“Không ngờ phát sinh chuyện như vậy, xem ra thế cục của Trung Hoa lại sắp xảy ra chuyển biến mới rồi.” Nhận điện thoại của bố vợ, Hàn Đông đứng ở bên cửa sổ âm thầm suy nghĩ.
Lữ Quốc Trung báo cho Hàn Đông tin tức là một trong các Ủy viên thường vụ đương nhiệm, Phó thủ tướng Nội các Chính phủ Xa Tấn Thụy bởi vì trị bệnh không có hiệu quả, đã từ trần vào tối hôm qua tại Yến Kinh.
Xa Tấn Thụy là nhân vật được Tổng bí thư tiền nhiệm Long Chính Bang toàn lực đẩy lên, sau khi Long Chính Bang lui xuống, ông ta tiếp tục là một trong những đại diện phát ngôn phát huy tầm ảnh hưởng của Long Chính Bang với Trung Hoa, bây giờ bỗng nhiên chết bệnh là một đả kích rất lớn đối với phe phái của Long Chính Bang. Còn có mấy tháng nữa là nhiệm kỳ mới rồi, phe phái của Long Chính Bang bỗng nhiên thiếu một đại lão, điều này đối với ván cờ kế tiếp sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ.
Đương nhiên ảnh hưởng này chắc chắn là sẽ làm giảm một phần sức ảnh hưởng của phe phái Long Chính Bang, người của các phe phái khác sẽ nhân dịp này mở rộng thế lực của mình.
Đồng thời với nhà họ Hàn cũng là một cơ hội rất tốt, thế lực nhà họ Hàn vốn đã vô cùng lớn mạnh rồi, lần này lại bớt đi một đối thủ kiềm chế, như vậy sẽ có lợi cho bố cục tiếp sau.
Dù sao trong cao tầng của Trung Hoa, tuy rằng Long Chính Bang từng là Tổng bí thư, nhưng tầm ảnh hưởng của cá nhân ông cụ Hàn cũng sâu xa hơn Long Chính Bang không ít, bây giờ hai người đều lui về, so sánh với ông cụ giống như cột chống trời trở thành trụ cột vững vàng của Trung Hoa, là nhân vật đại biểu từ khi Trung Hoa khai quốc đến nay, có ý nghĩa lịch sử vô cùng trọng đại, từ điểm này đương nhiên Long Chính Bang không so được với ông cụ Hàn.
“Phe phái của Long Chính Bang ở tỉnh Tây Xuyên cũng có người phát ngôn, bố vợ gọi cuộc điện thoại này cũng là mong mình có thể nắm giữ được cơ hội lần này.” Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng, cũng có chút cảm kích, tuy rằng dựa vào thế cục bây giờ mình vẫn có thể nắm bắt được thế cục, mà điện thoại của bố vợ làm cho Hàn Đông cảm thấy bố vợ luôn quan tâm đến mình. Đồng thời trong lòng Hàn Đông vẫn có chút áy náy, mặc dù Lữ Nhạc và Kiều San San chung sống hòa bình, nhưng về mặt tình cảm mình vẫn là người không đúng trước, mà bố mẹ vợ phỏng chừng cũng biết rõ chuyện này, nhưng bọn họ cũng không nói gì lại còn trước sau như một ủng hộ mình.
Có lẽ đến cấp độ này, chuyện nữ nhi thường tình đã không quan trọng rồi, quan trọng là làm thế nào duy trì được ích lợi lớn trong trường chính trị, bởi vì đây cũng không phải là một người hoặc là chuyện của một người, mà dính đến chuyện của rất nhiều người.
- “Bất kể như thế nào, mình đã có mấy tri kỷ rồi, về sau vẫn phải chú ý hơn, không cần liên lụy đến người khác nữa.”
Hàn Đông trong lòng âm thầm quyết định, tình cảm của cá nhân cũng có hạn, bây giờ Hàn Đông đã có Lữ Nhạc, Kiều San San, còn có Bạch Vũ Giai, Tần Phương, hắn cũng cảm thấy đủ rồi.
Kiếp trước Hàn Đông không thực sự nhận thức được cảm giác này, có thể nói sống thật vô vị, nhưng ở kiếp này Hàn Đông lại nắm bắt hết tất cả.
Cảm thán một hồi, Hàn Đông liền bình tâm trở về phòng họp, dù sao các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy còn đang chờ mình chủ trì cuộc họp.
