Viên Phi Phi sửng sốt nhìn Bùi Vân, một hồi sau từ từ phun ra một câu——
“Ngươi muốn cho ta tiền?”
Bùi Vân khẽ cười một tiếng, “Ngươi muốn tiền?”
Viên Phi Phi lắc đầu, nói: “Ta muốn tiền của ngươi làm quái gì.”
Bùi Vân nói: “Vậy thì được rồi.”
Viên Phi Phi bỏ một miếng bánh đậu vào miệng, nói: “Mít Ướt, thương tích của ngươi đã khỏi chưa?”
Bùi Vân gật đầu, ngừng một chút lại nói: “Ngươi, ngươi đừng kêu ta Mít…….” Chính bản thân hắn cũng ngại không muốn kêu cái danh xưng này, Viên Phi Phi ngồi một bên cười đến vui vẻ, nói: “À, dạo này ít ướt hơn rồi.”
Bùi Vân đỏ mặt, nói: “Đừng lấy ta làm trò cười.”
Viên Phi Phi chợt nghiêm túc: “Này, ngươi có biết nhà nào động thủ không.”
Nét cười trên mặt của Bùi Vân bốc hơi, đầu mày hơi nhíu, thần sắc ảm đạm đi.
Viên Phi Phi nhìn một cái, hỏi: “Có vẻ như biết rồi?”
Mặt Bùi Vân nhợt nhạt, nói: “Cứ cho là vậy.”
Viên Phi Phi: “Người trong nhà ngươi tra ra à?”
Bùi Vân gật đầu.
Viên Phi Phi vỗ tay một cái, “Muốn đi xả xui phải không? Đừng quên gọi ta.” Nàng tuy đã hứa với Trương Bình sẽ không động thủ, nhưng đâu có nói sẽ không đi hóng trò vui.
Nhưng chỉ là nàng tự biên tự diễn, không chú ý đến Bùi Vân đang ở một bên lặng lẽ cúi đầu, không nói một câu. Viên Phi Phi cảm thấy có gì đó không đúng, nàng hỏi: “Mít Ướt, sao vậy?”
Bùi Vân thì thào: “Ta không có báo quan.”
“Chậc!” Viên Phi Phi còn tưởng là chuyện gì to tát, “Đương nhiên không báo quan, loại chuyện này cần phải ăn miếng trả miếng, ai lại đi tìm quan!”
Bùi Vân chau mày, nói: “Không báo quan, tức là cũng sẽ không trả thù.”
Viên Phi Phi ngạc nhiên: “Cái gì? Không trả thù?”
Bùi Vân “Ừ” một tiếng, mắt nhìn chằm chằm tờ giấy tuyên trên mặt bàn của Viên Phi Phi, không nói gì.
Viên Phi Phi nén giận, lại hỏi một câu: “Vì sao không trả thù, bọn chúng suýt nữa đánh chết ngươi.”
Bùi Vân bình tĩnh nói: “Dù sao cũng chưa chết mà.”
Viên Phi Phi đập bàn cái bốp, nhảy dựng lên, chỉ mũi Bùi Vân chửi ầm: “Bùi Vân ngươi là một con cáy rụt đầu——!”
Bùi Vân bị nàng rống vào mặt thì run lên, nhưng vẫn nhịn không nói gì.
Viên Phi Phi chộp lấy cổ áo của Bùi Vân, kéo hắn đến trước mặt, giơ tay muốn đánh.
Bùi Vân sợ đến độ run bắn lên, vội vàng níu lấy tay của Viên Phi Phi.
“Đừng đánh đừng đánh……”
Viên Phi Phi cũng không thật sự muốn tẩn hắn, trông thấy hắn nhún nhường như vậy, hung hăng nghiến răng xô hắn văng ra.
Xô xong nàng lại ngồi xuống trước bàn, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cầm một miếng bánh lên tiếp tục ăn.
Bùi Vân: “……”
Hắn dè dặt lại gần, ngồi xuống ngay ngắn, nói: “Phi Phi, ngươi đừng giận……”
Viên Phi Phi đảo mắt, “Ngươi kêu ta là gì?”
