Đầu Sói, công chúa đã thấm đòn. Nàng suy nghĩ kỹ càng rồi mở lời:

-Tôi sẽ ngủ với ông, nhưng có điều kiện. Chúng tôi cần thức ăn và nước uống, không cần nhiều, chỉ cần đủ sống. Nếu ông biết cứu thương, hãy giúp chúng tôi. Hãy đưa chúng tôi ra khỏi Bãi Lầy Chết.

Đạn Đạo nhíu mày nhìn Lục Châu. Gã phì cười:

-Cô bé gặp Đầu Sói rồi hả? Hê, ta không phải lũ chọi con đó. Khi ta nói “giúp” tức là giúp tới nơi tới chốn. Đừng lo lắng, ta là người bạn thân thiết với các cô gái mà! Đợi chút...

Gã quay đầu huýt sáo. Từ màn sương cát, một cỗ xe giác cầu lầm lũi đi tới. Người đánh xe là một thằng nhóc trạc tuổi mười ba, mười bốn. Nó mở to mắt nhìn Lục Châu rồi quay sang ngó bản mặt hơn hớn của Đạn Đạo. Thằng nhóc không nói câu nào, chỉ lắc đầu ngao ngán. Dường như nó đã gặp nhiều chuyện tương tự và vô cùng thường xuyên.

Đạn Đạo túm Vô Phong quẳng lên xe rồi săn vắn công chúa, tỏ ý muốn chữa trị cho nàng. Lục Châu lắc đầu, bảo gã chăm lo Vô Phong trước. Đạn Đạo thở dài, miễn cưỡng làm theo ý nàng. Gã cởi băng mắt của Vô Phong, nhăn mặt nhìn vết thương. Nó sưng to, phồng rộp, da thịt nứt thành kẽ hoặc rãnh rỉ máu, mùi tanh lòm bốc lộng óc. Gã tóc vàng lắc đầu:

-Bỏng phải không? Ta đoán là bỏng vì phép Hỏa niệm. Đúng hả? Nhiễm trùng rồi, chắc khoảng hai ba ngày. Nặng đấy! E là phải cắt bỏ vài thứ. Ta sẽ cố gắng, nhưng không hứa trước được.

-Hai, ba ngày? – Lục Châu thốt lên – Hôm nay là ngày bao nhiêu?

-Khoảng ngày 26. – Đạn Đạo trả lời.

Lục Châu lẩm nhẩm tính. Ngày 22 đội Mai Hoa tấn công Thây Thi Hẻm. Sáng ngày 23 nàng và Vô Phong chạy trốn Hiệp Dung, sau lạc vào Bãi Lầy Chết. Tính đến nay đã ba ngày. Ba ngày ấy, sa mạc Hồi Đằng thế nào? Đám Mai Hoa ra sao? Đội tìm kiếm liệu còn sống hay đã bỏ mạng trong Bãi Lầy Chết? – Lục Châu bồn chồn. Nhưng trên tất cả, nàng lo lắng cho tình trạng của Vô Phong.

Đạn Đạo nhìn công chúa, nói:

-Này cô bé, vết thương của cưng không ổn đâu. Để lâu là có vấn đề đấy. Ê, Vu Cách! – Gã nghến đầu gọi thằng nhóc đánh xe – Có việc! Băng bó cô gái này. Nhẹ nhàng và cẩn thận giùm ta, nhóc. Nâng trứng hứng hoa vào!

Thằng nhóc Vu Cách nhệch mồm nhại câu “nâng trứng hứng hoa”. Nó vòng ra phía sau, lục lọi từng ngăn kệ trên thùng xe, khệ nệ vác một đống những thuốc những vải băng bó, nào dao nào kéo cùng một mớ cánh tay máy móc. Nó xếp ngay ngắn từng thứ, vừa tầm với, món nào ra món nấy. Thấy thằng nhóc đeo găng, tay lăm lăm kéo với kẹp, Lục Châu nheo mắt nghi ngờ. Nàng không tin một đứa trẻ đủ sức làm chuyện này. Vu Cách thở dài:

-Nhanh lên, thưa cô, vết thương của cô không nhẹ đâu.

Lục Châu miễn cưỡng nghe lời. Vu Cách vào việc, đầu tiên là gắp đạn. Nó tiêm thuốc tê, dùng kéo và kẹp mở vết thương, sử dụng các cánh tay máy cố định kẹp và kéo. Đạn ăn sâu da thịt, Vu Cách phải lần sâu hơn, dùng nhiều kẹp hơn. Sau một hồi, thằng nhóc tìm thấy viên đạn rồi gắp ra. Đạn đỏ hỏn như thể đã trở thành một phần thân thể Lục Châu. Vu Cách lau sạch máu, rửa thuốc sát trùng, rắc chút bột màu đỏ tím vào vết thương. Thứ bột nọ vừa ngấm, Lục Châu đau phát khóc dù đã dùng thuốc tê. Vu Cách nói:

-Bột xương loài “mộ điểu”. Hơi đau một chút nhưng công hiệu lắm.