Trong phòng họp các vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng không nói chuyện phiếm mà người thì xem tài liệu, người thì chơi điện thoại, người thì hút thuốc, người thì không làm gì cả, đều yên lặng ngồi đó, tuy nhiên trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ Hàn Đông vừa mới nhận được điện thoại của ai, lại xảy ra chuyện gì quan trọng. Dù sao Hàn Đông đang họp Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, nếu không phải là điện thoại quan trọng của người quan trọng, Hàn Đông chắc chắn sẽ không dừng cuộc họp mà ra nghe điện thoại như thế.
Thấy Hàn Đông đẩy cửa đi vào, tuy rằng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ nhưng vẫn có thể nhìn thấy một vẻ nặng nề, nói cách khác cuộc điện thoại vừa rồi chắc chắn là có tin tức gì quan trọng, chỉ có điều không biết là tốt hay xấu đối với Hàn Đông.
“Lúc này chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.” Phó bí thư Đỗ Trung Sâm trong lòng nghĩ thầm, “Tuy trên mặt thể hiện vẻ mặt sóng yên biển lặng, nhưng là gợn sóng không ngừng, đấu tranh không ngừng, nhà họ Hàn mặc dù thế lực hùng mạnh nhưng cũng vẫn có những đối thủ cạnh tranh rất hùng mạnh.”
Trịnh Như Dân sắc mặt u ám, trong tay nắm chặt bút bi màu đen, sức chú ý lúc nào cũng chú ý đến Hàn Đông. Từ sau nhiệm kỳ mới của Tỉnh ủy, sắc mặt của Trịnh Như Dân vốn không dễ chịu, lần này cạnh tranh không được chức Phó bí thư, lão bị đả kích sâu sắc, đến tuổi này của lão, mỗi bước đi đều vô cùng quan trọng, cho nên bây giờ tiền đồ của lão dường như đã xác định rồi, phỏng chừng nhiệm kỳ này cũng không làm được thì phải lui về Hội đồng nhân dân tỉnh hoặc là Mặt trận Tổ quốc để dưỡng lão, nhưng lão cảm thấy không cam tâm, nếu trước đó trong tỉnh Tây Xuyên xảy ra biến động lớn, lão cảm thấy mình vẫn có một tia hy vọng cuối cùng.
Hàn Đông ngồi xuống cười, nói:
- - Làm lỡ thời gian của mọi người, bây giờ chúng ta tiếp tục họp, chủ đề chính của hội nghị lần này là thảo luận vấn đề nhân sự, trước tiên mời Ban Tổ chức giới thiệu một chút tài liệu về ứng cử viên và tình hình chức vụ liên quan.
Trước cuộc họp này, ứng cử viên của mấy chức vụ đều là được Hàn Đông tán thành, trong đó chức vụ Bí thư Châu ủy châu Cam Bá và Bí thư Thành ủy Vinh Châu, đương nhiên là ứng cử viên theo ý của Hàn Đông, mà chức vụ Trưởng ban thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, Hồng Tiến Phong cũng trưng cầu ý kiến của Chủ tịch tỉnh Hứa Khải Ba, ứng cử viên đương nhiên cũng là Hứa Khải Ba đưa ra.
Hồng Tiến Phong giới thiệu một loạt phương án nhân sự của Ban Tổ chức Tỉnh ủy đưa ra, giới thiệu cường điệu một chút tình hình người được đề cử, từ tình hình khảo sát của Ban Tổ chức, mấy người này chắc chắn là ứng cử viên thích hợp nhất.
Trước đó, các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đều được thông báo cần thảo luận mấy nhân sự, hơn nữa cũng đều biết lần này Hàn Đông đã có bố trí của mình trong vấn đề ứng cử viên nhân vật số một của thành phố Vinh Châu và châu Cam Bá, và thể hiện thế mạnh, điều này làm cho trong lòng một số người có chút khó chịu, chỉ là bây giờ thế lực Hàn Đông đang thịnh, bọn họ cũng không muốn lúc này làm trái ý Hàn Đông mà đắc tội với Hàn Đông.
Đợi Hồng Tiến Phong giới thiệu xong, trong phòng họp rơi vào im lặng, Hàn Đông bèn nói:
- - Đối với mấy ứng cử viên này, mọi người có suy nghĩ và ý kiến gì đều có thể phát biểu, tôn chỉ của chúng ta là lựa chọn ra ứng cử viên thích hợp nhất ở cương vị thích hợp, mọi người có vấn đề gì đều có thể nói ra.