Mặt Bùi Vân khi đỏ khi trắng, lo lắng đến độ môi cũng run lên, nhưng vẫn kêu thêm một phen ——
“Phi Phi ……”
Viên Phi Phi nổi nóng: “Đừng có kêu vậy!”
Bùi Vân rụt cổ, ráng nói: “Thì sao chứ……”
Kỳ thực trong lòng Bùi Vân cũng tự biết, xưng hô kiểu thân mật như thế không thể tuỳ tiện gọi, nhưng mà hắn cũng cảm thấy bản thân Viên Phi Phi là loại người không câu nệ tiểu tiết, có thể nàng sẽ không để ý.
Nàng vốn không giống bất cứ một người con gái nào……
Viên Phi Phi trợn tròn mắt, “Bảo ngươi đừng kêu!”
Hai tay Bùi Vân giấu trong tay áo đang nắm lại thành quyền, tự cổ vũ bản thân.
“Sao lại không thể kêu, phàm sự đều có ngọn nguồn, ngươi cần phải cho ta biết vì sao ta không thể kêu như vậy.”
Viên Phi Phi không nói gì, nàng nhìn Bùi Vân chăm chú, Bùi Vân cúi đầu không dám nhìn lại.
Sau đó, Viên Phi Phi cười lên. Nàng vỗ vỗ vai Bùi Vân.
Bùi Vân ngẩng đầu khó hiểu.
Viên Phi Phi nói: “Được rồi, coi như có chút tiền đồ, còn dám đấu khẩu.”
Mặt Bùi Vân đỏ bừng.
Viên Phi Phi cầm bánh trong tay, nói với hắn: “Ta hiện giờ đang là Viên Phi, là con trai, hiểu không, con trai! Ngươi có bao giờ thấy ai con trai mà bị kêu kiểu đó chưa, nếu bị người khác phát hiện ta là nữ giả nam thì biết phải làm sao.”
Bùi Vân thở phào: “Cho nên vì cái này?”
Viên Phi Phi: “Ờ.”
Bùi Vân nói: “Sẽ không kêu trước mặt người khác, ngươi yên tâm đi.”
Viên Phi Phi ngáp một cái, “Ta đương nhiên yên tâm, trước mặt người khác ngươi một câu cũng đâu có nói.”
Bùi Vân cũng không cãi nàng, chỉ ngồi một bên mang ý cười, hắn khẽ kêu: “Phi Phi……”
Viên Phi Phi: “Muốn gì.”
Bùi Vân lắc đầu.
Viên Phi Phi hồ nghi ngó hắn một hồi, nói một câu: “Có bệnh.”
Ánh mắt Bùi Vân lại quay trở về trang giấy trên bàn một lần nữa, hắn nhìn trang giấy ở trên cùng như đang nghĩ gì đó, một lúc sau hắn cười nói: “Phi Phi, chữ của ngươi thật đẹp.”
Viên Phi Phi được có người khen liền hớn hở, “Đương nhiên.” Nàng cầm một tờ giấy đã viết xong rồi, đặt trước mặt Bùi Vân.
“Đây đây, cho ngươi xem cho kỹ.”
Bùi Vân nhận lấy bằng hai tay ngắm nghía một chặp, nói: “Vì sao ngươi ưa chuộng viết tên ông chủ nhà ngươi đến vậy.”
Viên Phi Phi: “Cho vui.”
Bùi Vân ngó chữ Trương Bình ngập trên mặt giấy, bỗng nhiên nói: “Phi Phi, đem ta đến nhà ngươi thăm hỏi một phen đi.”
Viên Phi Phi suýt nghẹn, nàng nuốt miếng bánh, nói: “Cái gì?”
Bùi Vân đem giấy đặt lại lên bàn, nói: “Đưa ta đến nhà ngươi chào hỏi, được không.”
Viên Phi Phi chau mày.
Bùi Vân nói: “Chúng ta quen nhau cũng khá lâu rồi, hơn nữa, hơn nữa ta cũng được ngươi chiếu cố, lúc ta bị thương ngươi cũng từng đến nhà ta thăm hỏi, chiếu theo tình theo lý ta đều nên đến nhà ngươi cảm tạ.”
