Hai năm trôi qua, Trác Phi Khâm sau cuộc phẫu thuật thì tính mạng, cùng sực khỏe đều trở nên rất tốt, bắt đầu đến những chuỗi ngày điều trị đôi chân, Hoa Vĩnh Ân không ngày nào mà không dìu anh đến bệnh viện luyện tập, để anh tự chống hai tay lên xà ngang, tự mày mò tập đi lại. Nhìn dáng người cao to, khuôn mặt đỏ bừng vì dùng sức tập luyện, cậu xót lắm, nhưng chẳng biết làm gì ngoài cổ vũ tinh thần cho Phi Khâm, anh cũng không ngại khó khăn, lại chăm chỉ luyện tập, chưa mất đến nửa năm thì có thể đi lại bình thường
Vĩnh Ân vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc đó, vào một ngày buổi sáng, cậu sau khi tỉnh dậy liền theo thói quen tự nhiên đưa tay qua ôm lấy người yêu mình, nào ngờ hôm nay chỗ bên kia đã lạnh ngắt tự lúc nào không hay, khiến cậu hốt hoảng bật dậy, chạy khắp căn nhà tìm kiếm. Lúc đi đến sân vườn, nhìn thấy một nam nhân tuy dáng người vẫn gầy gò như cũ, nhưng đôi chân lại đứng vẫn trên thảm cỏ xanh ngát, anh còn quay đầu lại, ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt đẹp trai nhưng lại gầy ốm kia, Phi Khâm nở nụ cười nói
- Vĩnh Ân!! Em nhìn xem,anh đứng được rồi, còn có thể đi lại. Vậy là sau này anh có thể cùng em sánh vai đi khắp mọi nẻo đường rồi
Cậu lúc đó như không kìm khỏi xúc động, niềm mơ ước bấy lâu nay cuối cùng cũng thành sự thật,nước mắt rơi xuống. Vĩnh Ân không quản mọi thứ nữa, mà chỉ chợt nhẹ nhàng chạy đến ôm chặt anh, hai người cùng nhau tận hưởng hạnh phúc ấy
Phi Khâm sau khi lành đôi chân cũng bắt đầu lấy lại phong độ, lần này anh lại một lần nữa trả thù những kẻ gây ra đau khổ. Xây dựng một Ân Dật hội vững mạnh hơn xưa, tụ họp những anh em mới,cũ một đường vây đánh, chém giết, chặt đầu từng kẻ từng kẻ một. Sau đó lại đưa những anh em về lại Trác thị, đào tạo cho họ một khóa làm nhân viên văn phòng, phải nói mọi việc êm xuôi hơn nhiều
Ông chủ quay trở lại, nhân viên không khỏi vui mừng. Trác Thị từ một phen lao đao lại vực dậy một cách ngoạn mục, trở thành công ty đứng tốp năm đất nước. Và còn vươn xa ra thế giới. Nhìn chung tình hình ổn định vô cùng, chỗ đứng của Phi Khâm bây giờ rất vững chắc, khiến ai cũng phải nể phục, cùng sợ hãi
----***----
Trác Phi Khâm và Hoa Vĩnh Ân cuối cùng cũng kết hôn với nhau, trước sự chứng kiến của người thân và bạn bè, tuy lễ cưới không lớn. Nhưng cũng đủ để mọi người cảm nhận rõ tình yêu nồng nhiệt họ dành cho nhau, trên bàn tay của hai đại nam nhân, thế mà lại xuất hiện một cặp nhẫn cưới thiết kế đơn giản không quá cầu kì, nhưng tình yêu thương hai người họ lại gởi gắm vào vật định ước đó. Sẽ mãi mãi không bao giờ tháo nó ra
Hôm nay trong lúc Phi Khâm đang đọc báo ở phòng khách, thì Vĩnh Ân vừa ngủ dậy, cậu lấy hai tay dụi mắt mình lê từng bước xuống phòng khách,rồi lại theo thường lệ chen lấn vào lồng ngực chồng mình, để anh gác cằm lên đầu nhỏ, cậu tâm sự
- Anh nói xem. Hai năm nay em ở nhà, đều bị anh nuôi đến béo tốt rồi này! Nhìn đi, em có mỡ bụng luôn đó
Trác Phi Khâm nhướn mi đặt tờ báo xuống bên cạnh, lấy tay chọt chọt bụng vợ yêu đáp lại
- Không sao! Béo một chút mới tốt. Vợ anh thì có ra sao anh vẫn yêu!!