- Tôi nói một chút.
Trịnh Như Dân giơ tay nói, tâm trạng của lão vô cùng khó chịu, Hàn Đông bây giờ hoàn toàn là một thế lực mạnh, người khác cũng ngày càng yếu đi, Hứa Khải Ba mới đến, căn bản không thể chống lại Hàn Đông, mà Phó bí thư Đỗ Trung Sâm cũng không biết là nghĩ như thế nào, không ngờ lại thờ ơ với thế lực mạnh mẽ này của Hàn Đông.
Hai người này đều chấm dứt chiến tranh rồi, những người khác đương nhiên cũng không thể đứng ra phản đối Hàn Đông. Lúc này Trịnh Như Dân cảm thấy mình nhất định phải đứng ra, đánh đổ cờ xí của Hàn Đông, nói không chừng còn có thể lôi kéo một hai người đứng về phía mình.
Lần này sau khi điều chỉnh Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trịnh Như Dân ở trong Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy coi như người cô đơn rồi, lão lại không muốn phụ thuộc vào Hứa Khải Ba hay là Đỗ Trung Sâm, cho nên muốn tìm cách lung lạc lòng người.
- - Vừa rồi tôi nghe Ban Tổ chức đưa ra vài ứng cử viên, cho rằng ứng cử viên chức vụ Bí thư Châu ủy châu Cam Bá vẫn phải đợi bàn bạc.
Trịnh Như Dân vốn muốn trực tiếp phản đối Hàn Đông đưa ra hai ứng cử viên, nhưng sau đó lại nghĩ lại cảm thấy như vậy còn không bằng đánh vào một điểm, hiệu quả sẽ tốt hơn.
- - Đồng chí Nghiêm Húc có năng lực làm việc, nhưng từ kinh nghiệm công tác mấy năm nay của anh ta cho thấy phương thức làm việc của đồng chí này có vẻ thô bạo, nếu đến châu Cam Bá là khu vực dân tộc thiểu số đảm nhiệm nhân vật số một, cách thức làm việc như vậy sẽ có thể dẫn đến rất nhiều mâu thuẫn, cái này không thể bù đắp được, tôi cho rằng ứng cử viên Bí thư Châu ủy châu Cam Bá thích hợp nhất là đồng chí Phó trưởng ban thư ký Chu Học Mẫn, đồng chí này làm việc điềm đạm kiên định, tôi tin rằng anh ta đến làm ở châu Cam Bá nhất định có thể dưới tiền đề ổn định đại cục châu Cam Bá, thúc đẩy phát triển các phương diện của châu Cam Bá…
Mí mắt của Đỗ Trung Sâm chớp mấy cái, trong lòng có chút khó chịu, Trịnh Như Dân đề cử Chu Học Mẫn này, trên thực tế là người của Đỗ Trung Sâm, nếu Chu Học Mẫn có thể đảm nhiệm Bí thư Châu ủy châu Cam Bá đương nhiên là rất tốt, mấu chốt của vấn đề là Đỗ Trung Sâm biết Trịnh Như Dân đưa ra Chu Học Mẫn này hoàn toàn là không có ý tốt gì, thứ nhất là coi thường Hàn Đông, thứ hai là muốn lôi kéo mình, để cho mình và lão cùng đối nghịch với Hàn Đông.
Chỉ có điều trong khoảng thời gian này, Đỗ Trung Sâm vẫn muốn khiêm tốn một chút, muốn tạo quan hệ với Hàn Đông, và ông ta cũng biết Hàn Đông vừa mới đảm nhận chức Bí thư Tỉnh ủy, chắc chắn đã nén một lực lớn chuẩn bị làm lớn một phen, đầu tiên đương nhiên là vấn đề nhân sự, mà vị trí nhân vật số một của châu Cam Bá và thành phố Vinh Châu quan trọng như vậy, Hàn Đông chắc chắn sẽ không từ bỏ, bởi vậy vẫn phải trốn tránh trước rồi nói sau. Chủ yếu là ông ta trước đó cũng từng thăm dò, Dương Tuyết Phong mới nhậm chức Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy này cũng không có ý kiến gì về chức vụ Bí thư Châu ủy châu Cam Bá, ông ta càng không muốn đấu với Hàn Đông trong chuyện này.