Rắc hết bột, Vu Cách khâu vết thương. Thằng nhóc khâu nhanh song từng đường kim mũi chỉ gọn gàng tỉ mỉ vô cùng. Lục Châu tròn mắt nhìn thằng nhỏ, không tin nổi chuyện đang diễn ra. Xong xuôi, Vu Cách dặn dò công chúa:

-Bột “mộ điểu” rất tốt, hai ba ngày nữa có thể tháo chỉ. Nhưng tạm thời đừng cử động tay trái nhiều.

-Cảm ơn em. – Lục Châu cười – Em học y thuật từ đâu vậy?

Được khen, Vu Cách gãi đầu cười toe. Thằng nhóc có tay nghề của bác sĩ chuyên nghiệp nhưng tâm tình vẫn trẻ con. Nó định nói gì đấy thì Đạn Đạo nhờ giúp một tay. Vu Cách vào thùng xe, bắt đầu xử lý thân xác tàn tạ của Vô Phong. Công chúa ở ngoài chờ đợi, tâm tình thấp thỏm, chốc chốc ngó vô. Thấy Vô Phong bất động, máu rớt tanh tưởi, nàng bụm miệng quay ra. Thời gian chậm chạp lết, thành phố cổ dưới hố sụt bị cát vùi lấp quá nửa nhưng việc chữa trị cho Vô Phong vẫn chưa kết thúc. Đợi chờ, mệt mỏi, công chúa tựa đầu bên thành xe, thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Bất chợt những tiếng lục cục làm Lục Châu tỉnh giấc. Vu Cách đang lau rửa sàn xe, còn Vô Phong nằm bệt một góc cạnh kệ gỗ. Tên tóc đỏ mê man, nửa mặt và chân cuốn băng trắng. Công chúa vội hỏi Đạn Đạo. Gã tóc vàng nói:

-Thằng bạn tóc đỏ của cưng kỳ lạ lắm đấy, biết hôn? Ta cứ tưởng nó bị nhiễm trùng, cần cắt xẻo vài thứ. Nhưng không phải thế. Ta nghĩ hắn đang “tái tạo” đôi mắt. Ta không chắc lắm, nhưng cảm giác vậy!

Công chúa ngẩn mặt không hiểu. Đạn Đạo tiếp lời:

-Kiểu như thằn lằn mọc đuôi, hay một số loài vật tự tái tạo cơ thể. Y học phát triển, giờ người ta thay mọi bộ phận, trừ bộ não, bằng máy. Thậm chí có những kẻ sở hữu quá nửa thân thể là máy. Nhưng loài người vẫn chưa tìm được cách “tái tạo cơ thể”. Ngay cả pháp sư cũng bó tay. Này, công chúa bé bỏng, đây là phép thuật hay bí kĩ của thằng tóc đỏ? Ta rất tò mò!

Lục Châu tròn mắt nhìn Đạn Đạo. Trước nay nàng chỉ nghĩ Vô Phong là kiếm sĩ bình thường, không có gì nổi trội ngoài lì đòn và hồi phục nhanh. Ngẫm chuyện cũ, nàng chợt nhớ mình chẳng biết chút nào về quá khứ của Vô Phong. Trông thần tình ngơ ngác của cô gái, Đạn Đạo gật gù:

-Xem chừng thằng tóc đỏ khá kín miệng. Thôi để hắn tỉnh rồi hỏi sau cũng được. Đừng lo, cô công chúa bé bỏng! – Gã cười – Thằng tóc đỏ an toàn rồi. Hắn sẽ khỏe lại, sớm thôi. Hai cô cậu may mắn lắm mới gặp ta đấy nhé!

Nói rồi Đạn Đạo đỡ Lục Châu lên xe, sau quất roi điều khiển giác cầu. Con thú lầm lũi bước trên dải đá xanh xám. Toàn bộ thành phố cổ hiện chìm sâu dưới biển cát. Cát đùn lên, nuốt trọn dải đá. Bãi Lầy Chết quay về hình ảnh một vùng đồng bằng vô thanh và bất biến. Tuy vậy, Đạn Đạo vẫn tự tin đánh xe như thể biết rõ mình đang đi đâu. Tạm gác những nghi vấn, Lục Châu hỏi gã:

-Ông biết đường à? Nhờ vào cái gì?

-Thanh kiếm của Ngục Hồn. – Gã tóc vàng hất đầu về phía sau – Cô bé tìm được dải đá nhờ nó, đúng không?

Lục Châu quay lại, thấy thanh đoản kiếm mờ dần sau làn sương cát. Nàng hỏi:

-Ngục Hồn là ai?

-Có thể là nhà thám hiểm, một người hùng mạnh, một vị đế vương hay chỉ là gã lang thang? Ta không biết. Chỉ biết hắn đã đi qua Bãi Lầy Chết và để lại nhiều thanh đoản kiếm như thế trên các dải đá. Mấy dải đá liên kết với nhau, phải theo chúng mới qua được Bãi Lầy.

