Vừa hum qua nghe bọn nó bảo trên thời sự gió mùa đông bắc về mà hum nay đã thấy đến rồi, nhanh quá vậy. Cuộc sống của tôi mấy ngày lạnh này không có gì thay đổi, vẫn thế thôi bạn ạ.
Vẫn cô đơn khi bắt đầu trời tối, vẫn thức khuya như một thói quen rồi.
Dạo này lạnh hơn chỉ thay đổi mỗi toàn đi học sát giờ vào lớp, chẳng để ý gì đến xung quang cả. Giờ ra chơi mún ra ngoài tí đầy nhưng lạnh lên lười quá, thế là ngày nào cũng như thế cho đến khi hết ngày thứ 7.
Tối nay, như dự định nên nhà phương nấm chém gió, bọn nó bảo rủ thêm cả thằng cường chó nữa, um thì rủ, chắc sẽ vui lắm đây.
Lên đến nơi rồi mà không thấy thằng bỏ mẹ cường chó đâu chứ, đang định lôi điện thoại ra gọi thì thấy có tin nhắn từ bao giờ, chắc tại mải đi xe lên không để ý đây. Quên mất, từ chiều đến giờ để chế độ không chuông không rung có mà bố tôi gọi cũng không nghe thấy nữa là nó nhắn tin.
Mở ra coi thì thấy ọi con bảo tối nay nó đi cùng anh, còn mỗi mình tôi con trai, chán thật ý. Nhỏ my từ bên nhà hàng xóm chạy sang, tôi thì ngồi ở hè sưởi ấm, nhỏ thì khác tôi một tý, nhỏ đứng ở đấy đời phương nấm giửa bát. Bây giờ tuy tôi với nhỏ không ai đọng đến ai nhưng để ý vẫn thấy em lườm đểu chứ!
Ngồi trước đống lửa sưởi tụ dưng tôi lại lạc vào những dòng suy nghĩ, nghĩ về học tập thì ít thôi, nhưng nghĩ về nhỏ my thì nhiều. Nhìn mặt nhỏ kể ra cũng xinh xinh đấy, nếu nhỏ dịu dàng, cử chỉ nhỏ nhẹ hơn thì không biết trông nhỏ thế nào nhỉ? Chắc sẽ lắm người tán nhỏ lắm đây!
- Nếu nhỏ my mà được như những gì tôi nghĩ về nhỏ, tôi thề là tôi sẽ giữ, giữ nhỏ bằng được ! Tôi sẽ yêu với những gì trân thật, tấm lòng này tôi giữ chọn cho em. Dòng suy nghĩ chợt biến mất, trước mắt tôi lúc ấy là bé phích, bé vừa bị ngã nhìn thương bé quá. Cảnh tượng lúc này sao lạ lùng đến vậy?
Nhỏ my từ từ bế bé dậy, phủi quần áo cho em và luôn miệng dỗ dành. Quen nhỏ thì cũng được thời gian rồi mà hôm nay tôi mới chính thức nhìn thấy nhỏ hiền nhất là lúc này đây. Tôi không biết tôi đã phải lòng em ngay từ lúc đấy chưa nhưng về sau càng ngày tôi càng cảm thấy nhớ em hơn.
Không biết tôi phải làm gì mới có được em đây. Ngày không em tim tôi như khô héo, tôi chỉ mong tôi sẽ tán đổ em nhưng thực sự khi tán đổ rồi thì tôi cũng thấy lo lo, không biết phải làm sao.
Bao nhiêu đôi tình nhân khi đã yêu nhau, họ để ý đến nhau từng tý, rồi họ ghen tuông và những cãi vã là không thể tránh nổi, đau lắm những xót xa. Đó cũng là trở ngại khi tôi và em đã yêu nhau! Chỉ mong sao chúng tôi khác vậy, bình yên cho một cuộc tình.
Vẫn cô đơn khi bắt đầu trời tối, vẫn thức khuya như một thói quen rồi.
Dạo này lạnh hơn chỉ thay đổi mỗi toàn đi học sát giờ vào lớp, chẳng để ý gì đến xung quang cả. Giờ ra chơi mún ra ngoài tí đầy nhưng lạnh lên lười quá, thế là ngày nào cũng như thế cho đến khi hết ngày thứ 7.
Tối nay, như dự định nên nhà phương nấm chém gió, bọn nó bảo rủ thêm cả thằng cường chó nữa, um thì rủ, chắc sẽ vui lắm đây.
Lên đến nơi rồi mà không thấy thằng bỏ mẹ cường chó đâu chứ, đang định lôi điện thoại ra gọi thì thấy có tin nhắn từ bao giờ, chắc tại mải đi xe lên không để ý đây. Quên mất, từ chiều đến giờ để chế độ không chuông không rung có mà bố tôi gọi cũng không nghe thấy nữa là nó nhắn tin.
Mở ra coi thì thấy ọi con bảo tối nay nó đi cùng anh, còn mỗi mình tôi con trai, chán thật ý. Nhỏ my từ bên nhà hàng xóm chạy sang, tôi thì ngồi ở hè sưởi ấm, nhỏ thì khác tôi một tý, nhỏ đứng ở đấy đời phương nấm giửa bát. Bây giờ tuy tôi với nhỏ không ai đọng đến ai nhưng để ý vẫn thấy em lườm đểu chứ!
Ngồi trước đống lửa sưởi tụ dưng tôi lại lạc vào những dòng suy nghĩ, nghĩ về học tập thì ít thôi, nhưng nghĩ về nhỏ my thì nhiều. Nhìn mặt nhỏ kể ra cũng xinh xinh đấy, nếu nhỏ dịu dàng, cử chỉ nhỏ nhẹ hơn thì không biết trông nhỏ thế nào nhỉ? Chắc sẽ lắm người tán nhỏ lắm đây!
- Nếu nhỏ my mà được như những gì tôi nghĩ về nhỏ, tôi thề là tôi sẽ giữ, giữ nhỏ bằng được ! Tôi sẽ yêu với những gì trân thật, tấm lòng này tôi giữ chọn cho em. Dòng suy nghĩ chợt biến mất, trước mắt tôi lúc ấy là bé phích, bé vừa bị ngã nhìn thương bé quá. Cảnh tượng lúc này sao lạ lùng đến vậy?
Nhỏ my từ từ bế bé dậy, phủi quần áo cho em và luôn miệng dỗ dành. Quen nhỏ thì cũng được thời gian rồi mà hôm nay tôi mới chính thức nhìn thấy nhỏ hiền nhất là lúc này đây. Tôi không biết tôi đã phải lòng em ngay từ lúc đấy chưa nhưng về sau càng ngày tôi càng cảm thấy nhớ em hơn.
Không biết tôi phải làm gì mới có được em đây. Ngày không em tim tôi như khô héo, tôi chỉ mong tôi sẽ tán đổ em nhưng thực sự khi tán đổ rồi thì tôi cũng thấy lo lo, không biết phải làm sao.
Bao nhiêu đôi tình nhân khi đã yêu nhau, họ để ý đến nhau từng tý, rồi họ ghen tuông và những cãi vã là không thể tránh nổi, đau lắm những xót xa. Đó cũng là trở ngại khi tôi và em đã yêu nhau! Chỉ mong sao chúng tôi khác vậy, bình yên cho một cuộc tình.
/27
|