Hắn nói một hơi, nghe qua đều rất có lý, Viên Phi Phi nhìn hắn, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Trước đó không lâu, vì biết mình kết giao với tên ăn xin Tám Chó, Trương Bình có chút không yên tâm, sau đó đã rất nhiều lần nhắc nhở nàng bớt qua lại với loại người hỗn tạp. Viên Phi Phi vuốt vuốt cằm, Bùi Vân tuy hay bị nàng trêu cười, vừa mít ướt vừa như cái bánh bao, nhưng mà nghiêm túc đánh giá mà nói, hắn chính là “chính nhân quân tử, ôn nhuận như ngọc” trong mồm của Mã Bán Tiên, cả một cái thư viện này không ai đoan chính hơn hắn.
Nếu như dắt hắn về, Trương Bình nhất định sẽ cảm thấy mình đã cải tà quy chính đây.
Viên Phi Phi sảng khoái gật đầu, nói: “Được.”
Bùi Vân thấy nàng đồng ý nhanh như vậy lòng mừng thầm, nói: “Để ta đi chuẩn bị một chút lễ vật, chọn ngày tới cửa hỏi thăm.”
Viên Phi Phi: “Chọn ngày cái gì.” Nàng đứng dậy, phủi phủi mông, “Đi nào.”
Bùi Vân: “……”
Trên đường về nhà, Viên Phi Phi một mặt thoải mái, Bùi Vân ở bên cạnh một mặt rầu rĩ.
“Ta còn chưa chuẩn bị chút——“
“Ngươi đã nói hơn mười mấy lần rồi, có thể đừng nói nữa được không.”
Bùi Vân: “Nhưng mà……”
Viên Phi Phi nhắc nhở hắn: “Đợi tí nửa đến nhà ta, ngươi nhớ trông ánh mắt của ta.”
Bùi Vân: “……Ánh mắt, ánh mắt gì?”
Viên Phi Phi nói: “Xem để biết gì nên nói, ygì không nên nói.”
Bùi Vân hiểu ý, thấy hơi buồn cười, khẽ bảo: “À, ta hiểu rồi, ngươi ý là muốn ta giúp ngươi nói vài lời.”
Viên Phi Phi trừng hắn một mắt, “Coi như hiểu chuyện!”
Bùi Vân: “Ngươi sợ ông chủ nhà ngươi sao.”
Viên Phi Phi không chút do dự, “Sợ.”
Bùi Vân ngạc nhiên nói: “Không ngờ ngươi lại nói sợ.”
Viên Phi Phi không có gì để bàn, nói: “Sợ thì sợ thôi, có gì mà không ngờ.”
Bùi Vân nghĩ một chút, nói: “Hồi trước ta cũng đã từng thấy ông chủ nhà ngươi.”
Viên Phi Phi: “Ồ? Thấy ở đâu.”
Bùi Vân nói: “Mẫu thân đã từng đến lò rèn của Trương gia để sửa một thanh kiếm.” Hắn cúi đầu đi trên đường, từ từ nhớ lại, nói, “Thanh kiếm ấy bị tổn hại rất nhiều, mẫu thân đã tìm rất nhiều lò rèn họ đều sửa không được, nhưng bà ấy rất quý thanh kiếm đó, nói sao cũng không vứt đi. Cuối cùng, đại khái là hai năm về trước, bà tìm đến lò rèn của Trương gia.”
“Bà ấy vốn đã không còn mang nhiều hy vọng, bởi vì trước đó đã tìm đến không biết bao nhiêu là nhà đúc kiếm danh tiếng. Thế mà ông chủ nhà ngươi thủ nghệ cực tốt, ông ta bảo mẫu thân để kiếm lại, chỉ trong vòng một tháng đã sửa xong rồi. Lần đó đi lấy kiếm về, mẫu thân đã mang ta đi cùng. “
Viên Phi Phi chăm chú lắng nghe, nàng rất thích nghe những chuyện liên quan đến Trương Bình trước đây.
Lại nhớ tới gì đó, Viên Phi Phi nói với Bùi Vân: “Đúng rồi, khi đó Trương Bình có nói chuyện được không?”
Bùi Vân hơi nghĩ ngợi một chút, nói: “Không nhớ rõ lắm……hình như không nói gì hết.”