-Tôi đã thử đi theo đường thẳng nhưng vẫn không thoát được.

-À, phải, phải. – Đạn Đạo gật gù – Đường thẳng là đường ngắn nhất, đúng không? Ai lạc vào đây cũng nghĩ thế. Nhưng ở Bãi Lầy không thể đi đường thẳng. Biết tại sao không? Vì không có cột mốc. Không mốc xác định, biết đâu là đường thẳng? Hơn nữa các trận lở cát làm người ta sợ hãi, không nhận ra phương hướng ban đầu.

Lục Châu nhớ lại quãng đường khổ sở trong Bãi Lầy. Nếu không tìm được đoản kiếm nọ, cả nàng và Vô Phong đã chết. Nàng hỏi tiếp:

-Vậy người tên Ngục Hồn đã thoát khỏi Bãi Lầy?

-Chắc vậy. Thế nên nơi này mới có tên là “Bãi Lầy Chết”. Hẳn là Ngục Hồn đã đặt tên cho nó. Cũng nhờ Ngục Hồn mà lần đầu lạc vào đây, ta đã sống sót.

-Tại sao ông lạc vào Bãi Lầy?

Đạn Đạo gật gù. Gã nhổ cọng cỏ cũ, ngậm cọng cỏ mới, ngón tay khẽ đẩy cao chiếc mũ rộng vành, miệng nở nụ cười, hít một hơi như sắp kể chuyện phiêu lưu li kỳ. Nhưng gã chưa kịp nói, Vu Cách từ thùng xe nói vọng ra:

-Đuổi theo gái nên lạc đường.

Gã tóc vàng cười mếu, cổ rụt xuống như bị thanh búa vô hình giáng trúng đầu. Gã quay ra chăm chú đánh xe. Lục Châu cũng không căn vặn thêm sự tích lạc đường của gã. Nàng nghĩ mình không phải cô gái đầu tiên, cũng chẳng phải người cuối cùng bị Đạn Đạo dụ dỗ. Bốn mươi tuổi, còn sức không vậy? – Nàng nghĩ thầm.

Chiếc xe lầm lũi lăn trên vùng đồng bằng. Nhờ cơ thể co dãn(*), con giác cầu có thể sục chân vào cát, xác định đúng phương hướng của dải đá. Không cần lo chuyện sụt cát, Lục Châu thở phào nhẹ nhõm. Nàng tựa người lơ đãng nhìn bầu trời. Không gian Bãi Lầy vẫn sáng sủa, thậm chí đẹp đẽ. Công chúa cảm giác thứ ánh sáng này kỳ quặc và phi thực.

-Tại sao nơi này sáng vậy? Thậm chí không có ngày và đêm? – Lục Châu hỏi Đạn Đạo.

Gã tóc vàng chỉ tay lên trời:

-Cô bé nhìn thấy một mái vòm vàng, đúng không? Vậy thì... đúng như cô bé nghĩ. Đó là một mái vòm, lớp ngoài bọc cát, lớp trong đầy bụi vàng và bụi quang tố. Chúng thuộc về thành phố nằm dưới Bãi Lầy. Nơi này là một phần của đế chế Tuyệt Tưởng thời phi cơ giới. Giàu có, hết sức giàu có! Vàng bạc chảy tràn, đá quý pha lê ê hề, quang tố từng thỏi rơi vương vãi. Mấy ông hoàng đế mà ở đây, chắc mồm mấy ổng chảy đầy dãi rớt. Hê hê!

Nghe vậy, Lục Châu chợt hiểu nhiều điều. Lớp bụi quang tố chứa phép thuật, ảnh hưởng không gian, tạo ra nhiều sóng nhiễu. La bàn hay các thiết bị điện tử vì thế không thể hoạt động trong Bãi Lầy. Nàng tiếp lời:

-Vậy ông tới đây tìm kho báu?

Đạn Đạo lắc đầu:

-Ta đã nghĩ vậy, đã từng lấy đi không ít quang tố và vàng bạc. Nhưng rồi ta học được một điều: người chết tham lam vô cùng. Họ lấy mọi thứ của người sống nhưng không cho người sống tí gì, dù chỉ một cắc bạc. Bãi Lầy Chết bị nguyền rủa, mang bất cứ món gì đi chỉ chuốc lấy tai họa.

-Vậy ông quay lại đây làm chi?

-Người chết tham lam, nhưng họ không biết thưởng thức. – Gã tóc vàng cười lớn – Rượu là thứ duy nhất họ không nguyền rủa.

Đạn Đạo tiếp tục đánh xe, nói rằng có một kho rượu ở gần đây. Cứ một hoặc hai năm, gã lại tới Bãi Lầy lấy thêm rượu. Lục Châu không quan tâm thú vui của gã, chỉ mong thoát khỏi Bãi Lầy càng sớm càng tốt. Nhưng vì phụ thuộc Đạn Đạo nên gã đi đâu, nàng phải theo đó.