“Thế cục bây giờ đã rất rõ ràng, Hàn Đông nắm giữ đại cục, lần này Hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề nhân sự, Hàn Đông chắc chắn là sẽ thực hiện ý đồ của mình, bây giờ nhảy ra đối nghịch với Hàn Đông là không sáng suốt.” Đỗ Trung Sâm trong lòng khó chịu nghĩ, “Nhưng Trịnh Như Dân này không chỉ tự mình nhảy ra lại còn muốn kéo theo mình, thằng cha này quá ghê tởm.”
- - Đồng chí Như Dân đưa ra có lý, nhưng có mấy điểm tôi cho rằng mọi người nên hiểu rõ, đó chính là một địa phương có thể ổn định hay không, quan trọng nhất là kinh tế của địa phương đó, đời sống chính trị được nâng cao, cuộc sống của dân chúng cũng ngày càng tốt hơn, mới có thể an cư lạc nghiệp, xã hội mới có thể phát triển ổn định, phát triển thực ra là bảo đảm cho ổn định. Nếu không phát triển thì sao có thể nói ổn định. Vậy phát triển dựa vào cái gì, chính là dựa vào bộ máy lãnh đạo, cho nên bây giờ nếu chúng ta bố trí một người bảo thủ, hiệu quả chắc chắn sẽ không tốt, ngược lại bố trí một đồng chí có tính quyết đoán, chúng ta mới có thể tin rằng phát triển của châu Cam Bá sẽ tốt hơn. Nhìn vấn đề không thể lấy một mặt để nhìn nhận toàn bộ, phải liên hệ với phát triển để nhìn nhận vấn đề, đây là của triết học Mark nói cho chúng ta phương pháp cơ bản xử lý vấn đề.
Hàn Đông giọng điệu rất bình thản nhưng lại là một loại phê bình hàm súc đối với Trịnh Như Dân, người đang ngồi đây đều hiểu rõ ý tứ của Hàn Đông.
Mặt Trịnh Như Dân lập tức nóng rần lên, ánh mắt nhìn về Đỗ Trung Sâm, nghĩ thầm bố mày đã dẫn đầu thay mày rồi, chẳng lẽ mày còn muốn làm con rùa rụt đầu sao?
Lữ Quốc Trung báo cho Hàn Đông tin tức là một trong các Ủy viên thường vụ đương nhiệm, Phó thủ tướng Nội các Chính phủ Xa Tấn Thụy bởi vì trị bệnh không có hiệu quả, đã từ trần vào tối hôm qua tại Yến Kinh.
Xa Tấn Thụy là nhân vật được Tổng bí thư tiền nhiệm Long Chính Bang toàn lực đẩy lên, sau khi Long Chính Bang lui xuống, ông ta tiếp tục là một trong những đại diện phát ngôn phát huy tầm ảnh hưởng của Long Chính Bang với Trung Hoa, bây giờ bỗng nhiên chết bệnh là một đả kích rất lớn đối với phe phái của Long Chính Bang. Còn có mấy tháng nữa là nhiệm kỳ mới rồi, phe phái của Long Chính Bang bỗng nhiên thiếu một đại lão, điều này đối với ván cờ kế tiếp sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ.
Đương nhiên ảnh hưởng này chắc chắn là sẽ làm giảm một phần sức ảnh hưởng của phe phái Long Chính Bang, người của các phe phái khác sẽ nhân dịp này mở rộng thế lực của mình.
Đồng thời với nhà họ Hàn cũng là một cơ hội rất tốt, thế lực nhà họ Hàn vốn đã vô cùng lớn mạnh rồi, lần này lại bớt đi một đối thủ kiềm chế, như vậy sẽ có lợi cho bố cục tiếp sau.
Dù sao trong cao tầng của Trung Hoa, tuy rằng Long Chính Bang từng là Tổng bí thư, nhưng tầm ảnh hưởng của cá nhân ông cụ Hàn cũng sâu xa hơn Long Chính Bang không ít, bây giờ hai người đều lui về, so sánh với ông cụ giống như cột chống trời trở thành trụ cột vững vàng của Trung Hoa, là nhân vật đại biểu từ khi Trung Hoa khai quốc đến nay, có ý nghĩa lịch sử vô cùng trọng đại, từ điểm này đương nhiên Long Chính Bang không so được với ông cụ Hàn.