“Ừm.” Viên Phi Phi gật gù.
Đi thêm một hồi, Viên Phi Phi dẫn Bùi Vân đến đầu ngõ nhà mình, nói với hắn: “Sắp tới rồi.”
Bùi Vân nói: “Đúng vậy, ta còn nhớ chỗ này, đi thêm về phía trước, quanh khúc đó chính là lò rèn của Trương gia.”
Viên Phi Phi và Bùi Vân đi vô trong hẻm, từ rất xa đã nghe thấy tiếng luyện thép, Viên Phi Phi nói: “Ông chủ đang luyện thép.” Nàng nghe thấy âm thanh quen thuộc, bước chân nhanh lên không ít, quay đầu nói với Bùi Vân: “Mít Ướt, ngươi cũng kêu hắn ông chủ.”
“Hả?” Bùi Vân sửng sốt, nói: “Vì sao——“
Viên Phi Phi: “Bảo ngươi kêu thì ngươi cứ kêu.”
Bùi Vân nói: “Được, được thôi.”
“Rầm rầm rầm!” Viên Phi Phi dùng sức đập cổng, “Ông chủ——! Ông chủ ta đã về rồi!”
Tiếng luyện thép trong nhà ngừng lại, chỉ chốc sau, cổng đã mở ra.
Trương Bình mặc trên người một chiếc áo mỏng, vải màu đen, phanh ngực, mồ hôi đầm đìa. Hắn mở cửa ra, vừa trông thấy Bùi Vân liền sửng sốt rõ ràng, sau đó nhìn Viên Phi Phi. Viên Phi Phi giải thích: “Đây là Mít, đây là Bùi Vân – Bùi công tử, lần trước hắn bị thương, ông chủ để ta đến thăm hắn, lần này đến lượt hắn tới cửa cảm tạ.”
Nói xong, nàng còn cố ý nhấn mạnh thêm một câu, “Ông chủ, đây là học sinh giỏi nhất của thư viện, sách hắn đọc còn chất cao hơn lu nước, bao nhiêu văn thơ kinh điển đều thuộc làu làu, không tin ông hỏi hắn xem.”
Trương Bình mỉm cười, Bùi Vân đứng phía sau Viên Phi Phi đang lén kéo kéo tay áo của nàng, dùng sức mà kéo, mặt đỏ như tôm luộc.
Bên hông Trương Bình có giắt một chiếc khăn tay, hắn lấy ra lau đi mồ hôi trên mặt, mời Viên Phi Phi và Bùi Vân vào nhà, tự mình chạy xuống bếp làm cơm.
Bùi Vân theo Viên Phi Phi đang đi ung dung như quan lớn, cuống quít đến độ toàn thân đẫm mồ hôi, run bần bật.
“Ngươi đừng nói như vậy chứ, ta thuộc làu làu sách từ lúc nào……”
Viên Phi Phi chẳng chút quan tâm, nói: “Dẫu sao ông chủ cũng sẽ không thật sự khảo bài ngươi.” Nàng dắt Bùi Vân vào nhà, chỉ băng ghế, “Ngồi.”
Bùi Vân ngồi xuống, Viên Phi Phi lại nhắc nhở hắn: “Những gì ta nói lúc nãy ngươi còn nhớ không.”
Bùi Vân gật đầu.
Viên Phi Phi: “Nếu hắn mà hỏi chuyện ở thư viện, ngươi chọn cái gì tốt mà nói.”
“Được.”
“Còn nữa.” Viên Phi Phi chỉ chỉ giấy và than vụn ở trên bàn, nói: “Ông chủ phải dùng chữ để nói chuyện với ngươi, bất quá cũng không đến nỗi, chữ ngươi biết dù gì cũng nhiều hơn ta.” Viên Phi Phi cảm thấy mình chỉ điểm khá đầy đủ rồi, sau cùng bổ xung thêm một câu: “Sau chót! Ngươi đối với ông chủ nhất định phải cung kính!”
Bùi Vân bị Viên Phi Phi làm cho căng thẳng, đúng ngay lúc này Trương Bình bước vào phòng, Bùi Vân lập tức bật dậy từ trên ghế, cung kính gập người làm một cái đại lễ.