Xe giác cầu đi mãi, tới khi bắt gặp một thanh đoản kiếm khác. Đạn Đạo nhảy xuống đào cát. Dưới mũi kiếm là một dải đá mới vuông góc với dải đá cũ. Đạn Đạo vui mừng, đánh xe đi theo lối bên trái. Lục Châu hơi nghi ngờ bởi nàng chẳng thấy gì ngoài vùng đất vắng lặng và sương cát. Từ lòng đất, tiếng trống nện bất ngờ dội vang. Lục Châu giật mình ngó nghiêng. Nàng kinh hoảng khi một hố sụt lớn xuất hiện ngay cạnh xe giác cầu, cát rào rào chảy. Nhưng nhờ dải đá bên dưới, xe giác cầu vẫn ở nguyên tại chỗ. Sau trận sụt lở, thành phố cổ xuất hiện cùng những tòa tháp nhọn cao vút. Một trong số các tháp nối với dải đá bằng cầu thang dốc và không lan can. Đạn Đạo nhảy khỏi xe, hăm hở chạy về phía ấy. Gã phóng vèo vèo, lao xuống cầu thang, thoáng chốc đã lẩn vào ngọn tháp.

Trong lúc chờ Đạn Đạo, Lục Châu bắt chuyện Vu Cách. Thằng nhóc khá dè dặt, ngại kể chuyện riêng tư. Công chúa chỉ biết nó là trẻ mồ côi ở Bạch Tu quốc và được Đạn Đạo nhận nuôi. Hơn nửa tháng trước, Đạn Đạo tới cô nhi viện tìm người giúp việc. Nghe nói được gã bao ăn ở, thằng nhóc nhận lời ngay.

-Vậy em không phải học y thuật từ ông ta? Đạn Đạo ấy?! – Công chúa hỏi.

-Không. Mẹ dạy tôi. Ý tôi là bà già trông coi cô nhi viện. Tôi phải gọi bả là mẹ. Bà già khó tính(**)... – Vu Cách lẩm bẩm.

-Em mới vào Bãi Lầy Chết một ngày, đúng không? Có nghe tin tức gì từ Hồi Đằng không?

-Phiến quân, khủng bố và Đầu Sói đang dồn về sa mạc. Đông lắm, không biết chuyện gì nữa. Tôi nghe loáng thoáng từ ông già Đạn Đạo thôi. Nghe đâu họ đang săn lùng món đồ giá trị.

Lục Châu nhíu mày, nghi ngờ “món đồ giá trị” đó chính là mình. Hồi Đằng đang có chiến sự, không đương dưng những thành phần nọ tập trung lại một chỗ. Nàng đoán tin tức về mình đã lọt ra ngoài và bọn hám tiền mò tới như ruồi bâu mật. Ba gã Đầu Sói đã đủ mệt, giờ thêm một lũ rác rưởi lúc nhúc, Lục Châu không biết xử lý sao. Nàng định nhờ Đạn Đạo giúp, nhưng liệu gã chịu đồng ý?

Dưới hố sụt, cát chảy mạnh, chẳng mấy chốc đã dâng lên những tòa tháp. Chờ mãi không thấy Đạn Đạo quay về, Lục Châu và Vu Cách đâm lo, sợ gã bị chôn sống. Bỗng từ ngọn tháp, Đạn Đạo chạy ra, lao lên cầu thang, hai nách kẹp hai thùng rượu, la hét bạt mạng: “Người chết, xin đừng cướp rượu của ta!”. Phía dưới, cát ì oạp đuổi sát gót Đạn Đạo. Gã sải chân nhảy ba bậc một, cuối cùng cũng mò lên dải đá, vừa kịp lúc cát ngốn trọn cầu thang.

Gã tóc vàng thở phì phò, nâng niu hai thùng rượu như vật báu. Gã khui thùng, vớt một cốc rượu đầy, nốc ngụm lớn, mặt mũi hớn hở vô cùng. Lát sau, Đạn Đạo đánh xe đi tiếp, vừa đi vừa nhâm nhi rượu. Uống nửa cốc, gã bắt đầu hát hò linh tinh. Nghĩ Đạn Đạo say, Lục Châu ướm lời nhờ gã đưa nàng và Vô Phong về Đại Lộ Đỏ. Gã tóc vàng cười:

-Được thôi, nhưng cục cưng ngủ với ta thêm một đêm nữa nhé? À, cái này khác. Ta đưa cô bé ra khỏi Bãi Lầy Chết là một chuyện. Nhưng đưa cô bé về Đại Lộ là chuyện khác. Hề hề!

Lục Châu giận tái mặt, không nói với Đạn Đạo thêm câu nào nữa. Gã không say như nàng tưởng.