- Nhưng mà ở nhà hoài, em chán lắm!! Hay anh cho em quay về làm nhân viên vệ sinh trong công ty đi, như vậy vẫn tốt hơn là ru rú trong nhà
- Anh sút một cái bây giờ.Thân là một đại nam nhân to lớn,anh thật sự không chịu nỗi cảnh vợ mình phải làm cực khổ nha
Hoa Vĩnh Ân xoay người lại, trao cho anh một nụ hôn nhẹ, bĩu bĩu môi làm nũng
- Chồng tốt à!! Anh cho em đi làm đi mà.Ở nhà chán chết luôn, anh..anh mà không đồng ý, em..em liền qua nhà Tù Trúc ở
Nhìn bảo bối từ năn nỉ sang uy hiếp, lấy tay chọc chọc lên má đang phồng to kia, anh lắc đầu cười ôn nhu đáp
- Em bỏ đi rồi thì anh biết ở với ai?? Được được, em là lớn nhất. Vậy em kí hợp đồng, làm thư kí riêng cho anh đi
Vĩnh Ân trợn mắt, cắn lên yết hầu anh một cái, nhẹ đáp
- Nhưng mà em học hành không đến nơi đến chốn, như vậy là quá thiên vị rồi
- Không sao!! Việc của em chỉ cần ở công ty lo những việc vặt cho anh là được rồi, ví dụ như pha cafe, chuẩn bị cơm nước, tính toán vài con số đơn giản, anh sẽ dạy em cách thống kê sổ sách nữa là được, còn những việc kia để thư kí chính làm là ổn rồi. Chồng em chẳng lẽ em không lo cho được những việc này à?Lương thì sẽ tùy theo mức độ nghe lời của em mà phát, tốt thì có tiền, không tốt thì miễn cho. Như vậy có được không??
Cậu biết công việc này là do anh bịa ra, nhưng nghĩ lại chỉ cần phụ giúp được một chút, ở cạnh ông xã lâu hơn dù chỉ là việc cũng tốt rôi. Vĩnh Ân nhẹ nhàng gật đầu đồng ý việc làm của anh
Hai người nhìn nhau, sau đó lại bật cười thật lớn. Năm tháng qua đi, lắm lúc chỉ cần những điều vụn vặt trong cuộc sống thôi, cũng đủ khiến họ hạnh phúc đến cuối đời. Họ hiểu ra, bây giờ mình sống mà không thể thiếu người kia được nữa rồi. Những tháng năm bình yêu bắt đầu đòn chào bọn họ!!!
------*****------
Vĩnh Ân vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc đó, vào một ngày buổi sáng, cậu sau khi tỉnh dậy liền theo thói quen tự nhiên đưa tay qua ôm lấy người yêu mình, nào ngờ hôm nay chỗ bên kia đã lạnh ngắt tự lúc nào không hay, khiến cậu hốt hoảng bật dậy, chạy khắp căn nhà tìm kiếm. Lúc đi đến sân vườn, nhìn thấy một nam nhân tuy dáng người vẫn gầy gò như cũ, nhưng đôi chân lại đứng vẫn trên thảm cỏ xanh ngát, anh còn quay đầu lại, ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt đẹp trai nhưng lại gầy ốm kia, Phi Khâm nở nụ cười nói
- Vĩnh Ân!! Em nhìn xem,anh đứng được rồi, còn có thể đi lại. Vậy là sau này anh có thể cùng em sánh vai đi khắp mọi nẻo đường rồi
Cậu lúc đó như không kìm khỏi xúc động, niềm mơ ước bấy lâu nay cuối cùng cũng thành sự thật,nước mắt rơi xuống. Vĩnh Ân không quản mọi thứ nữa, mà chỉ chợt nhẹ nhàng chạy đến ôm chặt anh, hai người cùng nhau tận hưởng hạnh phúc ấy
Phi Khâm sau khi lành đôi chân cũng bắt đầu lấy lại phong độ, lần này anh lại một lần nữa trả thù những kẻ gây ra đau khổ. Xây dựng một Ân Dật hội vững mạnh hơn xưa, tụ họp những anh em mới,cũ một đường vây đánh, chém giết, chặt đầu từng kẻ từng kẻ một. Sau đó lại đưa những anh em về lại Trác thị, đào tạo cho họ một khóa làm nhân viên văn phòng, phải nói mọi việc êm xuôi hơn nhiều