“Kính chào ông chủ——“
Trương Bình: “……”
“Ngươi muốn cho ta tiền?”
Bùi Vân khẽ cười một tiếng, “Ngươi muốn tiền?”
Viên Phi Phi lắc đầu, nói: “Ta muốn tiền của ngươi làm quái gì.”
Bùi Vân nói: “Vậy thì được rồi.”
Viên Phi Phi bỏ một miếng bánh đậu vào miệng, nói: “Mít Ướt, thương tích của ngươi đã khỏi chưa?”
Bùi Vân gật đầu, ngừng một chút lại nói: “Ngươi, ngươi đừng kêu ta Mít…….” Chính bản thân hắn cũng ngại không muốn kêu cái danh xưng này, Viên Phi Phi ngồi một bên cười đến vui vẻ, nói: “À, dạo này ít ướt hơn rồi.”
Bùi Vân đỏ mặt, nói: “Đừng lấy ta làm trò cười.”
Viên Phi Phi chợt nghiêm túc: “Này, ngươi có biết nhà nào động thủ không.”
Nét cười trên mặt của Bùi Vân bốc hơi, đầu mày hơi nhíu, thần sắc ảm đạm đi.
Viên Phi Phi nhìn một cái, hỏi: “Có vẻ như biết rồi?”
Mặt Bùi Vân nhợt nhạt, nói: “Cứ cho là vậy.”
Viên Phi Phi: “Người trong nhà ngươi tra ra à?”
Bùi Vân gật đầu.
Viên Phi Phi vỗ tay một cái, “Muốn đi xả xui phải không? Đừng quên gọi ta.” Nàng tuy đã hứa với Trương Bình sẽ không động thủ, nhưng đâu có nói sẽ không đi hóng trò vui.
Nhưng chỉ là nàng tự biên tự diễn, không chú ý đến Bùi Vân đang ở một bên lặng lẽ cúi đầu, không nói một câu. Viên Phi Phi cảm thấy có gì đó không đúng, nàng hỏi: “Mít Ướt, sao vậy?”
Bùi Vân thì thào: “Ta không có báo quan.”
“Chậc!” Viên Phi Phi còn tưởng là chuyện gì to tát, “Đương nhiên không báo quan, loại chuyện này cần phải ăn miếng trả miếng, ai lại đi tìm quan!”
Bùi Vân chau mày, nói: “Không báo quan, tức là cũng sẽ không trả thù.”
Viên Phi Phi ngạc nhiên: “Cái gì? Không trả thù?”
Bùi Vân “Ừ” một tiếng, mắt nhìn chằm chằm tờ giấy tuyên trên mặt bàn của Viên Phi Phi, không nói gì.
Viên Phi Phi nén giận, lại hỏi một câu: “Vì sao không trả thù, bọn chúng suýt nữa đánh chết ngươi.”
Bùi Vân bình tĩnh nói: “Dù sao cũng chưa chết mà.”
Viên Phi Phi đập bàn cái bốp, nhảy dựng lên, chỉ mũi Bùi Vân chửi ầm: “Bùi Vân ngươi là một con cáy rụt đầu——!”
Bùi Vân bị nàng rống vào mặt thì run lên, nhưng vẫn nhịn không nói gì.
Viên Phi Phi chộp lấy cổ áo của Bùi Vân, kéo hắn đến trước mặt, giơ tay muốn đánh.
Bùi Vân sợ đến độ run bắn lên, vội vàng níu lấy tay của Viên Phi Phi.
“Đừng đánh đừng đánh……”
Viên Phi Phi cũng không thật sự muốn tẩn hắn, trông thấy hắn nhún nhường như vậy, hung hăng nghiến răng xô hắn văng ra.
Xô xong nàng lại ngồi xuống trước bàn, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cầm một miếng bánh lên tiếp tục ăn.
Bùi Vân: “……”
Hắn dè dặt lại gần, ngồi xuống ngay ngắn, nói: “Phi Phi, ngươi đừng giận……”
Viên Phi Phi đảo mắt, “Ngươi kêu ta là gì?”
Mặt Bùi Vân khi đỏ khi trắng, lo lắng đến độ môi cũng run lên, nhưng vẫn kêu thêm một phen ——
“Phi Phi ……”
Viên Phi Phi nổi nóng: “Đừng có kêu vậy!”