Công chúa ăn một ít, uống một ít rồi dành toàn bộ thời gian sau đấy để ngủ. Nàng không rõ mình đã ngủ bao lâu. Có lúc, tiếng kêu đau của Vô Phong làm nàng tỉnh dậy. Mắt nhắm mắt mở, nàng thấy khuôn mặt hắn vẫn cháy đen, máu ròng ròng. Nàng muốn hỏi han nhưng vùi đầu thiếp đi do quá mệt. Có lúc, nàng thức giấc vì Đạn Đạo và Vu Cách. Nàng nghe Đạn Đạo nói về thân phận thật của mình, thằng nhóc Vu Cách bảo gã nói xạo. Gã lúi húi tìm vài thứ từ kệ gỗ rồi trưng ra trước mặt Vu Cách. Thằng nhóc há hốc mồm, ú ớ vài câu mà Lục Châu không nghe ra. Rồi nàng lại nghe Vu Cách chửi bới: “Ông điên rồi!” hay “Lão già đê tiện!”. Đáp lời thằng nhóc, Đạn Đạo chỉ cười sằng sặc. Và rồi giấc ngủ lại ùa đến, ôm ấp tâm trí công chúa. Ngủ, ngủ, ngủ... nàng chỉ muốn ngủ...

Cũng có khi tâm trí Lục Châu xuất hiện những hình ảnh lờ mờ. Nàng ngủ chập chờn, tỉnh tỉnh mơ mơ đan xen lẫn lộn. Mơ chán, đầu óc nàng xuất hiện vô vàn câu hỏi. Nhóm Mai Hoa thế nào? Chiến Tử ra sao? Đội tìm kiếm có vào Bãi Lầy, mà nếu vào, liệu họ còn sống? Những dấu hỏi nở to, choán hết tâm tưởng và công chúa không ngủ nổi. Nàng ngồi dậy bóp trán rồi nhìn sang Vô Phong. Tên tóc đỏ vẫn mê man, chốc chốc rên hừ hừ vì đau. Lục Châu nhói lòng song chỉ biết thở dài. Nàng gục mặt xuống đầu gối, tránh nhìn bộ dạng thê thảm của Vô Phong. Nhưng nàng vẫn thi thoảng ngước lên, hi vọng hắn sẽ ổn.

Ngủ, rồi tỉnh. Lại ngủ. Lại tỉnh. Lục Châu chẳng nhớ mình đã như vậy bao lâu. Nhưng cuối cùng, nàng cũng thoát Bãi Lầy Chết. Mái vòm cát của Bãi Lầy đã ở sau lưng. Nàng nghĩ khoảnh khắc này đáng được ghi vào lịch sử.

Việc đầu tiên Lục Châu làm là ngó lên trời. Gặp lại bầu trời, nàng vui mừng tột độ. Đang đêm, lạnh, gió rét cắt da cắt thịt. Song Lục Châu yêu cái lạnh, yêu cảm giác rùng mình mỗi khi gió quất mặt. Ở đây, nàng được là con người. Cảm nhận không gian, nàng vội vã tìm thời gian. Hiện là chín giờ tối, ngày 27. Nàng cần quay về Thần Sấm càng sớm càng tốt. Đáng tiếc, vòng đeo tay của nàng đã ngừng hoạt động. Nó dính quá nhiều cát và cần thời gian để sửa. Nhưng đáng sợ hơn cả là nàng chưa thực hiện giao kèo với Đạn Đạo. Gã tóc vàng cười với Lục Châu:

-Này, cô bé, giờ chúng ta tâm sự chứ? Đêm rồi, ta lạnh, cô bé cũng lạnh, đúng không? Cả ta và cô bé đều cần hơi ấm.

Dứt lời, Đạn Đạo nở nụ cười đểu cáng. Lục Châu nuốt nước bọt, nói:

-Để ngày mai, được không? Tay tôi chưa khỏi hẳn...

-Không đâu, Lục Châu à! – Đạn Đạo cướp lời – Cô bé biết câu nói đáng sợ nhất trong ngôn ngữ loài người không? Đó là “Để ngày mai”. Nói “Để ngày mai” nhiều, quan tài sẽ mở nắp. Ta muốn ngay hôm nay, ngay bây giờ.

Lục Châu rít qua kẽ răng:

-Bệnh hoạn! Ông hơn tôi hai mươi tuổi! Với ông, tôi chỉ là đứa trẻ! Còn nữa, chúng ta chẳng hề quen biết nhau!

Gã tóc vàng mỉm cười đoạn nâng mặt công chúa. Lục Châu định xô đẩy gã song bất lực. Ngón cái và ngón trỏ của Đạn Đạo âu yếm chóp cằm cô gái, đủ chặt thể hiện lòng ham muốn nhưng đủ lỏng để bày tỏ sự tôn trọng, tinh tế đến mức thay đổi suy nghĩ của Lục Châu. Lần đầu tiên nàng cảm nhận được tình yêu từ người khác giới. Tính nữ trỗi dậy, nàng sinh tò mò về Đạn Đạo. Nàng muốn trở thành một phần của gã, nghe gã kể chuyện. Người đứng trong hàng ngũ bảy người mạnh nhất có vô khối chuyện mà nói, mà tâm sự, mà kể – điều mà gã trai trẻ như Vô Phong chẳng bao giờ có.