“Phe phái của Long Chính Bang ở tỉnh Tây Xuyên cũng có người phát ngôn, bố vợ gọi cuộc điện thoại này cũng là mong mình có thể nắm giữ được cơ hội lần này.” Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng, cũng có chút cảm kích, tuy rằng dựa vào thế cục bây giờ mình vẫn có thể nắm bắt được thế cục, mà điện thoại của bố vợ làm cho Hàn Đông cảm thấy bố vợ luôn quan tâm đến mình. Đồng thời trong lòng Hàn Đông vẫn có chút áy náy, mặc dù Lữ Nhạc và Kiều San San chung sống hòa bình, nhưng về mặt tình cảm mình vẫn là người không đúng trước, mà bố mẹ vợ phỏng chừng cũng biết rõ chuyện này, nhưng bọn họ cũng không nói gì lại còn trước sau như một ủng hộ mình.
Có lẽ đến cấp độ này, chuyện nữ nhi thường tình đã không quan trọng rồi, quan trọng là làm thế nào duy trì được ích lợi lớn trong trường chính trị, bởi vì đây cũng không phải là một người hoặc là chuyện của một người, mà dính đến chuyện của rất nhiều người.
- “Bất kể như thế nào, mình đã có mấy tri kỷ rồi, về sau vẫn phải chú ý hơn, không cần liên lụy đến người khác nữa.”
Hàn Đông trong lòng âm thầm quyết định, tình cảm của cá nhân cũng có hạn, bây giờ Hàn Đông đã có Lữ Nhạc, Kiều San San, còn có Bạch Vũ Giai, Tần Phương, hắn cũng cảm thấy đủ rồi.
Kiếp trước Hàn Đông không thực sự nhận thức được cảm giác này, có thể nói sống thật vô vị, nhưng ở kiếp này Hàn Đông lại nắm bắt hết tất cả.
Cảm thán một hồi, Hàn Đông liền bình tâm trở về phòng họp, dù sao các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy còn đang chờ mình chủ trì cuộc họp.
Trong phòng họp các vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng không nói chuyện phiếm mà người thì xem tài liệu, người thì chơi điện thoại, người thì hút thuốc, người thì không làm gì cả, đều yên lặng ngồi đó, tuy nhiên trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ Hàn Đông vừa mới nhận được điện thoại của ai, lại xảy ra chuyện gì quan trọng. Dù sao Hàn Đông đang họp Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, nếu không phải là điện thoại quan trọng của người quan trọng, Hàn Đông chắc chắn sẽ không dừng cuộc họp mà ra nghe điện thoại như thế.
Thấy Hàn Đông đẩy cửa đi vào, tuy rằng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ nhưng vẫn có thể nhìn thấy một vẻ nặng nề, nói cách khác cuộc điện thoại vừa rồi chắc chắn là có tin tức gì quan trọng, chỉ có điều không biết là tốt hay xấu đối với Hàn Đông.
“Lúc này chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.” Phó bí thư Đỗ Trung Sâm trong lòng nghĩ thầm, “Tuy trên mặt thể hiện vẻ mặt sóng yên biển lặng, nhưng là gợn sóng không ngừng, đấu tranh không ngừng, nhà họ Hàn mặc dù thế lực hùng mạnh nhưng cũng vẫn có những đối thủ cạnh tranh rất hùng mạnh.”
Trịnh Như Dân sắc mặt u ám, trong tay nắm chặt bút bi màu đen, sức chú ý lúc nào cũng chú ý đến Hàn Đông. Từ sau nhiệm kỳ mới của Tỉnh ủy, sắc mặt của Trịnh Như Dân vốn không dễ chịu, lần này cạnh tranh không được chức Phó bí thư, lão bị đả kích sâu sắc, đến tuổi này của lão, mỗi bước đi đều vô cùng quan trọng, cho nên bây giờ tiền đồ của lão dường như đã xác định rồi, phỏng chừng nhiệm kỳ này cũng không làm được thì phải lui về Hội đồng nhân dân tỉnh hoặc là Mặt trận Tổ quốc để dưỡng lão, nhưng lão cảm thấy không cam tâm, nếu trước đó trong tỉnh Tây Xuyên xảy ra biến động lớn, lão cảm thấy mình vẫn có một tia hy vọng cuối cùng.
