Người Đi Tìm Hạnh Phúc (Tình Tay Ba)

Chương 2

/27


Sáng hum nay là sáng chủ nhật , tưởng rằng được bế quan ngủ đến trưa thì nghe thấy tiếng mẹ la từ dưới bếp vọng lên.

- Con trai con đứa suốt ngày ngủ dậy muộn như là con gái thế mày!

- Ôi trời! không biết có phải đang nằm mơ không nữa, chủ nhật muốn nằm thêm một tý cũng không yên.

Lại còn bảo tôi ngủ dậy muộn nữa chứ, đạp chăn vùng dậy vớ cái điện thoại xem giờ thì mới thấy có 7h còn sớm chán. Thế là tôi cũng vừa chợp mắt được mấy tiếng, đêm qua treo facebook đọc truyện khuya quá .

Lúc dậy đánh răng xong xuôi mới thấy ngứa ngứa mặt chứ. A! chết rồi, thế là hôm qua nuôi không mấy em muỗi rồi. Nhưng mà dù gì tôi vẫn còn cứu sống được bao nhiêu sinh linh bé nhỏ. Cũng tự đành an ủi mình thế thôi chứ biết rằng ngu thì chết.

Thói quen sáng chủ nhật của tôi là lên nhà đứa chị họ phương nấm gọi nó dậy, căn bản tôi không ngủ được lên lôi nó dậy. Hum nay phương nấm dậy sớm thế , thôi kệ ngồi dưới nhà phương nấm bắt wifi vào facebook với xem tý vlog xem có cái nào mới ra không chứ như ở nhà tôi dùng mimax mà hết lưu lượng nhanh thì có mà chậm thấy mồ.

Ốí! OMG, giọng nhỏ my, lại ra nhà phương nấm rủ nhau đi đâu linh tinh đây, tôi đoán thế. Không biết con nhỏ này có còn để bụng chuyện tối qua mình chêu nhỏ không nhỉ? Nếu người tôi chêu tối qua là ai thì tôi không sợ chửi chứ nhỏ my thì không biết chừng.

Nghĩ có thế thôi mà tay… tay , tay tôi đang run lên đây này, đành chịu nhục lấp mình vào một xó may sao nhỏ không để ý lao thẳng lên phòng phương nấm. Ngồi bất động một lúc, phù ,phù! hết hồn.

Hừm, mà sao đời tôi lại khổ đến như vậy chứ, thật đúng là chỉ có thể dùng từ thê thảm để hình dung. Qua mức thê thảm.

Làm gì có chuyện phải đi sợ một nhỏ em kém tuổi như vậy được. Nhưng thôi, cứ bình an là được. hehe vậy chắc tôi được bình an rồi.

Sao mà trên phòng bọn nó nói cái gì mà liên quan đến tên tôi nhỉ, không biết được nữa, đếch quan tâm. 5 phút sau thôi, thấy nhỏ hằm hằm lao xuống chỗ tôi, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, nhỏ tát tôi một phát in 5 ngón tay trên mặt rồi chửi nói liên hồi chẳng kịp để tôi hỏi cái quoái gì đang diễn ra nữa. Nhỏ còn lấy giọng bà ra chửi tôi nữa chứ, lúc ấy mà có người lớn ở nhà thì có phải hay không vì tôi đỡ phải ăn năm cái tát đau đến như vậy.

- Lần sau đừng có động đến bà…

- Mày bị điên à, sao suốt đêm hum qua mày nháy bà, để ba tao chửi tao, bảo không cho dùng điện thoại nữa mày…

- Sao lại thé, nháy máy là sao?

Ai nói cho tôi biết cái!

- Có phải số 457 là của mày không?

- Um. ( chắc nhỏ vừa hỏi phương nấm đuôi sđt tôi).

- Sao đêm hôm mày không ngủ, mày rảnh nháy bà làm gì cơ chứ.

- Đâu có, suốt đêm hôm qua tôi đọc truyện suốt đêm mà, nhỏ nhầm tôi với ai rồi chứ. Tôi có thừa hơi đâu mà chêu nhỏ.(Ghớm người ghét nhỏ đầy dẫy, ai bảo có mình tôi đâu).

- Nhỏ thử xem đầu sđt xem nào?

- 01676

- Ôi, cái gì tôi điên mất, sđt đấy đâu phải của tôi.

- Của tôi là 01666 cơ mà!

- Um, tôi xin lỗi, tôi lầm người!

Trời ơi, mẹ ơi, thế là sáng ra tôi đã bị ăn tát oan rồi. Nhỏ này khùng mẹ rồi ý, chẳng hỏi đầu đuôi ra sao đã tát lật mặt mình lên.

Lần sao tôi chừa mặt nhỏ lun, chỗ nào có nhỏ thì không có tôi. Tránh xa ra không có bị gãy răng như chơi. Ôí, stt của bọn nó đánh dấu mình có bình luận, giờ mới nhớ hum đi chơi điện tử cùng bọn nó, bọn nó ghét nhỏ photoshop mặt nhỏ chẳng khác nào ma.

Thôi phải nói luôn mới nhỏ chứ để lâu sợ thấy mồ.. Đúng là vừa bị ăn tát oan lên khôn ra được tý. Thôi đi về, đi về cho bớt sự sợ hãi. Đúng là một ngày chủ nhật đen đủi, lại còn thấy cái ông monitơ nhắn tin bảo mai cô giáo kiểm tra vở soạn, không có thì chết.

Về tìm gân chết trong tủ mãi không thấy, nghĩ một lúc mới ra, ôi thôi chết rồi, không ngờ tôi đã phi quyển vở soạn dấu yêu của tôi vào con bé ở lớp ai bảo nó dám bố láo.hix Sự việc tiếp theo mất vở thì sao, không có vở soạn, không chuẩn bị bài 0 chứ còn sao nữa.

Tệ hại nhất là dọn nhà vệ sinh cả tuần................ùi dảo,đến đâu thì đến. Từ những ngày sau đó, tôi ít lên nhà phương nấm hẳn, mỗi lần lên đều phải ngó trước ngó sau không nhỡ đâu nhỏ ý ra chơi nhỏ điên lên nhỏ phi cho tôi một phát guốc thì mất đường măm cơm.

Tối nay lên facebook mà tức thật, nhắn tin cho cường chó,tôi bảo tôi ghét em nó còn trả lời lại bảo ghét của nào trời trao của ấy chứ, trao trao cái mả mịa mày

- tao đây có phải trẻ con đâu mà tin vào câu ấy. tức thật Đáng thương nhất không phải là nước lũ ập đến cuốn trôi tất cả, mà là sau khi gió lớn đi qua, thế giới xạch tinh tươm,chỉ còn bạn vẫn đứng yên tại chỗ ngơ ngác nhìn xung quang, ai cũng đã đi xa...


/27

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status