Nhưng chợt thấy đôi mắt chó sói ẩn hiện dưới chiếc mũ rộng vành, Lục Châu gạt phắt tay Đạn Đạo. Nàng thở dốc, nghĩ mình vừa dính bùa mê thuốc lú. Gã tóc vàng cười:

-Hề hề! Sao vậy? Lần đầu tiên gần gũi đàn ông hả? Ta đoán không sai, cô bé còn trinh. Nhưng đừng ngại, ta có rất nhiều kinh nghiệm!

-Ông thích ngủ với phụ nữ vậy sao? Đó là điều ông muốn? – Lục Châu hỏi.

-Có gì sai trái nào? – Đạn Đạo nhún vai – Ta sống, nỗ lực, chiến đấu để vươn đến đỉnh cao. Giờ đứng trên đỉnh cao, ta phải có phần thưởng chứ?

-Ông coi phụ nữ là phần thưởng?

-Phải, kẻ mạnh có quyền, cô bé à. Và cô gái nào từ chối ta chứ? Ta có mọi thứ mà họ đòi hỏi, hề hề!

Lục Châu biết nói lý chẳng ăn thua với gã tóc vàng. Nàng phải thực hiện giao kèo.

Lát sau, Đạn Đạo sơ tán Vô Phong cùng Vu Cách đi nơi khác. Gã không muốn ai làm phiền cuộc vui. Mặc thằng nhóc Vu Cách khuyên nhủ lẫn chửi rủa, gã vẫn giữ nguyên ý định cũ. Giờ đây, Vu Cách đang trông nom tên tóc đỏ trong một ngôi nhà cát, cách xa chỗ xe giác cầu. Thằng nhóc nhìn Vô Phong rồi nhìn về phía xe giác cầu, thở dài không ngớt.

Đương chuẩn bị ngủ, Vu Cách chợt thấy Vô Phong nhổm dậy. Tên tóc đỏ xoay đầu, tay quờ quạng tìm công chúa. Thằng nhóc bèn ấn gã nằm xuống:

-Công chúa của anh đang có việc với ông chủ của tôi rồi. Không can thiệp được đâu. Nghỉ đi!

Vô Phong cảm giác giọng nói này quen quen, không nhớ đã gặp lúc nào. Hắn hỏi

-Công chúa có việc gì? Tôi đang ở đâu? Cậu là ai?

Suốt từ hôm qua, Vô Phong sống trong đau đớn. Hắn chỉ biết mình và công chúa được cứu, những chuyện khác mù tịt. Cơn đau đã chặt đứt mối liên hệt giữa Vô Phong và thế giới thực tại, khiến hắn chỉ nghĩ về nó. Ngay lúc này, nỗi đau vẫn âm ỉ trong ổ mắt hắn, tựa đám lửa tí tách trên củi khô. Vu Cách đành tốn nước bọt kể sự tình. Nghe xong, Vô Phong bật dậy như lò xo:

-Cái quái... Thằng già đó điên à? Tôi phải cản lão!

-Ngồi xuống đi, ông anh. – Vu Cách ấn vai Vô Phong – Lão vào guồng rồi là không ai cản được. Mà này, Đạn Đạo là một trong bảy người mạnh nhất. Ông anh đánh nổi lão không?

Vô Phong giờ yếu nhớt, rõ ràng chẳng thể nói chuyện với Đạn Đạo bằng vũ lực. Bộ đàm hỏng, hắn không thể liên lạc về Thần Sấm. Tên tóc đỏ âm thầm tính kế khác, lục lọi quần áo tìm xem còn thứ gì khả dĩ. Vu Cách thấy hắn lôi ra một đống tạp phí lù gồm cát sỏi, vỏ bánh, vỏ đạn, một chiếc khăn xanh thêu hình con cáo, một tấm danh thiếp và một miếng kẹo cao su màu đen. Nhìn miếng kẹo, thằng nhóc nheo mắt sinh nghi. Nó liền xem xét những thứ khác, chợt thấy tấm danh thiếp thì nói:

-Thứ này... Này ông anh tóc đỏ, sao ông anh có cái danh thiếp này?

Tên tóc đỏ ngẩn tò te. Chính hắn cũng không biết nó từ đâu ra, phải đợi Vu Cách đọc cái tên “Đại Bác” trên danh thiếp, hắn mới nhớ. Vô Phong liền kể sơ qua về gã tóc vàng ở Đại Lộ Đỏ. Nghe xong, Vu Cách đần mặt:

-Thế hóa ra ông anh chính là gã tóc đỏ ấy à? Đại Bác là Đạn Đạo, lão chuyên dùng tên này để lừa gái.