Hàn Đông ngồi xuống cười, nói:
- - Làm lỡ thời gian của mọi người, bây giờ chúng ta tiếp tục họp, chủ đề chính của hội nghị lần này là thảo luận vấn đề nhân sự, trước tiên mời Ban Tổ chức giới thiệu một chút tài liệu về ứng cử viên và tình hình chức vụ liên quan.
Trước cuộc họp này, ứng cử viên của mấy chức vụ đều là được Hàn Đông tán thành, trong đó chức vụ Bí thư Châu ủy châu Cam Bá và Bí thư Thành ủy Vinh Châu, đương nhiên là ứng cử viên theo ý của Hàn Đông, mà chức vụ Trưởng ban thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, Hồng Tiến Phong cũng trưng cầu ý kiến của Chủ tịch tỉnh Hứa Khải Ba, ứng cử viên đương nhiên cũng là Hứa Khải Ba đưa ra.
Hồng Tiến Phong giới thiệu một loạt phương án nhân sự của Ban Tổ chức Tỉnh ủy đưa ra, giới thiệu cường điệu một chút tình hình người được đề cử, từ tình hình khảo sát của Ban Tổ chức, mấy người này chắc chắn là ứng cử viên thích hợp nhất.
Trước đó, các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đều được thông báo cần thảo luận mấy nhân sự, hơn nữa cũng đều biết lần này Hàn Đông đã có bố trí của mình trong vấn đề ứng cử viên nhân vật số một của thành phố Vinh Châu và châu Cam Bá, và thể hiện thế mạnh, điều này làm cho trong lòng một số người có chút khó chịu, chỉ là bây giờ thế lực Hàn Đông đang thịnh, bọn họ cũng không muốn lúc này làm trái ý Hàn Đông mà đắc tội với Hàn Đông.
Đợi Hồng Tiến Phong giới thiệu xong, trong phòng họp rơi vào im lặng, Hàn Đông bèn nói:
- - Đối với mấy ứng cử viên này, mọi người có suy nghĩ và ý kiến gì đều có thể phát biểu, tôn chỉ của chúng ta là lựa chọn ra ứng cử viên thích hợp nhất ở cương vị thích hợp, mọi người có vấn đề gì đều có thể nói ra.
- Tôi nói một chút.
Trịnh Như Dân giơ tay nói, tâm trạng của lão vô cùng khó chịu, Hàn Đông bây giờ hoàn toàn là một thế lực mạnh, người khác cũng ngày càng yếu đi, Hứa Khải Ba mới đến, căn bản không thể chống lại Hàn Đông, mà Phó bí thư Đỗ Trung Sâm cũng không biết là nghĩ như thế nào, không ngờ lại thờ ơ với thế lực mạnh mẽ này của Hàn Đông.
Hai người này đều chấm dứt chiến tranh rồi, những người khác đương nhiên cũng không thể đứng ra phản đối Hàn Đông. Lúc này Trịnh Như Dân cảm thấy mình nhất định phải đứng ra, đánh đổ cờ xí của Hàn Đông, nói không chừng còn có thể lôi kéo một hai người đứng về phía mình.
Lần này sau khi điều chỉnh Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trịnh Như Dân ở trong Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy coi như người cô đơn rồi, lão lại không muốn phụ thuộc vào Hứa Khải Ba hay là Đỗ Trung Sâm, cho nên muốn tìm cách lung lạc lòng người.
- - Vừa rồi tôi nghe Ban Tổ chức đưa ra vài ứng cử viên, cho rằng ứng cử viên chức vụ Bí thư Châu ủy châu Cam Bá vẫn phải đợi bàn bạc.
Trịnh Như Dân vốn muốn trực tiếp phản đối Hàn Đông đưa ra hai ứng cử viên, nhưng sau đó lại nghĩ lại cảm thấy như vậy còn không bằng đánh vào một điểm, hiệu quả sẽ tốt hơn.