Bùi Vân rụt cổ, ráng nói: “Thì sao chứ……”
Kỳ thực trong lòng Bùi Vân cũng tự biết, xưng hô kiểu thân mật như thế không thể tuỳ tiện gọi, nhưng mà hắn cũng cảm thấy bản thân Viên Phi Phi là loại người không câu nệ tiểu tiết, có thể nàng sẽ không để ý.
Nàng vốn không giống bất cứ một người con gái nào……
Viên Phi Phi trợn tròn mắt, “Bảo ngươi đừng kêu!”
Hai tay Bùi Vân giấu trong tay áo đang nắm lại thành quyền, tự cổ vũ bản thân.
“Sao lại không thể kêu, phàm sự đều có ngọn nguồn, ngươi cần phải cho ta biết vì sao ta không thể kêu như vậy.”
Viên Phi Phi không nói gì, nàng nhìn Bùi Vân chăm chú, Bùi Vân cúi đầu không dám nhìn lại.
Sau đó, Viên Phi Phi cười lên. Nàng vỗ vỗ vai Bùi Vân.
Bùi Vân ngẩng đầu khó hiểu.
Viên Phi Phi nói: “Được rồi, coi như có chút tiền đồ, còn dám đấu khẩu.”
Mặt Bùi Vân đỏ bừng.
Viên Phi Phi cầm bánh trong tay, nói với hắn: “Ta hiện giờ đang là Viên Phi, là con trai, hiểu không, con trai! Ngươi có bao giờ thấy ai con trai mà bị kêu kiểu đó chưa, nếu bị người khác phát hiện ta là nữ giả nam thì biết phải làm sao.”
Bùi Vân thở phào: “Cho nên vì cái này?”
Viên Phi Phi: “Ờ.”
Bùi Vân nói: “Sẽ không kêu trước mặt người khác, ngươi yên tâm đi.”
Viên Phi Phi ngáp một cái, “Ta đương nhiên yên tâm, trước mặt người khác ngươi một câu cũng đâu có nói.”
Bùi Vân cũng không cãi nàng, chỉ ngồi một bên mang ý cười, hắn khẽ kêu: “Phi Phi……”
Viên Phi Phi: “Muốn gì.”
Bùi Vân lắc đầu.
Viên Phi Phi hồ nghi ngó hắn một hồi, nói một câu: “Có bệnh.”
Ánh mắt Bùi Vân lại quay trở về trang giấy trên bàn một lần nữa, hắn nhìn trang giấy ở trên cùng như đang nghĩ gì đó, một lúc sau hắn cười nói: “Phi Phi, chữ của ngươi thật đẹp.”
Viên Phi Phi được có người khen liền hớn hở, “Đương nhiên.” Nàng cầm một tờ giấy đã viết xong rồi, đặt trước mặt Bùi Vân.
“Đây đây, cho ngươi xem cho kỹ.”
Bùi Vân nhận lấy bằng hai tay ngắm nghía một chặp, nói: “Vì sao ngươi ưa chuộng viết tên ông chủ nhà ngươi đến vậy.”
Viên Phi Phi: “Cho vui.”
Bùi Vân ngó chữ Trương Bình ngập trên mặt giấy, bỗng nhiên nói: “Phi Phi, đem ta đến nhà ngươi thăm hỏi một phen đi.”
Viên Phi Phi suýt nghẹn, nàng nuốt miếng bánh, nói: “Cái gì?”
Bùi Vân đem giấy đặt lại lên bàn, nói: “Đưa ta đến nhà ngươi chào hỏi, được không.”
Viên Phi Phi chau mày.
Bùi Vân nói: “Chúng ta quen nhau cũng khá lâu rồi, hơn nữa, hơn nữa ta cũng được ngươi chiếu cố, lúc ta bị thương ngươi cũng từng đến nhà ta thăm hỏi, chiếu theo tình theo lý ta đều nên đến nhà ngươi cảm tạ.”