Ông chủ quay trở lại, nhân viên không khỏi vui mừng. Trác Thị từ một phen lao đao lại vực dậy một cách ngoạn mục, trở thành công ty đứng tốp năm đất nước. Và còn vươn xa ra thế giới. Nhìn chung tình hình ổn định vô cùng, chỗ đứng của Phi Khâm bây giờ rất vững chắc, khiến ai cũng phải nể phục, cùng sợ hãi
----***----
Trác Phi Khâm và Hoa Vĩnh Ân cuối cùng cũng kết hôn với nhau, trước sự chứng kiến của người thân và bạn bè, tuy lễ cưới không lớn. Nhưng cũng đủ để mọi người cảm nhận rõ tình yêu nồng nhiệt họ dành cho nhau, trên bàn tay của hai đại nam nhân, thế mà lại xuất hiện một cặp nhẫn cưới thiết kế đơn giản không quá cầu kì, nhưng tình yêu thương hai người họ lại gởi gắm vào vật định ước đó. Sẽ mãi mãi không bao giờ tháo nó ra
Hôm nay trong lúc Phi Khâm đang đọc báo ở phòng khách, thì Vĩnh Ân vừa ngủ dậy, cậu lấy hai tay dụi mắt mình lê từng bước xuống phòng khách,rồi lại theo thường lệ chen lấn vào lồng ngực chồng mình, để anh gác cằm lên đầu nhỏ, cậu tâm sự
- Anh nói xem. Hai năm nay em ở nhà, đều bị anh nuôi đến béo tốt rồi này! Nhìn đi, em có mỡ bụng luôn đó
Trác Phi Khâm nhướn mi đặt tờ báo xuống bên cạnh, lấy tay chọt chọt bụng vợ yêu đáp lại
- Không sao! Béo một chút mới tốt. Vợ anh thì có ra sao anh vẫn yêu!!
- Nhưng mà ở nhà hoài, em chán lắm!! Hay anh cho em quay về làm nhân viên vệ sinh trong công ty đi, như vậy vẫn tốt hơn là ru rú trong nhà
- Anh sút một cái bây giờ.Thân là một đại nam nhân to lớn,anh thật sự không chịu nỗi cảnh vợ mình phải làm cực khổ nha
Hoa Vĩnh Ân xoay người lại, trao cho anh một nụ hôn nhẹ, bĩu bĩu môi làm nũng
- Chồng tốt à!! Anh cho em đi làm đi mà.Ở nhà chán chết luôn, anh..anh mà không đồng ý, em..em liền qua nhà Tù Trúc ở
Nhìn bảo bối từ năn nỉ sang uy hiếp, lấy tay chọc chọc lên má đang phồng to kia, anh lắc đầu cười ôn nhu đáp
- Em bỏ đi rồi thì anh biết ở với ai?? Được được, em là lớn nhất. Vậy em kí hợp đồng, làm thư kí riêng cho anh đi
Vĩnh Ân trợn mắt, cắn lên yết hầu anh một cái, nhẹ đáp
- Nhưng mà em học hành không đến nơi đến chốn, như vậy là quá thiên vị rồi
- Không sao!! Việc của em chỉ cần ở công ty lo những việc vặt cho anh là được rồi, ví dụ như pha cafe, chuẩn bị cơm nước, tính toán vài con số đơn giản, anh sẽ dạy em cách thống kê sổ sách nữa là được, còn những việc kia để thư kí chính làm là ổn rồi. Chồng em chẳng lẽ em không lo cho được những việc này à?Lương thì sẽ tùy theo mức độ nghe lời của em mà phát, tốt thì có tiền, không tốt thì miễn cho. Như vậy có được không??
Cậu biết công việc này là do anh bịa ra, nhưng nghĩ lại chỉ cần phụ giúp được một chút, ở cạnh ông xã lâu hơn dù chỉ là việc cũng tốt rôi. Vĩnh Ân nhẹ nhàng gật đầu đồng ý việc làm của anh
Hai người nhìn nhau, sau đó lại bật cười thật lớn. Năm tháng qua đi, lắm lúc chỉ cần những điều vụn vặt trong cuộc sống thôi, cũng đủ khiến họ hạnh phúc đến cuối đời. Họ hiểu ra, bây giờ mình sống mà không thể thiếu người kia được nữa rồi. Những tháng năm bình yêu bắt đầu đòn chào bọn họ!!!
------*****------
/21
|