- - Đồng chí Nghiêm Húc có năng lực làm việc, nhưng từ kinh nghiệm công tác mấy năm nay của anh ta cho thấy phương thức làm việc của đồng chí này có vẻ thô bạo, nếu đến châu Cam Bá là khu vực dân tộc thiểu số đảm nhiệm nhân vật số một, cách thức làm việc như vậy sẽ có thể dẫn đến rất nhiều mâu thuẫn, cái này không thể bù đắp được, tôi cho rằng ứng cử viên Bí thư Châu ủy châu Cam Bá thích hợp nhất là đồng chí Phó trưởng ban thư ký Chu Học Mẫn, đồng chí này làm việc điềm đạm kiên định, tôi tin rằng anh ta đến làm ở châu Cam Bá nhất định có thể dưới tiền đề ổn định đại cục châu Cam Bá, thúc đẩy phát triển các phương diện của châu Cam Bá…
Mí mắt của Đỗ Trung Sâm chớp mấy cái, trong lòng có chút khó chịu, Trịnh Như Dân đề cử Chu Học Mẫn này, trên thực tế là người của Đỗ Trung Sâm, nếu Chu Học Mẫn có thể đảm nhiệm Bí thư Châu ủy châu Cam Bá đương nhiên là rất tốt, mấu chốt của vấn đề là Đỗ Trung Sâm biết Trịnh Như Dân đưa ra Chu Học Mẫn này hoàn toàn là không có ý tốt gì, thứ nhất là coi thường Hàn Đông, thứ hai là muốn lôi kéo mình, để cho mình và lão cùng đối nghịch với Hàn Đông.
Chỉ có điều trong khoảng thời gian này, Đỗ Trung Sâm vẫn muốn khiêm tốn một chút, muốn tạo quan hệ với Hàn Đông, và ông ta cũng biết Hàn Đông vừa mới đảm nhận chức Bí thư Tỉnh ủy, chắc chắn đã nén một lực lớn chuẩn bị làm lớn một phen, đầu tiên đương nhiên là vấn đề nhân sự, mà vị trí nhân vật số một của châu Cam Bá và thành phố Vinh Châu quan trọng như vậy, Hàn Đông chắc chắn sẽ không từ bỏ, bởi vậy vẫn phải trốn tránh trước rồi nói sau. Chủ yếu là ông ta trước đó cũng từng thăm dò, Dương Tuyết Phong mới nhậm chức Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy này cũng không có ý kiến gì về chức vụ Bí thư Châu ủy châu Cam Bá, ông ta càng không muốn đấu với Hàn Đông trong chuyện này.
“Thế cục bây giờ đã rất rõ ràng, Hàn Đông nắm giữ đại cục, lần này Hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề nhân sự, Hàn Đông chắc chắn là sẽ thực hiện ý đồ của mình, bây giờ nhảy ra đối nghịch với Hàn Đông là không sáng suốt.” Đỗ Trung Sâm trong lòng khó chịu nghĩ, “Nhưng Trịnh Như Dân này không chỉ tự mình nhảy ra lại còn muốn kéo theo mình, thằng cha này quá ghê tởm.”
- - Đồng chí Như Dân đưa ra có lý, nhưng có mấy điểm tôi cho rằng mọi người nên hiểu rõ, đó chính là một địa phương có thể ổn định hay không, quan trọng nhất là kinh tế của địa phương đó, đời sống chính trị được nâng cao, cuộc sống của dân chúng cũng ngày càng tốt hơn, mới có thể an cư lạc nghiệp, xã hội mới có thể phát triển ổn định, phát triển thực ra là bảo đảm cho ổn định. Nếu không phát triển thì sao có thể nói ổn định. Vậy phát triển dựa vào cái gì, chính là dựa vào bộ máy lãnh đạo, cho nên bây giờ nếu chúng ta bố trí một người bảo thủ, hiệu quả chắc chắn sẽ không tốt, ngược lại bố trí một đồng chí có tính quyết đoán, chúng ta mới có thể tin rằng phát triển của châu Cam Bá sẽ tốt hơn. Nhìn vấn đề không thể lấy một mặt để nhìn nhận toàn bộ, phải liên hệ với phát triển để nhìn nhận vấn đề, đây là của triết học Mark nói cho chúng ta phương pháp cơ bản xử lý vấn đề.
Hàn Đông giọng điệu rất bình thản nhưng lại là một loại phê bình hàm súc đối với Trịnh Như Dân, người đang ngồi đây đều hiểu rõ ý tứ của Hàn Đông.
Mặt Trịnh Như Dân lập tức nóng rần lên, ánh mắt nhìn về Đỗ Trung Sâm, nghĩ thầm bố mày đã dẫn đầu thay mày rồi, chẳng lẽ mày còn muốn làm con rùa rụt đầu sao?
/1284
|