Vô Phong há hốc mồm, chẳng trách nghe giọng thằng nhóc quen quen. Nghĩ lại chuyện ở Đại Lộ, hắn vùng dậy đòi gặp Đạn Đạo. Hắn vẫn còn một lời hứa và hắn không tin Đạn Đạo sẽ thất hứa.

Tên tóc đỏ và Vu Cách chạy về xe giác cầu. Tới nơi, thằng nhóc vội vã kéo rèm thùng xe. Vô Phong chẳng nhìn được gì nhưng Vu Cách thì có. Trong mắt thằng nhỏ, Đạn Đạo đã lột sạch quần áo công chúa, còn Lục Châu cứng đờ người, mặc gã muốn làm gì thì làm. Chợt thấy Vô Phong, công chúa vội kéo quần áo che thân, còn gã tóc vàng nổi khùng:

-Cái quái gì thế? Này nhóc, sao lại dẫn thằng tóc đỏ tới đây? Tao giết cả hai đứa chúng mày bây giờ!

Vu Cách nhún vai. Vô Phong lên tiếng:

-Ông là Đạn Đạo? Là Đại Bác? Tôi muốn thương lượng!

-Thương lượng cái búa! – Đạn Đạo chửi thề – Để khi khác!

-Ông không nhận ra tôi à? Tôi đã trả giùm ông hai trăm đồng vàng ở nhà chứa Đại Lộ Đỏ! Ông nói sẽ trả nợ tôi! Quên rồi à?

Nói rồi hắn chìa ra tấm danh thiếp và miếng kẹo cao su làm bằng chứng. Đạn Đạo méo mồm. Vô Phong mất đôi mắt, gương mặt biến dạng nên Đạn Đạo không nhận ra. Thành thử gã tóc vàng đinh ninh Vô Phong và tên tóc đỏ ở Đại Lộ là hai người khác nhau. Mọi chuyện được sáng tỏ, Đạn Đạo cười giả lả:

-Hóa ra là anh bạn hả? Không ngờ thế giới này bé vậy đấy! Nhưng thông cảm, ta đang bận tí việc, để chút nữa nói chuyện nhé!

-Ông hứa sẽ làm một chuyện giúp tôi, đúng không? – Vô Phong nhe răng cười – Giờ tôi có việc nhờ đây: bỏ tay ra khỏi người công chúa. Chúng ta hết nợ với nhau, được chưa?

Gã tóc vàng nhảy khỏi xe, sấn sổ bóp cổ Vô Phong:

-Cái gì? Mày đùa tao à? Tao giết mày bây giờ! Vạn Thế ơi, tao sắp “ăn” rồi mà mày chẹn họng tao hả?

Vô Phong lè lưỡi thở, vừa thở vừa nói tiếp:

-Nhưng ông hứa rồi mà... ặc... hứa thì phải giữ lời... ặc...

Vu Cách đứng ngoài nói đế thêm:

-Người mạnh nhất thế giới mà chẳng giữ lời. Xấu hổ quá! Xấu hổ quá!

Thằng nhóc chặc chặc lưỡi. Đạn Đạo càng điên tiết. Gã quay lại nhìn Lục Châu. Món ăn thịnh soạn bày ra trước mắt, chỉ còn thiếu công đoạn ăn mà giờ không ăn được, gã tức lồi mắt, thở phì phò như đầu tàu hỏa. Im lặng một lúc, Đạn Đạo chợt bá vai bá cổ Vô Phong, thì thầm nhỏ to như bạn thân lâu ngày mới gặp:

-Cục cưng tóc đỏ à, cho ta thương lượng nha? Ta có rất nhiều tiền, có hai thùng rượu thượng hạng... nếu thích, anh bạn lấy cả cái xe giác cầu cũng được! Nha? Được rồi, ta có phi thuyền, ta sẽ đưa cả hai người ra khỏi Âm Giới ngay đêm nay. Nhưng mà cho ta ngủ với công chúa một tí thôi, tí thôi mà! Nha? Chưa chịu à? Ta cho cậu tất, cả xe, cả phi thuyền, cả lợi nhuận của mấy Phân Khu trong Đại Lộ. Nha? Vạn Thế ơi, tao sắp ăn được rồi mà mày lại xuất hiện! Thằng tóc đỏ quả tạ! Mày là sao quả tạ! Không, ta lỡ lời, cục cưng đừng giận! Ta chỉ muốn tâm sự với công chúa Lục Châu thôi mà! Hu hu!

...