Hắn nói một hơi, nghe qua đều rất có lý, Viên Phi Phi nhìn hắn, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Trước đó không lâu, vì biết mình kết giao với tên ăn xin Tám Chó, Trương Bình có chút không yên tâm, sau đó đã rất nhiều lần nhắc nhở nàng bớt qua lại với loại người hỗn tạp. Viên Phi Phi vuốt vuốt cằm, Bùi Vân tuy hay bị nàng trêu cười, vừa mít ướt vừa như cái bánh bao, nhưng mà nghiêm túc đánh giá mà nói, hắn chính là “chính nhân quân tử, ôn nhuận như ngọc” trong mồm của Mã Bán Tiên, cả một cái thư viện này không ai đoan chính hơn hắn.
Nếu như dắt hắn về, Trương Bình nhất định sẽ cảm thấy mình đã cải tà quy chính đây.
Viên Phi Phi sảng khoái gật đầu, nói: “Được.”
Bùi Vân thấy nàng đồng ý nhanh như vậy lòng mừng thầm, nói: “Để ta đi chuẩn bị một chút lễ vật, chọn ngày tới cửa hỏi thăm.”
Viên Phi Phi: “Chọn ngày cái gì.” Nàng đứng dậy, phủi phủi mông, “Đi nào.”
Bùi Vân: “……”
Trên đường về nhà, Viên Phi Phi một mặt thoải mái, Bùi Vân ở bên cạnh một mặt rầu rĩ.
“Ta còn chưa chuẩn bị chút——“
“Ngươi đã nói hơn mười mấy lần rồi, có thể đừng nói nữa được không.”
Bùi Vân: “Nhưng mà……”
Viên Phi Phi nhắc nhở hắn: “Đợi tí nửa đến nhà ta, ngươi nhớ trông ánh mắt của ta.”
Bùi Vân: “……Ánh mắt, ánh mắt gì?”
Viên Phi Phi nói: “Xem để biết gì nên nói, ygì không nên nói.”
Bùi Vân hiểu ý, thấy hơi buồn cười, khẽ bảo: “À, ta hiểu rồi, ngươi ý là muốn ta giúp ngươi nói vài lời.”
Viên Phi Phi trừng hắn một mắt, “Coi như hiểu chuyện!”
Bùi Vân: “Ngươi sợ ông chủ nhà ngươi sao.”
Viên Phi Phi không chút do dự, “Sợ.”
Bùi Vân ngạc nhiên nói: “Không ngờ ngươi lại nói sợ.”
Viên Phi Phi không có gì để bàn, nói: “Sợ thì sợ thôi, có gì mà không ngờ.”
Bùi Vân nghĩ một chút, nói: “Hồi trước ta cũng đã từng thấy ông chủ nhà ngươi.”
Viên Phi Phi: “Ồ? Thấy ở đâu.”
Bùi Vân nói: “Mẫu thân đã từng đến lò rèn của Trương gia để sửa một thanh kiếm.” Hắn cúi đầu đi trên đường, từ từ nhớ lại, nói, “Thanh kiếm ấy bị tổn hại rất nhiều, mẫu thân đã tìm rất nhiều lò rèn họ đều sửa không được, nhưng bà ấy rất quý thanh kiếm đó, nói sao cũng không vứt đi. Cuối cùng, đại khái là hai năm về trước, bà tìm đến lò rèn của Trương gia.”
“Bà ấy vốn đã không còn mang nhiều hy vọng, bởi vì trước đó đã tìm đến không biết bao nhiêu là nhà đúc kiếm danh tiếng. Thế mà ông chủ nhà ngươi thủ nghệ cực tốt, ông ta bảo mẫu thân để kiếm lại, chỉ trong vòng một tháng đã sửa xong rồi. Lần đó đi lấy kiếm về, mẫu thân đã mang ta đi cùng. “
Viên Phi Phi chăm chú lắng nghe, nàng rất thích nghe những chuyện liên quan đến Trương Bình trước đây.
Lại nhớ tới gì đó, Viên Phi Phi nói với Bùi Vân: “Đúng rồi, khi đó Trương Bình có nói chuyện được không?”
Bùi Vân hơi nghĩ ngợi một chút, nói: “Không nhớ rõ lắm……hình như không nói gì hết.”
“Ừm.” Viên Phi Phi gật gù.
Đi thêm một hồi, Viên Phi Phi dẫn Bùi Vân đến đầu ngõ nhà mình, nói với hắn: “Sắp tới rồi.”
Bùi Vân nói: “Đúng vậy, ta còn nhớ chỗ này, đi thêm về phía trước, quanh khúc đó chính là lò rèn của Trương gia.”
Viên Phi Phi và Bùi Vân đi vô trong hẻm, từ rất xa đã nghe thấy tiếng luyện thép, Viên Phi Phi nói: “Ông chủ đang luyện thép.” Nàng nghe thấy âm thanh quen thuộc, bước chân nhanh lên không ít, quay đầu nói với Bùi Vân: “Mít Ướt, ngươi cũng kêu hắn ông chủ.”
“Hả?” Bùi Vân sửng sốt, nói: “Vì sao——“
Viên Phi Phi: “Bảo ngươi kêu thì ngươi cứ kêu.”
Bùi Vân nói: “Được, được thôi.”
“Rầm rầm rầm!” Viên Phi Phi dùng sức đập cổng, “Ông chủ——! Ông chủ ta đã về rồi!”
Tiếng luyện thép trong nhà ngừng lại, chỉ chốc sau, cổng đã mở ra.
Trương Bình mặc trên người một chiếc áo mỏng, vải màu đen, phanh ngực, mồ hôi đầm đìa. Hắn mở cửa ra, vừa trông thấy Bùi Vân liền sửng sốt rõ ràng, sau đó nhìn Viên Phi Phi. Viên Phi Phi giải thích: “Đây là Mít, đây là Bùi Vân – Bùi công tử, lần trước hắn bị thương, ông chủ để ta đến thăm hắn, lần này đến lượt hắn tới cửa cảm tạ.”
Nói xong, nàng còn cố ý nhấn mạnh thêm một câu, “Ông chủ, đây là học sinh giỏi nhất của thư viện, sách hắn đọc còn chất cao hơn lu nước, bao nhiêu văn thơ kinh điển đều thuộc làu làu, không tin ông hỏi hắn xem.”
Trương Bình mỉm cười, Bùi Vân đứng phía sau Viên Phi Phi đang lén kéo kéo tay áo của nàng, dùng sức mà kéo, mặt đỏ như tôm luộc.
Bên hông Trương Bình có giắt một chiếc khăn tay, hắn lấy ra lau đi mồ hôi trên mặt, mời Viên Phi Phi và Bùi Vân vào nhà, tự mình chạy xuống bếp làm cơm.
Bùi Vân theo Viên Phi Phi đang đi ung dung như quan lớn, cuống quít đến độ toàn thân đẫm mồ hôi, run bần bật.
“Ngươi đừng nói như vậy chứ, ta thuộc làu làu sách từ lúc nào……”
Viên Phi Phi chẳng chút quan tâm, nói: “Dẫu sao ông chủ cũng sẽ không thật sự khảo bài ngươi.” Nàng dắt Bùi Vân vào nhà, chỉ băng ghế, “Ngồi.”
Bùi Vân ngồi xuống, Viên Phi Phi lại nhắc nhở hắn: “Những gì ta nói lúc nãy ngươi còn nhớ không.”
Bùi Vân gật đầu.
Viên Phi Phi: “Nếu hắn mà hỏi chuyện ở thư viện, ngươi chọn cái gì tốt mà nói.”
“Được.”
“Còn nữa.” Viên Phi Phi chỉ chỉ giấy và than vụn ở trên bàn, nói: “Ông chủ phải dùng chữ để nói chuyện với ngươi, bất quá cũng không đến nỗi, chữ ngươi biết dù gì cũng nhiều hơn ta.” Viên Phi Phi cảm thấy mình chỉ điểm khá đầy đủ rồi, sau cùng bổ xung thêm một câu: “Sau chót! Ngươi đối với ông chủ nhất định phải cung kính!”
Bùi Vân bị Viên Phi Phi làm cho căng thẳng, đúng ngay lúc này Trương Bình bước vào phòng, Bùi Vân lập tức bật dậy từ trên ghế, cung kính gập người làm một cái đại lễ.
“Kính chào ông chủ——“
Trương Bình: “……”
/60
|