Trong lúc đó, cách tám mươi cây số về hướng đông, ba người Mai Hoa, Chiến Tử và Thú ẩn mình giữa những dãy đồi cát gần Măng Man Dải – một thị trấn cũ của Hiệp Dung, nay thuộc về Quỷ Nhãn. Họ mới ở đây nửa tiếng, còn trước đấy là trốn chạy. Không riêng công chúa, ba người cũng bị săn đuổi. Hiệp Dung và Đạt Ba treo thưởng mỗi người năm mươi thùng vàng. Giờ đây, họ không thể trú chân ở bất cứ thị trấn nào. Tuy ba người vẫn bám trụ sa mạc, nhưng ba thánh sứ thì không. Họ đã quay về Vùng An Toàn tại miền đông và chỉ quay lại khi nhận được thông tin rõ ràng từ công chúa. Các nước sở tại không dám mạo hiểm tính mạng thánh sứ.

Sau cuộc chiến, lời đồn về công chúa Phi Thiên lan tràn khắp nơi. Phiến quân, khủng bố, những gã Đầu Sói từ miền Tây và vô số thành phần cơ hội ùn ùn kéo về Hồi Đằng. Lời đồn đi quá nhanh, Mai Hoa cảm thấy không bình thường. Gã đoán Quỷ Nhãn thao túng chuyện này. Nhưng để làm gì? Quỷ Nhãn được lợi gì? Tại sao gã làm vậy? – Mai Hoa suy nghĩ.

Cũng sau cuộc chiến, lãnh thổ Đầu Sói thay đổi khá nhiều. Hiệp Dung thống trị Làng Vui Vẻ, chiếm khu nam. Đạt Ba mất hoàn toàn Sương Sa Đồi – mỏ vàng quan trọng nhất. Còn Quỷ Nhãn giành trọn Sương Sa Đồi, thu hồi năm thị trấn cũ mà gã từng bán cho Hiệp Dung, chiếm hai vùng đông tây. Ở thời điểm hiện tại, Quỷ Nhãn là kẻ mạnh nhất.

-Các điệp viên nói mấy hôm nay bọn phiến quân, Đầu Sói, khủng bố liên tục quấy nhiễu Hiệp Dung và Đạt Ba. Chúng kêu gọi hai tên này thả công chúa. – Chiến Tử nói với Mai Hoa.

-Tất nhiên chẳng thằng nào giữ công chúa hết. – Gã cú vọ lắc đầu – Toàn trò tung hỏa mù của Quỷ Nhãn(***). Chỉ có hai khả năng: công chúa lạc vào Bãi Lầy Chết, hoặc Quỷ Nhãn giam giữ cô ấy. Tôi e kẻ thuê đã tới và mang công chúa đi rồi.

Cuộc trò chuyện giữa hai người bị cắt ngang vì tiếng khịt mũi ngái ngủ của Thú. Trong mắt họ, Thú là con chó dại không nên động vào. Hai người suy nghĩ tiếp, bỗng Chiến Tử nói:

-Nếu vậy, ta cần tìm kẻ thuê.

Mai Hoa phì cười bởi chuyện ấy là bất khả thi. Bộ sậu tình báo Phi Thiên còn chịu thua, huống hồ hai người họ? Nhưng gã cú vọ vẫn muốn nghe kế hoạch của đồng sự. Chiến Tử tiếp lời, giọng đều đều như trích lời sách vở:

-Đạt Ba đang ở thế yếu, các nhà đầu tư đang rời khỏi hắn. Nếu tiếp tục thua, Đạt Ba sẽ mất hết. Quỷ Nhãn lại sắp đánh hắn đến nơi. Ta giúp Đạt Ba, đổi lại hắn phải khai tên kẻ thuê.

-Sao anh bạn biết là Quỷ Nhãn sắp đánh tiếp?

-Tinh thần quân Quỷ Nhãn đang lên, không đánh tiếp thì bao giờ mới đánh?

Gã cú vọ ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, sau vỗ trán tự trách mình kém thông minh. Quỷ Nhãn loan tin đồn, dụ một đống lũ rác rưởi Hồi Đằng cốt để quấy nhiễu đối thủ, sau thừa cơ đánh tiếp. Kẻ bị đánh không ai khác là Đạt Ba. Gã béo vẫn khỏe như bò mộng, nhưng Chó Hoang của gã thì không. Mất Sương Sa Đồi, tâm tình lũ đàn em Đạt Ba xuống cấp trầm trọng. Hiệp Dung bị kềm chân ở phía nam, Quỷ Nhãn cứ rảnh tay đánh lên phía bắc.

Mai Hoa mở máy chiếu, tìm bản thống kê của Chuột Chù(****). Trên bản thống kê có số điện thoại và số bộ đàm liên lạc của ba gã Đầu Sói. Mai Hoa lần số Đạt Ba rồi gọi cho gã, đoạn cười:

-Thi thoảng tôi hơi nghi ngờ anh, Chiến Tử à. Anh biết nhiều điều, nhưng hình như... anh không nói. Này, tôi thích anh bạn rồi đấy! Ô... chào ông Đạt Ba! – Gã quay sang máy chiếu – Xin chào, tôi là Mai Hoa, tôi muốn thương lượng. Ấy, đừng nổi giận, thưa ông, người xưa có câu “Thương lượng, thương lượng nữa, thương lượng mãi” mà!

/334

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status